Truyen30h.Net

Em Thu Tron Lan Nua Xem

Lục Tầm đè tay Diệp Dao lại, lần này hắn không còn phải cách một lớp lông nữa mà thực sự chạm vào làn da ấm áp của Diệp Dao.

Hắn cùng Diệp Dao nhìn nhau, thấy viền mắt của Diệp Dao còn đỏ hồng.

"... Cậu còn cần tôi giúp sao?" Diệp Dao nhẹ giọng hỏi.

Lục Tầm đưa ra một câu trả lời khẳng định: "Có chỗ khuất mắt, tôi không thấy cổ có sạch thật không. Em cứ lau một chút thế thì làm sao sạch được?"

Diệp Dao nhất thời không nói chuyện, cậu nhìn Lục Tầm, cuối cùng chậm rãi nở nụ cười: "Vậy cậu đừng động, trước tiên buông tay tôi ra nào."

Lục Tầm buông tay ra, Diệp Dao lấy lại tự do, di chuyển ngón tay, sau đó ấn ngón trỏ vào quai hàm của Lục Tầm.

Cậu không dùng sức mà chỉ nhẹ nhàng đểvào, giống như người trước mặt có ý thức ngẩng đầu lên, để cái cổ có thể ở trong tầm mắt của cậu nhiều hơn.

Diệp Dao lại đưa tay lên.

Cổ của Lục Tầm thon dài, sạch sẽ, không có một chút bụi bẩn hay dầu mỡ nào trên đó.

Ngày xưa có câu chuyện quần áo mới của hoàng đế, hôm nay có nước tương của Diệp Dao.

Cổ là bộ phận quan trọng, nếu bị thương có thể nguy hiểm đến tính mạng, hầu hết mọi người đều sẽ thận trọng khi xử lý.

Chưa kể đối với trai thẳng kỳ thị đồng tính luyến ái, xác suất sẵn sàng để một người đồng tính nam sờ cổ gần như bằng không.

Diệp Dao quan sát biểu lộ của Lục Tầm, Lục Tầm híp mắt, trên mặt tràn đầy thuần túy hài lòng, không tìm được nửa điểm miễn cưỡng.

Diệp Dao rút tay về, giây tiếp theo lại bị giữ lại.

"Cám ơn bạn học Diệp, giúp tôi nhiều như vậy." Khóe miệng Lục Tầm hơi hơi nhếch lên, hắn như sói hoang nhìn Diệp Dao, cực kỳ hung hãn, nhưng mà lời nói lại rất có lễ độ, "Lần sau nếu như ăn cơm cùng nhau mà còn không cẩn thận, em cũng phải nhớ giúp tôi."

Đối mặt với ánh mắt như vậy, Diệp Dao chỉ có thể dùng nụ cười thân thiện đáp lại: "Lần sau... lần sau lại nói."

*

Đã là tối chủ nhật, ăn cơm xong, bọn họ phải thu dọn đồ đạc trở về ký túc xá.

Diệp Dao cũng mang gấu nhỏ từ công viên giải trí về, ký túc xá dù sao cũng là nơi ở thực sự của cậu trong bốn năm đại học. Cậu muốn đặt con gấu bên giường để ngủ cùng, nhưng vừa ném nó lên giường, cậu đã nghe thấy giọng nói mờ ám của Lục Tầm.

"Thần thiếp còn tưởng rằng quý phi Gấu bông ngủ trên bàn, hóa ra là ngủ trên giường, thật là có phúc khí."

Diệp Dao: "..."

"Thiếp cũng từng ngủ ở đó," Lục Tầm leo lên giường, xuyên qua màn giường tán tỉnh Diệp Dao, "Quý phi gấu bông lên nắm quyền, thiếp giờ đây là hoa tàn bướm ít nên phải đi thôi, thói đời xưa nay chỉ nghe người mới cười, nào thấy kẻ cũ khóc?"

Diệp Dao vô cảm kéo rèm giường lên, đặt con gấu búp bê lên giường của Lục Tầm.

Lục Tầm đang trải chăn bông cho êm, đột nhiên trên giường đặt một vật gì đó, hắnnhìn kỹ một chút, thấy rõ là cái gì liền nhặt lên ném xuống bàn bên dưới.

"Yo, Hoàng thượng, người là có ý gì? Thiếp không phải hạng người tùy tiện cùng gấu khác ngủ chung giường." Lục Tầm vỗ vỗ gối, "Cái gối này chỉ có một người có thể ngủ trừ thiếp."

"Con trai của cậu đó." Diệp Dao nói, "Cho cậu chăm sóc."

Lục Tầm trợn tròn mắt, lại đi xuống đem gấu búp bê lên.

"Đều là tại nó còn quá nhỏ không thể tự ngủ, khiến cha mẹ chia phòng." Lục Tầm bóp mặt gấu, "Khi nào nó mới lớn lên rồi tự ngủ trên giường không để cha mẹ chăm sóc?"

Diệp Dao nghe lời nói của Lục Tầm có gì đó không hiểu, không trả lời, nằm xuống giường, nhận được tin nhắn của Lục Tầm trong điện thoại.

Lục Tầm đầu tiên gửi cho cậu một gói biểu tượng cảm xúc [Tôi đang ở nhà chăm sóc em bé, em làm việc bên ngoài không cần phải lo lắng cho chúng tôi đâu], sau đó hỏi:

[Ngày hôm nay và ngày hôm qua đi hẹn hò, em chấm được bao nhiêu điểm? 】

Diệp Dao cảm thấy rằng người bình thường không nên kỳ kèo sau mỗi lần họ đi chơi cùng nhau, rồi hỏi có hài lòng với cuộc hẹn khi mối quan hệ chưa được xác định hay không, mà nên hàm súc thể hiện đi chơi rất vui, hi vọng lần sau có thể tiếp tục cùng nhau đi.

Nhưng Lục Tầm hiển nhiên không ở trong phạm vi của người bình thường này, Lục Tầm dò dẫm từng bước, muốn biết hết tâm tư của cậu.

Diệp Dao trở mình trên giường đáp: 【 bí ​​mật. 】

Diệp Dao đặt điện thoại xuống, nhớ lại vẻ mặt của Lục Tầm khi cậu ấy bất ngờ chạm vào yết hầu của Lục Tầm trong khi ăn cùng nhau.

Cậu chắc chắn rằng hành động này tuyệt đối nằm ngoài dự đoán của Lục Tầm, vì vậy biểu cảm đầu tiên của Lục Tầm có chút đờ đẫn và không thể tin được.

Và rồi, sự hoài nghi chậm chạp đó biến thành sự ngạc nhiên.

Hắn cũng thích được cậu ấy đối xử như vậy sao?

Tuy nhiên, Lục Tầm đã tiếp xúc nhiều với tay của mình, vì vậy việc không chống lại việc bị chạm vào tay không phải là điều khó hiểu.

Còn việc chạm vào những bộ phận khác, chẳng hạn như... đôi môi mà Lục Tầm chưa từng chạm vào trước đây thì sao?

Diệp Dao mím môi dưới, kéo chăn trùm lên đầu.

*

Những ngày lên lớp học vẫn bận rộn như trước, phòng học nào cũng chật kín, hết giờ học ai cũng phải xuống lầu, trừ phi đợi trong lớp mười hai mươi phút, đợi những người khác ra về hết thì mới vắng.

Diệp Dao không có thói quen sạch sẽ như không thể chạm vào người khác, cho nên cậu đã quen với việc chen chúc. Cậu chuẩn bị tan học, lúc lấy điện thoại ra kiểm tra thì phát hiện hơn 20 phút trước Lục Tầm đã gửi cho cậu mấy tin nhắn.

[Hôm nay tôi cũng đang học ở lớp nghiên cứu. Tôi ở tầng sáu, đợi tôi khi em xuống sảnh nhé. 】

Phòng học của Diệp Dao ở tầng bốn, cậu đáp [Được], sau đó thong thả đi ra ngoài.

Quả thực có rất nhiều người trong cầu thang bộ, hầu hết những người lười đợi thang máy đều chọn đi thang bộ một cách đơn giản, đám đông dày đặc đến mức chỉ đi được trong vài bước, Tiểu Bàn và Văn Kha ở bên cạnh cậu đã chen ra.

Ở hoàn cảnh này, bị người khác xoa vai, chạm tay là chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn, Diệp Dao khi bị chạm tay cũng không nghĩ ngợi gì.

Sau đó, đầu ngón tay của cậu ấy được chạm vào một lần, và sau đó một lần nữa.

Đó không phải là sức mạnh của sự cọ xát vô tình, hay một cái chạm nhẹ, giống như một chiếc lông vũ cào nhẹ vào đầu ngón tay anh.

Liên tiếp bị đụng mấy lần, toàn lực như nhau, Diệp Dao rốt cục cảm giác được có cái gì không đúng, cau mày quay đầu lại.

Bên trái anh không có ai, người luôn chạm vào tay anh chỉ cách anh một bước ngắn, anh ta cao lớn và có ngoại hình nổi bật, nổi bật giữa đám đông.

Thấy Diệp Dao quay đầu lại, người kia nhướng mày, vẻ mặt kinh ngạc: "Ôi, thật trùng hợp, đây không phải là bạn học Diệp Dao sao?"

"Ha ha," Diệp Dao nhíu mày, "Thật sự là trùng hợp."

Lục Tầm, đang ở phía sau cậu một bước nhỏ, đã bước lên phía trước và đến ngay vị trí bên trái của cậu.

Bàn tay trước đây chỉ thỉnh thoảng chạm vào đầu ngón tay của cậ ấy bây giờ áp sát vào mu bàn tay vì đám đông, cổ tay va vào cổ tay.

Nếu giữa hai người xa lạ tiếp xúc như vậy, một trong hai người nhất định sẽ đưa tay trở về ngực ôm sách, hoặc đút thẳng tay vào túi quần, để tránh chuyện xấu hổ tương tự xảy ra lần nữa.

Nhưng bây giờ, không ai thu tay lại.

Ngón trỏ của Diệp Dao bị móc nhẹ nhàng vào, ngón trỏ của người đàn ông chen vào giữa các ngón tay của cậu, quấn quanh các đốt ngón tay của cậu. Thấy cậu không còn nhiều sức phản kháng, hắn từ từ mạnh dạn nắm ngón trỏ.

"Ở đây nhiều người quá, chật đến mức đặt tay cũng không có chỗ." Lục Tầm ghé sát tai Diệp Dao, "Bạn học Diệp cho tôi mượn một chỗ này được không?"

Diệp Dao liếc nhìn Lục Tầm, nhưng không nói gì, tay trực tiếp bị giữ.

Ý đồ xấu xa của người theo đuổi không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để tiếp xúc, họ nắm tay nhau giữa đám đông đông đúc, như thể đang thực hiện một giao dịch bí mật.

*

Thời gian sau giờ học tương đối nhàn nhã, hôm nay bọn họ không có bài tập, Tiểu Bàn và Văn Kha hớn hở ra ngoài chơi, để lại Diệp Dao và Lục Tầm trong ký túc xá.

Lục Tầm đang tắm, trong khi Diệp Dao đang ngồi ở bàn làm việc nhìn vào tay của mình.

Nắm tay nhau trên cầu thang tựa như một giấc mơ, Lục Tầm chủ động tấn công, cùng nhau dẫn dắt cậu vào giấc mộng quá khứ.

Lục Tầm rất thích nắm tay, đương nhiên bạn nam bình thường không nắm tay, lúc cậu ấy và Lục Tầm chỉ là bạn bình thường cũng không nắm tay.

Lúc đó Lục Tầm trong mắt mọi người vẫn duy trì hình tượng soái ca lạnh lùng, không giống bây giờ dính như sam. Là bạn của anh chàng lạnh lùng Lục Tầm, hơn nữa biết rằng Lục Tầm là người kỳ thị đồng tính, cho dù có quan hệ tốt với Lục Tầm, cậu cũng sẽ hiếm khi có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với Lục Tầm.

Tiếp xúc cơ thể bắt đầu tăng lên, hình như là lúc lớp của cậu ấy đã thắng một trận bóng lớnở trường trung học, cậu ấy đã vui vẻ ôm Lục Tầm sau khi chiến thắng.

Đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc thân mật như vậy, Lục Tầm bị cậu ôm đến sửng sốt, sau khi ý thức được liền buông Lục Tầm ra, nhưng Lục Tầm cũng không nói lời nào.

Sau khi trận đấu kết thúc, cậu và Lục Tầm cùng nhau trở về ký túc xá, sau khi tắm rửa xong, Lục Tầm đột nhiên vẻ mặt không vui nói với anh: "Tôi chưa phản ứng kịp, chưa có đáp lại lời chúc mừng của cậu, sao cậu lại thả ra?"

Khi đó, Diệp Dao không hiểu hỏi: "Vậy tôi lại ôm cậu tiếp nhé?"

"Cũng được." Lục Tầm nói.

Vì vậy, cậu ấy lại ôm Lục Tầm, mà lần này Lục Tầm đã đáp lại cậu.

Kể từ đó, cậu tiếp xúc thân thể với Lục Tầm ngày càng nhiều, rồi trở thành bạn thân nhất của Lục Tầm.

Lần cuối cùng họ trực tiếp nắm tay nhau đi trên đường là khi họ còn là bạn bè, giờ đây mối quan hệ giữa hai người đã khác trước.

Lục Tầm đang thử cậu, mà cậu cũng đang thử Lục Tầm.

Diệp Dao bật máy tính xách tay của mình lên, chọn một chương trình tạp kỹ rồi ngồi vào bàn làm việc để xem.

Sau khi Lục Tầm tắm xong, hắn đung đưa sau lưng Diệp Dao, cuối cùng kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Diệp Dao: "Xem tạp kỹ một mình có ích lợi gì, tôi cùng em xem."

Diệp Dao đẩy máy tính giữa hai người họ để Lục Tầm có thể nhìn rõ.

Đây là một chương trình tạp kỹ về tình yêu, hiện đang phát sóng cho đến khi nữ khách mời vô tình rơi xuống một cái hố nhỏ và được khách mời nam kéo lên, sau đó nam khách mời đã liên tục nắm tay khách mời nữ để ngăn khách mời nữ ngã lần nữa.

Máy quay chuyển sang phần phỏng vấn nữ khách mời sau khi kết thúc, nữ khách mời nhếch mép cười: "Anh ấy cứ nắm tay tôi mãi không buông. Tôi thực sự rất cảm động".

"Người ta như thế này mới là bình thường, nắm tay chút đã có thể đỏ mặt." Diệp Dao nói, "Hai ta nắm tay lại như tay trái nắm tay phải, như thói quen vậy."

Thấy chủ đề này sẽ dẫn đến sự khác biệt giữa họ và các cặp đôi bình thường, hơn nữa còn dẫn đến tình bạn, Lục Tầm vội ngăn lại: "Em đang nói cái gì vậy, đâu có phải là tay trái nắm tay phải, đừng nói nhảm. "

Lục Tầm bắt chước giọng điệu của nữ khách: "Khi Dao Dao nắm tôi, tôi cũng cảm động."

Diệp Dao không nói tin hay không tin, hai người tiếp tục cùng nhau xem tạp kỹ.

Màn hình máy tính tràn ngập bong bóng tình yêu màu hồng, bên ngoài màn hình, đầu ngón tay Lục Tầm lại lần nữa thần không biết quỷ không hay chạm tới đầu ngón tay Diệp Dao.

Hành động của Diệp Dao chính là túy ông chi ý bất tại tửu*, mà ngoài mặt cậu vẫn giả vờ xem chương trình tạp kỹ một cách nghiêm túc, giả vờ rằng cậu không nhận thấy rằng Lục Tầm đang đến gần.

*醉翁之意不在酒: là một phép ẩn dụ cho những động cơ thầm kín, diễn đạt ý tứ không phải ở đây, mà là ở các khía cạnh khác

Lại gần, cậu cần lại gần, gần đến mức có thể nghiêng đầu trao cho Lục Tầm một nụ hôn.

Đây là lần đầu tiên Diệp Dao làm chuyện này, tra điểm thi đại học cũng không khẩn trương như bây giờ.

Lỡ như Lục Tầm sợ hãi đẩy cậu ra thì sao?

Nếu Lục Tầm không thể kiểm soát phản ứng muốn nôn trong tiềm thức, cậu nên biểu hiện như thế nào đây?

Lỡ như Lục Tầm sợ hãi đến mức hắn ngã khỏi chiếc ghế, đập đầu xuống đất thì sao ?

Diệp Dao mím môi, lặng lẽ dịch một chân tới gần ghế của Lục Tầm.

... Đây là lần đầu tiên cậu làm một việc như vậy.

  Căng thẳng.

Nam khách mời trên màn ảnh đang bí mật chuẩn bị một món quà bất ngờ cho nữ khách mời nên đã hành động cẩn thận, giọng chuyện toàn bằng hơi.

Diệp Dao tựa hồ bị bầu không khí trên màn hình lây nhiễm, thở dốc nói: "Cậu cảm thấy nam khách kia khá đẹp trai không?"

Lục Tầm nghe không rõ, nghiêng đầu: "Em nói cái gì?"

"Tôi nói..." Diệp Dao không phát hiện Lục Tầm lại gần như vậy, quay đầu lại, môi cậu từ khóe môi Lục Tầm trượt một đường, lướt qua gò má của hắn, cuối cùng dừng lại ở khóe miệng. dái tai.

Dái tai Lục Tầm phát lạnh. Diệp Dao đã cố gắng hết sức để bình tĩnh nghĩ về một điều vô nghĩa.

Để đảm bảo rằng có thể nhìn thấy biểu cảm và phản ứng đầu tiên trên khuôn mặt của Lục Tầm, Diệp Dao nhanh chóng lùi lại, sau đó nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.

Lục Tầm lúc nào cũng giỏi chơi lưu manh, mặt dày, uống rượu cũng không đỏ mặt, hiện tại thì trên mặt và tai đều có vết đỏ kỳ lạ.

Biểu cảm trên mặt hắn trống rỗng, như thể hắn không nhận ra chuyện gì đã xảy ra, Diệp Dao cẩn thận quan sát, cảm thấy mặt mình có chút nóng.

Lục Tầm đột ngột đứng dậy, trên mặt càng thêm kỳ lạ.

Vừa đứng lên, Diệp Dao lập tức phát hiện có chỗ không đúng.

Lục Tầm đến gần cậu một bước, một khí thế nguy hiểm lập tức bộc phát ra, Diệp Dao cũng từ trên ghế đứng lên, lui về phía sau một bước.

Khi chuông báo động vang lên, Diệp Dao nuốt nước bọt.

... Cậu cảm thấy rằng mình không nên ở lại đây nữa mà nên để khoảng trống cho Lục Tầm ở một mình.

Cậu đã đưa ra nhiều suy đoán trước đây, nhưng không cái nào trong số đó phát triển như thế này.

Lục Tầm đã biến cong quả thật cùng Lục Tầm khi là trai thẳng không giống nhau, ít nhất đối với cậu thì độ nguy hiểm là hoàn toàn khác biệt, trước đây cậu cũng không có nghĩ tới vấn đề này.

Cậu thừa nhận rằng cậu có một chút bối rối.

Phương hướng của cậu chính là cửa phòng, Diệp Dao lui về sau hai bước, chạy mất tiêu.

----------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net