Truyen30h.Net

Edit Xuyen Nhanh Hang Tri Nu Phu Online Cho Chet Duy Khach




Bên trong cốt truyện gốc, nguyên chủ bị chết thật sự có chút oan uổng.

Mặc dù nguyên chủ làm không ít chuyện đáng chết, nhưng cũng thật sự thích diễn phim, cho nên về sau khi bị chèn ép cũng vẫn như cũ không rời khỏi giới giải trí, cô còn nghĩ muốn Đông Sơn tái khởi, muốn lại lần nữa đem Vương Nhược Nghiên đạp ở dưới chân, vì thế ngay cả vai diễn chẳng ra gì cũng nhận, dù sao cũng tốt hơn là không có gì phải không? Cho nên cô đi là đi, cũng chịu không ít khi dễ, thậm chí còn bị người ta bôi đen không ít —— tuy rằng cô không có phẩm chất tốt đẹp hy sinh vì người khác, nhưng có thể dung mạo của cô quá tốt, đôi mày lá liễu hơi hơi nhếch lên, hai tròng mắt trong suốt dao động lộng lẫy như chứa ánh sáng của cả ngân hà, lại lạnh lẽo giống như ánh trăng phủ xuống, mũi ngọc thanh tú tinh xảo, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, khóe miệng hơi hơi gợi lên, trời sinh mang theo ý cười dịu dàng.

Cái này cũng là có tố chất của mỹ nhân, so với khí chất thanh xuân, thanh thuần của Vương Nhược Nghiên, cô xinh đẹp câu dẫn động lòng người giống như yêu tinh, dáng người lại còn cứ thướt tha mềm mại, cũng khó trách lần đầu tiên Thịnh Chí Minh gặp cô, liền muốn đem cô kéo lên giường.

Lúc ấy nguyên chủ không chỉ không còn Thịnh Chí Minh chống lưng, còn hoàn toàn đắc tội với hắn, đến mức mấy lũ yêu ma quỷ quái đã từng ngấp nghé sắc đẹp của cô đều chạy ra, có một lần liên hoan tại đoàn phim, nguyên chủ bị người ta ác ý hạ dược, đưa đến phòng mấy lão già hói đầu đã từng ham muốn sắc đẹp của cô, từ trước đến nay cô là người tham sống sợ chết, nếu vào thời điểm cô thanh tỉnh khẳng định sẽ không cần "liêm sỉ" gì hết, trinh tiết làm sao quan trọng hơn mạng sống? Nhưng có thể hết lần này tới lần khác khi đó cô lại không thanh tỉnh, thời điểm bữa tiệc đã bị những kẻ giấu mặt trào phúng, còn lôi cô ra so sánh với Vương Nhược Nghiên.

Đem việc nguyên chủ nghèo túng ra so sánh, thêm nữa phẩm chất của tiểu thiên sứ Vương Nhược Nghiên có thể nói là vô cùng đẹp đẽ, Thịnh Chí Minh đều đem tài nguyên tốt nhất cho cô ta, phim điện ảnh lớn, nữ chính phim truyền hình lớn, người phát ngôn cao cấp cho các nhãn hiệu lớn, còn có vô số bà mẹ, bạn trai người khác vì cô ta mà lên tiếng, chỉ cần có người nào dám nói Vương Nhược Nghiên không tốt một chút, bọn họ sẽ kết bè kết đội tiến đến công kích, nguyên chủ so với cô ta, cũng chỉ là hạng tôm tép nhãi nhép không sánh nổi.

Nguyên chủ nhất thời tức không chịu nổi, lại thêm đầu óc không tỉnh táo lắm, lão già hói đầu so với Thịnh Chí Minh chênh lệch quá nhiều, lại nghĩ tới chênh lệch của bản thân với Vương Nhược Nghiên hiện tại, tức giận đến đầu óc càng không thanh tỉnh, khi tránh né lão già bất tử kia...... Không cẩn thận rớt xuống từ tầng mười nhà cao lầu, chết rồi.

Vốn dĩ việc cô ngã chết cũng là một bi kịch, những kẻ đầu sỏ gây tội hại chết cô đáng lẽ cũng phải chịu sự trừng trị của pháp luật và dư luận, nhưng cố tình những người đó lại thoát khỏi hiềm nghi, lại còn bịa đặt sở dĩ cô nhảy lầu là vì chơi thuốc này cắn thuốc nọ, nói cô chủ động cởi quần áo ra thông đồng với ai đó, nói cô sinh hoạt cá nhân không biết kiềm chế vân vân, nói cô nên chết hay nên sống!

Người cũng đã chết lại còn đem chậu phân chụp lên đầu cô, làm cho cô chết cũng không nhắm mắt nổi.

Cô đến chết vẫn không rõ, vì cái gì mà hôm nay bản thân lại đi đến một bước này? Cái này cũng phải trách Vương Nhược Nghiên! Nếu không phải cô ta, cô vẫn là đại minh tinh, vẫn luôn thành công như trước kia!

Còn không phải là chưa cản dao cho Thịnh Chí Minh sao? Còn không phải là mua chuộc bản thảo hay đi đàn áp nghệ sĩ khác sao? Còn không phải là chèn ép hãm hại Vương Nhược Nghiên sao? Còn không phải là chỉ yêu bản thân sao? Người không vì mình, trời tru đất diệt! Trong giới giải trí này có ai dám nói bản thân sạch sẽ? Chỉ sợ so với những thủ đoạn của Thịnh Chí Minh, cô đây chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi. Làm sao cô lại rơi xuống tình cảnh như ngày hôm nay?

—— Cô đương nhiên sẽ không hiểu được, bởi vì đây đều là kịch bản đã được Đại Thần an bài.

Hiện giờ Diệp Vi đang diễn vai nữ phụ ác độc, không sai biệt lắm cũng muốn đi đến một bước này.

Diệp Vi gẩy ngón tay bắt đầu tính toán, chờ đến thời cơ thích hợp, thả người nhảy dựng một cái, hoàn mỹ kết thúc đại kết cục công việc!

Ngẫm lại còn có chút kích động nhỏ đó nha.

. . .

Liên tiếp mấy ngày, Thịnh Chí Minh luôn có thể nhìn thấy tin tức Diệp Vi, trước đó là bị ném bánh kem toàn thân, hiện tại là bị quăng ngã xuống hồ ướt như chuột lột, bằng không thì chính là ngồi một mình trên băng ghế nhỏ ăn cơm hộp, đáng thương vô cùng, khác hoàn toàn với cái vẻ diễu võ dương oai, cao cao tại thượng lúc trước của cô, thật sự là nhận hết khổ sở.

Thế nhưng là không biết vì cái gì, rõ ràng Diệp Vi trong hình nghèo túng như vậy, thảm không thể tả, nhưng trong thoáng chốc hắn lại cảm thấy Diệp Vi một chút cũng không nghèo túng, ngược lại cho hắn một loại chân thành tha thiết "Ngày hôm nay cũng phải nỗ lực làm việc a."

. . . Đầu óc của hắn sợ là lại hỏng rồi đi.

Thịnh Chí Minh lắc lắc đầu, ngón tay gõ gõ mặt bàn, trong lúc vô tình lại quét đến phần  bình luận phía dưới.

【 Thịnh thiếu tàn nhẫn như vậy được a! 】

【 Thịnh thiếu làm tốt lắm! 】

【 đồ tiểu nhân Thịnh Chí Minh đến cả phụ nữ cũng không buông tha! 】

【 cảm ơn Thịnh thiếu đã làm hết thảy vì tiểu thiên sứ Nhược Nghiên của chúng ta. 】

Thịnh Chí Minh: . . .

Không biết vì cái gì, xem xong nhiều bình luận như vậy, đến hắn cũng cho rằng bản thân đã làm cái gì? Nhưng rõ ràng hắn không làm cái gì a??

Hắn gọi một tiếng, "Triệu Bằng."

Triệu Bằng: "Thịnh tổng, ngài có gì cần phân phó?"

Hắn trộm nhìn giao diện điện thoại của Thịnh Chí Minh, liếc mắt một cái liền thấy Diệp Vi một thân nghèo túng, trong lòng hiểu rõ.

Thịnh Chí Minh: "Diệp Vi không có gọi điện thoại tới?"

Triệu Bằng rất nhuần nhuyễn lắc đầu nói: "Không có. Thịnh tổng yên tâm, Diệp Vi hẳn là sẽ không còn lá gan lại đến đây dây dưa với ngài."

Thịnh Chí Minh: ". . ." :)

Hắn liếc nhìn Triệu Bằng, cảm thấy trước kia cậu ta rất thông minh biết phỏng đoán lòng người, hiện tại làm sao càng nhìn càng thấy ngu xuẩn?

Trong lòng Triệu Bằng bị Thịnh Chí Minh nhìn đến bất ổn, đây là có ý tứ gì a? Hắn có nói sai gì sao? Không có đi, Diệp Vi không đến quấy rối Thịnh thiếu không phải nên rất vui vẻ sao?

Ngu xuẩn.

Thịnh Chí Minh lạnh giọng phân phó: "Nếu như Diệp Vi gọi điện thoại tới, ngay lập tức để cho cô ấy tới tìm tôi."

"Diệp Vi?" Triệu Bằng đột nhiên giật mình, hoàn toàn không ngờ tới Thịnh Chí Minh lại muốn gặp Diệp Vi? Có ý tứ gì? Thịnh thiếu mềm lòng với Diệp Vi? Không có khả năng a, chính Diệp Vi cũng có nói qua, người đàn ông kiêu ngạo như Thịnh thiếu làm sao có thể quay đầu lại?

Nhưng mà trước giờ Thịnh thiếu chưa từng ăn lại món đồ nào, Diệp Vi còn vài lần phạm phải cấm kỵ của hắn, hẳn là không đến mức đi?

". . . Ý của Thịnh tổng là?"

Thịnh Chí Minh lạnh lùng quét mắt nhìn một cái, Triệu Bằng lúc này liền ngậm miệng, không dám hỏi nhiều.

Đáng tiếc chính là điện thoại Diệp Vi vẫn một mực không có gọi lại đây.

Rất nhanh tới buổi tối ngày hôm sau, Thịnh Chí Minh đi tham gia liên hoan đoàn làm phim « hậu cung » .

Tất cả khách mời tham gia lần liên hoan này đều là thành viên sáng lập《 hậu cung》, có thể nói thân thế to lớn, Vương Nhược Nghiên càng giống như "chúng tinh phủng nguyệt (*)" được bảo hộ ở trung tâm, sự nghiệp của cô ta bây giờ có thể nói là quá thuận lợi. Đầu tiên là được cầm vai nữ chính《 hậu cung 》, về sau lại liên tục ký xuống mấy cái hợp đồng làm nhà phát ngôn cho các nhãn hiệu lớn, công việc trong một năm đều đã được xếp đặt xong, bên cạnh một bộ chế tác phim truyền hình lớn, cô ta còn đảm nhiệm vai phụ quan trọng cho hai bộ phim điện ảnh, được cùng các đạo diễn và nghệ sĩ lớn hợp tác, có thể nói là tương lai rộng mở.

(*) Chúng tinh phủng nguyệt: được mọi người vây quanh ủng hộ.

Sự nghiệp hiện giờ của cô ta quá thành công, phương diện tình cảm cũng thu hoạch tương đối khá.

Chu Gia chưa từng che giấu sự thưởng thức và chiếu cố của hắn đối với cô ta, hắn một mực nói là dìu dắt hậu bối, có thể người thông minh đều hiểu rõ. Không chỉ đơn giản như vậy.

Đồng dạng, Thịnh đại thiếu phong lưu tiêu sái cũng chưa từng tham gia bất kỳ chuyện bao đồng nào, tương tự đối Vương Nhược Nghiên chiếu cố có thừa, không để cô ta chịu một tia ủy khuất, hai người lại từng có tình cảm vào sinh ra tử, mối quan hệ kia tự nhiên sẽ không bình thường.

Hiện giờ hai người này một trái một phải ngồi bên người Vương Nhược Nghiên, nhìn có vẻ hài hòa lại tựa như giương cung bạt kiếm, trong nháy mắt hấp dẫn phần lớn ánh nhìn, trong âm thầm càng nghị luận sôi nổi.

"Chu ảnh đế là thích Vương Nhược Nghiên đi? Thời điểm quay phim lúc trước tôi thấy hắn còn đặc biệt chiếu cố cô ấy."

"Tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà Vương Nhược Nghiên thích ai vậy?"

"Thịnh đại thiếu đó, không thấy vì hắn đến mạng cũng không cần sao?"

"Chu ảnh đế có để ý người phụ nữ của mình từng vào sinh ra tử vì người đàn ông khác hay không?"

"Vương Nhược Nghiên cũng quá may mắn đi. . ."

"Này này này, mọi người biết tôi vừa nhìn thấy ai ở dưới lầu không? Diệp Vi!"

"Diệp Vi? ? ?"

"Hình như là cùng tới liên hoan đoàn phim cái gì « ác ma. . . Ác ma thiếu gia yêu tôi » đó!"

"Oa! ! !"

. . .

Nói như thế nào thì Diệp Vi cũng là một người có tiếng tăm, thường là khách quý của hot search, hiện giờ lại cùng Thịnh Chí Minh, Vương Nhược Nghiên xuất hiện cùng một nơi, đương nhiên càng khiến cho người ta có chút suy nghĩ kỳ quái, trong chốc lát, tin tức Diệp Vi ở dưới lầu ăn lẩu liền âm thầm truyền ra, thậm chí còn có người đi xuống lầu chụp lén!

Bởi vì truyền đến trong "âm thầm" quá náo nhiệt, ngay cả Triệu Bằng cũng có thể nghe thấy, hắn hoàn toàn không nghĩ tới thế nhưng ở chỗ này lại gặp được Diệp Vi, lại liên tưởng đến thái độ mấy ngày nay của Thịnh Chí Minh đối với Diệp Vi có chuyển biến, trong lúc nhất thời cũng không biết nên có thái độ như thế nào đối với Diệp Vi.

Nếu là trước kia hắn khẳng định sẽ không để ý tới, có điều nghĩ đến phân phó của Thịnh Chí Minh. . .

Được rồi được rồi, coi như không biết.

Nào biết hắn vừa nghĩ như vậy, Thịnh Chí Minh đã gọi hắn qua, phân phó nói: "Đi xuống gọi Diệp Vi lên đây đi."

Người đàn ông tuấn lãng cắn đầu mẩu thuốc lá, trên gương mặt lạnh nhạt hiện ra một tia cười, trong lòng hắn hừ lạnh, cô luôn miệng nói muốn biến mất, nhưng về sau nghe nói hắn tới, không phải là ngoan ngoãn tới tìm hắn sao?

Tìm hắn sớm một chút không phải tốt hơn sao, uổng công chịu nhiều tội như vậy.

Vương Nhược Nghiên ngồi bên cạnh Thịnh Chí Minh, đương nhiên cũng nghe thấy Thịnh Chí Minh phân phó Triệu Bằng cho gọi Diệp Vi lên đây, cô ta kinh ngạc chớp mắt một cái: "Diệp Vi?"

Triệu Bằng giải thích nói: "Đúng vậy, Diệp Vi ở dưới lầu."

Vương Nhược Nghiên: "À, thì ra là vậy."

Cô ta không nói, chỉ là nhìn Thịnh Chí Minh một chút.

Chu Gia không thể nhìn Vương Nhược Nghiên chịu ủy khuất, giờ phút này thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, lập tức đau lòng lên tiếng: "Thì ra Thịnh thiếu còn đối với người phụ nữ như Diệp Vi nhớ mãi không quên?"

Thịnh Chí Minh nhìn Chu Gia: "Việc này cũng không nhọc đến Chu ảnh đế phải phí tâm."

Tại sao hắn không phản bác? Trong lòng Vương Nhược Nghiên càng thêm cảm giác khó chịu.

Chu Gia nói: "Sao có thể không phí tâm? Tôi sợ người phụ nữ kia lại đột nhiên nổi điên khi dễ Nhược Nghiên."

Vương Nhược Nghiên trấn an Chu Gia nói: "Thầy Chu, em không sao."

Chu Gia nhíu mày không tán đồng nhìn cô ta: "Em chính là quá thiện lương, cho nên mới sẽ bị người khác bắt nạt như vậy."

Vương Nhược Nghiên lắc đầu.

Thịnh Chí Minh lạnh giọng: "Tôi làm gì còn chưa đến phiên Chu ảnh đế cậu ra đây khoa tay múa chân? Triệu Bằng, thất thần ở đây làm gì, còn không mau đi?"

Triệu Bằng cũng không dám chất vấn Thịnh Chí Minh cái gì, một bên nhìn Vương Nhược Nghiên, bước chân ghi hoặc đi xuống lầu, một bên cảm khái Diệp Vi quả nhiên lợi hại, dưới tình huống như vậy còn có khả năng hấp dẫn sự chú ý của Thịnh đại thiếu, thủ đoạn này quả nhiên không tầm thường.

Bên kia Diệp Vi còn đang ăn nồi lẩu thơm ngào ngạt, hương vị nồi lẩu này coi như không tệ, thịt bò trôi qua cổ họng vào dạ dày cay đến tê dại, bay lên mùi hương của đĩa sa tế, ngon đến mức có thể đem đầu lưỡi nuốt vào.

"Có người a, tâm chính là lớn, cũng không có đầu óc gì, đến lúc nào rồi, cô ta còn có thể nuốt trôi được." Tô Thần quyến rũ thướt tha cắn ống hút uống nước trái cây, mắt liếc nhìn Diệp Vi nói đùa cùng đồng bạn.

Là nữ chính của « thiếu gia ác ma yêu tôi », lời nói của cô ta rất có giá trị, huống chi bộ web drama này còn do bạn trai cô ta vì cô ta mà đầu tư quay chụp, ngay cả đạo diễn cũng phải nghe cô ta.

"Nghe nói đoàn làm phim « hậu cung » ở trên lầu, Thịnh đại thiếu, Vương Nhược Nghiên, Chu ảnh đế đều ở đó , nhưng đáng tiếc bị bao trọn nên không thể đi lên, bằng không thì tôi cũng muốn đi xem."

"Hai người đàn ông lợi hại như thế vậy mà đều thích Vương Nhược Nghiên, cũng không biết ai kia chắc là ghen ghét đến chết rồi. À, nghe nói Vương Nhược Nghiên còn ký xuống được với nhà phát ngôn D, Thịnh đại thiếu đối xử với cô ấy thật là tốt."

"Mọi người đừng nói nữa, cẩn thận bị đánh, dù sao ai kia tâm địa ác độc, ngay cả người bị thương cũng dám đánh!"

"Diệp Vi, cô nói đúng không?"

Diệp Vi: "Hả? Xin lỗi tôi hơi thất thần, vừa rồi tôi đang nghe mấy cái bà tám vừa xấu lại không có kỹ thuật diễn nói huyên thuyên, không nghe rõ cô nói lại lần nữa đi?"

"Cô nói cái gì!" kỹ thuật diễn của Tô Thần thật sự kém, vừa lúng túng lại cứng ngắc không nói, đến cả lời thoại cũng không nhớ được, nếu không cũng sẽ không lăn lộn ở trong giới nhiều năm như vậy lại chỉ có thể dựa vào kim chủ đóng được hai bộ phim nhỏ không nổi tiếng.

Cô ta vỗ bàn đứng lên, muốn cho Diệp Vi nhìn rõ nhan sắc cô ta một cái.

Diệp Vi này quả thật không biết điều, đúng là loại người ngực to mà không có não, cô nghĩ bản thân vẫn là Diệp Vi của trước kia sao?

Nào biết Triệu Bằng âu phục phẳng phiu thẳng tiếp đi tới, hắn đột nhiên xuất hiện, trực tiếp làm mọi người ở đây cả kinh!

"Diệp Vi, Thịnh tổng cho gọi cô qua."

Tô Thần há to miệng: ". . . Thịnh thiếu? ! Anh ta muốn gặp Diệp Vi?"

Diệp Vi: ". . . ? ? ?"

Ở đây có vài người chưa thấy qua trợ lý của Thịnh đại thiếu Triệu Bằng? Trong lúc nhất thời sắc mặt cũng có chút kỳ quái, đặc biệt là Tô Thần, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, tức giận đến nghiến chặt hàm răng.

Thịnh Chí Minh không phải chán ghét mà vứt bỏ Diệp Vi rồi sao? Làm sao còn muốn gặp cô ta?

Vốn là đạo diễn co người một bên ngồi xem náo nhiệt lập tức đứng dậy, ưỡn ngực nghiêm mặt cười: "Diệp Vi, thất thần làm gì, còn không mau đi!"

Ai ngờ Diệp Vi vội vàng xua xua tay, bộ dáng thật sự sợ hãi: "Thật xin lỗi, tôi sai rồi, cậu trở về nói cho Thịnh thiếu, nói anh ấy yên tâm, tôi nói được thì làm được, ăn cơm xong liền đi ngay, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt Tiểu Vương, cho cô ấy thêm phiền phức."

Đạo diễn ngây người, Tô Thần cũng ngây người, Triệu Bằng càng là như vậy.

Triệu Bằng muốn nói lại thôi: ". . . Cô vẫn là đi với tôi trước đi."

Diệp Vi: "Cầu xin Thịnh thiếu tha cho tôi đi!"

Triệu Bằng: ". . . ? ?"

Tô Thần cười, mọi người ở đây cũng nhịn không được che miệng cười trộm.

Đáng đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net