Truyen30h.Net

Edit Xuyen Nhanh Hang Tri Nu Phu Online Cho Chet Duy Khach




Tô Thần cũng không nghĩ tới Diệp Vi sẽ quay lại nhanh như vậy, Diệp Vi muốn cô ta đợi cô, trực giác của cô ta còn cho rằng Diệp Vi chỉ là đang chơi đùa, Diệp Vi có thể từ bỏ cơ hội tiếp cận Thịnh thiếu để quay lại tìm cô ta sao? Nói đùa, trừ phi mặt trời mọc ở đằng tây!

Hoàn toàn bất đắc dĩ, Tô Thần vẫn đợi, vốn dĩ cô ta cũng không có chút hi vọng gì, không nghĩ tới Diệp Vi thật sự đến rồi!

"Làm sao cô có thể từ bỏ Thịnh thiếu? Cô đang có âm mưu gì có phải hay không?" Mục đích đạt được quá dễ dàng, Tô Thần ngược lại trở nên nghi thần nghi quỷ, cảm thấy Diệp Vi cái kỹ nữ tâm cơ này khẳng định đang đào cái hố cho cô ta nhảy xuống.

"Điều này có gì kỳ quái đâu, bên người Thịnh thiếu nguy hiểm như vậy, tôi còn vì anh ấy mà xém chút là chết!" Diệp Vi xua xua tay, nói đến chững chạc đàng hoàng, trong lòng còn cảm thấy Tô Thần lằng nhà lằng nhằng, người cũng đã tới, không tranh thủ thời gian đưa cô đi chết còn nhiều lời như vậy làm gì? Thân là nhân vật phản diện hung ác mà không biết bắt lấy một chút tàn nhẫn nào, khó trách chỉ có thể làm nữ phụ ác độc vô danh tiểu tốt, còn kém xa cô rất nhiều.

Tô Thần: ". . . ? ? ?" Diệp Vi thật sự không phải bị thần kinh chứ?

Cô ta nửa tin nửa ngờ, một phần cảm thấy Diệp Vi đang nói nhảm, phần khác lại cảm thấy cô nói rất hay còn rất có đạo lý?

"Vậy cô nói Thịnh thiếu cô muốn đi như nào? Thịnh thiếu có nói gì không?"

Diệp Vi nói: "Không nói gì a, Thịnh thiếu cho tôi cút, tôi liền cút thôi."

"? ? ?" Tô Thần kinh hãi! Sao Diệp Vi lại thành thật như vậy chứ?

Tô Thần càng thêm không tin, chuyện mất mặt như thế làm sao Diệp Vi có thể tùy tiện nói với cô ta? Khẳng định là có âm mưu!

Đối mặt với ánh mắt không tin của Tô Thần, Diệp Vi cũng phải gấp hộ cô ta, thời điểm làm nhân vật phản diện cuối cùng sẽ bị phát hiện, chính là do bọn họ lề mà lề mề, thái độ dây dưa dây cà, đạo lý tốc chiến tốc thắng có biết hay không vậy?

"Thật sự, là Thịnh thiếu nói tôi cút, nhiều người cũng nghe thấy được, không tin cô đi lên lầu mà hỏi."

Tô Thần đi nơi nào hỏi được?

Cô gái bên cạnh Tô Thần lôi kéo cô ta, đưa mắt liếc một cái, tựa như đang gấp rút thúc giục.

Tô Thần: "Cô không gạt tôi?"

Diệp Vi: "Đương nhiên, bằng không thì vì sao tôi lại xuống đây?"

Cũng đúng, nếu không phải Thịnh thiếu nổi giận đuổi người, kẻ bợ đỡ như Diệp Vi làm sao có khả năng bỏ đi được?

Được, rốt cuộc lần này Tô Thần cũng tin.

Diệp Vi vô tri vô giác ngu ngốc như vậy, chọc giận Thịnh thiếu cũng là điều bình thường, lại nói Thịnh thiếu sao có thể để ý loại phụ nữ như Diệp Vi được?

Nghĩ xong như vậy, một tia kiêng kị trong nội tâm cô ta cuối cùng cũng mất, mỉm cười cầm lấy cái ly trên bàn, nâng chén nói: "Vậy được rồi, tới, uống một ly, chúng ta coi như hoà giải thế nào? Nhìn tôi làm gì, không muốn uống sao? Cô không uống chính là xem thường tôi. . ."

Diệp Vi đương nhiên nguyện ý, cơ hồ một chút do dự cũng không có, cầm lên ly nước đã được hạ độc cùng Tô Thần nâng chén, ngửa đầu liền uống hơn phân nửa cái ly.

Tô Thần đã chuẩn bị kỹ càng mấy bộ lý do thoái thác chỉ có thể đem lời nói nghẹn trở về: ". . ."

Cô ta trơ mắt nhìn Diệp Vi đắc ý uống nửa ly nước trái cây, còn hài lòng thỏa ý chép chép miệng, giống như uống được của ngon vật lạ gì vậy.

Cho đến khi đem Diệp Vi choáng váng đỡ lên xe, nhìn Diệp Vi bất tỉnh nhân sự, thanh thản ổn định nằm ở đằng kia, bộ dáng ngoan ngoãn vô cùng, Tô Thần cũng có chút hoảng hốt, không biết vì cái gì, cô ta luôn cảm thấy sự việc thuận lợi đến mức quá đáng, quả thực có thể nói là không hề có chút trở ngại nào!

Cô ta nhịn không được lại bắt đầu hoài nghi có phải là Diệp Vi có âm mưu gì hay không. . . ?

Cô gái bên cạnh cô ta khẩn trương nói: "Có thể có âm mưu gì, Diệp Vi cũng choáng đến mức này rồi, cô ta còn có thể tạo nổi sóng gió gì, chúng ta mau đem người đưa đi đi! Làm sao bây giờ, trong lòng em hoảng quá, nếu như chúng ta bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ. . ."

Tô Thần hiện tại cũng vô cùng phiền: "Ngậm miệng! Cho em nói chuyện sao?"

Cô gái lúng ta lúng túng ngậm miệng, khẩn trương sợ hãi trong lòng vẫn không giảm chút nào.

Mắt cô ta nhịn không được nhìn Diệp Vi nằm ở ghế ngồi phía sau, trong lòng lóe lên một chút không đành lòng rồi biến mất, có vẻ cô ta chịu đủ sự khi dễ rồi, chịu đủ cảnh phải nhìn sắc mặt người khác một thời gian rồi, thôi thì chỉ có thể xin lỗi Diệp Vi.

. . .

Triệu Bằng bị Thịnh Chí Minh khẩn cấp gọi tới, còn có chút mờ mịt, bình thường lúc này Thịnh đại thiếu sẽ không tìm hắn, chỉ sợ không phải chuyện tốt đẹp gì, quả nhiên vừa đi qua đã thấy, sắc mặt Thịnh thiếu cực kỳ khó coi, vấn đề được hỏi càng làm cho hắn sửng sốt.

Diệp Vi? Không phải Diệp Vi đi rồi sao? Tình huống ngay lúc đó?

"Thời điểm tôi đi xuống lầu tìm Diệp Vi, cô ấy đã cùng mấy người Tô Thần rời đi rồi, lúc tôi đuổi theo cũng chỉ thấy bọn họ cùng nhau lên xe, tình huống của Diệp Vi ngay lúc đó? Hình như là bị đỡ đi, cụ thể tôi không thấy rõ lắm, tôi cũng không biết bọn họ đi đâu...... Tôi sẽ đi tra ngay đây!"

Khuôn mặt Thịnh Chí Minh trầm xuống: "Trực tiếp đi tra vị trí hiện tại của Khổng Bảo Hoa!"

Diệp Vi bị hiến cho Khổng Bảo Hoa, chỉ cần tìm được ông ta, là có thể tìm được Diệp Vi.

Lão già bất tử này, thế nhưng ngay cả người của hắn cũng dám động!

Thịnh Chí Minh tức giận khiến cho Trần An với Trâu Húc đều kinh ngạc, không phải chỉ là một người phụ nữ không liên hệ sao? Có cần thiết hay không?

"Thịnh thiếu, không phải cậu đã chấm dứt với Diệp Vi rồi sao? Loại phụ nữ dối trá ích kỷ như cô ta, cậu đưa tay lý giải giúp tôi hiểu chút xem nào, hiện tại bộ dáng này của cậu, không phải muốn ăn lại loại cây cỏ này chứ?" Trần An kinh ngạc nói.

Trâu Húc ở bên cạnh trêu ghẹo: "Cũng không thể nói Diệp Vi dối trá ích kỷ, cậu thử nói bên cạnh cậu có người phụ nữ nào không dối trá ích kỷ không? Có điều Diệp Vi vẫn là rất chân thật, có thể thừa nhận bản thân tham sống sợ chết yêu thích hư vinh cũng không dễ dàng gì. Đương nhiên vẫn không so được với tiểu thiên sứ Nhược Nghiên, có thể vì cậu mà ngay cả mạng sống cũng không cần, đời này cũng không gặp được người thứ hai đâu."

Thịnh Chí Minh không thèm để ý bọn họ: "Cũng mau đem người của các cậu gọi hết ra ngoài đi, tôi phải lập tức biết được vị trí của Khổng Bảo Hoa!"

Trần An với Trâu Húc thấy Thịnh Chí Minh nghiêm túc như thế, nhún vai, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ gọi mấy cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài, quả nhiên trong chốc lát, liền có người đưa tin tức tới nói, ở vùng lân cận khách sạn Đông Phương có thấy qua Khổng Bảo Hoa, lại đi tra một hồi, quả nhiên phát hiện hắn ở phòng VIP lớn khách sạn Đông Phương.

Thịnh Chí Minh không nói hai lời, trực tiếp lái xe chạy tới.

Thời gian hiện giờ đã quá 1 giờ sáng, khoảng cách Diệp Vi rời đi đã qua gần hai giờ, Thịnh Chí Minh lại một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là lòng nóng như lửa đốt, Diệp Vi vụng về không có đầu óc như vậy, điển hình của người bị bán còn giúp người ta đếm tiền, ngay cả người như Tô Thần mà ngốc tử kia cũng có thể kết bạn được, nguyện ý đi với cô ta cũng không đợi hắn!

Chờ đến khi hắn cứu được cô ra, khẳng định phải giáo huấn cô một trận thật tốt, để cho cô biết cái gì gọi là nhân gian hiểm ác.

Lại nói, không phải cô ghét bỏ bên người hắn quá mức nguy hiểm sao? Chờ hắn cứu được cô, xem cô còn dám nói như vậy không.

Cùng lúc đó, Diệp Vi bị trúng thuốc mê rốt cuộc cũng từ từ tỉnh lại, cô không vội vã mở to mắt, trước hết nghe một chút động tĩnh xung quanh, thật yên tĩnh, an tĩnh không thể tin nổi, trong lòng cô kỳ quái, lặng lẽ mở một con mắt, lại đột nhiên đối diện với một đôi mắt đục ngầu!

—— Khổng Bảo Hoa an vị ngồi bên mép giường, cầm trong tay một ly rượu đỏ, âm u nhìn chằm chằm cô, không nói không rằng, giống như một con quỷ.

Ông ta cũng đã hơn sáu mươi, ngay cả khi nói là bảo dưỡng, trên mặt ông ta vẫn lưu lại những nếp nhăn khắc sâu, mái tóc màu đen bên trong kẹp lấy màu trắng, lại bởi vì ham muốn gái đẹp, quầng thâm mắt cực nặng, khóe mắt trong cũng rất to, thoạt nhìn chính là một bộ dáng hèn mọn đáng khinh.

"Rốt cuộc cũng đã tỉnh." Ông ta nở nụ cười, lộ ra hàm răng đục ngầu, "Hẳn là cô phải biết tôi không thích chơi chết người."

Thuốc mê trên người Diệp Vi vẫn chưa hoàn toàn tan đi, đầu của cô không chỉ choáng váng, trên người cũng không còn nhiều sức lực, đương nhiên chút sức lực này cũng đủ để cô ngồi dậy, đây cũng là hứng thú độc ác của Khổng Bảo Hoa, chính là ông ta thích xem bộ dáng muốn giãy giụa mà lại không có sức lực giãy giụa của người khác, như vậy sẽ thỏa mãn lòng hư vinh biến thái của hắn.

Diệp Vi ngồi dậy, co lại về phía đầu giường, cô áp xuống sự chờ mong dưới đáy lòng, trước xem xét cửa sổ ngoài ban công —— không tồi không tồi, cửa sổ đều mở ra, rất thuận tiện cho cô kết thúc công việc một cách hoàn mỹ.

Khổng Bảo Hoa tựa hồ xem thấu ý nghĩ của Diệp Vi, hắn âm lãnh cười một tiếng: "Đừng hòng chạy trốn, ở đây chính là tầng mười, cô xem lúc này đây, còn có ai tới cứu cô hay không!"

Không sai, thật đúng là không có người đến cứu cô, Diệp Vi có chút tán đồng nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, tôi biết a."

Khổng Bảo Hoa: ". . ."

Khổng Bảo Hoa: "Hừ, cô đừng giả bộ, trong lòng cô khẳng định đang còn suy nghĩ tới Thịnh đại thiếu đúng không? Lúc trước đi theo tôi không phải sẽ tốt hơn sao? Chắc chắn tôi sẽ không để cô thảm giống như hiện tại vậy, hiện giờ cô biết được Thịnh đại thiếu lãnh khốc vô tình, có phải hối hận lúc trước từ bỏ tôi hay không? Thịnh đại thiếu hiện tại ở với Vương Nhược Nghiên ôn nhu thiện lương kia, cô cảm thấy hắn sẽ liếc mắt nhìn cô thêm một chút sao? A."

Diệp Vi: ". . ."

Cô nhìn Khổng Bảo Hoa, trên đầu dần dần hiện ra một cái: "?"

"Điều này tôi cũng biết rõ a?"

Khổng Bảo Hoa: ". . . ? !"

Ánh mắt Diệp Vi như vậy là có ý gì? Vì cái gì cho ông ta một loại ảo giác "Ông còn đang nói nhảm cái gì vậy, sao còn không mau tranh thủ thời gian hành động"? Giống như còn sốt ruột hơn so với ông ta?

Diệp Vi thật sự là rất sốt ruột, vị đồng bọn nhỏ này làm sao còn kém hơn so với Tô Thần vậy chứ? Thời khắc mấu chốt còn nói cái gì Thịnh Chí Minh Vương Nhược Nghiên a, cái này quan trọng sao? Trực tiếp nhào lên đi a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net