Truyen30h.Net

Edit Xuyen Nhanh Hang Tri Nu Phu Online Cho Chet Duy Khach




Dưới bóng đêm, Lương Nhược Vi nhìn Từ Trì phong thần anh tuấn trước mặt, cô ta mím môi, nghĩ đến bộ dáng tình chàng ý thiếp vừa rồi của Từ Trì cùng Diệp Vi, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, đặc biệt là sau khi cô ta xin lỗi Từ Trì ở trước mặt mọi người.

―― cô làm như vậy, chẳng khác nào đang hướng mọi người thừa nhận, năm đó cô khăng khăng xuất ngoại là sai rồi, cô hối hận rồi. Cứ như vậy, cô sẽ trở thành trò cười trong cái giới này, sau lưng còn không biết sẽ truyền thành bộ dáng gì.

Nhưng cô ta không quan tâm, từng trải qua khó khăn trắc trở ở kiếp trước, cô ta biết đối với cô ta cái gì mới là quan trọng nhất, mà vãn hồi Từ Trì mới là việc quan trọng trước mắt, huống chi cô ta đã sớm nhìn thấu sắc mặt của những người kia, cô ta không để bụng người khác sẽ nói cái gì, dù sao cũng chỉ là một đám người râu ria mà thôi.

Cô ta xin lỗi Từ Trì ở trước mặt nhiều người như vậy, chính là muốn cho Từ Trì thấy được chân tình của cô ta, cô ta thật sự là muốn xin được Từ Trì tha thứ, đồng thời cũng vì để cho Từ Trì không đành lòng cùng thương tiếc. Từ Trì đối xử với cô ta rất tốt, sủng ái cô che chở cô, tuy rằng cô ta mới là người lớn hơn Từ Trì ba tuổi, nhưng tại nhiều thời điểm, vẫn là Từ Trì chiếu cố cô ta, năm đó thời điểm bọn họ còn chưa ở bên nhau, ngay cả nửa câu người khác nói cô ta không tốt Từ Trì cũng không chấp nhận được.

Hiện giờ cô ta tự đem bản thân đẩy lên đầu ngọn sóng gió, bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng bằng với tình yêu của Từ Trì đối với cô ta, không có khả năng sẽ thờ ơ.

Chỉ cần trong lòng Từ Trì còn có cô ta, tự nhiên Diệp Vi không đáng để lo.

"A Trì, anh có phải còn đang giận em hay không?" Lương Nhược Vi cười khổ nói, "Cho dù hiện tại em hướng anh xin lỗi, em thật tình vì cố chấp năm đó của em xin lỗi anh, anh cũng không muốn tha thứ cho em sao?"

Từ Trì trầm mặc một lát, lắc đầu nói: "Chuyện qua lâu như vậy, tôi đã sớm quên, tôi cho rằng cô cũng đã quên. Cô không làm sai bất kỳ một việc gì, không cần tôi tha thứ."

"Em không quên!" Quả thật Lương Nhược Vi đã từng bởi vì rời khỏi Từ Trì mà rất tự do rất vui vẻ, cũng bởi vì Từ Trì quên không được cô ta mà từng âm thầm đắc ý qua, nhưng kia đều là việc của kiếp trước, hiện tại cô ta đã không suy nghĩ như vậy, thật sự là cô ta hối hận rồi, muốn bắt đầu với Từ Trì lại một lần nữa.

"Em vẫn chưa bao giờ quên, tuy rằng em ở nước ngoài, nhưng em vẫn luôn muốn hoàn thành việc học sớm một chút trở về tìm anh, năm đó chúng ta ầm ĩ đến mức phải chia tay trong không vui, chia tay vốn dĩ không phải chủ ý của chúng ta, vào lúc đó chúng ta đều đang tức giận."

"A Trì, thật ra chúng ta căn bản không cần đi đến một bước chia tay kia, em chỉ là ra nước ngoài học tập a, cho dù anh không muốn cùng em đi ra nước ngoài, nhưng lại có liên quan gì chứ, một đoạn thời gian em liền có thể trở về, chúng ta chỉ là tách ra một đoạn thời gian ngắn ngủi mà thôi. Em biết, là em sai rồi, em không nên chỉ lo cho chính mình, không có nghĩ tới cảm thụ của anh, là em quá ích kỷ."

Tính tình của Lương Nhược Vi mười phần kiêu ngạo, còn mười phần hiếu thắng, dường như cô ta chưa bao giờ giờ từng nói lời xin lỗi với người khác như vậy, Từ Trì hiểu rõ cô ta, trong lúc nhất thời không khỏi có chút trố mắt, hắn không khỏi nhớ tới một Lương Nhược Vi đã từng kiên quyết muốn xuất ngoại kia, "Vì sao cô lại đột nhiên...... Trước kia cô sẽ không như vậy."

"Không phải đột nhiên, sau khi xuất ngoại không bao lâu em liền hối hận, vẫn luôn muốn tìm anh, chính là anh hiểu rõ em, tính tình của em thật sự rất bướng bỉnh, không muốn chịu thua, liền muốn chờ anh tới tìm em...... Nhưng em chờ cứ chờ, không chờ thấy anh tới, trong lòng em rất mất mát, đồng thời cũng rất tức giận, nhưng em lại không kéo được mặt chủ động đi tìm anh, có đôi khi thật sự nhịn không được muốn tìm anh, lại lo lắng anh sẽ từ chối em, chê cười em......" Lương Nhược Vi nói, "Như vậy cứ kéo dài rồi lại kéo dài, lại chờ tới tin tức anh có bạn gái."

Giọng nói cô ta nghẹn ngào, có chút áp lực đau khổ cùng khổ sở, bởi vì cô ta nhớ tới đời trước, nhà họ Lương nghèo túng, ai cũng muốn đến dẫm một chân, cuối cùng là Từ Trì nguyện ý vươn cứu trợ tới giúp đỡ, khi đó trong lòng cô ta rất vui vẻ, cô ta cảm thấy Từ Trì nguyện ý giúp cô ta, khẳng định là không quên được cô ta, nhưng thời điểm cô ta đi tìm hắn, lại thấy Từ Trì cùng Diệp Vi từ trong phòng đi ra, chạng vạng hoàng hôn, hai người tay trong tay đi dạo, thoạt nhìn cực kỳ ấm áp.

Cái hoàn cảnh kia khiến cho cô ta chấn động cực lớn, lần đầu tiên cô ta rõ ràng nhận thức được, Từ Trì đã không phải là của cô ta, Từ Trì thật sự từ bỏ cô ta, hắn và cô ta đã trở thành quá khứ.

"Em vẫn luôn không muốn thừa nhận, em không muốn thừa nhận bên cạnh anh thật sự có người phụ nữ khác, không muốn thừa nhận anh đã không thích em, em vẫn luôn không dám đối mặt với chuyện này."

Từ Trì không nghĩ tới Lương Nhược Vi sẽ nói với hắn những lời đó, càng không nghĩ tới cô ta vậy mà lại nghĩ như vậy, hắn có chút nhíu mày: "Lần này cô trở về, là dám đối mặt?"

"Đương nhiên không phải." Lương Nhược Vi ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Từ Trì, "Chuyện này, khả năng vĩnh viễn em đều không thể đối mặt."

Cô ta trở về không phải vì thành toàn cho hắn, mà là vì khiến hắn một lần nữa trở lại bên cạnh cô ta.

Nhưng bên cạnh Từ Trì đã có Diệp Vi, cô ta không thể nói rõ, nói cô ta chính là tiểu tam phá hư tình cảm của người khác―― tuy rằng cô ta cho rằng hiện tại Từ Trì cùng Diệp Vi còn chưa có cái tình cảm gì. Cô ta đã buông mặt mũi chủ động làm lành với Từ Trì, Từ Trì thông minh như vậy, như thế nào sẽ không nhìn rõ là cô ta có ý tứ gì chứ?

Từ Trì nhìn Lương Nhược Vi, bên trong đôi mắt thâm thúy khiến Lương Nhược Vi cũng nhìn không ra, Lương Nhược Vi nghi hoặc nói: "Vì sao nhìn em như vậy, anh không tin lời em nói sao?"

Từ Trì nói: "Nếu thật sự cô muốn trở về tìm tôi, có rất nhiều cơ hội, nhưng là cô không muốn."

Lương Nhược Vi nói: "Em muốn, nhưng là em sợ......"

Từ Trì khẽ cười một tiếng, bộ dáng hắn cười rộ lên không khiến người ta cảm thấy là hắn ôn nhu, ngược lại thoạt nhìn có chút thanh lãnh: "Ngày đó ở bệnh viện, thời điểm Tào Hằng gọi điện thoại cho cô, tôi nghe thấy được."

Sắc mặt Lương Nhược Vi biến đổi.

Từ Trì còn nhớ rõ khi đó hắn uống đến mức ngộ độc cồn, không muốn phản ứng đên ai, cũng không muốn làm việc, Tào Hằng nhìn không được, đi ra ngoài lén lút gọi điện thoại cho Lương Nhược Vi, hắn đã nhìn ra, cho nên vụng trộm đi theo.

Hắn nghe được Tào Hằng nói: "...... A Trì cũng vì chị mà uống đến mức ngộ độc cồn, hiện tại người còn đang ở bệnh viện, chị còn không muốn trở về? Vâng vâng vâng, mỗi người đều có cuộc sống của chính mình muốn theo đuổi, đây là lựa chọn của chị...... Em không phải đang ép buộc chị, em chính là muốn chị gọi điện thoại cho A Trì khuyên nhủ cậu ấy một chút, chị cũng không muốn cậu ấy suy sút như vậy đúng không......"

"Em biết hai người các chị ý kiến không hợp, chị là thật sự muốn chia tay? Chị như vậy A Trì làm sao bây giờ? Chị biết rõ A Trì thích chị bao nhiêu......"

"Chị Nhược Vi, chị gọi điện thoại cho A Trì liền đi, A Trì còn tiếp tục như vậy thân thể sớm hay muộn sẽ sụp đổ mất...... Được, chị nhớ rõ nhất định phải gọi đó, nhất định đó!"

Nhưng mà cuộc điện thoại này cuối cùng không có gọi.

Sau hôm đó, Từ Trì không tiếp tục say rượu nữa, hắn bắt đầu đi làm, điện thoại cũng chưa từng rời khỏi người, nhưng là cuộc điện thoại này đã qua hai năm, cuối cùng cô ta vẫn không có gọi tới.

"Cô đáp ứng Tào Hằng nói phải gọi điện thoại cho tôi, vì sao lại không gọi?"

Lương Nhược Vi bị hỏi đến nghẹn họng, "Em, em lo lắng......"

"Lo lắng cái gì? Lo lắng tôi muốn cô trở về?"

Lương Nhược Vi nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói: "Thật xin lỗi, A Trì, lúc ấy em mới xuất ngoại, công việc phải xử lý quá nhiều, mỗi ngày em đều rất bận, chúng ta lại có sự chênh lệch thời gian, thời điểm mỗi lần muốn gọi điện thoại, lại lo lắng có thể ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi hay không. Sau này một thời gian thật lâu, em lại sợ anh trách em, em liền......"

Khóe miệng Từ Trì giật giật, hiển nhiên là không tin, nói cái gì sợ quấy rầy hắn, thật ra chính là đã quên đi mà thôi, "Được rồi, chuyện quá khứ đã qua, chúng ta cũng đã quên đi, cô cũng không cần phải giải thích nữa. Thật ra hiện tại cũng không tồi, cô học thành tài trở về, rốt cuộc có thể đi thực hiện giấc mộng của cô, cuộc sống mà cô từng nghĩ đến không phải sao?"

Trong lòng Lương Nhược Vi đau xót, những lời này khiến cô ta không khỏi nhớ tới kiếp trước, nhớ tới bất kể cô ta níu kéo như thế nào, cũng không thể khiến Từ Trì quay đầu lại bất lực cùng tuyệt vọng, cái loại cảm giác bị từ bỏ này quá đau khổ, đôi mắt cô ta một chút liền đỏ lên: "A Trì, nếu em nói không thì sao?"

Từ Trì: "Năm đó cô đã lựa chọn rồi."

Lương Nhược Vi: "Em biết, năm đó là em sai rồi, cho nên hiện tại em muốn anh tha thứ cho em a......"

Từ Trì đánh gãy lời cô ta: "Chúng ta hôm nay, chính là lựa chọn của cô năm đó."

Lương Nhược Vi mắt rưng rưng nước, cô ta liều mạng lắc đầu: "A Trì, hiện tại anh vẫn là không muốn tha thứ cho em sao?"

Từ Trì đã từng rất thích Lương Nhược Vi, đây là điều không thể nghi ngờ, trong cuộc đời của hắn, trừ bỏ ông nội, quan trọng nhất chính là Lương Nhược Vi, cho nên ở thời điểm Lương Nhược Vi từ bỏ hắn lựa chọn xuất ngoại, hắn mới có thể không tiếp thu được, lựa chọn dùng cồn tê mỏi chính mình.

Nhưng nhiều năm như vậy qua đi, tình cảm của hắn đối với Lương Nhược Vi đã sớm ở trong những ngày qua ngày chờ đợi bị hao mòn hầu như không còn.

Cô ta vì cuộc sống mong muốn của bản thân mà từ bỏ hắn, hiện tại trở về, lại muốn nối lại tình xưa với hắn, cô ta có thể tùy ý cầm lấy, buông xuống, lại cầm lấy, nhưng mà hắn lại không làm được.

"Lương tiểu thư, giữa chúng ta không phải là vấn đề tha thứ hay không tha thứ, coi như tôi tha thứ cho cô, vậy thì như thế nào?" Giọng điệu hắn lạnh lùng, phảng phất tựa như nói một sự tình không liên quan cần thiết.

"Chúng ta......"

"Nếu tôi tha thứ sẽ khiến cô vui vẻ một chút, được rồi, tôi tha thứ cho cô."

Lương Nhược Vi trừng lớn đôi mắt nhìn Từ Trì vừa lạnh nhạt lại xa cách, trong lòng cô ta lại đau xót, đây căn bản không phải là điều cô ta muốn a, chẳng lẽ đời này cô ta vẫn phải giống với đời trước, trơ mắt nhìn Từ Trì cùng người phụ nữ khác ở bên nhau?

Nước mắt cô ta nhịn hồi lâu cuối cùng không nhịn được, sắc mặt cô ta tái nhợt, nhẹ nhàng cười một cái, cô ta đột nhiên tiến lên một bước ôm chặt Từ Trì, Từ Trì muốn đẩy cô ta ra, Lương Nhược Vi nức nở nói: "Tuy rằng lời nói của em anh đã không còn muốn tin nữa, nhưng em thật sự rất nhớ anh, A Trì."

"Em nhớ anh, A Trì."

Từ Trì sửng sốt một chút, bởi vì hắn nghe được trong lời nói của Lương Nhược Vi nồng đậm tình cảm đau khổ và nhớ nhung, cô ta giống như thật sự rất nhớ hắn, lại bởi vì hắn lạnh nhạt mà khổ sở, thậm chí trong nháy mắt hắn còn cho rằng, mất đi hắn, là chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời của cô ta, là sự việc đáng sợ nhất.

Thế nhưng là không nên a, năm đó Lương Nhược Vi kiên quyết muốn xuất ngoại như vậy, vừa đi liền ba năm, không có tin tức, cô ta kiêu ngạo như vậy, tự tin, năm đó chia tay cũng không khiến cô ta có bộ dáng như này, hiện giờ đã trôi qua lâu như vậy, vì sao cô ta đột nhiên trở nên...... Yếu ớt như vậy?

Từ Trì có chút khó hiểu, đây căn bản không giống Lương Nhược Vi mà hắn quen biết.

......

Bên kia Diệp Vi đợi đã lâu cũng chưa thấy Từ Trì cùng Lương Nhược Vi trở về, nhịn không được cũng có chút sốt ruột, không ít ánh mắt kỳ lạ xung quanh đều dừng trên người cô, một bên lại nhỏ giọng thảo luận.

"Diệp Vi thật ngốc, vừa rồi tôi nhìn cô ấy hình như còn muốn Từ Trì đi tìm Lương Nhược Vi, cô ấy có biết Từ Trì đã từng thích Lương Nhược Vi thích đến muốn chết hay không a?"

"Cô nhìn cô ấy hành động như vậy, khẳng định là không biết."

"Các cô nói Lương Nhược Vi và Từ Trì hiện tại thế nào? Bọn họ có thể làm lành hay không?"

"Tâm cơ của Lương Nhược Vi thật đúng là rất sâu, vậy mà lấy lui làm tiến, cô ta xin Từ Trì tha thứ ở trước mặt nhiều người như vậy, khẳng định Từ Trì cảm động muốn chết rồi."

"Lương đại tiểu thư làm việc chính là quả quyết, biết rõ hiện tại Từ Trì có bạn gái còn làm như vậy, cô ta đây là làm Tiểu Tam mà không tự hiểu a!"

"Dù sao Từ Trì lại không thích Diệp Vi, Diệp Vi chính là thế thân của Lương Nhược Vi mà thôi, hiện tại chính chủ cũng đã trở lại, Diệp Vi tự nhiên nên từ chức nhường vị trí đi thôi."

"Diệp Vi cũng quá thảm đi, giống cái gì không giống, ngoại hình cố tình lại giống Lương Nhược Vi!"

Không khí xung quanh quá kỳ lạ, không, phải nói từ sau khi Lương Nhược Vi và Từ Trì biến mất ở trong bữa tiệc, không khí xung quanh liền không thích hợp, tuy rằng Diệp Vi cái gì cũng không biết, nhưng cô lại không phải đứa ngốc, tự nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, cô hỏi Tào Hằng: "Làm sao cảm giác có chút là lạ?"

Tào Hằng hắn ta tự nhiên biết là bởi vì cái gì, nhưng hắn ta có thể nói sao? Không thể.

"Nơi nào là lạ? Không có, không có chỗ nào kỳ quái đi."

Diệp Vi nghi hoặc nói câu phải không? "A Trì với chị Nhược Vi đều đi lâu như vậy, cũng không biết giải thích thế nào rồi? Chúng ta nên đi xem một chút hay không, không chắc còn có thể khuyên nhủ đó."

Tào Hằng lập tức nói: "Cái này thì đừng đi, đây là chuyện giữa hai người bọn họ, người ngoài như chúng ta không nên nhúng tay."

Diệp Vi nghiêm mặt nói: "Anh làm sao có thể nói như vậy chứ, anh với chị Nhược Vi, A Trì đều là bạn bè, giữa hai người bọn họ có vấn đề, anh tới ở giữa hòa giải nha, tôi cũng có thể giúp đỡ khuyên nhủ A Trì, để cho chị Nhược Vi và A Trì sớm ngày quay về là tốt rồi! Đây còn không phải là ý nghĩ của người bạn tốt như anh, của người bạn gái như tôi sao?"

...... Nói rất đúng còn rất có lý đó, khóe miệng Tào Hằng giật giật, trong lòng hắn ta đối với Diệp Vi không khỏi cũng có chút áy náy, nhịn không được ở trong lòng mắng Từ Trì vài câu không phải là người.

"Cô nói đúng, nhưng chị Nhược Vi với A Trì đều không quá thích người khác nhúng tay vào việc riêng của bọn họ, cho nên khuyên can gì đó liền bỏ đi......"

Diệp Vi nghĩ nghĩ, vẫn là có chút không yên tâm, "Vậy chúng ta đứng ở phía xa nhìn xem một chút đi? Bằng không thì tôi vẫn có chút không yên tâm."

Nói xong, cô liền đi về phía sau vườn.

Tào Hằng âm thầm nghĩ rằng hỏng bét, đuổi theo nói: "Không được đi, chúng ta đi tìm chút gì ăn đi, tôi đói bụng."

Diệp Vi: "Vậy anh đi ăn một chút gì đi, tôi đi tìm A Trì."

Cô cũng mặc kệ Tào Hằng, dù sao chính là muốn đi.

Tào Hằng cũng không phải thật sự đói bụng, càng không dám để một mình Diệp Vi đi tìm Từ Trì, ai biết sẽ gặp phải tình huống gì? Hắn ta chỉ có thể đi theo, còn thuận tiện tìm vài cái cớ ngăn cản Diệp Vi, thế nhưng đều không có thành công, còn bị giáo dục ngược lại: "Uổng công chị Nhược Vi và A Trì đều coi anh là anh em tốt mà, sao anh lại có thể như vậy, việc không liên quan đến mình thì treo lên cao cao có phải hay không? Anh thật quá đáng!"

Tào Hằng: "............" Thân là người cặn bã thật là rất xin lỗi nha.

Diệp Vi cầm theo làn váy liền đi về phía khu vườn, Tào Hằng ngăn cản rất nhiều lần đều không được, ngược lại khiến Diệp Vi nghi hoặc nhìn hắn ta vài lần: "Làm sao tôi lại cảm thấy anh là lạ? Anh có phải có chuyện gì giấu diếm tôi hay không?"

"Không có! Tuyệt đối không có!" Tào Hằng cợt nhả, vội vàng phủ nhận, "Tôi có thể có cái gì dấu diếm cô chứ?"

Diệp Vi nghi ngờ a một tiếng, bước chân càng nhanh.

Tào Hằng gấp đến độ dậm chân, chỉ hy vọng...... Hắn ta còn chưa có nghĩ xong, liền nghe được một tiếng thét kinh hãi của Diệp Vi, giọng điệu mờ mịt lại nghi hoặc: "A Trì, chị Nhược Vi, hai người đang làm cái gì? Vì sao lại ôm nhau?"

Tào Hằng tranh thủ thời gian đuổi theo, thò đầu dò xét, quả nhiên trông thấy dưới giàn nho, Lương Nhược Vi và Từ Trì đang ôm nhau!

Lúc này đột nhiên nhìn thấy Diệp Vi xuất hiện, hai người mới vội vàng tách ra.

Cạn ly, quá tuyệt vời!

Diệp Vi: Oa nha.

Tào Hằng: A nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net