Truyen30h.Net

[Edit] Xuyên Thành Kiếm Si Lão Bà Kiếm

Chương 4

TraCucDuaLeo

Trà Cúc Dưa Leo

Kỳ Dụ dở khóc dở cười, tâm nói: "Hắc diện thần này tới cũng thật không đúng lúc."

"Không......" Người bịt mặt bỗng nhiên kích động lên, vừa thấy Trương Giản Lan, hai mắt sáng như sao: "Hắn tới thật đúng lúc......"

Kỳ Dụ mắt thường có thể thấy được thấy giá trị hảo cảm của người bịt mặt đang dần tăng lên.

Giá trị hảo cảm +10

Giá trị hảo cảm +10

Giá trị hảo cảm +10

......

Ngồi hỏa tiễn cũng nhanh bằng giá trị hảo cảm của hắn đâu.

Kỳ Dụ: "Hả??"

Cư nhiên còn có người có thể đối với Trương Giản Lan như vậy?

Ngay lúc y đang thắc mắc, tên trộm đột nhiên chuyển sang một giọng nữ mềm mại, đồng thời tháo mặt nạ ra, lộ ra khuôn mặt đỏ ửng xinh đẹp cùng một đôi sừng ma thuật nhỏ trên đỉnh đầu.

Kỳ Dụ liếc mắt liền nhận ra đối phương cái sừng kia: "Địu móa, hóa ra là mị ma." Khó trách giá trị hảo cảm của hắn tăng vọt, thứ mị ma này chỉ thích nam nhân cùng nữ nhân tinh lực cường hãn, đặc biệt là lão cây vạn tuế* Trương Giản Lan như vậy.

*Là loại cây không nở hoa, ý chỉ người không có tình yêu.

Chỉ thấy mị ma kia cầm lấy Ngọc Hoành đang nướng gà trên lửa đưa cho Trương Giản Lan, mắt mạo cảnh xuân, nũng nịu nói: "Đạo trưởng, có muốn cùng nhau ăn gà không?"

Nói xong, hắn không quên rắc một nắm thì là lên kiếm.

Ngọc Hành xoa gà nướng nháy mắt thơm hàng dặm.

Nhìn thấy một màn này, đạo sĩ trước mắt tối sầm lại, vội vàng che ngực, tựa hồ đang cố nén cái gì, nhưng lại không nhịn được, lồng ngực tức giận dồn dập, phun ra một ngụm máu tươi  "Phụt" tại chỗ, thế mà lại phun ra một búng máu, tiểu mị ma sợ hãi kia không biết làm sao.

Kỳ Dụ: "......" "Đạo trưởng này ăn gà không  ta không biết, ta chỉ biết ngươi nếu không chạy, hắn liền đem ngươi nuốt sống."

"A?" Mị ma nghi hoặc: "Vì sao? Gà này hắn nuôi à??"

Kỳ Dụ không nói nên lời: "Còn có thể làm gì? Người dùng thứ để xiên gà chính là vợ của hắn!"

Mị ma: "......"

Hắn thật oan uổng: "Dạo này làm ăn khó khăn, ngay cả đao kiếm cũng muốn đoạt nam yêu nữ."

Kỳ Dụ bất đắc dĩ: "Không, chỉ là hắn không thích người bình thường."

Khi nói chuyện, dưới tay áo Trương Giản Lan bắt đầu ngưng tụ một cụm linh lực ánh sáng hùng vĩ, đồng thời, gió xung quanh tung bay, những chiếc lá trên mặt đất bị cuốn vào đó. Nếu cái này mà xảy ra lần nữa, hắn sẽ đập ra hai cái lỗ lớn trên mặt đất ở đây mất.

Trương Giản Lan hiện tại rất giống ác quỷ địa ngục.

Mị ma nhìn chằm chằm vào bóng người bá đạo trong gió, sợ hãi lùi lại, vừa lùi vừa lùi lại kêu lên: "Mẹ nó, thật là đáng sợ..."

Kỳ Dụ: "Biết đáng sợ thì chạy đi!"

"Ồ ồ ồ." Mị ma vội vàng đem hai con gà quay trên kiếm vứt xuống bỏ chạy, quay đầu nhìn Kỳ Dụ khí cười: "Ngươi nha mạng nhỏ còn khó giữ còn nhớ thương hai con gà này."

Hắn nói: "Không có cách nào, chúng ta mị ma không thể ăn năng lượng, ta chỉ có thể ăn thịt bổ sung năng lượng."

Khi hai người nói chuyện, lúc này một đạo bóng trắng trong nháy mắt đi tới, tốc độ nhanh như tia chớp, rất là đáng sợ.

Mị ma kia vốn dĩ không chạy thoát được đâu, nhưng Kỳ Dụ hoả tốc rời tay, dùng thân thể của mình chặn một kích kinh thiên động địa này của Trương Giản Lan.

Ngay lập tức, mặt đất chìm xuống ba bốn mét.

Bụi đất cuồn cuộn khắp xung quanh.

Bản thân kiếm Ngọc Hành có linh lực rất lớn, có thể đỡ được Trương Giản Lan trong vài giây, nhưng sau đó nó vẫn bị đánh bay, thân kiếm bị lượng linh lực chết người bóp méo nghiêm trọng thành thành hình chữ C.

"Ngô thê!" Trương Giản Lan thấy vậy, vội vàng rút tay về, không ngờ Ngọc Hành lại chặn hắn, nếu biết sẽ chặn hắn, Trương Giản Lan căn bản sẽ không ra tay.

Như vậy, hắn cũng không rảnh lo mị ma kia nữa, chỉ run rẩy tiếp kiếm, trong nháy mắt đó trái tim tan nát: "Ngươi vì sao......"

Câu nói kế tiếp Kỳ Dụ không nghe thấy, y như là hôn mê, lại như là không phải vậy, tóm lại ý thức là tỉnh, chỉ là nhìn không thấy hình ảnh bên ngoài, cũng không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, giống như y bị nhốt trong một căn phòng tối nhỏ. 

Khi y có thể nhìn thấy một lần nữa, người trần trụi nằm ở trong lò kiếm đỏ rực để tôi luyện. Y là một thanh kiếm, không sợ lửa, vì vậy y không có cảm giác.

Chính là có điểm quái quái.

Có lẽ là do y biến hình.

Kỳ Dụ chịu không nổi, bước ra khỏi lò kiếm, đôi chân trắng nõn thon thả rất bắt mắt.

Bỗng nhiên, xà nhà truyền đến một tiếng kêu gọi cực kỳ nhỏ: "Ân công...... Ân công...... Ta ở đây nè......" Thanh âm nghe có chút quen tai.

Kỳ Dụ nghe vậy ngẩng đầu, liền thấy một thứ gì đó giống như một làn sương đen đang tụ lại trên xà nhà. Đó là nguyên thân của mị ma.

Loại đồ vật mị ma này không có giới tính, là thất tình lục dục của người phàm biến thành, có thể biến thành vạn vật trên đời, nam nữ tùy ý.

Kỳ Dụ kinh ngạc: "Ngươi tại sao còn dám trở về?" Nói rồi nhìn chung quanh, xác nhận Trương Giản Lan không ở sau, nhỏ giọng nói: "Ngươi đi nhanh đi, Trương Giản Lan trở về ngươi cũng trốn không thoát. Ta không có khả năng cứu ngươi một lần nữa đâu."

Mị ma nói: "Không có việc gì, ta ngồi xổm ở chỗ này hai ba ngày, người này còn chưa có trở lại, khẳng định là đi rất xa."

"Hả?"Trương Giản Lan đi xa nhà? Hắn đi làm cái gì? Kỳ Dụ nhìn ra ngoài, đích thực không thấy được Trương Giản Lan: Thật hiếm thấy, người này đi xa nhà lại không mang theo lão bà kiếm của hắn.

Làn sương mù màu đen chậm rãi bay xuống, đầu tiên là một cánh tay trắng nõn từ trong sương mù hiện ra, áp vào ngực Kỳ Dụ, sau đó bị thân thể nóng bỏng của hắn co rút lại.

"Oa...... . Ngươi thật nóng." Mị ma ở trong sương mù thổi bàn tay nhỏ bé đáng thương của mình "Oa... Ngươi thật nóng..."

Kỳ Dụ nhìn nhìn thân thể của mình, vừa mới ra khỏi lò kiếm, tò mò hỏi Tiểu Ái một chút về độ ấm của mình, nhiệt độ cơ thể hiện tại của y hiện tại là gần 1200 °, ai mà sờ vào liền biến thành móng heo nướng.

Kỳ Dụ: "Không có việc gì ngươi sờ ta làm gì?"

Một khuôn mặt nam tử ở trong sương đen cười toe toét: "Đương nhiên là tới báo đáp ân tình của ngươi."

Kỳ Dụ nghi hoặc: "Ngươi báo ân?"

Mị ma từ trong sương đen đi ra, cả người trần trụi như Kỳ Dụ, trần như nhộng, trên mặt cười hì hì, còn ẩn ẩn lộ ra một tia xuân quang.

Kỳ Dụ sửng sốt nhìn hắn một hồi, mới tỉnh táo lại, nói: "Ngươi không phải muốn cùng ta đấu kiếm đó chứ?"

Mị ma nghe không hiểu ý tứ đấu kiếm là gì, nhưng mơ hồ cũng có thể lý giải, hắn cười nói: "Đừng sợ, ân nhân, ngươi yên tâm cùng ta vui vẻ, ta sẽ không nói cho phu quân của ngươi. Mị ma chúng ta rất có giáo dưỡng, chỉ có tiến nhập thân thể của ngươi, không tiến vào sinh hoạt của ngươi."

Kỳ Dụ: "......"

Y rốt cuộc đã nói cái quái gì khiến con quái vật ngu ngốc này hiểu lầm mối quan hệ của y với Trương Giản Lan vậy? Hơn nữa còn nói lung ta lung tung cái gì vậy chứ.

Trà Cúc Dưa Leo

Tuy rằng vậy nhưng mà: "Ngươi tốt nhất không nên."

"Ta hiểu, ta hiểu." Mị ma kia tự giác dựa vào trên bàn: "Nhân loại các ngươi đối với loại chuyện này nói không nên, nhưng thật ra các ngươi rất muốn, lão sư của chúng ta dạy ta như vậy đó."

Kỳ Dụ ngạc nhiên: "Ngươi còn có lão sư??"

"Đúng vậy, mị ma chúng ta trước khi hoàn thành nghi lễ trưởng thành đều có lão sư dạy dỗ."

"Sư phụ của ngươi không phải là họ Thương đi?"

"Sao ngươi biết được!"

"......"

Hay cho tên nhóc này. Kỳ Dụ đại khái biết lão sư của  hắn là ai, đại danh Thương Tiểu Lam trong truyện, là một trong những hậu cung của nhân vật chính, sau khi tính toán dòng thời gian, vai chính lúc này còn không chưa có tới Thục Sơn, còn ở bên ngoài nơi nơi đánh quái thăng cấp.

Kỳ Dụ nhìn chằm chằm mị ma một lát, híp híp mắt, trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe: Đúng vậy, ta lúc trước sao không nghĩ tới thứ mị ma này chứ??

Không có nam nhân hay nữ nhân nào nào trên thế giới này mà một mị ma không thể xử lý được. Cho dù Trương Giản Lan hắn có sắt thép thẳng nam đến đâu đi nữa, cơ thể của hắn vẫn nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn, cùng lắm có lẽ sẽ không thể vượt qua cấp độ của mị ma này.

Kỳ Dụ cảm thấy hứng thú, tùy ý ngồi xuống ghế, không ngờ ghế lại bốc cháy, đành phải ngồi trở lại lò kiếm, hỏi hắn ta: "Ngươi tên gì?"

Hắn ta nói: "Ta gọi là Nghiêm Xán Xán."

"Nghiêm Xán Xán. Hừm... rất tốt." Kỳ Dụ nhéo cằm trên dưới nhìn hắn một cái, rất hài lòng nói: "Xán Xán a...... Ngươi không muốn báo đáp ân tình sao?"

Đôi mắt của Nghiêm Xán Xán đôi mắt tỏa sáng: "Ngươi nguyện ý?"

"Không không không không." Kỳ Dụ vội vàng xua tay: "Ta không phải nói ta, ta là một thanh kiếm, cho dù ngươi muốn báo đáp ân tình của ngươi, ta cũng không có cách nào."

"Ồ......" Nghiêm Xán Xán chống cằm dừng một chút, dường như có chút không hài lòng với câu nói của y,  rồi sau đó hai mắt quyến rũ chậm rãi chớp chớp hồng quang mê hoặc người.

Đó là thuật mê hồn của mị ma, nhưng thuật mê hồn cũng được chia thành các cấp độ, thuật mê hồn cấp thấp chỉ có thể mê hoặc người bình thường, còn thuật mê hồn cao cấp thì con người bình thường không thể chống lại được.

Kỳ Dụ biết hắn đang làm gì, không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn hắn nháy mắt, mãi đến khi hai mắt Nghiêm Xán Xán mệt mỏi không chớp mắt, mới nói: "Thế nào, ta không nói sai đi?"

"Ách...... Ngươi cái này...... Ta xác thật không có biện pháp. Ngươi giống như...... Trong lòng không có dục vọng gì?" Nơi này dục vọng bao gồm thực toàn, chỉ rất nhiều đồ vật. Mị ma mị thuật cũng cần sự ham muốn của con người để hình thành.

Kỳ Dụ: "Bởi vì ta là kiếm. Ngươi có bao giờ thấy qua vật chết sẽ có dục vọng không?"

Nghiêm Xán Xán nghi hoặc: "Nhưng lão sư đã nói rằng miễn là bất cứ điều gì có thể nói chuyện, nó đều có ham muốn."

"Này......" Kỳ Dụ vô pháp phản bác: "Kỳ thật lão sư ngươi nói không sai."

Báo không được ân, cũng chẳng khác nào phá không được thân, Nghiêm Xán Xán chống cằm buồn rầu. Kỳ thi trưởng thành của hắn ta sắp kết thúc rồi, nếu hắn không thể vượt qua, hắn sẽ bị những mị ma khác biến thành sản phẩm đào thải trực tiếp ăn luôn.

Kỳ Dụ mỉm cười khi nằm trên mép lò kiếm và nói: "Xán xán, ngươi có còn muốn trả ơn không?"

"Đương nhiên." Nghiêm Xán Xán gật đầu.

Kỳ Dụ ý cười sâu hơn mấy phần, thần sắc có chút xấu xa: "Ta tuy rằng không được, nhưng ngươi có thể đổi người, đạo trưởng hôm nay, ngươi thấy bộ dáng thế nào?"

Vừa nhắc tới Trương Giản Lan, Nghiêm Xán Xán hai mắt sáng lên: "Cực kỳ đẹp trai." Lại nghĩ tới bộ dáng Trương Giản Lan muốn giết hắn, sợ hãi rụt rụt cổ: Chỉ là rất hung dữ."

Kỳ Dụ: "Sợ cái gì? Không phải sợ. lấy năng lượng của hắn, nếu là hút đi, hơn mười năm cũng không phải đi ra ngoài săn thú hoang dã. Đúng không?" Một thân tinh lực kia của hắn, nếu hút đi, hơn mười năm cũng không phải đi ra ngoài săn thú hoang dã. Đúng không?"

"Xít......" Xác thật là như vậy.

Kỳ Dụ như vậy vừa nói, Xán Xán lập tức liên tưởng đến tinh lực chi khí phát ra từ cơ thể Trương Giản Lan kia, gấp hơn mười lần so với người bình thường. Hắn chính là nghe mùi vị tìm tới. Đối với mị ma mà nói, đó là món ngon nhất, quá hấp dẫn người.



Thấy dáng vẻ tham lam của hắn, Kỳ Dụ rất hài lòng, nói: "Được, ta sẽ tìm cách giúp ngươi đuổi theo hắn... Về phần ngươi, ngươi sẽ chịu trách nhiệm khiến hắn yêu ngươi, vậy thì ngươi đã có thể báo đáp ân tình của ta rồi."

Xán xán: "Nhưng hắn không phải phu quân của ngươi sao?"

Kỳ Dụ vô ngữ: "Đừng hiểu lầm, ta cũng không phải là đại sư đấu kiếm. Ngươi dựa theo ta nói làm là được."

Xán xán gật đầu: "Đương nhiên có thể."

Vì thế, hai người chi gian thần bí hiệp nghị đã thành, thừa dịp Trương Giản Lan đi ra ngoài đã nhiều ngày, Kỳ Dụ cũng không nhàn rỗi, dạy Nghiêm Xán Xán rất nhiều phương thức hấp dẫn Trương Giản Lan, nghe được Nghiêm Xán Xán liền sửng sốt sửng sốt.

......

Qua mấy ngày Trương Giản Lan đã trở lại, mang theo khắp người đầy thương tích, trên người còn có một rổ đầy linh răng, bảo thạch cùng sắt luyện quý hiếm.

Linh răng là răng của linh thú, bảo thạch là bảo vật quý hiếm, sắt luyện là đá bổ trời, đây đều là những tài liệu cao cấp cần thiết để bổ sung linh khí bị hao tổn bởi linh kiếm. Khi tìm kiếm những thứ này, hầu hết những người bình thường sẽ không bao giờ quay trở lại, vì vậy thường không có ai tìm kiếm chúng.

Hơn nữa, bình thường một thượng kiếm phải cần hai viên mới đủ, cho nên đại đa số kiếm tu đều lựa chọn bỏ ra rất nhiều tiền để mua mới, cũng không biết Trương Giản Lan lấy đâu ra một cái sọt lớn như vậy.

Kỳ Dụ nhìn Trương Giản Lan lại đây,đổ thứ gì đó kêu tanh tách vào lò kiếm, rồi nhìn hắn cắt cổ tay mình và để máu đặc chảy xuống để nuôi dưỡng thanh kiếm linh hồn. 

Lượng máu đổ kia đem Kỳ Dụ thực sự sợ ngây người, thầm nghĩ: Trương Giản Lan này thực sự sẵn sàng chết vì lão bà kiếm của hắn thật đúng là không muốn sống a? Hừm ... Nhưng cảm giác được nuôi dưỡng từ linh lực này không tệ, khá thoải mái.thân thể đều trở nên tê tê dại dại.

Tô...... Tê tê dại dại?

Thật kỳ quái?

Vì sao lại có loại cảm giác này?

Trước mắt lại đen.

Khi Kỳ Dụ bừng tỉnh lại, nhưng ngứa.

Hóa ra là Trương Giản Lan đang lau lưỡi kiếm cho y. Binh thường y vốn là không cảm giác, nhưng sau khi được nuôi dưỡng bởi những vật liệu cao cấp quý hiếm như vậy, kiếm hình hiện tại của y bây giờ thực sự có ý thức rồi.

"Trương...... Trương Giản Lan...... Ngươi đừng lau...... Ha ha ha...... Thật...... Thật ngứa......" Giống như bị cào nách vậy.

Thân kiếm Ngọc Hành bị khinh bạc hơi hơi run rẩy.

Trương Giản Lan tạm dừng để lau kiếm, cau mày khó hiểu, vì cái gì Ngọc Hành lại run rẩy? Chẳng lẽ là tu bổ ra vấn đề gì sao?

Vì thế hắn trầm khuôn mặt, thử trượt hai ngón tay từ giữa thanh kiếm đến cuối thanh kiếm.

Kiếm trong tay càng lúc càng run rẩy.

Kỳ Dụ khẽ "hừ" một tiếng, trong nháy mắt bắn ra khỏi tay đi ra ngoài, chỉ nghe "Tranh" một tiếng, đóng đinh vào cột mà không có bất kỳ phản ứng nào.

Trương Giản Lan: "......"

Trà Cúc Dưa Leo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net