Truyen30h.Net

Em thử trốn lần nữa xem

Chương 54: Anh là mẫu người lý tưởng duy nhất trong lòng em

Chovoichameo

Hai từ đơn giản đó trực tiếp khiến trái tim Lục Tầm nổ tung như hoa.

Những gì xuất hiện đầu tiên trong đầu hắn là khiếp sợ, mừng rỡ còn có không thể tin được.

"Em nói cái gì, em nói cái gì?" Lục Tầm điên cuồng mổ từng cái một, hôn lên môi Diệp Dao, "Nói lại lần nữa nói lần nữa."

"Ư... Em không thể nói, không thể để cho anh biết, anh là kẻ kỳ thị đồng tính." Diệp Dao hơi hơi đẩy Lục Tầm ra, "Đây là bí mật."

Không thể để hắn biết, không thể để hắn biết cậu thích hắn?

Máu trong cơ thể đang chạy với tốc độ 180 dặm / giờ, Lục Tầm không thể kiềm chế được nụ cười trên môi: "Anh không kỳ thị đồng tính, anh còn cong hơn cả thước dây."

Diệp Dao yên lặng nhìn Lục Tầm, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Tốt quá."

Những giọt nước bắn vào mặt và cơ thể của Diệp Dao, đôi gò má hơi ửng hồng giống như cánh hoa ngâm trong nước, khiến người ta chạm vào.

Chỉ một câu nói thôi cũng có thể dễ dàng phá hủy lý trí của một người.

Yết hầu của Lục Tầm di chuyển lên xuống, hắn đưa tay ra nắm lấy bờ vai hơi lạnh của Diệp Dao.

Thích một người điên cuồng sẽ được thể hiện theo một cách nhất định có thể dễ dàng nhìn thấy, trước khi Diệp Dao có thể bày tỏ điều đó, Lục Tầm đã đè và hôn cậu một lần nữa.

Hắn thích lắm, thích đến tận xương tủy.

Hắn muốn đi từ hoàng hôn đến bình minh, rồi từ bình minh đến hoàng hôn với Diệp Dao.

Nhưng đây là nhà của Diệp Dao, ba mẹ của Diệp Dao ở đó, phòng ngủ của Diệp Dao không có những thứ cần thiết nhất định, mà Diệp Dao thậm chí còn đang say đến bất tỉnh.

Cho dù Diệp Dao không phản đối, hiện tại hắn cũng sẽ không cho phép mình làm quá nhiều với Diệp Dao.

Nhưng......

Lục Tầm không kiên nhẫn hôn lên môi Diệp Dao, sau đó hơi hé ra: "Em có nhớ lần trước anh nói quần áo của em rất thơm, anh rất thích không?"

Có lẽ là bởi vì uống rượu, hoặc là bởi vì nhiệt độ trong không gian nhỏ này quá cao, sắc đỏ trên mặt Diệp Dao càng lộ rõ.

Cậu nhẹ gật đầu: "Quần áo ở trong tủ."

"Anh không muốn đi ra tủ quần áo." ánh mắt Lục Tầm như lửa đốt nhìn Diệp Dao, lặp lại lời nói, "Anh không muốn đi ra tủ quần áo lấy quần áo."

Lục Tầm tự hỏi liệu Diệp Dao đang say rượu, có thể hiểu những gì hắn nói không, nhưng dưới ánh mắt khẩn thiết của hắn, Diệp Dao chậm rãi gật đầu.

*

Mặt trời lên cao.

Ba mẹ của Diệp Dao không đến đánh thức Diệp Dao và Lục Tầm dậy, nhưng sau khi chuẩn bị bữa trưa, hai người họ cùng nhau ra ngoài đi dạo.

Lục Tầm kỳ thật sáng sớm đã tỉnh dậy, ngay cả trong giấc mơ của hắn cũng tràn ngập hương thơm của Diệp Dao, kích động đến mức ngủ không được bao lâu, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Dao đang nằm trong lòng mình.

Diệp Dao bình thường rất có giờ giấc dậy, nhưng tối hôm qua Lục Tầm thật sự làm ầm ĩ quá muộn, khiến cho cậu còn đang ngủ say.

Lục Tầm không nhịn được hôn lên cái mũi hếch lên của Diệp Dao, tiếp tục hồi tưởng lại đêm qua tươi đẹp.

Diệp Dao có mùi rất thơm, bản thân Diệp Dao có mùi thơm hơn quần áo gấp trăm lần.

Sau này hắn phải tích cực.

Tục ngữ có câu, cực sướng sinh sầu, đắm chìm trong cực sướng gần chục tiếng đồng hồ, Lục Tầm rốt cục dần dần tỉnh táo lại, dưới vỏ bọc hạnh phúc có chút hoảng hốt.

Thật sự có chuyện tốt như vậy sao, Diệp Dao yêu thầm hắn? Một điều tuyệt vời như vậy sẽ thực sự xảy ra với hắn?

Chẳng lẽ Diệp Dao say rượu, nghe không rõ vấn đề mà hắn hỏi, chỉ là gọi tên của hắn?

... Nếu người mà Diệp Dao thầm mến thật sự là hắn, thì Diệp Dao sẽ đau lòng biết bao khi phát hiện ra mối quan hệ này, bởi vì hắn là trai thẳng tính đồng tính luyến ái, còn có thể sẽ dứt khoát cắt đứt liên lạc với bạn cùng giới người đã thích hắn.

... Diệp Dao sẽ không vô cớ xa lánh hắn, trước khi quyết định xa lánh hắn, cậu nhất định đã trải qua một khoảng thời gian dài đấu tranh trong đau đớn.

Không cho hắn nắm tay, không cho hắn ôm, không cho hắn ngủ cùng, lúc đó Diệp Dao sẽ cảm thấy thế nào?

Người trong ngực động đậy, Lục Tầm từ trong suy nghĩ hỗn độn hồi phục, nhìn mở mắt ra Diệp Dao.

"En tỉnh rồi sao?" Lục Tầm nhẹ giọng hỏi.

"Ừm." Vừa mới tỉnh lại Diệp Dao có chút choáng váng, từ trên giường ngồi dậy, trên đầu còn có mấy lọn tóc còn dính lên.

"Mấy giờ rồi? Em muốn đi toilet." Còn chưa tỉnh ngủ, Diệp Dao vừa nói vừa xuống giường, vừa mới từ trên giường đứng lên, hai chân khuỵu xuống, suýt thì rơi xuống đất.

Lục Tầm vội vàng chạy tới đỡ, không cho Diệp Dao ngã xuống đất.

Diệp Dao lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo.

Cậu không thể tin nhìn vào đôi chân của mình, sau đó nhìn Lục Tầm, đôi mắt cậu hơi mở to.

Lục Tầm biết mình ngày hôm qua đi quá xa, không khỏi có chút áy náy: "Anh đỡ em đi nhé?"

"...Em tự đi." Diệp Dao từ chối sự giúp đỡ của Lục Tầm, lại đứng dậy chậm rãi đi tới, đi vào phòng vệ sinh trong phòng, sau khi vào liền đóng cửa lại một cái.

Lục Tầm theo sát phía sau, hắn áp tai lên cửa, không lâu sau đã nghe thấy tiếng hít vào kinh ngạc của Diệp Dao.

Lục Tầm sống bên ngoài như nhiều năm, cuối cùng đợi cho đến khi Diệp Dao mở cửa lần nữa.

"... Trước đây em đã đánh giá thấp anh, Lục Tầm." Diệp Dao trên mặt không có một tia tức giận, nhưng lại có chút bất đắc dĩ, "Cùng nhau đi rửa mặt thôi."

Bàn chải đánh răng và khăn tắm của họ đều theo bộ, tất cả đều được đặt cạnh nhau, trông giống như phong cách của một cặp đôi.

Hai người cùng nhau đánh răng, Lục Tầm kiểm tra lại lời nói, xác định Diệp Dao không có tức giận, mới mạnh dạn bám lấy Diệp Dao lần nữa.

Diệp Dao không tránh né, mặc cho Lục Tầm ôm lấy mình, đánh răng rửa mặt xong, hai người vào phòng ăn ăn bữa nửa buổi như cặp song sinh.

Lục Tầm ngồi bên cạnh Diệp Dao, thăm dò hỏi: "Em còn nhớ rõ sau khi uống say đã xảy ra chuyện gì sao?"

Diệp Dao lắc đầu: "Không nhớ."

"Ồ." Lục Tầm có chút mất hứng, trong lòng thầm nghĩ có nên nhắc lại chuyện yêu thầm với Diệp Dao hay không, hay là không nên nhắc nữa.

Nếu như đối tượng trong lòng thật sự là hắn, thì những ngày tháng đó đối với Diệp Dao chắc hẳn rất đau khổ, có lẽ hắn cũng không muốn nhớ lại.

"Hôm nay thời tiết tốt, cùng em ra ngoài đi dạo nhé?" Diệp Dao nói.

Lục Tầm đương nhiên sẽ không phản đối đề nghị của Diệp Dao, sau bữa trưa, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Bây giờ là thời điểm đại đa số mọi người nghỉ trưa, mặc dù là ngày nghỉ lễ tháng Năm nhưng thị trấn nhỏ này vẫn duy trì sự yên tĩnh thường ngày, thời gian nghỉ ngơi của cư dân cũng không bị ngày lễ quấy rầy chút nào.

Diệp Dao muốn đi đâu, Lục Tầm đều đi theo, vừa đi vừa nghỉ, đi mệt thì chuyển từ đi bộ sang đi xe, cảm nhận nắng và gió mùa hè.

Lục Tầm được Diệp Dao dẫn đến trường trung học của họ.

So với lần đến đây vào kỳ nghỉ đông trước, trường bây giờ náo nhiệt hơn rất nhiều. Mặc dù tất cả đều là thời gian nghỉ lễ, nhưng có nhiều người vui chơi và vui chơi hơn trong lễ hội mùa xuân.

"Bạn học Diệp lại tới cùng anh ôn lại hồi ức tuổi trẻ sao?" Lục Tầm nhướng mày cười cười, nhìn dãy nhà dạy học trước mặt, trong lòng có chút cảm khái, "Lục Tầm lúc là thằng nhóc học sinh năm hai trung học, sẽ không bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ gặp một người bạn đời ở đây."

Hơn nữa, đối tượng kết hôn vẫn là đàn ông, nếu nói với hắn chuyện này vài năm trước, đánh chết hắn cũng không bao giờ tin.

"Khi đó anh rất thẳng." Diệp Dao cùng nhau nhớ lại, "Mà anh cũng rất đẹp trai, anh mặc kệ nữ sinh tỏ tình với anh, nhưng khi nam sinh tỏ tình với anh, biểu tình giống như có người nợ anh 50 triệu."

"Anh thà bị nợ 50 triệu nhân dân tệ còn hơn nghe một người đàn ông tỏ tình với em, được không?" Lục Tầm cau mày, khi hắn nhìn Diệp Dao, thái độ của hắn thay đổi ngay lập tức, nhếch mép cười, "Tất nhiên là ngoại trừ việc Dao Dao tỏ tình với anh."

Diệp Dao mỉm cười, cậu bị Lục Tầm bắt lấy, hai chiếc nhẫn va chạm nhẹ vào nhau khi hai bàn tay đang ôm lấy nhau.

"Lúc đó em cũng rất thẳng, thật ra anh vẫn luôn cho rằng chúng ta có thể thân thiết như vậy là bởi vì chúng ta đều là thẳng." Lục Tầm nói, "Nhưng bây giờ thì tốt hơn rồi, bây giờ cả hai ta đều biến thành nhang muỗi."

Là bởi vì đều bị uốn thành muỗi, cho nên hắn mới có thể ôm Diệp Dao, thậm chí ngửi được hương thơm của Diệp Dao, những chuyện này trai thẳng có thể làm được sao?

Lục Tầm càng nghĩ càng hận bản thân trong quá khứ: "Làm trai thẳng cũng tốt, tại sao mình không bắt đầu cong từ mấy năm trước?"

Họ đi ngang qua mép sân bóng rổ, mấy cậu nhóc đang chơi bóng rổ bắt đầu huýt sáo thích thú khi thấy họ bắt tay nhau.

Mấy đứa trẻ thân thiết với nhau bắt đầu nháo lên: "Đấu kiếm, đấu kiếm cùng nhau!" "Vợ oi, thấy chưa, người ta cũng nắm tay, chúng ta cũng không thể thua!" "Chết tiệt ~ tôi không thèm thích cái đứa xấu như thế "

Diệp Dao không buông tay Lục Tầm, Lục Tầm cũng không buông tay, cậu dẫn Lục Tầm tiếp tục đi sâu vào khuôn viên.

Họ đi một quãng đường dài, cách xa đám đông.

"Chúng ta đi đâu đây? Ôi, suýt chút nữa quên mất chỗ cũ này." Lục Tầm bắt đầu hưng phấn.

Nơi này là rìa của trường học, có một bức tường trước mặt họ.

Trước đây, khi Lục Tầm muốn cúp học và rời trường, hắn từ chỗ rời đi và thỉnh thoảng tình cờ gặp Diệp Dao, người đang là lớp trưởng.

Nhưng Diệp Dao không phải ở đây để bắt người, đôi khi Diệp Dao đi làm muộn, vì vậy cậu cũng phải đi vào từ đây.

Chính tại đây, họ gặp nhau lần đầu tiên, nhưng Lục Tầm lúc đó mới đến, còn chưa biết rõ về Diệp Dao, cảm thấy chàng trai có khí chất thư sinh này không phải là loại người giống mình, vì vậy hắn không có để ý gì nhiều.

Lục Tầm nóng lòng muốn thử, hắn thành công lật tường ngồi xổm ở trên tường, đắc ý nói: "Đúng vậy, tay nghề không có sa sút." Lục Tầm lại nhìn Diệp Dao, "Cùng nhau đi?"

Diệp Dao lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Lục Tầm đang ngồi xổm trên tường, sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, cuối cùng mở miệng nói.

"Đây là địa phương đặc biệt, có ý nghĩa kỷ niệm nhất định." Diệp Dao chậm rãi nói, "Em tới nơi này là muốn nói cho anh biết một chuyện."

Lục Tầm cái gì cũng không biết, đi vào: "Em nói đi?"

Diệp Dao dùng đôi mắt đen ướt át nhìn Lục Tầm, thanh âm rất nhỏ, nhưng đủ để lọt vào tai Lục Tầm rõ ràng từng chữ: "Em đã ở đây... Gặp lại mối tình đầu, người khiến em bắt đầu rung động. khiến em phát hiện mình thích đàn ông."

Lục Tầm sửng sốt, vô thức bắt đầu nắm chặt tay.

Khuôn mặt của Diệp Dao đầy nghiêm túc: "Lúc đầu bọn em là bạn bè, vì anh ấy là trai thẳng thắn kỳ thị đồng tính. Anh ấy rất tốt, anh ấy hoàn hảo ở mọi khía cạnh trong mắt em. Em không biết mình đã yêu như thế nào với anh ấy, nhưng em vì anh ấy mà cong và em chưa bao giờ hối hận."

Tim Lục Tầm đập loạn xạ, hắn không chớp mắt nhìn Diệp Dao, tập trung toàn bộ lực chú ý, sợ bỏ sót một chữ.

"Lục Tầm, em rất thích anh. Người duy nhất em từng thích là anh." Diệp Dao nghiêm túc nói, "Anh là mẫu người lý tưởng duy nhất của em."

Lục Tầm từ trên tường bay xuống, ôm chặt Diệp Dao vào lòng, ước gì mình không để chừa ra một khoảng trống.

"Bổ sung cho anh một lần tỏ tình, em nói hơi muộn, thật xin lỗi." Diệp Dao cũng ôm lấy Lục Tầm, đưa tay vỗ về lưng Lục Tầm, ấm áp nói: "Từ đó ở cùng anh rất vui vẻ, vẫn quên chưa nói với anh, anh chính là người em thầm thích."

"Đừng nói xin lỗi với anh." thanh âm Lục Tầm nghẹn ngào, vùi đầu vào cổ Diệp Dao.

Diệp Dao nhất định nhớ tới chuyện tối hôm qua, đặc biệt mang hắn tới đây, trịnh trọng nói cho hắn biết, để xoa dịu nội tâm lo lắng.

Tục ngữ có câu, đàn ông không dễ rơi nước mắt, nhưng Lục Tầm lại cảm thấy mình sắp bị choáng ngợp.

Lục Tầm lại cọ cọ vào cổ Diệp Dao, nhỏ giọng nói: "Anh mới nên nói xin lỗi với em mới đúng, anh là một tên ngốc trước đây không hiểu được tâm ý của em, để cho em buồn bực lâu như vậy."

Diệp Dao khẽ cười: "Khi đó có chút buồn, nhưng em không hối hận vì đã trải qua quãng thời gian yêu đơn phương như vậy. Anh rất đáng được yêu như vậy, bây giờ nhớ lại quãng thời gian đó cũng rất tốt."

Mặt Diệp Dao ngẩng lên, bị người nào đó hung hăng thô bạo hôn một cái.

Họ đứng ở nơi lần đầu tiên họ gặp nhau và trao nhau nụ hôn, những kỉ niệm trong quá khứ hòa vào mọi thứ ở hiện tại, mỗi khung hình là một hình ảnh mà họ sẽ ghi nhớ trong tim.

Diệp Dao chạm vào tai của Lục Tầm, nhắm mắt lại và mở môi để đáp lại người mình yêu.

-----------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net