Truyen30h.Net

Em Thu Tron Lan Nua Xem

Tuy rằng cậu ở cùng với Lục Tầm nhiều năm như vậy, nhưng Diệp Dao cũng không nghĩ tới Lục Tầm lại phản ứng như vậy, cậu không khỏi sửng sốt trong chốc lát.

Chủ đề này một khi đã mở ra thì sẽ không dễ dàng kết thúc, sự phân biệt đối xử có thể khiến người ta phát điên, chưa kể đến sự đối xử phân biệt từ chính những người quan trọng nhất trong lòng họ.

"Hồi trung học, khi gia đình cậu gặp khó khăn, tôi đã đưa tiền tiêu vặt của mình cho cậu, hai chúng ta có thể cùng dùng, nhưng cậu không muốn." Lục Tầm gằn giọng nói, "Bây giờ khi điều kiện sống tốt hơn, chúng ta cũng không thiếu tiền, thì cậu lại nguyện ý."

Diệp Dao đau đầu.

Cậu sẽ không lấy tiền của bạn bè, nhưng bây giờ cậu và Lục Tầm không còn là bạn nữa.

Họ kết hôn đã nhiều năm, tài sản chung là tài sản chung của hai chồng chồng chứ không phải tài sản riêng. Lục Tầm đem tất cả tiền đặt vào trong tay cậu, không mang theo một đồng nào, đó chỉ có thể coi là một loại sở thích.

Hơn nữa, quan điểm tách biệt bản thân mười tám tuổi với bản thân ba mươi tuổi của Lục Tầm cũng là điều mà hầu hết mọi người không có.

Diệp Dao dịu giọng lại, cố gắng thuyết phục Lục Tầm bình tĩnh lại: "Hai người là một, tôi tiếp nhận "cậu ấy", chẳng phải cũng là tiếp nhận cậu sao? Chúng ta mới quen nhau một hai năm khi còn ở trong cấp ba, đến bây giờ chúng ta đã quen nhau hơn mười năm, đương nhiên là quan hệ càng ngày càng tốt đúng không?"

"Ồ," Lục Tầm cười nhạo, "Tôi nghĩ rằng mối quan hệ của chúng ta là đủ tốt, hóa nó có thể tốt hơn nữa."

Nụ cười xa vời treo trên khóe môi hắn dần biến mất: "Đúng là tôi không bằng tôi của tuổi ba mươi, nhưng cũng bình thường thôi."

Ngoài miệng vẫn bình thường, nhưng vẻ ghen tị trên mặt Lục Tầm lại không hề biến mất, thà rằng vì câu trả lời của Diệp Dao mà hắn càng thêm tức giận và ghen tị.

Sau sự ghen tuông này là một cảm giác mất mát và buồn bã không thể che giấu.

Diệp Dao nhìn khuôn mặt của Lục Tầm, người đã ở bên mình ngày đêm, nhìn thấy sự mất mát trên khuôn mặt đó, đột nhiên hiểu được thủ đoạn của Lục Tầm.

Lục Tầm của ngày hôm nay không có ký ức về mười năm trước, có lẽ vì trí nhớ thiếu sót như vậy nên Lục Tầm không hiểu được sự phát triển của mối quan hệ giữa họ. Đối với Lục Tầm, cậu đã có những ký ức của mười năm trước với một người đàn ông khác, vì vậy Lục Tầm cảm thấy xa lạ với chính mình.

"Không giống của cậu." Diệp Dao cau mày.

Khi còn trẻ, ngày đêm bên nhau là nền tảng mối quan hệ của họ, cũng là bởi vì Lục Tầm khi đó chưa bao giờ thích con trai, sau đó mới có thể thích đàn ông.

Diệp Dao nghiêm túc lại: "Sau này không cho phép cậu như vậy, cậu không được so bản thân với khi mình ba mươi tuổi xem ai tốt hơn, không biết là ở thời kỳ nào, đối với tôi mà nói cậu là độc nhất vô nhị, hiểu không?"

Giọng điệu này không phải dỗ dành mà có chút gay gắt, nhưng Lục Tầm nhìn Diệp Dao, sắc mặt dần dần từ âm u chuyển sang vui vẻ.

Bây giờ địa vị tương tự cũng tốt, sau này hắn sẽ vượt lên.

Lục Tầm bắt đầu đưa ra yêu cầu: "Vậy thì cậu phải đối xử với cả hai như nhau, cậu cũng phải cầm tiền của tôi."

"Ừm, được." Diệp Dao nói.

Khóe miệng Lục Tầm lại nhếch lên, tràn đầy chiến ý: "Cậu và tôi lúc ba mươi tôi làm gì, tôi cũng muốn làm, mỗi cái làm một lân."

Diệp Dao: "..."

Cái này, còn phải hỏi xem eo của cậu có muốn làm như thế không?

Huống chi, cậu cùng Lục Tầm đã ngoài ba mươi tuổi, hai người đàn ông trưởng thành thì có thể làm gì, đương nhiên là làm cái chuyện nên làm, loại chuyện này học sinh cấp ba có thể hiểu sao?

Nếu như Lục Tầm có trí nhớ bình thường ở đây, nghe được những lời vừa rồi, nhất định sẽ bày ra một tràng tình thú, làm sao có thể vừa ngồi ăn salad vừa tán gẫu với cậu như bây giờ.

Thuần khiết quá, làm người ta hoài niệm.

Diệp Dao vỗ vai Lục Tầm: "Được, để tôi làm xong việc sau, rồi chúng ta cùng xem phim."

*

Trong biệt thự có phòng xem phim, nếu không đi xem phim có thể ở nhà xem.

Sau khi hoàn thành một số công việc gấp, Diệp Dao đến phòng xem phim với Lục Tầm.

Họ có thể xem bộ phim mới nhất đang chiếu bây giờ, nhưng Diệp Dao không chọn cái đó, cậu chọn một bộ phim đã được phát hành vài năm trước.

Đây là một bộ phim nước ngoài kể về hai người bạn nam cùng nhau phấn đấu để có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Trong phim này, hai nam chính nương tựa động viên nhau, nắm tay ôm nhau, hôn nhau chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ theo thói quen của người nước ngoài.

Lục Tầm xem xong không khỏi than thở với cậu, tình cảm trong mắt hai nam chính gần như trào dâng, ai mà tin được bọn họ đóng kịch bản bạn bè chứ.

Lục tổng tự đánh giá: "Chỉ có Lục Tầm hồi còn là một thằng ngốc học trung học năm thứ nhất, mới có thể tin được."

Diệp Dao và Lục Tầm đang nghĩ mình học trung học mà không bật lên xem thì thật đáng tiếc.

Trong phòng xem phim có cái sopha mềm và rộng, không chỉ đủ để hai người ngồi mà còn thuận tiện để họ cùng nhau xem và lăn lộn.

Lục Tầm mất trí nhớ cái gì cũng không biết, bình thường ngồi ở trên sô pha, cho Diệp Dao rất nhiều không gian.

Nhưng Diệp Dao không ngồi xuống như hắn mong đợi.

Diệp Dao đứng ở trước mặt hắn, quay lưng về phía ánh sáng màn hình, ánh sáng phác ra thân hình mảnh khảnh của cậu, phảng phất đem cậu dát một tầng bạc.

Diệp Dao hơi cúi xuống để đến gần Lục Tầm hơn khi nói chuyện.

Nhưng cậu đang mặc đồ ở nhà, cúi xuống thế này thì Lục Tầm đứng thẳng dậy ngay tại chỗ.

Lục Tầm cố gắng kiểm soát ánh mắt của mình để nhìn vào ánh mắt của Diệp Dao.

"Có chuyện gì vậy?" Lục Tầm nhỏ giọng hỏi.

"Nếu cậu muốn làm tất cả những gì cậu và tôi đã làm khi ba mươi tuổi, vậy thì bây giờ tôi sẽ hỏi cậu," Diệp Dao nói, "Cậu muốn tôi ngồi ở đâu?"

Cái này còn phải chọn sao?

Đây là những diễn biến mà hắn không hề nghĩ tới, Lục Tầm chăm chú lắng nghe những gì Diệp Dao nói.

"Ngồi bên cạnh cậu hay..." Diệp Dao nhếch môi, "Ngồi trên đùi cậu?"

Làm thế nào có thể có một lựa chọn như vậy?

Lục Tầm không khỏi kinh ngạc nói: "Hắn sẽ bảo cậu ngồi lên đùi sao?"

Sắc mặt Diệp Dao rất tự nhiên: "Chúng ta dù sao cũng là bạn tốt, ngồi lên đùi cũng có gì không tốt đâu, dù sao chúng ta đều là trai thẳng. Để tôi ngồi đối diện, càng tiện nói chuyện."

Khi Lục Tầm tự cho mình là trai thẳng ở trường đại học, hắn đã mời cậu ngồi như thế này nhiều lần, lý thuyết bạn tốt có thể ngồi trên hai chân đã được Lục Tầm nhận thức sâu sắc ở trường đại học.

Lục Tầm thiếu hụt ký ức từ năm cuối cấp sang những năm đại học, hắn vẫn ở giai đoạn nắm tay và ôm, khi nghe câu này, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, trai thẳng ngồi trên đùi đối mặt sao?

Hai năm trước, nếu tên nào dám nói chuyện với hắn như vậy, hắn có thể đánh kẻ đấy đến độ mẹ mình cũng nhận không ra.

Nhưng cơn buồn nôn còn chưa kịp dâng lên, hình ảnh ngồi đối mặt với Diệp Dao lại hiện lên trong đầu Lục Tầm.

Trái tim như nở hoa ngay lập tức.

Họ có mối quan hệ tốt như vậy, ngồi lên đùi chút thì có sao? Diệp Dao có thể nằm trên người hắn.

Một ý nghĩ khác hiện lên, sắc mặt Lục Tầm tối sầm lại.

Diệp Dao đã ngồi trên đùi của "hắn" khi ba mươi tuổi.

Không biết đã ngồi đó bao nhiêu lần.

Lục Tầm không nói nữa, vỗ vài đùi. Người hắn coi trọng nhất cười khúc khích, đáp xuống vị trí hắn chỉ định.

Hương thơm của Diệp Dao đột nhiên kề sát, quanh quẩn ở chóp mũi.

Yết hầu của Lục Tầm cử động, mà Diệp Dao, người đang ở trong vòng tay hắn, vươn cánh tay và quàng qua cổ hắn.

Diệp Dao ghé sát vào tai Lục Tầm: "Vậy chúng ta xem phim như thế này đi, nếu không quen thì nhớ nói với tôi."

*

Lục Tầm hoàn toàn không nhớ những gì được phát trên màn hình, ít nhất 90% sự chú ý của hắn đều tập trung vào Diệp Dao.

Diệp Dao cách hắn gần như vậy, hô hấp có thể nghe thấy rõ ràng, khí nóng từ hắn thở ra thỉnh thoảng lướt qua lỗ tai.

Đôi bạn thân trong phim đang nghỉ ngơi/nghỉ ngơi trên giường, v người nước ngoài tóc vàng hôn bạn mình, trao một nụ hôn chúc ngủ ngon và lời chúc: "Chúc ngủ ngon, bạn thân yêu nhất của tôi, chúc bạn có một giấc mơ đẹp."

Yết hầu của Lục Tầm co giật.

Nếu như Diệp Dao học được lễ nghi nước ngoài, đêm nào cũng sẽ cho hắn hôn chúc ngủ ngon như vậy...

Lục Tầm cố hết sức lặng lẽ quay đầu lại, nhìn chiếc mũi thẳng tắp và đôi môi căng mọng của người trong lòng mình.

Môi Diệp Dao mềm, rất mềm, chính hắn đã từng thử qua.

Đôi môi bên ngoài mềm mại nhưng bên trong lại nóng bỏng khiến người ta muốn khám phá.

Ánh mắt Lục Tầm trở nên âm trầm, hắn lại hướng ánh mắt nhìn về phía màn hình, môi hơi mím lại.

Diệp Dao giả vờ cái gì cũng không chú ý, cậu cảm nhận được thân thể Lục Tầm căng thẳng, liền đem đầu dựa vào vai Lục Tầm.

Cuối phim, Diệp Dao hỏi trai thẳng Lục Tầm: "Cậu thấy bộ phim này như thế nào? Họ là những người bạn tốt như vậy, tôi nghĩ họ có phần giống với chúng ta."

Trai thẳng Lục Tầm Thần chớp chớp mắt: "Cũng có điểm khác biệt, bọn họ mỗi lần trước khi đi ngủ đều sẽ hôn chúc ngủ ngon, chúng ta thì không."

"Ồ?" Diệp Dao hơi nhướng mày.

Chưa hết, Lục Tầm tiến bộ thần tốc, đã học được trò đào hố cho cậu, quả nhiên bản tính "dâm", thích chiếm lời của cậu từ phương diện nào đó đã ăn sâu vào xương tủy.

"Được, tối nay học lễ nghi nước ngoài." Dưới ánh mắt sáng ngời của Lục Tầm, Diệp Dao cười nói.

*

Trong sự chờ đợi của Lục Tầm, màn đêm buông xuống.

Trước khi đi ngủ là buổi tâm sự thông thường, lan man và không có mục đích gì sâu xa, chỉ để vui vẻ.

Ngọn đèn ngủ màu vàng lờ mờ chiếu sáng khuôn mặt Diệp Dao, Lục Tầm nằm ở trên giường, hai tay ở dưới chăn nắm chặt thành quyền, ngoài mặt đang trò chuyện hết sức bình tĩnh.

Theo thỏa thuận, Diệp Dao sẽ hôn hắn.

Ngay lúc tỉnh táo, chủ động hôn hắn.

Mùi thơm của sữa tắm khi Diệp Dao đến, hơi ấm và mềm mại của đôi môi, cảm giác ngứa ngáy khi trán cọ vào má, rõ ràng không có gì xảy ra, những điều này đã được lặp đi lặp lại trong tâm trí Lục Tầm không thể kiểm soát được.

Máu không thể khống chế sôi trào, tim đập càng lúc càng nhanh, hắn không thể khống chế trái tim đập.

Lục Tầm uốn cong cái chân gần Diệp Dao, khiến chiếc chăn đắp trên người có hình vòng cung.

Hai người trò chuyện đến đây kết thúc, Diệp Dao lấy tay che miệng ngáp một cái.

"Đã đến lúc chuẩn bị nghỉ ngơi rồi." Diệp Dao nói, "Tắt đèn chưa?"

Lục Tầm lập tức dừng lại: "Chờ một chút, cậu quên cái gì sao?"

Diệp Dao đương nhiên không quên, cậu khẽ mỉm cười, vươn tay, trước sờ sờ Lục Tầm mặt.

Lục Tầm còn chưa kịp nói, lòng bàn tay ấm áp đã rút đi, thay vào đó là một thứ khác mềm mại hơn.

Hương thơm ngào ngạt cùng sự mềm mại vừa chạm vào đã rời.

Lục Tầm nghe thấy giọng nói của Diệp Dao với một nụ cười.

"Chúc ngủ ngon, người bạn thân yêu nhất của tôi."

Toàn bộ dòng máu đều chảy về một hướng, ảo cảnh trở thành hiện thực, Lục Tầm muốn khống chế nó, nhưng khi Diệp Dao đến thì đầu óc trống rỗng, hắn hoàn toàn mất khống chế.

-----------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net