Truyen30h.Net

Edit Xuyen Nhanh Hang Tri Nu Phu Online Cho Chet Duy Khach




Nhìn thấy Diệp Vi khổ sở cầu khẩn, cùng với ánh mắt hiểu rõ "Cô không cần phải nói chúng tôi đều biết" của mọi người, trong nháy mắt Triệu Bằng còn cho rằng bản thân đang hoành hành ngang ngược, bắt nạt kẻ yếu?

Hắn không khỏi thầm than tâm cơ Diệp Vi quả nhiên lợi hại, chỉ nói mấy câu thôi đã đánh gục hắn!

Bây giờ hắn nên nói thế nào? Chỉ sợ bất kể nói như thế nào, giải thích càng nhiều, người khác đều sẽ cho rằng Diệp Vi có ngày hôm nay đều là bút tích của Thịnh Chí Minh.

Vừa hãm hại hắn, còn tiện tay giội gáo nước bẩn lên người Thịnh Chí Minh.

Là hắn xem thường Diệp Vi.

"Diệp Vi , tôi nghĩ cô hiểu lầm, Thịnh thiếu không có có ý muốn thương tổn cô. Thịnh thiếu tìm cô, là muốn ôn chuyện." Ba chữ cuối cùng hắn cắn răng phá lệ nói.

Diệp Vi vội vàng trả lời: "Đúng đúng đúng, cậu không cần phải nói, tôi biết rồi."

"..." Cô biết cái gì rồi? ? ?

Triệu Bằng sợ nói thêm gì đi nữa, hắn cùng Thịnh tổng hai người đều muốn trở thành tổ đội Đại Ma đầu giết người không chớp mắt.

Gân xanh trên trán hắn nổi lên, cước nặng cước nhẹ trở về, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Thịnh đại thiếu, chỉ có thể khổ sở đem lời nói của Diệp Vi lặp lại một lần, "Diệp Vi nói xin ngài yên tâm, cô ấy ăn cơm xong lập tức đi ngay, sẽ không quấy rầy ngài và Nhược Nghiên tiểu thư......"

Thịnh Chí Minh: "... ? ? ?"

Đừng nói Thịnh Chí Minh, ngay cả Vương Nhược Nghiên cũng kinh ngạc không tin được.

Dưới cái nhìn của cô ta, Diệp Vi là người vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, cô thật vất vả mới với được Thịnh Chí Minh, lúc trước còn vì thế mà đến uy hiếp cô ta, hiện tại Thịnh Chí Minh chủ động tìm cô, khẳng định cô phải chạy nhanh hơn bất kỳ ai mới đúng, thế nhưng cô không tới? Từ khi nào Diệp Vi thức thời như vậy?

"Chí Minh, lời nói của Diệp Vi là có ý gì? Nguyên lai mọi người trên mạng nói anh vì em... Là sự thật?" Tất cả không vui trước đó của Vương Nhược Nghiên giờ phút này đều đã tan hết, "Thật ra anh không cần vì em mà làm những việc này, em không muốn người ngoài giới nói anh là người lãnh khốc vô tình."

Thịnh Chí Minh khó có được nghẹn họng một chút, khuôn mặt đen sì nói: "Không có."

"Hả? Cái gì?"

"Anh không có cho người đối phó Diệp Vi."

Nụ cười trên mặt Vương Nhược Nghiên cứng lại, ngẩn người: "À? Vậy tại sao..."

"Ai biết những người kia uống nhầm thuốc gì rồi?" Sắc mặt Thịnh Chí Minh càng thêm không tốt, mang trên mình cái nồi lâu như vậy, hắn có thể lý giải nỗi khổ của việc cõng cái nồi này a.

Vương Nhược Nghiên không nói, sắc mặt so với lúc trước còn khó nhìn hơn.

...

"Chị Tô Thần, thật sự chị muốn như vậy sao? Như vậy không tốt lắm đâu..."

"Hỏi nhiều lần như thế em có phiền hay không? Nếu sợ thì chạy nhanh đi, chị cũng không có miễn cưỡng em."

"Không phải, vừa rồi Thịnh thiếu còn để Triệu trợ lý tới gọi Diệp Vi, nếu để Thịnh thiếu biết..."

"Không có khả năng! Là đàn ông đều sẽ không thích loại phụ nữ chỉ biết tư lợi như Diệp Vi, nếu Thịnh thiếu thật sự quan tâm Diệp Vi, Diệp Vi sẽ rơi xuống tình trạng ngày hôm nay sao?"

Trong toilet, Tô Thần cùng một người con gái khác nhỏ giọng bàn luận.

Cô gái kia rầu rĩ nói: "Vậy vừa rồi Thịnh thiếu có ý gì?"

Tô Thần khinh thường hừ lạnh: "Còn có thể là cái gì? Em đừng quên, không chỉ có Thịnh thiếu ở bên trên, Vương Nhược Nghiên cũng ở đó, Thịnh thiếu gọi Diệp Vi đi lên, chỉ sợ là muốn thay mặt cho Vương Nhược Nghiên xả giận! Người phụ nữ kia quá may mắn, cũng bởi vì cứu được một mạng cho Thịnh Chí Minh mà một bước lên trời, thật sự quá tiện nghi cho cô ta rồi! Nếu như chị có cơ hội này..." Cô ta cắn răng hừ một tiếng, hiển nhiên đối với Vương Nhược Nghiên cũng có chút khinh thường.

"Em chờ chút, thừa dịp Diệp Vi không chú ý đem thuốc bỏ vào ly của cô ta, yên tâm đi, sau khi chuyện này thành công, chị sẽ nói tốt về em trước mặt Lưu tổng, chỗ tốt sẽ không thiếu em. Không phải em muốn nhân vật nữ một sao?"

"Lưu tổng" trong miệng Tô Thần là bạn trai hiện tại của cô ta, nói là bạn trai, nhưng thật ra là kim chủ của cô ta mà thôi.

Nghe nói Lưu tổng vì muốn lấy lòng nhân vật lớn nào đó, lúc này mới cố ý gài bẫy Diệp Vi, nhân vật lớn kia đã sớm coi trọng Diệp Vi, nếu không phải Thịnh Chí Minh ở giữa cản trở, cũng không có khả năng phải chờ tới bây giờ. Hiện giờ Diệp Vi bị Thịnh Chí Minh ghét bỏ, tuy rằng bây giờ Diệp Vi đã thành tàn hoa bại liễu (*), nhưng lâu lâu nghĩ tới hắn vẫn còn thèm. Đối phương hứa hẹn, sau khi sự việc thành công, chỗ tốt không thể thiếu.

(*) Tàn hoa bại liễu: chỉ người phụ nữ phóng đãng đã bị vứt bỏ.

Cô gái kia khẽ cắn môi, nghĩ đến việc cô ta gia nhập giới giải trí đã mấy năm, vẫn chỉ là diễn mấy vai phụ, ngay cả vai nữ chính đường đường chính chính cũng không có, vĩnh viễn cũng chỉ là nữ phụ Giáp Ất Bính, nhân vật không xuất sắc không nói, có đôi khi còn là mấy vai hề đi giúp đỡ nữ chủ, cô ta cam tâm sao? Không cam tâm.

Cô ta quá muốn nổi tiếng, quá muốn có một cơ hội, do dự mãi, cuối cùng đáp ứng.

"Đừng quên chuyện chị đáp ứng với em."

"Yên tâm." Tô Thần vỗ ngực cam đoan.

Hai người lần lượt rời khỏi toilet, xa xa Tô Thần nhìn thấy Diệp Vi một thân một mình ghèo túng ở đằng kia, đắc ý cười, lập tức đi tới.

"Diệp Vi, còn ăn sao? Đến lúc này, cô còn có tâm tình để ăn." Tô Thần vẻ mặt tươi cười, từ trên cao nhìn xuống mang theo một cỗ vui sướng khi người khác gặp nạn, "Lúc trước nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới, có một ngày đại danh đỉnh đỉnh Diệp lão sư sẽ làm nữ phụ cho tôi đâu. Cái này đại khái chính là "lên voi xuống chó" trong truyền thuyết a?"

Diệp Vi cười nói: "Đúng vậy a, cho nên cô cũng đừng cao hứng quá sớm, ai biết ngày nào cô sẽ bước theo vết xe đổ của tôi?"

Tô Thần nụ cười trì trệ, cả giận: "Cô! Hừ, cô đừng mạnh miệng, hiện tại ai mà không biết Vương Nhược Nghiên mới là người trong lòng Thịnh đại thiếu, vừa rồi Thịnh đại thiếu tới gọi cô đi lên, chính là muốn làm cho cô khó xử a, ai bảo cô đi đắc tội Vương Nhược Nghiên làm gì?"

Diệp Vi nhẹ gật đầu, có chút tán đồng nói: " Nếu thời điểm diễn kịch cô cùng có công phu phỏng đoán lòng người như này, làm sao cũng không có khả năng đem một thiếu nữ chăm chỉ tài giỏi mà diễn thành Mary thiểu năng trí tuệ a."

... Mary thiểu năng trí tuệ? Trong chốc lát Tô Thần mới phản ứng được Diệp Vi đây là mắng kỹ thuật diễn của cô ta kém, đem một thiếu nữ vô cùng chăm chỉ diễn thành Mary Sue thiểu năng trí tuệ, cô ta tức giận tiến lên một bước chỉ vào mũi Diệp Vi mắng: "Diệp Vi, tôi nể cô là tiền bối mà nhượng bộ cô ba phần, cô đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Diệp Vi vừa để đôi đũa xuống, đứng lên theo: "Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ là người từng trải, cho cô một chút kinh nghiệm mà thôi. Không nghe lão nhân nói, ăn thiệt thòi ở ngay trước mắt."

Mắt thấy Tô Thần với Diệp Vi chuẩn bị ầm ĩ, lập tức có người tới ngăn cản, lựa lời tốt đẹp khuyên giải: "Chị Tô Thần, chị nổi giận với Diệp Vi làm gì? Cô ta đời này cứ như vậy, chị không cần so đo với cô ta."

Tô Thần lúc này mới cười: "Cũng đúng, thân phận chúng ta không giống nhau."

Cô ta liếc mắt nhìn thoáng qua người của cô đã thừa dịp bỏ đồ vật vào ly nước của Diệp Vi, càng cảm thấy đắc ý, "Diệp Vi, người cô đắc tội chính là Thịnh thiếu, nhìn xem công việc của cô gần đây, không phải đóng vai phụ thì chính là diễn mấy vai quần chúng trên đường, nhìn lại Vương Nhược Nghiên người ta đi, chính là được nâng lên trời cao a, người đại diện nhà phát ngôn D cũng bắt tới tay! cô ở đâu? Nghe nói lúc cô đi theo Thịnh thiếu hắn cũng không có cho cô tài nguyên tốt như vậy đâu. Tôi xem cô a, đời này cũng chỉ có thể diễn mấy vai phụ nhỏ, đừng nghĩ muốn ra mặt! Tương lai của cô so với hiện tại càng thảm hại hơn, Thịnh thiếu sẽ không để cho cô sống tốt!"

Diệp Vi theo phản xạ cũng len lén nhìn công tác chuẩn bị hoàn thành công việc sắp kết thúc, trong lòng rất là vừa lòng, tuy rằng kỹ thuật diễn của Tô Thần này chẳng ra gì, nhưng đầu óc vẫn còn sử dụng được, không tồi không tồi.

Cô nhịn không được vụng trộm nở nụ cười.

Thời điểm Thịnh Chí Minh xuống lầu, vừa vặn thấy một màn này, cô gái hung hăng vênh váo hùng hổ doạ người, người xung quanh đều đứng xem trò hay xem náo nhiệt, mà trên mặt Diệp Vi không chịu nổi lộ ra một nụ cười thật cẩn thận......

Cô gái kia còn đang kêu gào: "Đắc tội Thịnh thiếu, đời này của cô coi như xong! !"

Thịnh Chí Minh: "..." :)

Rớt lại phía sau hai bước Triệu Bằng: "..." Hắn lén nhìn trộm sắc mặt Thịnh thiếu, rất tốt, có thể kết băng.

Sắc mặt Thịnh Chí Minh đen nhánh, nhanh chân đi tới, thanh âm băng lãnh, hỏi lại: "Tôi sẽ không để cho ai sống tốt vậy?"

Thịnh Chí Minh xuất hiện trực tiếp làm đám người bên trong phạm vi nhỏ bạo động, khí thế của hắn cường đại, khuôn mặt tuấn lãng, khi cười lên rất phong lưu, thời điểm không cười lại giống như Tu La.

—— thế nhưng là Thịnh Chí Minh! Làm sao hắn tự mình xuống tới rồi?

Diệp Vi: "... ! !"

Tô Thần: "... ? ?"

Ở đây: "... ? ! !"

Tất cả mọi người không ngờ đến Thịnh Chí Minh sẽ đích thân đi xuống, hắn tới làm cái gì? Là chuẩn bị tự tay bắt Diệp Vi đi lên nhận lỗi với Vương Nhược Nghiên sao? Quả nhiên, tâm người đàn ông này một khi tàn nhẫn lên so cái gì đều tàn nhẫn hơn!

Tô Thần cũng bị sự xuất hiện đột ngột của Thịnh Chí Minh làm cho trái tim kinh sợ, bịch bịch nhảy không ngừng, lại nghe Thịnh Chí Minh hỏi, hoảng loạn trả lời: "Không phải, là Diệp Vi cô ta, cô ta thật quá đáng, tôi nhìn không được, lúc này mới mở miệng cảnh cáo, hi vọng cô ta biết điểm dừng. Đừng tìm ngài cùng chị Nhược Nghiên gây phiền toái."

Thịnh Chí Minh: "Chuyện của tôi khi nào lại cần đến một người bên ngoài không biết họ tên gì tới quản."

Tô Thần càng sợ, lại cũng cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, giống như thân phận của cô ta khó có được cơ hội đứng trước mặt Thịnh Chí Minh nói chuyện như vậy. Cô ta đè xuống đáy lòng sợ hãi, tiến lên một bước, ôn nhu nói: "Thịnh thiếu, ngài hiểu lầm tôi..."

"Câm miệng."

"Cút xa một chút."

Ngắn gọn mấy chữ, trực tiếp khiến sắc mặt Tô Thần sợ đến hoàn toàn không còn gì.

Thịnh Chí Minh không nhìn cô ta nữa, ngược lại giữ chặt cổ tay Diệp Vi, xoay người rời đi.

Diệp Vi: "? ? ?"

Không chỉ có Tô Thần kinh ngạc, tất cả mọi người ở đây kinh ngạc, ngay cả Diệp Vi cũng kinh ngạc, đây là có chuyện gì a? Làm sao Thịnh Chí Minh lại đích thân đến, bên trong cốt truyện thế nhưng không có một màn này, lúc này nên là thời điểm tình cảm nam nữ chính mặn nồng nhất không phải sao? làm sao còn có tâm tư chú ý đến một nữ phụ ác độc to lớn như cô đây?

Đương nhiên điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là công việc bên này của cô vừa mới bắt đầu, cô không thể rời đi!

"Thịnh thiếu, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, anh thả tay em ra trước." Cổ tay của cô bị nắm chặt, không tránh thoát được, cô càng giãy dụa, tay hắn nắm càng dùng sức, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi, tựa như là đang trách cô không biết tốt xấu?

"Im miệng!"

"... ? ?"

Diệp Vi bị kéo đến lảo đảo mấy cái, trong đầu cũng chưa kịp suy nghĩ vì cái gì Thịnh Chí Minh đột nhiên nổi điên như vậy, cô quay đầu lại, trông thấy sắc mặt Tô Thần lúc xanh lúc trắng, bộ dáng cắn răng nghiến lợi, cô cũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi đây này.

Cô vội vàng lớn tiếng nói với Tô Thần: "Tôi sẽ còn trở lại!"

"Tôi sẽ còn trở lại, cô cứ đợi tôi!"

"Nhất định phải chờ tôi!"

Tô Thần: "... . . ."

Thịnh Chí Minh: "..."

Triệu Bằng: "..."

Ở đây: "..."

Người nào đó nổi tiếng trong giới đăng bài blog vạch trần: 【 Tin lớn! Nghe nói Thịnh đại thiếu vì lấy lòng Vương Nhược Nghiên, tự mình bắt Diệp Vi đi nhận lỗi với cô ấy! Đều nói xung quan giận dữ vì hồng nhan (*), lời này sử dụng ở trên người Thịnh đại thiếu không gì thích hợp bằng, đáng thương chính là Diệp Vi, trước mắt bao người bị mang đi, thậm chí ngay cả một người giúp cô cũng không có, quả thật là thảm! 】

(*) Xung quan giận dữ vì hồng nhan: câu này xuất phát từ sự tích Ngô Tam Quế vì Trần Viên mà khởi xướng chiến tranh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net