Truyen30h.Net

Em Thu Tron Lan Nua Xem

Hai ly trà sữa va chạm nhẹ, hai nhân vật bên trên cũng trìu mến áp lên mặt.

"Hôn." Diệp Dao nói.

Yết hầu của Lục Tầm lăn vài vòng, trái tim hắn như được nhẹ nhàng bao phủ. Hắn chỉ muốn vùi đầu vào người Diệp Dao hớp mấy ngụm, hít hà hương thơm trên người Diệp Dao cho đến khi thỏa mãn mới thôi.

Tuy nhiên, điều này không thể được thực hiện ở nơi công cộng, vì vậy Lục Tầm chỉ có thể đưa tay ra cho Diệp Dao. Hắn nhìn Diệp Dao đặt tay vào tay hắn, rồi ôm hắn.

"Nắm tay anh cả đường trở về ký túc xá nhé?" Lục Tầm thăm dò hỏi.

"Ừ." Diệp Dao đáp, "Cả đường trở về ký túc xá."

Bây giờ cũng chưa muộn, dọc đường vẫn còn nhiều người. Diệp Dao để Lục Tầm nắm tay mình, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà sữa.

Không khó để nhận ra những gì cậu làm đã khiến Lục Tầm rất vui, khóe môi Lục Tầm không ngừng cong lên, khi nói chuyện với cậu giọng nói rất thoải mái.

Con người là một khối đa diện, không chỉ có một mặt, mặt còn lại, mặt khác của Lục Tầm trước đây cậu không biết, giờ đã lờ mờ lộ ra một góc.

Một vài cô gái đi về phía bọn họ, nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau, sắc mặt biến đổi, mặc dù cố gắng khống chế biểu tình, nhưng vẫn là hơi trợn to hai mắt.

Mấy cô gái đi ngang qua bọn họ, đi được vài bước, Diệp Dao liền nghe thấy bọn họ bắt đầu không tự chủ được thảo luận.

"Trời ơi, tôi không hoa mắt sao, họ nắm tay nhau! Thật sự có thể!... bạn bè cũng có thể nắm tay đúng không?"

Diệp Dao nhìn biểu cảm của Lục Tầm, và thấy Lục Tầm cau mày như mong đợi.

"Bọn họ hiểu lầm rồi." Diệp Dao nói: "Kỳ thật nhìn hai người đàn ông nắm tay nhau, về cơ bản có thể khẳng định là có quan hệ, nhưng trước kia anh là trai thẳng cũng làm thế mỗi ngày, làm cho người khác không tin cho được."

Lục Tầm thở dài: "Tại sao anh không cong sớm hơn? Nếu anh bắt đầu cong từ năm cấp ba, sau khi cong sau khi gặp em. Lúc đó để xem ai dám nói rằng anh thẳng."

Diệp Dao suy nghĩ một lúc, nhưng không thể tưởng tượng được Lục Tầm có thể tự động biến cong người mà không cần vặn.

"Dao Dao," Lục Tầm bắt tay Diệp Dao, "Anh có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói hay không."

Diệp Dao nhấp một ngụm trà sữa: "Nếu ngay cả Anh Lục cũng không biết nên nói hay không, vậy thì đừng nói."

"Anh đột nhiên cảm thấy cần phải nói ra một lần nữa." Lục Tầm nhanh chóng thay đổi lời nói của mình, hắn liếc nhìn Diệp Dao, thăm dò vòng quanh gốc ngón tay đeo nhẫn của Diệp Dao và xoa nhẹ.

"Em có cảm thấy thiếu thứ gì ở đây không?" Lục Tầm giả vờ thở dài, "Còn thiếu cái gì? Ồ, anh cũng thiếu thứ gì đó. Thật là trùng hợp. Có cái đấy rồi, có lẽ anh sẽ không bị coi là bạn bè của em, quá tuyệt vời."

Diệp Dao lặng lẽ nhìn Lục Tầm, nhìn vào tia hy vọng trong mắt Lục Tầm.

"Chiều ngày mai em chỉ có ba tiết học." Diệp Dao nhẹ giọng nói, "Ngày mai cùng nhau đi mua sắm."

*

Ngày hôm sau, hắn cùng Diệp Dao đi mua một chiếc nhẫn, đêm hôm trước, Lục Tầm vui đến mức không ngủ được, cả đêm kiểm tra xem cửa hàng nào có chiếc nhẫn đẹp nhất.

Dù chỉ là nhẫn thể hiện thân phận tình nhân, không phải nhẫn cưới hay nhẫn đính hôn, nhưng mỗi chiếc nhẫn mà hắn và Diệp Dao sở hữu đều nên được trân trọng cẩn thận.

Kế hoạch thức khuya của Lục Tầm mới thực hiện được chưa đầy nửa tiếng, sau khi tắt đèn, anh không muốn ánh đèn làm phiền Diệp Dao nên vùi mình vào trong chăn, nhưng cũng không lâu lắm thì chăn của hắn sẽ được nâng lên.

Một bàn tay mảnh khảnh vươn ra trước mặt hắn.

Lục Tầm nắm lấy tay cậu hôn, hắn nắm lấy cái tay đang lắc lắc, chỉ vào điện thoại.

Lục Tầm thử đặt điện thoại lên đó, nhưng Diệp Dao đã lấy điện thoại của hắn một cách không thương tiếc.

"Tịch thu." Diệp Dao thì thào nói: "Đừng thức cả đêm, buổi tối không ngủ không tốt cho sức khỏe, cùng nhau đi chọn đi, không cần chuẩn bị một mình trước."

Diệp Dao đặt điện thoại của Lục Tầm lên trên điện thoại của mình, lại nhìn lên Lục Tầm.

Sau khi tắt đèn, cậu không nhìn rõ biểu cảm của Lục Tầm, cũng không biết Lục Tầm vui hay buồn khi bị cậu khống chế như vậy.

"Em cất điện thoại đi?" Bên kia Lục Tầm cũng thấp giọng hỏi, được Diệp Dao khẳng định trả lời sau, mới nói: "Đưa tay ra đây."

Vì vậy, Diệp Dao đưa tay ra, liền bị một nụ hôn trong lòng bàn tay.

Lòng bàn tay bị hôn vừa ẩm vừa nóng, còn có giọng cười của Lục Tầm: "Được, Dao Dao đã nói, anh đương nhiên sẽ nghe em."

*

Không ai nói nữa, Diệp Dao nằm yên lặng.

Cậu nắm chặt tay dưới chăn, yếu ớt nắm lấy, như thể vẫn còn hơi nóng ẩm ướt trong lòng bàn tay.

Diệp Dao đặt bàn tay đó lên cơ thể mình, nhớ lại những điều mà cậu có thể đã bỏ qua trong quá khứ.

Những chuyện cùng nhau trải qua phức tạp như vậy, Diệp Dao suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra, phần lớn những gì hắn nhớ được đều là hình ảnh Lục Tầm đối xử tốt với cậu.

Cậu không thích đặt mình vào những chuyện nguy hiểm có thể xảy ra, cậu không thích dựa vào vận may để làm mọi việc, mà cậu thích tận lực giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát.

Về mặt lý trí, cậu biết rằng một mối quan hệ quá mãnh liệt và ám ảnh là nguy hiểm, bởi vì cậu thực sự đã chứng kiến ​​nhiều trường hợp không mong muốn xảy ra khi sự kiểm soát và chiếm hữu quá mạnh. Nhưng về mặt tình cảm... cậu không muốn tránh xa, cậu muốn đánh cược muốn.

Lục Tầm thực sự có thể có một khía cạnh điên rồ không xác định, nhưng bất kể Lục Tầm như nào, hắn vẫn là Lục Tầm. Cậu sẵn sàng hạ thấp cảnh giác và tin tưởng vào nhân phẩm của Lục Tầm, vào tình cảm của Lục Tầm dành cho cậu ấy, vào niềm tin rằng Lục Tầm khác với những kẻ cố chấp nguy hiểm đó.

Nỗi ám ảnh và chiếm hữu của những kẻ nguy hiểm là thỏa mãn những ham muốn ích kỷ của bản thân, đặt cảm xúc của bản thân lên hàng đầu nên những người mà chúng nhắm đến rất dễ bị tổn thương.

Sau khi cân nhắc tất cả những ưu và nhược điểm, cậu vẫn sẵn sàng đặt cược vào một mặt của Lục Tầm mà cậu không rõ, sẽ không làm điều này, sẽ không làm tổn thương cậu ấy, mà chỉ đơn giản là quá thích cậu.

Bỏ qua lý trí và bắt đầu từ sự nhạy cảm của mình, cậu đã để cho mối quan hệ giữa hai người ngày càng thân thiết hơn, sự tin tưởng và tình cảm mà cậu đã xây dựng cho Lục Tầm trong một thời gian dài còn vượt qua cả lý trí.

Cậu sẽ cố gắng hết sức để hướng dẫn Lục Tầm một cách từ từ, để Lục Tầm biết rằng hắn không cần phải lén lút làm chuyện này, hắn có thể quang minh chính đại nói với cậu ấy nếu hắn có bất kỳ nhu cầu nào.

*

Ở một thành phố lớn, có những nơi bán đồ trang sức và nhẫn chuyên nghiệp khá nhiều, vì vậy Diệp Dao không cần phải vất vả tìm kiếm.

Lục Tầm luôn thể hiện khí chất giàu có của mình vào những lúc như vậy, hắn thậm chí sẽ không nhìn những thứ rẻ tiền mà chỉ tìm những thứ đắt tiền.

"Đắt tiền nhưng cũng đủ để thu hút sự chú ý. Một viên kim cương to như quả trứng bồ câu thì sao?"

Nhìn thấy Lục Tầm thật sự đi xem một dãy nhẫn kim cương lớn, thậm chí thân nhẫn còn được khảm vô số viên kim cương vỡ, Diệp Dao không khỏi than thở: "Nhiều kim cương như vậy mù cả mắt, sao không được? Sao anh không dứt khoát làm hẳn cái nhẫn thành tám trái tim, tám mũi tên?"

* 八星八鑽:  tên dùng để chỉ một số viên kim cương tròn được cắt tinh xảo, dưới gương cắt kim cương đặc biệt, có thể nhìn thấy 8 mũi tên ở mặt trước và có thể nhìn thấy 8 ngôi sao sáng từ phía sau

"Thật là một ý tưởng hay, tại sao anh lại không nghĩ ra." Lục Tầm xoa cằm, "Bạn học Diệp thông minh quá!"

Diệp Dao: "... Nếu thật mua loại kia, như vậy anh chỉ có thể đeo tay trái một cái, tay phải một cái, thứ lỗi cho em không phụng bồi."

"Được, anh nghe lời em." Lục Tầm tiếc nuối từ bỏ chiếc nhẫn kim cương lớn có thể trở thành tiêu điểm của khán giả, đi xem xét chiếc nhẫn có hình dáng đơn giản hơn.

Nhẫn nam chủ yếu là những mẫu đơn giản, có rất nhiều nhẫn nam được thiết kế đẹp mắt tại cửa hàng thương hiệu nổi tiếng toàn quốc này.

Lục Tầm không bao giờ nhìn vào giá cả khi mua đồ, hắn chỉ nhìn vào những thứ hắn mua có phải là thứ hắn muốn hay không, hắn ước mình có thể mua mọi thứ mà Diệp Dao thích, nhưng Diệp Dao đã ngăn hắn lại.

"Sau này họ thấy mỗi ngày thay đổi một cái, họ sẽ nghĩ rằng đó chỉ là một phụ kiện bình thường nhẫn đôi cũng không chứng minh anh là trai cong đươc đâu. Anh chỉ có thể đến sân chơi mỗi tối rồi nói em là gay, Diệp Dao là bạn trai của tôi, thì chúng ta có thể cho mọi người biết rằng anh đã cong." Diệp Dao không cảm xúc nói, "Nói rõ trước, em sẽ không để anh đi đến sân tập rồi gọi em là gay."

Lục Tầm: "... Tần nhẫn như vậy, em quá tàn nhẫn đó?"

Diệp Dao: "Ha ha, không chỉ tàn nhẫn, nếu anh đi sân chơi hò hét, em sẽ lén mua đồ ăn ở ký túc xá, không chia sẻ với anh, anh suy nghĩ cho kỹ. "

Dưới sự ngăn cản mạnh mẽ của Diệp Dao, cuối cùng họ chỉ mua được một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn đơn giản nhưng tinh xảo được đeo trên ngón áp út của bàn tay trái, Diệp Dao nhìn chiếc nhẫn của chính mình, rồi lại nhìn chiếc nhẫn của Lục Tầm.

"Không tệ." Diệp Dao nhận xét.

Đeo nhẫn cùng kiểu trên tay chứng tỏ họ là một cặp, kể cả người lạ không biết quan hệ của họ sau khi nhìn nhẫn cũng sẽ hiểu.

Lục Tầm nắm chặt tay Diệp Dao, hơi thở của hắn nặng nề hơn bình thường, hắn dùng đôi mắt đen nhìn chăm chú vào Diệp Dao, trong mắt hắn lộ rõ ​​vẻ mê muội và vui sướng.

Diệp Dao sửng sốt một chút, sau khi định thần lại, đẩy Lục Tầm ra xa một chút, thấp giọng nói: "Làm gì vậy, ở nơi công cộng, về lại hôn một cái."

Lục Tầm cuối cùng cũng hoàn hồn, hắn nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của Diệp Dao rời khỏi tiệm nhẫn. Sau khi đeo nhẫn rồi nắm tay, một chiếc nhẫn nhỏ quanh gốc ngón tay được nhiệt độ cơ thể làm ấm dần dần từ sự mát mẻ ban đầu, và cuối cùng hòa với nhiệt độ cơ thể.

"Giống như một giấc mộng." Lục Tầm thở dài.

"Em cũng cảm thấy như nằm mơ." Diệp Dao nói, "Hy vọng đó là một giấc mơ đẹp."

"Nhất định là mộng đẹp, ai dám bảo chúng ta gặp ác mộng, anh cho nó một trận." Lục Tầm nghiêm túc nói.

Diệp Dao cười cười, không nhiều lời. Họ ăn tối và bắt taxi trở lại trường.

Diệp Dao suốt ngày bị Lục Tầm ôm, tối hôm qua suy nghĩ nhiều chuyện ngủ muộn, hiện tại có chút buồn ngủ.

"Buồn ngủ? Ngủ trên vai anh đi." Lục Tầm nhẹ giọng nói với cậu.

Vì vậy, Diệp Dao dựa vào vai Lục Tầm, Lục Tầm nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. Đây là sức mạnh và nhiệt độ mà Diệp Dao đã quen thuộc, cậu ngủ thiếp đi không lâu sau đó.

*

Diệp Dao trở lại ký túc xá, bắt đầu làm bài tập hôm nay, hiếm khi Lục Tầm nằm trên giường thay vì ngồi bên cạnh cậu, học cùng cậu.

Sau khi làm xong bài tập, Diệp Dao suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra, mở diễn đàn trường học mà cậu không thường xuyên đăng nhập.

[Trời ơi cặp anh em thẳng trường mình đang ở bên nhau đúng không, mình thấy họ đeo nhẫn đôi kiểu giống nhau ở ngón áp út mà! 】

Vừa mua nhẫn không bao lâu, buổi tối liền có bài để đăng?

Diệp Dao nhướng mày, bấm vào xem thời gian đăng bài.

Thời điểm đăng bài chính là lúc họ đang ngồi trên xe taxi, cậu đã ngủ say, ai đăng thì ai cũng rõ.

Diệp Dao nhấp vào để xem chủ topic, xem chủ topic khuấy động tình hình, chứng minh từ mọi góc độ rằng họ đã ở bên nhau.

Những người xem lúc đầu nghi ngờ điều đó, sau đó họ tin một chút, và cuối cùng hầu hết họ đều tin điều đó, lúc này chủ topic hài lòng rời khỏi địa điểm.

Lục Tầm chỉ muốn cho mọi người biết rằng họ đã ở bên nhau, hắn không muốn đợi một giây phút nào.

Diệp Dao rút khỏi diễn đàn, tắm rửa xong xuôi liền đi ngủ, quả nhiên bị Lục Tầm bắt gặp, thực hiện lời hứa "quay lại hôn một lần nữa" khi mua nhẫn.

Có những người khác trong ký túc xá, nụ hôn của họ khi trốn trên giường sẽ không quá mãnh liệt mà nhẹ nhàng hơn. Nhưng ngay cả như vậy, Diệp Dao, người quyết tâm thưởng thức nó một cách cẩn thận, cũng đã nếm trải sự háo hức muốn nuốt chửng cậu của Lục Tầm.

Diệp Dao sờ gáy Lục Tầm, sau đó khẽ thở một hơi.

Lục Tầm dừng lại, liếc ​​chiếc lưỡi vừa mới xông ra từ miệng mình ra, để Diệp Dao ngẩng mặt lên kiểm tra.

"Anh cắn phải em hả?" Lục Tầm thấp giọng hỏi.

Diệp Dao không hề hấn gì, nhưng cậu vẫn nói: "Có một chút, rất nhanh sẽ lành."

Lục Tầm cau mày, xoa môi Diệp Dao và hôn nhẹ.

Diệp Dao nghiêng đầu nhìn Lục Tầm, nghe thấy Lục Tầm nói với cậu: "Em cắn lại đi, cắn mạnh hơn cũng được."

Diệp Dao cười ha ha, cậu cúi người hướng trên mặt Lục Tầm cắn nhẹ: "Được, hòa nhé."

-------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net