Truyen30h.Net

[Edit] [Xuyên Nhanh]: Hàng Trí Nữ Phụ, Online Chờ Chết - Duy Khách

Chương 6: Nữ Phụ Tham Sống Sợ Chết (6)

TeeN_00




Tin tức vết thương Vương Nhược Nghiên tái phát, được Thịnh Chí Minh ôm trở lại phòng bệnh vừa truyền ra, toàn bộ đội ngũ nhân viên y tế vội vàng chạy đến tiến hành kiểm tra cho Vương Nhược Nghiên, may mà không có trở ngại gì, miệng vết thương không bị vỡ ra cũng không có chảy máu, chỉ là lôi kéo rất nhỏ, qua trận đau đớn kia, nghỉ ngơi một chút liền có thể tốt lên.

Uớc chừng giày vò trọn vẹn hơn nửa tiếng đồng hồ, mọi người mới rốt cuộc chậm rãi rời đi.

Vương Nhược Nghiên đối với việc này cảm thấy thật có lỗi: "Thật xin lỗi a, để mọi người lo lắng."

Béo con bĩu môi: "Rõ ràng chính là Diệp Vi sai, nếu không phải cô ta đẩy chị, chị sẽ không bị thương."

Vương Nhược Nghiên bất đắc dĩ nói: "Béo con, em đừng nói nữa."

Béo con "hừ" một tiếng, thầm nói: "Vốn dĩ chính là, vết thương khi chịu nhát dao kia của chị còn chưa lành Diệp Vi cũng không phải không biết, cô ta còn tới đẩy chị cũng không biết là tâm can như thế nào. Thịnh thiếu, ngài tuyệt đối đừng bị Diệp Vi lừa gạt nữa, cô ta không phải loại . . ." Người tốt.

Hai chữ "Người tốt" chưa kịp thốt ra, bị Thịnh Chí Minh lạnh lùng thoáng nhìn, dọa đến mức không dám mở miệng nữa.

Vương Nhược Nghiên nói: "Chí Minh, anh đừng nóng giận, béo con là vì em mới. . ."

Thịnh Chí Minh không đến mức đi so đo cùng một trợ lý, chỉ là từ trước đến nay hắn không thích người khác khoa tay múa chân trước mặt hắn, gật đầu một tiếng: "Nghỉ ngơi cho tốt đi, không có việc gì đừng đi ra ngoài một mình."

Vương Nhược Nghiên: "Được, em đã biết."

Thịnh Chí Minh căn dặn Vương Nhược Nghiên cho tốt, không nói thêm gì nữa, sau đó liền rời khỏi phòng bệnh.

Vương Nhược Nghiên có chút ngoài ý muốn, đều là bởi vì Diệp Vi mà cô mới bị thương, vậy mà Thịnh Chí Minh lại không nói gì?

Béo con tránh ở phía sau cửa nhìn lén, hắn còn tưởng rằng sẽ có trò hay để nhìn, dù sao thì Vương Nhược Nghiên cũng là bởi vì Diệp Vi nên mới bị thương, nào biết căn bản Thịnh Chí Minh không có đi tìm Diệp Vi gây khó dễ, mà là trực tiếp trở về phòng bệnh, thậm chí ngay cả một câu chỉ trích cũng không có!

Hắn rất là thất vọng, đối diện với Vương Nhược Nghiên nói: "Chị Nhược Nghiên, Thịnh thiếu là có ý gì? Diệp Vi khi dễ chị đến như vậy, vì cái gì hắn còn che chở cô ta? Cũng không vì chị mà lên án cô ta đi, thật quá mức."

Vương Nhược Nghiên trầm mặc một lát, nói: "Em đừng nói như vậy, Diệp Vi vẫn là bạn gái của anh ấy."

"Loại bạn gái như này mà hắn còn dám muốn? Lần sau gặp được nguy hiểm sẽ không ai có thể cứu hắn." Béo con cười lạnh lắc đầu, cảm thấy đầu óc Thịnh Chí Minh quả thật là bị sắc đẹp mê hoặc rồi, bất quá cũng không sao, trong tay hắn còn có video, nếu tung ra liền có thể vặn ngã Diệp Vi, "Chị Nhược Nghiên, chị cứ yên tâm, Diệp Vi sống chỉ biết trục lợi, đến ngày hôm nay rồi còn không biết thu liễm, loại phụ nữ ngực to mà không có não này, sớm muộn gì cũng sẽ vì hành động của chính mình mà phải trả giá đắt!"

Vương Nhược Nghiên lắc đầu: "Được rồi, thời gian không còn sớm,em cũng mau về nghỉ ngơi đi."

Sau khi Béo con rời khỏi phòng bệnh, càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, thẳng đến khi đem Diệp Vi mắng chửi xối xả, ngay lập tức liền đem video gửi cho người đại diện của Vương Nhược Nghiên là Triệu Khả Tâm.

Triệu Khả Tâm vừa xem xong, kích động đến mức tỉnh cả ngủ, video này không chỉ có thể triệt để hủy hoại sự nghiệp của Diệp Vi, nếu như đem cầm bán cũng có thể bán được xấp xỉ một nghìn vạn —— đương nhiên, bán lấy tiền cũng tốt, nhưng có thể có ý nghĩa nâng Vương Nhược Nghiên lên cao hơn một tầng như vậy, không phải mấy chục triệu liền có thể so sánh được a?

Vương Nhược Nghiên sẽ trở thành nghệ sĩ lớn đầu tiên được cô ta đào tạo ra!

Cô ta ngược lại muốn xem xem, lần này Diệp Vi còn muốn xoay người như thế nào!

. . .

Quả nhiên, video # Diệp Vi khi dễ Vương Nhược Nghiên # ở trên internet lập tức bùng nổ, Diệp Vi vốn dĩ đang bị cư dân mạng chỉ trích lại một lần nữa bị đẩy đến đỉnh điểm của dư luận, mọi người bàn luận sôi nổi tỏ vẻ muốn Diệp Vi cút ra khỏi giới giải trí, bọn họ sẽ không xem bất luận tác phẩm phim ảnh ti vi gì có liên quan tới cô, cũng sẽ không mua tạp chí nào có tin tức của cô!

Không chỉ có như thế, bên trang Weibo 《 hậu cung 》cũng thiếu chút nữa bị tê liệt, bởi vì có vô số tin nhắn gửi đến nói muốn Diệp Vi rời khỏi đoàn phim, không muốn để cô ta huỷ hoại kịch bản tốt như vậy vân vân, bọn họ cự tuyệt việc Diệp Vi biểu diễn 《 hậu cung 》, ngay cả khi bộ phim này tụ tập vô số nghệ sĩ nổi tiếng, bọn họ cũng kháng cự không xem.

Hơn nữa, các fans hâm mộ thậm chí còn kéo xuống Weibo của nghệ sĩ nhà mình kêu gọi, muốn bọn họ tránh xa Diệp Vi ra một chút để giữ lấy bình an, thậm chí còn khuyên họ nên ngừng diễn.

Mắt thấy sự việc diễn biến quá kịch liệt, rơi vào đường cùng, 《 hậu cung 》 chỉ có thể ở trên Weibo nói rằng sẽ giải quyết viên mãn vấn đề trước mắt, trấn an sự phẫn nộ của fans cùng cư dân mạng.

Thời điểm Thịnh Chí Minh nghe nói đến chuyện này đã là buổi sáng ngày hôm sau, sự tình lúc này đã lên men đến nỗi không thể vãn hồi, hết thảy cơ bản đều đã toang.

Thần sắc hắn băng lãnh, bỗng nhiên đem tờ báo ném xuống đất: "Đây là có chuyện gì?"

Trợ lý nào nghĩ tới Thịnh Chí Minh sẽ nổi giận lớn như vậy, trong lòng nhảy dựng một cái: "Tối hôm qua, không biết là ai đem video Diệp Vi khi dễ Vương Nhược Nghiên phát lên trên mạng, dẫn đến cộng đồng mạng mười phần đều đau lòng cho Nhược Nghiên tiểu thư. . ."

Thịnh Chí Minh đánh gãy lời hắn: "Tôi nói là làm sao hiện tại mới nói cho tôi? Hả?"

Trợ lý: ". . ."

Hắn ngơ ngác một lát, không nghĩ tới Thịnh Chí Minh lại đang tức giận là bởi vì cái này, tranh thủ thời gian giải thích nói: "Bởi vì thời điểm sự việc bùng nổ là rạng sáng lúc hai giờ, tôi sợ quấy rầy ngài nghỉ ngơi. Thật xin lỗi, Thịnh tổng, là tôi làm việc không cẩn thận."

Huống chi Diệp Vi không phải bị thất sủng sao? Hắn làm sao dám bởi vì sự tình của Diệp Vi mà đi quấy rầy giấc ngủ của Thịnh Chí Minh? Thịnh Chí Minh rời giường tính khí lớn bao nhiêu hắn thân là trợ lý không phải không biết. Lại nói video "Diệp Vi khi dễ Vương Nhược Nghiên" bị nổ tung trên internet, mặc dù nói là một kích trí mạng đối với Diệp Vi, nhưng đối với Vương Nhược Nghiên mà nói lại như là hổ mọc thêm cánh, càng trực tiếp đem danh tiếng của cô ta đẩy đến đỉnh điểm.

Cô ta sẽ trở thành Thiên Sứ quốc dân được vạn người ủng hộ, đi nơi nào cũng có người hô to "Mẹ mẹ/ anh anh / chị chị" bảo vệ cô.

Thịnh Chí Minh trầm mặt như đại khái hiểu rõ được chút sự tình, "Để Diệp Vi cùng Lưu Giai tiến vào đi."

Trợ lý: ". . . ? ? ?"

Thịnh Chí Minh không biết nghĩ tới điều gì, cười lành một tiếng, đi đến ghế sa lon nằm xuống, đôi chân dài gác lên hướng trên bàn trà, lười biếng nói: "Phát sinh chuyện lớn như vậy, hẳn là sáng sớm hai người bọn họ đã đến đây chờ đi."

Trợ lý khóc không ra nước mắt: "? Cái kia. . . Diệp Vi cùng Lưu Giai không có ở đây a?"

Thịnh Chí Minh ngoài ý muốn: "Hả? Không ở?"

Trợ lý nói: "Là . . . a, từ đêm qua đến bây giờ, tôi chưa từng gặp qua Diệp Vi, cũng chưa từng gặp qua Lưu Giai."

Bất quá bởi vì có sự phân phó của Thịnh Chí Minh, nguyên bản Triệu Bằng vốn không quan tâm hướng đi của Diệp Vi cùng Lưu Giai, lúc này lại không thể không quan tâm, hắn lập tức đi đến gõ cửa phòng bệnh Diệp Vi, lại tưởng tượng bộ dáng của các cô lúc này hẳn là phải vừa vội vừa tức, lòng tràn đầy tuyệt vọng, bất đắc dĩ lắc đầu, sớm biết có ngày hôm nay, hà tất gì lúc trước lại xử sự như vậy?

Hắn mở cửa phòng bệnh ra, bên trong im ắng, dĩ nhiên đến một bóng người cũng không có, chỉ có một người nhân viên vệ sinh đang quét dọn.

Hắn nghi hoặc hỏi: "Người ở chỗ này đâu? Đi đâu rồi?"

Đối phương nói: "Xuất viện, chỗ này đã không có ai ở."

Triệu Bằng kinh ngạc: ". . . Xuất viện? !"

"Đúng vậy a, nghe nói mới sáng sớm đã xuất viện."

". . ."

Đỉnh đầu Triệu Bằng đầy dấu chấm hỏi trở về tìm Thịnh Chí Minh, không cần phải nói, hắn thật sự rất kinh ngạc, nghĩ như thế nào đều cảm thấy không có khả năng, làm sao Diệp Vi có thể cứ như vậy xuất viện? Phải biết rằng, hiện tại Diệp Vi thế nhưng đang là mục tiêu công kích, người duy nhất có thể giúp cô chỉ có Thịnh Chí Minh, mà một khi cô xuất viện, nếu như muốn gặp Thịnh Chí Minh sẽ rất khó khăn.

Bằng không lúc trước vì cái gì chỉ có một chút vết thương nhỏ mà Diệp Vi lại nằm ăn vạ mãi ở bệnh viện không chịu đi, không cũng phải là bởi vì nghĩ "Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng (*)" sao?

(*) Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng: cố gắng gần gũi với người có thế lực để được hưởng ké lợi lộc.

Thế nhưng ở thời điểm quan trọng như này cô lại xuất viện!

Diệp Vi đây là thật sự ngu xuẩn không có giới hạn sao?

Triệu Bằng trong lòng tràn đầy khiếp sợ, nghĩ đến mức vỡ đầu cũng không thể hiểu nổi  Diệp Vi đang nghĩ cái gì, cuối cùng chỉ có thể kết luận rằng cô thật sự ngu xuẩn. Chờ hắn trở về nhìn thấy Thịnh Chí Minh, đem sự việc Diệp Vi xuất viện nói ra, dĩ nhiên vi diệu thấy được vẻ mặt khiếp sợ cùng không dám tin ở trên mặt Thịnh đại thiếu không sai biệt lắm giống hệt như hắn.

Triệu Bằng trong lòng liền thoải mái.

"Đi rồi? Không nói gì?"

Nói cái gì? Cái này Triệu Bằng nào biết được a? "Thời điểm trước khi tôi tới, Diệp Vi đã đi rồi, tôi không thấy được cô ấy. . ."

Trong phòng bệnh im ắng, Thịnh Chí Minh còn chưa kịp lấy lại tinh thần, làm sao cũng không nghĩ tới Diệp Vi thế nhưng không nói tiếng nào, cứ rời đi như thế.

Chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua hắn ôm Vương Nhược Nghiên trở về phòng bệnh, về sau lại không có đi tìm cô, cô ghen tuông hờn dỗi nên rời đi?

Hình như là như vậy, trước kia Diệp Vi vẫn luôn thích ăn dấm chua, nếu như bị cô phát hiện có nghệ sĩ nhỏ nào muốn câu dẫn hắn, khẳng định cô sẽ chủ động đi tìm họ gây uy hiếp, thẳng đến khi đem đối phương đuổi đi mới thôi, bảo vệ tốt lấy vị trí của mình.

Vừa nghĩ như vậy, Thịnh Chí Minh lại cảm thấy Diệp Vi còn có mặt mũi để ghen sao? Chẳng lẽ cô cảm thấy hắn sẽ đi dỗ dành cô?

Thịnh Chí Minh cười lạnh một tiếng.

Đi rồi thì cứ việc đi, để xem khi nào cô sẽ tới cầu xin hắn.

Nào biết chưa đầy một lát sau, Triệu Bằng lại khiếp sợ cầm điện thoại di động tới: "Thịnh tổng, Diệp Vi bị phóng viên chặn lại ở cửa tiểu khu, bây giờ cô ấy đang tiếp nhận phỏng vấn của ký giả truyền thông."

Thịnh Chí Minh nhíu mày, trên mặt lạnh lùng nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.

Hắn vừa tiếp nhận điện thoại di động xem xét.

Chỉ thấy Diệp Vi một thân váy dài màu đỏ ở trên màn ảnh, ung dung uyển chuyển, trang điểm tinh xảo, môi đỏ như lửa, cả người vừa đẹp lại gợi cảm, phô trương đến mức làm cho người khác không thể coi nhẹ.

Dáng người cô xinh đẹp duyên dáng, nụ cười có thể nói là hoàn mỹ, được mười tên bảo vệ che chở, phóng viên điên cuồng vòng vây cũng không có làm cho cô mảy may chật vật một chút nào.

Cô còn đối ống kính phất phất tay, dáng vẻ tự tin mười phần.

Cái bộ dáng này, nhìn thôi cũng khiến người ta phải nghiến răng!

Mưa đạn bão tố lại tiếp tục điên cuồng.

【 Diệp Vi vẫn còn có mặt mũi ra đây à, trong lòng cô ta không có một chút xấu hổ nào sao? Tam quan cô ta thật có vấn đề! Cũng không biết cha mẹ dạy dỗ như thế nào. 】

【 không sai, biết rõ Nhược Nghiên của chúng ta vốn có thương tích trong người, cô ta cũng bởi vì ghen ghét mà đi đẩy Nhược Nghiên làm tổn thương cô ấy, làm cho thương thế của Nhược Nghiên càng nặng thêm. Diệp Vi làm nhiều chuyện xấu như vậy, đến nay còn không biết hối cải, thật sự là quá mức. 】

【 cũng không biết Thịnh Chí Minh thích Diệp Vi ở chỗ nào, mặt sao? 】

【 đừng nói, mặt Diệp Vi thật sự là quá đẹp, xem nhẹ những cái khác không nói, chỉ cần đưa mặt Diệp Vi ra tôi cũng có thể ăn một năm. 】

【 tên xấu xa Dior ở lầu trên kia mau cút đi! 】

【 loại người này làm sao vẫn chưa có bị phong sát a, Diệp Vi mau cút ra khỏi giới giải trí! 】

【 cút ra khỏi giới giải trí! 】

Đừng nói mưa đạn bùng nổ như vậy, ngay cả Thịnh Chí Minh nhìn thấy bộ dáng này còn muốn đánh người.

Nhất là khi cô bớt chút thời gian trả lời câu hỏi của phóng viên.

"Hả? Anh nói cái gì? Vì sao tôi lại không cản nhát dao kia cho Thịnh Chí Minh? Điều này cũng có gì kỳ quái đâu, không có vì cái gì a, tôi chính là sợ hãi, không muốn cản."

"Sợ cái gì?" Cô bật cười, cảm giác câu hỏi của người phóng viên này chính là chuyện tiếu lâm, "Đương nhiên là sợ chết, anh không sợ chết sao?"

"Tôi thích Thịnh thiếu a, nhưng còn không có thích đến nỗi nguyện ý vì anh ấy mà đi tìm cái chết."

"Tôi không có vĩ đại như Tiểu Vương a, không so được không so được, điều đó thật sự là không so được."

"Không sai, tôi thật sự là tham sống sợ chết."

Thịnh Chí Minh: "..."

Đông đảo quần chúng trên mạng xã hội: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net