Truyen30h.Net

Em Thu Tron Lan Nua Xem

Diệp Dao dở khóc dở cười.

Làm sao một người đang bình thường nói ngốc liền thành ngốc thật, ngã đến trẹo là chân, chứ đâu có phải là đầu óc?

Lục Tầm có phải là trai thẳng không, cậu biết rõ.

Lục Minh thấy Diệp Dao không tin nên rất sốt ruột, nắm lấy tay Diệp Dao, nói nhanh hơn: "Em nói đều là sự thật! Anh ấy để ảnh chụp hai người chụp chung ở tủ đầu giường!"

Diệp Dao cũng không kinh ngạc, Lục Tầm chụp ảnh chung bên giường chỉ là chuyện thường ngày, nhưng thiếu niên Lục Minh này hiển nhiên không biết gì.

Người thanh niên ngây thơ bị sự bình tĩnh của Diệp Dao làm cho giật mình, cảm thấy Diệp Dao căn bản không tin lời mình nói, vì vậy bổ sung thêm chi tiết để tăng độ tin cậy: "Là thật, anh ấy còn đang ngấm ngầm thêu một cái ..."

Cậu ta còn chưa nói hết câu, Lục Tầm đang nghe điện thoại đột nhiên mở cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn vô cùng tức giận: "Đang nói cái gì vậy? Lục Minh sao mày còn chưa buông tay!"

Tên này không có bạn bè sao, sao lại nắm tay bạn của hắn?

Lục Tầm sải bước tới, hất tay Lục Minh ra, cảnh cáo: "Cẩn thận, là bệnh nhân thì đừng tùy tiện chạm vào người ta, giữ khoảng cách xã giao bình thường có hiểu không?"

Lục Minh: "..."

Là do cậu ta không hiểu thế giới của trai thẳng sao?

Lục Minh đau lòng kéo chăn qua đầu, không thèm nhìn đôi bạn trai thẳng khó hiểu này.

*

Lục Minh ngoài ý muốn bị thương, kế hoạch ở lại thêm vài ngày bị phá vỡ, không lâu sau cậu đã rời đi.

Bởi vì chính Lục Minh sơ ý ngã trên mặt đất, Lục Tầm cũng không trách, hắn khoanh tay nhìn Lục Minh rời đi, tiếp tục tận hưởng không gian hai người giữa mình và Diệp Dao.

Thế nhưng nhấc đến chuyện này, Lục Tầm vẫn như cũ canh cánh trong lòng, sợ Diệp Dao vẫn là muốn đi.

Hắn kéo vali của Diệp Dao vào phòng ngủ của mình, tìm vài chỗ nhưng vẫn không hài lòng, cuối cùng đặt ở cạnh giường, nơi có thể đưa tay ra là sờ tới.

"Tạm thời đem hành lý giao cho tôi, lúc nà muốn lấy cái gì thì tới tìm tôi, tôi tìm giúp cậu." Lục Tầm thâm tình nói.

Diệp Dao nhìn Lục Tầm từ phía sau tự dằn vặt mình, bất đắc dĩ nói: "Cậu ôm nó ngủ đi, tôi còn có thể nửa đêm ôm hành lý chạy đi, cậu cho rằng đang diễn vợ nhỏ của tổng tài độc đoán bỏ trốn à?"

Mặc dù sau này Lục Tầm quả thực rất có khả năng trở thành bá đạo tổng tài, nhưng cậu với cô vợ nhỏ thì không có quan hệ gì, cùng lắm thì chỉ có thể là bạn thân của bá đạo tổng tài mà thôi.

Lục Tầm lập tức phản bác: "Quả nhiên cậu có nghiên cứu qua! Với học lực của cậu, cậu đã học qua các kiểu thoát hiểm trong phim truyền hình rồi đúng không! Hừ, dù sao thì để hành lý cho tôi trước."

Diệp Dao: "..."

Suy đoán rất tốt, nhưng đáng tiếc đều đã đoán sai, hiện tại cậu không hề có ý định chạy trốn, lần sau không cho đoán nữa.

Lục Tầm trầm mặc một lát, hắn nhìn chiếc tủ chứa chiếc áo len màu hồng mà hắn đã cất đi, cùng chiếc tủ đầu giường nơi đặt ảnh chụp tập thể, trầm giọng nói: "Cậu đừng tin, mỗi một đôi bạn đều thân thiết với nhau theo một cách khác nhau, cách chúng ta thân thiết cũng chỉ là bình thường thôi, tôi cũng biết trong lòng cậu, tôi là người anh em tốt nhất, tôi sẽ không tin vào một vài lời nói tùy tiện từ những người khác. Đừng lo lắng, tôi chỉ tin vào cậu."

Diệp Dao nở nụ cười.

Cậu cụp đôi mi dày, cười nói: "Được, tôi coi cậu là bạn thân, cậu đừng nghĩ ngợi gì khác, đừng làm hoen ố tình bạn này."

*

Chiếc áo len màu hồng Lục Tầm vội vã làm việc hàng đêm không ăn không ngủ. cuối cùng cũng được hoàn thành.

Đã hai giờ đêm, vạn vật yên tĩnh, mọi người đều đã nghỉ ngơi, làm xong việc Lục Tầm thở ra một hơi dài.

Hắn cầm chiếc áo len lên lắc lắc, chiếc áo len này được làm từ sợi len cao cấp, rất mềm mại và thân thiện với làn da, cho dù có mặc vào trong cũng sẽ không châm vào da thịt, chỉ giữ được độ bền. ấm áp và thoải mái.

Lục Tầm không chọn màu hồng phấn chết chóc mà hầu hết các chàng trai thích, mà chọn màu hồng nhạt. Hắn có thể tưởng tượng Diệp Dao sẽ trông trắng trẻo và dịu dàng trong chiếc áo len này.

Hài lòng, Lục Tầm gấp áo len gọn gàng cất đi, một mình nằm trên giường, bắt đầu có chút bất an.

Vì món quà này, hắn đã không thể ngủ với Diệp Dao trong một thời gian dài, để Diệp Dao một mình trong căn phòng trống, chịu rất nhiều oan ức.

Bây giờ công việc của hắn cuối cùng đã hoàn thành, đã đến lúc quay về ngủ với Diệp Dao.

Diệp Dao có lẽ đã ngủ, hắn sẽ nhẹ nhàng đi vào, không làm cậu tỉnh.

Lục Tầm nghĩ như nào liền làm như thế, từ trên giường đứng dậy, trực tiếp đi sang phòng bên cạnh. Sau đó, hắn vặn tay nắm cửa vài lần nhưng không mở được.

Buổi tối Diệp Dao ngủ, có thói quen khóa trái cửa.

Chìa khóa dự phòng không có trong tay Lục Tầm, nửa đêm đi tìm chìa khóa dự phòng cũng không tốt, vì có thể đánh thức nhân viên dọn dẹp đang ngủ say.

Lục Tầm không do dự, quay ngược về phòng đi đến ban công, thả người nhảy một cái, từ ban công của gian phòng của mình, nhảy tới ban công của gian phòng Diệp Dao.

Hắn đẩy cánh cửa sổ sát đất ở ban công ra và lặng lẽ lẻn vào.

Lục Tầm nhẹ nhàng đi vào, đi đến bên giường nhìn Diệp Dao đang ngủ say, hài lòng chậm rãi nằm xuống, sau đó giống như một tên trộm chậm rãi vén một góc chăn lên, chậm rãi chui vào.

Lục Tầm đã cố gắng hết sức không đánh thức Diệp Dao, nhưng khi hắn bắt tay khoát lên trên eo Diệp Dao, Diệp Dao vẫn nhúc nhích một chút.

"Hả?" Diệp Dao phát ra giọng nói mê nho nhỏ, nghe thanh âm cũng không tỉnh táo.

Lục Tầm sợ làm Diệp Dao hoàn toàn thức dậy, trực tiếp ngừng thở, không nói gì.

Hắn giống như một bức tượng im lặng, hoặc giống như một người trong giấc mơ, im lặng và bất động, ẩn mình trong bóng tối.

Diệp Dao không nói gì nữa, ngay lúc Lục Tầm còn tưởng rằng Diệp Dao lại ngủ, Diệp Dao đã động đậy, tựa vào người hắn.

Khoảng cách rất ngắn, chóp mũi hếch lên của Diệp Dao cơ hồ chạm vào má Lục Tầm, hô hấp dồn dập, đôi môi mềm mại của cậu lướt qua lỗ tai Lục Tầm.

Gần như trong nháy mắt, nửa người Lục Tầm như tê rần, như bị dòng điện chạy qua.

Không phải là bọn họ chưa ngủ cùng nhau thân mật như vậy, mà trước đây toàn là do Lục Tầm chủ động thân mật.

Đây là lần đầu tiên, Diệp Dao chủ động tới gần.

Diệp Dao ngủ mơ rồi.

Dường như đáp án rất rõ ràng, Lục Tầm chậm rãi liếm liếm môi, quay đầu đối mặt Diệp Dao.

Chóp mũi chạm vào chóp mũi, không khí hòa quyện giữa hơi thở, hai người gần đến mức như sắp hòa làm một.

Đối với Lục Tầm mà nói, đây là tư thế hắn chưa từng trải qua, trải nghiệm này chẳng những không có khiến hắn bài xích chút nào, ngược lại khiến hắn hưng phấn run lên.

Đây là... Khoảng cách thân mật chỉ thuộc về một mình hắn, trừ hắn ra, Diệp Dao sẽ không cùng bất kỳ bạn bè nào khác làm điều này.

Cậu ấy không cần bạn đời, hắn sẽ tiếp tục đối tốt như vậy với Diệp Dao, họ sẽ ở cạnh nhau cho đến tận khi họ già đi.

*

Diệp Dao có chút choáng váng khi tỉnh dậy và nhìn thấy Lục Tầm.

"Cậu tới đây lúc nào?" Diệp Dao hỏi.

"Tối hôm qua," Lục Tầm nhắm hờ mắt hồi tưởng lại đêm qua, "Tôi phát hiện mình bị trúng độc, tên lưu manh đã đầu độc tôi bỏ thuốc giải vào trong người cậu, cho nên đêm qua tôi vọt qua cửa sổ, tìm được cậu, thế là tránh được một phen thảm họa suýt xảy ra."

"Chết vì trúng độc cũng không tệ." Diệp Dao mặt không đổi sắc.

"Thật là độc ác!" Lục Tầm ngồi xuống ôm lấy eo Diệp Dao, đem mặt chôn ở bụng Diệp Dao với trên đùi, "Thiếp sinh là người của chàng, chết cũng là quỷ của chàng, chết rồi cũng sẽ đi theo bên cạnh chàng, quan gia."

Diệp Dao: "..."

Diệp Dao đã quen với cách nói chuyện kiểu quyến rũ của Lục Tầm, nhưng động tác của Lục Tầm nằm ngoài khả năng chịu đựng của Diệp Dao, cậu cứng ngắc đẩy đầu Lục Tầm ra, mắng: "Mới sáng sớm đã làm gì vậy? Nếu xảy ra cái gì ngoài ý muốn, cậu lại khóc lóc rồi nói rằng tôi đã làm hoen ố sự trong trắng của cậu."

Diệp Dao nói một cách mịt mờ, nhưng đều là đàn ông lại còn là sáng sớm, Lục Tầm làm sao có thể không hiểu Diệp Dao đang ám chỉ điều gì.

Hắn chớp mắt một cái, liếm liếm môi, nhớ tới trước một chuyện.

Khi đó, hắn cố ý làm mình bị thương, khi Diệp Dao đưa hắn đến bệnh viện trên xe taxi, hắn cũng vô tình dụi mặt vào người Diệp Dao khi nằm trên đùi Diệp Dao.

Lúc đó hắn không cảm thấy buồn nôn, bây giờ hắn cũng không cảm thấy buồn nôn.

Vậy thì một ngày nào đó, phương thức giúp đỡ lẫn nhau giữa hắn và Diệp Dao có thể được nâng cấp? Bây giờ thì tạm quên đi, da mặt Diệp Dao mỏng manh, nếu hắn đề nghị Diệp Dao nhất định sẽ đánh chết hắn, sau đó nghiêm khắc cự tuyệt.

Đợi đến sau này... Hắn có thể cùng Diệp Dao càng ngày càng thân mật.

*

Khi sinh nhật của Diệp Dao đến gần, Lục Tầm bắt đầu hỏi ý kiến ​​​​của Diệp Dao, hỏi Diệp Dao muốn tổ chức tiệc sinh nhật như thế nào, liệu có còn muốn nó giống như trước không.

Thông thường, Diệp Dao sẽ mời một vài người bạn thân đến chúc mừng sinh nhật của mình. Đến khi hầu hết mọi người rời đi, lúc đó sẽ là lúc Lục Tầm và Diệp Dao được ở một mình.

Có náo nhiệt có yên tĩnh, đó là kiểu sinh nhật mà Diệp Dao thích nhất, mà Lục Tầm cũng thích.

Quả nhiên Diệp Dao cũng lại chọn kiểu tổ chức này, vì vậy Lục Tầm vui vẻ liên hệ với một vài người bạn để chuẩn bị cho cuộc đoàn tụ này.

Lục Tầm đã liên lạc với vài người bạn có mối quan hệ tốt ở trường trung học, bọn họ đều chưa quay về trường học, nên ngay lập tức nói chuyện và lên kế hoạch tổ chức sinh nhật Diệp Dao cùng nhau, thuận tiện cũng nhau tụ họp một chút.

Trước sinh nhật, bọn họ lại bay về nhà của Diệp Dao.

*

Diệp Dao nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ bạn bè của mình.

"Ồ, hai người vẫn ở bên nhau." Bề ngoài thô lỗ nhưng nội tâm bên trong mềm mại - Đại Phương cảm động đến rơi nước mắt, "Tri kỷ là gì? Cái này chính là tri kỷ, trong biển có tri kỷ, cùng trời cuối đất cũng như láng giềng*

*海内存知己,天涯若比邻: Bạn tri kỷ luôn ở biển khơi, tận cùng thiên hạ như láng giềng". Xa nhau không thể tách rời tri kỷ, chỉ cần còn ở trong bốn biển, chí tận cùng trời cuối đất giống như hàng xóm. Câu thơ của nhà thơ Vương Bác, thời Đường.

"Nói cái gì thế hả?" Đại Hắc vỗ lưng Đại Phương, "Làm sao lại là cùng trời cuối đất vậy? Cái này gọi là cùng nhau đồng hành, bỉ dực song phi*! Mày đợi tí xem anh Lục có đánh mày không."

*比翼双: phép ẩn dụ chỉ vợ chồng yêu nhau thì ở bên nhau, hoặc nam nữ yêu nhau thì cùng nhau thăng tiến trong cuộc sống,sự nghiệp, trở thành đối tác.

Bây giờ họ đang tập trung tại một KTV mà họ đã đến chơi nhiều lần khi còn ở trường trung học trước đây, rất dễ dàng tức cảnh sinh tình nhờ khung cảnh mà nhớ lại quá khứ.

"Tôi đã từng đánh người chưa?" Lục Tầm gần đây tự nhận mình ôn nhu như nước, nhướng mày nở nụ cười hiền lành, "Mới hai năm mà cậu đã nhớ lầm, tôi chưa từng đánh nhau."

Những người khác: "..."

Chắc chúng tôi tin cậu.

Lâu lắm rồi không gặp nhau, có nhiều điều muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu nên bọn họ quyết định theo thông lệ, bắt đầu chơi thật hay thách để không khí vui vẻ.

Họ chơi qua một ứng dụng điện thoại, họ sẽ lấy một bộ bài, chọn một vài quân bài trong đó và đặt lên bàn, ai lấy được quân bài giả sẽ là người chiến thắng và phải trả lời câu hỏi thật lòng được hiển thị ngẫu nhiên trong màn hình của trò chơi, hoặc hoàn thành thử thách được giao.

Lục Tầm vinh dự là người chiến thắng đầu tiên, hắn đã chọn sự thật.

Đại Hắc đọc lên nội dung của yêu cầu thật lòng trên máy: "Gần đây nhất cậu đã bao giờ đối tượng nào khiến cho cậu động lòng chưa? Thành thật trả lời, không cho nói dối."

Diệp Dao ngước mắt nhìn Lục Tầm, Lục Tầm cũng cười với cậu, đôi mắt tuấn mỹ dưới ánh đèn lập lòe sâu hơn, trong nụ cười của Lục Tầm có một cảm giác thoải mái.

"Không." Lục Tầm vội vàng đáp: "Vậy sao? Quá đơn giản, người có thể khiến trái tim tôi rung động cũng gần trăm năm không xuất hiện, không tin có thể hỏi anh Diệp."

Diệp Dao thần sắc không thay đổi, cụp mắt xuống, tráo bài.

"Cậu không thể nói lời đáng chết như vậy..." Đại Phương thấp giọng oán trách.

"Được, tôi nói hết rồi." Lục Tầm nói: "Được, chúng ta tiếp tục đi."

May mắn thay, Diệp Dao chưa bao giờ bị rút trúng, cậu âm thầm quan sát, sau đó phát hiện ra rằng hầu hết các câu hỏ hiển thị trên máy đều liên quan đến vấn đề tình cảm.

Nói cách khác, nếu cậu ấy chọn nói ra sự thật sau khi bị bốc thăm, rất có thể cậu ấy sẽ được hỏi về tình cảm.

Nói dối trong trò chơi nói thật thì không có gì vui, nhưng Diệp Dao không có ý định nói ra bí mật của mình, những gì cậu thực sự nghĩ về Lục Tầm.

Vì vậy, khi cậu được rút ra, cậu chỉ cần chọn thử thách.

Ở giữa trò chơi, Lục Tầm đứng dậy đi vệ sinh, hai người bạn còn lại kéo Diệp Dao trò chuyện.

"Lục Tầm đã học đại học hai năm rồi, nhưng cậu ta vẫn chưa gặp được người khiến cậu ta thích sao?" Đại Hắc phàn nàn, "Cậu ấy bây giờ thực sự đã thay đổi rất nhiều so với thời trung học, chỉ là ... thay đổi không quá tốt, mà là loại thay đổi khó hình dùng, là kiểu hào quang của bong bóng màu hồng khiến con chó độc thân như tôi không thoải mái."

"Ừ, đúng," Đại Phương gật đầu đồng ý, "Thật ra, lần trước anh Lục đăng vòng bạn bè, em còn tưởng rằng hai người đã thành công ở bên nhau rồi, nhưng hóa ra là em suy nghĩ nhiều quá, hai người vẫn dính với nhau, giống như bình thường."

"Ừ, cậu ấy không có mối quan hệ nào là thật, chuyện này cậu ấy cũng không cần nói dối." Diệp Dao không muốn nói chi tiết, trực tiếp đổi chủ đề: "Ba người chúng ta bắt đầu trò chơi đi, đừng chờ cậu, dù sao trò chơi này chỉ cần hai người, ai cũng có thể chơi."

Diệp Dao là chủ bữa tiệc sinh nhật hôm nay, vì vậy tự nhiên sẽ làm theo những gì cậu ấy nói, vì vậy cho dù không có sự hiện diện của Lục Tầm, họ vẫn bắt đầu một vòng chơi mới.

Chỉ ba người, với một phần ba cơ hội, Diệp Dao cuối cùng đã trúng xổ số, nhận được một tấm thẻ.

"Nói thật?" Đại Hắc theo thói quen nhấp vào giao diện của nói thật.

"Không," Diệp Dao trả lời nhanh chóng, khẳng định, "Thử thách."

"Hả? Diệp Tử, cậu thực sự dám chọn thử thách, được rồi, để tôi nhập cho bạn." Đại Hắc bấm vào màn hình, sau khi kết quả ngẫu nhiên xuất hiện, hai hàng lông mày đen rậm của anh ta sắp bay lên trời.

"Là cái gì?" Diệp Dao nghi hoặc.

Đại Hắc từ từ quay màn hình điện thoại về phía Diệp Dao, để Diệp Dao có thể nhìn rõ dòng chữ trên đó.

【Hãy tỏ tình với người đầu tiên bước vào căn phòng này trong vòng năm phút】.

Đại Hắc sững sờ: "Chúng ta không gọi người phục vụ, mà người sẽ đi vào trong vòng năm phút nữa, đương nhiên là chỉ..."

Tất nhiên, chỉ có Lục Tầm nên đi vệ sinh tính toán thời gian, thì hắn sắp quay lại.

"Hay đấy, rất thú vị! Đây mới thực sự là thử thách!" Ở bên kia, Đại Phương vui vẻ giơ tay vẫy vẫy, "Thổ lộ, thổ lộ!"

Ánh đèn xập xình cùng tiếng nhạc, khuôn mặt Diệp Dao khẽ động, hàng mi dài phủ bóng lên gò má cậu, cậu yên lặng nhìn hàng chữ đen trên điện thoại.

"Thật ra, nếu người khác bị kéo đến tỏ tình với anh Lục, tôi nhất định sẽ nói là không có hiệu quả đâu. Nhưng người bị kéo lại là Diệp Tử, ít nhất anh Lục nhất định sẽ không đánh cậu, còn tôi có thể thấy phản ứng của anh ấy. Thật thú vị." Đại Phương rất phấn khích.

Diệp Dao đột nhiên nở nụ cười, trong phòng riêng ngọn đèn chập chờn, giống như vì sao sáng tản ra ở trong mắt của cậu.

"Ừ, thật thú vị." Diệp Dao thấp giọng nói, "Dù sao cũng không phải sự thật, liền thổ lộ đi."

-------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net