Truyen30h.Net

Em thử trốn lần nữa xem

Chương 60: Cả đời không kết hôn

Chovoichameo

Lục Tầm nhìn vào đôi mắt của Diệp Dao, cảm thấy hơi lo lắng.

Trong phần lớn các tình huống hắn đều là kẻ cứng rắn. Nhìn lại vài năm trước, giả bộ đáng thương căn bản là không thể xuất hiện ở trong thế giới của hắn, hắn sẽ trực tiếp giải quyết vấn đề.

Sau khi biết Diệp Dao, hắn dần dần bắt đầu học cách làm này.

Bởi vì hắn muốn ánh mắt của Diệp Dao chỉ ở trên người hắn, nhưng chỉ dựa vào cứng rắn thì không làm được.

Mà bây giờ, thái độ cứng rắn cũng không thể làm cho Diệp Dao hiểu được rằng hắn của ba mươi năm sau là một kẻ rác rưởi như thế nào.

Hắn ở tương lai được Diệp Dao hết sức tin tưởng, vậy mà "hắn ta" lại không trân trọng tin tưởng Diệp Dao, hiển nhiên hắn không coi Diệp Dao là bạn thân của mình.

Nghĩ đến đây, Lục Tầm nặng nề cau mày, lại dựa sát vào Diệp Dao, chậm rãi nắm lấy tay Diệp Dao ở dưới chăn.

Diệp Dao chậm rãi nở nụ cười: "Cậu bồi tôi á?"

"Ừm, chúng ta bằng tuổi nhau, khi cần vận động thì cùng nhau vận động, một mình tôi vận động làm gì?" Lục Tầm nghĩ đến một số khả năng, thanh âm trở nên lạnh lùng hơn, "Nâng cao thể lực thì có thể chết sau cậu mấy năm?"

Mặc dù đã cố ý trấn áp, nhưng sự tức giận và bất mãn trong câu nói này vẫn xông thẳng vào mặt Diệp Dao, Diệp Dao biết rằng mình không thể để Lục Tầm tiếp tục hạ quyết tâm, lập tức nắm tay Lục Tầm.

Chiếc chăn bông được nhiệt độ cơ thể của hai người sưởi ấm, khuôn mặt của Diệp Dao dưới ánh đèn ngủ mềm mại thật tinh xảo, có sức quyến rũ với Lục Tầm.

"Được, tôi thích đi cùng cậu." Diệp Dao nhẹ giọng nói, "Ngủ đi, hôm nay nghỉ ngơi, mai thì cùng tôi tập thể dục."

Được giọng nói nhỏ nhẹ như vậy vỗ về, Lục Tầm có chút nhẹ nhõm và nhắm mắt lại.

Hắn sẽ để Diệp Dao từ từ nhận ra rằng "hắn" của trước đây không tốt chút nào.

*

Diệp Dao tắt đèn ngủ, trong bóng tối suy nghĩ.

Cậu đã ở bên Lục Tầm hơn mười năm, cậu có thể nắm bắt được những cảm xúc khác nhau của Lục Tầm khi đối mặt với hắn, trong tiềm thức cho rằng sở dĩ Lục Tầm có cảm xúc là do tình yêu của Lục Tầm dành cho cậu.

Ví dụ, vì một lý do nào đó, nếu Lục Tầm cố ý đứng trước mặt cậu để chắn ánh mắt của một người khác, thì tức là Lục Tầm đang ghen tị.

Nhưng bây giờ cậu phải nhận thức lại mối quan hệ của Lục Tầm và mình như mối quan hệ của hai trai thẳng, không được có cảm xúc không đúng nào cả.

Ví dụ như bây giờ Lục Tầm nói với cậu những câu như kia, cậu nhất định phải cho rằng Lục Tầm không thích cậu mà là thấy cậu đối với Lục Tầm 30 tuổi quá tốt, cho nên mới ghen tị.

... Cậu cảm thấy rằng trai thẳng Lục Tầm thực sự có ý đó.

Diệp Dao nhắm mắt lại, quyết định tiếp tục quan sát.

*

Diệp Dao tỉnh dậy trong một vòng tay vững chắc.

Gần mười năm kể từ khi kết hôn, hầu hết thời gian cậu đều thức dậy trong một vòng tay như vậy, mọi thứ đã trở thành thói quen.

Diệp Dao không nghe thấy đồng hồ báo thức, trong tiềm thức cho rằng còn chưa phải lúc tỉnh lại, liền làm nũng trong lòng hắn, tìm tư thế thoải mái hơn.

Lúc này Lục Tầm nên vòng tay qua eo đem cậu ôm vào trong lòng, điều chỉnh vị trí của hai người sao cho gần hơn, đồng thời nheo mắt tùy ý hôn lên mặt cậu vài lần.

Diệp Dao đã quen với hình thức này, mặc dù Lục Tầm không đưa tay ra để điều chỉnh vị trí của họ, nhưng cậu đã ngẩng mặt lên và cọ vào người trước mặt.

Cậu không hôn miệng Lục Tầm, mà hôn cái cằm cứng ngắc không thịt của hắn. Vì vậy theo hướng Diệp Dao ngẩng đầu lên, môi dưới mềm mại hơn đụng phải cái cằm của Lục Tầm.

Người được cậu hôn không hề đáp lại một cách nồng nhiệt mà bất động như một khúc gỗ cứng ngắc.

...Lục Tầm hôm nay ngủ say thế sao?

Thân thể dựa vào cậu quá cứng đờ, Diệp Dao sững sờ cảm thấy có gì đó không đúng, mở mắt ra.

Đập vào mắt cậu là Lục Tầm đang trợn tròn mắt, biểu cảm cứng ngắt, như thể nhìn thấy mặt trời nổ tung trước mặt.

Diệp Dao và Lục Tầm trố mắt nhìn vài giây, sau đó đột ngột ngồi dậy.

Cậu hôn Lục Tầm, nhưng không phải Lục Tầm 30 tuổi, cậu vừa hôn Lục Tầm, người bị mắc kẹt trong ký ức 18 tuổi, trai thẳng sắt thép cực kỳ kỳ thị đồng tính mà còn coi cậu như bạn thân của mình!

Trai thẳng Lục Tầm có thể hôn được không? Cho dù cậu và Lục Tầm từng giúp đỡ lẫn nhau khi còn là bạn bè, nhưng trước đó cậu cũng chưa từng hôn Lục Tầm, chỉ hôn sau khi đã xác lập quan hệ, bởi vì hôn không thuộc phạm vi bạn bè.

Dù sao Diệp Dao cũng đã ở trong xã hội lăn lộn nhiều năm, bề ngoài vẫn có thể giả vờ bình tĩnh.

"Tôi còn chưa tỉnh đã muốn động cổ, không nghĩ tới cậu dựa gần như vậy, cậu không sao chứ?" Diệp Dao hỏi.

Lục Tầm không thể nghe những gì Diệp Dao nói, đầu óc hắn quay cuồng.

Diệp Dao vừa hôn hắn.

Diệp Dao hôn hắn.

Hôn hắn.

Hắn ta.

Khóe miệng Diệp Dao thật mềm.

Thân thể Diệp Dao cũng mềm nhũn.

Diệp Dao có mùi thơm.

"...Lục Tầm?" Thấy Lục Tầm không nhúc nhích, Diệp Dao vươn tay đẩy, lo lắng nói: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Lục Tầm vẫn không nói gì, sắc mặt cứng ngắc, nhìn qua rất dọa người.

... Biểu cảm này rất giống với khoảnh khắc Lục Tầm nhìn thấy quà sinh nhật mà cậu đã chuẩn bị khi đó, kinh ngạc đến khó tin, không biết nên bày ra biểu cảm gì.

Lúc đó Lục Tầm mừng như điên.

Diệp Dao: "..."

Diệp Dao rời mắt khỏi khuôn mặt của Lục Tầm.

Trước khi cậu xác định quan hệ yêu đương với Lục Tầm, cậu ngập ngừng hôn lên má Lục Tầm, phản ứng của Lục Tầm khiến cậu bị sốc.

Nhưng bây giờ, Lục Tầm cũng thể hiện biểu hiện y hệt.

Không biết do sinh lý lúc sáng sớm hay do nụ hôn của cậu.

"...Lục Tầm?" Diệp Dao lại đẩy Lục Tầm.

"Ừm." Lần này Lục Tầm đáp một tiếng, cong chân lại.

"Tôi đi rửa mặt trước, rồi nhìn xem bữa sáng đã chuẩn bị xong chưa, lát nữa cậu có thể xuống đi, đừng vội." Diệp Dao cũng không nhiều lời, vỗ bả vai Lục Tầm, để lại không gian để cân bằng tự trọng cao của Lục Tầm ở tuổi mười tám.

Đầu bếp đã đặt bữa sáng hôm nay lên bàn, nhiệt độ cũng phù hợp.

Diệp Dao múc bát cháo cho mình và Lục Tầm, một suy nghĩ táo bạo dần dần xuất hiện trong đầu cậu.

... Trước khi ở bên Lục Tầm, Lục Minh, một chuyên gia về đồng tính, đã từng nói với cậu rằng cậu thẳng hơn Lục Tầm rất nhiều.

Khi đó, nghe câu nói này của Lục Minh cậu căn bản không để vào lòng.

Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, Diệp Dao nhìn thấy Lục Tầm ủ rũ đi xuống.

Mọi thứ đối với Lục Tầm dường như rất bình thường cho đến khi Diệp Dao nhìn thấy Lục Tầm chuẩn bị nhét một quả trứng chưa bóc vỏ vào miệng sau khi ăn một nửa bữa sáng, vì vậy cậu nhanh chóng đưa tay ra và nắm lấy cổ tay của Lục Tầm.

Như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Lục Tầm chợt ngẩng đầu nhìn cậu.

Lúc này, đương nhiên phải nói điều gì đó.

"Có lẽ là bởi vì mấy ngày nay tôi bận rộn công việc, ngủ có chút trằn trọc." Diệp Dao suy nghĩ xem nên nói cái gì, nhẹ giọng nói tiếp: "Sáng nay... Tôi... Tôi xin lỗi, tôi đã làm cậu cảm thấy buồn nôn."

"Đừng nói xin lỗi, cậu không có làm sai cái gì." Lục Tầm đột nhiên cau mày, "Mà lại cũng đừng nói ghê tởm, cũng đừng dùng những lời như vậy đối với chính mình."

Làm sao một từ như ghê tởm có thể liên quan gì đến Diệp Dao?

Hắn cũng không cảm thấy ghê tởm chút nào.

Diệp Dao bình tĩnh nhìn Lục Tầm và tiếp tục nói: "Nhưng cậu đã nói với tôi rằng cậu ghét tiếp xúc gần với người đồng giới, nếu phải như vậy cậu sẽ buồn nôn."

Những gì Diệp Dao nói là sự thật, Lục Tầm cau mày.

Ánh mắt hai người giao nhau, Diệp Dao nhìn Lục Tầm nhíu mày chậm rãi buông ra, cuối cùng cười với cậu.

"...Làm sao cậu có thể giống những người đó được." Giọng nói và vẻ mặt của Lục Tầm rất thoải mái, "Cậu là bạn thân nhất của tôi."

Vì họ là bạn thân nên cùng người khác làm thì hắn mới phản cảm còn Diệp Dao thì không có vấn đề gì.

Ánh mắt Diệp Dao có chút thâm trầm, cậu rũ mắt xuống, giúp Lục Tầm bóc ra còn chưa bóc trứng gà bỏ vào trong bát Lục Tầm.

"Ăn xong... chúng ta đi gặp ba mẹ cậu đi, bọn họ nghe nói cậu bị thương đều rất lo lắng." Diệp Dao nói.

*

Sau khi ba mẹ của Lục Tầm nghỉ hưu, đi du lịch khắp nơi, có nhà ở nhiều thành phố, bây giờ họ tình cờ sống ở cùng một thành phố với Lục Tầm và Diệp Dao.

Diệp Dao lái xe, đưa Lục Tầm đến nơi ở của ba mẹ Lục Tầm.

Cậu đã nói trước với ba mẹ của Lục Tầm rằng ký ức của Lục Tầm tạm thời chỉ lưu lại ở tuổi mười tám, đồng thời cậu cũng nói với cha mẹ của Lục Tầm rằng cậu và Lục Tầm tạm thời giả làm bạn bè để Lục Tầm không bị kích động.

Vì vậy, ba mẹ của Lục Tầm sau khi xác nhận thân thể con trai không có gì đáng lo, đều ngạc nhiên nhìn Lục Tầm.

Lục Tầm hôm nay mặc áo khoác xám, ba Lục Tầm đẩy kính: "Tiểu Lục, con bao nhiêu tuổi rồi?"

Diệp Dao: "..."

Đứa con trai nổi loạn mười tám tuổi không muốn nói chuyện với ba mình chút nào, vì vậy cậu chỉ đứng bên cạnh Diệp Dao.

Trước giờ ăn trưa, ba của Lục Tầm pha một bình trà ngon, mọi người vừa uống trà vừa tán gẫu.

Ba của Lục Tầm nhấp một ngụm trà, lặng lẽ thở dài: "Con xem các con đều lớn rồi, tuổi không nhỏ, cũng nên tìm đối tượng đi, tính toán chuyện sau này nữa?"

Khóe môi Diệp Dao khẽ giật, Lục Tầm nhíu mày.

Mẹ của Lục Tầm trả lời: "Đúng đó, kết hôn là chuyện đại sự cả đời, ai cũng nên trải qua một lần, là trách nhiệm với xã hội, tiểu Diệp con nói có đúng không?"

Diệp Dao biết rằng ba mẹ của Lục Tầm đang cố ý nói đùa, dù sao tất cả những người có mặt ở đây đều đã kết hôn, chỉ có Lục Tầm là không biết.

Diệp Dao mơ hồ đáp, cầm chén trà nhấp một ngụm.

Lục Tầm khó chịu nhất khi nghe những lời như vậy, cả khuôn mặt cáu kỉnh.

"Ai nói thời đại này nhất định phải kết hôn, ngoại trừ được chia tài sản, kết hôn còn có ích lợi gì?" Lục Tầm cười lạnh, "Ai muốn kết hôn thì kết hôn, dù sao cả đời này con cũng sẽ không kết hôn."

"Đưa tài sản của mình cho bạn đời thì có gì sai?" Ba Lục Tầm bình chân như vại, "Chờ đến khi con kết hôn, nói không chừng con không chỉ phải đưa tiền cho người ta, mà đến độ cả người một đồng cũng không có vẫn vui vẻ."

Lục Tầm cười lạnh: "Con không bị điên."

Lục Tầm dừng một chút, sau đó tiếp tục nhắc lại: "Dù sao con cũng sẽ không kết hôn, ba cũng đừng giục, vô dụng, không ai có thể làm cho con yêu thích được."

Hai vị trưởng bối nhìn Diệp Dao đặt chén trà xuống, yên lặng cười cười.

Trước đây cũng vậy, người bạn thân nhất của cậu là Lục Tầm, trai thẳng, chưa bao giờ yêu, cũng từ chối bất cứ ai tiếp cận hắn, cứ như vậy chỉ có cậu ở bên cạnh.

Lục Tầm nói rằng họ là là kiểu bạn bè sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Diệp Dao nghiêng đầu, nhìn Lục Tầm đang ngồi bên cạnh mình.

Vẻ mặt Lục Tầm vẫn còn khá sốt ruột, hiển nhiên là không muốn tiếp tục tán gẫu.

"Không ai có thể làm cho cậu yêu thích, kể cả tôi sao?" Diệp Dao hỏi.

Lục Tầm sửng sốt, lập tức phủ nhận: "Đương nhiên không bao gồm cậu rồi."

"Ồ," Diệp Dao lại cười, "Nói như vậy... Cậu muốn gả cho tôi sao?"

Đây rõ ràng là trò đùa, nên cũng không cần quá lo lắng sẽ kích thích tâm lý của Lục Tầm.

Vấn đề này hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của Lục Tầm, Diệp Dao chỉ cười nhìn Lục Tầm, nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên sững sờ của Lục Tầm, vành tai đỏ bừng vì suy nghĩ.

-----------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net