Truyen30h.Net

[Edit] [Xuyên Nhanh]: Hàng Trí Nữ Phụ, Online Chờ Chết - Duy Khách

Chương 67: Thế Thân Nữ Phụ Là Nữ Chính (11)

TeeN_00




Ai cũng không nghĩ tới Từ Trì sẽ đến vào đúng thời điểm này.

Thân mình hắn cao lớn, tuấn lãng phi phàm, khí chất cả người cực lạnh, không chỉ có khuôn mặt hắn thoạt nhìn lạnh lùng bất cận nhân tình, ngay cả đôi mắt tối như mực kia càng là lãnh khốc thờ ơ, khiến người khác căn bản không dám tới gần.

Từ Trì đột nhiên xuất hiện thiếu chút nữa làm cho cả quán cà phê sôi trào lên, Tào Hằng cho rằng Diệp Vi khẳng định sẽ có chút phản ứng, ngay cả Từ Trì cũng cho rằng Diệp Vi sẽ bởi vì hắn xuất hiện mà khẩn trương, nào biết được Diệp Vi nhìn thấy hắn cũng không quá bất ngờ, cô chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái liền thôi, trong mắt cô phảng phất dường như chỉ có Triệu Khải.

Trong lúc nhất thời Từ Trì có chút sửng sốt, hắn không nghĩ tới mấy ngày không gặp, Diệp Vi vậy mà càng thêm lạnh nhạt.

Hơn nữa không biết vì sao, hắn đối Diệp Vi rõ ràng là áy náy chiếm đa số, nhưng lúc này hắn vậy mà có chút tức giận ―― thời điểm nhìn thấy Diệp Vi cùng người đàn ông khác nói cười vui vẻ, trong lòng hắn giống như bốc cháy lên một ngọn lửa, hắn muốn đem người đàn ông kia đuổi đi, muốn đem Diệp Vi đoạt lại.

Rõ ràng những nụ cười kia, đều chỉ thuộc về hắn.

Hắn nhịn rồi lại nhịn, mới không khiến bản thân trở nên thất thố, một khuôn mặt lạnh nhạt ngồi xuống trước mặt Tào Hằng.

Cố tình Tào Hằng còn thích hắt nước lạnh: "Đây đều là chuyện tốt cậu làm!"

Từ Trì: "......"

Một bên vây xem cũng kinh hãi rồi.

"Từ Trì vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?"

"Các cô ai nghe nói qua Từ Trì thích tới chỗ này uống cà phê không?"

"Không nghe nói qua."

"Từ Trì không thích tới những nơi công cộng như vậy đi?"

"Các cô có phải bị ngu hay không? Không thấy Lương Nhược Vi còn ngồi ở bên kia sao, Từ Trì tới đây còn có thể là vì cái gì nữa?"

"Dù sao không có khả năng là vì Diệp Vi đi."

Không sai, hiện tại không ai cảm thấy Từ Trì tới đây là bởi vì Diệp Vi, Diệp Vi chẳng qua chỉ là một thế thân mà thôi, sau khi Lương Nhược Vi trở về, giá trị lợi dụng của cô cũng hoàn toàn không còn, Từ Trì tới chỗ này có thể là bởi vì cô? Đương nhiên không thể.

Nếu không phải là vì Diệp Vi, vậy hơn phân nửa là bởi vì Lương Nhược Vi.

Vừa nghĩ như vậy, thật đúng là khiến người ta vừa ghen ghét vừa tức giận.

Lương Nhược Vi không thích náo nhiệt, không đúng, phải nói từ sau khi trọng sinh trở về, cô ta liền không thích náo nhiệt, cô ta chán ghét những sắc mặt dối trá đó, chán ghét phải đối phó những kẻ tiểu nhân nịnh bợ hai mặt, cho nên cô ta tìm một vị trí hẻo lánh gần cửa sổ ngồi xuống.

Cô ta tới chỗ này, chỉ là bởi vì phiền lòng, hẹn bạn bè tới đây ngồi ngồi.

Từ sau buổi tối ngày hôm đó, cô ta chưa từng gặp lại Từ Trì, Từ Trì nói lời lãnh khốc tuyệt tình như vậy, khiến cô ta cũng không biết nên dùng cái cớ gì đi tìm hắn. Không chỉ có Từ Trì, ngay cả Tào Hằng cũng từ chối giúp cô ta.

Tào Hằng nói: "Chị, tính cách của A Trì chị cũng không phải không biết, nếu lời nói của em có tác dụng, thời điểm lúc trước chị rời đi, em đã có thể khuyên được A Trì nên quên đi chị mà bắt đầu lại từ đầu, lúc trước em không làm được, hiện tại em cũng không có cách nào khuyên A Trì bắt đầu lại với chị. Hơn nữa cho dù em có tạo cơ hội cho hai người gặp mặt, chỉ cần A Trì không muốn, hai người gặp mặt nhau một vạn lần thì có ích lợi gì chứ?"

"Em là không muốn giúp chị?"

"Không phải không giúp chị, lúc trước em giúp chị, là bởi vì chị đã nói chị thích A Trì, mà em cũng nhìn ra được là, A Trì đối với chị còn nhớ mãi không quên, Diệp Vi...... Như vậy đối với Diệp Vi mà nói quá không công bằng, cho nên em mới có thể giúp hai người, em cũng không muốn Diệp Vi mãi mãi làm thế thân ở lại bên cạnh A Trì. Bất kể kết cục của hai người như thế nào, bị tổn thương nhiều nhất cũng là Diệp Vi. Hiện tại Diệp Vi đã biết sự thật, A Trì cũng xác định rõ cho thấy không muốn cùng chị bắt đầu lại một lần nữa, một người ngoài như em, liền không nên can thiệp vào."

Lương Nhược Vi há miệng thở dốc, cô ta có chút thất vọng nói: "Hiện tại em cũng đứng về phía Diệp Vi phải không? Em cảm thấy chị tổn thương Diệp Vi, chị có lỗi với cô ta?"

Trong lòng cô ta thật sự coi trọng Tào Hằng, cô ta và Tào Hằng cũng là cùng nhau lớn lên, bởi vì Tào Hằng thích cùng Từ Trì chơi đùa, mà Từ Trì lại thích đi theo cô ta, cho nên bọn họ cũng coi như là thanh mai trúc mã, tình cảm hai mươi mấy năm dĩ nhiên không tầm thường.

Huống chi ở đời trước, thời điểm nhà họ Lương xảy ra chuyện gần bên bờ vực phá sản, không chỉ có Từ Trì giúp cô ta, vươn viện trợ về phía cô ta, còn có Tào Hằng. Địa vị của nhà họ Tào ở thành phố B chỉ đứng sau Từ gia, lúc ấy Tào Hằng vừa mới tiếp nhận xí nghiệp của gia tộc không bao lâu, cũng là chịu đựng áp lực khắp nơi để giúp cô ta, vì cô ta bày mưu tính kế, đối với việc này cô ta vẫn luôn cảm kích trong lòng. Cho nên sau khi trọng sinh trở về cô ta cũng muốn đối xử với Tào Hằng thật tốt, cô ta biết xu thế kinh tế phát triển của mấy năm trong tương lai, có thể cung cấp cho hắn ta một ít "Kiến nghị" có lợi.

Nhưng cô ta không nghĩ tới chính là, Tào Hằng vậy mà từ chối cô ta, cô ta cho rằng lấy tâm ý của Tào Hằng đối với cô ta, hắn ta sẽ không từ chối mới đúng, nhưng hắn không chỉ có từ chối cô ta, còn đang đau lòng cho Diệp Vi?

Tào Hằng có chút bực bội gãi gãi tóc, bất đắc dĩ nói: "Em không phải đứng về phía Diệp Vi, em chỉ là cảm thấy cô ấy là một người con gái tốt, bị A Trì tổn thương như vậy, vốn dĩ liền rất đáng thương. Em cũng không có ý tứ trách móc chị, chuyện này nói đến cùng vẫn là A Trì sai, nếu không phải cậu ta, Diệp Vi cũng sẽ không bị cuốn vào, cũng liền không có những chuyện hư hỏng hiện tại này."

......

Về sau Lương Nhược Vi cô ta sẽ lại có cơ hội, chỉ cần cô ta nguyện ý, tất cả đều sẽ hướng tới phương hướng tốt đẹp để phát triển, lại không nghĩ rằng sẽ xuất hiện nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Cô ta uống một nhấp cà phê, một bên suy nghĩ nên làm sao để vãn hồi cục diện hiện tại, nên làm sao khiến Lương thị vượt qua nguy cơ, không, cô ta không chỉ có muốn cho Lương thị vượt qua nguy cơ phá sản, còn muốn cho Lương thị cường đại lên. Đáng giận chuyên ngành cô ta học trong hai đời trước sau đều không liên quan đến kinh doanh, cho dù có ký ức đời trước, đối với cô ta mà nói cũng phải cực kỳ cố hết sức.

Đang nghĩ ngợi, liền thấy một người phụ nữ hơi có chút quen mắt đi về phía cô ta, vừa mới gặp qua, cô ta nhớ rõ người phụ nữ này gọi là Chu Thiến Ngọc, là người phụ nữ nịnh nọt.

Chu Thiến Ngọc đặt mông ngồi xuống trước mặt Lương Nhược Vi, Lương Nhược Vi nhíu mày.

"Chị Nhược Vi, chị làm sao lại ngồi một mình ở chỗ này, muốn em ngồi cùng chị một lát hay không?"

"Không cần, tôi đang đợi người."

Chu Thiến Ngọc che miệng cười duyên nói: "Em liền biết, chị Nhược Vi nhất định là đang đợi Từ tổng đi, Từ tổng đã tới một hồi lâu, đang ở bên kia nói chuyện với Tào thiếu đó."

Từ Trì cùng Tào Hằng cũng ở đây? Lương Nhược Vi nghi hoặc một chút, bọn họ tới nơi này làm cái gì? Hơn nữa nếu không phải có việc, bình thường Từ Trì không thích tới nơi như này để uống cà phê, ngay cả lúc trước khi bọn họ còn ở bên nhau, cô ta nói muốn đến quán cà phê ngồi ngồi, Từ Trì đều sẽ biểu hiện thật sự kháng cự.

Cho nên Từ Trì tới nơi này làm cái gì? Hắn vì sao lại đến đây.

Lương Nhược Vi nói: "Cảm ơn, tôi đã biết, cô vội thì cứ đi đi."

Chu Thiến Ngọc a một tiếng, cố ý nói: "Chị Nhược Vi, chị không đi tìm Từ tổng bọn họ sao? Hay là người chị chờ không phải Từ tổng a?"

Sắc mặt Lương Nhược Vi phai nhạt xuống, cô ta nhíu mày, bộ dáng thoạt nhìn cực kỳ lãnh đạm: "Bất kể tôi đến chỗ nào, đều là việc riêng của tôi, không cần thiết giải thích với cô đi?"

Chu Thiến Ngọc vội vàng giải thích nói: "Em biết em biết, chị đừng nóng giận, em đây không phải chỉ thuận miệng nói thôi sao, không có ý khác, dù sao em cũng thấy Diệp Vi ngồi ở bên kia đó, em đây không phải sợ hồ ly tinh Diệp Vi kia câu dẫn Từ tổng sao? Chị không biết đâu, trong khoảng thời gian chị không ở đây, Từ tổng bị hồ ly tinh Diệp Vi kia lừa đến tìm không ra phương hướng, em là vì suy nghĩ cho chị a! Nếu là Diệp Vi lại đem Từ tổng quyến rũ đi rồi làm sao bây giờ? Nhưng mà chúng ta đều biết, Từ tổng đối với chị tình thâm như biển, chỉ là một kẻ như Diệp Vi, căn bản không cần để vào mắt! Là em quan tâm vớ vẩn."

...... Cái gì?

Diệp Vi cũng tới?

Lần này tốt, sắc mặt Lương Nhược Vi thật sự lạnh xuống, cô ta bưng cà phê lên uống một ngụm, nói: "Cảm ơn ý tốt của cô, tôi còn có việc, liền không ở lại với cô được."

Chu Thiến Ngọc mắt thấy mục đích đạt thành, cũng không ở lại lâu, đứng dậy liền rời đi.

Lương Nhược Vi ngồi một lát, càng ngồi tâm càng không yên, cuối cùng cô ta nhịn không được quay đầu lại tìm tìm, quả nhiên thấy được thân ảnh của Từ Trì cách đó không xa.

Hắn ngồi đối diện với cô ta, cô ta trông thấy sườn mặt hoàn mỹ của hắn, mày kiếm tinh mắt, cái mũi tuấn đĩnh, môi mỏng hơi nhấp, khí chất thanh lãnh, thoạt nhìn cùng xung quanh không hợp nhau. Mà Tào Hằng liền ngồi ở bên cạnh hắn, tiến đến bên tai hắn cũng không biết đang nhỏ giọng nói gì đó.

Từ Trì rũ mắt uống một nhấp cà phê, nâng nâng mí mắt nhìn Tào Hằng, khóe miệng khả nghi giật giật, hắn thoạt nhìn có chút thanh lãnh như vậy, nhưng lại ngoài ý muốn trở nên nổi bật.

Cô ta lại tìm một chút, lúc này mới nhìn thấy thân ảnh của Diệp Vi, khiến cô ta kinh ngạc chính là, cùng ngồi một chỗ với Diệp Vi, là một người con trai xa lạ. Hai người giờ phút này vừa nói vừa cười, không khí thoạt nhìn vô cùng tốt.

Đây là tình huống như thế nào?

......

Từ Trì cũng không nghĩ tới Diệp Vi sẽ ra ngoài xem mắt, hắn cho rằng Diệp Vi còn đang tức giận với hắn, vốn là hắn chuẩn bị, chờ thêm mấy ngày, đợi đến thời điểm Diệp Vi chân chính bình tĩnh lại, hắn lại đi tìm cô, lại đi đạt được sự tha thứ của cô.

Nhưng Diệp Vi làm sao lại có thể ra đây xem mắt?

"Khẳng định là đang giận dỗi với cậu!" Tào Hằng hận sắt không thành thép nói, "Cậu làm sao có thể ngu như vậy, cậu dùng đầu óc nghĩ lại cho tốt, đang yên đang lành, từ trước đến nay Diệp Vi không đi xem mắt, cố tình lại ngay lúc này ra đây xem mắt, là bởi vì sao? Còn không phải bị cậu chọc tức sao!"

Từ Trì nhìn Tào Hằng, ánh mắt lại lần nữa rơi xuống trên người đàn ông gọi là Triệu Khải kia, hắn nhìn nhìn Triệu Khải, lại nhìn về phía Diệp Vi.

Người đàn ông khí thế cường đại, căn bản không thể bỏ qua, bị nhìn như vậy, Diệp Vi không có khả năng không cảm giác gì, ngay cả Triệu Khải cũng phát hiện không thích hợp, hắn ta nhịn không được nhìn nhìn Từ Trì cùng Tào Hằng ở một bên.

Triệu Khải nhỏ giọng nói: "Bọn họ đều là bạn của em? Có phải có việc muốn nói với em hay không?"

Thời điểm hắn ta vừa mới nhìn thấy Tào Hằng, liếc mắt một cái liền nhìn ra thân phận của hắn không bình thường, lúc này lại gặp Từ Trì, bất kể là khí chất thanh lãnh của đối phương hay là đôi mắt sắc bén kia, khiến hắn ta càng thêm khẳng định suy đoán của chính mình. Thân phận và địa vị của hai người này khẳng định không bình thường, nhưng là theo hắn ta biết, tuy rằng gia thế Diệp Vi không tồi, nhưng cũng không dính dáng đến hào môn thế gia.

Tào Hằng dựng lỗ tai lên nghe lén, ngay cả ánh mắt của Từ Trì cũng sâu một ít, bọn họ đều muốn biết Diệp Vi sẽ trả lời như thế nào.

Diệp Vi lắc đầu nói: "Không phải, anh đừng hiểu lầm, tôi cùng bọn họ không phải bạn bè."

Triệu Khải hiểu rõ gật gật đầu a một tiếng.

Tào Hằng nhìn về phía Từ Trì, nói: "Nhìn thấy không, cậu ở trong lòng Diệp Vi đến cả bạn bè cũng không phải!"

Từ Trì: "......"

Từ Trì: "Ồ, Diệp Vi nói chính là 'bọn họ'."

Tào Hằng: "?? Không có khả năng, rõ ràng là Diệp Vi nói cậu!"

Từ Trì: "A."

Diệp Vi giải thích nói: "Tôi cùng bọn họ lúc trước có quen biết, ở giữa từng có một chút khúc mắc đi, nhưng mà cũng đã nói rõ ràng, hiện tại không còn giao tình gì."

Tào Hằng lại chọc chọc Từ Trì: "Nhìn thấy không, Diệp Vi đang phủi sạch quan hệ với cậu! Muốn tuyệt giao với cậu!"

Từ Trì: "............"

Triệu Khải nói: "Vậy hiện tại bọn họ vì sao......?" Nếu đã không còn giao tình, vì sao còn nhìn chằm chằm không bỏ như vậy?

Diệp Vi nhíu nhíu mày, cũng có chút kỳ lạ: "Tôi cũng không biết a, nhưng mà nơi này là quán cà phê, nơi công cộng, bọn họ lại không có làm cái gì quá phận, tôi cũng không nên nói gì nhiều...... Bằng không chúng ta đi trước đi?"

Đúng lúc Triệu Khải cũng không muốn bị nhìn chằm chằm, lập tức gật đầu nói được.

Hai người đứng dậy chuẩn bị rời đi, Tào Hằng có chút sốt ruột, đẩy đẩy Từ Trì nói: "Diệp Vi cũng sắp đi rồi, cậu cứ nhìn như vậy, không làm chút gì sao?"

Trong lòng Từ Trì tuy rằng có chút tức giận, nhưng mà trong lòng hắn hiểu rõ, người Diệp Vi thật sự thích là hắn, cô nặng nhất tình nghĩa, không có khả năng liền dễ dàng buông như vậy, cho nên cô sẽ không có cái gì với người đàn ông kia.

Nhưng là muốn hắn nhìn Diệp Vi cùng Triệu Khải cứ như vậy rời đi, quả thật hắn cũng không làm được.

"Diệp Vi." Hắn đứng lên, "Chúng ta nói chuyện đi."

Diệp Vi bị gọi lại, trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn qua đây, cô quay đầu lại nhìn Từ Trì, ánh mắt nhàn nhạt, không thể hiểu được nói: "Nói chuyện gì? Chúng ta có cái gì để nói sao?"

Từ Trì đã sớm đoán được Diệp Vi sẽ từ chối: "Có, đi theo anh."

Một câu của Từ Trì, khiến một nhóm chị em nhìn lén ở bên cạnh đều chấn kinh rồi!

"Không phải chứ?!" "Thì ra là Từ Trì tới tìm Diệp Vi?"

"Vậy Lương Nhược Vi đâu?"

"Lương Nhược Vi thua?"

"Cho nên hiện tại là thế thân Diệp Vi thắng sao?"

"Thủ đoạn của bitchy này thật cao!"

"...... Diệp Vi thật là lợi hại a, cô ấy vậy mà thật sự lừa gạt được Từ Trì rồi, muốn bái sư làm sao bây giờ?"

......

Từ Trì muốn kéo Diệp Vi đi, hắn muốn mang cô rời đi, Diệp Vi lui ra phía sau một bước né tránh, lắc đầu nói: "Thật xin lỗi, chúng ta thật sự không có gì đáng nói, nên nói tôi cũng đã nói rõ ràng."

Từ Trì nhíu mày, hắn thấy ánh mắt Diệp Vi nhìn hắn, rõ ràng sạch sẽ, cô tựa hồ là thật sự cảm thấy không có gì đáng nói với hắn, cũng thật sự là không muốn đi cùng hắn.

Cái nhận thức này khiến trong lòng hắn như là bị kim đâm, có chút đau, không nguy hiểm đến tính mạng, lại đứt quãng tra tấn người.

Vừa thấy cảm xúc giằng co xuống, Tào Hằng vội vàng tiến lên hoà giải: "Được rồi được rồi, mọi người đều là bạn bè, không bằng cùng nhau ăn một bữa cơm?"

Hắn ta một ôm câu lấy bả vai Triệu Khải, giống như anh em tốt nói: "Người anh em, ăn một bữa cơm thế nào?"

Triệu Khải kéo cánh tay Tào Hằng ra, nói: "Tôi nghe Diệp Vi."

Tào Hằng cười nói: "Diệp Vi, đi thôi, mọi người hiếm khi gặp gỡ, cùng nhau ăn một bữa cơm, tôi mời khách!"

Diệp Vi lắc đầu nói: "Không cần, chúng ta cũng không phải bạn bè, không cần cùng nhau ăn cơm đi, lại nói tôi và Triệu Khải còn có việc, chúng tôi liền đi trước, hai người đi ăn đi."

...... Gì??

Tào Hằng còn đang giả cười hoà giải: "???"

Từ Trì: "......"

Hắn nhìn Tào Hằng cười lạnh một tiếng.

Tào Hằng chớp chớp mắt, nhìn Diệp Vi, vẻ mặt mờ mịt: "A?"

Diệp Vi đi theo chớp chớp mắt, thoạt nhìn vô tội lại chân thành, còn có chút nghi hoặc, phảng phất đang hỏi hắn ta có phải nghe không hiểu hay không? Lại giống như đang nói hắn ta làm sao có thể nghe không hiểu chứ?

Tào Hằng nói: "...... Chúng ta không phải bạn bè sao?"

Diệp Vi gật đầu nói: "Không phải a."

Chuyện này khiến Tào Hằng thật sự là có chút ngốc, hắn ta nhìn nhìn Từ Trì, có chút khổ sở càng nhiều vẫn là kinh ngạc: "Vì sao không phải chứ? Tôi cho rằng chúng ta là bạn bè?"

Diệp Vi nói: "Là trước kia, hiện tại không phải."

Tào Hằng ngẩn người, vì sao là trước kia, hiện tại lại không phải rồi?

Diệp Vi ôn tồn giải thích nói: "Nếu như chúng ta là bạn bè, anh thân là bạn, sẽ không giúp đỡ người phụ nữ khác tới đoạt bạn trai của bạn mình, nếu anh giúp, đã nói lên anh không coi tôi là bạn. Làm bạn bè, cũng sẽ không lừa gạt sự việc nào đó không tốt đối với bạn của anh, nếu anh đã giúp, cũng đã giấu diếm, vậy chứng minh chúng ta không phải bạn bè a."

"Anh không phải bạn của tôi, cho nên không giúp tôi cũng không có gì kỳ lạ không phải sao? Cho nên tôi có thể hiểu được, anh cũng đừng quá để ý."

Tào Hằng trực tiếp kinh sợ tại chỗ, hắn ta cho rằng lòng tốt của bản thân, thì ra nhìn từ góc độ của Diệp Vi, vậy mà là đồng lõa sao?

Hại Diệp Vi thương tâm thống khổ như vậy, trừ bỏ Từ Trì và Lương Nhược Vi, cũng có phần của hắn ta......

Hắn ta cho rằng Diệp Vi khách khí ôn nhu với hắn ta, là đã coi hắn ta là bạn, thì ra trong lòng cô cái gì cũng hiểu rõ, chỉ là tính cách của cô ôn nhu lại quá mức lý trí, cho nên đối với hắn ta mới không có châm chọc mỉa mai, không có trách móc hắn làm những chuyện đó, thậm chí còn nói cô có thể hiểu được cách làm của hắn ta.

Vì sao sẽ hiểu được? Bởi vì Diệp Vi cảm thấy chính bản thân cô không phải bạn của hắn ta, cho nên bất kể hắn ta làm nhiều sự việc quá phận, những tâm tư đó của hắn ta, xem ra ở trong mắt cô, đều có thể hiểu được.

Giờ phút này Tào Hằng chỉ cảm thấy hối hận không thôi, nếu lại cho hắn ta một cơ hội nữa, khẳng định hắn sẽ không nhìn Diệp Vi bị lừa gạt, bị tổn thương.

Ngay cả Từ Trì lúc này cũng nhịn không được nhìn Diệp Vi, hắn đột nhiên phát hiện, dường như Diệp Vi vẫn luôn rất bình tĩnh, cô cũng không có quá xúc động, cũng không có xử trí theo cảm tính, ngược lại, so với ai khác cô đều lý trí hơn, so với ai khác đều rõ ràng tất cả mọi chuyện trước mắt kia.

Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ, những tổn thương hắn gây ra kia đã không thể vãn hồi, cũng không thể xóa nhòa.

Tuy rằng Triệu Khải nghe xong có chút ngây thơ mờ mịt, nhưng hắn ta biết, Từ Trì và Tào Hằng trước mặt, đã làm chuyện gì rất có lỗi với Diệp Vi, muốn cầu được Diệp Vi tha thứ.

Bả vai Tào Hằng gục xuống, "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn tổn thương cô."

Diệp Vi nói: "Không sao, tôi cũng nói tôi có thể hiểu được, anh cũng đừng quá để ở trong lòng."

Tào Hằng nghe thấy trong lòng càng khó chịu hơn, Diệp Vi chính là quá thiện lương, ngược lại hắn ta tình nguyện Diệp Vi đánh hắn ta một trận mắng hắn ta vài câu, cũng tốt hơn như bây giờ.

"Tôi biết sai rồi, trước kia là tôi làm không đúng, về sau tôi tuyệt đối sẽ không lại như vậy...... Chúng ta về sau còn có thể làm bạn không?" Cũng không biết vì sao, hắn ta thật sự rất thích Diệp Vi, thời điểm ở cùng với Diệp Vi, khiến hắn ta cảm thấy rất nhẹ nhàng, rất tự tại, hắn ta thật sự muốn trở thành bạn với Diệp Vi.

"Không thể đi." Diệp Vi nghĩ nghĩ, "Tôi không muốn làm bạn với người từng tổn thương tôi."

Tào Hằng: "......"

Từ Trì nhìn vẻ mặt kiên định của Diệp Vi: "Cho anh chút thời gian, chúng ta cùng nhau nói chuyện thật tốt."

Diệp Vi vẫn bình tĩnh như cũ: "Không được đi, tôi còn có việc."

Nếp nhăn giữa mày Từ Trì càng sâu: "Diệp Vi, em nhất định phải kháng cự anh như vậy sao?"

Kháng cự?

Diệp Vi không thể hiểu được: "Tôi vì sao phải kháng cự? Việc này rất kỳ lạ sao? Anh nói đi, vì sao tôi phải vì một người râu ria là anh, đem chuyện của tôi để qua một bên chứ? Từ tiên sinh, anh sẽ vì một người râu ria, buông sự việc trong tay của mình xuống sao?"

Rất hiển nhiên, sẽ không.

Diệp Vi: "Tôi có thể hiểu được hai người, hy vọng hai người cũng có thể hiểu được tôi một chút, cảm ơn."

Sắc mặt Từ Trì trắng xanh, trong nháy mắt còn muốn trở nên khó coi hơn so với Tào Hằng.

Hai người đều là cao lớn tuấn lãng, ngay lúc này, khuôn mặt có chút trầm xuống, thoạt nhìn thật đúng là...... Có chút đáng thương của người có đồng cảnh ngộ thông cảm cho nhau.

Bọn họ ai cũng không nghĩ đến, Diệp Vi lại dứt khoát quả quyết như vậy.

......

Lúc này đám chị em kích động đến mức đỏ mặt.

"DM, Diệp Vi thật lợi hại, vậy mà khiến Tào Hằng chủ động nói muốn làm bạn với cô ấy!"

Tào Hằng có tiếng là hoa hoa công tử, đổi bạn gái so với thay quần áo còn nhanh hơn, kiểu dáng cũng không lặp lại, hắn ta thích ăn nhậu chơi bời, hồ bằng cẩu hữu(*) bên cạnh vượt qua ba chữ số, có đôi khi điên cuồng lên một ngày có thể tụ họp ba lần. Nhưng đồng dạng, người phụ nữ hắn ta thật sự thích không có, anh em hắn ta thật sự coi là bạn, cũng chỉ có mấy người.

(*) Hồ bằng cẩu hữu: Bè mà không phải bạn, bạn xấu.

Nhìn người đàn ông như có bạn bè vây quanh chơi đùa nhiều nhất, bạn bè chân chính bên cạnh ngược lại cực kỳ thưa thớt, nhưng một khi được hắn ta nhận định, đó chính là chuyện cả đời này.

"Cô ấy từ chối! Cô ấy vậy mà từ chối!"

"Diệp Vi từ chối Tào Hằng còn từ chối Từ Trì! "

"Diệp Vi nói Từ Trì là người râu ria!"

"Diệp Vi đi rồi!"

"Cô ấy rời đi liền ngay cả đầu cũng không quay lại cùng cẩu nam nhân khác rời đi!"

"Đệt, phí phạm của trời!"

Diệp Vi biết cô vừa từ bỏ cái gì không? Là tiền a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net