Truyen30h.Net

Edit Xuyen Nhanh Hang Tri Nu Phu Online Cho Chet Duy Khach




"Haizz, khẩu vị ngày hôm nay không tốt lắm, bác cứ tùy tiện cho cháu một chén tổ yến đi." Diệp Vi nằm trên ghế nhỏ trước hồ nước, ánh mắt cô đờ đẫn nhìn về phía trước, khuôn mặt càng thêm ưu sầu hơn.

Bác quản gia nói một tiếng được, sai người làm đi chuẩn bị.

Diệp Vi bưng ly nước ép xoài lên uống một ngụm, nước trái cây này mới ép, mùi vị dày đặc thơm ngọt, bên trong còn bỏ thêm chút đá bào, uống vào miệng đặc biệt thoải mái, lạnh từ từ, trong những ngày hè oi bức này, một ngụm xuống bụng, cả người cũng nhẹ nhàng khoan khoái.

Hoàn cảnh nơi này cũng không tệ lắm, Mặc Uyên lại là một người đàn ông biết hưởng thụ, trong viện trừ bỏ hoa cỏ, bên hồ nước còn trồng một loạt cây to, hiện giờ tránh ở dưới tàng cây hóng mát câu cá, vô cùng hài lòng.

Diệp Vi cũng nhịn không được phát ra một tiếng thở dài khổ sở: "Haizz."

Muốn đè nén vui sướng dưới đáy lòng cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Cô đang vui vẻ ở chỗ này, lại đột nhiên nghe thấy có người giúp việc lại đây nói: "Tiên sinh đã trở về."

Diệp Vi ngồi dậy quay đầu nhìn một cái, bác quản gia đã đi ra ngoài trước một bước, Diệp Vi đương nhiên cũng đi theo, quả nhiên thấy khuôn mặt bình tĩnh của Mặc Uyên đi từ ngoài vào, ngày trước hắn ta thường xuyên chống gậy, đi đường rất chậm, thong dong ưu nhã, vậy nên việc hắn ta què chân thoạt nhìn sẽ không quá rõ ràng.

Nhưng mà lúc này không biết có chuyện gì, tâm trạng thoạt nhìn có vẻ không tốt, đi có chút nhanh, rốt cuộc không che dấu được khuyết tật trên chân.

Đây là cấm kỵ của Mặc Uyên!

Giờ phút này không ai dám nhìn thẳng Mặc Uyên, không ai dám nhìn bộ dáng què chân khi đang đi đường của hắn, sắc mặt đám người giúp việc đại biến, cúi đầu rất thấp, không nhúc nhích chỉ nhìn mũi chân của bản thân, ngay cả đưa mắt nhìn qua cũng không dám, hoàn toàn không dám nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lại có vẻ dữ tợn của người đàn ông kia.

Lúc này cũng chỉ có bác quản gia mới có thể mặt không đổi sắc đi lên trước, nhặt lên áo khoác bị người đàn ông ném dưới đất: "Tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì?"

Mặc Uyên hừ thật mạnh một tiếng, hắn kéo cổ áo sơ mi ra, bởi vì dùng sức quá lớn, nút áo trực tiếp rớt trên mặt đất, lộ ra hàng xương quai xanh tái nhợt gầy gò.

Hắn ta đi vài bước, không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên quay đầu, đôi mắt đen như mực đảo qua trong phòng, rốt cuộc dừng lại trên người Diệp Vi.

Chỉ thấy đôi tay cô nắm chặt, cúi đầu đứng ở chỗ đó, vô cùng ngoan.

Diệp Vi cũng không ngốc, ngược lại cô rất thông minh, hiện giờ Mặc Uyên tức giận như vậy, đương nhiên sẽ không tự đi tới trước mặt hắn ta chọc hắn ta không vui để rước thêm nhục nhã, nhìn người giúp việc bên cạnh đều sợ tới mức đầu cũng không dám ngẩng đầu, cô lập tức học theo, cúi đầu đến rất thấp, cái gì cũng không nhìn, cái gì cũng không nói, nếu có thể, cô còn muốn cho bản thân biến mất.

Sắc mặt âm trầm của Mặc Uyên đột nhiên biến đổi, vẫy vẫy tay, nói: "Vi Vi, lại đây."

Diệp Vi ngẩng đầu lên, cô chớp chớp mắt, nghi hoặc, bước nhanh tới trước mặt Mặc Uyên: "Mặc tiên sinh?"

Mặc Uyên sờ sờ đầu cô, nói: "Mấy ngày nữa, đi tham dự một bữa tiệc rượu cùng anh."

Diệp Vi nói: "Tiệc rượu? Tiệc rượu gì? Em thích hợp để đi sao?"

"Thích hợp, đương nhiên là thích hợp." Hắn cười, mặc kệ Diệp Vi có đồng ý hay không, phân phó bác quản gia, "Kêu người chuẩn bị một chút, tôi muốn Vi Vi trở thành người phụ nữ xinh đẹp nhất ngày hôm đó."

Bác quản gia: "Vâng."

...

Bởi vì Mặc Uyên phân phó, Diệp Vi bị lăn qua lăn lại vài ngày, vì có thể mặc được lễ phục xinh đẹp, cô còn nhịn đói hai ngày, tới ngày tiệc rượu, Diệp Vi rời giường rất sớm để trang điểm.

Mặc Uyên nói muốn cô trở thành người phụ nữ xinh đẹp nhất trong ngày hôm nay, đương nhiên không ai dám chậm trễ.

Cô sờ cái bụng xẹp lép, có lẽ đoán được cốt truyện lúc này đã đi đến chỗ nào rồi.

Nam chính là một người đàn ông có năng lực xuất chúng, sau khi tiến vào làm việc ở Mặc thị liền bắt đầu phát triển tài năng, đồng thời được nữ chính cùng công ty cao tầng thưởng thức, một đường không ngừng thăng chức, không chỉ có như thế, Mặc Sĩ Tông đối với hắn cũng cực kỳ vừa lòng, vụng trộm giúp đỡ ở sau lưng hắn.

Hiện tại sở dĩ Mặc Uyên tức giận như vậy, hẳn là phát hiện Mặc Sĩ Tông vậy mà có liên hệ với Mặc Vũ, không chỉ có như thế, còn ở sau lưng che chở hắn!

Tuy rằng hai người này còn chưa nhận nhau, nhưng quan hệ lại được cái là vô cùng tốt.

Mặc Sĩ Tông đối với Mặc Uyên cười không nổi, ngược lại đối Mặc Vũ hòa ái dễ gần, hết sức chiếu cố.

Lòng dạ Mặc Uyên hẹp hòi như vậy, trong lòng có thể cân bằng mới là lạ, hắn ta nghiễm nhiên càng thêm chán ghét Mặc Vũ, hận không thể để hắn chết.

Mặc Uyên cùng Mặc Vũ là anh em cùng cha khác mẹ, năm đó Mặc Sĩ Tông và mẹ Mặc Vũ là tự do yêu đương, hai người ở bên nhau một đoạn thời gian rất dài, cũng tới tình trạng muốn kết hôn rồi, Mặc Sĩ Tông cũng từng vì vậy mà rất cố gắng, muốn người trong nhà chấp nhận mẹ của Mặc Vũ, đáng tiếc trời không chiều lòng người, Mặc Sĩ Tông vẫn là không chống lại áp lực trong nhà mà phải trở về kết hôn. Mặc Sĩ Tông và mẹ Mặc Uyên là liên hôn thương nghiệp, vốn dĩ giữa hai người không có tình cảm gì, sau khi kết hôn cũng tôn trọng nhau như khách, ngay cả sau khi Mặc Uyên ra đời, quan hệ của hai người cũng không tốt hơn.

Mặc Sĩ Tông không có tình cảm gì với gia đình, cùng lắm chính là trách nhiệm, ngay cả đối với con ruột của mình là Mặc Uyên cũng chủ yếu là nghiêm khắc, mỗi lần gặp mặt cũng không nói được mấy câu, giữa cha con vốn không nhìn thấy được chút ôn nhu nào.

Mà sau khi mẹ Mặc Vũ chia tay với Mặc Sĩ Tông mới phát hiện bản thân mang thai, bà ấy từng do dự, muốn phá thai, nhưng rốt cuộc bà ấy không nhẫn tâm được, bà yêu Mặc Sĩ Tông, cũng không nỡ chặt đứt liên hệ duy nhất giữa bọn họ, ngược lại ở dưới áp lực như thế sinh con, càng là một mình đem đứa trẻ nuôi lớn lên.

Bởi vì như vậy, sau khi Mặc Sĩ Tông biết được Mặc Vũ vậy mà là con của ông ta, mới có thể vừa kích động vui vẻ lại áy náy, muốn đem cái gì cũng cho hắn, để bù đắp thua thiệt ông ta đối với mẹ con hắn hơn hai mươi năm qua.

Mặc Uyên nhắm vào Mặc Vũ khắp nơi, chính là vì Mặc Sĩ Tông, Mặc Sĩ Tông đối xử khác biệt khiến trong lòng hắn ta mười phần bất bình, hắn ta vốn cho rằng Mặc Sĩ Tông chính là người cha nghiêm túc gần như khắc nghiệt trong trí nhớ của hắn ta, cho nên coi như Mặc Sĩ Tông lạnh nhạt nghiêm khắc với hắn ta, cực kỳ ít lời, quen rồi thì cũng không có gì.

Nhưng mà không phải, một Mặc Sĩ Tông nói một lời với hắn ta cũng khó khăn, vậy mà thời điểm đối mặt với Mặc Vũ, sẽ nói sẽ cười, sẽ dùng ánh mắt vui mừng nhìn hắn, sẽ giống như một người cha bình thường vậy, bởi vì thành tích của hắn mà vui vẻ, bởi vì cố gắng của hắn mà vui mừng, cũng sẽ giống như một người cha bình thường vậy, đối với hắn tràn ngập chờ mong.

Mặc Uyên từ ban đầu là thất vọng, phẫn nộ đến sau lại thờ ơ lạnh nhạt, hắn không quan tâm Mặc Sĩ Tông đối với hắn ta như thế nào, cũng không quan tâm Mặc Sĩ Tông bố thí chút tình thương của người cha, nhưng đồng dạng, hắn hận Mặc Sĩ Tông, cũng nhìn không được Mặc Vũ sống tốt.

Một đứa con riêng không thể cho người khác biết mà thôi, dựa vào cái gì mà muốn tranh đoạt với hắn ta?

...

Tiệc rượu tổ chức ở một khách sạn năm sao dưới trướng Mặc thị.

Bạn cặp của Mặc Vũ là Miêu Thư Nhã, hai người cùng nhau đi vào hội trường, tức khắc liền đưa tới không ít tiếng cười ồn ào, "Lão đại và chị Thư Nhã thật sự là trai tài gái sắc a, hôm nay vừa thấy như vậy, thật sự xứng đôi a."

Giờ phút này Mặc Vũ mặc một bộ tây trang màu đen, thắt nơ, khí khái anh hùng bức người, mà Miêu Thư Nhã cũng mặc lễ phục màu đen, khí chất của cô ta vốn lạnh nhạt, vóc người lại cực kỳ xinh đẹp, kể từ đó, cô ta càng có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng tạo nhã, cao không thể chạm.

Hai người đứng chung một chỗ, cực kỳ xứng đôi.

Mặc Vũ bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi mọi người im miệng đi, nói bừa cái gì chứ."

Đồng nghiệp nói: "Lời nói của bọn tôi đều là từ tận đáy lòng, tuyệt đối không có nửa phần giả dối! Nói bừa chỗ nào a."

"Đúng đấy, lão đại, tụi em chỉ nói hai người là trai tài gái sắc, lại chưa nói gì khác, anh khẩn trương cái gì?"

"Khẩn trương nghĩa là đang nhột trong lòng a!"

Mặc Vũ: "..."

Hắn nhún nhún vai: "Nhột gì chứ, tôi là tự giác không xứng với Miêu tiểu thư, các người đừng có làm hỏng thanh danh của người ta, đều đi qua một bên đi."

Miêu Thư Nhã cười nói: "Không sai, còn rất biết tự hiểu lấy mình."

Miêu Thư Nhã vừa nói như vậy, tự nhiên lại chọc đến các đồng nghiệp liên tục ồn ào.

Hai người vừa là đối thủ vừa là đồng bạn, ở chung giống như hoan hỉ oan gia, liền thích gay gắt lẫn nhau.

Mặc Vũ liếc mắt nhìn cô ta một cái: "Hôm nay là tình huống đặc biệt, tôi không chấp nhặt với cô."

Miêu Thư Nhã câu môi, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy, giống như hoa quỳnh nở rộ, chớp mắt là qua, nhưng lại đẹp đến kinh người. Mặc Vũ cũng nhìn đến sững sờ, sau đó che dấu sờ sờ mũi quay đầu đi.

Trong khoảng thời gian ở chung này, Mặc Vũ phát hiện Miêu Thư Nhã cũng không lạnh nhạt bất cận nhân tình như cô ta biểu hiện, ngược lại, cô ta rất trọng tình nghĩa, chỉ là tính tình có hơi lạnh nhạt, lại không thích nói chuyện, mới có thể khiến người ngoài hiểu lầm cô ta là người lạnh lùng.

Mặc Vũ không tự chủ lại nghĩ tới Diệp Vi, Diệp Vi và Miêu Thư Nhã là hai người hoàn toàn khác biệt, cô nhiệt tình, rộng rãi, hoạt bát, hắn vốn tưởng rằng cô sẽ là vợ của hắn suốt quãng đời còn lại, nhưng mà không phải, dưới vẻ bề ngoài rộng rãi của cô, che dấu một trái tim tuyệt tình hư vinh, cho nên mới sẽ vì những vinh hoa phú quý đó mà vứt bỏ hắn, trách hắn có mắt không tròng, đã nhìn lầm cô.

A, hắn cười lạnh một tiếng, bưng ly rượu vang uống một ngụm.

Ngay tại thời điểm một đoàn người đang vui vẻ hòa thuận, đột nhiên, có người nhỏ giọng nói: "Mọi người mau nhìn, Mặc tổng đến rồi!"

Mặc tổng?

Có thể ở chỗ này được gọi là Mặc tổng trừ bỏ ông chủ Mặc thị Mặc Sĩ Tông, chính là con trai Mặc Sĩ Tông Mặc Uyên, lúc này Mặc Sĩ Tông đang ở nước ngoài, chắc chắn sẽ không có mặt, như vậy cũng chỉ có thể là Mặc Uyên.

Mặc Vũ có gặp qua Mặc Uyên vài lần, đó là một người đàn ông quá mức thon gầy tái nhợt, thoạt nhìn rất âm lãnh, cho dù đang cười, cảm giác hắn ta mang lại cũng không tốt đẹp gì, giống như là bị một con rắn độc để mắt tới.

Loại cảm giác này hắn không thể hiểu được, hắn cùng Mặc Uyên chưa gặp qua bao giờ, cũng không có thù oán cái gì, theo lý thuyết không nên như vậy mới đúng.

Hắn lắc đầu, vứt đi loại cảm giác khó chịu kia đi, lúc này mới nhìn về phía Mặc Uyên đang là tâm điểm chú ý của mọi người, sau đó cả người hắn liền sững sờ!

Một cái liếc mắt này, hắn dường như là chấn động tại chỗ, ly rượu trong tay cũng cầm không chắc, nếu không phải Miêu Thư Nhã bên cạnh hỏi hắn làm sao vậy, có lẽ hắn sẽ thất lễ ngay tại chỗ!

Diệp Vi?

Làm sao có thể?

Người phụ nữ bên người Mặc Uyên tại sao lại là Diệp Vi? !

Hắn nghi ngờ bản thân nhìn lầm rồi, do uống rượu quá nhiều nên hoa mắt, nhưng mà dù hắn không dám tin tưởng như thế nào, cũng không thể phủ nhận, người phụ nữ tươi cười kéo tay Mặc Uyên kia, chính là Diệp Vi!

Chỉ thấy Diệp Vi mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng, chiếc váy kia vừa ngắn vừa mỏng, giống như một tầng sa bao phủ lấy người cô, dưới làn váy là đôi chân thẳng tắp thon dài, bàn chân thanh tú giấu ở dưới đôi giày thủy tinh.

Cô hất lên một mái tóc quăn lười biếng, trên mái tóc đen dài không có bất kỳ trang trí gì, chỉ kẹp một cái kẹp tóc kim cương sau tai, giờ phút này tóc dài mềm mại tinh tế của cô buông xõa trên vai, xương quai xanh gợi cảm dưới mái tóc dài che lấp như ẩn như hiện...

Mặc Vũ vẫn luôn biết Diệp Vi rất đẹp, nhưng hắn không nghĩ tới, Diệp Vi được đồ trang sức lộng lẫy bao phủ, vậy mà lại đẹp đến mức kinh tâm động địa như thế.

Nhưng đồng dạng, kia chỉ là một lớp áo ngoài giả dối, bên trong lại xấu xí không chịu nổi.

Giờ phút này hắn rốt cuộc hiểu rõ, khó trách, khó trách Diệp Vi có thể không chút lưu tình vứt bỏ hắn, người đàn ông kia vậy mà là Mặc Uyên!

Mặc Uyên là ai, Mặc Uyên là con trai lớn nhà họ Mặc, là người đàn ông có tư cách kế thừa tài sản to lớn của Mặc thị nhất, cô vì hắn ta mà từ bỏ hắn, thật sự là quyết định không thể chính xác hơn.

Lúc này Diệp Vi cũng nhìn thấy Mặc Vũ, người đàn ông kia cao lớn anh tuấn, bên trong đám người, hắn thuộc loại người xuất sắc nhất, khiến người ta liếc mắt một cái là có thể thấy hắn.

Mặc Uyên dán bên tai cô, nhẹ giọng, ôn nhu nói: "Đi thôi, đưa em đi gặp nhân viên ưu tú nhất trong công ty của chúng ta một chút."

Diệp Vi cười nói: "Được nha, Mặc tiên sinh."

Tĩnh dưỡng lâu như vậy, cũng không tin chút công việc trước mắt này cô còn làm không xong.

Cô kéo Mặc Uyên, từng bước một đến gần Mặc Vũ.

Mặc Vũ nhìn Diệp Vi đang cười nhẹ nhàng, hắn nắm chặt tay, trầm mặc nhìn chằm chằm cô, tất cả cảm xúc đều che dấu phía dưới hai tròng mắt đen nhánh kia của hắn.

Hắn cười một tiếng, a.

...

Cuối hành lang, nơi này cách xa hội trường, xung quanh yên lặng, ngay cả người cũng rất ít.

Mặc Vũ nhìn Diệp Vi trước mặt, mặt lộ vẻ châm chọc: "Tôi còn tưởng rằng em theo ai, thì ra là hắn ta, ha ha, nói đi, gọi tôi ra đây là có chuyện gì?"

Diệp Vi nói: "Anh không cần nói tôi như vậy, tôi biết tôi có lỗi với anh, hy vọng anh có thể tha thứ cho tôi."

"Tha thứ? Sau đó thì sao?"

"Sau đó tôi hy vọng anh có thể giữ bí mật giúp tôi, chuyện tôi và anh từng quen nhau, không muốn để cho Mặc Uyên biết."

Sắc mặt Mặc Vũ đột biến, hắn nhìn Diệp Vi, vẻ mặt lạnh lùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net