Truyen30h.Net

Edit Xuyen Nhanh Hang Tri Nu Phu Online Cho Chet Duy Khach




Dương Di Văn vẫn còn có chút đầu óc, nếu không cũng không thể ẩn núp bên người Chung Thận lâu như vậy, lại còn chụp được nhiều ảnh như vậy.

Cô ta chỉ là có chút chột dạ cùng sợ hãi, rốt cuộc người cô ta sắp sửa đối mặt không phải ai khác mà chính là Chung Thận!

Chung Thận người đàn ông lãnh khốc vô tình kia có thể nói là không hề có tình người, ở trong tay hắn có thể có quả ngon gì để ăn? Nhưng hôm nay bị Diệp Vi đả động, hình như lại có chút tự tin, đúng rồi, cô ta có thể nói là trong lúc vô tình trông thấy Thẩm Oánh Oánh đi thuê phòng với người đàn ông khác, sau đó muốn vạch trần gương mặt thật của Thẩm Oánh Oánh nên mới đem ảnh chụp đăng lên trên mạng, nói như vậy cũng là vì cô ta muốn tốt cho Chung Thận nha.

Về phần tại sao lại lén lút, làm loại chuyện như vậy có thể quang minh chính đại sao?

"Thẩm Oánh Oánh là bạn với Chung tổng ngài, nếu như tôi công khai đem những tấm hình kia phát ra ngoài, vậy không phải là đối nghịch cùng ngài sao, cho nên tôi chỉ có thể đưa ra hạ sách này..."

Thẩm Oánh Oánh bị chọc giận đến buồn cười, cô ta chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy, "Cô nói cô muốn cho Chung Thận thấy rõ tôi là người như nào nên mới tung những bức ảnh kia ra, ngược lại nói cũng thật quang minh chính đại, nhưng ngay cả kiểm chứng lại chân tướng sự thật cô cũng chưa từng, cô đây rõ ràng là cố ý nói xấu tôi."

Dương Di Văn lúc này cũng cực kỳ thành thật, tục ngữ có câu nói rất hay, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, nhưng cô ta thành thật như vậy cũng chỉ giới hạn với Chung Thận, đối với Thẩm Oánh Oánh, giọng điệu đương nhiên không tốt lắm: "Phải, là lỗi của tôi, tôi chính là thấy cô biết rõ Chung tổng đã có vị hôn thê còn tiếp cận ngài ấy như vậy, cũng không biết tránh nghi ngờ, thì đương nhiên đem cô nghĩ thành loại phụ nữ chỉ biết quyến rũ đàn ông như kia, là lỗi của tôi, tôi không nên không cẩn thận kiểm tra đã tùy tiện phát tán ảnh chụp bôi nhọ thanh danh của cô, tôi không nên dùng cái nhìn của tôi mà định tội cô, đây cũng là do tôi không biết gì đã phạm tội, còn hy vọng cô có thể tha thứ cho sự vô tri lỗ mãng của tôi."

"Cô lại nói bậy bạ gì đó! ?" Thẩm Oánh Oánh tức giận nói. Dương Di Văn này vô cùng giảo hoạt, mặc dù cô ta là đang xin lỗi, có thể câu trước câu sau đều đang ám chỉ Thẩm Oánh Oánh là người không biết kiểm điểm, lả lời ong bướm câu dẫn người khác!

Lời nói này đến cả Chung Thận cũng nhịn không được nhìn Dương Di Văn nhiều hơn vài lần.

Dương Di Văn bị hét đến run một cái, nói: "Tôi chính là đang giải thích quá trình gây án với cô, tuyệt đối không có nói bậy!"

Mắt cô ta cẩn thận nhìn Chung Thận, lộ ra một nụ cười lấy lòng, "Lại nói tôi và cô cũng không quen biết, không oán không thù, tôi không cần thiết phải cố ý nhắm vào cô, đúng không, tôi thật là lo lắng Chung tổng bị cô lừa, cho nên mới đem ảnh chụp phát tán ra ngoài, tôi cũng không nghĩ tới bản thân có lòng làm chuyện tốt như vậy lại bị biến thành làm chuyện xấu rồi a."

Làm chuyện tốt biến thành làm chuyện xấu?

Thẩm Oánh Oánh cười lạnh nói: "Nếu như cô quả thật muốn tốt cho Chung Thận, vì sao không trực tiếp đưa ảnh chụp cho anh ấy đi? Tại sao còn muốn đăng lên trên mạng? Đem sự việc huyên náo lớn như vậy mới tốt sao?"

Dương Di Văn: "..."

Dương Di Văn: "... Một là Chung tổng một ngày trăm công ngàn việc, tôi không dám cầm loại chuyện nhỏ nhặt này đi quấy rầy ngài ấy, hai nữa tôi là người khiên tốn, từ trước đến nay làm việc tốt không để lại tên, không cần cảm ơn quá nhiều."

"Phốc ―― Khụ khụ khụ!"

Chu Hải nhịn không được một cái, vậy mà phốc một tiếng bật cười lên, không chỉ có chọc đến Thẩm Oánh Oánh cùng Dương Di Văn kinh ngạc nhìn hắn ta, ngay cả Chung Thận mặt không biểu tình cũng giật giật mí mắt.

Chu Hải chững chạc đàng hoàng: "Các cô cứ tiếp tục."

Thẩm Oánh Oánh lại trừng mắt về phía Dương Di Văn, cô ta cũng chấn kinh rồi, lý do Chung Thận trăm công nghìn việc cô ta còn có thể nghe một chút, làm việc tốt không để lại tên này là cái gì? Lời nói không biết xấu hổ như vậy cô ta cũng có thể mở miệng ra được!

Hơn nữa cô ta vốn không tin lời Dương Di Văn nói, cô ta cảm thấy chuyện này không đơn giản, khẳng định Dương Di Văn còn có bí mật không thể nói ra.

Chung Thận ngón tay gõ bàn một cái, mở miệng: "Được rồi, nếu như đã nói rõ, chuyện này coi như giải quyết xong. Chu Hải, mọi việc tiếp theo cậu xử lý đi."

Thẩm Oánh Oánh có chút không cam lòng, cô ta cảm thấy còn có rất nhiều việc chưa được rõ ràng: "Chung Thận..."

Chung Thận lại xua tay một cái nói: "Được rồi. Tôi hơi mệt."

Chu Hải tiến lên trước, đối với Thẩm Oánh Oánh đang không cam lòng còn muốn nói chút gì đó, cùng vẻ mặt như tránh được một kiếp của Dương Di Văn, làm một tư thế mời, ý tứ đuổi người vô cùng rõ ràng.

Thẩm Oánh Oánh chỉ có thể nói một tiếng cảm ơn với Chung Thận, lúc này mới miễn cưỡng rời khỏi văn phòng.

Ngược lại Dương Di Văn chạy nhanh như bay, cũng không cần ai phải thúc giục.

...

Cách thức xử lý của Chu Hải rất đơn giản, hắn ta để Dương Di Văn nói lời xin lỗi trên Baidu, giải thích nội dung lúc trước cô ta tuyên bố là giả, Thẩm Oánh Oánh sau khi đưa bạn đến khách sạn liền rời đi, thật ra cô ta cũng không có lưu lại qua đêm vân vân, xem như miễn cưỡng trả cho Thẩm Oánh Oánh sự trong sạch.

Dương Di Văn là người nói được làm được, xin lỗi thôi mà, cô ta còn không hi vọng bản thân có thể sống sót đi ra từ văn phòng của Chung Thận, rất là cao hứng, lưu loát viết 3000 chữ xin lỗi giải thích, động cơ gây án, quá trình gây án một cái cũng không bỏ qua, thái độ vô cùng thành khẩn, biểu đạt lòng thành khẩn của cô ta với Chung tổng, càng làm cho người ta cảm nhận sâu sắc được lòng sám hối của cô ta.

Tin đồn về Thẩm Oánh Oánh lả lơi ong bướm cuối cùng tạm thời ép xuống, bởi vì có Chung Thận nhúng tay, cũng không có nhân viên nào dám tùy ý phát biểu bình luận, chính là vẫn lén lút nói không ít, tin có, không tin cũng có.

"Không qua đêm chỉ có thể chứng minh Thẩm Oánh Oánh không ngủ cùng người đàn ông kia, lại không thể cho thấy Thẩm Oánh Oánh cùng người đàn ông kia không có gì."

"Nhưng là thậm chí ngay cả chuyện nhỏ nhặt này mà Chung tổng cũng giúp đỡ Thẩm Oánh Oánh, Thẩm Oánh Oánh này còn thật lợi hại."

"Tôi cảm thấy chuyện giải trừ hôn ước này không chừng rất nhanh..."

"Đúng vậy, Diệp Vi cường thế lại bá đạo, trong mắt của cô ấy không chấp nhận được hạt cát, Chung tổng đem Thẩm Oánh Oánh giữ lại Chung thị, cũng không tin Diệp Vi có thể nhẫn nại được."

"Lần này có trò hay để nhìn."

Trong âm thầm nghe được không ít lời đồn, Dương Di Văn cũng không có tâm tư quan tâm những cái đó, hiện tại cô ta hoàn toàn phấn khích sau khi trở về từ cõi chết, cô ta vậy mà còn có thể an toàn rời khỏi văn phòng Chung Thận, còn không bị đuổi việc, chỉ là bị trừ tiền thưởng, việc này cô ta vẫn có thể tiếp thu, dù sao cô ta là người có kim chủ.

Mắt thấy một hồi nguy cơ bị trừ khử đã biến mất, Dương Di Văn về đến nhà mới trộm gọi điện thoại cho Diệp Vi: "Diệp tiểu thư, cô thật là lợi hại, tôi dựa theo lời cô dạy mà nói, không nghĩ tới tôi thật sự vượt qua kiếp nạn! Cô yên tâm, tôi không có bán đứng cô, Chung tổng với Thẩm Oánh Oánh bọn họ cũng không biết ảnh chụp thật ra là do cô kêu tôi tung lên mạng."

"Bọn họ một mực ép tôi muốn tôi khai ra cô, nhưng tôi vẫn đứng vững trước áp lực, cắn chặt miệng không có nói ra, tôi liều chết không theo! Diệp tiểu thư, lần này cô hẳn là hiểu rõ tâm ý của tôi đối với cô đi."

Diệp Vi khen cô ta một câu: "Ừm, làm tốt lắm."

Dương Di Văn cao hứng nói: "Chuyện nên làm, làm việc cho Diệp tiểu thư, bảo đảm sẽ khiến cô thỏa mãn. Kế tiếp chũng ta nên làm như thế nào? Còn đối phó Thẩm Oánh Oánh sao?"

Diệp Vi nghĩ nghĩ, bằng với trình độ thông minh của Chung Thận, chỉ sợ lúc này đã tra được tới tên của cô rồi, nếu không vạch trần cô ở trước mặt mọi người, vậy thì cô chỉ có thể giả bộ ngốc nghếch một chút nha.

"Chúng ta trước hết nghỉ ngơi đã, chờ đợi thời cơ."

"Đã rõ!"

Ngày hôm sau, buổi sáng Diệp Vi đi tới phòng làm việc một chuyến, buổi chiều liền đi dạo phố làm spa với Ngụy Phượng Quỳnh, ban đêm còn bồi bà ấy đánh mạt chược một lát, kế hoạch của cô còn muốn mang hai ông bà đi ra ngoài du lịch, chơi mấy ngày cho thật tốt.

"Du lịch? Về sau còn nhiều thời gian, mẹ đây đang vội vàng tuyển thiệp mời cho con, quyết định kẹo mừng, tiệc đính hôn nữa đó, làm sao có thời gian đi du lịch a, về sau lại đi cũng không muộn."

"Mẹ, mẹ cứ gấp gáp đem con gả ra ngoài như vậy sao, con còn muốn ở nhà lâu hơn một lát đấy."

Ngụy Phượng Quỳnh thật sự có chút ngoài ý muốn, bà biết rõ con gái của mình thích Chung Thận bao nhiêu, ngay từ nhỏ đã thích chạy theo sau mông người ta, nói phải gả cho anh Chung Thận làm vợ. Trước kia cũng là cô sốt ruột chọn đồ vật dùng ở tiệc cưới, lúc này làm sao ngược lại không nóng nảy đây?

"Anh Chung Thận so với ba mẹ đương nhiên kém hơn rất nhiều, mặc kệ, con muốn hai người đi chơi với con."

Từ trước đến nay Diệp Vi kiêu căng tùy hứng, cha mẹ Diệp gia cho tới giờ cũng dung túng cô, cô nói muốn đi chơi, dây dưa vài lần, làm nũng, cha Diệp mẹ Diệp đều mềm lòng, về đến nhà liền bắt đầu chọn thời tiết xem có chỗ nào tương đối tốt để chơi, không bằng lại thích hợp dưỡng thân?

Bên kia Chung Thận còn đang chờ Diệp Vi tới tìm hắn để nói sự thật, kết quả vẫn không đợi được tin tức nào.

"Gần đây Diệp Vi đang làm cái gì?"

"Nghe nói Diệp tiểu thư cùng Diệp tiên sinh Diệp thái thái cùng nhau ra nước ngoài đi chơi."

Chung Thận sững sờ, "Đi nước ngoài? Lúc nào?"

Chu Hải nói: "Hôm trước."

Hôm trước? Dương Di Văn mới xảy ra chuyện cô liền đi rồi?

Lá gan của cô ngược lại cũng thật lớn.

Từ trước đến nay hắn là người luôn cẩn thận, lời Dương Di Văn nói cùng lắm hắn cũng chỉ tin một nửa, về sau để Chu Hải đi thăm dò, quả nhiên tra ra Dương Di Văn đã sớm có liên hệ với Diệp Vi, đồng thời Diệp Vi cũng lén lút chuyển cho Dương Di Văn không ít tiền, trước sau cộng lại có hơn mười vạn, cái này cũng chưa tính bình thường cô còn cho Dương Di Văn một ít túi xách cùng trang sức hàng hiệu.

Cho nên Dương Di Văn đến cuối cùng là vì hắn mới nhắm vào Thẩm Oánh Oánh, vẫn là nghe Diệp Vi phân phó mới đi nhắm vào Thẩm Oánh Oánh, đáp án vừa nhìn đã hiểu ngay.

Hắn cho rằng Diệp Vi biết việc Dương Di Văn làm đã bị bại lộ, chắc chắn sẽ bất an, sẽ đến thăm dò xem hắn có biết những sự việc đó do cô làm hay không, không nghĩ tới cô ngược lại tốt rồi, trực tiếp xuất ngoại đi chơi.

"Gần đây Dương Di Văn không có làm gì?"

"Không có cử chỉ gì quá mức, hẳn là đã hiểu được ngài cùng Thẩm Oánh Oánh có hay không..."

Chung Thận ừ một tiếng, xua xua tay để Chu Hải đi ra ngoài.

Đợi đến khi Diệp Vi chơi chán trở về, đã là một tuần lễ sau, Ngụy Phượng Quỳnh vô cùng lo lắng hẹn Chung gia tới ăn cơm chiều, chủ yếu vẫn là vì thương lượng việc kết hôn.

Lúc này cách một tuần mới gặp lại Chung Thận, Diệp Vi phát hiện hình như là hắn lại đẹp trai hơn, quả nhiên là đàn ông bị tình yêu làm dịu, cả người thoạt nhìn vô cùng toả sáng, đặc biệt đẹp mắt, Diệp Vi nhịn không được chăm chú nhìn thêm vài lần.

Chung Thận bị nhìn đến mặt không đổi sắc, hắn nhìn về phía Diệp Vi, Diệp Vi liền cong con mắt cười với hắn.

Hắn thật muốn nhìn xem cô có thể giả bộ tới khi nào.

Một bàn người ngược lại rất vui vẻ hoà thuận, còn có nói đến ngày lành để kết hôn, nói là đầu tháng sau cũng không tồi, Diệp Vi không có ý kiến, cô ngoan ngoãn nói: "Đều nghe dì."

Mắt Chung Thận nhìn Diệp Vi.

Sau khi ăn xong Ngụy Phượng Quỳnh cùng mẹ Chung ở phòng khách lựa chọn kiểu dáng lễ phục, cha Chung cùng cha Diệp đi thư phòng thương lượng chuyện quốc gia đại sự, Chung Thận đương nhiên chỉ có thể đi theo Diệp Vi rồi.

Hắn dường như chưa từng vào phòng ngủ của Diệp Vi, lúc này mới phát hiện phòng của con gái phấn nộn đáng yêu, có một cỗ mùi thơm nhàn nhạt, không nồng đậm, nhạt đến tựa như ảo giác, muốn lại nghe nghe, lại phảng phất như biến mất từ chóp mũi, loáng thoáng, như có như không.

Diệp Vi đem toàn bộ đồ bảo vật khi cô đi chơi mua được lấy ra, phần lớn là đồ tình nhân, lắc tay, mũ, vòng cổ, còn có một ít thú bông nhỏ đáng yêu, "Chung Thận, cái này anh mang về bày lên đi, khẳng định rất đẹp."

Chung Thận không chút để ý cầm lấy một bức tượng gỗ điêu khắc hình đứa trẻ, "Anh không thích mấy thứ này."

Diệp Vi thất vọng ừ một tiếng: "Vậy anh thích cái gì?"

"Công việc."

"Công việc a? Yên tâm đi, sau khi kết hôn em sẽ không quấy rầy anh làm việc, đúng rồi, công việc gần đây có thuận lợi không?" Vừa nói, Diệp Vi đem những thứ vừa được xem như là bảo vật đưa cho Chung Thận một mạch ném vào thùng rác.

Chung Thận sửng sốt một chút, khó hiểu nói: "Làm sao lại ném đi?"

Diệp Vi bĩu môi, một mặt tùy hứng: "Đồ vô dụng, đương nhiên muốn ném đi, đỡ phải chiếm chỗ."

Chung Thận trầm mặc, nhìn Diệp Vi một chút, lại nhìn những con rối vòng tay vừa bị ném vào thùng rác một chút.

"Được rồi." Diệp Vi phủi phủi tay nói, "Chúng ta đi tìm ba em với chú Chung, đi thôi."

Diệp Vi vô tri vô giác đi ra ngoài, ngâm nga bài hát, thoạt nhìn tựa như một tiểu thư đơn thuần không biết đến sự đời.

Chung Thận đột nhiên nói: "Diệp Vi, có phải em có chuyện gì quên nói với anh hay không?"

Diệp Vi một mặt vô cùng nghi hoặc nghĩ nghĩ, cô sờ cằm, vẻ mặt thành thật nói: "Sự việc gì quên nói với anh? Không có a, em không nhớ nổi, có chuyện gì sao?"

Chung Thận không có trả lời, chỉ là trầm mặc nhìn cô.

Người đàn ông trải qua thương trường có khí thế cực mạnh, "Diệp Vi, em không nên làm như vậy."

Hắn vừa mở miệng nói như vậy, quả nhiên thấy nụ cười trên mặt Diệp Vi biến mất, cô nhìn Chung Thận nghi hoặc nói: "Anh nói cái gì?"

Chung Thận lặp lại: "Anh nói, em không nên làm như vậy, anh muốn em nói sự thật với anh, anh không muốn em sẽ tiếp tục làm như vậy."

Diệp Vi an tĩnh, cô xoay người, tiện tay liền đem một bình hoa bên cạnh ném thẳng xuống đất, bình hoa to lớn vỡ nát, phát ra tiếng vang thật lớn.

Đúng lúc thím Trương vừa bưng nước uống tới nhìn thấy, bà ấy nhảy dựng lên: "Tiểu thư làm sao vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào hay không?"

Diệp Vi một mực đuổi người, tức giận lên trời: "Ra ngoài, ai cho bà vào! ! Đi ra ngoài!"

Thím Trương chạy nhanh đi, bà ấy có thể đi đâu? Đương nhiên là gọi người a.

Diệp Vi ôm ngực nói: "Cho nên? Anh đã biết, anh cảm thấy em làm sai?"

Chung Thận nói: "Anh chỉ cảm thấy em không cần thiết làm như vậy, huống chi nói xấu một người phụ nữ trong sạch, về sau cô ấy làm người như thế nào?"

Diệp Vi nói: "Cái kia cũng là do chính bản thân cô ta không biết kiềm chế, cho em cơ hội."

"Lúc trước anh đã giải thích qua, anh cùng Thẩm Oánh Oánh chỉ là bạn bè, tại sao em vẫn không chịu tin?"

"Bạn bè? Chỉ là bạn bè?" Diệp Vi nở nụ cười mỉa mai, cô mở ra ngăn tủ đầu giường, lấy ra một sấp ảnh chụp từ bên trong một phen ném lên mặt Chung Thận, ảnh chụp bay tán loạn, Chung Thận chỉ kịp bắt được mấy tấm, tất cả còn lại đều rơi trên mặt đất.

Ảnh chụp rất rõ ràng, tất cả đều là hình Chung Thận cùng Thẩm Oánh Oánh khi ở chung.

Cùng lúc đó, cha Diệp cùng cha Chung đang ở phòng bên cạnh bàn luận chuyện quốc gia đại sự đều tới đây, những ngày qua thân thể cha Chung dưỡng cũng không tồi, cũng có thể chống gậy thong thả đi bộ, cha Diệp nói một tiếng ông từ từ tới, ông ấy lo lắng con gái của ông phát bệnh! Ngụy Phượng Quỳnh cùng mẹ Chung cũng không chọn lễ phục gì nữa, hai người lôi kéo nhau chạy lên lầu.

Bởi vì thím Trương vội vội vàng vàng cũng không nói rõ ràng, còn tưởng rằng là Diệp Vi phát bệnh, vừa tiến đến liền kêu lên: "Làm sao vậy, thế nào? Có phải thân thể Vi Vi lại không thoải mái?"

"Có nghiêm trọng không, nhanh đi bệnh viện đi?"

Nào biết đã thấy một đống ảnh chụp đầy đất, vẫn là hình ảnh Chung Thận cùng với một người phụ nữ xa lạ, nháy mắt liền sững sờ tại chỗ.

Diệp Vi cũng mặc kệ bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm Chung Thận nói: "Anh không cảm thấy anh giao thiệp với vị bạn bè này còn muốn nhiều hơn so với vị hôn thê là em sao? Em hẹn anh ăn cơm, hẹn anh đi xem phim, thậm chí hẹn anh đi chọn áo cưới, hẹn anh nhìn xem nhẫn cưới nào thiết kế tốt nhất cho em, anh nói gì với em? Anh nói anh muốn làm việc, muốn họp, muốn đi công tác, để bản thân em tự quyết định, được, em hiểu cho anh, thế nhưng em nhìn thấy gì? Em nhìn thấy anh có thời gian cùng vị bạn bè này ở trên sân thượng uống cà phê ngắm phong cảnh bàn chuyện nhân sinh!"

"Chung Thận, anh nói anh cùng Thẩm Oánh Oánh là bạn, anh đối với người bạn nào mà bỏ nhiều tâm tư như đối với Thẩm Oánh Oánh vậy? Tại sao, cô ta cùng lắm chỉ là từ chức ở Chung thị, cũng không phải từ nay về sau sẽ không có việc làm, anh liền nhịn không nổi mà chạy đi tìm, anh gấp cái gì chứ? Người trong cuộc còn chưa gấp gáp, anh gấp cái gì?"

Chung Thận không hiểu sao có chút hoảng hốt, giải thích nói: "Anh không thể nhìn cô ấy hoang phí thời gian và tài năng, làm việc ở quán cà phê thật sự hoang phí..."

Diệp Vi lại cười: "Thẩm Oánh Oánh có tài năng? Tài năng câu dẫn người khác sao?"

Hắn thấp giọng: "Diệp Vi."

"Anh nên thôi đi, đừng vì tâm tư của bản thân mà tìm lý do, theo em được biết, mặc dù Thẩm Oánh Oánh làm việc ở quán cà phê, nhưng chỉ là làm thêm, cô ta một bên làm thêm, một bên tìm công việc phỏng vấn, anh cảm thấy đây là đang hoang phí thời gian sao? Ngược lại em cảm thấy cô ta là đang tận dụng hợp lý thời gian rảnh rỗi."

Chung Thận trong lúc nhất thời vậy mà không phản bác được, "... Anh không biết."

Hắn thật sự không biết Thẩm Oánh Oánh trừ bỏ làm việc ở quán cà phê, cũng đi tìm thêm công việc khác.

"Một Chung tổng từ trước đến nay bày mưu lập kế, một Chung tổng cái gì cũng có thể nắm giữ ở trong lòng bàn tay, một Chung tổng ở trên thương trường đem kẻ thù đùa bỡn xoay quanh, thời điểm đối mặt với một nhân vật nhỏ như Thẩm Oánh Oánh, vậy mà lại không biết? Là em nghe được một chuyện cười gì sao?"

Dường như rốt cuộc cô nhịn không được, đem toàn bộ ảnh chụp trong ngăn kéo vẫn hướng về phía Chung Thận, ảnh chụp bay lên không trung đánh vào mặt Chung Thận, trên vai, lồng ngực, rõ ràng một chút cũng không đau, nhưng hắn vậy mà cảm thấy có chút khó chịu.

"Diệp Vi, việc này không thể nói rõ được gì."

"Không thể nói rõ cái gì? Thời gian anh dành cho Thẩm Oánh Oánh so với cái vị hôn thê này là em còn muốn nhiều hơn, hơn nữa không phải bởi vì công việc, không phải là bởi vì công sự, anh cảm thấy, việc này không thể nói rõ cái gì sao?"

Nói như vậy, quả thật giống như là có vấn đề.

Hắn không cách nào giải thích, giống như bất kể giải thích như thế nào, cũng không thể giải thích rõ ràng tình huống giữa hắn cùng Thẩm Oánh Oánh. Bởi vì ngay cả hắn cũng không hiểu rõ, vì sao lại thích đi lên sân thượng như vậy? Rõ ràng nhìn phong cảnh từ cửa sổ trong văn phòng còn bao la hơn.

Chung Thận cảm thấy hiện tại rõ ràng Diệp Vi vẫn là Diệp Vi lúc trước, nhưng lại có chỗ nào đó không giống nhau, lúc này cô không có ngọt ngào mỉm cười với hắn, chỉ có châm chọc, trong cặp mắt xinh đẹp kia có ánh sáng sắc bén, mỗi lần nhìn về phía hắn, đều giống như có thể đem hắn bắn thủng.

Mấy vị trưởng bối tập trung ở cửa cũng không nghĩ tới là sẽ thấy được cảnh tượng như thế, trong lúc nhất thời đều trầm mặt.

Ngụy Phượng Quỳnh tiến lên vài bước đem ảnh chụp trên mặt đất nhặt lên, đưa cho mẹ Chung xem, mẹ Chung cầm ở trong tay, tay cũng run lên, đặc biệt là sau đó cha Chung đi tới, ông ta cầm lấy nhìn một cái, cả người tức giận lên trời, dậm thật mạnh cây gậy một cái!

Diệp Vi nói: "Thật ra em đã muốn buông tha Thẩm Oánh Oánh, nhưng cô ta ngược lại còn chế giễu, rời đi rồi còn trở về, trở về vậy thì thôi, cô ta biết thân biết phận làm việc còn chưa tính, em có thể bỏ qua chuyện cũ xem như cô ta không tồn tại. Nhưng cô ta coi thường em, thành thật không được mấy ngày, liền ngày nào cũng chạy lên sân thượng, không phát huy tài năng cho thật tốt, không cố gắng tiết kiệm thời gian của cô ta, ngược lại chỉ nghĩ làm thế nào để được gặp mặt người đàn ông đã có vị hôn thê nhiều hơn."

"Anh không biết Thẩm Oánh Oánh cô ấy..."

"Hiện tại biết rồi có phải rất cảm động? Không nghĩ tới cô ta lại thích anh nhiều như vậy a?"

Chung Thận bị chắn đến á khẩu không trả lời được, thậm chí trong lòng hắn cảm thấy có chút mơ hồ khó chịu, giống như có cái gì đang thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Hắn trông thấy gương mặt mỉa mai của Diệp Vi , giống như cực kỳ khinh thường bọn hắn, lại giống như thống khổ tới cực điểm: "Chung Thận, hai người các người đối với bạn bè thật đúng là để tâm đó. Một người là không có thời gian cũng muốn tranh thủ thời gian đi gặp mặt, một người là lấy danh nghĩa tiểu tam chen chân vào tình cảm của người khác cũng phải đi gặp mặt, cái này đủ để có thể thấy được, hai người là thật tâm đối với nhau."

"Ngay lúc này anh còn nói em nghĩ sai rồi? A, em xuất ngoại lâu như vậy, anh ngược lại có gọi cho em một cuộc điện thoại nào không? Có hỏi qua một câu nào không? Ngay cả món quà em cầm về anh cũng ghét bỏ muốn ném đi!"

Chung Thận: "Anh không có ghét bỏ món quà của em, anh chỉ nói là không thích."

"Không thích chẳng lẽ không phải ghét bỏ sao?" Diệp Vi khổ sở nói: "Chung Thận, anh không nên giấu diếm em, gạt em, cho em hy vọng, một bên lại đi đâm vào ngực em một phát, anh hẳn là nên nói cho em biết, em không cần phải thành toàn cho anh sao?"

Dứt lời, dường như Diệp Vi rốt cuộc chịu không nổi, cô che ngực lại, một tay chống bên hộc tủ bên cạnh, Chung Thận muốn tiến lên đỡ cô lại bị cô một phát đẩy ra, nhìn cái loại ánh mắt kháng cự này làm Chung Thận hoảng sợ đứng im tại chỗ!

Ngụy Phượng Quỳnh bị dọa tới mức chạy nhanh qua đó, một bên thuần thục lấy thuốc ở trong túi của bản thân nhét vào miệng Diệp Vi, "Được rồi được rồi ngoan không tức giận, chúng ta không tức giận a." Bởi vì đứa nhỏ bị bệnh, đi chỗ nào trong túi bà cũng chuẩn bị thuốc, lúc này thuận tay lấy ra một chút cũng không mất nhiều thời gian.

"Cái thằng nghịch tử này!" cha Chung tức giận, mẹ Chung chạy nhanh tiến lên đỡ chồng khuyên ông ta trước tiên đừng nóng giận, ông ta bị bệnh không nên tức giận, nhưng cha Chung lúc này đã không để ý tới, ông ta run run rẩy rẩy tiến lên, một gậy đánh vào đùi Chung Thận, một gậy này xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, Chung Thận đau đến lung động một chút, nửa quỳ trên mặt đất.

"Còn không tranh thủ thời gian nói xin lỗi!"

Chung Thận nửa quỳ trên mặt đất, hắn nhịn không được lo lắng nhìn về phía Diệp Vi, chỉ thấy Diệp Vi vậy mà cũng đang nhìn hắn, xem ra cô tựa hồ mười phần khổ sở, suy yếu tựa vào lồng ngực Ngụy Phượng Quỳnh, khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười.

Hắn thấy vậy sửng sốt một chút, nhìn lại lần nữa, đã thấy cô thu hồi ánh mắt, trốn vào lồng ngực Ngụy Phượng Quỳnh, giống như ngại liếc nhìn hắn một cái cũng cảm thấy mệt mỏi.

Hình như nụ cười kia là do hắn đau đớn mà sinh ra ảo giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net