Truyen30h.Net

[Edit] [Xuyên Nhanh]: Hàng Trí Nữ Phụ, Online Chờ Chết - Duy Khách

Chương 81: Nữ Phụ Ác Độc Là Thiên Kim Thật (9)

TeeN_00

Diệp Vi nói nghỉ ngơi năm phút đồng hồ, liền chỉ có năm phút, năm phút sau, cô dẫn đầu đứng lên nói: "Đi thôi."

Động tác của những người cao to vạm vỡ cũng cực kỳ nhanh nhẹn, đồ vật vừa thu lại, vác rương hành lý lên liền đi.

Chính là khổ Diệp Thao và Chương Dục trước nay chưa từng làm việc nặng, hai người liếc nhau, đều thấy được đau khổ trong ánh mắt đối phương, rồi lại không thể không khiêng lên rương hành lý đuổi theo. Diệp Oánh đi theo phía sau bọn họ, muốn giúp đỡ lại không biết xuống tay chỗ nào, chỉ có thể lo lắng suông, nhưng mà rất nhanh, cô ta cũng không còn sức lực đi lo lắng cho người khác, bởi vì càng đi lâu, thể lực liền không theo kịp, cho dù giờ phút này có mang giày thể thao thoải mái dưới chân, sự khó chịu ở lòng bàn chân và bắp đùi cũng không có biện pháp nào giảm bớt.

Thẳng đến thời điểm dừng lại nghỉ ngơi một lần nữa, Diệp Oánh ngồi trên rương hành lý, sờ sờ gót chân, phát hiện chỗ đó đã nổi lên cái bọt nước! Khó trách cô ta vừa đi liền đau, như thế nào cũng không thoải mái.

Cô ta muốn nói chân cô ta đau, cô ta muốn làm nũng với anh trai như trước kia, nhưng cô ta nhìn thấy Diệp Thao và Chương Dục mệt đến mồ hôi đầy đầu, chỉ có thể đem chút mệt mỏi này nhịn xuống. Cô ta lại nhìn nhìn Diệp Vi vẫn luôn đi đầu tiên dẫn đường, lúc này cô ngược lại không vênh váo hung hăng như khi ở nhà vậy, trên trán cô cũng đều là mồ hôi, gương mặt bị nắng nóng phơi đến đỏ bừng, quần áo bị ba lô mang trên lưng siết chặt ra dấu vết nhăn nhúm, thoạt nhìn có chút chật vật.

Giờ phút này cô ngồi trên mặt đất, ba lô để ở một bên, hai tay đặt lên trên đùi, trong tay cầm một khối bánh quy đang gặm.

Ngay cả một bình nước Diệp Oánh cũng không mang, chớ nói chi là đồ ăn, bởi vì căn bản là cô ta không nghĩ tới phải mang theo những thứ này, cô ta cho rằng những thứ này sau khi tới có thể mua, sau đó lại bởi vì Trần Vệ Quốc không còn ở trên thị trấn, cô ta vừa sốt ruột, lại càng không nhớ nổi.

Lúc này cô ta không chỉ có khát, còn đói vô cùng.

Từ trước tới nay cô ta không cảm thấy bánh quy có gì ngon, khô cằn năng lượng còn cao, cô ta vẫn luôn không thích ăn thứ đồ kia, nhưng lúc này cô ta vậy mà cảm thấy bánh quy dường như rất mỹ vị, cô ta rất muốn ăn......

Diệp Oánh lắc lắc đầu, muốn bản thân đừng suy nghĩ nữa, cô ta chính là quá mệt mỏi quá đói bụng.

Không chỉ có cô ta đói, Diệp Thao và Chương Dục cũng đói sắp chết, tuy rằng cơm sáng cơm trưa bọn họ đều ăn không ít, nhưng đi được một đoạn đường này, tiêu hao không ít thể lực, tự nhiên là đói vô cùng.

Đáng tiếc bọn họ vốn tưởng rằng hơn một giờ là có thể đến, đi dọc theo con đường này tốn không mất bao nhiêu thời gian, cho nên cũng liền không nghĩ tới phải mua chút đồ ăn mang theo trên đường, lúc này chỉ có thể đưa mắt trông mong mà nhìn, cũng không có cái mặt kia đi tìm Diệp Vi.

Diệp Vi cũng lợi hại, cứ thế ăn một mình cũng không hỏi bọn họ một câu có ăn hay không, đừng nói hỏi, ngay cả câu lời khách sáo cũng không có.

Tự nhiên Diệp Oánh sẽ không chủ động đi tìm Diệp Vi xin ăn, Diệp Thao cũng kéo không xuống cái mặt kia được, Chương Dục thì càng khỏi phải nói.

Lúc này cũng chỉ có Đồng Khả là bạn tốt của Diệp Vi, Diệp Vi uống nước cô ta uống nước, Diệp Vi ăn bánh quy cô ta cũng ăn bánh quy, đương nhiên, làm bạn tốt, cô ta cũng chia sẻ cái túi xách trên vai Diệp Vi kia một chút, cái túi xách thoạt nhìn không lớn nhưng lại đặc biệt nặng, một đường này cô ta hết cõng rồi ôm mang theo, tất cả sức từ lúc bú sữa mẹ đều xuất ra, đi đến mức nghiêng ngả lảo đảo, thiếu chút nữa cũng đè sụp thân thể nhỏ bé của cô ta.

Còn có Tưởng Phỉ da mặt dày, liếm mặt đi hỏi Diệp Vi nói muốn ăn bánh quy của cô, Diệp Vi nhìn cậu ta một chút nói: "Đồ của tôi cũng không thể ăn không."

Lúc này cậu ta mặc một chiếc áo thun đen quần jean đơn giản, đội mũ lưỡi trai để ngược, da thịt không trắng giống như Chương Dục, ngược lại là màu lúa mì khỏe mạnh, khi cười lên, chính là một nam sinh cởi mở soái khí.

Diệp Vi vung cái ba lô du lịch cực lớn kia lên, liền ném vào trong lồng ngực Tưởng Phỉ, Tưởng Phỉ giơ tay ý thức đón lấy, ai ngờ trọng lượng trong tay thiếu chút nữa không tiếp được, cậu ta nhìn Diệp Vi mang lên nhẹ nhàng, không nghĩ tới nặng như vậy?

"Yên tâm, tôi hiểu." Tưởng Phỉ đem ba lô đeo lên trên lưng, "Tôi không phải cái loại người thích ăn không này."

Cuối cùng cậu ta lấy được hai khối bánh quy ở chỗ Diệp Vi, điều kiện là giúp cô mang ba lô, tuy rằng chỉ có bánh quy nhỏ, còn chưa đủ tắc kẽ răng cậu ta đâu, nhưng có chút ít còn hơn không.

Có điều nhẩm tính lúc này bọn họ cũng đi được một giờ rồi, không phải nói lộ trình cũng chỉ hơn một giờ không đến hai giờ sao? Tốt xấu cũng đi một nửa rồi, hẳn là sắp tới đi?

Vừa nghĩ như vậy, tốt xấu là thấy được chút hy vọng.

Đặc biệt là Diệp Oánh, lúc này cô ta vừa mệt vừa khát lại đói, thật sự hận không thể một bước lên trời!

Nào biết Diệp Vi lại nói: "Một đường này mấy người lề mà lề mề, đi hai bước nghỉ một chút đi hai bước lại nghỉ một chút, cái này có thể đi bao xa đây? Một nửa đường cũng chưa đi tới, lại tiếp tục ngừng lại, không chừng trời tối cũng chưa đến được."

Diệp Oánh: ". . ."

Diệp Vi lau vụn bánh quy ở trên miệng, vỗ vỗ tay đứng lên nói: "Được rồi, đi thôi, lần sau vượt qua cái đỉnh núi kia lại nghỉ ngơi tiếp."

Cô chỉ một ngọn núi cách đó không xa, xa xa nhìn lại, phía sau một mảnh ruộng lúa, là một mảng núi màu xanh mênh mông, cao thấp chập trùng, liên miên bất tuyệt.

Đồng Khả la lên một tiếng "Mẹ nó a!"

Mấy người Diệp Oánh, Diệp Thao và Chương Dục phản xạ có điều kiện nhìn về phía ngọn núi kia, trong lúc nhất thời hai mắt ngất đi, đầu óc phình to.

Diệp Vi: "Hy vọng mọi người nỗ lực kiên trì một chút, bằng không sắc trời tối xuống, đường càng không dễ đi, trong núi này còn có đủ loại rắn rết, không an toàn."

Mọi người: ". . ."

Lúc này bọn họ thật giống như có thể hiểu được những câu Diệp Vi đã từng viết qua kia, làm sao đường về nhà còn khó hơn so với thành tiên chứ. . .

. . .

Bọn họ một đường này vừa đi vừa nghỉ, đường hơn một giờ chính là đi tới hơn ba giờ, tốt xấu trước khi trời tối cũng tới nơi.

Lần này không chỉ có Diệp Oánh cảm giác được chân của mình cũng sắp bị chặt đứt, bàn chân càng thêm đau vô cùng, mỗi một bước đều giống như đi trên núi đao biển lửa, thống khổ vô cùng.

Không chỉ có cô ta, Diệp Thao và Chương Dục càng hơn thế, dù sao bọn họ còn từng tự mình xách rương hành lý, rương hành lý tuy rằng không tính là quá nặng, tốt xấu cũng chỉ có tới hai ba mươi cân, một đường này gánh gánh nâng nâng, bả vai cũng sắp bị chặt đứt, cuối cùng bọn họ vẫn là nhịn không nổi, tìm sư phụ khỏe mạnh hỏi mượn dây thừng, trói lại cõng đi.

Hai Đại thiếu gia này, mỗi người đều chỉ biết "Khó khăn trên sách ", đâu chịu nổi loại tội này a, huống chi là việc tổn hại hình tượng như vậy. . .

Đặc biệt là Đồng Khả, nhìn Chương Dục cõng rương hành lý, một đầu mồ hôi, bộ dáng lưng còng thở hổn hển, luôn cảm thấy hắn lúc này cùng Chương Dục tuấn lãng soái khí, khí chất lỗi lạc trong trí nhớ kia của cô ta là hai người, cô ta căn bản không có cách nào đem cái người như này cùng Chương Dục hoàn mỹ ưu nhã trong trí nhớ của cô ta liên hệ với nhau. . .

Trái lại cô ta nhìn nhìn Diệp Vi, nhìn Diệp Vi nhẹ nhàng dẫn đầu, cho dù trên trán có đổ mồ hôi, quần áo dúm dó, có thể trên người cô nhiều hơn đó là thong dong, lại giống như đã sớm quen với cái loại mệt mỏi này, xem ra bộ dáng bình thản qua quýt này của cô, so với Chương Dục mà nói, cô thoạt nhìn còn muốn soái khí hơn nhiều.

Chương Dục cũng không biết bản thân đã kiên trì như thế nào để qua nổi đoạn đường này, lộ trình ba giờ đồng hồ, hắn sớm đã không thể dễ dàng như lúc ban đầu, thậm chí hắn cũng không phân nổi tinh thần đi chiếu cố Diệp Oánh, bởi vì hắn quá mệt mỏi thật sự quá mệt mỏi, mệt đến mức chỉ biết thở dốc, ngay cả nói chuyện cũng trở thành gánh nặng.

Diệp Thao cũng không tốt hơn chỗ nào, lần đầu tiên hối hận vì sao bản thân phải khoe khoang sức mạnh làm cái gì, sớm biết đã tìm người giúp đỡ.

Mà bước chân bọn họ càng đi càng chậm, nghĩ bằng không để Diệp Vi mang theo nhóm vạm vỡ kia đưa trở về nhà trước, sau đó lại đến đón bọn họ, chẳng qua chỉ nhiều hơn một phần tiền công mà thôi ―― không, đừng nói một phần, chính là một trăm lần bọn họ cũng nguyện ý cho a!

Đáng tiếc tại thời điểm mỗi khi bọn hắn có cái ý nghĩ này, Diệp Vi liền sẽ quay đầu nhìn lại, nghiêm túc nói: "Mấy người không được sao?"

Cho dù không được, bọn họ cũng chỉ có thể khẽ cắn môi nói: "Không có."

"Ồ." Diệp Vi gật gật đầu, "Vậy chúng ta tiếp tục đi thôi."

Diệp Thao: "......"

Chương Dục: "......"

Bọn họ cũng không biết là bản thân đã chống đỡ như thế nào, vừa mệt vừa khát lại đói, thời điểm bắt đầu bọn họ còn có tinh thần nhìn ngó trái phải, về sau lại chỉ có thể phản xạ có điều kiện nhấc chân đi theo âm thanh máy móc, ngay cả mồ hôi cũng không có cái tinh lực kia đi lau một chút, dù sao chờ thời điểm nghe thấy Diệp Vi nói cuối cùng đã đến, bọn họ chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, cả người buông lỏng, cái loại hưng phấn và kích động này quả thật khó có thể nói nên lời!!

Về phần Tưởng Phỉ, cậu ta chỉ đeo cái ba lô, lại đi theo Diệp Vi ăn uống miễn phí, thoạt nhìn liền so với Chương Dục và Diệp Thao dễ dàng hơn nhiều.

Mà Diệp Oánh chật vật đương nhiên không cần phải nói, cô ta cảm giác bọt nước dưới chân cũng bị mài vỡ, đi một bước cũng đau thấu tâm can, có điều cô ta nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng của Diệp Vi, liền không muốn chịu thua.

Hiện tại bọn họ cuối cùng đã tới, bọn họ cuối cùng đã tới? !

Rốt cuộc Chương Dục cũng ngẩng đầu lên, trông thấy mặt trời chiều ngã về tây, khói bếp lượn lờ dưới chân núi.

Hắn lại nhìn về phía Diệp Vi, nhìn Diệp Vi vẫn là bộ dáng không nhanh không chậm như cũ kia, tuy rằng đầu cô cũng đầy mồ hôi, thế nhưng so sánh với bọn họ mà nói, xem ra cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không đúng, không thể nói như vậy, lộ trình ba giờ đồng hồ này ở trong mắt bọn họ là chịu khổ chịu tội, nhưng ở trong mắt Diệp Vi mà nói, lại là qua quýt bình thường, dường như căn bản cô không cho rằng đây là đang "Chịu khổ chịu tội", đi hai bước đường mà thôi, nơi nào là khổ? Nơi nào lại là chịu tội chứ?

Không chỉ có Diệp Vi, ngay cả biểu hiện của mấy người cao to vạm vỡ kia so với bọn hắn cũng tốt hơn nhiều, bởi vì dọc theo đường đi nghỉ ngơi cũng rất nhiều, một đường này thật sự không được coi là vất vả.

Diệp Oánh nhìn bọn họ vất vả một đường như vậy, không đành lòng, còn cho mỗi người nhiều hơn mấy lần tiền công, bởi vì tiền mặt trên người cô ta cũng không nhiều, bằng không mà nói, cô ta còn có thể cho nhiều hơn.

Việc làm này của cô ta tự nhiên lại đạt được ánh mắt thương tiếc của Diệp Thao và Chương Dục.

Đồng Khả mệt đến nỗi không thở nổi, cũng không quên nói thầm bên tai Diệp Vi: "Phiền chết, lại bắt đầu giả bộ thiện lương!"

Diệp Vi cười một tiếng.

......

Chuyện Diệp Vi đang trên đường mang theo người cùng trở về, đã sớm kinh động người ở Trần Gia Câu ra xem náo nhiệt, đặc biệt là Trần Vệ Quốc, ông ta còn đang thủ sẵn chân ở nhà chờ cơm ăn đấy, vừa nghe nói Diệp Vi vậy mà mang theo con gái ruột của ông ta trở lại, còn cầm bao lớn bao nhỏ, dẫm lên dép lê liền chạy ra ngoài.

Mà lúc này đây, Diệp Vi, Diệp Oánh, Diệp Thao, Chương Dục, Tưởng Phỉ cùng Đồng Khả đã bị các thôn dân vây quanh lại.

"Tiểu Hồng đã trở về sao?"

"Đây là Tiểu Hồng a? Đi ra ngoài một chuyến tôi đã không nhận ra được."

"Là Tiểu Hồng là Tiểu Hồng, con bé bên cạnh này là ai? Tôi thấy dáng dấp của nó cùng lão Trần có chút giống nhau."

Diệp Vi cười giải thích nói: "Đúng vậy đúng vậy, đây là em gái cháu Diệp Oánh, là con gái ruột của cha Trần!"

Vốn dĩ Diệp Oánh bị vây quanh thảo luận như vậy có chút sợ hãi, lúc này lại đồng loạt bị nhìn chằm chằm, cô ta ôn hòa cười cười, không nói chuyện, bước chân không tự chủ được nhích lại gần về phía bên cạnh Diệp Thao.

Lập tức liền có người nói: "Khó trách, tôi nhìn con bé này cùng lão Trần giống nhau như đúc!"

"Giống như là đúc ra từ một khuôn."

Diệp Oánh càng thêm xấu hổ.

Lúc này Diệp Thao còn đang mệt, đầu óc không rõ, nhìn em gái dựa lại đây, phản xạ có điều kiện nhíu mày nói: "Được rồi, chúng ta đi tới nhà Trần Vệ Quốc trước đi?"

Trần Vệ Quốc ước chừng bốn năm chục tuổi, làn da ngăm đen, trên mặt có khe rãnh, bởi vì ông ta thích hút thuốc lá lại không đánh răng, hàm răng ố vàng, lúc nói chuyện còn mang theo một cỗ mùi khói, dắt giọng chạy chậm ra đó: "Là Tiểu Hồng trở về rồi? Tiểu Hồng đã trở về?"

Có thôn dân nói: "Lão Trần, ông ngược lại chạy nhanh lên, không chỉ có Tiểu Hồng đã trở về, con gái ruột của ông cũng đã trở về rồi!"

Từ xa Diệp Oánh đã nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần cộc lớn màu đen, giẫm lên cây cỏ, mặt đầy râu ria, tóc dầu mỡ chạy tới, ông ta cười hô: "Con gái ruột của tôi đang ở đâu?"

Diệp Oánh có thấy qua ảnh chụp của Trần Vệ Quốc, cũng từng nghe qua giọng nói của ông ta, ông ta trong ảnh chụp thoạt nhìn đoan đoan chính chính, thanh âm nghe tới cũng là hùng hậu, thế nhưng tại thời điểm người thật đứng ở trước mặt, trong lúc nhất thời Diệp Oánh vậy mà không biết nên phản ứng như thế nào.

Thì ra đây chính là cha ruột của cô ta sao?

......

Mấy người Diệp Oánh và Diệp Thao, Chương Dục, Tưởng Phỉ, Đồng Khả tiến vào nhà họ Trần.

Trần Vệ Quốc thật sự không ngờ tới Diệp Oánh sẽ mang theo nhiều người như vậy trở về, phòng trong cái nhà gạch gỗ này ngược lại cũng khá rộng rãi, bên trong gian nhà chính để ăn cơm có bày một cái giường, ngày thường là Trần Vệ Quốc ngủ, trong đó còn có hai cái phòng ngủ được phân ra, là vợ ông ta và con trai ông ta ngủ.

Phân đi phân lại, để ba người Diệp Thao, Chương Dục cùng Tưởng Phỉ ở một phòng, Diệp Oánh liền ở cùng một chỗ với Đồng Khả.

Trong phòng cũng đặc biệt đơn sơ, góc tường trên xà nhà còn có mạng nhện, vách tường được làm bằng bùn đất ghồ ghề lồi lõm, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy vài con nhện kết ra một cái lưới nhỏ màu trắng, mà trên giường gỗ còn được bọc bởi một chiếc màn màu trắng, chiếc màn kia không biết bao nhiêu năm chưa giặt rồi, bên trên tất cả đều là tro bụi, để cho người ta chạm vào cũng không dám.

May mắn duy nhất chính là vợ Trần Vệ Quốc lấy ra bốn bộ chăn bông sợi mới mua, ngửi thấy còn có một cỗ hương vị của ánh mặt trời, miễn cưỡng cũng có thể ngủ.

Lại nói vợ Trần Vệ Quốc vốn dĩ chỉ nấu đồ ăn cho hai người bọn họ, chỉ có món thịt khô kèm thêm chút giá đỗ xào tỏi, nào biết sẽ có người đến, còn đều là khách quý, lại vội vàng làm thêm hai món ăn, một món măng tây xào thịt, một món thịt heo hầm miến, còn chưng cái lạp xưởng, mặt khác còn nấu canh trứng hoa cải.

Bởi vì nhà họ Trần có quan hệ với nhà họ Diệp, trong nhà cũng có chút dành dụm, cuộc sống không còn khó khăn túng thiếu giống như lúc trước vậy, huống chi là đối đãi khách quý, tự nhiên phải dốc hết vốn liếng.

Vốn dĩ Diệp Oánh còn muốn hỗ trợ, nhưng cho tới bây giờ cô ta chưa từng xuống phòng bếp, huống chi còn là loại bếp nhóm lửa này, trên bếp đen như mực, tủ bát càng là không biết đã dùng bao nhiêu năm, tất cả đều là dơ bẩn tích tụ lại bên trên, bồn rửa rau còn vô cùng dầu mỡ...... Cô ta ở bên cạnh nhìn liền có loại cảm giác không thể nào xuống tay.

Cô ta mím mím môi, trong lòng tự nhủ đây đại khái chính là cuộc sống ở nông thôn đi, nhưng là cũng là có thể ăn thịt a, nơi nào thảm giống như Diệp Vi nói vậy, cơm trưa chỉ có một củ khoai lang gì đó chứ?

Đám người Diệp Thao và Chương Dục đói bụng một buổi trưa, lúc này vốn dĩ còn nằm trên giường nghỉ ngơi, vừa nghe ăn cơm, lập tức liền lên bàn, trông thấy trên mặt bàn toàn là mấy tô chậu lớn, chính là bề ngoài không quá tốt, phía trên mặt trứng còn có mấy khối bị cháy đen sì. . .

Hai người cầm đũa, trong lúc nhất thời cũng không biết hạ miệng thế nào, Đồng Khả cũng là yếu ớt đã quen, ngày hôm nay cô ta vất vả cả một đường, lúc này lại nhìn thấy đồ ăn thô ráp như thế, trong lòng liền đặc biệt ủy khuất.

Ngay cả Diệp Oánh sau khi nhìn qua phòng bếp như vậy, nhịn không được cũng suy nghĩ ở trong lòng, cái này hình như không quá vệ sinh đi, ăn vào có thể tiêu chảy hay không a?

Tưởng Phỉ ngược lại cầm lấy đôi đũa lên, phần phật liền bắt đầu ăn.

Chương Dục dừng một chút, cũng cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn, động tác của hắn còn tính là ưu nhã, không thô lỗ giống như Tưởng Phỉ vậy, hắn ăn no khoảng bảy phần liền buông đũa xuống.

Đồng Khả nhìn thấy Chương Dục ăn, cô ta mếu máo, sờ sờ bụng, mặt mũi nhíu lại tùy tiện ăn vài miếng, lần đầu tiên hối hận bản thân tới chơi tại sao lại không mang chút đồ ăn vặt chứ? Mang nhiều đồ trang điểm quần áo xinh đẹp như vậy có ích lợi gì!

"Đây, Oánh Oánh con ăn nhiều một chút!" Trần Vệ Quốc muốn cùng con gái ruột bồi dưỡng tình cảm, nhà họ Trần cũng vì cô ta mà ngay cả con gái ruột của mình cũng không muốn, ông ta gắp cho Diệp Oánh một khối thịt khô.

Diệp Oánh nhìn miếng thịt khô trong chén, lại nhìn chiếc đũa Trần Vệ Quốc đặt ở trong miệng chẹp chẹp qua một chút, cười cười nói: "Cảm ơn, tự con gắp là được rồi."

Vợ Trần Vệ Quốc nói: "Mọi người không cần khách khí, cứ coi như đang nhà của mình, tới tới tới, mau ăn đi. Các cháu một đường tới đây cũng mệt muốn chết rồi đúng không? Sớm biết như thế nên gọi điện thoại nói một tiếng, chúng ta cũng có thể đến đón các cháu mà."

Diệp Oánh lắc đầu nói không vất vả: "Chúng cháu đi tới huyện trước, mới biết được hai người đem phòng ở cho người khác thuê, lại trở về đây ở. Vì sao hai người phải dọn về đây?"

Trần Vệ Quốc nói: "Cho thuê phòng ở còn có thể thu chút tiền thuê nhà, chính chúng ta có phòng ở, để không cũng lãng phí."

Diệp Oánh cười cười, không nói thêm gì nữa.

Trần Vệ Quốc đặc biệt nhiệt tình, gắp đồ ăn cho Diệp Oánh, lại gắp cho Diệp Thao, ngay cả Chương Dục cũng không ngoại lệ, nghe nói đây là bạn học của Diệp Oánh, lần này đi theo Diệp Oánh cùng nhau tới đây, hiển nhiên là có ý đối với con gái của ông ta, có điều ông ta thức thời không nói. Không chừng con gái ông ta có thể gả vào hào môn nha?

Vào thời điểm ông ta gắp thức ăn cho Tưởng Phỉ, Tưởng Phỉ dẫn đầu bảo vệ cái chén nói: "Không cần, cháu tự mình gắp!"

Trần Vệ Quốc cũng không xấu hổ, miếng thịt kia thuận thế để vào trong chén của Đồng Khả, Đồng Khả thiếu chút nữa lấy đũa đập cho ông ta một cái, lại sợ Chương Dục ghét bỏ cô ta nóng nảy, chỉ có thể đè nặng tính tình nói: "Cảm ơn, cháu giảm béo, không ăn thịt."

Trần Vệ Quốc đưa thịt để vào trong chén của mình.

Thẳng đến sau buổi cơm tối, vợ Trần Vệ Quốc nấu một nồi nước ấm, lại xách theo thùng chứa chút nước lạnh, kêu Trần Vệ Quốc xách ra phía sau nhà vệ sinh, cho Diệp Oánh dùng để tắm rửa.

"Đi, dì mang cháu qua đó."

Diệp Oánh ôm quần áo đi theo sau lưng vợ Trần Vệ Quốc, cô ta nhìn cảnh tượng u ám dưới ánh đèn, bên cạnh nhà cầu là chuồng heo, tản ra mùi thối của phân heo, bởi vì là về sau mới dựng một khối nhà kho nhỏ ở phía sau nhà, bốn phía đều lọt gió, từ bên trong nhìn ra ngoài đều là tối đen như mực.

"Cháu yên tâm, bên ngoài không có ai, liền tắm ở chỗ này đi."

"......"

Diệp Oánh nào dám chứ? Cô ta thà đứng ở đây ngửi mùi thối còn hơn.

Càng đáng sợ hơn chính là cô ta chỉ đứng trong chốc lát, muỗi liền cắn cô ta sưng vài cục......

Đột nhiên cô ta có chút ủy khuất, cảm giác bản thân lẻ loi trơ trọi, bắt đầu nhớ tới ba mẹ của cô ta.

. . .

Diệp Thao, Chương Dục, và Tưởng Phỉ ba tên nam sinh ngược lại còn tốt, không có do dự nhiều như vậy, đứng đấy tắm rửa xong liền chạy vọt về phòng nằm lên giường không thể động đậy.

Tưởng Phỉ đột nhiên nói một câu: "Chỗ kia, nếu là mùa đông tắm rửa có phải đặc biệt càng hăng hái hơn không?"

Chương Dục còn chưa nghĩ tới chuyện đó, lúc này tưởng tượng, đừng nói, thật đúng là, nếu là mùa đông tắm rửa ở chỗ đó, chỉ sợ có thể trực tiếp tắm đến mức nhập viện đi.

Kia nhiều năm như vậy, Diệp Vi tắm rửa như thế nào?

Hắn biết nhà họ Trần nghèo, nhưng cũng thật sự không nghĩ tới, nhà họ Trần có thể nghèo như vậy, ngay cả phòng ở cũng bị hở gió, mà Diệp Vi sinh sống ở chỗ này mười tám năm. . .

Hắn vừa mệt lại vừa buồn ngủ, trong đầu suy nghĩ miên man, thẳng đến thời điểm chuẩn bị ngủ, hắn đột nhiên nhớ tới Diệp Vi giống như không biết không thấy từ lúc nào, lúc ăn cơm tối căn bản là không có nhìn thấy cô.

Hắn muốn hỏi một chút, nhưng rốt cuộc quá mệt mỏi, mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, hắn bị người khác đánh thức, cũng không biết giọng ai lớn như vậy, giống như một người đàn bà đanh đá chửi đổng, ong ong ong, ồn ào đến mức lỗ tai hắn cũng đau nhức.

"Lão Lưu nhà ông đây là có ý gì, ông trồng cây cải dầu còn đào hố tới tận bên ruộng nhà tôi, có tin hiện tại tôi liền đi nhổ hết cây cải dầu nhà ông lên hay không!"

"Đồ lão thái bà này, tôi trồng từ chỗ này tới đó, tuyến bờ ruộng ở đằng kia, chính bà thấy rõ ràng!"

"Tôi không thấy rõ? Tôi có già thì mắt tôi vẫn chưa mù! Ông có tin tôi hay không "

"Tôi thấy bà chính là già cả mắt mờ, bà còn nói tôi, không phải năm ngoái bà cũng trồng tới ruộng nhà tôi sao?"

". . ."

Tranh luận không thôi, rõ ràng chỉ là chút chuyện nhỏ, lại còn càng ầm ĩ càng mạnh.

Rốt cuộc Chương Dục cũng tỉnh táo lại, nhìn thời gian vậy mà đã sắp 10 giờ rồi, hắn rời khỏi giường, bởi vì chân bị run, thời điểm mới vừa xuống đất, thiếu chút nữa còn ngã, hắn không chỉ có run chân, xương sống thắt lưng cũng đau, ngay cả cánh tay cũng sắp không phải của mình, cả người đều đau vô cùng.

Chương Dục rời khỏi giường, Diệp Thao cũng tỉnh dậy theo, hắn ta đồng dạng cũng không tốt hơn chỗ nào, mới vừa tỉnh lại liền đau đến hút một ngụm khí, mà Tưởng Phỉ đã sớm không biết đi nơi nào.

Vợ Trần Vệ Quốc đã làm xong bữa sáng, bà ta hấp mười cái bánh bao trắng lớn, lấy đồ chua dùng dầu chiên ăn với cơm, mặt khác còn xào hai món rau xanh, không phải nói bữa sáng của người thành phố cũng phải ăn đồ ăn với cơm mới được sao?

Chương Dục cùng Diệp Thao đi ra, hai người mỗi người cầm một cái bánh bao lớn gặm, vừa đi ra khỏi phòng, mới đi không được bao xa, từ xa đã nhìn thấy một bà lão lưng gù chống nạnh đứng trước cửa một căn nhà, rõ ràng là tóc trắng xoá, thế nhưng bộ dáng bén nhọn kia, tuyệt không giống với dáng vẻ hiền lành trên mặt, ngược lại hung dữ cực kỳ.

Diệp Thao lắc đầu thở dài nói: "Đúng là ở nông thôn, chút chuyện nhỏ này cũng có thể ồn ào."

Chương Dục không nói chuyện.

Ai ngờ ngay tại thời điểm hai người chuẩn bị rời đi, Diệp Vi vậy mà xuất hiện, cô còn đứng ở bên cạnh lão bà tử kia, nói: "Bà, hai người đang ầm ĩ cái gì vậy, cháu biết cháu phải làm gì mà, cháu vừa mới đi lật ruộng nhà mình một chút rồi!"

Lão bà tử còn chưa lên tiếng, nhà lão Lưu bên kia liền nhảy dựng lên: "Mày làm gì? Mày đào cây cải dầu nhà tao ra rồi?"

Mặt lão bà tử càng dữ: "Cháu gái tôi lật của nhà tôi, ăn thua gì tới nhà ông!"

Nhà lão Lưu: "Bà, hai người. . . Tôi lười tranh nhau với phụ nữ mấy người!"

Lão bà tử mặc xác hắn: "Đi, về nhà ăn cơm."

Diệp Vi: "Dạ."

Trần Gia Câu này ai mà không biết Trần lão thái bà và Trần Tiểu Hồng cực phẩm nhất chứ?

......

Diệp Thao và Chương Dục hoàn toàn không nghĩ tới bản thân lại thấy một màn như thế, hai người liếc nhau, đuổi theo ở đằng sau.

Bộ dáng của lão Lưu kia thoạt nhìn cũng hơn năm mươi tuổi, hút điếu thuốc, còn không phục, thời điểm Diệp Thao và Chương Dục đi ngang qua, liền nghe ông ta tức giận lên trời nói: "Cái Trần bà tử kia cứ thích chiếm tiện nghi! Còn nói tôi i vượt qua tuyến bờ ruộng, không phải năm ngoái bà ta cũng vượt qua sao? Tôi có nói bà ta cái gì không?"

Có người tiếp lời nói: "Trần lão bà tử ngay cả tiền con trai mình cũng trộm, ông cũng không phải không biết, được rồi, làm việc đi."

Hai người liếc nhau, đi theo ước chừng mười phút đồng hồ, rốt cuộc mới trông thấy Diệp Vi và lão thái bà tới một cái nhà ngói thoạt nhìn có chút rách nát, bên trên ống khói còn có khói đang bốc lên.

Thì ra Diệp Vi vẫn luôn không xuất hiện, là tới nơi này?

Diệp Thao nói: "Bà ấy là bà nội của Diệp Vi?"

Chương Dục nói: "Có lẽ vậy."

Vậy tại sao bà ấy lại ở chỗ này? Vì sao không ở cùng một chỗ với Trần Vệ Quốc?

Lão thái bà ngồi ở bàn đá trước cửa, Diệp Vi vào phòng, chưa đầy một lát liền bưng hai bát cơm cùng một chén đồ chua ra.

Trần lão bà tử nói: "Nghe nói con gái ruột của nó cũng đã trở về rồi?"

Diệp Vi cười nói: "Bà, đừng nóng vội, em gái sẽ rất nhanh đến đây thăm bà."

"Thăm làm gì chứ? Không gặp."

"Gặp vẫn là phải gặp, dù sao bà cũng là bà ruột của em ấy."

Mà lúc này Diệp Oánh còn đang ngủ đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net