Truyen30h.Net

[Edit] [Xuyên Nhanh]: Hàng Trí Nữ Phụ, Online Chờ Chết - Duy Khách

Chương 49: Nữ Phụ Ác Độc Chỉ Thích Tiền (17)

TeeN_00




Mặc Uyên ngồi trong thư phòng thật lâu, thẳng đến khi Tiết Chiếu tới gõ cửa.

"Diệp tiểu thư tiến vào khách sạn Tứ Quý."

"Diệp tiểu thư vào khách sạn liền không có đi ra."

"Thời điểm 6 giờ cô ấy gọi bữa tối."

"Tạm thời cô ấy không có đi tìm Mặc Vũ."

Mặc Uyên vẫy vẫy tay, Tiết Chiếu biết điều rời đi.

Lại một lát sau, bác quản gia cũng tới: "Tiên sinh, nên dùng bữa tối."

Mặc Uyên ừ một tiếng, đi theo xuống lầu, hắn ta vùi đầu ăn cơm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về vị trí đối diện một chút, nơi đó vốn là chỗ ngồi của Diệp Vi.

Dường như Diệp Vi ăn cái gì cũng thấy ngon, ít nhất ở trước mặt hắn ta là như vậy, một chén cháo gạo trắng cũng có thể ăn đến mức tràn đầy cảm giác hạnh phúc, hắn ta ăn miếng cháo, chỉ cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, cũng không biết có cái gì ngon, mà có thể ăn hết ba chén lớn.

Hắn ta ăn một lát liền không muốn ăn nữa, cũng mặc kệ Cẩu Tử ở bên cạnh chân hắn ta cọ tới cọ lại gây chú ý, đứng dậy đi lên thư phòng trên lầu.

Bác quản gia nhìn một bàn đồ ăn chưa được động đến, không khỏi cau mày thở dài.

Trước kia thời điểm Diệp tiểu thư ở đây, tiên sinh tốt xấu cũng sẽ động ít đũa, cho dù không động đũa, cũng sẽ ngồi vào bàn cơm chờ Diệp tiểu thư ăn xong, trong lúc đó cũng sẽ ăn một chút gì đó, hiện tại tốt rồi, lại biến thành như trước kia vậy, ăn cơm chỉ là một nhiệm vụ.

Mặc Uyên theo thói quen đem bản thân nhốt trong thư phòng, không thích bất kỳ kẻ nào quấy rầy, có điều hôm nay hắn ta không có tâm trạng làm việc, nhắm mắt lại nằm một chút, đột nhiên nghe được âm thanh lái xe dưới lầu.

Hắn ta ở nhà, làm sao lại còn có âm thanh lái xe?

Hắn ta đứng dậy xuống lầu, thấy bác quản gia đứng ở cổng lớn, nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"

Bác quản gia quay đầu lại nói: "Diệp tiểu thư đã trở lại."

Không biết vì sao, trong lòng Mặc Uyên vậy mà có một loại vui sướng kỳ lạ, có điều hắn ta lại làm ra vẻ không thích, âm thanh lạnh lùng nói: "Không phải là cô ấy đi rồi sao, còn trở về làm cái gì."

Bác quản gia biết tâm trạng Mặc Uyên không tốt, mà Diệp Vi xuất hiện chỉ sợ sẽ làm tâm trạng hắn ta càng xấu hơn, liền vội vàng nói: "Tiên sinh đừng có gấp, Diệp tiểu thư là trở về lấy xe, sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian, tôi đi nói cô ấy nắm chắc thời gian rời đi."

Mặc Uyên ngẩn người, âm trầm trên mặt kia thoạt nhìn có chút ngây thơ mờ mịt: "...?? Có ý gì?"

Lại vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng xe hơi khởi động, Mặc Uyên chống gậy đi tới cửa, chỉ kịp thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ biến mất ở trước cổng chính, rất nhanh liền không thấy, để lại khói xe đầy mặt đất.

Bác quản gia nhẹ nhàng thở ra, nói: "Diệp tiểu thư đã đi rồi, tiên sinh không cần suy nghĩ nhiều."

Mặc Uyên: "..."

Ngay cả bóng lưng của Diệp Vi hắn ta cũng chưa thấy, người đã không còn tăm hơi.

Diệp Vi vậy mà không có ý muốn gặp hắn ta?

Sắc mặt hắn ta càng thêm âm trầm, hừ lạnh một tiếng đi lên lầu, cả đêm sau đó cũng chưa từng rời khỏi thư phòng.

Kể từ đó, Diệp Vi cũng chưa từng trở về, càng chưa từng gọi cho hắn ta một cuộc điện thoại nào, xem ra thật giống như câu cuối cùng cô nói hận hắn ta như vậy, vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho hắn ta. Có điều hắn ta không quan tâm, chỉ cần có thể khiến cho Mặc Vũ cùng Mặc Sĩ Tông đau khổ, chuyện này có tính là gì?

Hắn bắt đầu ra tay gài bẫy Mặc Vũ, gần đây Mặc Vũ cùng Miêu Thư Nhã đang làm một dự án khai phá thành Bắc, nếu dự án này làm tốt, có thể khiến Mặc Vũ trở thành người dẫn đầu trẻ tuổi nhất ở Mặc thị, Mặc Sĩ Tông cũng sẽ mượn việc này thăng chức cho Mặc Vũ, nếu là làm không tốt, tạo thành tổn thất cho công ty cũng đủ khiến hắn không dám ngẩng đầu lên trước mặt ban giám đốc. Một người không đủ năng lực, cho dù có cái lưng dựa là Mặc Sĩ Tông, cũng không thể yên ổn tồn tại ở công ty.

Mấy ngày sau đó, Mặc Uyên bận rộn nhiều công việc, Tiết Chiếu sẽ thỉnh thoảng nói cho hắn ta biết tin tức liên quan tới Diệp Vi.

Nghe nói buổi tối cô tiến vào khách sạn liền đi tìm Mặc Vũ, vào lúc ban đêm còn dừng lại trước nhà Mặc Vũ, cô muốn đem tất cả chân tướng sự việc nói ra hết, chỉ là Mặc Vũ đã động tình với Miêu Thư Nhã, mà Miêu Thư Nhã hiển nhiên là cũng thích Mặc Vũ, hiện giờ Mặc Vũ phải đối mặt với tình mới cùng tình cũ, sẽ làm như thế nào?

...

Lúc này Mặc Vũ cũng sắp khiếp sợ đến chết, hắn không nghĩ tới bản thân chia tay với Diệp Vi lại có nhiều nội tình như vậy, không chỉ là bởi vì cuộc điện thoại bị nghe lầm kia, còn có Mặc Uyên đằng sau liên tục tính kế!

Thì ra Diệp Vi thật sự là bị làm khó dễ trong công việc, hắn nhớ rõ rất sớm trước kia cô đã từng nói qua với hắn, cảm giác là cấp trên đang cố ý nhắm vào cô, còn cố ý lôi kéo đồng nghiệp xa lánh cô, lúc ấy hắn chỉ cảm thấy là Diệp Vi suy nghĩ nhiều, muốn cô đem nhiệm vụ công việc của bản thân làm tốt, như vậy liền sẽ không cho miệng lưỡi người khác có cơ hội, có đôi khi Diệp Vi nói với hắn quá nhiều, hắn còn sẽ cảm thấy là Diệp Vi quá yếu ớt, không chịu nổi một chút ủy khuất...

Không nghĩ tới những chuyện đó vậy mà đều là sự thật!

Cô thật sự là bị cấp trên làm khó dễ, còn bị hắn coi nhẹ, cho nên cuối cùng mới có thể đau khổ không thôi rơi vào ôm ấp của Mặc Uyên —— mà tất cả chuyện này đều do Mặc Uyên tính kế tốt!

Để hắn càng không nghĩ tới chính là, thì ra Mặc Uyên đã sớm biết quan hệ giữa hắn cùng Mặc Sĩ Tông.

Tất cả những gì Diệp Vi gặp phải, đều bởi vì cô là bạn gái của hắn, suy cho cùng vẫn là bởi vì hắn.

Mà Mặc Uyên làm nhiều chuyện như vậy, cho dù mắt có mù, cũng có thể nhìn ra hắn ta không thích hắn, thậm chí cực kỳ bài xích, bằng không thì làm sao lại dùng trăm phương ngàn kế đối phó hắn?

Diệp Vi còn đang khóc lóc kể lể: "Em vẫn luôn xem Mặc Uyên là thần hộ mệnh của em, là bạch mã vương tử cứu em ra khỏi cực khổ, cho nên bất kể người khác nói em vì tiền mà đi theo Mặc Uyên, em cũng nhận, em mặc kệ người khác nói em như thế nào, em cũng không để bụng, bởi vì em biết em không phải, nhưng không nghĩ tới anh ta mới là kẻ cầm đầu hại em!"

"Em thật sự rất khó chịu, nếu không phải Mặc Uyên, chúng ta sẽ không chia tay, chúng ta hiện tại cũng có thể sống rất tốt..."

Mặc Vũ không nghĩ tới sự việc sẽ là như thế này, trong lúc nhất thời cũng có chút hoảng hốt, trong lòng pha chút cảm giác hụt hẫng, hắn nhìn Diệp Vi khóc thút thít ở trước mặt, nhịn không được có chút đau lòng, đưa qua cho cô một tờ giấy: "Lau đi, đừng khóc."

Hai mắt Diệp Vi đẫm lệ mông lung nhìn hắn: "Trước kia anh sẽ trực tiếp ôm em, lau nước mắt cho em."

Mặc Vũ áy náy nói: "...... Thật xin lỗi, cũng là bởi vì tôi mới khiến em gặp phải những chuyện này."

Diệp Vi tự mình rút tờ giấy xoa xoa nước mắt, nói: "A Vũ, em thật sự rất khó chịu, em không nghĩ tới Mặc Uyên lại quá đáng như vậy, tâm cơ anh ta quá sâu, một vòng chụp một vòng, chỉ vì đối phó anh, muốn anh đau khổ. Anh cẩn thận một chút đi, đừng bị anh ta tính kế lần nữa."

Mặc Vũ nói: "Em yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận."

Diệp Vi thê thê thảm thảm, che lại đôi mắt nhỏ giọng nức nở: "Em chính là lo lắng cho anh, anh ngốc như vậy, khẳng định không phải là đối thủ của Mặc Uyên, tâm tư con người Mặc Uyên kia thật sự rất quỷ dị, nếu không phải trong lúc vô tình em nghe thấy, khẳng định hiện tại còn bị anh ta giấu giếm chẳng hay biết gì."

Mặc Vũ đã sớm biết Mặc Uyên không dễ ở chung, ở thời điểm hắn còn không biết Mặc Uyên chính là em trai của hắn, đã nghe qua không ít truyền thuyết về Mặc Uyên, nghe nói Mặc Uyên vẫn luôn là một người lạnh lùng không dễ tiếp cận, đặc biệt là sau chuyện ngoài ý muốn của mấy năm trước kia khiến chân hắn ta tàn tật, tính cách của hắn ta cũng trở nên càng thêm âm trầm cổ quái, tuy rằng có một gương mặt đẹp trai đến mức thần linh cũng phải căm phẫn, lại không ai dám nâng đôi mắt lên quang minh chính đại đi nhìn gương mặt kia của hắn ta.

Ngay cả những người làm việc trong văn phòng tổng giám đốc, cũng chưa có tỉ mỉ nhìn qua Mặc Uyên, bởi vì tính cách của Mặc Uyên quá mức cổ quái, cho dù là thời gian tan tầm cũng không ai dám lớn tiếng cười nói, tất cả đều thật thận trọng, sợ không cẩn thận một chút liền chọc Mặc Uyên không vui, đặc biệt là thời điểm Mặc Uyên xuất hiện, hận bản thân không thể bị mù.

Mặc Uyên có một cấm kỵ, hắn ta không thích người khác nhìn hắn ta, đặc biệt là nhìn bộ dáng đi đường của hắn ta —— ai xem hắn ta chính là đang cười nhạo hắn ta, coi thường hắn ta, kết cục chỉ có một, chờ bị đuổi việc đi.

Bởi vậy rất nhiều người trong công ty đều lén nói rằng Mặc Uyên có phải bởi vì thân thể tàn tật, cho nên tâm lý có chút biến thái.

Hắn vẫn luôn biết Mặc Uyên không dễ ở chung, sau khi biết hắn và Mặc Uyên chính là anh em cùng cha khác mẹ, cũng có nghĩ tới Mặc Uyên sẽ không thích hắn, không tiếp thu được việc hắn tồn tại, càng sẽ không nhận một người anh trai như hắn này, lại không nghĩ rằng tâm tư của Mặc Uyên lại cực đoan như vậy, còn nghĩ ra biện pháp như này để đối phó hắn.

Hắn nắm chặt tay, trong lòng rất tức giận.

Cách làm của Mặc Uyên thật sự là quá không đàn ông, không thích hắn, muốn nhắm vào hắn thì cũng nên hướng về phía hắn đi a, đối phó với một người phụ nữ còn gì là bản lĩnh?

Mặc Vũ nói: "Em cứ như vậy liền rời đi, Mặc Uyên không nói gì sao?"

Diệp Vi lắc đầu nói: "Anh ta đối với em chỉ là lợi dụng, cho dù bị em phát hiện với anh ta cũng không quan trọng chút nào, huống chi mà nói em đối với anh ta đã không còn giá trị lợi dụng đi, cho nên anh ta không có ngăn cản em rời đi, khả năng còn ước gì em mau đi, đỡ được một phiền toái..."

Trong lòng Mặc Vũ vẫn là có chút tán đồng Diệp Vi, nếu Mặc Uyên thật sự quá phận như vậy, Mặc Uyên coi trọng ích lợi trên hết, Diệp Vi không có giá trị lợi dụng cũng chỉ có thể bị vứt bỏ.

"Vậy em có nơi nào để đi hay không?"

"Em không biết nên đi nơi nào...Em rất sợ hãi a, đi trên đường, cũng cảm thấy người bên cạnh muốn hại em..." Diệp Vi lại bắt đầu khóc, xem ra việc làm của Mặc Uyên gây ra đả kích khá lớn đối với cô, "Em cảm thấy em cũng sắp có chứng vọng tưởng bị hại, A Vũ, anh nói em nên làm cái gì?"

Mặc Vũ là một người đàn ông có lòng trách nhiệm, thấy Diệp Vi khổ sở như vậy, hiện giờ cô biến thành như vậy cũng một phần là do hắn, hắn tự nhiên là áy náy đau lòng, hắn nghĩ nghĩ, nói: "Trước tiên em ở nơi này của tôi một đêm, ngày mai lại đi tìm phòng ở cho em."

Diệp Vi nhìn nhìn Mặc Vũ, đôi mắt xinh đẹp kia khóc đến mức vừa hồng lại sưng, "Cảm ơn anh, ở bên cạnh anh, em giống như không sợ hãi nữa."

Mặc Vũ nhìn Diệp Vi khóc thút thít, trong lúc nhất thời cũng nói không được lời nào.

Tuy rằng hắn cùng Diệp Vi chia tay là bị người khác tính kế, thế nhưng bọn họ đã thật sự chia tay, ở giữa còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, sẽ có biện pháp trở lại như trước kia sao?

Trong lúc nhất thời hắn có chút hoảng hốt, nhưng hắn nghĩ không ra về sau sẽ như thế nào, chỉ có thể tạm thời không nghĩ nữa, huống chi hiện tại chuyện quan trọng cũng không phải là cái này, mà là Mặc Uyên.

May mà ngày hôm sau là cuối tuần, sáng sớm Mặc Vũ đã tỉnh, ngủ ở sô pha khiến hắn đau lưng nhức cổ, hắn xoa xoa cổ, đi rửa mặt trước cho thanh tỉnh một chút, sau đó mới xuống dưới lầu chạy hai vòng, thuận tiện mua sữa đậu nành bánh quẩy trở về, hắn gõ gõ cửa phòng ngủ: "Diệp Vi, mau rời giường ăn bữa sáng."

Qua một hồi lâu, mới nghe thấy Diệp Vi nói biết rồi.

Mặc Vũ ngồi ăn trước vài miếng, một bên mở điện thoại di động ra xem tin tức, thẳng đến khi hắn ăn sắp xong, rốt cuộc Diệp Vi mới đi ra, bởi vì thời điểm ngày hôm qua cô tới cái gì cũng không mang, cho nên đồ ngủ tối hôm qua vẫn là quần áo của Mặc Vũ, thân thể cô nhỏ nhắn xinh xắn, thân hình Mặc Vũ cao lớn, một chiếc áo thun cô mặc vào giống như váy ngắn, nhìn cũng có chút vừa vặn.

"A Vũ, chào buổi sáng."

Lúc này cô mặc áo thun lớn màu trắng, buông xõa tóc, đôi mắt buồn ngủ mông lung còn có chút sưng, bộ dáng mơ mơ màng màng ngồi đối diện Mặc Vũ ăn cơm sáng của cô, trong lúc nhất thời khiến cho Mặc Vũ lại nhớ tới bộ dáng của bọn họ lúc trước khi còn chưa chia tay.

Tình cảm trước đó của bọn họ rất tốt, Diệp Vi thích ngủ nướng, buổi sáng gọi như thế nào cũng không dậy, hắn rời giường chạy xong rồi mang theo bữa sáng trở về, cô vẫn còn đang ngủ, gọi một tiếng liền lẩm bẩm làm nũng với hắn, khiến hắn không có biện pháp với cô.

Những quá khứ ngọt ngào đó, nghĩ lại từ trước đến nay cứ như mới hôm qua.

Mặc Vũ không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, đứng dậy nói: "Em ăn từ từ đi, tôi đi tắm rửa thay quần áo, đợi lát nữa tôi phải đi ra ngoài một chuyến."

Diệp Vi đang buồn ngủ lại giống như bị giật mình tỉnh dậy, cô trừng lớn đôi mắt nhìn hắn, khẩn trương nói: "Anh muốn đi đâu?"

Mặc Vũ muốn đi tìm Mặc Uyên, có điều hắn không nghĩ nói cho Diệp Vi biết, liền nói: "Tôi đi đến công ty, có chút việc cần tôi phải xử lý."

Diệp Vi thất vọng a một tiếng: "Được, em biết rồi."

Mặc Vũ nhìn Diệp Vi thất vọng, không khỏi thở dài.

...

Từ ngày hôm qua tâm trạng Miêu Thư Nhã liền bắt đầu có chút không tập trung, cô ta cũng không biết loại cảm giác này là từ đâu mà đến, cô ta gọi điện thoại về nhà, sau vài phút trò chuyện cuối cùng loại cảm giác này cũng tốt lên được một chút, có điều cô ta vẫn bị mất ngủ hiếm thấy, làm cho ngày hôm sau còn bị dậy muộn.

Tuy rằng dậy muộn, nhưng cô ta vẫn ra ngoài chạy bộ một lát, cô ta chạy quanh khu chung cư vài vòng, thấy cửa hàng dưới khu chung cư bán sữa đậu nành cùng bánh quẩy mà Mặc Vũ thích, còn đặc biệt mua hai phần, chuẩn bị mang tới cho Mặc Vũ, coi như là cô ta nhận lỗi với hắn.

Nhưng mà thời điểm cô ta cách nhà Mặc Vũ càng ngày càng gần, đột nhiên cô ta lại cảm thấy trong lòng là lạ, loại cảm giác này cũng không biết từ đâu mà đến, thật giống như có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra.

Cô ta còn tưởng rằng bản thân đang lo lắng Mặc Vũ sẽ trách cô ta, cho nên có chút khẩn trương, không khỏi lắc lắc đầu, nói với chính mình không nên suy nghĩ bậy bạ.

Là cô ta vô tình, Mặc Vũ chỉ là nhất thời tức giận, nhất định sẽ hiểu cô ta.

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng cô ta cuối cùng cũng thoải mái lên rất nhiều, ấn vang chuông cửa nhà Mặc Vũ.

Trước khi đến Miêu Thư Nhã cũng không nói cho Mặc Vũ, nghĩ sớm như vậy hắn hẳn là đang ở nhà mới đúng, thẳng đến khi đợi được một chốc, cô ta mới nghe được tiếng bước chân tới gần, két, cửa mở ——

"Mặc Vũ, em mang theo bữa sáng cho anh... Diệp, Diệp Vi? !"

Cô ta còn chưa có nói xong, nụ cười ở trên mặt cứng lại, kinh ngạc nhìn người mở cửa cho cô ta, không phải Mặc Vũ, vậy mà là Diệp Vi?!

Làm sao cô lại ở chỗ này?!

Chỉ thấy trên người Diệp Vi mặc một chiếc áo thun màu trắng to rộng, dưới cái áo là đôi chân thẳng tắp thon dài, chân trần dẫm trên mặt đất bằng đá cẩm thạch lạnh buốt, mặt mày cô hồng hào, tóc buông xõa, khóe mắt ửng đỏ.

Chiếc áo thun màu trắng kia cô ta rất quen mắt, bởi vì cô ta thấy Mặc Vũ thường xuyên mặc qua, hiện giờ lại ở trên người Diệp Vi, còn nhăn nhăn nhúm nhúm...

Sắc mặt Miêu Thư Nhã trắng nhợt, chỉ cảm thấy một khắc này máu trong người đang đọng lại: "Tại sao cô lại ở chỗ này?"

Diệp Vi che miệng nhẹ nhàng cười một tiếng: "Miêu tiểu thư nói lời này, chị cứ nói đi, vì sao tôi ở chỗ này? Làm người ta rất thẹn thùng nha."

Cả người Miêu Thư Nhã cứng đờ, cô ta không muốn nhìn thấy Diệp Vi: "Mặc Vũ đâu?"

Diệp Vi ôn nhu nói: "A Vũ đang tắm, nếu như chị có chuyện muốn nói, thì vào trong nhà chờ anh ấy đi. Đúng rồi, không phải chị nói có mang theo bữa sáng cho anh ấy sao, cho tôi đi. Nhưng mà chị tới có chút chậm, A Vũ đã sớm xuống lầu mua bữa sáng trở về, lúc này anh ấy cũng đã ăn xong rồi, nhưng là không liên quan, cũng là tâm ý của chị nha, giữ lại khi đói bụng lại ăn cũng khá tốt."

Tay cẩm sữa đậu nành bánh quẩy của Miêu Thư Nhã đều bị siết chặt, cô ta không có đưa cho Diệp Vi.

Cô ta hiểu rõ, Diệp Vi sáng sớm xuất hiện trong nhà Mặc Vũ chắc chắn không bình thường, cô ta đương nhiên sẽ không cho rằng là Diệp Vi mới đến, chỉ sợ cả một đêm hôm qua, Mặc Vũ và cô còn ở bên nhau.

Giờ phút này cô ta rốt cuộc hiểu rõ cỗ hoảng loạn không rõ nguyên do dưới đáy lòng của cô ta từ đâu mà đến rồi, thì ra là ở chỗ này!

Cô ta nói với bản thân hẳn là nên mau chóng rời đi, nhưng có thể đôi chân cô ta lại không di chuyển được, bởi vì cô ta chưa từ bỏ ý định, cô ta biết Diệp Vi ác liệt, cô ta muốn biết Mặc Vũ có phải thật vậy hay không, không, không phải là sự thật...

Ngay ở thời điểm cô ta lo lắng bất an, đột nhiên nghe được giọng nói của Mặc Vũ từ bên trong truyền đến: "Diệp Vi, ai đang gõ cửa?"

Cô ta nghe thấy tiếng bước chân của Mặc Vũ đang lộc cộc tới gần, rốt cuộc cô ta trông thấy Mặc Vũ mặc áo ba lỗ quần đùi, hắn thật sự vừa mới tắm rửa xong đi ra, trên cổ còn quấn một cái khăn lông màu trắng, tóc đen ướt sũng tán loạn ở trên trán, vẫn là người đàn ông đẹp trai sạch sẽ trong trí nhớ của cô ta như trước kia.

Mặc Vũ thấy cô ta, có chút kinh ngạc lại có chút ngoài ý muốn: "Thư Nhã......"

Miêu Thư Nhã chỉ cảm thấy đau lòng không thôi, cô ta khổ sở đến mức dường như sắp rơi lệ, cô ta chưa bao giờ biết, bản thân còn sẽ có loại cảm xúc này, "Thật xin lỗi, quấy rầy."

Cô ta gục đầu xuống, không muốn để cho người khác thấy cô ta chật vật, xoay người rời đi.

Diệp Vi kinh ngạc nói: "Chị Thư Nhã, chị đi đâu vậy, không phải chị tới đưa bữa sáng sao? Để đồ ở lại đi, này, này? Chị chạy cái gì chứ? A Vũ, Miêu tiểu thư chạy mất, cô ấy thật kỳ lạ nha..."

Mặc Vũ cũng đi theo tới cửa, sớm đã không thấy bóng dáng của Miêu Thư Nhã.

Miêu Thư Nhã cái gì cũng không nghe vào, giờ phút này cô ta chỉ hận bản thân chưa từng xuất hiện.

Cô ta chạy đi thật xa, rốt cuộc mới mệt mỏi đến mức dừng lại kịch liệt thở dốc, cô ta lau sạch nước mắt trên mặt, nói với bản thân đừng khóc, cũng không cần thiết phải khóc.

Điện thoại di động của cô ta leng keng vang lên vài tiếng, trong lòng cô ta rối loạn, cũng không muốn để ý tới, có điều cô ta lại chờ Mặc Vũ gọi tới, hắn tới giải thích với cô ta.

Vậy nên cô ta mở ra điện thoại, lại thấy một dãy số lạ nhắn tin tới.

【 Chị Thư Nhã, làm sao chị lại chạy đi rồi? Chuyện này là chị không đúng, vậy mà không tin A Vũ, một câu không nói liền chạy, khiến em thất vọng không nói, mấu chốt là chị để A Vũ thất vọng rồi! 】

【 hai ngươi là đồng bạn tốt nhất trong công việc, sao có thể không tin tưởng lẫn nhau chứ? Sao có thể bởi vì trông thấy em mặc quần áo của A Vũ, ngủ trên giường anh ấy một đêm liền đoán mò chứ? Chị thật quá đáng đó! 】

【 haizz, thì ra chị cũng không tin tưởng A Vũ sao? Đột nhiên em cảm thấy thế giới tốt đẹp này thật đáng buồn, em bắt đầu hoài nghi trên đời này còn có sự tin tưởng thật lòng hay không. 】

【 thất vọng quá a, thật sự. 】

Miêu Thư Nhã: ... ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net