Truyen30h.Net

[Edit] [Xuyên Nhanh]: Hàng Trí Nữ Phụ, Online Chờ Chết - Duy Khách

Chương 35: Nữ Phụ Ác Độc Chỉ Thích Tiền (3)

TeeN_00




Mặc Vũ uống say.

Dương Tử Kiện và Mặc Vũ là anh em tốt, cũng là người duy nhất biết rõ chuyện hắn và Diệp Vi chia tay, lúc này thấy hắn đau khổ như vậy, không khỏi có chút sốt ruột, khuyên nhủ: "Cậu đừng uống nữa, nếu thật sự không bỏ xuống được, vậy đi tìm Diệp Vi, không phải chỉ là áp lực gia đình sao, cậu phải tin tưởng vững chắc tình yêu đích thực có thể vượt qua tất cả."

Mặc Vũ nghĩ tới vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Vi, ngực lại tê rần, hắn cười lạnh một tiếng, bưng ly rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Bởi vì uống quá nhanh, hắn bị sặc phải ho khan vài tiếng.

Dương Tử Kiện khuyên vài tiếng cũng không được, bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ lưng Mặc Vũ nói: "Cậu nhìn cậu xem, có thời gian ở chỗ này uống rượu, còn không bằng đi cố gắng một chút, con gái mà, ai cũng muốn lời ngon tiếng ngọt, cậu đi dỗ dành cô ấy một chút, biết đâu người ta liền quay đầu lại đó, cậu nói đúng không?"

Mặc Vũ cúi thấp đầu, cảm thấy chóng mặt, vừa buồn bực vừa khó chịu, cười khổ nói: "Nếu thật sự đơn giản như vậy, thì tốt rồi."

"Cậu nói như vậy là có ý gì? Nhưng mà rốt cuộc Diệp Vi là thiên kim tiểu thư nhà ai chứ, là Tinh Quang điện tử nhà họ Diệp sao? Cũng không đúng, tôi xem tư liệu thấy nhà họ Diệp chỉ có hai đứa con trai, không nghe nói có con gái. A Vũ, cậu hẳn là biết rõ gia thế của Diệp Vi a?"

Mặc Vũ lạnh giọng nói: "Tôi cũng là hôm nay mới biết được, Diệp Vi vậy mà có tiền như vậy."

Dương Tử Kiện kinh hãi: "Thì ra cậu cũng không biết?! Cậu không biết... Vậy hai người vì sao chia tay?"

Mặc Vũ cong cong môi, tự giễu nói: "Lúc trước tôi vẫn cho là tôi làm không tốt, khiến cô ấy thất vọng, tức giận, cho nên mới nói chia tay với tôi, cho tới hôm nay mới phát hiện, thì ra tất cả đều là tôi tự lừa mình dối người."

"Cậu nói như vậy là có ý gì?"

Mặc Vũ lại cắm đầu uống rượu không nói.

Dương Tử Kiện bất đắc dĩ, lấy điện thoại di động ra lên diễn đàn của trường học xem một chút, lúc này những bài viết liên quan về thân thế của Diệp Vi và chuyện Diệp Vi với Mặc Vũ chia tay đều được đăng lên, thảo luận vô cùng khí thế, không ít người kinh ngạc về việc Diệp Vi che dấu gia thế, đem tất cả xí nghiệp nhà họ Diệp đứng trong top 500 của nước đoán hết một lần, tuy rằng như thế, vẫn nhảy ra một ít lời bình luận linh tinh khác.

Chẳng hạn như có người nói ra nghi ngờ của bản thân, nói bản thân từng vô tình nhìn thấy ba ba của Diệp Vi, lái xe khoảng chừng hai ba mươi vạn, điều kiện gia đình khẳng định không kém, nhưng cũng không khoa trương đến mức như hôm nay nhìn thấy vậy... Cho nên trong nhà Diệp Vi thật sự có tiền như vậy sao?

Phía dưới phần bình luận này, còn có không ít người tự xưng là người quen của Diệp Vi trả lời lại, nói rằng các cô cũng đã gặp qua ba của Diệp Vi, chính là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài nho nhã, căn bản không có dính dáng gì tới những đại gia hào môn đó, hơn nữa bọn họ chính tai nghe Diệp Vi gọi người đàn ông kia là ba, không có sai. Diệp Vi còn kể cho bọn họ nghe qua một ít chuyện trong nhà, tuy rằng không có quá chi tiết, nhưng cũng biết nhà cô có lẽ là làm buôn bán nhỏ, mẹ là giáo viên cấp ba, không tính là con gái nhà giàu.

【 nếu như nhà Diệp Vi không giàu có, vậy một thân hàng hiệu trên người cô ấy ngày hôm nay là từ đâu ra? Không có khả năng chỉ vì muốn làm màu, mà đặc biệt đi mượn chứ? Lại nói, quần áo cái gì còn có thể mượn, chiếc xe kia cũng không phải muốn mượn là có thể mượn. 】

【 dáng dấp Diệp Vi xinh đẹp như vậy, hiện tại còn đá Mặc Vũ, ai biết cô ta dùng thủ đoạn gì, có phải là được người nào đó bao nuôi rồi không? 】

【 tôi cảm thấy có khả năng, bằng không thì Diệp Vi làm sao từ bỏ được Mặc Vũ? 】

【 mọi người không phải ghen ghét a? Không chừng trong nhà Diệp Vi thật sự có tiền như vậy, trước kia cũng chỉ là giả bộ thôi? 】

【. . . 】

Dương Tử Kiện không quen biết Diệp Vi cho lắm, cùng lắm cũng chỉ ăn cơm với nhau qua vài lần, đương nhiên không hiểu rõ Diệp Vi, lúc này nhìn những lời bình luận đó, toàn bộ đều trợn tròn mắt.

"Không phải chứ, bọn họ nói thật ra trong nhà Diệp Vi không có tiền gì cả, cô ấy là được người khác bao nuôi?" Cậu ta đưa điện thoại cho Mặc Vũ xem, "Cậu mau nhìn, những gì bọn họ nói đều là thật sao? A Vũ, A Vũ?"

Cậu ta hỏi nửa ngày, Mặc Vũ lại chỉ đẩy cậu ta ra, một chữ cũng không nói, bưng ly rượu lên lại uống hơn nửa ly.

Dương Tử Kiện thấy thái độ này của Mặc Vũ, trong lòng nháy mắt hiểu rõ: "Không phải chứ? Cho nên đây mới thật sự là lý do Diệp Vi chia tay cậu?!"

Mặc Vũ rất muốn thuyết phục bản thân không phải, hắn biết mặc dù Diệp Vi kiêu căng tùy hứng, nhưng cô không phải loại người sẽ vì tiền mà bán đứng bản thân, nhưng mà tất cả những gì hắn nhìn thấy ngày hôm nay đã quá rõ ràng, là sự thật, Diệp Vi vì thỏa mãn dục vọng của bản thân, cô vì cuộc sống giàu có xa hoa, từ bỏ hắn.

Dương Tử Kiện thấy Mặc Vũ không nói lời nào, hiển nhiên là ngầm thừa nhận, cậu ta nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng uống một hớp bia áp chế kinh ngạc một chút.

Ai da, cậu ta đã thấy kỳ quái rồi mà, một người bình thường kiêu ngạo như Diệp Vi, nếu như gia thế thật sự trâu bò như vậy, làm sao có thể vẫn luôn giả bộ kín đáo chịu đựng không nói gì chứ? Thì ra là mới câu được rùa vàng a!

Hắn xem xét sắc mắt Mặc Vũ, lập tức cảm thấy hắn cũng thật đáng thương, khuyên nhủ: "Được rồi cậu cũng đừng tức giận, không phải chỉ là một người phụ nữ sao, cũ mà không đi thì mới sẽ không tới, cậu nghĩ thoáng chút. Cái loại phụ nữ như Diệp Vi kia vẫn nên sớm quên một chút thì tốt hơn."

Mặc Vũ lạnh giọng nói: "Đúng vậy, loại phụ nữ kia, có cái gì tốt để nhớ thương."

Dương Tử Kiện bĩu môi: "Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi."

"Tôi đương nhiên là nghĩ như vậy! Bằng không thì tôi còn có thể nghĩ như thế nào?"

"Được được được cậu định đoạt, đã vậy rồi thì đừng uống nữa có được không?"

Mặc Vũ ngửa đầu lại uống sạch một ly, cái ly đặt trên bàn phát lên tiếng vang thật lớn.

Bọn họ đang ở chỗ này uống, đột nhiên có một người phụ nữ đi tới, người tới mặc áo sơ mi trắng cùng váy ngắn màu đen, tóc dài cột lên cao, dung mạo tinh xảo xinh đẹp, một đường đi tới, dẫn tới không ít ánh nhìn.

"Mặc Vũ."

Mặc Vũ ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, nói một tiếng là cô a, liền tiếp tục cúi đầu uống rượu.

Dương Tử Kiện nhìn Mặc Vũ lại nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, nói: "Cô quen biết A Vũ? Xin chào, tôi là bạn học của Mặc Vũ, tên là Dương Tử Kiện."

"Xin chào, tôi là đồng nghiệp của Mặc Vũ, tên là Miêu Thư Nhã." Miêu Thư Nhã cười cười, nhìn Mặc Vũ nói, "anh ấy làm sao vậy, tại sao lại ở đây uống rượu giải sầu một mình?"

Dương Tử Kiện nhún nhún vai nói: "Người thất tình ấy mà, cô cũng hiểu."

Miêu Thư Nhã bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách."

Quan hệ giữa Mặc Vũ và Miêu Thư Nhã không được tốt lắm, nhưng cũng không kém, hai người cùng nhậm chức, trong công việc thường thường bởi vì ý kiến trái chiều mà xảy ra một ít xung đột nhỏ, tất cả luôn đối chọi gay gắt, nhưng mà dưới tình huống gặp được đối thủ ở bên ngoài, lại có thể hợp tác chống địch, cho nên quan hệ của hai người vừa là thù vừa là bạn, hai bên còn có chút cảm giác tâm đầu ý hợp.

Miêu Thư Nhã ngồi xuống trước mặt Mặc Vũ, gõ bàn một cái nói với Mặc Vũ đang say khướt: "Hợp đồng Planning case với Vương thị cuối tuần này phải nộp, nhìn anh bây giờ, hình như tôi không cần lo lắng."

Mặc Vũ cười lành lạnh nói: "Vậy cô cũng nên cẩn thận, xem nhẹ tôi sẽ phải trả giá thật lớn."

Miêu Thư Nhã cười nói: "Vậy tôi chờ."

Cô ta không hề nói thêm gì nữa, đứng lên, lễ phép cười một tiếng với Dương Tử Kiện, liền rời đi.

Dương Tử Kiện bị cô ta cười khiến trái tim bang bang nhảy lên, bắt lấy Mặc Vũ hỏi hắn có thể cho cậu ta cách thức liên lạc với cô ta hay không?

Tuy rằng Miêu Thư Nhã không đẹp đến kinh tâm động phách như Diệp Vi, nhưng cô ta là một loại đẹp khác, sắc bén, kiêu ngạo, như là một đóa hoa hồng lửa đỏ, mang theo gai, làm người ta nhịn không được muốn tới gần cúng bái.

Mặc Vũ đẩy Dương Tử Kiện một phen: "Cậu đừng nghĩ nữa, Miêu Thư Nhã có tiếng là mỹ nhân lạnh lùng, trong mắt cũng chỉ có công việc, cậu muốn theo đuổi cô ta, nghĩ cũng đừng nghĩ đến."

Dương Tử Kiện cảm khái nói: "Sớm biết Mặc thị có mỹ nhân như vậy, tôi có chen vỡ đầu cũng muốn vào làm việc a."

Mặc Vũ lắc đầu, dung mạo Miêu Thư Nhã không chỉ xinh đẹp, năng lực cũng cực kỳ cường hãn, lòng hiếu thắng còn cực mạnh, hắn và cô ta làm đồng nghiệp mấy tháng, biết rõ Miêu Thư Nhã sẽ không thích người đàn ông như Dương Tử Kiện vậy.

Tính tình và tình cách của Dương Tử Kiện ôn hòa quá mức, thủ đoạn bình thường, mà loại người như Miêu Thư Nhã này, trừ phi là người mạnh hơn cô ta, có thể chinh phục cô ta, nếu không cô ta sẽ không dễ dàng động lòng.

Hắn đột nhiên lại nghĩ tới Diệp vi, Diệp Vi đã từng nói với hắn, cô không thích Miêu Thư Nhã, không thích hắn với cô ta thân thiết quá mức, nhưng thật ra bọn họ chỉ là quan hệ đồng nghiệp mà thôi, trừ bỏ hợp tác vẫn là quan hệ cạnh tranh, hơn nữa, Miêu Thư Nhã cũng không phải loại hình con gái mà hắn thích. Tương tự Miêu Thư Nhã cũng không thích hắn.

Nghĩ đến Diệp Vi, trong lòng hắn lại lại cảm thấy đắng chát, không thể phủ nhận, trong lòng hắn có tức giận còn có oán trách.

Hắn đau khổ, đồng thời, cũng hận Diệp Vi bạc tình bạc nghĩa, hận cô hư vinh, hắn không có khả năng vĩnh viễn chỉ là một người làm công, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, hắn sẽ đứng ở trước mặt cô lần nữa, hỏi cô: Em hối hận không.

Trừ việc đó ra, hắn còn đặc biệt muốn biết người đàn ông kia là ai, Diệp Vi vứt bỏ hắn chỉ để ở một chỗ với người đàn ông kia, trừ bỏ tiền, còn có thể xuất sắc như nào?

. . .

Diệp Vi sống thoải mái yên ổn qua một đoạn thời gian ngắn, ngoại trừ ăn không đủ no ra, mọi thứ còn lại đều tốt.

Đừng nói, thật sự là cô ăn không đủ no, cơm sáng từ ba chén cháo trắng hiện tại giảm xuống còn một chén, chén kia còn vô cùng nhỏ, ăn hai miếng liền hết, lại không có bánh bao trứng gà gì đó lót dạ, cô nơi nào ăn đủ no?

Không chỉ có như thế, hiện tại cô còn không thể tự mình gọi món ăn, lúc trước là đồ ăn toàn thế giới đều mặc cô chọn, lúc này chỉ có cháo loãng rau xào, khô cằn, khẩu phần còn vô cùng ít, đừng nói để cho cô chọn, có thể ăn no cũng không tệ rồi, thời điểm duy nhất có thể ăn tốt một chút, chính là lúc Mặc Uyên trở về.

Vốn dĩ Diệp Vi cũng không quá để ý, chỉ cần có thể mua mua mua, đói một chút có quan hệ gì? Lại nói cô có tiền, lúc đi ra ngoài dạo phố không phải có thể ăn sao?

Đáng tiếc bác quản gia đi theo bên cạnh, cô vừa đề nghị muốn ăn cái gì, đại thúc quản gia lập tức nói với cô: "Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, tiên sinh không thích."

"Món này không tốt, tiên sinh không thích."

Mặc Uyên cũng sẽ không hôn cô hay làm gì với cô, đồ ăn không sạch sẽ cũng là cô ăn nha, có cái quan hệ gì với Mặc Uyên chứ?

Nhưng để trở thành một người phụ nữ hám giàu đủ tiêu chuẩn, cô lại không thể chất vấn kim chủ, chỉ có thể nhịn.

Bởi vì ăn không đủ no, ngay cả sức lực đi dạo phố mua mua mua cũng không có, cả người cũng gầy yếu hốc hác đi.

Đương nhiên, Diệp Vi thông minh như vậy, đói bụng mấy ngày, nghĩ lại cũng biết vấn đề khẳng định không phải do "Tiên sinh không thích", sở dĩ không cho cô ăn no, rõ ràng là do Mặc Uyên biến thái lại muốn giày vò cô.

Nói trắng ra là, hắn ta chính là không muốn nhìn thấy cô sống tốt!

Mặc Uyên là người âm lãnh xảo trá, hỉ nộ khó phân biệt, thường xuyên khiến người ta nhìn không thấu hắn ta đang suy nghĩ gì, nhưng cô vẫn phát hiện được một sở thích của hắn ta, ví dụ như nói hắn ta thích vui đùa chơi khăm người khác, ví dụ như nói muốn nhìn người khác đau khổ, hắn ta liền vô cùng vui vẻ.

Hơn nữa cô đối với Mặc Uyên mà nói, chính là một quân cờ có thể lợi dụng, đại khái chính là ngay cả một người phụ nữ cũng không bằng.

Hành động thân mật nhất của hắn ta với cô, chính là vỗ vỗ đầu của cô – việc này với hắn ta mà nói có lẽ giống như tính chất của việc vỗ đầu một con chó.

Vừa nói như vậy, thật đúng là thẹn với hai chữ "Bao nuôi", nếu cô không phải là bạn gái của Mặc Vũ, người đàn ông như Mặc Uyên sẽ không có khả năng nhìn cô lấy một cái. Cô có đẹp hay xấu, với hắn mà nói cũng không sao cả, càng không có bất kỳ lợi thế gì, hắn ta chỉ thấy được giá trị lợi dụng của cô, mà thời điểm không có giá trị lợi dụng, chính là lúc bị vứt bỏ.

Cho nên cô đối với Mặc Uyên mà nói cũng chỉ là một đồ vật có thể lợi dụng mà thôi.

Không chỉ một mình nữ phụ ác độc như cô nhận được đãi ngộ này, ngay cả nữ chính có hào quang cũng nhận được đãi ngộ như vậy, đây chính là một trong số ít đàn ông có thể chống lại mị lực hào quang của nữ chính, thật giống như hắn ta chính là loại người không có tim, không có bất cứ người nào, bất cứ việc gì có thể đả động hắn ta.

Theo lý thuyết, mấy ngày trước cô làm Mặc Vũ đau khổ như vậy, Mặc Uyên biến thái hẳn là phải vui vẻ mới đúng, thoạt nhìn dáng vẻ tâm tình của hắn ta quả thật cũng không tệ, vậy tại sao còn muốn tra tấn cô chứ?

Diệp Vi suy nghĩ một chút liền hiểu rõ, chẳng lẽ còn không phải do cô trôi qua quá yên ổn sao!

Sau khi Diệp Vi phát hiện chuyện này, cũng không dám biểu hiện rằng bản thân rất vui, rất thoải mái, cô sợ sau này không chỉ đơn giản không cho cô ăn cơm như vậy, mà là trực tiếp cắt đứt tài chính không cho cô shopping.

Hai thứ này thật đúng là khó có thể lựa chọn, không, hẳn là thiếu một thứ cũng không thể được!

Cô muốn ăn cơm no, cũng muốn đi shopping.

Cho nên sau chuyện này, cô có việc hay không có việc gì, thì cũng sẽ mặc gió rít gào mà bi thương đứng bên cạnh hồ nước, vừa đứng liền đứng tận nửa giờ, thời điểm người khác gọi cô cô còn phải hoảng hốt một chút, mờ mịt hỏi: "Làm sao vậy, có việc gì sao?"

"Không có nghĩ gì cả, chỉ là muốn ngắm hoàng hôn, thật là đẹp mà ha ha."

"Ai."

Thời điểm lần đầu tiên diễn bởi vì không có kinh nghiệm, bị muỗi cắn chết khiếp, cô cũng là dựa vào ý chí to lớn của bản thân cùng sự nhiệt tình đối với công việc cố gắng nhịn xuống.

Về sau có kinh nghiệm, trước khi đi xịt một chút nước hoa cho bản thân, hoặc là mặc váy dài chút, tốt nhất là một bộ váy nhẹ nhàng, vừa để chắn muỗi, còn có thể cho người ta có loại cảm giác cô đã đau buồn khổ sở đến mức lập tức có thể theo gió trở về, cô cũng có thể đứng đó một tiếng, nếu như mệt mỏi, cũng sẽ nằm xuống chiếc ghế nhỏ của Mặc Uyên, không ai quy định gió rít trăng lên là phải đứng không được ngồi đâu chứ?

Cứ như vậy tới vài ngày sau, thức ăn của Diệp Vi bằng mắt thường cũng có thể thấy được thay đổi rất lớn!

Cô lại được ăn bánh bao lớn một lần nữa!

Nước thịt bò chảy ra từ bánh bao, da mỏng thịt nhiều, a ô một ngụm, hương thơm nóng hổi toát ra, cô hít hít mũi, oa, món này cũng quá ngon đi!

Không chỉ có như thế, có đôi khi cô ở bên hồ nước bi thương mặc kệ gió đánh, dì giúp việc cũng sẽ mang tới cho cô chút điểm tâm cùng trà chiều, bánh kem thơm ngào ngạt cùng quả trà, làm cô thèm đến mức nước miếng cũng sắp chảy xuống dưới, lại còn không thể biểu hiện được là bản thân đang rất vui, chỉ nói một câu: "Dì cứ để đó đi."

Sau đó liền nhìn trời, sau đó bất đắc dĩ ăn một miếng, nhìn trời, lại ăn thêm một miếng.

Ai.

Thật sự ăn rất ngon nha, làm sao lại ngon như vậy chứ, cô kích động đến nỗi nước mắt cũng muốn chảy xuống đây!

Ở bên người Mặc Uyên biến thái, thật sự là như lấy thân nuổi hổ a, cuộc sống quá khó khăn rồi.

Ai.

Lại ăn một miếng.

Thật là thơm.

. . .

Lúc này Mặc Uyên đang ở thư phòng tầng hai, hắn ta ngồi trước cửa sổ, liếc mắt liền thấy được Diệp Vi, vẻ mặt người phụ nữ ngồi trước hồ nước thoạt nhìn hơi hốt hoảng, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì, chỉ vô ý thức ăn bánh kem, chậm rãi, thẳng đến khi ăn xong một bàn bánh kem, cô mới hậu tri hậu giác buông xuống thìa bạc, bọc lại áo choàng trên người, lại lần nữa ngẩn người nhìn xa xăm.

Dáng vẻ người phụ nữ đơn bạc yếu đuối, yểu điệu mỏng manh, giống như chỉ cần gió thổi qua liền có thể ngã.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt của Mặc Uyên không chút thay đổi, hai tròng mắt đen nhánh giờ phút này có chút âm lãnh, hắn ta giật giật khóe miệng, ngón tay gõ gõ trên cây gậy.

Nhìn bộ dáng này, hình như là có chút vui vẻ.

Thời điểm dùng cơm buổi tối, quả nhiên lại là một đống đồ ăn ngon, sườn xào chua ngọt chưng thịt bò cá kho tôm lớn cùng bào ngư vây cá gì đó, được bày tràn đầy cả một bàn.

Mặc Uyên dù bận rộn vẫn ung dung ngồi trên ghế chủ vị, thấy Diệp Vi cười nhẹ nhàng nhìn hắn, vẻ mặt tươi cười gọi hắn: "Mặc tiên sinh."

Hắn ta gật gật đầu: "Ăn đi."

Diệp Vi cầm lấy đôi đũa, do dự trước một bàn món ăn ngon, cô gắp lấy một miếng thịt cá, hương cay trơn mềm, không tanh không ngấy, quả thực ăn quá ngon!

Cô cười nói: "Mặc tiên sinh, thịt cá này ăn ngon thật, anh nếm thử xem."

Mặc Uyên không nói chuyện, bác quản gia rất hiểu chuyện tiến lên gắp một miếng cá đặt trên bàn ăn trước mặt hắn ta.

Hắn ta thử một miếng liền buông đũa, nhìn cô ôn hòa nói: "Đừng nhìn anh, mau ăn đi, xem em mấy ngày nay, đều gầy."

Diệp Vi cười nhẹ nhàng nói được ha ha, chậm rãi bắt đầu ăn, ngược lại ăn rất vui vẻ.

Cô nhìn Mặc Uyên một chút, quả nhiên thấy tâm tình của Mặc Uyên dường như tốt hơn một chút.

Biến thái không hổ là biến thái a, vậy mà còn thích xem dáng vẻ mặc dù đang cười của cô nhưng kỳ thật rất thống khổ lại cố tình giả bộ không thống khổ ở trước mặt hắn ta như vậy.

Vì một miếng cơm, cuộc sống của cô thật sự là quá khó khăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net