Truyen30h.Net

[Edit] [Xuyên Nhanh]: Hàng Trí Nữ Phụ, Online Chờ Chết - Duy Khách

Chương 14: Nữ Phụ Tham Sống Sợ Chết (14)

TeeN_00




Lúc này Thịnh Chí Minh cũng rất phiền lòng, hắn không biết bản thân đang làm cái gì, là đầu óc hắn bị rút gân hay là trúng độc? Rõ ràng hắn cùng Diệp Vi đã sớm kết thúc! Hắn nghĩ đến phiền lòng của mình, mắt không khỏi thâm trầm nhìn Diệp Vi, ai ngờ lại thấy cô đang chuyên tâm, hết sức chăm chú không biết gửi tin nhắn cho ai, lại không cẩn thận thấy được nội dung bên trong tin nhắn cô vừa gửi di......

? ? !

A.

Hắn còn thắc mắc rằng vì sao Diệp Vi lại không hề đi tìm hắn, thì ra là có đối tượng mới!

Hắn lạnh lùng nói: "Tô Thần là ai?"

Diệp Vi vừa định mở miệng, Thịnh Chí Minh híp mắt, "Im miệng, không hỏi em."

Diệp Vi: "..." Được rồi, anh là nam chính, anh định đoạt.

Triệu Bằng tranh thủ thời gian tra xét một chút, cẩn thận nói: "Tô Thần, hai mươi ba tuổi, ra mắt bốn năm, tham gia qua ba bộ phim nhỏ không nổi tiếng, trong đó đang quay chụp « thiếu gia ác ma yêu tôi » đảm nhiệm nhân vật nữ chính, là một trong những tình nhân của Lưu Trường Nham, cũng chính là người vừa ở dưới lầu, phát sinh tranh chấp cùng Diệp Vi."

Thịnh Chí Minh: "... À." Hắn nhớ lại một chút, trong đầu vẫn không hình dung được bộ dáng của Tô Thần, chỉ nhớ được một hình dáng mơ hồ, bợ đỡ, dối trá, ác độc, ngạo mạn, ngay cả túi da xinh đẹp cũng không có.

"Quan hệ của em với Tô Thần kia rất tốt?"

Diệp Vi suy nghĩ một chút tầm quan trọng của Tô Thần đối với công việc của mình, gật đầu nói: "Hình như cũng không tệ lắm."

... Cũng không tệ lắm?

Lần này không chỉ Triệu Bằng cảm thấy đầu óc Diệp Vi có vấn đề, Thịnh Chí Minh cũng cảm thấy như vậy, nếu như vừa rồi hắn không nhìn lầm, Tô Thần kia châm chọc khiêu khích, ngay cả thái độ cũng không tốt một chút nào, thế mà Diệp Vi lại nói cũng không tệ lắm? Còn muốn cô ta đợi cô?

Diệp Vi có thể rơi xuống tình cảnh ngày hôm nay cũng không phải là không có nguyên nhân.

Ngu ngốc mãi mãi là vấn đề lớn không có cách nào giải quyết.

Thịnh Chí Minh nói: "Cách xa cô ta ra chút."

Diệp Vi kỳ quái nhìn nhìn Thịnh Chí Minh, nghĩ tới một lát cô còn đang tăng ca, ừ gật đầu: "Tất cả đều nghe Thịnh thiếu, Thịnh thiếu anh thật tốt." Ngoan vô cùng, còn cười với mấy người trên bàn, "Đã lâu không gặp các vị a."

Thịnh thiếu: "..."

Triệu Bằng: "..."

Ở đây: "..."

Là đã lâu không gặp cơ đấy.

Đừng nói, mọi người ở đây cũng không đoán được thái độ hiện tại của Thịnh Chí Minh là có ý gì? Chẳng lẽ Thịnh đại thiếu đột nhiên phát hiện hắn vẫn còn thích Diệp Vi sao? Không đúng, dù sao Vương Nhược Nghiên còn ngồi ở bên cạnh nha, huống chi lúc trước Diệp Vi bị đuổi ra khỏi đoàn phim《 hậu cung 》, thời điểm bị người trong giới xa lánh với khi dễ cũng chưa thấy Thịnh Chí Minh nói qua một câu.

Cho nên vì sao Thịnh thiếu lại đột nhiên đem Diệp Vi kéo tới đây?

Đám người anh nhìn tôi, tôi nhìn cô, trong đầu bỗng nhiên thông suốt!

Là ai cũng nhìn ra được, tình cảm Thịnh Chí Minh đối với Vương Nhược Nghiên khẳng định không tầm thường, lại liên tưởng đến việc Chu Gia đặc biệt chiếu cố Vương Nhược Nghiên, quan hệ của hai người cũng mười phần thân cận, chẳng lẽ là... Cố ý dùng Diệp Vi đến kích thích Tiểu Vương?

Thì ra là thế!

Vừa nghĩ như vậy, mọi người liền hiểu rõ việc Thịnh Chí Minh khác thường, quả nhiên vẫn là bởi vì Tiểu Vương a!

Nói đi cũng phải nói lại, làm sao Thịnh đại thiếu có thể vô duyên vô cớ đi tìm Diệp Vi, khẳng định là có nguyên nhân.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Thịnh Chí Minh với Diệp Vi đều trở nên vi diệu.

Thì ra Thịnh đại thiếu phong lưu thành tính cũng sẽ tranh giành tình cảm với người khác, Diệp Vi cũng thật sự ngu ngốc, bị lợi dụng còn bày đặt ở chỗ này đắc ý dào dạt, thật ngốc.

Thịnh Chí Minh: ... ? ?

Tại sao hắn cảm thấy ánh mắt mọi người xung quanh nhìn hắn càng ngày càng kỳ quái chứ? Cái cảm giác "Cậu không nói chúng tôi đều hiểu" này là như thế nào?

Diệp Vi lại cảm thấy ánh mắt người khác nhìn cô cũng không có vấn đề, dù sao khi cô bị Thịnh đại thiếu vứt bỏ, trở thành nữ phụ một web drama, thu hoạch nhiều đồng tình, trào phúng cũng không quá đáng.

Vương Nhược Nghiên quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, cô ta đột nhiên đứng lên, sắc mặt tái nhợt, nhu nhược đáng thương: "Mọi người cứ từ từ ăn, tôi không thoải mái, muốn về trước nghỉ ngơi một chút."

Hành động đột ngột của cô ta làm tất cả mọi người trên bàn đều nhìn lại, sau đó lại nhịn không được trộm dò xét Thịnh Chí Minh với Diệp Vi, vẻ mặt Diệp Vi ngược lại vô cùng vô tội, chắc chắn là làm bộ làm tịch.

Đạo diễn rất có ánh mắt nhìn Thịnh Chí Minh một chút, lúc này mới nói: "Được được được, không thoải mái thì cô về trước nghỉ ngơi đi."

Vương Nhược Nghiên nói: "Cảm ơn đạo diễn."

Đạo diễn liên tục xua tay: "Mau trở về nghỉ ngơi đi."

Nói đùa sao, cho dù đang làm việc thì toàn bộ đoàn làm phim cũng không dám để Vương Nhược Nghiên không thoải mái lưu lại, huống chi lúc này chỉ là ăn một bữa cơm, Thịnh Chí Minh còn ở bên cạnh nhìn kia kìa, ai dám ép cô ta ở lại?

Chu Gia lập tức khẩn trương đứng lên: "Em không thoải mái chỗ nào? Muốn đi bệnh viện xem một chút hay không?"

Vương Nhược Nghiên cười cười: "Không có việc gì, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi."

"Không được, em mới bị thương, đi bệnh viện nhìn xem mới yên tâm."

"Thầy Chu, em thật sự không sao, chính thân thể của em mà em còn không biết sao?"

Chu Gia trầm ngâm một lát: "Vậy được rồi, anh đưa em trở về trước."

"Không cần phiền toái như vậy, để em tự về được rồi."

"Không được, một mình em anh không yên lòng. Em trở về nghỉ ngơi trước một chút, nếu còn không thoải mái, chúng ta lại đi bệnh viện. Được rồi, không cho phép nói không." Vương Nhược Nghiên định nói cự tuyệt trực tiếp bị Chu Gia cường thế đánh gãy, hắn tự nhiên cầm lấy túi xách Vương Nhược Nghiên, một tay đỡ lấy cô ta.

Thái độ hai người thân mật, tựa như chốn không người.

Diệp Vi vừa thấy tình huống này, lại nhìn sắc mặt Thịnh Chí Minh tối đen như mực, lạnh như băng, thầm nghĩ năng lực làm việc của cô đã xuất sắc rồi, năng lực làm việc của Chu Gia cũng không kém, nhìn xem, làm nam chính tức thành cái dạng gì rồi.

Cô nhớ lại cốt truyện một chút, lúc này nam nữ chính vừa mới hiểu rõ tình cảm bản thân không bao lâu, chỉ là không ai chủ động phá vỡ mối quan hệ, nam chủ có vô số scandal tình ái, bên người nữ chính cũng có người hỏi han ân cần theo đuổi, còn cần một chút kích thích, hai người mới có thể từ "người tình trong thiên hạ trở thành người một nhà." Từ nay về sau hoa hoa công tử trở thành kẻ chung tình, đi theo lộ tuyết ngọt văn được người người ca ngợi.

Nếu Diệp Vi đã bị kéo tới đây tăng ca, dù sao cũng phải bỏ ra chút gì đó, bằng không lại đi một chuyến tay không? Không chừng còn có thể nhận được chút tiền lương tăng ca đó, cô đứng lên cười nói: "Tiểu Vương, không thoải mái chỗ nào vậy? Làm sao mà tôi vừa tới cô lại muốn đi a, là vì không muốn nhìn thấy tôi nữa hay sao?"

Nhẹ nhàng lặng lẽ mấy câu, trực tiếp đem vai diễn nữ phụ ác độc chanh chua phát huy đến vô cùng tinh tế.

Bước chân Vương Nhược Nghiên cứng lại, cô ta nhìn qua Thịnh Chí Minh ngồi ở một bên, "Cô hiểu lầm rồi, là do thân thể tôi không thoải mái, muốn đi về trước nghỉ ngơi, không liên quan gì đến cô."

"Thật sao, mới vừa rồi còn thấy cô rất tốt cơ mà, đột nhiên lại không thoải mái, nếu như không phải bởi vì tôi, vậy thì có thể bởi vì ai đây?" Diệp Vi cố ý nhìn nhìn Thịnh Chí Minh.

Tâm tư Vương Nhược Nghiên bị nhìn thấu cảm thấy vô cùng khó chịu lại xấu hổ, cô ta cắn môi trong lúc nhất thời nói không ra lời.

Thấy thế, Chu Gia nhìn Diệp Vi càng không vừa mắt, âm thanh lạnh lùng nói: "Diệp Vi, tự quản bản thân cho tốt, xem ra khoảng thời gian này cô vẫn chưa thông minh lên được."

Diệp Vi ủy khuất giật giật Thịnh Chí Minh, làm bộ nói: "Thịnh thiếu anh nhìn anh ta, em chỉ muốn quan tâm Tiểu Vương, như vậy cũng sai rồi sao?"

Thịnh Chí Minh bị kéo ra cả người nổi da gà: "... Nói chuyện đàng hoàng."

Diệp Vi: "Em làm sao rồi?"

Thịnh Chí Minh: "..." :)

Chu Gia nghiến răng.

Vương Nhược Nghiên không nhìn nổi nữa, cười lạnh một tiếng, trông thấy Thịnh Chí Minh lặng lẽ liếc nhìn bộ dáng Diệp Vi, thoạt nhìn hắn có vẻ không kiên nhẫn, nhưng cô ta biết, nếu như Thịnh Chí Minh thật sự không kiên nhẫn với Diệp Vi, sẽ không tự mình xuống lầu đưa cô ấy lên đây, lúc này càng không có khả năng không đuổi cô ấy đi. Trong lòng Vương Nhược Nghiên không rõ có tư vị gì, chính là không cao hứng.

"Tôi đi trước, mọi người từ từ trò chuyện." Cô ta không cần phải nhiều lời nữa, quay người rời đi.

"Nhược Nghiên." Thịnh Chí Minh đột nhiên mở miệng, bước chân Vương Nhược Nghiên ngừng theo, nhưng không quay đầu lại, Thịnh Chí Minh nói tiếp: "Để anh cho người đưa em về."

Vương Nhược Nghiên cắn môi: "Không nhọc đến Thịnh tổng phí tâm như vậy."

Cô ta cũng không chờ lâu, bước nhanh rời đi.

Quần chúng ăn dưa ở đây đều kinh hãi, Thịnh đại thiếu vậy mà để Tiểu Vương đi như vậy sao?

Chu Gia trừng Diệp Vi một chút, chạy nhanh đuổi theo.

Diệp Vi bị trừng tỏ vẻ vô tội, quay đầu nhìn về phía Thịnh Chí Minh, quả nhiên thấy hắn đang xuất thần nhìn chằm chằm phương hướng Vương Nhược Nghiên cùng Chu Gia vừa rời đi, thần sắc lạnh lùng, lộ ra hai mắt tối tăm làm người ta sợ hãi.

Xem ra sự việc Vương Nhược Nghiên và Chu Gia cùng nhau rời đi trở thành kích thích không nhỏ đối với hắn, cô vất vả làm việc như vậy coi như cũng có chút hồi báo rồi.

Lần này có thể tan làm kết thúc công việc, "Thịnh thiếu, anh xem hiện tại em có thể rời đi rồi chứ?" Tô Thần vẫn còn đang chờ cô đấy.

Thịnh Chí Minh nhíu mày, lại dùng loại ánh mắt lạnh lùng kia liếc nhìn cô, Diệp Vi không hiểu thấu: "?"

"Trước đó em còn muốn gặp anh, hiện tại làm sao lại sốt ruột muốn đi rồi? Không muốn nhìn thấy anh như vậy sao!" Hắn cười lạnh nói.

Diệp Vi nghe xong, trong lòng lén lút tự nhủ, ý của Thịnh Chí Minh là gì a? Là muốn hỏi tội cô sao? Muốn tìm lại công bằng cho Tiểu Vương?

Quả nhiên, nhìn thấy Thịnh Chí Minh nổi cáu với Diệp Vi, mọi người ở đây đều một mặt hiểu rõ, thật đúng như dự đoán.

Triệu Bằng còn rất có tầm nhìn trực tiếp rút lui sang hướng bên cạnh, miễn cho bị lửa giận Thịnh đại thiếu lan đến.

Diệp Vi tranh thủ thời gian giải thích nói: "Không phải không phải, anh hiểu lầm rồi, là bởi vì em hiểu ra được một đạo lý."

Thịnh Chí Minh: "Hả? Đạo lý gì."

Diệp Vi: "Chính là em đột nhiên hiểu rõ, tính mạng của em mới là quan trọng nhất, thật xin lỗi, em không thể lại vì anh mà đặt mình vào nguy hiểm..."

Lời này có ý gì? Nói hắn chính là nguy hiểm phải không?

Thịnh Chí Minh: "... ? ? ?"

Triệu Bằng: "... ! ! !"

Ở đây: "... ... ? ? ? ! ! !"

"Phốc —— "

"Khụ khụ khụ —— "

"Phốc —— khụ khụ oa cái nồi lẩu này thật cay."

"Đây đây, tranh thủ thời gian uống miếng nước."

"Cảm ơn a, cô cũng uống đi."

Diệp Vi này thật không biết xấu hổ! !

...

Hôm nay, không ít người thấy Diệp Vi bị Thịnh đại thiếu giận dữ gầm lên đuổi đi.

Rõ ràng chật vật vô cùng, cô còn cố ý làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cười khanh khách, thoạt nhìn cũng thật đáng thương.

"Diệp Vi lại làm gì rồi?"

"Hẳn là lại khi dễ Vương Nhược Nghiên, bị Thịnh đại thiếu phát hiện chăng? Vừa rồi lúc Vương Nhược Nghiên đi ra mọi người có nhìn thấy không? Sắc mặt khó coi chết đi được!"

"Làm sao Diệp Vi lại không có chút đầu óc nào nữa vậy? Gánh nhiều tội như vậy lại còn đi tìm Vương Nhược Nghiên gây phiền phức, thật sự là quá ngu."

"Đúng a, chọc giận Thịnh thiếu, đối với cô ấy có ích lợi gì?"

"Cô ấy không sợ bị đuổi ra giới giải trí thật sao?"

Sợ cái gì mà sợ, dù sao cô cũng phải chết, có gì phải sợ.

Hiện tại Diệp Vi chỉ sợ là Tô Thần không chịu đợi cô, là đồng nghiệp tốt trong công việc của cô, nói cái gì cô cũng không thể mất đi cô ấy!

Vốn dĩ Tô Thần không muốn đợi Diệp Vi, dù sao cô ta cũng cực kỳ chán ghét Diệp Vi, có điều thuốc cũng đã hạ, bạn trai bên kia của cô ta vẫn chờ cô ta cho hắn một cái kinh hỉ, cứ rời đi như thế, cô ta vừa không cam tâm, lại không có cách nào bàn giao.

Cũng may Diệp Vi quá ngu, lại còn chủ động yêu cầu cô ta ở lại đợi, cô ta do dự một chút, không cam lòng không nguyện ý lưu lại.

Cô ta cũng không dám cho người dọn dẹp bàn ăn, hiện tại ly nước kia của Diệp Vi vẫn còn ở đó không ai dám động.

Cô ta cứ ở chỗ này chờ rồi lại chờ, chờ đến thời điểm cô ta nổi trận lôi đình, mới rốt cục trông thấy Diệp Vi khoan thai tới muộn, cô chạy chậm lại đây, một mặt kinh ngạc cùng cảm động: "Tô Thần, không nghĩ tới cô thật sự đang chờ tôi, cô thật tốt!"

Tô Thần: "... ..."

Không biết vì cái gì, lời này không chỉ có ý tứ cảm động triền miên, thâm ý báo đáp ân tình, còn làm cho cô ta cho rằng tình cảm hai người họ tốt đến kinh thiên động địa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net