Truyen30h.Net

Edit Xuyen Thanh Kiem Si Kiem Lao Ba

Trà Cúc Dưa Leo

Câu này hình như có chỗ nào không đúng, hình như không thể dùng bốn chữ khoảng cách sinh sản ở đây.

Kỳ Dụ hậu tri hậu giác mới phản ứng lại, cảm thấy có chút xấu hổ, tự trách mình vừa rồi quá khẩn trương, không chút suy nghĩ mà thốt ra lời nói. Nhìn nhìn Trương Giản Lan, hắn không có biểu tình dao động gì.

Đúng vậy, người cổ đại cũng không thể hiểu được cách ly sinh sản, vì thế Kỳ Dụ thay đổi cách nói nói: "Ý ta là ... chúng ta là hai loài khác nhau ... Như vậy ngươi có thể hiểu đi?"

Trương Giản Lan không nói gì, chỉ cau mày nhìn Kỳ Dụ, ánh mắt kia tràn ngập bài xích.

Từ từ......

Hắn như thế nào sẽ là cái ánh mắt này?

Kỳ Dụ nhất thời không nói nên lời.

Trương Giản Lan không chút do dự một chưởng chụp lấy, đem y chụp quay lại hình dạng kiếm, Kỳ Dụ thậm chí không có thời gian để phản ứng, đã bị hắn nắm trong tay xoay lại.

"Ngô...... Đau quá......"

Anh trai này xuống tay cũng quá nặng đi.

Kỳ Dụ bị chụp đến toàn thân đau, vừa thấy thân kiếm, đã uốn lượn một chút. Này...... Có điểm kỳ quái a, thời điểm biến thành kiếm đã không còn cảm giác, thời điểm hóa hình người lại ngũ cảm đầy đủ hết.

Đồng thời đôi mắt Trương Giản Lan căng thẳng, xách theo nó đến phòng đúc kiếm, thiên chuy bách luyện đối với Kỳ Dụ mài giũa một đêm, mới có thể coi là suôn sẻ.

Nhiệt độ trong phòng đúc kiếm cực kỳ cao.

Kỳ Dụ nhìn Trương Giản Lan.

Tên kia ở lại đây cả đêm, toàn thân ướt sũng, áo trắng như tuyết cũng ướt sũng, cơ bụng mơ hồ phập phồng.

"Ngô thê......" Nhìn thanh kiếm đã được sửa chữa xong, tay Trương Giản Lan đều run rẩy, lúc cầm lên, thanh âm tràn đầy áy náy: "Là lỗi của ta."

"Còn không phải sao......"

Kỳ Dụ ở trong lòng may mắn chính mình là thanh kiếm, không sợ lửa đốt, bằng không cả đêm đấm đấm đánh đánh như vậy, tôi vào nước lạnh luyện, y đã sớm hôi phi yên diệt.

......

Một chuyện lạ này, Ái Kiếm thành tinh.

Trương Giản Lan lại không muốn ngủ nữa, cầm tới Ngọc Hành đến luyện kiếm các múa may vài ngày, cho đến buổi trưa ngày thứ ba, Thái Thanh Tử tới cửa bái phỏng, lúc này mới nguyện ý dừng lại, ở bên ngoài luyện kiếm các, cùng đả tọa tu hành.

Thái Thanh Tử người này đối với Trương Giản Lan có ân, Trương Giản Lan bằng lòng gặp hắn ta, đây cũng là vì sao hắn ta cứ lặp đi lặp lại nhiều lần việc nhường nhịn Hứa Ngưng Mi duyên cớ.

Khi Trương Giản Lan mười ba tuổi, đi tới ngoài cửa Thục Sơn cầu đạo, đợi suốt nửa năm, muốn đến thăm đáp lễ vào núi, lại bị coi là linh căn không tốt, tư chất bình phàm cự tuyệt hơn trăm lần, nhưng căn bản ngăn không được quyết tâm Trương Giản Lan muốn nhập môn.

Chờ một năm không được liền hai năm, hai năm không được liền ba năm, hắn liền cùng Thục Sơn sống với nhau.

Đói bụng liền vào núi săn thú, khát thì uống nước suối, trời đất là giường, nhật nguyệt là chăn, tóm lại sinh mệnh lực thập phần ngoan cường.

Sau đó Thái Thanh Tử không thể chịu đựng được nữa, đem hắn ở dưới chân núi nhặt trở về, để hắn làm những công việc lặt vặt, học nấu ăn từ đầu bếp và trở thành một đầu bếp, ít nhất có chỗ ngủ, không lo đói rét.

Nhưng Trương Giản Lan không cam nguyện chấp nhận số phận của mình như vậy.

Kể từ khi nhìn thấy bội kiếm Ngọc Hành của Kiếm Tôn Liễu Tri Khanh một thế hệ trước, liền nhất kiến chung tình, một phát không thể vãn hồi đối với thanh kiếm kia mà nhập ma, ngày ngày đêm đêm đều muốn có được Ngọc Hành kiếm kia.

Tuy Ái Kiếm như si, nhưng hắn ngay thẳng, không hề có ý nghĩ trộm cắp, trong lòng suy nghĩ là nếu muốn chiếm được Ngọc Hành thì nhất định phải công khai minh bạch đánh bại Liễu Tri Khanh đi lấy.

Vì thế hắn bắt đầu khổ luyện kiếm thuật.

Không ai dạy hắn luyện kiếm, hắn liền ở quảng trường của Thục Sơn Thái Cực học tập từ các đệ tử, vừa mới bắt đầu học kiếm đã bị một nhóm người chế giễu vì giống con khỉ bắt chước người nhưng hắn không hề đặt ở trong lòng, ngày ngày đều sẽ đúng giờ trình diện.

Không ai dạy hắn ngộ đạo, hắn liền tự mình đọc sách, tự mình lĩnh ngộ đạo pháp. Đi theo Thái Thanh Tử lên đỉnh ngồi thiền, mỗi ngày đều dậy sớm hơn gà, khi tỉnh lại phải gọi Thái Thanh Tử đi cùng, có lúc Thái Thanh Tử chịu có đôi khi đều chịu không nổi hắn.

Khắc khổ học tập, nghiên cứu kiếm thuật như vậy.

Cuối cùng sẽ có một ngày, ngọn nến đom đóm sẽ cháy rực.

Rốt cuộc, giữa những lời khen ngợi đầy kinh ngạc của mọi người, pháp lực cùng kiếm thuật của  hắn một đường chạy như bay, vào Thục Sơn 20 năm ở quảng trường Thái Cực đánh bại một bậc thầy kiếm thuật của thế hệ trước Tôn Liễu Tri Khanh, trở thành Kiếm thế hệ mới Tôn Thục Sơn kiếm phái.

Trong trận chiến này, Trương Giản Lan bị gãy mười hai chiếc xương sườn, một bên mắt gần như mù lòa, nước mắt đẫm máu không ngừng chảy ra, nhưng trên khuôn mặt hắn không hề có một chút sợ hãi.

Liễu Tri Khanh cũng không khá hơn, bị đánh đến tiếp cận nửa người tê liệt.

Hai người thu kiếm nhìn nhau.

Liễu Tri Khanh nhìn Trương Giản Lan cả người là máu kia, gần như hy sinh mạng sống của mình, rất là khó hiểu: "Ngươi vì sao như thế lại cố chấp đánh bại ta như vậy? Ta với ngươi có thâm thù đại hận gì? Ngươi thế mà không tiếc tánh mạng cùng ta một trận tử chiến như thế?"

Trương Giản Lan đầu tiên là lau đi khóe miệng huyết bọt, rồi sau đó cắn răng run run rẩy rẩy đứng lên, nhìn chằm chằm kiếm y, nói: "Không có gì, ta muốn kiếm của  ngươi mà thôi."

Liễu Tri Khanh: "Kiếm của ta?"

Trương Giản Lan dùng sức đi tới trước mặt y, đưa tay về phía y: "Đúng. Ta muốn kiếm của ngươi."

Kẻ thua trao kiếm, theo truyền thống Thục Sơn.

Liễu Tri Khanh nhận thua, đem Ngọc Hành tặng cho.

Trương Giản Lan lúc này mới lộ ra một tia nhợt nhạt ý cười, nhìn thanh linh kiếm nhàn nhạt tỏa sáng, trong lòng hắn tán thưởng không thôi, lại lạnh như băng nhìn về phía Liễu Tri Khanh, nói: "Nó ở trong tay ta, so với ở trong tay ngươi càng đáng giá hơn."

Nói xong, Trương Giản Lan rời đi.

Liễu Tri Khanh nhíu mày, nhìn bóng dáng Trương Giản Lan tâm sinh không vui, nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là một tên tạp vụ, thậm chí còn không có tư cách là đệ tử ngoại môn của Thục Sơn cũng không có, ngươi muốn như thế nào đem kiếm của ta phát dương quang đại*?"

*Phát huy hết sức.

Nghe vậy, Trương Giản Lan dừng bước, lạnh lùng nói: "Hiện tại hắn là của ta."

Liễu Tri Khanh: "......"

Thực mau Trương Giản Lan liền đánh vào mặt Liễu Tri Khanh.

Sau khi có được Ngọc Hành kiếm, hắn cũng không có dừng lại việc theo đuổi kiếm pháp tối thượng, ngoài việc tự mình học kiếm thuật Thục Sơn kiếm, hắn còn tự nghĩ ra 301 loại chiêu kiếm, chiêu chiêu trí mệnh, không người có thể địch lại, lại được gọi là thiên hạ đệ nhất kiếm.

Trong khoảng thời gian này, không có sư phụ dạy dỗ, chỉ có Thái Thanh Tử nguyện ý hướng dẫn hắn vài câu.

Hiện tại thế nhân chỉ cần nhắc tới thiên hạ đệ nhất kiếm này, nhất định sẽ có người nhắc tới Ngọc Hành kiếm của hắn. Cũng coi như là làm được ngông ngô mà lúc ấy hắn nói Liễu Tri Khanh.

Nhớ trước đây Kỳ Dụ nhìn thấy Trương Giản Lan tự nghĩ ra kiếm chiêu kia trong lòng sùng bái không chịu được, đoạn thời kỳ kia hắn cũng thật chính là thần tượng của Kỳ Dụ.

Nhưng hiện tại......

Y nhìn thoáng qua Trương Giản Lan, hắn đang lau lưỡi kiếm cho mình, mãn tâm mãn nhãn đều là Ái Kiếm trong tay. Phải biết rằng, lấy khả năng của mình, hắn có thể đắc Đạo, nhưng vì một thanh kiếm, hắn lại không có hứng thú với những thứ khác.

Kỳ Dụ nhìn trời chua xót: Hiện tại Trương Giản Lan đã không phải Trương Giản Lan lúc trước. Kỳ Dụ, tỉnh tỉnh, thần tượng của ngươi đã OOC * rồi.

*Là từ viết tắt của Out of character, nghĩa là nhân vật trong fic không xử sự như tính cách vốn có của họ ở bên ngoài.

Trà Cúc Dưa Leo

Thái Thanh Tử ngồi trong đình, liếc nhìn Ngọc Hành trong tay Trương Giản Lan một cái, bất đắc dĩ nói: "Tiểu nữ hôm qua chính là tới chỗ ngươi gây sự phải không?"

"Không sao." Trương Giản Lan cũng không để ý.

Thái Thanh Tử lại nói: "Tiểu nữ từ nhỏ lớn lên trong cung, tính tình cao ngạo, ngươi đừng để trong lòng... Như vậy, lão phu hôm nay đặc biệt mang nàng tới cửa, cùng ngươi xin lỗi."

Vừa nói, hắn vừa nhìn thoáng qua Hứa Ngưng Mi trốn ở sau cột đá: "Đi ra xin lỗi kiếm chủ."

"......"

Hứa Ngưng Mi đối với Trương Giản Lan giá trị hảo cảm vẫn là số âm, trong lòng không muốn gặp lại hắn, nhưng vì ngại quân lệnh của cha nặng như núi, nên nàng phải đến xin lỗi.

Nàng ngượng ngùng nửa ngày cũng không chịu ra.

Tâm tư Trương Giản Lan cũng căn bản không ở trên người nàng, cầm kiếm đứng dậy nói: "Trưởng giả không có việc gì, ta liền đi đây. Vợ ta bị thương và cần bảo dưỡng, liền không phụng bồi."

Thái Thanh Tử một chút không phản ứng lại: "Vợ của ngươi?"

Hứa Ngưng Mi trợn trắng mắt, bĩu môi nói: "Chính là thanh kiếm gãy trong tay hắn."

Nàng vừa dứt lời, đôi mắt Trương Giản Lan đỏ lên, căm tức nhìn mà đi: "Kiếm gãy?" Thanh âm của hắn rất thấp, xen lẫn một chút sắc bén, chấn động lòng người.

Hứa Ngưng Mi sửng sốt, thấy hắn ngữ khí không đúng, nàng có chút sợ hãi, không dám nói nữa.

Nhưng Trương Giản Lan cũng không muốn bỏ qua, trầm mặt cất bước tới chỗ nàng mà đi: "Ngươi vừa nói ... vợ ta là một thanh kiếm gãy?"

Cũng may Thái Thanh Tử kịp thời ngăn lại, ra hiệu cho Hứa Ngưng Mi mau chóng xin lỗi: "Hỗn trướng này! Ngươi làm gì mà ngang ngược như vậy! Tại sao không cùng Kiến Tôn xin lỗi!"

Hứa Ngưng Mi nhanh phản ứng lại, sợ hãi mà không tình nguyện nói một câu: "Thực...... Thực xin lỗi......" Sau nhanh chóng chạy đi, rời khỏi luyện kiếm các của Trương Giản Lan.

Cùng lúc đó, Kỳ Dụ thừa dịp Trương Giản Lan không chú ý, đã nhân cơ hội bay ra khỏi vỏ. Trước khi Trương Giản Lan phản ứng quá hạn, Ái Kiếm của mình đã ở chân trời hóa thành một đạo sao băng, cũng không quay đầu lại mà hướng Hứa Ngưng Mi đuổi theo.

"Thê tử!"

Giọng Trương Giản Lan xa xa kêu gọi Kỳ Dụ ở trên trời nghe được rõ ràng, tiếng gọi ầm ĩ, kêu như nam chủ cùng khổ tình đau mất người yêu, không biết còn tưởng rằng là kẻ si tình nào vì tình yêu mà khóc.

Kỳ Dụ chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ trở về, y không muốn ở lại thế giới này thêm một giây nào.

Y xoát mục tiêu hảo cảm giá trị tạm định là Hứa Ngưng Mi, bởi vì chỉ có Hứa Ngưng Mi là cùng Trương Giản Lan tiếp xúc nhiều nhất, cũng là người duy nhất có thể tự do xuất nhập Trường Sinh Lâu.

Y tìm nửa ngày, không tìm được Hứa Ngưng Mi đâu cả...... Trương Giản Lan đuổi theo đến đặc biệt nhanh, Kỳ Dụ còn chưa tiếp đất, liền nhìn thấy bóng trắng Trương Giản Lan cùng lại đây.

Người nọ dường như điên rồi, Ái Kiếm cùng lắm chỉ mất thoáng chốc, hai mắt đỏ như muốn ăn thịt người, đệ tử đi qua nhìn thấy đều sợ hãi bỏ chạy.

Kỳ Dụ vội vàng trốn vào một góc, gọi hệ thống: Tiểu Ái Tiểu Ái, gọi Tiểu Ái."

Hệ thống hồi phục đến còn rất nhanh: "Tiểu Ái đây, ký chủ có cái vấn đề gì sao?"

Kỳ Dụ: "Trương Giản Lan có thể hay không cùng ta có cái cảm ứng linh tinh gì không? Có thể thông qua cái phương pháp đặc thù gì đó tìm được ta? Tỷ như linh khí của ta?" Trước mắt y tương đối lo lắng vấn đề này, nếu là như thế này, vậy y cùng trên người gắn DPS có cái gì khác nhau?

Tiểu Ái: "Sẽ không."

Vậy là tốt rồi.

Cũng khó trách hắn gắp như thế.

"Vậy ta còn có thể trở thành hiện thân sao? Ý ta là, trở thành người sẽ thuận tiện hơn nhiều."

Tiểu Ái: "Có thể."

Kỳ Dụ: "Biến như thế nào?"

Tiểu Ái: "Trước mắt còn chưa rõ ràng, ký chủ cần tự mình thăm dò."

"......" "Ngươi rốt cuộc cái hệ thống gì vậy một câu hỏi đã hết ba câu là không biết?"

"Xin lỗi ký chủ, cơ sở dữ liệu của Tiểu Ái hữu hạn."

"......"

Kỳ Dụ đang quay mặt vào tường tự hỏi, khi y đột nhiên dùng một tay nhấc mình lên, anh còn tưởng rằng đó là Trương Giản Lan, hoảng sợ trong giây lát, mới phát hiện ra rằng đó là một tên trộm đeo mặt nạ lén lút.

"...... Không đúng."

Kỳ Dụ lúc này đột nhiên nhớ tới thân phận hiện tại của mình. Bây giờ y không phải là một thanh kiếm bình thường, mà là thanh kiếm của Trương Giản Lan, một thanh kiếm mà thế nhân đều muốn có.

Hỏng rồi hỏng rồi.

Này nếu là rơi vào tay kẻ xấu, vậy phải làm sao.

Nghĩ nghĩ, còn kẻ ác nào có thể tồi tệ hơn vai ác chứ, đừng nhìn Trương Giản Lan thần kinh hề hề, nhưng hắn là một kẻ ác thực sự, đã có vô số linh hồn đã chết dưới lưỡi kiếm hắn rồi.

"Xin lỗi xin lỗi, ta thật sự là đói lả, trước mượn ngươi dùng một chút, đợi lát nữa liền trả ngươi về." Có người đang nói chuyện, là nam, thanh âm nghe rất thân thiện.

Kỳ Dụ nhìn lại, liền thấy người bịt mặt cướp đi chạy vào rừng rậm ít người, ở trong rừng nhóm lửa, còn có một con gà thịt không biết trộm ở đâu, hiển nhiên đã tính kế từ lâu.

Kỳ Dụ nghi hoặc: "Người này muốn làm gì?"

Đốt lửa lên, hắn đem Kỳ Dụ cầm lấy tới, sau đó nhân lúc Kỳ Dụ đang mê man, hắn ta dùng một kiếm xiên hai con gà, cho vào lửa nướng liên tục.

Kỳ Dụ: "......"

Người bịt mặt một bên gà nướng, một bên lẩm bẩm lên: "Thục Sơn này thật là có độc, chưa kể đường đi như mê cung, đạo sĩ không dung thứ được bất kỳ ma vật nào, hễ thấy yêu vật là đánh giết. Ta chỉ là đói bụng, ăn hai con gà liền mất một cánh tay..."

Hắn lắc lắc cánh tay mới mọc, ủy khuất nói: "Tê...... Thật đau."

Không biết vì cái gì, đột nhiên cảm thấy rất nhục nhã.

Kỳ Dụ thầm nghĩ: "Ta mặc dù là kiếm, nhưng cũng là kiếm của thiên hạ đệ nhất kiếm sư, lại bị dùng như nướng thịt thế này, thật là nhục nhã."

"Uống rượu!" Tên trộm sửng sốt, mở to hai mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Kỳ Dụ: "Ngươi có thể nói?"

Kỳ Dụ cũng ngốc: "Ngươi có thể nghe được ta nói chuyện sao?"

Hắn nói: "Ta nghe nói, ngươi nói ta dùng ngươi làm đồ nướng, ngươi cảm thấy rất nhục nhã."

Tốt, vẫn còn có người nghe được kiếm linh nói chuyện.

Kỳ Dụ vừa đang muốn kêu hắn hạ xuống, đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh như băng ập tới, sau đó một vị thần mặt đen từ trên trời giáng xuống, xuất hiện cách đó không xa, khóe mắt như muốn nứt ra nhìn chăm chú vào ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt Ái kiếm trên mặt đất.

Kỳ Dụ: "......"

Trà Cúc Dưa Leo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net