Truyen30h.Net

( Edit - Xuyên ) Con gái sáu tuổi của nam phụ

Chap 44

Lay_Loi_Vo_Toi

*Editor: Trôi
*Beta: Thuyên
_______________________________________

Lời Bạch Yên Nhiên nói giống như một trò cười, làm Thượng Phàn Vũ nhất thời không load kịp, đây là ai mà dám gọi tới uy hiếp mình?

Từ nhỏ, hắn ta đã là thiên chi kiêu tử ( con cưng của giời ), mọi người đều nói Thượng Phàn Vũ đầu óc thông minh; trong nhà không ai không thương, cũng không cần đấu đá để kế thừa công ty, có gì cha mẹ lo tất. Chắc chắn một điều rằng, cuộc đời của hắn ta khá là thuận buồm xuôi gió.

Nhưng mà ông trời nào có cho ai tất cả, kiểu gì cũng sẽ có chỗ thiếu hụt. Ví dụ như Thượng Phàn Vũ, đã 30 tuổi rồi mà vẫn chưa lập gia đình.

Bởi vì chuyện này mà mấy vị bô lão trong nhà gấp đến điên rồi. Nhưng Thượng Phàn Vũ lại cảm thấy bản thân còn trẻ, lấy gia cảnh của hắn ta, muốn tìm kiểu con gái nào mà chẳng được?

Với lại, con nít vừa nghịch ngợm lại còn phiền phức, Thượng Phàn Vũ thật sự không thích trẻ con tí nào.

Trước khi gặp Bạch Dực Cẩn, hắn ta đã nghĩ như vậy. Trong ấn tượng của Thượng Phàn Vũ, con nít mỗi ngày nếu không phải là cãi nhau ầm ĩ, thì chính là gây họa khắp nơi, làm chuyện xấu gì cũng không thừa nhận, một khi bị bắt liền la lối khóc lóc ăn vạ.

Kết quả, lần này đi công tác, hắn ta lại gặp một đứa bé khiến mình muốn nhận nuôi – Bạch Dực Cẩn.

Hai người quen biết nhau âu cũng có thể nói là duyên phận. Bởi vì chuyện công việc nên Thượng Phàn Vũ phải đến đây. Mà bản thân hắn ta là ông chủ tập đoàn lớn, ngày ngày đêm đêm đều có người mời xã giao. Rượu thịt không ngừng mấy ngày liền, có thể nói là cực kỳ chán ngấy rồi. Vì thế, trong một lần nào đó, Thượng Phàn Vũ từ chối xã giao, một mình lái xe dạo quanh khung cảnh xa lạ.

Tìm một góc khuất, uống một ly cà phê nơi thành phố lạ lẫm, hắn muốn một mình yên tĩnh cảm thụ thiên nhiên, cảm thụ cuộc sống.

Tất nhiên, ở nơi không quen thuộc rất dễ dàng thấy cô đơn.

“Chú gì ơi, sao chú lại ngồi một mình ở đây vậy ạ? Có phải chú không có bạn bè đúng không? Để cháu làm bạn với chú nha?”

Chỉ mấy lời quan tâm như vậy đã mở ra mối quan hệ giữa bọn họ. Đứa bé còn nhỏ lại nói chuyện như người lớn, còn có quá khứ đau lòng.

Không có cha, mẹ bận rộn làm việc, thường xuyên một mình ở nhà, đi học cũng không có bạn bè…

Thượng Phàn Vũ từ lần đầu gặp mặt đã thích đứa trẻ này, trông ngoan ngoãn đáng yêu, nói chuyện thì cực kỳ lễ phép. Khi đó, hắn ta nghĩ, nếu đứa con tương lai giống thằng bé thì kết hôn cũng không tệ lắm.

Nhưng suy nghĩ chỉ là suy nghĩ mà thôi…

Kết quả, chỉ với một cuộc điện thoại lại biết mình đã lên chức cha tự bao giờ? Người gọi là mẹ của con hắn? Có cái quần đùi! Mặt dày bao nhiêu lớp vậy?

Thế nên, Thượng Phàn Vũ cực kì lạnh lùng : “… Cô nói cô là ai cơ?”

Lúc này, Bạch Yên Nhiên cảm giác như đang ngâm mình trong nước đá, cô ta từng thề sẽ không liên hệ Thượng Phàn Vũ, sinh sống và nuôi nấng con trai một mình. Kết quả bây giờ vì tình huống này mà phá vỡ lời thề.

Bạch Yên Nhiên không thể nghĩ đến người nào khác có thể cứu mình ngoài hắn ta, số tiền Vương Triệu trốn nợ quá lớn, đã tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Luật sư nói khả năng cao gã sẽ bị phán tù chung thân, tịch thu toàn bộ tài sản.

Chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến cô ta. Nhưng không biết Vương Triệu phát điên cái gì, cứ sống chết cắn mình không bỏ. Nói cái gì mà mình vốn đã biết gã thiếu tiền, từ đầu đến cuối vẫn luôn trợ giúp gã chạy trốn. Đây chính là muốn áp tội bao che lên người mình.

Bạch Yên Nhiên tức muốn nôn ra một búng máu, lúc trước Vương Triệu đến tìm, cô ta thật sự không biết gã đang định quỵt món nợ khổng lồ. Nhưng sau khi đón người tới Mỹ, Bạch Yên Nhiên cũng lờ mờ đoán ra, chỉ là Vương Triệu đã lẩn trốn không thấy bóng dáng.

Ngày thường tuy rằng có liên lạc, nhưng gã cũng không nói ra vị trí của mình. Bạch Yên Nhiên cũng đại khái đoán được Vương Triệu đang ở đâu, cơ mà nghĩ đến gã từng giúp mình nên cô ta làm như không biết, cũng không nói cho ai.

Kết quả, tên Vương Triệu khốn nạn này, chẳng những không nhớ ơn, mà còn muốn kéo mình xuống nước.

Bạch Yên Nhiên vừa tức vừa hận. Hận mình xen vào việc người khác, hận mình không nhìn thấu bản chất ác độc của Vương Triệu.

Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, việc cô ta cần làm là nghĩ cách để thoát tội.

Bởi vì, Bạch Yên Nhiên còn có con. Nếu cô ta đi tù thì con trai làm sao bây giờ? Mẹ đã từng vào tù, sau này con trai ra ngoài sẽ bị người ta nói là con của tội phạm.

Mọi người đều sẽ chỉ trỏ Dực Cẩn, thậm chí tương lai thằng bé cũng sẽ bởi vì vết nhơ này mà bị người ta lên án.

Bạch Yên Nhiên đau lòng cực kỳ, rõ ràng cái gì cũng không làm, tại sao Vương Triệu lại muốn hại mình? Hơn nữa, cảnh sát chỉ tin tưởng gã chứ không tin cô ta. Ngây người trong phòng thẩm vấn một ngày, Bạch Yên Nhiên bị dọa đến mức hai chân phát run, thậm chí yêu cầu gì cũng có thể tuân theo, chỉ cần có thể đi ra ngoài, chỉ cần cảnh sát không thẩm vấn cô ta nữa là được.

May mà cô ta vẫn kiên trì, nhân lúc đi WC, dùng điện thoại tìm kiếm người có thể giúp mình.

Cho nên, Bạch Yên Nhiên nghĩ tới Thượng Phàn Vũ, người nọ có quyền thế, lại còn là cha ruột của Dực Cẩn…

Cô ta run rẩy cầm di động, ấn vào ghi chú, trong đó có đánh dấu một tin nhắn, là số điện thoại mà Bạch Yên Nhiên đã từng nhìn qua không biết bao nhiêu lần.

Số điện thoại này là buổi tối hôm đó Thượng Phàn Vũ cho, cô ta không nỡ xóa, dự định nếu có một ngày con hỏi đến thì có thể nói cho nó biết cha nó là ai.

Nhưng không nghĩ tới lại phải dùng trong thời điểm này.

Nghe Thượng Phàn Vũ lạnh lùng hỏi chuyện, nghe hắn ta hỏi mình là ai, Bạch Yên Nhiên chịu đựng cảm giác xấu hổ, hạ quyết tâm, ánh mắt cũng kiên định không ít.

Cô ta nói với hắn ta: “7 năm trước, tại quán bar Crown ở Đế Đô, chúng ta lần đầu tiên gặp nhau.”

Thượng Phàn Vũ nhíu mày, 7 năm trước?

Ký ức trong đầu bắt đầu chuyển động, hắn ta nhanh chóng nhớ tới một chuyện. Màn đêm đen nhánh, tâm trạng phiền loạn, ly bia rượu đầy đất, chai lọ lăn lóc khắp nơi, nam nữ hoang dâm vô độ.

Thượng Phàn Vũ rất ít khi phóng túng bản thân như vậy. Đêm hôm đó, ở một quán bar hỗn loạn, hắn ta nhìn thấy một cô gái tựa đóa hoa sen. ( Má, bạch liên bông =)) )

Điều này gợi lên hứng thú của Thượng Phàn Vũ, thật ra lúc đó người cảm thấy hứng thú với cô gái không chỉ có mình hắn ta.

Hai người nhìn nhau vừa mắt, đêm xuân kéo dài đến sáng hôm sau. Cô gái biến mất, Thượng Phàn Vũ tuy rằng thấy tiếc, nhưng cũng không nhớ mãi không quên với một người mới gặp.

Chuyện này cũng trở thành một ký ức đẹp trong quá khứ.

Hiện giờ, cô gái ấy đột nhiên gọi điện thoại tới, Thượng Phàn Vũ chỉ cảm thấy buồn cười.

“Cô là Bạch Yên Nhiên?” Hắn ta còn nhớ rõ tên, đủ để thấy được, lúc ấy là thật sự rất thích cô ta.

Bạch Dực Cẩn ở đằng trước ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn về phía điện thoại.

Bạch Yên Nhiên vui vẻ: “Anh còn nhớ tôi sao?”

Thượng Phàn Vũ nhíu mày: “Có chuyện gì?”

Bạch Yên Nhiên xua tan sự mừng rỡ trong lòng, khó khăn nói: “Tôi bị vướng vào chút chuyện, anh có thể giúp tôi được không?”

Thượng Phàn Vũ cười khẩy: “Đã xa cách 7 năm rồi, cô còn nói chúng ta có quan hệ? Nếu là buổi sáng sau đêm hôm đó kêu tôi giúp cô, có thể tôi sẽ đồng ý đấy.”

Bạch Yên Nhiên nghe xong lời này, thê lương cười: “Nhưng mà, tôi đã sinh đứa con của anh. Nếu tôi vào tù, đứa bé làm sao bây giờ?”

Thượng Phàn Vũ nghe xong, đầu tiên là không tin, sau đó lại cảm thấy nếu cô ta đã nói ra, có khả năng cao là sự thật. Trong lòng hắn ta bốc lên lửa giận tận trời: “Cô sinh đứa con của tôi? Cô sinh nó ra cũng không nói với tôi một tiếng!!!”

Bạch Yên Nhiên không nghĩ tới Thượng Phàn Vũ tức giận như vậy, nhất thời có chút không hiểu. Làm cha thì không nên vui vẻ sao? ( Ừ thì vui, ha ha )

Tuy rằng không biết hắn ta tại sao tức giận, nhưng cô ta vẫn nhanh chóng nói: “Thằng bé rất đáng yêu, lại còn ngoan, cực kì giống anh, thông minh không ai bằng. Anh mà gặp nó, khẳng định sẽ thích. Không ai không thích con trai chúng ta, nó thật sự tốt vô cùng.”

Thượng Phàn Vũ bị lời nói tự cao tự đại đó làm cho tức cười: “Thích? Đứa bé chưa bao giờ gặp mặt, cô nói tôi sẽ thích? Đầu óc của cô có vấn đề không vậy?”

Nói đến đây, Liễu Nhiên đột nhiên mím môi cười, nói với 437: “Tên nam chủ này nói đến điểm mấu chốt rồi nha.”

437 hiểu, ký chủ nhà nó khen người là bắt đầu muốn gây chuyện, nhưng nó không biết ký chủ chuẩn bị làm cái gì, cho nên khiêm tốn thỉnh giáo: “… Đội trưởng muốn làm gì vậy?”

Liễu Nhiên: “Làm gì á? Đương nhiên là châm ngòi ly gián! Kha Nguyên Thái không phải nói ta giỏi làm việc đó nhất sao?”

Cô quay đầu nói với Bạch Dực Cẩn: “Dực Cẩn, giọng nói trong điện thoại nghe rất giống giọng mẹ cậu nha!”

Chẳng nghe được cái đếch gì – Bạch Dực Cẩn – vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi: “???”

Khổng San San sùng bái mà nhìn Liễu Nhiên: “Nhiên Nhiên, cậu thật là lợi hại, xa như vậy mà vẫn nghe thấy được.”

Thượng Phàn Vũ ngẩn ngơ, hắn ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Bạch Dực Cẩn, vẻ mặt khiếp sợ.

Cậu nhóc cũng ngơ ngác nhìn lại: “Là mẹ cháu gọi cho chú sao?”

Thượng Phàn Vũ trong nháy mắt có một suy tưởng không dám nghĩ đến… đứa trẻ đáng yêu làm mình vui vẻ trước mặt, năm nay 6 tuổi, họ Bạch, không có cha…

Bàn tay nắm lấy điện thoại đột nhiên siết chặt, hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Dực Cẩn, chậm rãi mở miệng nói với Bạch Yên Nhiên: “Gửi địa chỉ cho tôi.”

Sau đó, Thượng Phàn Vũ nhanh chóng cúp điện thoại, ngồi xổm trước mặt Bạch Dực Cẩn, duỗi tay sờ đầu cậu nhóc, hỏi: “Dực Cẩn, mẹ cháu tên là gì?”

Liễu Nhiên cười: “Vừa nãy không phải chú đã gọi tên mẹ cậu ấy sao? Chính là Bạch Yên Nhiên á!”

Quả nhiên là vậy.

Thượng Phàn Vũ nhắm mắt, trong lòng sóng gió mãnh liệt, cảm xúc thống khổ phẫn nộ vui vẻ đều hỗn loạn va vào nhau, lại nói không ra tâm tình hiện tại của bản thân.

Bạch Dực Cẩn lặng lẽ lui về sau một bước, cậu ta tuy rằng là đứa trẻ, đầu óc lại cực kỳ tốt.

Tại lúc Liễu Nhiên nói đầu bên kia có thể là mẹ của mình, Bạch Dực Cẩn liền hồi tưởng lại những lời Thượng Phàn Vũ nói. Kết quả, nhớ rõ nhất lại là Thượng Phàn Vũ sẽ không thích mình.

Cậu ta mở to đôi mắt nhìn người đối diện, hai mắt chậm rãi đỏ, ngập nước mắt. Nước mắt đứa nhỏ như trân châu, trân quý như vậy.

Thượng Phàn Vũ ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy trong lòng như bị gai đâm, đau xót.

“Dực Cẩn.”

Bạch Dực Cẩn lại lui về phía sau một bước, né tránh bàn tay của hắn ta. Cậu nhóc nhanh chóng xoay người kéo Liễu Nhiên: “Nhiên Nhiên, chúng ta về nhà đi.”

Cô cười với Thượng Phàn Vũ: “Hẹn gặp lại chú nha.”

Vẻ mặt Thượng Phàn Vũ ngơ ngác chen lẫn thống khổ, đứa nhỏ không để ý tới mình, là bởi vì hắn ta vừa nói lời tổn thương tới nó. Thượng Phàn Vũ thật sự không nghĩ tới, đứa bé mà Bạch Yên Nhiên nói, thế mà lại ở ngay bên cạnh mình.

Điện thoại báo tin nhắn gửi đến, hắn ta nhìn một chút, quả nhiên là ở gần cục cảnh sát. Đến đây, đã cơ hồ có thể xác định Bạch Dực Cẩn chính là con trai mình.

Thượng Phàn Vũ nắm tóc ngồi xổm trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi mà phun ra ba chữ: Bạch, Yên, Nhiên!!!

Mà Liễu Nhiên lôi kéo Bạch Dực Cẩn chạy ra xong, nhanh chóng đụng phải Liễu Văn và Kha Viêm đang tìm mình.

Liễu Văn vừa thấy cô lập tức giận dữ mắng: “Tại sao nhóc không ở cổng trường chờ?! Làm anh với Kha Viêm tìm chết khiếp.”

Liễu Nhiên cười: “Dực Cẩn dẫn em đi công viên chơi á!”

Khổng San San ‘A’ một tiếng: “Mẹ tớ chắc cũng đang chờ ở cổng trường! Toi đời rồi!”

Nói xong, cô bé vác cặp sách chạy như bay trở về. Nơi này cách trường học cũng gần, Liễu Nhiên nhìn thoáng qua, thấy bà Khổng lái xe máy lại đây, biết ngay là Khổng San San sắp toang.

Nhưng cô là bạn cùng bàn lạnh nhạt vô tình, cho nên lãnh khốc mà quay đầu làm như không thấy. =))

Từ đằng xa cũng có thể nghe thấy tiếng mẹ Khổng San San sốt ruột mà mắng: “Gan lớn nhỉ? Mày cũng dám một mình chạy ra ngoài? Mẹ đợi không thấy còn tưởng mày bị bắt cóc, có phải là muốn ăn đòn không hả?”

Khổng San San: “Mẹ iu ơi con chin nhỗi mà. QAQ”

Khổng San San xin lỗi cũng không có tác dụng gì, mẹ cô bé vẫn tiếp tục rap diss.

Liễu Văn khoanh tay trước ngực: “Nghe thấy gì chưa, còn dám chạy loạn bên ngoài không?”

Liễu Nhiên cũng khoanh tay trước ngực nhìn hắn: “Chạy ra thì làm sao?”

Liễu Văn suy nghĩ một chút: “… Có thể là… cũng không sao cả.”

Kha Viêm cười: “Thật ra anh lo lắng người khác có sao nhiều hơn.”

Liễu Nhiên cạn lời: “… Em cũng không phải thể loại gặp người là đánh.”

Bạch Dực Cẩn bên cạnh lúc này vẻ mặt trắng bệch, thất hồn lạc phách mà lại quay đầu lại nhìn Thượng Phàn Vũ một cái, sau đó lập tức quay lại gắt gao bắt lấy góc áo của Liễu Nhiên: “Nhiên Nhiên, chúng ta về nhà đi.”

Cô duỗi tay vỗ đầu cậu nhóc một chút: “Sợ cái gì? Cậu rất thông minh mà?”

Bạch Dực Cẩn che lại đầu nhìn về phía Liễu Nhiên: “Tớ?”

Cô nâng cằm: “Cậu đoán được, tớ cũng đoán được. Trốn cái gì? Đường đường chính chính mà hỏi, nếu cậu không thích thì lại trốn.”

Nước mắt của cậu nhóc liên tục rớt xuống, Liễu Văn vô cùng ghét bỏ né tránh, lại mang vẻ mặt chán ghét hỏi: “Sao nhóc lại chơi với nó? Mẹ nó hại nhà mình chưa đủ thảm hả?”

Bạch Dực Cẩn khóc càng to hơn… :)))

Kha Viêm cũng không thích Bạch Dực Cẩn. Tuy chuyện của Liễu gia cậu ta không nhúng tay, nhưng chuyện của cậu, Bạch Dực Cẩn lại nhúng tay, dù chỉ là một chút sai lầm nhỏ, cũng không ngăn Kha Viêm chán ghét cậu ta được.

Bạch Dực Cẩn đáng thương hề hề mà quay đầu lại nhìn về phía Thượng Phàn Vũ, mếu máo, nước mắt vẫn không chịu khống chế mà rớt xuống. Cách đó không xa, Thượng Phàn Vũ phát hiện cậu nhóc đang nhìn mình, cũng lộ ra một nụ cười hiền từ.

Liễu Nhiên nói: “Đi thôi! Có lẽ, mẹ cậu gặp phiền phức, không thì cũng sẽ không gọi cho ba cậu.”

Bạch Dực Cẩn ngẩn ngơ, lúc này mới chạy tới chỗ Thượng Phàn Vũ.

437 hỏi Liễu Nhiên: “Sao lại để cậu ta và nam chủ nhận thân?”

Liễu Nhiên buồn cười: “Bây giờ không nhận, mi thử nhìn xem tối nay có nhận hay không? Cách nhau có mấy tiếng đồng hồ thôi, không quan trọng lắm. Nhưng mà, tình huống có lẽ sẽ không giống nhau nha! Có một từ gọi là hiệu ứng cánh bướm.”

437: “… Đội trưởng uy vũ!”

Liễu Văn, Kha Viêm và Liễu Nhiên cùng nhau trở về, Kha Viêm hỏi cô: “Nghe nói gần đây có người tìm Bạch Yên Nhiên?”

Liễu Nhiên ừ một tiếng, hỏi lại: “Bạch Yên Nhiên sẽ bị phạt sao?”

Cậu cười: “Tìm luật sư lợi hại chút, có thể khiến cô ta ngồi tù từ 3 năm trở lên.”

Liễu Nhiên: “Thật sao? Vậy không biết Thượng Phàn Vũ có thể giúp Bạch Yên Nhiên thoát được không?”

Kha Viêm: “Nếu tên đó thật sự giúp được thì sao?” Chắc chắn em cũng không muốn thấy kết quả đấy.

Liễu Nhiên: “Không phải còn có anh sao? Anh Viêm Viêm.”

Kha Viêm: “…” một tiếng ‘anh’ này thật là có trọng lượng quá.

***

“Anh nể mặt Dực Cẩn mà giúp tôi đi! Tôi không thể ngồi tù.” Bạch Yên Nhiên bắt lấy tay Thượng Phàn Vũ khẩn cầu.

Hắn ta nhíu mày, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu mà liếc cô ta: “Cô là đầu heo sao? Tội phạm mà cũng dám giúp? Thời điểm cô giúp tên đó có nghĩ tới Dực Cẩn không?”

Bạch Yên Nhiên vừa khóc đến hoa lê đái vũ vừa thống khổ lắc đầu: “Tôi cũng không biết sẽ như vậy, bọn họ không có chứng cứ. Lúc tôi giúp Vương Triệu, thật sự không biết gã đang trốn nợ. Nếu biết thì tôi đã không giúp rồi.”

Thượng Phàn Vũ quả thật muốn bóp chết cô ta: “Vậy tại sao lúc biết lại không cung cấp chứng cứ? Biết sai sửa sai, cho dù cô từng giúp gã xuất ngoại, cũng sẽ không đi đến tình trạng này. Cô có biết có rất nhiều người kiện gã không? Cuỗm mất mấy ngàn vạn, cảnh sát tìm gã khắp nơi, kết quả cô lại giúp gã trốn ra nước ngoài?”

Vẻ mặt Bạch Yên Nhiên ngây thơ: “Tôi chỉ giúp gã mua vé máy bay thôi.”

Hắn ta sắp bị sự ngu xuẩn của người này làm cho tức chết, nhưng nghĩ tới đứa bé ở nhà chờ mình đón mẹ nó về, Thượng Phàn Vũ phát hiện ngoài việc bảo lãnh cô ta ra cũng không còn cách nào khác.

Tuy rằng Vương Triệu cắn chết sự cảm kích của Bạch Yên Nhiên thành tội bao che, nhưng trên thực tế cũng không có chứng cứ gì có thể chứng minh Bạch Yên Nhiên đã sớm biết gã trốn nợ. Dù biết hay không cũng không có cách nào xác định được.

Cảnh sát giữ người lại chẳng qua là muốn gây áp lực, cô ta không chịu được áp lực tâm lý trong phòng thẩm vấn, tất nhiên sẽ nhận tội.

Nhưng mà, sau khi Thượng Phàn Vũ tới, chiêu này cũng không dùng được nữa. Bạch Yên Nhiên rất nhanh đã được bảo lãnh ra ngoài, chỉ là tạm thời không thể rời khỏi thành phố Hải Thanh mà thôi.

Thượng Phàn Vũ đưa người về chung cư Ánh Nắng. Đây là lần đầu tiên hắn ta tới đây, vừa lái xe vừa quan sát khắp nơi. Hoàn cảnh ở đây không tồi, Thượng Phàn Vũ còn khá vừa lòng: “Cô và Dực Cẩn ở nơi này?”

Nghe thấy hắn ta gọi tên của con trai, trong lòng Bạch Yên Nhiên cũng có chút ngọt ngào, nhanh chóng gật đầu: “Ừm, Dực Cẩn, Bạch Dực Cẩn.”

Thượng Phàn Vũ vừa nhìn đường để lái xe, vừa nói: “Sửa lại họ cho thằng bé.”

Bạch Yên Nhiên: “…”

Thượng Phàn Vũ lạnh mắt nhìn cô ta: “Cô định để nguyên họ?”

Từ giờ khắc này trở đi, câu chuyện tình yêu của nam nữ chủ đã sớm thay đổi bản chất. Giữa bọn họ đã không thể nào bồi dưỡng ra một đoạn tình cảm đơn thuần ngọt ngào như trong sách. Lúc Bạch Yên Nhiên chủ động yêu cầu trợ giúp đã quyết định rằng mối quan hệ giữa cô ta và Thượng Phàn Vũ chỉ tồn tại lợi ích.

Phải biết rằng, theo cốt truyện, Thượng Phàn Vũ đầu tiên là gặp được Bạch Dực Cẩn, sau đó được đứa nhỏ này chữa lành nội tâm u ám. Thời gian ở chung cũng làm hắn ta dần tiếp thu và độ yêu thích với đứa trẻ cũng tăng lên một khoảng lớn.

Bởi vì không muốn ngày ngày đêm đêm bị công việc đè bẹp, ăn uống xã giao, hắn ta bắt đầu mỗi ngày đều đến một quán cà phê, dành thời gian nghỉ ngơi.

Sau đó quen biết chủ quán cà phê, cũng là người con gái từng có một đêm với mình vào 7 năm trước.

Hai người nhiều năm sau gặp lại, nhờ vào một ly cà phê chìm giữa ánh sáng bình minh, nhờ vào cảm xúc ôn nhu tuyệt vời đêm đó, cô gái nở nụ cười mỹ lệ như hoa, Thượng Phàn Vũ luân hãm ở bên trong.

Nhiều lần va đập, hắn thất vọng khi phát hiện ra cô ấy có một đứa con, lại kinh hỉ khi biết đó là con của mình.

Có thể nói mấy tình tiết vớ vẩn này góp phần không nhỏ tạo nên sự thăng hoa tình cảm cho nam nữ chủ, làm chất xúc tác nổi bật lên cuộc sống suôn sẻ tốt đẹp sau này của họ.

Trong cốt truyện gốc, nữ chủ không chủ động mở miệng nhờ vả nam chủ. Mà hiện tại, từ lúc cô ta gọi điện thoại cho nam chủ, tất cả đều đã khác biệt. Cô ta có số điện thoại của nam chủ, lén sinh đứa con của nam chủ, thậm chí còn sắp ngồi tù. Bất kể là điểm nào, hình tượng của nữ chủ đều đã sụp đổ ầm ầm.

Có mấy tiền đề trên, Thượng Phàn Vũ chỉ cảm thấy người phụ nữ này phiền phức muốn chết, đã ngu ngốc lại còn to gan.

May mà, con trai giống mình.

Nghĩ đến Bạch Dực Cẩn, Thượng Phàn Vũ cong cong khóe môi, đây là điểm duy nhất mà hắn ta hài lòng với Bạch Yên Nhiên.

***

Liễu Nhiên núp ở cửa nhìn ra ngoài, trong chốc lát nhìn thấy Thượng Phàn Vũ dẫn Bạch Yên Nhiên trở về.

Cô mở miệng nói: “Mau nhìn xem, nam nữ chủ nối lại tình xưa rồi, chúng ta mau triệu hoán thần long phá hoại đi.”

437: “… Đội trưởng, câu đùa này không buồn cười chút nào.”

Thu Lan Huyên bận việc trong phòng bếp, thấy Liễu Nhiên còn đứng chơi ở cửa liền ra gọi cô đi luyện tập ghép vần. Liễu Nhiên cũng ngoan ngoãn trở về ghép vần, vừa viết vừa hỏi: “Mi nói xem, nam chủ có thể đưa nữ chủ về Đế Đô hay không nhỉ?”

437 dùng máy móc của mình bắt đầu tính toán, sau đó kinh hỉ phát hiện: “Trời ạ! Tuyến tình cảm của nam nữ chủ ngừng rồi.”

Liễu Nhiên khẽ cười một tiếng: “Ngừng mới là bình thường, một người phụ nữ lưu số điện thoại của mình trong thời gian dài, lén sinh con, nói cô ta định mẫu bằng tử quý, gả vào hào môn, ai phản bác nổi?”

437: “… Oa, đội trưởng nhà tui quả nhiên là tuyệt nhất!”

Liễu Nhiên: “Nếu không phải kiếp trước cô ta làm ra chuyện ‘quá tuyệt vời’ đó, cũng sẽ không bị ta làm khó.”

Nói tới đây, Liễu Nhiên lại cười lạnh một tiếng: “Đời trước, tuy mẹ ta đi quấy rối Bạch Yên Nhiên, nhưng cô ta cũng không nghĩ tới nguyên nhân của sự việc. Kết quả là Bạch Yên Nhiên sớm gả vào nhà giàu, trực tiếp biến Liễu gia thành kẻ ác. Cô ta lại còn khiến Thượng Phàn Vũ gán thêm món nợ 1000 vạn lên người Liễu gia, trong khi nhà ta vẫn còn nợ 600 vạn. Nếu Liễu gia chết, ta sẽ xử Bạch Yên Nhiên trước, sau đó mới là Thượng gia.”

Liễu Nhiên cũng không định bỏ qua chuyện này đơn giản như vậy. Nhưng nếu Thượng Phàn Vũ nhúng tay, cái án tử này rất có thể cứ ngừng ở đó.

Vì thế, Kha Viêm ra tay. Cậu tung tiền căn hậu quả chuyện của Vương Triệu lên mạng, lăng xê một chút, nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của một đống người.

Vì không muốn bị nói là lợi dụng người chết, Kha Viêm đi hỏi từng nhà. Họ cũng muốn có được công đạo, cũng muốn một lời xin lỗi, cũng muốn giải quyết đống nợ nần trên người, bởi vậy vui vẻ đồng ý xé to chuyện.

Tối đó, trên mạng đột nhiên lộ ra tin tức có ba người nhảy lầu tự sát. Đều là những người vô cùng đáng thương, số tiền cho vay đều là tiền mồ hôi nước mắt, đều là món nợ khổng lồ.

Tin tức Vương Triệu quỵt nợ lập tức lên hot search, cư dân mạng lướt tin tức của những người tự tử, không khỏi thổn thức, mức độ chú ý từ từ tăng lên.

Cục cảnh sát nháy mắt cảm giác áp lực gia tăng, bởi vậy công cuộc phá án cũng càng thêm cẩn thận.

Sau đó, các phóng viên thấy sự việc trở nên hot, từng người xông lên, phỏng vấn người nhà nạn nhân, biên soạn tình cảnh người bị hại cực kỳ thảm thương, đắp nặn hình tượng Vương Triệu thành kẻ xấu tội ác tày trời.

Tội danh của Vương Triệu cũng bởi vì được xã hội chú ý nên không thể giảm nhẹ, nhóm thẩm phán rất coi trọng vụ án này.

Ấn tượng của dân mạng về Vương Triệu cũng là một người không hề có trách nhiệm, tâm tư còn ác độc.

— Rõ ràng có tiền lại không trả, bản chất chính là ác.

— Trời ạ! Tiền dưỡng lão của hai ông bà nhà đó đều bị lừa mất rồi.

— Đứa con gái còn bị thằng đấy lừa cho vay thêm 100 vạn, quả thực là tai bay vạ gió.

— Tai bay vạ gió cái gì, người ta vốn dĩ cho rằng thằng chó họ Vương sẽ trả tiền với lãi suất cao, không thì ai ngu mà cho vay?

— Nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do để thằng chó Vương này quỵt nợ chạy trốn, cũng không xem thử nợ nhà người ta bao nhiêu tiền. Một nhà 3 người nhảy lầu chết đúng là oan ức quá, vốn dĩ có cuộc sống không tệ vậy mà…

— Ai bảo tự bọn họ cho mượn tiền chứ? Đáng đời!

— Liên quan gì đến ông, người ta cho vay tiền là hợp pháp.

Trên mạng mắng nhau tới lui làm tin tức về Vương Triệu chễm chệ trên hot search mãi không hạ xuống. Nhác thấy nhiệt độ ổn rồi, đột nhiên lại nhảy ra một tin tức mới. Đó chính là, người trợ giúp Vương Triệu chạy trốn rốt cuộc là ai?

Vì thế, ngày hôm sau tại cục cảnh sát có lệnh, vụ án này nhất định phải điều tra nghiêm cẩn.

Cho nên Bạch Yên Nhiên vừa mới trở về mấy ngày, lại bị mang đi thẩm vấn.

Bạch Yên Nhiên: “…”

Có thể thấy được lúc đó nội tâm cô ta đau khổ nhường nào…

***

Tắt máy tính, Kha Viêm cười khẽ nhìn Liễu Nhiên: “Em để lại một đường lui cho bọn họ à.”

Cô không trực tiếp tiết lộ ra là Bạch Yên Nhiên, đây là đang để lại cho Bạch Dực Cẩn một đường lui. Lúc này, trên mạng mà có chuyện gì liên quan đến cô ta, Bạch Dực Cẩn chắc chắn phải đeo trên lưng cái gông xiềng này.

Ngoài ra, cô còn muốn xem kế tiếp Bạch Yên Nhiên và Thượng Phàn Vũ sẽ làm như thế nào.

Liễu Nhiên ngồi ở trên giường, cô lại cầm một chai sữa chua, cảm thấy mỹ mãn mà uống một ngụm, sau đó nói: “Cái này gọi là ân oán phân minh.”

Kha Viêm à~ một tiếng, hỏi: “Vậy sao lại phải chuẩn bị một phần tài liệu khác? Lấy chứng cứ hiện tại chúng ta có, rất khó định tội cô ta.”

Liễu Nhiên cười nhẹ: “Không đâu, sẽ có cách thôi.”

Kha Viêm cười khẽ: “Cũng đúng, vào tù không được thì ít nhất cũng phải lột một lớp da của cô ta xuống*.”

*Ý nói không đạt được toàn bộ mục đích cũng phải khiến đối thủ tổn thất lớn.

--------- ngoài lề ------------
- Nhớ nhau không quý vị :))
- Nói thiệt là lúc đọc đến đoạn Bạch Yên Nhiên trưng ra bộ mặt ngây thơ ấy, toi ức chế cực ý :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net