Truyen30h.Net

Edit Xuyen Nhanh Hang Tri Nu Phu Online Cho Chet Duy Khach

Vẻ mặt Diệp Oánh phức tạp trở lại nhà họ Trần, nhìn Trần Vệ Quốc và vợ ông ta đã mất đi sự thân cận vừa mới lập nên, lúc trước cô ta cảm thấy bọn họ không phải là người xấu, nghe Diệp Vi miêu tả, cuộc sống cô từng trải qua cũng không tốt, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thậm chí còn phải bỏ học ở nhà, nhưng không phải nhà họ Trần rất nghèo sao? Nhà họ Trần nghèo như vậy, ăn không đủ no mặc không đủ ấm đóng không nổi học phí cũng không khiến người ta ngoài ý muốn.

Diệp Thao và Chương Dục cũng nghĩ như thế, trước đó bọn họ nhìn thấy Trần Vệ Quốc và vợ của ông ta rất giản dị chất phác, nơi nào nghĩ đến người đàn ông thoạt nhìn giản dị chất phác này, có thể đuổi mẹ ruột của mình ra khỏi nhà? Sự việc đại nghịch bất đạo như vậy, giản dị chất phác chỗ nào chứ?

Trong lúc nhất thời, ba người đưa mắt nhìn nhau, đều có chút không tiếp thu được.

Ngồi trên bàn cơm, ngay cả bầu không khí cũng thay đổi.

Đồng Khả hỏi vài câu làm sao vậy, đáng tiếc không ai trả lời, Đồng Khả lại nhịn không được ghen ghét trừng mắt nhìn Diệp Oánh, tất cả mọi người đều là người, dựa vào cái gì Diệp Oánh lại được hoan nghênh như vậy chứ?

Tưởng Phỉ ngược lại không quá thay đổi, lúc mới đến thế nào, lúc này vẫn như thế, đối xử bình thường với Trần Vệ Quốc và vợ của ông ta, vừa vào nhà liền tùy tiện ngồi vào bàn ăn như gió cuốn, ăn không ngừng.

Vẻ mặt Chương Dục phức tạp nhìn Tưởng Phỉ, ít nhất là sau khi hắn biết Trần Vệ Quốc là cái loại người này, hắn đối với bàn cơm này đã không còn cái khẩu vị gì nữa.

Mắt hắn nhìn đồ ăn bày biện trên bàn, vẫn rất phong phú như cũ, hai đồ mặn một chay, nghe nói sáng sớm Trần Vệ Quốc rời giường còn giết con gà, lúc này hầm một nồi canh gà, gà là cho ăn bằng lương thực nhà mình, canh được hầm ra cũng đặc biệt nồng đậm, bên trên canh gà còn có chút nấm hương tìm được từ trong núi, cách thật xa cũng có thể ngửi thấy được một cỗ mùi hương.

Vợ Trần Vệ Quốc múc cho hắn chén canh gà, hắn uống vào mấy ngụm, tuy rằng có hơi dầu mỡ, nhưng hương vị quả thật cũng không tệ lắm.

Diệp Oánh thật sự không có khẩu vị, vợ Trần Vệ Quốc liên tục gắp đồ ăn cho Diệp Oánh, còn cho cô ta một cái đùi gà to, nói cô ta quá gầy phải ăn nhiều một chút, Diệp Oánh nhìn đùi gà trong chén, nhớ tới lời Tưởng Phỉ nói, vẫn cảm thấy không dám tin, có thể có ẩn tình khác hay không?

Cô ta không thể tin được cha ruột của mình vậy mà là loại người này, cô ta chuẩn bị chút nữa lén lút đi hỏi Trần Vệ Quốc xem năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tự nhiên Diệp Thao cũng như thế, tư liệu điều tra lúc trước hắn ta không nhìn nhiều, cũng không nghe nói việc bà nội Trần trộm tiền giúp Diệp Vi đóng học phí, ngay cả Diệp Vi cũng chưa từng nói, ngay cả trong bài《 tôi không dũng cảm 》của cô cũng không nhắc đến.

Cho nên mới vừa nghe nói, trừ bỏ khiếp sợ cùng không dám tin, căn bản hắn ta không biết nên phản ứng thế nào.

Lúc này Đồng Khả chưa biết được gì, chỉ là ghét bỏ chỗ này ghét bỏ chỗ kia, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, mà nông thôn lại nuôi không ít gia cầm, đặc biệt là gà đi khắp nơi trong sân, dù quét thế nào trên mặt đất cũng sẽ có phân gà...... Đồng Khả sắp điên rồi!

Nhưng mà tuy rằng cô ta ghét bỏ vô cùng, nhưng vẫn đói bụng, chọn chọn lựa lựa, nên ăn vẫn ăn, thế nhưng là bộ dáng cau mày khi ăn giống như sắp phải lao ra pháp trường.

"Mau ăn đi, cứ ăn, đừng khách khí." Trần Vệ Quốc cả người xuân phong đắc ý, vẻ mặt tươi cười nói.

Vợ ông ta đi theo hát đệm: "Đúng đấy, người trong nhà khách khí cái gì."

Quả thật Diệp Oánh cũng đói bụng, buổi sáng cô ta ăn bánh bao, uống một ít cháo, nếu là bình thường ở nhà khẳng định sẽ không đói, nhưng cả buổi sáng cô ta ở nhà bà nội Trần làm không ít việc, tiêu hao không ít thể lực, cho nên lúc này thật sự cô ta có chút đói, mặc dù thấy không ngon miệng, nhưng mùi thơm nức mũi, khiến cho dạ dày cô ta vốn đã đói đến khó chịu càng thêm khó chịu hơn.

Cô ta ăn vài miếng cơm, Diệp Thao cũng cắm đầu ăn hết một chén cơm, hắn ta đột nhiên nói: "Vì sao lại không cho Diệp Vi đi học?"

Diệp Oánh đột nhiên nhìn về phía Diệp Thao, hiển nhiên không nghĩ hắn ta sẽ trực tiếp chất vấn trước mặt Trần Vệ Quốc ở trên bàn cơm.

Trần Vệ Quốc sững người một chút mới phản ứng được Diệp Vi trong miệng Diệp Thao chính là Trần Tiểu Hồng, mà vị trước mắt này chính là anh ruột Tiểu Hồng, ông ta bất đắc dĩ nói: "Không phải chú không cho, mà là nhà chú thật sự không có tiền, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, quanh năm suốt tháng quần áo mới cũng không mua nổi một bộ, thật sự là chú không có dư dả tiền như vậy để cho Tiểu Hồng đi học!"

Vợ Trần Vệ Quốc nhìn thấy tình huống không đúng, cũng vội vàng giải thích nói: "Đúng vậy đúng vậy, các cháu đừng nhìn bây giờ gia đình dì sống không tệ lắm, còn không phải may mắn được nhà họ Diệp cháu giúp đỡ sao? Nếu không phải mấy người mua nhà ở trong huyện cho gia đình dì, lại đưa thêm tiền, gia đình dì nơi nào có thể dễ dàng có ăn có uống giống như bây giờ chứ?"

"Trước đó, nhà bọn dì thật sự rất nghèo, thịt gà giống như vậy nếu không phải ngày lễ ngày tết, sẽ không làm thịt để ăn, bình thường nuôi lớn sẽ mang đến đầu huyện để bán đổi lấy tiền, một con gà cũng chỉ được mấy chục đồng, mấy chục đồng thì mua được cái gì, nếu như phát sinh đau ốm bệnh tật, tùy tiện lấy chút tiền mua thuốc cũng không đủ, còn có chút lương thực ở ngoài ruộng, gia đình dì đây quanh năm suốt tháng, thật sự không biết tiết kiệm được mấy đồng tiền, cơ hồ đều tiêu hết ra ngoài."

"Dì biết, là gia đình dì rất có lỗi với Tiểu Hồng, làm cho con bé từ nhỏ đã đi theo bọn dì sống khổ cực, nhưng lão Trần ông ấy phải nuôi sống cả gia đình, thật sự đã tận lực rồi. Nhà cháu lại chiếu cố Oánh Oánh tốt như thế, hiện tại Oánh Oánh vừa thành thục vừa hiểu chuyện như vậy, đều là công lao của các người, mà Hồng Hồng lại đi theo gia đình dì chịu khổ chịu tội......"

"Là nhà bọn dì có lỗi với mấy người, đều do nhà của dì quá nghèo, cậu trách gia đình dì cũng là đương nhiên...... Ô ô ô ô."

Tình thâm nghĩa nặng, vợ Trần Vệ Quốc còn bụm mặt ô ô khóc lên, càng khóc càng lớn tiếng, nói ra toàn bộ khó xử mấy năm nay của bọn họ, nước mắt rơi thẳng, thoạt nhìn thật sự là chân tình chân ý, đáng thương cực kỳ.

Trong lúc nhất thời Diệp Thao lúng túng: "Cháu không có ý trách hai người, dì à, trước đừng khóc."

Hắn ta đã từng thấy bạn gái khóc qua, nhưng lúc nào để trưởng bối khóc ở trước mặt như thế?

Chương Dục cau mày, hắn biết nông thôn kiếm tiền không dễ dàng, cùng lắm chính là nuôi đầu heo cùng gà vịt rồi đem bán, bằng không chính là trồng lương thực đổi lấy tiền, số tiền này phải gánh chi tiêu một nhà mấy miệng ăn, quả thật không dễ dàng. Nhưng học phí thì có bao nhiêu chứ, chút tiền ấy cũng không có sao?

Đột nhiên Tưởng Phỉ lại nói: "Không phải năm đó bà nội Trần còn trộm hai ngàn đồng tiền từ nhà chú sao? Hai ngàn đồng, đủ nộp học phí cho Diệp Vi, còn dư xài."

Đúng vậy, nếu bà nội Trần có thể "Trộm" được hai ngàn đồng, đã nói lên nhà họ Trần không nghèo đến mức không có gì ăn, cũng không tới nông nỗi không có tiền cho Diệp Vi nộp học phí.

Diệp Thao bị vợ Trần Vệ Quốc khóc đến tâm hoảng ý loạn, trong lúc nhất thời không phản ứng lại được, lúc này được Tưởng Phỉ nhắc tới, tự nhiên hắn ta cũng nghĩ đến, hai ngàn đồng, không ít. Huống chi nếu nhà họ Trần thật sự có lòng muốn cho Diệp Vi đi học, kiểu gì cũng sẽ có biện pháp, học phí cho chương trình giáo dục bắt buộc chín năm cũng không cao, chút tiền ấy cũng không có sao?

Trần Vệ Quốc sững sờ, vừa định giải thích, vợ Trần Vệ Quốc ngăn cản ông ta trước, giải thích nói: "Chuyện này phải trách dì , năm đó dì bị bệnh, cần chạy bệnh, cho nên lão Trần cũng không có biện pháp, vì để cho dì khám bệnh, chỉ có thể ủy khuất Hồng Hồng trước. Chẳng qua sau này số tiền đó bị mẹ lấy đi, bệnh của dì cũng kéo dài."

Trần Vệ Quốc nghi hoặc nhìn vợ, nhưng ông ta rất nghe lời vợ, đến cùng cũng không phản bác.

Tưởng Phỉ hỏi: "Dì mắc bệnh gì?"

Vợ Trần Vệ Quốc khó xử nói: "Cái này nói ra không tốt......"

"Ồ, bệnh không tiện nói ra."

"Đúng vậy đúng vậy, những cái đó đều là chuyện quá khứ, dì cũng không nhắc lại, cũng may hiện tại khổ tận cam lai (*), nhà của bọn dì nợ Hồng Hồng rất nhiều, hiện giờ con bé về đến nhà, cũng có thể hưởng phúc."

(*) Khổ tận cam lai: sau khi chịu khổ, đã đến lúc hưởng sung sướng.

Không biết vì cái gì, Diệp Oánh lại thở phào nhẹ nhõm, nếu là như vậy, cô ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Trong lòng Diệp Thao vẫn còn nghi hoặc, ngay cả Chương Dục cũng ngưng ánh mắt nhìn Trần Vệ Quốc và ông ta một chút.

Ăn xong một bữa cơm, vợ Trần Vệ Quốc thu thập chén đũa đi phòng bếp rửa chén, Diệp Oánh chưa từng làm việc này, cũng không có ý muốn giúp đỡ, trong lòng cô ta còn đang vì chuyện buổi sáng mà bán tín bán nghi, Đồng Khả lại ở bên tai cô ta châm chọc mỉa mai: "Quả nhiên làm đại tiểu thư quen rồi, mẹ cậu vừa nấu cơm vừa rửa chén, cậu chỉ biết ăn, ăn xong lại ngồi, cũng không biết đi giúp một chút."

Diệp Oánh nhìn Đồng Khả: "Cậu nói bậy bạ gì đó?"

Đồng Khả nâng cằm trừng cô ta: "Làm sao, tôi nói sai sao? Đừng quên, nơi này mới là nhà cậu! Trần Vệ Quốc là ba cậu, vợ Trần Vệ Quốc đương nhiên là mẹ cậu."

Diệp Oánh cắn cắn môi, muốn phản bác lại không có lời nào để nói, cô ta không muốn chấp nhặt với Đồng Khả, xoay người đi vào phòng bếp.

Đồng Khả nhìn nhìn vài lần, lén lút theo sau, cô ta muốn nhìn bộ dáng Diệp Oánh chịu khổ chịu tội, còn chuẩn bị chụp lại vài tấm trở về ngày ngày thưởng thức!

Bước chân Diệp Oánh nhẹ nhàng, hơn nữa tấm trạng vốn dĩ nặng nề, không chú ý tới Đồng Khả đang ở sau lưng cô ta, ai ngờ vừa đến phòng bếp, liền nghe được Trần Vệ Quốc và vợ ông ta đang nói chuyện.

"Sao vừa rồi lại không cho tôi mở miệng nói? Hai ngàn đồng kia không thể động, vốn dĩ chính là tiền chúng ta tiết kiệm, tương lai chuẩn bị dùng cho Tiểu Long cưới vợ! Lời này có gì mà không thể nói?" Theo ông ta thấy tiền để dành cho con trai cưới vợ là chuyện thiên kinh địa nghĩa (*), căn bản không có gì sai.

(*) Thiên kinh địa nghĩa: lời lẽ đúng xưa nay, không có gì phải nghi ngờ.

............ Cái gì?

Diệp Oánh kinh ngạc ngay tại chỗ, không thể nộp học phí cho Diệp Vi, là bởi vì muốn để lại cho con trai cưới vợ? !

Trần Vệ Quốc nói xong, vợ ông ta tiếp lời: "Lời của ông có thể nói sao? Ông nói vậy nghĩa là chúng ta đang khắt khe, khe khắt Tiểu Hồng, người ta sẽ cảm thấy chúng ta có tiền cũng không cho Tiểu Hồng nộp học phí! Nhà họ Diệp bên kia sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ còn đối xử tốt với Oánh Oánh của chúng ta được không?"

Trần Vệ Quốc bất mãn nói: "Như thế thì có gì là khắt khe chứ? Con gái đọc nhiều sách như vậy có ích lợi gì, tương lai còn không phải gả cho người ta? Mẹ tôi bà ấy cũng thật là, cũng không biết bà ấy nghĩ cái gì, lại cầm tiền đi nộp học phí cho Tiểu Hồng, quả thực là lãng phí."

Diệp Oánh cả kinh che miệng lại, con trai Trần Vệ Quốc mới bao nhiêu tuổi chứ? Nghe nói còn đang học cấp hai trong huyện, vốn dĩ thôn bên cạnh có người học ở đó, nhưng mà mỗi buổi sáng 5 giờ đã phải bắt đầu đi, đi đường hơn một giờ mới có thể đến nơi, con ông ta ngại mệt mỏi không muốn đi, vừa lúc nhà họ Trần có tiền, liền hạ quyết tâm, đưa đến trong huyện học trung học, trọ ở trường, cuối tuần cũng có thể về nhà một chuyến.

Vẫn là một học sinh trung học, hiện tại còn chưa trưởng thành đâu!

Diệp Oánh vẫn còn ngốc, vừa mới bắt đầu Đồng Khả còn mờ mịt về sau càng khiếp sợ, cô ta chán ghét người khác kỳ thị phụ nữ, mà cô ta kiêu căng đã quen, ở nhà đều là hô to gọi nhỏ vô pháp vô thiên, lúc này càng kinh ngạc nói: "Không phải chứ?! Các người đây là trọng nam khinh nữ điển hình, tình nguyện lấy tiền tiết kiệm để sinh mốc, cũng không nộp học phí cho con gái của mình, các người cũng quá buồn nôn rồi."

Trần Vệ Quốc và vợ ông ta không nghĩ tới bản thân nói nhỏ với nhau lại vừa vặn bị nghe, quả thực kinh ngạc một chút, vội vàng muốn giải thích, Trần Vệ Quốc nhảy dựng lên, ông ta chưa từng bị người ta nói như vậy ngay trước mặt, hơn nữa gần đây bởi vì trong nhà giàu có, địa vị ở trong thôn cũng tăng lên không ít, lúc này trong lòng ông ta cũng có chút không vui, dù nói thế nào ông ta cũng là trưởng bối, ". . . Tiểu cô nương, lời này của cháu là có ý gì? Tại sao chúng tôi lại buồn nôn, tôi giữ tiền cho con trai của mình sao lại buồn nôn rồi? Tôi đối tốt với con trai của mình là có lỗi rồi?"

Đồng Khả liếc mắt: "Con trai con trai, trong mắt ông cũng chỉ có con của ông, làm như con gái của ông không phải ông sinh ra!"

Trần Vệ Quốc biết trong nhà tiểu cô nương này không tầm thường, cũng không thể nổi cáu với cô ta, kìm nén cơn tức khuyên bảo nói: "Trong mắt tôi không phải là không có con gái, đều là tôi sinh ra làm sao có thể mặc kệ? Nhưng Tiểu Long là đơn truyền ba đời của nhà họ Trần chúng tôi, nhà chúng tôi chỉ có một đứa con trai này, đương nhiên tôi phải tính toán cho nó nhiều hơn!"

Đồng Khả ha ha cười hai tiếng: "Đúng nha, đơn truyền ba đời đương nhiên phải là bảo bối, dù sao nhà mấy người cũng có ngôi vị hoàng đế phải thừa kế mà."

Vợ Trần Vệ Quốc đi ra nói: "Oánh Oánh cháu đừng hiểu lầm, ba cháu ông ấy không có ý kia......"

Diệp Oánh lui về phía sau một bước, vẻ mặt đề phòng nhìn bà ta.

Vợ Trần Vệ Quốc thoạt nhìn có chút xấu hổ.

Tưởng Phỉ không biết xông ra từ chỗ nào, nói: "Diệp Oánh, quả thật cậu đừng hiểu lầm, thật sự bọn họ không có mặc kệ con gái, nghe nói Trần Vệ Quốc chú lo lắng cho con gái của mình nuôi sống không nổi bản thân, đem gả cậu ấy cho lão bán thịt ở thôn bên cạnh làm vợ đâu, lễ hỏi cưới ba mươi ngàn đồng, tại địa phương nông thôn này, đã rất không tệ, thật là còn khiến nhiều người phải ghen tị đó."

Cậu ta nhìn về phía Diệp Oánh: "Diệp Oánh, cậu xem, chú ấy là thật tâm muốn tốt cho con gái."

Diệp Oánh đột nhiên nhìn về phía Tưởng Phỉ, thấy trong mắt Tưởng Phỉ còn mang theo ý cười nhàn nhạt, giờ phút này cô ta lại cảm thấy nụ cười kia đặc biệt khác thường, cậu ta như đang xem kịch, lại như đang trêu chọc ai đó.

Trần Vệ Quốc và vợ ông ta nhất thời bị nói đến có chút không xuống đài được, hơn nữa bọn họ không biết từ lúc nào, không chỉ có Diệp Oánh, Đồng Khả và Tưởng Phỉ, ngay cả Diệp Thao và Chương Dục cũng tới, hiển nhiên đoạn đối thoại vừa rồi đều bị nghe thấy rồi.

Lúc này Diệp Thao cũng không khỏi nhớ tới lời Diệp Vi từng nói, Trần Vệ Quốc chuẩn bị chờ sau khi cô trưởng thành liền gả cô cho một lão già 30 tuổi ở thôn cách vách, có tiền lễ hỏi cưới là có thể mua nhà cho em trai.

Lúc ấy hắn ta đã cảm thấy ý tưởng này của Diệp Vi rất đáng sợ, đây không chỉ là "đỡ đệ ma," đây là còn đang lãng phí chính mình, hắn ta thậm chí cảm thấy tư tưởng Diệp Vi thiển cận, là một người không có chính kiến.

Nhưng hắn ta không nghĩ tới, người giáo dục loại ý nghĩ này cho Diệp Vi, mới thật sự là tội ác tày trời.

Chương Dục còn chưa từng nghe qua chuyện này, lúc này hắn vừa nghe xong, cả người cũng trợn tròn mắt, sắc mặt càng thêm khó coi hơn, ánh mắt nhìn Trần Vệ Quốc cũng càng thêm thâm trầm.

Trần Vệ Quốc lập tức nói: "Chú đây cũng vì muốn tốt cho Tiểu Hồng mà, thật sự chú muốn tốt cho nó, người kia chú cũng đã xem xét rất lâu, tuy rằng hơi lớn tuổi nhưng người ta bán thịt heo trên trấn kiếm được không ít tiền, trong nhà còn xây được nhà lầu hai tầng, người cũng thành thật, chỉ cần gả qua khẳng định không lo ăn mặc, cũng không cần xuống ruộng làm việc! Cả đời đều không lo cơm áo, cậu xem, như vậy có chỗ nào không tốt chứ?"

Ông ta vỗ tay một cái, còn là bộ dáng vì tốt cho con bé, bộ dáng đúng tình hợp lý kia khiến người xem trong lòng phát lạnh.

Tưởng Phỉ đồng ý nói: "Đúng là không có chỗ nào không tốt, Diệp Vi cả một đời ăn mặc không phải lo, một kết cục tốt, chú lại có thể cầm được ba mươi ngàn đồng tiền lễ hỏi cưới để cưới vợ cho con trai, loại chuyện đẹp cả đôi bên tốt như này còn tìm được ở đâu nữa?"

Khuôn mặt Trần Vệ Quốc đỏ lên: "Chú. . ."

Diệp Thao trầm mặt đánh gãy lời Trần Vệ Quốc: "Chú là vì tốt cho con gái? Đây căn bản chú không xem con gái là con mình, chú chỉ xem em ấy như một công cụ có thể lợi dụng, một công cụ có thể đổi lấy lợi ích cho chú!"

Đồng Khả cũng bị cái ý tưởng ngu xuẩn này làm cho trợn mắt há hốc mồm, đương nhiên cũng không quên châm chọc Diệp Oánh: "Diệp Oánh cậu mau nhìn xem, cậu sống chết không muốn trở về là đúng, thật sự cậu quá thông minh, nói cách khác, cậu mà trở về liền sẽ bị người ta đóng gói bán đi!"

"Ai, chỉ là khổ cho Vi Vi, người ta nói như thế nào cũng vì cậu mà ăn khổ mười tám năm, thật vất vả sự thật mới rõ ràng có thể về nhà hưởng phúc, cố tình cậu lại không cho, còn phải để người ta lấy cái chết bức bách mới có thể trở lại bên cạnh ba mẹ ruột của mình, ngay lúc này còn bị người ta nói thành là ngại bần ái phú, bị chính người thân của mình hiểu lầm......"

"Vi Vi chúng ta mệnh thật sự quá khổ, thật sự, quá thảm rồi!" Đồng Khả nói, còn giả bộ xoa xoa nước mắt của bản thân, nhu nhu nhược nhược dựa vào bên người Chương Dục.

Lúc này mặt Diệp Oánh trắng bệch, cô ta không nghĩ tới Trần Vệ Quốc không chỉ có không hiếu thuận, còn trọng nam khinh nữ nghiêm trọng như vậy, nếu như cô ta ở cái này nhà, nếu như cô ta không bị ôm sai, như vậy tất cả những gì Diệp Vi gặp phải, đều nên là cô ta. . .

Ý nghĩ này khiến cho cả người Diệp Oánh phát run, rõ ràng là mặt trời đã lên cao, cô ta lại chỉ cảm thấy cả người lạnh băng.

Loại cuộc sống tối tăm không thấy ánh mặt trời không có thời gian này, con người có thể trải qua sao?

Mà Diệp Vi sinh sống trong cái nhà này mười tám năm, mười tám năm, làm sao cô lại chịu đựng được?

Sắc mặt cô ta cực kỳ khó coi, cả người lung lay sắp đổ, dường như bị kích thích cực lớn, nhưng giờ phút này lại không ai chú ý tới cô ta.

......

Lúc đầu Chương Dục nhìn thấy Diệp Oánh một người hốt hoảng, Đồng Khả lại không có ý tốt đi theo, hắn vốn dĩ lo lắng, cho nên mới đi theo tới đây, ai biết sẽ nghe được những lời này? Thậm chí loại lời đem bán con gái này còn nói được đến thẳng khí hùng hồn như thế!

Trong thoáng chốc hắn nhớ tới trước đây Diệp Vi lấy tự sát uy hiếp cuối cùng mới có thể trở lại nhà họ Diệp, lúc ấy hắn cảm thấy cách làm của Diệp Vi rất không thể nói lý, bây giờ nghĩ lại, cái người xem mọi chuyện quá mức đơn giản kia thật ra là hắn mới đúng.

Nếu hắn gặp phải loại tình huống này, thời điểm trong cuộc đời u ám của hắn cuối cùng xuất hiện một tia ánh sáng, hắn chỉ sợ sẽ không từ thủ đoạn cũng cố bắt lấy, sau đó thoát đi. . .

Không chỉ có Chương Dục nghĩ như vậy, Diệp Thao cũng thế, thua thiệt trước kia hắn ta còn khinh thường Diệp Vi không quý trọng sinh mệnh, nếu như hắn ta gặp phải chuyện này, có lẽ thủ đoạn còn muốn cực đoan hơn so với Diệp Vi!

Thời điểm qua một giờ chiều, Diệp Thao lại nhìn thấy Diệp Vi lần nữa, thấy cô cõng một cái gùi từ dưới ruộng lên, mang cái được gọi là rau cải về, để bà nội Trần cho heo ăn.

Vẫn là cái gùi cực lớn kia, mang lên thân thể gầy yếu của cô, hơn nữa đã đè ép mười tám năm.

Đột nhiên trong lòng Diệp Thao cảm thấy trĩu nặng, đây là em gái ruột của hắn ta, cho dù thời gian ở chung không nhiều, hai bên còn nhiều lạ lẫm, nhưng đây vẫn là em gái ruột của hắn ta, ở nơi hắn ta không nhìn thấy, ăn nhiều đắng như vậy, chịu nhiều tội như vậy . . .

Hắn ta tiến lên nhận lấy cái gùi trên lưng Diệp Vi: "Anh giúp em."

Diệp Vi liếc hắn ta một cái: "Ồ."

Cô buông cái gùi xuống, giẫm lên bờ ruộng về nhà.

Diệp Oánh nhìn bộ dáng áy náy của Diệp Thao, cô ta cúi đầu, cũng không biết suy nghĩ gì.

Chương Dục cũng đi theo tới, Tưởng Phỉ cà lơ phất phơ, Đồng Khả ríu rít bên cạnh Diệp Vi: "Vi Vi, cậu còn không biết, Trần Vệ Quốc ông ta quả thật không phải người, ông ta vậy mà muốn gả cậu cho một lão già ở thôn bên cạnh, hiện tại cậu mới lớn được bao nhiêu chứ, ông ta liền nghĩ đến tiền lễ hỏi cưới của cậu, làm sao cậu lại thảm như vậy chứ, cậu ăn nhiều khổ như vậy đều là vì Diệp Oánh nha, cậu ta còn không biết cảm ơn, cả ngày mang bộ dáng người bị hại, ai, tớ cũng vì cậu mà cảm thấy khổ sở."

Cô ta một bên nói một bên nhìn về phía Chương Dục, thấy Chương Dục không nói giúp cho Diệp Oánh, cô ta liền cao hứng vô cùng.

Diệp Thao trầm mặc, nhớ tới Diệp Oánh ở nhà thút thít khóc nói khổ sở, suy nghĩ lại Diệp Vi ở bên ngoài chịu khổ chịu tội, ai sẽ thống khổ hơn đây?

Chương Dục cau mày nói: "Đồng Khả, đừng nói nữa."

Chương Dục còn cho rằng Diệp Vi không biết chuyện này, dù sao Diệp Thao chưa từng nói qua với Chương Dục, bởi vì quá mức riêng tư, truyền ra không dễ nghe.

Ngược lại Diệp Vi một mặt bình tĩnh, nhàn nhạt không có chút ngoài ý muốn nào.

Chương Dục nói: "Cậu đã sớm biết?"

Diệp Vi gật đầu ừm một tiếng: "Biết a, làm sao chứ?"

Chương Dục nghi hoặc: "Cậu đã biết, sao không có phản ứng gì?"

Diệp Vi nháy nháy mắt, an tĩnh nói: "Phản ứng gì? Nếu ba mẹ tôi tìm đến chậm một chút nữa, hẳn là tôi đã gả đi rồi, không chừng có thể ba năm ôm hai đấy, anh trai có thể làm bác nha."

Diệp Thao: "......???" Bác?

Chương Dục: "......???" Ba năm ôm hai?

Đồng Khả: ". . . ! ! !"

Tưởng Phỉ: "Đúng, thân thể cậu tốt, dễ sinh đẻ."

Diệp Vi nói: "Đúng vậy, sau sinh cũng dễ khôi phục nữa."

Tưởng Phỉ: "......"

Khuôn mặt Diệp Thao trắng bệch nói: "Không, anh còn chưa muốn làm bác."

Chương Dục cũng thiếu chút nữa bị Diệp Vi hù chết, "Cho dù cậu trưởng thành, không tới hai mươi tuổi cũng không thể kết hôn!"

Diệp Vi nói: "Không sao, ở nơi này chúng tôi không có kiểm tra nghiêm như vậy, chờ thêm hai năm nữa lấy giấy chứng nhận kết hôn cũng giống nhau."

Chương Dục chém đinh chặt sắt nói: "Vậy cũng không được!"

Diệp Vi thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa, nhưng chính một tiếng thở dài này, lại khiến cho người ta nghe được cô thật sự bất lực.

......

Đoàn người đi theo Diệp Vi trở lại nhà bà nội Trần, lúc này bà nội Trần đang lột bắp, thân thể bà gầy nhỏ ngồi giữa nhà, con chó chạy sau lưng bà, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ biết làm việc.

Diệp Thao buông cái gùi xuống, Diệp Vi cầm dao pha bắt đầu băm cỏ heo, dao nhỏ bᾰm lên cái thớt, trong lúc nhất thời, ngôi nhà cũ yên tĩnh đều là âm thanh này.

Tưởng Phỉ ngược lại giống như quen thuộc, tìm một chỗ ngồi xuống, cũng không có ý tứ muốn giúp một tay, hiếu kỳ xem trái xem phải, Đồng Khả thì nhìn chỗ nào cũng thấy ghét bỏ, ủy ủy khuất khuất tìm cái ghế nhỏ ngồi xuống.

Chương Dục và Diệp Thao liếc nhau, đi giúp Trần lão bà tử lột bắp.

Bọn họ đợi một lần này chính là tới trưa, mắt thấy Diệp Vi băm rau cải xong lại cho vào trong nồi đi nấu, chờ củi lửa bên trong lò cháy xong, cô lại tới lột bắp một lát, mắt thấy mặt trời không còn nắng gắt nữa, liền chuẩn bị cõng theo cái gùi đi lên núi.

Cơ hồ cô chưa từng dừng lại, không có lúc nào là không bận rộn.

Trong lòng Diệp Thao khó chịu, bởi vì hắn ta nghĩ đến bản thân ở tuổi này đang làm cái gì, đang ăn chơi phóng túng, đang du lịch cả nước, đang kể về ước mơ của cuộc đời, mà Diệp Oánh được bọn họ ngàn kiều vạn sủng lại đang làm gì chứ? Cô ta được mặc những chiếc váy đẹp, ăn đồ ăn tinh xảo ngon miệng, giống như một cô công chúa nhỏ.

"Bà nội Trần, Diệp Vi em ấy vẫn luôn vất vả như vậy sao?" Hắn ta rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi, hắn ta muốn nghe chuyện trước kia của Diệp Vi.

"Vất vả cái gì?"

"Chính là luôn luôn phải làm việc, cũng chưa từng nghỉ ngơi. . ."

Ai ngờ Lão thái bà một buổi trưa chưa từng mở miệng nói một câu, thậm chí ấn tượng đầu tiên nhìn có hơi chanh chua, lúc này dùng cặp mắt vẩn đục kia nhìn xem hắn ta: "Cũng không cần con bé nữa, hỏi nhiều như vậy làm gì."

Trong lòng Diệp Thao căng thẳng, loại cảm giác áy náy này khiến hắn ta hít thở không thông: "Cháu, chúng cháu không phải cố ý, chúng cháu cho là em ấy trôi qua tốt......"

Bà ấy đột nhiên đứng lên, bắt đầu đuổi người: "Được rồi, các người đều cút cho tôi."

Diệp Thao nói: "Bà nội Trần, cháu biết chúng cháu có lỗi với Diệp Vi, lúc trước không nên tự tiện quyết định để em ấy ở lại nơi này......"

"Cút!"

Trần lão bà tử cầm một trái bắp ném qua, Tưởng Phỉ liền nhảy một cái ba bước xa, chạy thật nhanh, Diệp Thao còn muốn nói tiếp gì đó, lại bị Chương Dục kéo đi.

Diệp Thao nhìn Trần lão bà tử phanh một cái đóng cửa lại, đặc biệt là cặp mắt kia của bà ấy, bộ dáng âm u khi nhắn hắn ta, khiến cho trong lòng hắn ta run lên.

Diệp Oánh cũng bị đuổi ra ngoài, cô ta kinh hoảng, vẻ mặt tự trách nhìn Diệp Thao, lại nhìn Chương Dục, bọn họ cả một buổi chiều này, dường như đều đang nhìn Diệp Vi, không có ai quan tâm cô ta có khổ sở hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net