Truyen30h.Net

Edit Xuyen Nhanh Hang Tri Nu Phu Online Cho Chet Duy Khach

Sắc mặt Diệp Vi khi đối diện với Liễu Chân Chân cũng không tốt mấy, giờ phút này thấy cô ta còn muốn đến trước mặt Thẩm Nhiên nịnh hót, địch ý của Diệp Vi đối với cô ta ngày càng nặng, lúc này liền phất tay đuổi người!

Bộ dáng kia của Diệp Vi như lâm đại địch, càng chọc Trần Hạo đến mức liên tục cười lạnh, hệt như xem kịch vui nhìn cô châm chọc nói: "Người tôi muốn gặp chính là Thẩm Nhiên, cũng không phải cậu, Thẩm Nhiên còn chưa ra đây đuổi người, cậu có tư cách gì đuổi người ta đi? Cậu tính là cái gì?"

Diệp Vi không thèm nói đạo lý nói: "Tôi mặc kệ, tôi cứ không cho phép Liễu Chân Chân đi gặp Thẩm Nhiên!"

Trần Hạo xoẹt một tiếng, giơ cằm lên với Liễu Chân Chân: "Đi, tôi mang cậu vào."

Liễu Chân Chân nhìn Diệp Vi lại nhìn về phía Trần Hạo: "?"

Trần Hạo: "Ngây ngốc làm cái gì, không phải cậu muốn đi gặp Thẩm Nhiên sao?"

Liễu Chân Chân còn chưa lên tiếng, Diệp Vi bước lên một bước tức giận đến giơ chân, "Cậu cút ngay cho tôi. Không cho phép đi, tôi không cho phép cậu ta đi gặp Thẩm Nhiên!"

Trần Hạo đây là có chuyện gì, cô đang tạo chút chướng ngại cho nam nữ chính, để cho nam chính biết nữ chính vì gặp hắn mà chịu bao nhiêu ấm ức, Trần Hạo ở đây rồi làm sao có thể? Nhưng mà cô nói như vậy hình như cũng không đúng, Trần Hạo hình như cũng không sai? Dù sao Trần Hạo là nam phụ, đau lòng nữ chính, che chở nữ chính cũng là điều nên làm.

Trong lúc nhất thời Diệp Vi cũng có thể hiểu được Trần Hạo, dù sao mỗi người đều quản lí chức vụ của mình mà.

Trần Hạo bị cái nhìn đột nhiên hiểu rõ trong mắt Diệp Vi làm cho kinh ngạc một chút, chờ hắn ta nháy mắt nhìn lại, lại là bộ dáng Diệp Vi ngang ngược càn rỡ, giống như trong nháy mắt vừa rồi đó đều là ảo giác của hắn ta.

Trong lòng Trần Hạo càng phiền, căn bản không để ý Diệp Vi, hắn ta kéo Liễu Chân Chân lại, nhìn cũng không nhìn Diệp Vi, liền mang theo cô ta đi về phía phòng bệnh.

Thẩm Nhiên xuyên thành Liễu Chân Chân: "......"

Hắn liếc mắt, dùng sức một cái rút tay mình từ trong tay Trần Hạo ra, "Không cần, tôi muốn đi gặp Thẩm Nhiên, còn cần hỗ trợ của cậu sao?"

Trần Hạo: không phân biệt tốt xấu, không thấy lòng tốt của người khác à??

Trong nháy mắt Diệp Vi càng thêm đồng tình Trần Hạo, nhìn đi, đây chính là cái kết của nam phụ.

"Cũng không cần sự đồng ý của cậu."

Chỉ thấy "Liễu Chân Chân" lúc này liền gọi điện thoại cho "Thẩm Nhiên", "Alo, Thẩm Nhiên, tôi ở cửa ra vào."

Diệp Vi: ".......???"

Trần Hạo: "........."

Đại khái là một lát sau, Thẩm Nhiên vốn dĩ nằm ở trên giường nghỉ ngơi vậy mà thật sự đi ra, đối mặt với thái độ sai sử đến mức có thể nói là phách lối của Liễu Chân Chân, hắn không có khó chịu cũng không có nổi giận, chỉ là trên cái gương mặt có thể xưng là hoàn mỹ kia có chút không thể làm gì: "Nói cho cậu không có việc gì, không có tổn thương đến gân cốt, cậu đừng lo lắng......" Nói được nửa câu, mới nhìn rõ sau lưng "Liễu Chân Chân" còn hai người đứng đấy, một là Diệp Vi, một là Trần Hạo.

Trần Hạo mặt không thay đổi nhìn hắn.

Diệp Vi tức giận đến nghiến răng, giờ phút này thấy "Thẩm Nhiên" nhìn về phía cô, liền lộ ra vẻ mặt đơn thuần vô tội, cô còn rất quan tâm tiến lên hỏi thăm nói: "Thẩm Nhiên, sao cậu lại xuống giường vậy? Mặc dù bị thương không nặng, nhưng đến cùng vẫn là bị thương, cậu phải nằm trên giường nghỉ ngơi thật tốt chứ."

Liễu Chân Chân đã quen Diệp Vi "Hỏi han ân cần", "Dịu dàng cẩn thận", lúc này đã có thể ứng phó tự nhiên, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì."

Diệp Vi nói: "Sao có thể không có việc gì chứ? Đi vào nằm trước, có cái gì đợi lát nữa lại nói."

Liễu Chân Chân xuyên thành Thẩm Nhiên bị Diệp Vi vịn trở lại ngồi xuống giường, mà Thẩm Nhiên chân chính ôm ngực đứng ở một bên mài răng quan sát, hắn hừ lạnh một tiếng, Diệp Vi cái đồ hai mặt này thật đúng là biết giả bộ.

A, đừng tưởng rằng như vậy thì hắn sẽ cảm động, hắn đã nhìn thấu mục đích của cô, cô không có khả năng lừa gạt được hắn!

Thế nhưng nói thật thì, nhìn thấy Diệp Vi hỏi han ân cần với "Mình", cái loại cảm giác này thật đúng là có một chút vi diệu.

Trần Hạo cũng đang mài răng, vốn là cậu muốn đi, dù sao mắt không thấy tâm không phiền, bởi vì Diệp Vi từ nhỏ đến lớn đã kiêu căng ương ngạnh tính tình không có gì tốt, đối với cậu tính tình đại tiểu thư nói đến là đến, chỉ có Thẩm Nhiên ―― chỉ có ở trước mặt Thẩm Nhiên, Diệp Vi sẽ biến mình thành một cô gái nhỏ ôn ôn nhu nhu.

――Cô sẽ làm hắn vui lòng, làm bất kể việc gì hắn thích, vì để hắn vui lòng, cũng nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.

Giờ phút này hắn ta nhìn thấy Diệp Vi bày ra bộ dáng kia liền khó chịu phát hoảng, bữa cơm đêm qua cũng muốn phun ra.

"Oẹ ――" nghĩ như vậy, hắn ta thật sự làm một tư thế nôn mửa. Diệp Vi cơ hồ lập tức liền nhìn sang, cô trừng Trần Hạo một chút: Đừng quấy rối tôi!

Trần Hạo: Ha ha.

......

Diệp Vi đối với Thẩm Nhiên thật sự ân cần, cô nhìn Thẩm Nhiên nằm xuống lần nữa, tranh thủ thời gian rót cho hắn ly nước, đưa tới đầu giường: "Thẩm Nhiên, cậu khát hay không, uống chút nước đi."

Liễu Chân Chân nhìn ly nước một chút, muốn lạnh lùng nói từ chối, thế nhưng hiện tại cô ta là Thẩm Nhiên, hơn nữa nhìn đôi mắt tràn đầy quan tâm kia của Diệp Vi, lối ra của lời nói lại chuyển ngoặt một cái: "Cảm ơn, để đó đi."

Diệp Vi để ly nước qua một bên, lại hỏi hắn có đói bụng không? Đói thì để cô kêu người đưa chút đồ ăn tới. Dù sao chơi bóng thể lực tiêu hao lớn.

Liễu Chân Chân bắt đầu đuổi người: "Tôi không đói bụng, mấy người trở về đi, tôi nghỉ ngơi một chút là ổn rồi."

Trần Hạo nghe vậy nhìn về phía "Thẩm Nhiên", hắn ta nhíu nhíu mày, cảm thấy lúc này Thẩm Nhiên có chút kỳ lạ.

―― Thẩm Nhiên lúc nào nói chuyện khách khí như vậy rồi?

Nhưng mà rất nhanh hắn ta liền không có loại ý nghĩ này, bởi vì Diệp Vi lại tiếp tục ngang ngược.

Diệp Vi quay đầu liền bắt đầu đuổi người, nhưng mà ở trước mặt Thẩm Nhiên giọng điệu của cô có thể nói là vô cùng dịu dàng: "Thẩm Nhiên muốn nghỉ ngơi, Liễu Chân Chân, Trần Hạo, mấy cậu cứ đi trước đi."

Trần Hạo: ......Cậu thật đúng là tự giác.

Thẩm Nhiên xuyên thành Liễu Chân Chân:......

Thẩm Nhiên cứ không thể nhìn cái bộ dáng hai mặt này của Diệp Vi, lúc này liền nhìn Liễu Chân Chân, nói: "Thẩm Nhiên, tớ muốn ở lại với cậu."

Liễu Chân Chân: "......???"

Cô ta mờ mịt nhìn về phía Thẩm Nhiên, lời này của hắn là có ý gì? Thẩm Nhiên khẽ mỉm cười một cái, nháy nháy mắt nhìn cô ta, mặc dù không nói chuyện, nhưng ý tứ bên trong ánh mắt hắn rất rõ ràng, nếu là cô ta dám từ chối, thì đợi mà xem!

Khóe miệng Liễu Chân Chân giật giật: "À, tùy cậu."

Thẩm Nhiên lập tức mỉm cười nhìn về phía Diệp Vi nói: "Cậu xem Thẩm Nhiên cũng để tôi ở lại với cậu ấy rồi, không bằng mấy người đi trước đi?"

Hắn coi là lấy tính tình của Diệp Vi, nhất định sẽ tức giận đến giơ chân, hận không thể đánh cho hắn một trận hả giận, ai ngờ Diệp Vi vậy mà không có, ngược lại cười đi đến trước mặt hắn, ôn ôn nhu nhu nói với hắn: "Chân Chân, cậu đừng tuỳ hứng như vậy, hôm nay Thẩm Nhiên rất mệt mỏi, lại bị thương, cần nghỉ ngơi. Cậu ở lại sẽ làm phiền đến cậu ấy, chúng ta liền đi về lớp trước? Được không?"

Thẩm Nhiên: "............" Một thân da gà của hắn cũng muốn nổi lên! Đừng nói Thẩm Nhiên, ngay cả Liễu Chân Chân cũng bị dọa cho giật nảy một cái.

Thời điểm Thẩm Nhiên ở trong thân thể Liễu Chân Chân, làm sao thấy qua Diệp Vi "Ôn nhu quan tâm" như thế chứ, bộ dáng này không phải dùng mặt trời mọc phía tây có thể hình dung, bởi vì đây quả thật là kinh khủng! Hắn cũng sắp bị dọa cho điên rồi, trực giác cho rằng Diệp Vi bị quỷ ám, phản xạ có điều kiện lui lại một bước!

Diệp Vi còn rất nghi hoặc nói: "Làm sao vậy?"

Thẩm Nhiên: .......Có thể làm sao, còn không phải bị cậu dọa sợ? Kỹ năng diễn này không đi làm diễn viên thì quá đáng tiếc ha ha.

Đừng nói Thẩm Nhiên, ngay cả Trần Hạo vừa mới trông thấy Diệp Vi làm khó làm dễ Liễu Chân Chân cũng nhịn không được kéo khóe miệng ra, châm chọc nói: "Nhìn bộ dáng này của cậu, cậu và Liễu Chân Chân quan hệ cũng không tệ lắm nha?"

Diệp Vi biết Trần Hạo đang tố cáo cô, vụng trộm trừng mắt liếc hắn ta một cái, mỉm cười nói: "Đúng thế, chúng tôi vậy mà là bạn học chung được hai năm đó, có thể không tốt sao?" Cô cũng thông minh, không lắm miệng hỏi một câu "Đúng không Liễu Chân Chân?", bằng không thì lấy tính tình của Thẩm Nhiên, lúc này thật sự có thể phá hết bánh kẹo của cô, khiến cho cô sượng mặt!

Trần Hạo: "Thì ra là bạn học chung được hai năm à, lúc vừa mới ở ngoài cửa, tôi còn tưởng rằng hai người là kẻ thù không đội trời chung được hai năm rồi đấy?"

Diệp Vi uy hiếp nhìn về phía Trần Hạo, nghi ngờ nói: "Cái gì? Cậu đang nói cái gì sao tôi nghe không hiểu?"

Trần Hạo: "Nghe không hiểu? Có thể là do cậu thiểu năng đi."

Diệp Vi: "......" Tất cả đều là đồng nghiệp của nhau, cậu không thể lương thiện chút nào sao? :)

Thẩm Nhiên liền phát giác được rất có thể là Diệp Vi giả vờ, rõ ràng trước đó còn hô to gọi nhỏ với hắn đấy, ai biết được trước mặt "Thẩm Nhiên", cô liền đổi gương mặt khác? Nếu không phải lúc này hắn ở trong cơ thể Liễu Chân Chân, hắn cũng sắp bị cô lừa gạt rồi!

Hắn tranh thủ thời gian liếc mắt ra hiệu cho Liễu Chân Chân một cái, để cô ta đuổi Trần Hạo và Diệp Vi đi, bây giờ hắn là Liễu Chân Chân, Liễu Chân Chân là một nhân vật nhỏ thấp cổ bé họng, không quan trọng gì, lời nói căn bản không dùng được.

Tất nhiên Liễu Chân Chân cũng muốn thanh tĩnh một chút, cô ta lạnh lùng nói: "Được rồi, mấy cậu cứ đi hết đi, tôi muốn nghỉ ngơi. Liễu Chân Chân ở lại."

Diệp Vi kinh ngạc nhìn Thẩm Nhiên lại nhìn Liễu Chân Chân, ở nơi Thẩm Nhiên không thấy, trừng mắt nhìn Liễu Chân Chân ánh mắt hận không thể ăn thịt cô ta! Đáng tiếc ngại rằng Thẩm Nhiên còn ở bên cạnh nhìn, cô không chỉ có không thể nổi giận, còn phải cười nói được thôi.

Thẩm Nhiên đã bị thái độ trở mặt như lật sách của Diệp Vi làm cho chết lặng, hắn đối với cái nhìn chằm chằm của Diệp Vi làm như không thấy, đồng thời cũng càng phát giác Diệp Vi giả mù sa mưa, quá dối trá. ―― vừa lúc hắn không thích loại người dối trá này.

Từ nhỏ đến lớn, hắn gặp quá nhiều người vây bên hắn cẩn thận lấy lòng, rõ ràng không thích hắn, rõ ràng rất chán ghét hắn ngang bướng, vẫn còn dối trá lại làm ra vẻ nói thích hắn, khích lệ hắn, loại người này, thế mà rất nhiều.

Diệp Vi lúc này, cũng giống như cái loại người ở trước mặt nói thích hắn, quay lưng lại thì nhổ nước miếng với hắn.

Nhưng Thẩm Nhiên lại đột nhiên nhớ tới lúc trên sân bóng rổ, dáng vẻ Diệp Vi một mặt thất kinh vọt tới trước mặt hắn, khẩn trương và lo lắng trong mắt cô không thể giả được......

Không chừng đây chính là chỗ cao minh của Diệp Vi? Không thấy bây giờ hắn cũng sắp bị cô lừa rồi sao?!

Hắn lắc đầu, để cho bản thân tỉnh táo lại.

Thẩm Nhiên cũng hạ lệnh tiễn khách, Diệp Vi chỉ có thể không cam lòng không nguyện ý rời khỏi phòng bệnh: Cơ hội tốt như vậy, tình cảm của nam nữ chính lại sắp hướng về phía trước rất nhanh sẽ tiến thêm một bước dài!

Trần Hạo cà lơ phất phơ đi theo sau lưng Diệp Vi, nhìn bộ dáng tức giận của cô, có chút muốn cười, nói: "Không nghĩ tới cậu trước mặt Thẩm Nhiên còn rất biết giả bộ?"

Diệp Vi phản bác nói: "Tôi giả bộ cái gì chứ? Tôi không có."

Trần Hạo học bộ dáng của Diệp Vi, dáng vẻ kệch cỡm nói: "Thẩm Nhiên, cậu khát hay không nha, uống chút nước đi!"

Diệp Vi: "......."

Trần Hạo: "Chân Chân, cậu đừng tùy hứng như vậy, hôm nay Thẩm Nhiên rất mệt mỏi, lại bị thương, cần nghỉ ngơi."

Diệp Vi: "......"

Trần Hạo: "Oẹ."

Diệp Vi: ".........."

Vị đồng nghiệp này cậu cũng quá chuyên nghiệp rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net