Truyen30h.Net

Em thử trốn lần nữa xem

Chương 44: Từ giờ, anh không phải bạn em nữa.

Chovoichameo

Từ trong phòng đi ra ngoài ký túc xá chỉ cần mấy bước, chỉ cần cửa mở, Diệp Dao trong nháy mắt liền có thể xông ra ngoài.

Nhưng cửa đã đóng.

Cánh cửa này thậm chí còn do chính Diệp Dao đóng lại, vì cậu muốn xem các chương trình tạp kỹ với Lục Tầm mà không bị tiếng nói bên ngoài quấy rầy.

Mở khóa và mở cửa, ngày thường hai hành động đơn giản này không đáng kể, nhưng bây giờ, hai hành động này quyết định thành bại của Diệp Dao.

Diệp Dao bị nắm chặt.

"Sao em lại chạy?" Lục Tầm trầm giọng, nói sau lưng.

Diệp Dao rất khó trả lời vấn đề này, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Lục Tầm.

Các đường nét trên khuôn mặt của Lục Tầm sắc bén, đôi mắt dài hẹp có hốc sâu, khi nhìn ai mà không cười sẽ lộ ra vẻ rất áp bức.

Lục Tầm hơi híp mắt lại, "Ngay cả một câu giải thích cũng không cho tôi, phá hư sự trong sạch của tôi rồi liền chạy đi?"

Diệp Dao không thể nói cậu không phải cố ý—— bởi vì cậu đúng là cố ý.

Cậu cố ý thử Lục Tầm, cố ý khiến Lục Tầm thò đầu qua, rồi quay đầu hôn khi Lục Tầm không phòng bị.

"...Xin lỗi." Diệp Dao nói, "Tôi sai rồi."

"Xin lỗi? Tôi không muốn lời xin lỗi của em." Lục Tầm cười không hiểu nổi, hắn áp sát vào tai Diệp Dao, hơi thở khi nói lọt vào tai Diệp Dao, "Đây là nụ hôn đầu của tôi, em biết không?"

Diệp Dao đương nhiên biết, vừa rồi cũng là nụ hôn đầu của cậu mà.

...Nhưng phải nói rằng, cái lướt nhẹ khóe môi bất cẩn như thế không nên coi là một nụ hôn thực sự.

Một hành động không được coi là một nụ hôn như vậy đã gây ra phản ứng dây chuyền mà cậu không ngờ tới.

Không phải cậu cự tuyệt hay không thể tiếp nhận, chỉ là quá đột ngột, trong khoảng thời gian này khi quan hệ giữa cậu và Lục Tầm đã thay đổi, cậu sẽ khó tránh khỏi cảm thấy... căng thẳng.

Diệp Dao thăm dò nói: "Nếu không hiện tại tôi rời đi, chuyện này để sau rồi nói?"

Lục Tầm giữ vững giọng từ chối: "Chuyện sau này không thể để sau, bây giờ nói đi. Em đã hủy hoại sự trong trắng của tôi, tôi muốn bù đắp."

Lục Tầm chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Dao không chớp mắt.

Khoảng cách giữa hắn và Diệp Dao gần như vậy, mùi thơm trên quần áo của Diệp Dao được hắn hít vào trong lỗ mũi. Xung quanh hắn là một mùi hương chỉ thuộc về Diệp Dao, hắn sẽ không bao giờ quên trong đời.

Nơi Diệp Dao lướt qua trên mặt còn nóng hổi, ​​Lục Tầm yết hầu khẽ nhúc nhích, không tự chủ được đưa tay lên, nhẹ nhàng nhéo cái gò má trắng nõn non nớt kia.

Cảm giác trên tay so với trong tưởng tượng của hắn tốt hơn gấp vạn lần, chỉ một cái chạm đơn giản như vậy cũng có thể khiến hắn hưng phấn run lên.

Diệp Dao hai tay ôm mặt, mím môi, hai má hơi phồng lên. Hầu như mọi centimet ở trên người Diệp Dao đều khiến hắn yêu thích.

Lục Tầm cảm thấy cổ họng khát khô vô cùng, hạ giọng dỗ dành: "Em cứ để tôi hôn em như vừa rồi, làm việc gì cũng phải công bằng chứ?"

Lông mi của người trước mặt rất dài, khi rung lên giống như cánh bướm đen, mang theo vẻ đẹp mong manh.

Diệp Dao cũng lộ ra vẻ căng thẳng, đối mặt với Lục Tầm đang đè lên cửa, đối diện cửa là hành lang náo nhiệt, còn có thể nghe được thanh âm nhàn nhạt cùng tiếng bước chân của những người khác trong ký túc xá đi qua.

Diệp Dao khẽ gật đầu.

Khóe miệng Lục Tầm cong lên, vội vàng đi về phía trước.

*

Cuối cùng hắn cũng đạt được ước nguyện của mình, hôn Diệp Dao một cách quang minh chính đại.

Mùi thơm quá, miệng và người hắn đều tràn ngập hương thơm của Diệp Dao mà hắn thích.

Lục Tầm không bắt đầu nụ hôn từ khóe miệng mà từ vành tai.

Tuân thủ lễ tiết, kiềm chế và nhẫn nhịn, đây là những gì hắn đã cố gắng hết sức để làm khi theo đuổi Diệp Dao, mà chúng cũng là phong ấn mà hắn sử dụng để kiềm chế hành động của mình. Bởi vì không muốn Diệp Dao không vui, cũng không muốn trái tim của Diệp Dao xa lánh hắn.

Nếu không hạn chế bản thân, Lục Tầm không biết mình sẽ ra sao. Có lẽ trên bánh xe đu quay trong công viên giải trí đó, hắn sẽ ấn Diệp Dao vào tấm kính, cưỡng ép Diệp Dao hôn hắn trong một không gian nhỏ đến mức cậu không thể trốn thoát.

Hay khi cùng nhau ăn lẩu, với nước tương mĩ vị, hắn đã tự động nuốt chửng con mồi nhảy vào vòng tay mình.

Hắn phong ấn thật chặt, nhưng với cái gật đầu của Diệp Dao, phong ấn bị phá vỡ, một số thứ không tốt đẹp gì chui ra khỏi giếng sâu.

Đây là Diệp Dao cho phép, Diệp Dao sẽ không khó chịu, hắn có thể... Hắn muốn làm gì thì làm.

Đã quá lâu hắn không thể đến gần Diệp Dao như vậy.

Tai Diệp Dao mỏng lạnh, Lục Tầm môi nhích lại gần, hô hấp bởi vì sự mềm mại mà trở nên nặng nề.

Diệp Dao cảm thấy có gì đó không đúng, vừa muốn quay đầu lại nhìn một chút, đồng thời nói: "...Lục Tầm?"

Lục Tầm cố định má của Diệp Dao, không cho phép Diệp Dao di chuyển hoặc trốn thoát.

Nụ hôn từ từ di chuyển từ tai lên má.

Nhiệt độ trên làn da trắng như tuyết của Diệp Dao khiến Lục Tầm gần như bị niềm vui dâng trào trong lòng lấn át, mà sự phấn khích này cũng được đưa vào động tác của hắn.

Hai gò má của Diệp Dao bị sống mũi đè lõm lại, thịt mềm trên má bị cọ tới cọ lui, cùng người yêu tiếp xúc thật là vui, nhưng loại cảm giác tuyệt vời này cậu chưa từng trải qua lại khiến cho Diệp Dao toàn thân căng thẳng.

Diệp Dao cho dù không có bị hôn lên miệng cũng thở không nổi, có chút khó khăn nói: "Lục Tầm? Hình như tôi không có làm như vậy?"

Sao hắn có thể hôn... như thể hắn đã thay đổi thành một người khác?

Lục Tầm ghé mũi vào mặt Diệp Dao hít hà, thanh âm khàn khàn: "Thơm quá, còn muốn hôn nữa cơ..."

"Cậu nói cái gì?" Diệp Dao chần chừ.

Lục Tầm không tiếp tục giải thích, tiếp tục đi đến điểm đến tiếp theo.

Khóe môi chạm nhau, cằm Diệp Dao bị Lục Tầm nắm, đầu choáng váng, khóe môi nóng lên.

Diệp Dao có một dự cảm mãnh liệt, cậu cảm thấy Lục Tầm không chỉ muốn hôn khóe miệng cậu, mà là thật sự muốn hôn cậu.

Dùng cách nồng nhiệt nhất.

"Bang bang bang—"

Cánh cửa mà lưng đang dựa đột nhiên bị gõ vang, giọng nói của Tiểu Bàn từ bên ngoài vang lên: "Chúng tôi đã về rồi, anh Lục, Diệp Tử, giúp mở cửa đi! Chúng ta dùng chìa khóa mà vẫn không mở được, thật kỳ lạ?"

Diệp Dao giật mình, đẩy Lục Tầm ra, vội vàng nói: "Trở về giường hoặc là đi phòng tắm, chỉnh đốn trước khi ra ngoài, đừng để bọn họ phát hiện."

Diệp Dao đẩy Lục Tầm đến bên giường, nhìn Lục Tầm hít một hơi thật sâu, lăn lên giường, sau đó lấy tay áo lau mặt và mở cửa.

"Vất vả cho cậu nha, Diệp Tử—à? Sao mặt cậu đỏ thế?" Văn Kha ngạc nhiên.

Diệp Dao lại lau mặt, cố hết sức bình tĩnh cười nói: "Ồ, gần đây chuyển mùa, làn da của tôi có chút mẫn cảm."

"Được, vậy cậu phải cẩn thận. Tôi có một loại kem dưỡng ẩm cho da mặt mùa đông, cậu có muốn dùng không?"

Diệp Dao và những người khác đang nói chuyện bên dưới, mà Lục Tầm ngồi trên giường, đầu óc vốn bị mùi thơm làm cho mê mẩn cũng dần tỉnh táo, sự tỉnh táo của hắn cũng dần trở lại.

Hắn nhớ lại lúc không khống chế nổi mà hôn, cả sự kinh ngạc trong giọng nói của Diệp Dao.

Kỳ thật hắn biết tại sao Diệp Dao lại kinh ngạc, bởi vì hình tượng của hắn cùng trước kia có chút không phù hợp.

Trước đây, khi hắn muốn làm điều gì xấu, hắn sẽ giấu Diệp Dao.

Ví dụ như lúc hắn không muốn Diệp Dao có thời gian tìm bạn gái, vì vậy hắn cố tình làm chân bị thương, để thu hút sự chú ý của Diệp Dao. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nói cho Diệp Dao là chính mình đánh, hắn chỉ nói là người khác đánh.

Ví dụ như hắn không chấp nhận sự xa lánh của Diệp Dao, vì vậy hắn sẽ làm mọi cách để đi theo, đi ăn trưa với Diệp Dao mà Diệp Dao không hề hay biết, nhìn chằm chằm vào Diệp Dao từ xa, mà hắn chỉ có thể ăn khi nhìn Diệp Dao.

Ví dụ như nửa đêm không ngủ, trong bóng tối lén vén rèm cửa của Diệp Dao lên, nhìn dáng vẻ ngủ say của Diệp Dao, thật lâu sau mới nhìn được.

Còn nhiều nữa, tất cả những gì Diệp Dao không biết.

Vì vậy, trong mắt Diệp Dao, hắn vui vẻ và nhiệt tình với người quen, có lẽ đôi khi hắn thích xen vào những việc mà hắn không nên quan tâm, hắn hơi hống hách, chẳng hạn như ngăn cản Diệp Dao tìm bạn gái, nhưng nhìn chung là như vậy. rất bình thường, nhưng hai người họ quá không thể tách rời.

Nhưng vừa rồi, hắn ngoài ý muốn lộ ra một chút dị thường.

Hắn có một ham muốn cực kỳ chiếm hữu đối với Diệp Dao, hắn bị ám ảnh bởi việc muốn liếm toàn bộ cơ thể của Diệp Dao từ trên xuống dưới. Những cảm giác cực đoan như vậy có thể không được mọi người chấp nhận, có người còn cảm thấy ngột ngạt và sợ hãi và muốn trốn thoát.

... Hắn cần phải kiềm chế hơn nữa, che giấu những cảm xúc thái quá có thể khiến Diệp Dao khó chịu, để Diệp Dao không phát hiện ra.

*

Diệp Dao cũng đi ngủ sau khi cảm ơn Văn Kha vì kem dưỡng.

Rèm bao quanh giường của cậu ấy, vì vậy người khác không thể nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy cũng không thể nhìn thấy người khác.

Diệp Dao có chút do dự vén màn lên giường của Lục Tầm, trải qua chuyện vừa rồi, cậu cảm thấy Lục Tầm mà là trai thẳng thì quá sai.

Làm thế nào một trai thẳng có thể phản ứng như vậy khi hắn được hôn bởi một người đàn ông khác?

Nếu đây là trai thẳng, thì cậu cũng có thể nói rằng cậu là trai thẳng, thẳng như thép.

Khi Lục Tầm hôn cậu ấy... hắn rất nhiệt tình, nếu hắn có thể diễn xuất trong tình trạng này, sẽ thật lãng phí nếu Lục Tầm không vượt ngành và trở thành diễn viên có diễn xuất giỏi nhất trong làng giải trí.

Nói một cách hợp lý, cậu nên vén màn ngủ và giải thích rõ ràng với Lục Tầm.

Nhưng cậu ấy và Lục Tầm vừa mới hôn nhau, sau khi hôn xong, các cặp đôi khác đều ai trở về nhà nấy, nằm trên giường của mỗi người và nhớ lại chi tiết về nụ hôn. Quan hệ cậu và Lục Tầm thì lại hay rồi, ngẩng đầu nhìn nhau cũng không thấy, khoảng cách đều do màn giường mỏng manh này cung cấp, có chút khó xử.

...Không thì để mai nói tiếp?

Diệp Dao đang nghĩ ngợi, liền nhìn thấy một bàn tay cường tráng từ Lục Tầm vươn ra, xuyên qua màn giường cùng vách tường khe hở, ngón tay uốn cong gõ vào vách tường.

Rồi đầu một con gấu bông lông xù thò ra sau tấm màn ngủ, tròn xoe mắt nhìn anh.

"Có ai ở nhà không? Tôi vào được không?"

Với sự bất lực, xấu hổ và niềm vui không thể giải thích được, Diệp Dao vén màn ngủ lên.

Lần này, Lục Tầm thò thân trên vào.

Bức màn ngăn cách thế giới nhỏ bé này, hai người nhìn nhau không ai muốn nói trước.

Diệp Dao nhịn không được, bật cười trước.

Cậu cười, Lục Tầm cũng cười.

Thân hình cao lớn đẹp đẽ, mặt mày hấp dẫn, lúc này trong mắt mang theo ý cười, cùng Diệp Dao nói đùa: "Cười cái gì, nhìn thấy tôi liền vui vẻ?"

"Ừm," Diệp Dao dùng tay ở dưới chăn gãi gãi khăn trải giường, thẳng thắn nói: "Vui vẻ."

Sự thẳng thắn của Diệp Dao khiến Lục Tầm sửng sốt trong giây lát, hắn định thần lại, vẫy tay với Diệp Dao, ra hiệu cho Diệp Dao lại gần.

Vì vậy Diệp Dao cúi người, nghe thấy Lục Tầm nhỏ giọng nói với cậu: "Tôi thật sự không phải trai thẳng, sau này tôi tiếp tục đuổi theo em, đừng tưởng tôi là trai thẳng giả gay, được không?"

Hóa ra Lục Tầm muốn nói với cậu điều này.

"Tôi tin cậu không còn là trai thẳng nữa." Diệp Dao liếc nhìn Lục Tầm rồi quay đi, cậu thì thầm, "Cậu cũng đừng theo đuổi nữa."

Một giây từ thiên đường xuống địa ngục chẳng qua cũng đơn giản như vậy, sắc mặt Lục Tầm khẽ biến, vẫn là gượng cười nói: "Tại sao? Đây là tự do của tôi, tôi muốn theo đuổi thì theo đuổi, em không có quyền ngăn cản."

Diệp Dao lại không khỏi nở nụ cười, vươn tay nắm lấy Lục Tầm đầu ngón tay.

"Tôi đồng ý với cậu." Diệp Dao trong giọng nói mang theo ý cười, "Cậu không muốn yêu đương mà muốn hưởng thụ quá trình theo đuổi thì cũng được."

Lục Tầm từ tầng mười tám của địa ngục trở về thiên đường trong vòng nửa giây, thậm chí hắn còn nhìn thấy ánh sáng thánh của thiên đường.

Trong ánh sáng thánh thiện, thiên thần xinh đẹp nói với hắn: "Từ giờ trở đi, anh sẽ không phải là bạn của em, mà là bạn trai của em, hiểu không?"

------------------------------------------------------------------------------

Hôn rồi, yêu đương luôn rồi hehe coi như quà valetine sớm đến từ Lục Tầm và Diệp Dao nha mn

~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net