Truyen30h.Net

Edit Xuyen Nhanh Hang Tri Nu Phu Online Cho Chet Duy Khach

Diệp Oánh vẫn luôn có thể cảm giác được Diệp Vi có một loại địch ý nào đó đối với cô ta, cô đối xử với cô ta không tốt như ngoài mặt vậy, cô ta cũng biết Diệp Vi hẳn là không thích cô ta, nhưng cô ta không nghĩ tới chính là, Diệp Vi có thành kiến sâu như vậy với cô ta, ngay cả chuyện cô xém chút nữa không thể về nhà, cũng cho rằng là cô ta ở giữa cản trở, cố ý làm hại cô không thể trở về.

Nhưng thật ra không phải, chỉ là cô ta quá khó chịu, căn bản không tiếp thu được trong khoảng thời gian ngắn, cho nên mới nhịn không được muốn khóc.

Cô ta khóc, chỉ là bởi vì khổ sở, không phải muốn khóc để làm ba mẹ đau lòng, cũng không phải muốn để cho ba mẹ thay đổi chủ ý, cô ta cũng không nghĩ tới ba mẹ vậy mà lại vì không muốn cô ta thương tâm khổ sở, nguyện ý đem tất cả mọi chuyện giữ nguyên như ban đầu.

Thời điểm vừa mới biết quyết định này, cô ta khiếp sợ, ngoài ý muốn, cô ta cảm thấy như vậy không tốt, nhưng lại không cách nào phủ nhận, trong lòng cô ta vui vẻ, cũng cảm động, đương nhiên, cô ta đối với Diệp Vi cũng càng thêm áy náy, cô ta vui vẻ cảm động chính là thì ra cha mẹ lại yêu cô ta như vậy, áy náy chính là, không thể để Diệp Vi trở lại bên cạnh cha mẹ ruột, việc này đối Diệp Vi mà nói cũng không công bằng.

Nhưng mà anh trai nói, mặc dù mọi chuyện vẫn duy trì như cũ, nhưng là nhà họ Diệp sẽ giúp đỡ nhà họ Trần, sẽ không để Diệp Vi tiếp tục chịu ủy khuất, vào những ngày nghỉ lễ, còn có thể đón Diệp Vi trở về.

Cô ta nghĩ, như vậy kỳ thật cũng không xấu, cô ta có tình cảm rất sâu đối với căn nhà này, hẳn là Diệp Vi cũng giống cô ta đi, cho dù không có quan hệ huyết thống, nhưng là hai bên ở chung với nhau được mười tám năm, tình cảm vẫn là có.

Chỉ là sau này, Diệp Vi lấy cái chết bức bách trở về, biến hóa duy nhất là, cô ta không có trở về, vẫn như cũ sinh sống ở nhà họ Diệp.

Diệp Oánh cho rằng chỉ cần cô ta ở chung với Diệp Vi thật tốt, cuộc sống sẽ tốt giống như trước kia vậy, tuy rằng ba mẹ không phải ba mẹ ruột của cô ta, nhưng trong lòng cô ta vẫn coi bọn họ như người thân của mình, tình cảm giữa bọn họ cũng không có bất kỳ thay đổi gì. Cô ta cũng sẽ ở chung với Diệp Vi thật tốt, thật tình xem cô là chị gái, nhưng cô ta không nghĩ tới Diệp Vi lại mang địch ý mạnh như vậy đối với cô ta, cô ta bị Diệp Vi xem như là người ngoài, là người tới cùng cô chiếm đoạt tất cả...

Diệp Vi nghĩ cô ta như vậy cô ta có thể hiểu được, dù sao ở trong mắt Diệp Vi, cô ta chính là người chiếm lấy thân phận của cô không muốn rời đi, cô cảm thấy cô ta là ham muốn vinh hoa phú quý của nhà họ Diệp, ham muốn cuộc sống an nhàn mà nhà họ Diệp có thể mang lại cho cô ta, Diệp Vi nghĩ như vậy cũng không có gì đáng trách. Nhưng khiến cô ta cảm thấy sợ hãi chính là, rõ ràng Diệp Vi rất chán ghét cô ta, nhưng ở trước mặt ba mẹ, cô lại chưa từng biểu hiện ra ngoài một chút nào, thật sự coi bản thân thành một người chị tốt.

Diệp Vi rất biết diễn, vậy mà thật sự khiến ba mẹ cho rằng hai chị em cô ta ở chung rất tốt.

Nhưng cô ta lại không có cách nào nói cho bọn họ, Diệp Vi không thích cô ta, Diệp Vi muốn đuổi cô ta đi...... Nếu là ba mẹ biết được, hẳn là sẽ rất thương tâm rất khó xử đi.

Cô ta chỉ có thể che dấu khổ sở dưới đáy lòng, coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Mặc dù Vương Tuệ tốn rất nhiều tâm tư chiếu cố Diệp Vi, nhưng bà ta vẫn rất quan tâm Diệp Oánh, cũng từng âm thầm hỏi han chuyện học hành và sinh hoạt của cô ta, còn nói: "Gần đây mẹ có quan tâm Vi Vi nhiều hơn, con biết đó, chị gái con vừa mới trở về, cái gì cũng đều không hiểu, cho nên càng cần chúng ta chiếu cố nhiều hơn. Con không nên cảm thấy mẹ và ba không quan tâm con, nếu con gặp phải chuyện gì không vui, vẫn cứ giống như trước đây, tới tìm mẹ tâm sự."

Diệp Oánh ngoan ngoãn gật đầu nói được: "Mẹ yên tâm, con đều hiểu rõ."

Vương Tuệ vui mừng sờ sờ đầu con gái, dù sao cũng là nhìn con bé lớn lên, bà ta biết Diệp Oánh là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, bây giờ là tình huống đặc thù, con bé cũng sẽ hiểu cho bọn họ.

Cứ việc Diệp Oánh ở trước mặt Diệp Thế Thành, Vương Tuệ, và Diệp Thao tận lực ngụy trang, nhưng là Diệp Thao vẫn cảm giác được tâm tình Diệp Oánh dường như không tốt lắm, "Làm sao lại không vui?"

"Không có a." Diệp Oánh phản xạ có điều kiện phủ nhận nói.

Diệp Thao bất đắc dĩ xoa xoa đầu Diệp Oánh nói: "Có chuyện gì không thể nói với anh? Nói cho anh, rốt cuộc làm sao vậy? Có phải ở trường học có người bắt nạt em hay không?"

Diệp Thao đang học đại học, cũng không thường xuyên ở nhà, chỉ trừ bỏ cuối tuần hoặc là thời điểm có việc sẽ trở về, cho nên cũng không biết giữa Diệp Oánh và Diệp Vi đã xảy ra chuyện gì.

Diệp Oánh cười nói không có.

"Vậy vì sao không vui?" Diệp Thao truy vấn, nghĩ nghĩ nói, "Chẳng lẽ là bởi vì Diệp Vi?"

"Không phải." Diệp Oánh liên tục xua tay, "Chị ấy rất tốt, anh đừng nói bậy."

"Em kích động như vậy, chẳng lẽ thật sự là bởi vì Diệp Vi? Có phải em ấy nói cái gì với em hay không?" Diệp Thao hiểu Diệp Oánh, giờ phút này nhìn bộ dáng của con bé, cũng đã đoán được đại khái, tâm tình Diệp Oánh không tốt, rất có thể thật sự là bởi vì Diệp Vi.

Diệp Oánh nói: "Không có."

"Thật sự?"

"Thật sự không có!" Diệp Oánh nói, "Anh đừng hỏi nữa, không liên quan gì đến chị, là do bản thân em."

Diệp Thao thở dài một tiếng, nói: "Anh không nghĩ nhiều, là em không nên nghĩ nhiều, ba mẹ còn có anh, đều thương em, bất kể xảy ra cái gì, em cũng vĩnh viễn là người nhà của chúng ta, biết không?"

Diệp Oánh chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp: "Em biết rồi, anh trai."

Diệp Thao: "Về sau có cái gì cứ nói với anh, đừng một mình buồn bực ở trong lòng, cẩn thận làm cho bản thân buồn đến hỏng đó."

Diệp Oánh ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ nghĩ nói: "Anh, anh và chị ở chung có tốt không?"

Diệp Thao nghĩ nghĩ nói: "Vẫn tốt, cũng chỉ có như vậy đi, làm sao vậy?" Bọn họ tách ra mười tám năm, mới tiếp xúc mấy ngày, hai bên vẫn còn mới lạ, không có cách nào thân mật hơn được bao nhiêu.

"Không có gì, chính là lo lắng anh và chị ở chung không được tốt......"

"Việc này thì không có, em cũng biết, trước kia anh không thích em ấy, là bởi vì em ấy vậy mà nháo tuyệt thực cũng muốn trở về, một chút cũng không xem sinh mạng của bản thân ra gì, hơn nữa em ấy còn kiên quyết như vậy, đem giáo dưỡng mười tám năm của người nhà em ấy đặt ở chỗ nào chứ?" Diệp Thao nhíu mày thở dài nói, "Lúc ấy anh cảm thấy em ấy là người bạc tình bạc nghĩa, em ấy chết cũng muốn trở về, khả năng chỉ là bởi vì điều kiện nhà chúng ta tốt, nhưng là trong khoảng thời gian ở chung này, lại biết được trước kia em ấy phải trải qua những ngày tháng đó......"

Diệp Thao nói: "Anh cũng có chút có thể hiểu được vì sao em ấy lại làm như vậy, nhưng mà cách em ấy làm quá cực đoan, anh vẫn là không ủng hộ. Oánh Oánh, em cũng đừng học Diệp Vi, không có bất kỳ sự việc gì có thể khiến cho chúng ta từ bỏ sinh mạng, hiểu chưa?"

Diệp Oánh lập tức bảo đảm nói: "Sẽ không, anh yên tâm đi."

Diệp Thao vừa lòng gật gật đầu: "Được rồi, bị uỷ khuất gì thì tới tìm anh, anh trai lấy lại công đạo cho em."

Diệp Oánh nhẹ nhàng cười gật đầu nói được, đôi mắt cong cong như trăng non, thoạt nhìn vừa xinh đẹp lại đáng yêu.

Diệp Oánh nói với bản thân không cần để ý nhiều như vậy, cho dù Diệp Vi nhằm vào cô ta, phòng bị cô ta cũng không quan hệ, cô ta còn có ba mẹ và anh trai yêu thương cô ta, hơn nữa cô ta tin tưởng thời gian lâu dài, Diệp Vi cũng sẽ hiểu được cô ta là thật sự không muốn tranh giành cái gì với cô, cô ta là thật tâm muốn sống thật tốt với cô, một ngày nào đó, Diệp Vi sẽ buông xuống thành kiến đối với cô ta.

Ngày hôm sau thời điểm đi tới trường học, Chương Dục cơ hồ ngay lập tức tới tìm cô ta, hỏi cô ta: "Tại sao không trả lời tin nhắn của tớ?"

Diệp Oánh cúi thấp đầu nói: "Thật xin lỗi."

Lúc ấy tâm tình cô ta không tốt, ai cũng không muốn để ý, Chương Dục gửi tới tin nhắn hỏi cô ta vì sao không đến, cô ta cũng không biết nên giải thích với hắn như thế nào, liền để một bên không quản nhiều.

Chương Dục nhíu nhíu mày, bộ dáng có chút bất đắc dĩ: "Cậu không cần gạt tớ, chuyện này là Diệp Vi quá đáng."

Diệp Oánh lập tức nhìn Chương Dục nói: "Không liên quan đến chị ấy, cậu không nên nói lung tung."

Chương Dục nói: "Tớ đều biết."

Diệp Oánh nghi hoặc nói: "Cậu biết cái gì?"

Chương Dục: "Tớ biết là Diệp Vi không muốn cậu đi, cậu ta còn mặc váy của cậu, cho nên cậu mới không có cách nào tới."

Diệp Oánh không nghĩ tới Chương Dục đã đoán ra được, khẩn trương nói: "Làm sao cậu biết? Cậu có nói gì với chị ấy sao? Có phải cậu tìm chị ấy gây phiền toái hay không?"

"Sự việc rõ ràng như vậy, làm sao tớ lại không đoán được?" Chương Dục nghĩ đến Diệp Vi cũng không khỏi có chút bất đắc dĩ, "Cậu đừng có gấp, tớ không làm gì Diệp Vi, tớ chỉ nói với Diệp Vi hy vọng cậu ta đừng tiếp tục nhằm vào cậu nữa, không có ý gì khác."

Lúc này Diệp Oánh mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta lo lắng Chương Dục vì cô ta nói những lời kia sẽ làm tăng hiểu lầm của Diệp Vi đối với cô ta, Diệp Vi không thích cô ta như vậy, rất có thể sẽ còn cho rằng cô ta cố ý để Chương Dục đi tìm cô gây phiền phức, nói: "Đây là chuyện của tớ và chị gái, cậu không cần để ý."

"Tớ mặc kệ, chẳng lẽ nhìn cậu bị cậu ta khi dễ sao?"

"Chị ấy không có khi dễ tớ, chỉ là chị ấy không tin tớ mà thôi, tớ có thể hiểu được."

"Diệp Oánh. . ."

"Chương Dục, cám ơn cậu, tớ biết là cậu đang lo lắng cho tớ, cậu sợ tớ sẽ bị ủy khuất, cái gì cũng muốn xử lý tốt giúp tớ, nhưng đây là chuyện của tớ và chị, chị không tin tưởng tớ, người khác cũng không có biện pháp giúp tớ, nhưng vẫn là phải cám ơn cậu, cậu tin tớ đi, tớ có thể xử lý tốt. Mà tớ cũng tin thời gian lâu dài, chị ấy sẽ hiểu được chân tình của tớ."

Chương Dục nhìn bộ dáng kiên trì của Diệp Oánh, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Hắn ngược lại hi vọng mọi chuyện có thể giống như Diệp Oánh nói vậy, cô ấy có thể đem mọi việc xử lý tốt, có điều thẳng đến khi kết thúc cuộc thi cuối kỳ, hắn vẫn chưa nhìn thấy thái độ của Diệp Vi đối với Diệp Oánh có chỗ nào chuyển biến, ngược lại chỉ nhìn thấy Diệp Vi càng khi dễ Diệp Oánh nhiều hơn.

Không chỉ có như thế, điểm thi của Diệp Oánh đứng hạng mười toàn khối không nhận được tuyên dương gì, ngược lại xếp hạng của Diệp Vi đứng thứ một trăm từ dưới đếm lên, lại được Diệp Thế Thành và Vương Tuệ trắng trợn khen ngợi một phen. Lý do là thời điểm lúc trước Diệp Vi vừa mới chuyển trường, thành tích thi thàng của cô xếp thứ chín đếm ngược, đến kỳ thi kế tiếp tiến bộ hơn 80 hạng, tiến bộ của cô lớn như vậy, đủ để nhìn ra hai tháng này cô đã rất cố gắng học tập.

Mà lúc này, Diệp Thế Thành và Vương Tuệ vì muốn giới thiệu Diệp Vi cho mọi người, còn đặc biệt tổ chức một buổi tiệc trưởng thành mười tám tuổi cho Diệp Vi, tuy rằng sinh nhật của cô đã sớm qua, nhưng là vì đền bù mười tám năm thua thiệt đối với Diệp Vi, bọn họ lại đặc biệt tổ chức một lần.

Là lễ trưởng thành, cũng là để giới thiệu Diệp Vi cho mọi người ―― để cho mọi người biết, Diệp Vi là con gái ruột của bọn họ, là đại tiểu thư chân chính nhà họ Diệp.

Vào ngày hôm đó, nhà họ Diệp mở tiệc chiêu đãi toàn bộ nhân vật nổi tiếng ở thành phố C, không chỉ có trong giới kinh doanh, ngay cả giới chính trị cũng có, ngày hôm nay, Diệp Vi trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

Chương Dục nhìn Diệp Vi mặc một bộ váy cúp ngực dài màu trắng kéo Diệp Thế Thành và Vương Tuệ đứng ở trước sân khấu, trên người cô mang trang sức lấp lánh xinh đẹp, trên đầu còn đeo một cái vương miện công chúa nhỏ, lúc này cô, nụ cười xán lạn lại xinh đẹp, cơ hồ khiến người ta không thể liên hệ Diệp Vi với cái người vừa đen lại quê mùa kia, giờ khắc này, cô giống như chân chính trở thành một công chúa.

Chương Dục nhìn về phía Diệp Oánh, trông thấy đáy mắt Diệp Oánh rõ ràng có mất mát.

Diệp Vi đứng trên sân khấu, đi theo bên cạnh Vương Tuệ trong mấy tháng học được cách giả vờ ưu nhã, cô thổi tắt ngọn nến có chữ "18 tuổi", nguyện vọng là cho phép mau chóng rút được hệ thống y học Trung Quốc sớm một chút, sau đó nói: "Cảm ơn mọi người đã tới chúc mừng sinh nhật tôi, đây là một ngày vui sướng nhất, hạnh phúc nhất của tôi, có ba mẹ và anh trai bên cạnh tôi, có bánh sinh nhật có thể ăn, còn có thật nhiều thật nhiều quà sinh nhật. . ."

"Ba, mẹ, cảm ơn hai người đã đối tốt với con như vậy, là hai người để cho con biết, thì ra con cũng có thể hạnh phúc như vậy, để con biết rất nhiều suy nghĩ trước kia của con là sai, để con biết cuộc đời của con là vì bản thân con mà sống, cũng cho con đối với tương lai của mình tràn ngập chờ mong."

Bộ dáng Diệp Vi cười lên rất là xán lạn, những nét nhút nhát cùng tò mò trước kia cả cô, tất cả đều đã biến thành tự tin và kiêu ngạo, hơn nữa trải qua khoảng thời gian bảo dưỡng này, cô thật sự coi là trắng lên không ít, cô đã từng vừa đen vừa gầy lại vừa quê mùa, mặc dù hiện tại vẫn còn có chút đen, nhưng là đã trắng được một chút, cũng không còn gầy giống như trước đó vậy, trên mặt có thịt, mặc vào bộ lễ phục xinh đẹp cao cấp kia lên người, thật sự có cảm giác của một tiểu thư khuê các.

"Thời điểm vừa tới tôi đã từng nói qua, nếu như tôi không dũng cảm, sẽ không biết tôi có thể hạnh phúc như vậy. Mặc dù cuộc sống hiện giờ rất rất tốt, nhưng là tôi cũng không có quên gia đình đã từng dưỡng dục tôi, đi theo họ, mặc dù ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn thiếu chút bỏ học, nhưng tôi vẫn khỏe mạnh sống đến năm mười tám tuổi, biết chữ, đọc sách. . ."

"Tôi biết, cuộc sống như vậy ở trong mắt ít người, là chịu khổ chịu tội, là khắt khe, nhưng thật ra không phải, bởi vì đây là những gì bà nội có thể cho tôi, cuộc sống tốt nhất. Giống như ba mẹ hiện tại, bọn họ đều dùng hết khả năng lớn nhất của mình, dạy dỗ tôi, tốt với tôi, cho tôi ăn no mặc ấm, cho tôi sự quan tâm và yêu thương, cho nên thời gian của những năm tháng kia tôi trôi qua cũng hạnh phúc giống như hiện tại, tôi không cảm thấy những thứ đã từng đó là trắc trở."

Diệp Thế Thành và Vương Tuệ một mặt cảm khái, lại nhịn không được cảm thấy vui mừng, con gái của bọn họ rất hiểu lí lẽ, bởi vì bọn họ cũng không nghĩ tới, những vất vả đã từng kia, ở trong mắt Diệp Vi, vậy mà cũng là hạnh phúc, là để cho người ta hoài niệm.

Diệp Thao cũng không nghĩ tới Diệp Vi vậy mà lại nghĩ như vậy, hắn ta còn tưởng rằng Diệp Vi sẽ rất hận không thể đem những chuyện trước kia quên sạch hết, nhưng cô vậy mà còn cảm thấy những ngày tháng kia cũng là hạnh phúc?

Ngay cả Chương Dục cũng không nghĩ đến Diệp Vi sẽ nói như vậy, việc này không khỏi khiến hắn đối với Diệp Vi có chút đổi mới, nhưng đồng thời, cũng khiến hắn càng thêm cảm thấy Diệp Vi là một cô gái tâm cơ thâm trầm, cô biết cách thu mua lòng người, ai có thể biết lời cô nói là thật hay giả chứ? Bởi vì hắn có thể nhìn ra tự ti trên mặt Diệp Vi đang biến mất từng chút một, sự tự hào của cô lại dần chuyển biến thành ngạo mạn, mà tự tin sắp sửa biến thành tự phụ.

Diệp Oánh nhìn thấy ba mẹ đang chăm chú nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Diệp Vi, trong lòng không khỏi chua xót, bởi vì đã rất lâu ba mẹ không có nhìn cô ta như vậy, ngay cả khi cô ta vô cùng vui vẻ đưa phiếu điểm cho bọn họ xem, cũng bởi vì sợ sẽ đả kích đến Diệp Vi, chỉ vội vàng nhìn qua liền để ở một bên, sau đó đi quan tâm Diệp Vi, khích lệ Diệp Vi, nói cho cô thành tích không phải là quan trọng nhất. . .

Đã từng không phải như vậy, thành tích của cô ta sẽ được ba mẹ khích lệ, sẽ được bọn họ tặng quà, sẽ nghe được bọn họ nói, cô ta quả nhiên là công chúa nhỏ lợi hại nhất của bọn họ. . .

Nhưng hiện tại những thứ này, tất cả đều biến mất không thấy.

Diệp Vi quay đầu nhìn về phía Diệp Thế Thành cùng Vương Tuệ nói: "Ba mẹ, lần này được nghỉ hè, con muốn đem em gái trở về xem một chút, có thể chứ? Con đã nhìn thấy ba mẹ, ba mẹ cuối cùng cũng gặp được con. Nhưng là ba Trần và bà nội còn chưa có nhìn thấy con gái, cháu gái ruột của bọn họ đâu , con nghĩ em ấy khẳng định cũng sẽ muốn gặp bọn họ một chút. Đúng không, em gái?"

Ánh mắt Diệp Vi nhìn về phía Diệp Oánh đang đứng một bên, Diệp Oánh đột nhiên bị điểm danh, trong lúc nhất thời mọi ánh mắt đều nhìn về phía cô ta.

Đúng vậy, Diệp Oánh không phải con ruột của nhà họ Diệp, người nhà chân chính của cô ta lại không ở nơi này, hơn nữa thời điểm phát hiện sự thật đến bây giờ đã trôi qua lâu như vậy, cô ta vậy mà cũng không trở về gặp mặt người nhà chân chính của cô ta một lần......

"Không phải chứ? Diệp Oánh còn chưa trở về nhìn xem người nhà chân chính của cô ta sao?"

"Chuyện này cũng không rõ lắm. . ."

"Nếu Diệp Vi đã nói, hẳn là đúng vậy đi."

"Diệp Oánh không chỉ có không bị đổi trở về, thế nhưng cô ta vậy mà ngay cả trở về nhìn một cái cũng chưa từng sao?"

"Như vậy liền có chút. . ."

"Quên đi đừng nói nữa, đây là chuyện nhà người khác."

Trong lòng Diệp Oánh căng thẳng, ngay cả Chương Dục cũng cảm thấy được ác ý của Diệp Vi, cô rõ ràng là đang cười nhẹ nhàng còn mang theo hỏi thăm, nhưng Chương Dục vẫn cảm giác được trong mắt Diệp Vi là có ý xấu không chút che đậy!

Giống như cô đang nói cho tất cả mọi người, mau nhìn đi, Diệp Oánh là người mà ngay cả thân nhân chân chính của mình cũng không quan tâm, là người lãnh khốc vô tình!

Diệp Thế Thành và Vương Tuệ sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Vi sẽ nói như vậy.

Diệp Thao nhíu mày, đối với cách làm của Diệp Vi có chút không thích, loại việc tư này nói riêng với bọn họ là được rồi, không cần thiết nói ra ở trước mặt nhiều người như vậy đi?

Hiện tại Diệp Oánh bị bất đắc dĩ, chẳng lẽ cô ta còn có thể cự tuyệt hay sao?

Ánh mắt khác thường ở xung quanh khiến Diệp Oánh mười phần khó chịu, cô ta không thể không đứng ra nói: "Được, em trở về với chị, bởi vì em vẫn luôn nghĩ trở về xem một chút."

Diệp Vi cười: "Cảm ơn em nguyện ý chờ đến sinh nhật chị xong mới cùng chị trở về, xem ra em gái cũng rất quan tâm chị."

Diệp Oánh: "......"

Diệp Vi nói: "Chị tin cha mẹ em trai và bà nội, đều sẽ thích em, dù sao em xinh đẹp như vậy, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thành tích học tập còn rất tốt, chị một chút cũng không sánh nổi em, em ưu tú như vậy, không có ai sẽ không thích em."

Diệp Oánh miễn cưỡng cười cười.

......

Tin tức Diệp Oánh muốn đi theo Diệp Vi cùng nhau trở về bên trong núi, đi tới cái nhà ăn không đủ no mặc không đủ ấm kia, cơ hồ trong nháy mắt liền truyền ra.

Chương Dục căn bản không yên tâm để Diệp Oánh đi theo Diệp Vi trở về, Diệp Vi tâm cơ thâm trầm như vậy, ai biết cô sẽ bắt nạt Diệp Oánh như thế nào? Huống chi núi cao Hoàng đế xa (*), lấy tính tình của Diệp Oánh, cho dù có bị bắt nạt, cô ấy cũng không có cách nào phản kháng, chỉ có thể chịu đựng.

(*) Núi cao hoàng đế xa: Ý chỉ kẻ có quyền ảnh hưởng tới mình không ở gần nên không phải lo sợ.

"Tớ đi chung với cậu, vừa vặn tớ cũng muốn đi trải nghiệm cuộc sống, đi xem thế giới bên ngoài một chút."

Diệp Oánh cũng cực kỳ kinh ngạc, liền vội vàng lắc đầu cự tuyệt: "Không được, tớ là về nhà, cũng không phải ra chiến trường, tớ về nhà cậu đi cùng làm gì? Cậu không cần lo lắng cho tớ, tớ không sao."

Chương Dục nói: "Cậu và Diệp Vi cùng nhau trở về, tớ có thể không lo lắng sao?"

Diệp Oánh: ". . ."

Cô ta nói: "Dù sao tớ cũng không đồng ý."

Chương Dục nói: "Tớ đã quyết định, cậu không có quyền phản đối."

Diệp Oánh bất đắc dĩ đồng thời còn có chút cảm động, bởi vì cô ta biết Chương Dục là đang lo lắng cho cô ta.

Thật ra không chỉ có Chương Dục có chút không yên lòng, Diệp Thế Thành và Vương Tuệ cũng giống vậy, Diệp Oánh lớn như vậy, trừ bỏ đi trại hè, liền chưa từng rời đi quá ba mét dưới mí mắt của bọn họ, đột nhiên để con bé phải tới địa phương gian khổ như vậy, bọn họ có thể yên tâm? Mặc dù hiện tại nhà họ Trần, nhưng là Trần Vệ Quốc. . . Bọn họ cũng lo lắng Trần Vệ Quốc sẽ làm lệch lạc Diệp Oánh, bọn họ thật vất vả mới dạy Diệp Vi trở về.

Diệp Thao nói: "Để con đưa hai em ấy cùng đi."

Đừng nói Diệp Thế Thành và Vương Tuệ, ngay cả hắn ta cũng không quá yên tâm.

Diệp Thế Thành và Vương Tuệ suy nghĩ, cảm thấy dạng này cũng không tệ, có Diệp Thao che chở, cũng không thể để hai chị em bị thua thiệt.

Mà một bên khác, thời điểm Chương Dục chuẩn bị, Tưởng Phỉ cũng muốn đi theo cùng: "Tớ muốn ăn khoai lang đỏ bà nội chưng, còn muốn đi xem đường thành tiên một chút, tớ muốn xem vài thứ trong《 tôi không dũng cảm 》kia, có phải thật sự thú vị như vậy hay không."

Chương Dục: ". . . Cậu cho rằng là đi chơi sao?"

Tưởng Phỉ: "Mục đích kia của tớ và cậu khẳng định không giống, cậu là đi bảo hộ hoa nhỏ, tớ là đi xem hiếm lạ, có thể giống nhau sao?"

Chương Dục liếc mắt: "...... Tùy cậu."

Cứ như vậy, Tưởng Phỉ đi theo Chương Dục, cũng đi theo góp chút náo nhiệt.

Vốn dĩ Đồng Khả còn đang cao hứng Diệp Oánh phải trở về chịu tội, ai ngờ Chương Dục vậy mà dự định đi theo Diệp Oánh cùng nhau về nhà? Hồ ly tinh này lại có mị lực lớn như vậy? Cô ta lập tức gọi điện thoại cho Diệp Vi nói: "Vi Vi, tớ cũng muốn đi xem nơi cậu từng sinh sống, chúng ta là bạn tốt a, cậu có thể mang tớ đi cùng được không?"

Diệp Vi đương nhiên không có ý kiến, đến, đều đến hết, vừa lúc tới làm việc cho bà nội của cô, càng nhiều người càng tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net