Truyen30h.Net

[Edit] [Xuyên Nhanh]: Hàng Trí Nữ Phụ, Online Chờ Chết - Duy Khách

Chương 39: Nữ Phụ Ác Độc Chỉ Thích Tiền (7)

TeeN_00




"Chúc mừng chúc mừng."

"Chúc mừng lão Đại, chúc mừng lão Đại."

"Lão Đại, chuyện tốt của anh cùng chị Thư Nhã làm sao không thông báo cho bọn em biết một tiếng?"

"Khi nào Lão Đại sẽ mời khách ăn cơm đây?"

"Đúng đấy, tốt xấu gì cũng phải chính thức giới thiệu cho bọn em một chút a."

Sáng sớm Mặc Vũ đã bị đồng nghiệp liên tục chúc mừng làm cho có chút dở khóc dở cười, "Chúc mừng cái gì? Không có chuyện đó, cũng đừng ồn ào nữa, tranh thủ thời gian làm việc đi."

"Lão Đại anh còn thẹn thùng cái gì? Bọn em đều nhìn thấy, anh cùng chị Thư Nhã đi ra từ một con phố, buổi sáng còn đến công ty cùng nhau."

"Đúng đấy, hai người cũng đã ở chung, lại còn giấu diếm bọn em."

Mặc Vũ bất đắc dĩ nói: "Các cậu thật sự hiểu lầm rồi, tôi và Thư Nhã vừa vặn ở cùng một chung cư, cùng nhau đi làm có cái gì kỳ quái sao?"

"Há, Thư Nhã? Gọi nhau thân mật như vậy còn nói không có gì?"

"..."

Được rồi, Mặc Vũ lười giải thích, dù giải thích thế nào cũng không thể rõ ràng.

Dương Tử Kiện cũng được mời đến Mặc thị gần đây, còn rất khéo ở cùng một tổ với Mặc Vũ, lúc này cậu ta thần thần bí bí nói với Mặc Vũ: "Cậu với vị Miêu tổ trưởng kia thật sự không có gì? Quan hệ của hai chúng ta là gì, đừng giấu diếm tôi, nói thật đi."

Mặc Vũ liếc mắt: "Làm việc cho tốt, trong đầu toàn nghĩ lung tung lộn xộn."

Dương Tử Kiện nói: "Tôi thấy Miêu tổ trưởng cũng không tệ lắm, dung mạo xinh đẹp lại có năng lực, mấu chốt là cô ấy có thể cùng cậu dốc sức phấn đấu, việc này so với Diệp Vi có thể mạnh hơn gấp trăm lần."

Nụ cười trên mặt Mặc Vũ phai nhạt đi, Dương Tử Kiện vỗ vỗ bả vai hắn: "Lời tôi nói chính là sự thật, cậu cũng đừng nghĩ tới Diệp Vi nữa, trân trọng người trước mắt a."

Dương Tử Kiện ung dung trở về bàn làm việc, chưa đầy một lát, Triệu Hồng tiến đến bên cạnh cậu ta nói: "Anh và Mặc Vũ vừa nói cái gì?"

Dương Tử Kiện liếc mắt nói: "Đừng cho là tôi không biết cô là tai mắt của Diệp Vi, cô nói cho Diệp Vi, không có cô ta, cuộc sống của Mặc Vũ trôi qua tốt hơn nhiều so với trước kia! Người thích cậu ta rất nhiều, không quan tâm một người như cô ta."

Cậu ta đây là đang vì Mặc Vũ mà bênh vực kẻ yếu, lúc đầu còn rất thích Diệp Vi, cảm thấy cô xinh đẹp đáng yêu, tính tình kiêu căng chút cũng không có gì, ai không có tính cách của bản thân a? Nhưng kể từ khi biết Diệp Vi có kim chủ liền vứt bỏ Mặc Vũ, cũng chỉ còn lại phiền chán, dung mạo xinh đẹp thì thế nào, lại là kẻ tiểu nhân ham vinh hoa phú quý, loại người này cậu ta một chút cũng khinh thường.

Triệu Hồng giải thích nói: "Anh đừng nói bậy, tôi và Diệp Vi tuy rằng ngủ chung một phòng, nhưng quan hệ của chúng tôi cũng không tốt lắm, con người cô ta a, ngày thường mắt cao hơn đầu, chướng mắt tôi, đừng nhìn nhóm chúng tôi ngủ cùng phòng bốn năm, lời nói qua lại cũng chưa được vài câu. Tôi cũng không cam lòng cho hội trưởng Mặc Vũ a, Diệp Vi làm chuyện này thật sự quá đáng, cô ta quả thật không phải là người!"

Dương Tử Kiện nhìn nhìn vẻ mặt son sắt của Triệu Hồng, "Được thôi, tôi miễn cưỡng tin tưởng cô."

Triệu Hồng cười cười, tò mò nói: "Mặc Vũ và Miêu tổ trưởng thật sự ở bên nhau sao?"

"Không sai biệt lắm đi."

Không sai biệt lắm, có nghĩa là sắp rồi.

Mà một bên khác, Mặc Vũ cầm bản kế hoạch đi tìm Miêu Thư Nhã lại gặp được ông lão quét rác kia ở hàng lang.

Hắn cùng với ông lão quét rác này rất có duyên, từng gặp qua vài lần, có đôi khi trong công việc của hắn gặp khó khăn, liền thích ngồi một mình ở cầu thang một chút, chính là lúc ấy hắn gặp được ông ta. Tuy rằng đối phương chỉ là một nhân viên vệ sinh, nhưng tầm nhìn rất xa, có lẽ là trải qua quá nhiều chuyện, ánh mắt nhìn vấn đề cũng khác biệt, mỗi lần sau khi tán gẫu với ông ta, đều có thể cho hắn những dẫn dắt không giống nhau.

Cho nên Mặc Vũ rất thích ông bác này, gần đây không gặp ông ta, còn rất thất vọng.

"Mấy ngày gần đây không thấy ông, có phải là ông không còn phụ trách khu vực này của chúng tôi nữa không?"

"Gần đây trong nhà xảy ra chút việc, cho nên không có tới công ty." Nhưng thật ra là ông ta xuất ngoại, ngày hôm nay mới trở về.

"Sự việc gì? Có cần tôi trợ giúp hay không?" Vừa nói, Mặc Vũ liền lấy ra tấm danh thiếp của mình đưa cho ông ta, "Nếu có cần trợ giúp một tay, ông có thể gọi tới số điện thoại trên này tìm tôi."

Ông lão tiếp nhận danh thiếp, vẻ mặt nhìn Mặc Vũ càng thêm hiền lành, cười nói: "Cảm ơn. Chỉ là một người xa lạ, cậu lại sẵn lòng giúp tôi như vậy, không sợ tôi là kẻ lừa đảo sao?"

Mặc Vũ cười nói: "Chúng ta không thể tính là người xa lạ, ông cũng từng giúp tôi mấy lần, chúng ta là bạn bè."

Ông lão tựa hồ có chút chần chờ cùng kinh ngạc: "Bạn bè?"

"Đúng vậy, chúng ta là bạn bè, giúp đỡ bạn bè, đây không phải là chuyện nên làm sao?"

"Ngay cả tôi là ai cậu cũng không biết, cứ như vậy mà làm bạn bè cùng tôi?"

"Anh hùng không hỏi quê quán, chúng ta kết giao bằng hữu, hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Tôi thấy chúng ta rất hợp nhau, làm bạn thì sao chứ?"

Mặc Sĩ Tông vui mừng cười, từ trên người Mặc Vũ thấy được hình bóng của mẹ hắn.

Mẹ hắn dạy hắn rất tốt, mẹ hắn cũng là người lạc quan chính trực như thế này, rộng rãi thiện lương, cũng bởi vì năm đó như vậy, ông ta mới có thể yêu bà, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn là cô phụ bà.

Ông ta thẹn với mẹ con bọn họ quá nhiều.

"Được, cậu đi mau đi, nếu cần, tôi sẽ tìm cậu giúp đỡ." Ông ta đem danh thiếp cẩn thận bỏ vào trong túi.

Mặc Vũ nói: "Vậy được, tôi đi trước, có việc thì gọi điện thoại cho tôi."

Mặc Sĩ Tông xua xua tay, nhìn Mặc Vũ biến mất ở trong tầm mắt, mới xoay người rời đi.

Ông ta trở lại văn phòng, hỏi thư ký: "Nghe nói Mặc Vũ và bạn gái cậu ta chia tay?"

Thư ký nói: "Đúng vậy, bạn gái cũ của Mặc Vũ thiếu gia tên là Diệp Vi, không biết cô ấy như thế nào lại quen biết Mặc tổng, sau đó liền chia tay với Mặc Vũ thiếu gia, hiện tại cô ấy đang ở trong nhà Mặc tổng. Nghe nói cô ấy còn nói một ít lời không tốt, khiến Mặc Vũ thiếu gia rất thương tâm."

"Mặc Uyên cùng Diệp Vi? Tại sao tôi không biết Mặc Uyên lại thích loại hình phụ nữ như Diệp Vi? Nó không biết người phụ nữ kia là bạn gái của Mặc Vũ?"

"Hẳn là không biết, coi như biết, Mặc tổng cũng không biết Mặc Vũ thiếu gia là con trai của ngài..."

Mặc Sĩ Tông trừng mắt, thư ký tự giác biết bản thân lỡ lời, lập tức ngậm miệng.

...

Buổi tối hôm ấy.

Biệt thự cũ nhà họ Mặc đèn điện sáng trưng.

Mặc Sĩ Tông ngồi trên ghế chủ vị, thong thả ung dung dùng bữa tối, khuôn mặt ông ta uy nghiêm, khí chất lạnh lẽo cứng rắn, hoàn toàn khác biệt với ông lão quét rác hiền lành ở trước mặt Mặc Vũ, phảng phất như hai người khác biệt, "Gần đây công ty thế nào?"

Mặc Uyên ngồi ở một bên, nói: "Không phải ba đã đi qua công ty rồi sao?"

"Đi nhìn một chút liền rời đi." Mặc Sĩ Tông cầm khăn giấy lau miệng, "Nghe nói con mang phụ nữ về nhà?"

Rốt cuộc Mặc Uyên nhìn về phía Mặc Sĩ Tông, nói: "Đúng vậy, ba cũng đã nghe nói."

Mặc Sĩ Tông: "Ừm, cái loại phụ nữ này, nhanh chóng đuổi đi."

"Không."

"Con nói cái gì? Con muốn ngỗ nghịch với ta?"

"Diệp Vi rất được lòng con, con rất thích cô ấy, không định đuổi cô ấy đi."

"Mặc Uyên!" Ánh mắt Mặc Sĩ Tông nghiêm khắc, "Chuyện này không phải là ta đang thương lượng với con, cái loại phụ nữ này còn dám mơ tưởng tiến vào cửa nhà họ Mặc ta."

"Con ăn xong rồi, đi về trước." Mặc Uyên buông xuống chén đũa, cũng mặc kệ khuôn mặt nổi giận đùng đùng của Mặc Sĩ Tông, hắn ta chống gậy đứng lên, từng bước một rời khỏi nhà cũ.

Mặc Sĩ Tông tức giận tới mức trực tiếp ném đi đôi đũa: "Cái thằng nghịch tử này, đứng lại cho ta!"

Mặc Uyên dừng bước chân lại: "Cha còn có chuyện gì phân phó sao?"

Mặc Sĩ Tông nói: "Ta đã tuyển chọn cho con người tốt để kết hôn, con xem ảnh chụp trước, chọn một người vừa lòng rồi ở chung một đoạn thời gian, liền chuẩn bị kết hôn đi. Đây cũng là điều mà mẹ con muốn thấy."

Mặc Uyên cong môi nói: "Cảm ơn ba đã lo cho con như vậy, con còn cho rằng ba sẽ không quan tâm tới con chứ, ngay cả mẹ con, quanh năm suốt tháng ba còn không gặp mặt bà ấy được mấy lần, tới tận trước khi bà ấy chết cũng không gặp một lần cuối cùng, vậy mà ba lại thần thông quảng đại như vậy, biết được tất cả mọi chuyện mà mẹ con nghĩ?"

"Con nhất định phải nói chuyện với ta như vậy?"

"Thói quen, không đổi được."

"Cái thằng này..."

"Con mệt rồi, đi về trước."

Mặc Sĩ Tông nhìn Mặc Uyên không quay đầu rời đi, sắc mặt ông ta xanh mét, hừ một tiếng thật mạnh.

Cái tính tình này của Mặc Uyên, nếu biết Mặc Vũ là con của ông ta, chỉ sợ sẽ nhắm vào Mặc Vũ khắp nơi, mà ông ta lại không thể thời thời khắc khắc bảo vệ Mặc Vũ.

Cho nên với năng lực hiện tại của Mặc Vũ, ông ta không thể thừa nhận quan hệ với hắn.

Kế hoạch của Mặc Sĩ Tông, trước hết để cho Mặc Vũ đứng vững gót chân ở công ty, chờ hắn có tai mắt của riêng mình, thời điểm có thể tự bảo vệ bản thân, lúc đó hẵng đem hắn nhận trở về đi.

...

Lúc này Diệp Vi còn ở phía sau viện hóng mát, cô nằm ở trên ghế, phòng bếp bưng tới pudding xoài mới làm, một mâm đựng trái cây được gọt sẵn, gió nhẹ thổi, sao không hài lòng được.

Cẩu Tử vốn dĩ ở một bên đào đất, lúc này cũng bị mùi thơm hấp dẫn chạy lại đây, ngồi xổm một bên chảy nước miếng nhìn cô.

Nó dù bận vẫn ung dung, chờ đợi người trước mắt cho nó ăn.

Căn cứ vào kinh nghiệm trước kia của nó, chỉ cần nó đi qua đi lại, đến chỗ này ngồi xuống, toàn bộ thức ăn kia đều là của nó, nếu như nó không ăn thì đám người xấu đó sẽ còn dỗ dành nó ăn, cầu nó ăn.

Ai ngờ Diệp Vi cũng chưa từng nhìn nó một cái, bản thân cầm nĩa bạc nhỏ đâm ăn, dâu tây thơm thơm ngọt ngào từng miếng cho vào miệng, chỉ trong chốc lát đã ăn sạch hơn một nửa, mắt thấy thức ăn sắp hết, nó gấp đến độ chạy vòng vòng mắt đẫm lệ kêu lên, đầu óc không linh hoạt của nó rốt cuộc nhớ tới người trước mặt là tới tranh sủng tình cảm với nó!

Diệp Vi đắc ý ăn dâu tây, đây chính là bằng bản lĩnh của cô lừa gạt được, đều là thành quả lao động của cô, cô mười phần quý trọng, một chút cũng không có ý tứ chia sẻ với "Người" kia.

"Gâu!"

"..." Chép.

"Gâu Gâu!"

"..." Chép chép.

"Gâu gâu gâu!"

"..." Chép chép nấc.

"..."

Nó kêu không được, uốn éo cái mông với Diệp Vi, gục đầu xuống nằm sấp trên mặt đất, một đôi mắt chó chớp chớp, thoạt nhìn vô cùng ủy khuất.

Đây tuyệt đối là người tuyệt tình nhẫn tâm nhất mà nó từng gặp qua.

Bác quản gia: ...

Không biết vì sao, ông ấy vậy mà quỷ dị cảm thấy một người một chó thoạt nhìn có chút hài hòa?

Mặc Uyên lặng yên trở về không một tiếng động, ngay cả bác quản gia cũng không có phát hiện.

Giờ phút này hắn ta đứng trong bóng tối, nhìn Diệp Vi ung dung nhàn nhàn nằm trên ghế.

Bác quản gia lúc này mới phát hiện Mặc Uyên đã trở về, ông ta định tiến lên, bị Mặc Uyên phất tay đuổi đi: "Các người đều đi ra ngoài."

Bác quản gia im lặng, trước khi đi mắt còn nhìn Diệp Vi vô tri vô giác.

...

Diệp Vi cũng không nghĩ tới Mặc Uyên lại đột nhiên trở về.

Vẫn là Cẩu Tử cảnh giác, giật giật cái mũi, liền hoan thiên hỷ địa (*) nhảy dựng lên hướng về phía Mặc Uyên nhào tới, một bên ngao ô ngao ô gọi, xem ra giống như là đang cáo trạng.

(*) Hoan thiên hỷ địa: Vui sướng khôn cùng.

Có thể làm cho Cẩu Tử kích động như vậy cũng chỉ có Mặc Uyên, Diệp Vi vội vàng ngồi dậy, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là hắn ta.

Người đàn ông một thân đồ đen đứng ở dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt đẹp trai tái nhợt bị bóng đêm che lấp nhìn không rõ thần sắc, bóng dáng mảnh khảnh của hắn ta bị ánh sáng kéo ra thật dài, giờ phút này thoạt nhìn hắn ta vậy mà không âm trầm băng lãnh giống như trước kia, ngược lại rất an tĩnh, an tĩnh gần như yên lặng.

"Mặc tiên sinh."

Diệp Vi cười chạy đến bên cạnh Mặc Uyên, thói quen tính kéo lấy cánh tay hắn ta, "Chúng em ở chỗ này hóng mát, anh cũng tới ngồi một chút đi, còn có dâu tây này rất ngọt nha, em đi lấy lại đây cho anh nếm thử."

Mặc Uyên giữ chặt Diệp Vi muốn đi, nhàn nhạt nói: "Không cần, ngồi một lát cùng anh đi."

" À ừm!"

Quả nhiên, sau khi Mặc Uyên tới, nơi cô có thể ngồi cũng chỉ có mặt đất, cô dựa vào một bên chân của Mặc Uyên, Cẩu Tử ngồi một bên khác, đôi mắt chó nghiêng về phía Diệp Vi, nó rất không thích cái người đến tranh sủng cùng nó đây, đặc biệt là chủ nhân nhỏ của nó còn đang vuốt ve đầu cô, nó đẫm lệ kêu vài tiếng, đẩy tay người đàn ông muốn hắn ta mau sờ đầu nó.

Mặc Uyên cười vỗ vỗ nó: "Được rồi, tự mình đi chơi đi, không cần nháo."

Cẩu Tử càng hưng phấn hơn, ghé vào đùi người đàn ông trừng lớn mắt chó nhìn Diệp Vi.

Diệp Vi: ... ? ? ?

Không biết vì cái gì, cô vậy mà cảm thấy con chó này còn đang ra oai với cô chứ?

Không hổ là nữ phụ ác độc, người chê chó ghét đó là tiêu chuẩn thấp nhất!

Cô vừa lòng sờ sờ đầu chó của nó, không tồi không tồi, còn rất biết phân biệt.

Cẩu Tử sủa vài tiếng không cho sờ, Diệp Vi cười càng vui vẻ hơn, Cẩu Tử cảm thấy cái người này thật khác biệt, bởi vì thời điểm khi nó không cho sờ, những người khác đều sẽ biểu hiện ra vẻ rất khó chịu rất thất vọng...

Mặc Uyên nhìn vẻ mặt tươi cười của Diệp Vi, còn có con chó đang đẫm lệ kêu gào, hắn ta yên tĩnh một lát, có chút đau đầu xoa xoa trán: "Được rồi, hai người đừng náo loạn nữa."

Diệp Vi chớp chớp mắt vài cái, nghe lời: "Ờ."

Sau đó liền dựa vào bên chân hắn ta, ngoan vô cùng.

Cẩu Tử cũng rất biết nhìn sắc mặt, lúc này cũng ngoan ngoãn nằm sấp bên cạnh bất động.

Không biết vì sao, trong lòng Mặc Uyên từng có một cái chớp mắt nghi ngờ, bởi vì hắn ta đột nhiên phát hiện, Diệp Vi ở trước mặt hắn ta, có khổ sở, có vui vẻ, có mất mát, duy nhất lại không có sợ hãi, bất kể là hắn ta biểu hiện tức giận nhiều như nào, cô có thể học bộ dáng của người khác cúi đầu không nhìn hắn ta, nhưng khi hướng về phía hắn ta, cặp mắt kia sạch sẽ sáng ngời, duy chỉ không có nỗi khiếp đảm cùng sợ hãi.

Người đứng bên cạnh hắn ta, không ai là không sợ hắn ta, sợ hắn ta tức giận, sợ hắn ta nổi nóng, thậm chí ngay cả khi hắn ta nói một câu cũng sợ hãi, bọn họ ở bên người hắn ta đều là nơm nớp lo sợ, hận không thể cách xa hắn ta, bởi vì không biết khi nào liền sẽ chọc hắn ta tức giận.

Nhưng cô giống như một chút cũng không sợ, càng không lo lắng sẽ chọc hắn ta tức giận.

Cũng giống như hiện tại, cô tựa vào chân hắn ta, còn có thể mơ màng kéo kéo cỏ dại trên mặt đất chơi.

Rõ ràng lúc hắn ta trở về, người trông thấy hắn ta tất cả đều giật mình, trong mắt rõ ràng hiện lên vẻ bối rối cùng sợ hãi, sau đó yên lặng lui lại một bên, hận không thể chưa từng xuất hiện trước mặt hắn ta.

Vì sao Diệp Vi, không có ý nghĩ như vậy chứ?

...

Diệp Vi chỉ cảm thấy ánh mắt Mặc Uyên nhìn cô càng ngày càng kỳ lạ, cặp mắt kia thâm trầm, nhìn đến mức trong lòng cô cảm thấy không ổn, cô còn đang nghi ngờ, đã bị người đàn ông nâng cằm, sắc mặt hắn ta âm trầm tới gần cô, gương mặt đẹp trai phóng đại ở trước mắt cô, cô gần như có thể trông thấy u ám dưới đáy mắt hắn ta.

"Mặc tiên sinh?" Cô mờ mịt hỏi.

"Em không sợ anh?"

"? ?"

Trời ạ!

Đây là cái lời kịch Thần Tiên gì vậy a? !

Diệp Vi kích động muốn chết!

Cô không khỏi không nhớ tới những bộ phim truyền hình cùng tiểu thuyết được xem qua lúc trước, thời điểm vai chính bên trong bị buộc hỏi nói "Em không sợ anh", bất kể là nam chính hay là nữ chính, cũng sẽ đặc biệt thông minh nói không sợ, sau đó tìm một đống lý do đem người ta lừa đến tâm hoa nộ phóng (*), đồng thời làm tất cả mọi người phải lau mắt mà nhìn, đạt tới hiệu quả bốn phía khiếp sợ, không nghĩ tới hôm nay cô cũng sẽ gặp được cảnh tượng này, nhưng cô là một nữ phụ ác độc a...

(*) Tâm hoa nộ phóng: cực kì vui mừng, sung sướng, như mở cờ trong bụng.

Nữ phụ ác độc gặp phải vấn đề này, bất kể trả lời như nào cũng hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!

"Em, thân phận Mặc tiên sinh cao quý, em chỉ là người bình thường, đương nhiên là sợ... A."

"A!" Mặc Uyên dùng sức bắt lấy cổ tay của Diệp Vi, đem lời nói kế tiếp của cô cũng kéo trở về.

Người đàn ông nheo nheo mắt, nguy hiểm nói: "Sợ? Tại sao lại không cảm thấy em sợ anh? Đừng nói dối, anh muốn nghe em nói sự thật."

Diệp Vi chớp chớp mắt, nhào qua ôm lấy cánh tay người đàn ông lớn tiếng nói: "Mặc tiên sinh, anh đừng bỏ rơi em a!"

Mặc Uyên: "... ?"

Hắn ta nhíu mày, bị hành động lớn mật của Diệp Vi làm cho nhảy dựng một cái, trừ bỏ Cẩu Tử, cũng không ai dám nhào lên người hắn ta như vậy, trong lúc nhất thời vậy mà lại có chút luống cuống, chân cũng giơ lên, thiếu chút nữa đã đạp Diệp Vi ra ngoài: "Em đang làm cái gì, từ từ nói chuyện!"

Diệp Vi ngửa đầu, chân thành nói: "Nếu anh muốn em sợ anh, em cũng có thể, em thật sự có thể!"

Mặc Uyên: "... ? ?"

Diệp Vi: "Mặc tiên sinh anh tin tưởng em, em là người phụ nữ đa tài, tiềm lực vô hạn, chuyện gì em cũng có thể làm!"

Mặc Uyên: " . . . ! ! !" :)

Không, em không thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net