Truyen30h.Net

Em Thu Tron Lan Nua Xem

Mặt trời đã lên cao, kỳ nghĩ cũng chỉ còn lại ba ngày

Trong vòng một tuần, Diệp Dao sống cuộc sống chỉ có ngủ và ăn. Cậu cũng không ngờ mình lại trải qua cảm giác trăng mật sau mười năm chung sống.

...Tuần trăng mật rất tốt, nhưng đối tác quá sung sức, khiến người ta thực sự choáng ngợp.

Huống chi, đối tác này hết lần này đến lần khác cố ý tìm lỗi, hỏi cậu thích trẻ tuổi hay trưởng thành. Nếu cậu trả lời là thích trưởng thành, Lục Tầm sẽ ăn dấm chua.

Cậu trả lời là trẻ tuổi, Lục Tầm cũng không hài lòng, vẫn sẽ hỏi cậu tại sao không thích người đã bầu bạn mười năm bên cạnh.

Cậu trả lời rằng cậ thích tất cả, Lục Tầm sẽ hỏi thêm rằng cậu thích cái nào hơn.

Nói chung, bất kể câu trả lời của cậu là gì, kết quả cuối cùng đều giống nhau - tiếp tục ngày này qua ngày khác.

Diệp Dao cảm thấy rằng câu trả lời chính xác nên bảo Lục Tầm nếu hắn lại hỏi những điều vô nghĩa thì sẽ bị đấm, nhưng nghĩ rằng Lục Tầm là một bệnh nhân mà não vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nếu bây giờ vỗ một cái chỉ sợ lại trở lại hẳn cấp hai, so với bây giờ còn phiền hơn.

Ngày qua ngày, Diệp Dao từ từ chuyển sang nằm nghiêng.

Được ôm trong vòng tay của Lục Tầm, Diệp Dao lắng nghe Lục Tầm tự phân tích quá trình phát hiện ra mình đã trở nên cong.

"Năm đó em hôn anh, anh cũng cảm thấy không đúng." Lục Tầm thấp giọng nói, sau một hồi hôn lên vành tai Diệp Dao, "Sau đó anh nằm mơ, đoán xem đó là gì?"

Diệp Dao nằm ở trên giường, giả vờ như cá muối không nói được: "...Em không muốn đoán."

"Em đoán không sai, không hổ là anh Diệp, rất thông minh!" Lục Tầm đối với Diệp Dao nhướng mày, vẻ mặt đắc ý.

Diệp Dao: "..."

Rất tốt, thói quen mở to mắt nói nhảm, đừng nói là Lục Tầm 30 tuổi hay là Lục Tầm 18 tuổi, có lẽ Lục Tầm ba tuổi cũng có.

"Tạm thời đừng gọi em là anh Diệp." Diệp Dao mặt không đổi sắc.

"Không được đâu, anh Diệp ơi, anh Diệp so với anh tích lũy được nhiều kiến thức vậy, sao có thể không dùng kính ngữ?" Lục Tầm ngửi cổ Diệp Dao vài cái, hài lòng ôm cậu ở một vị trí khác.

Mặc dù Diệp Dao nói rằng cậu không muốn đoán, nhưng Lục Tầm vẫn kiên quyết kể cho cậu nghe giấc mơ khiến hắn xác nhận rằng hắn là cong: "Anh mơ thấy chúng ta hồi lớp 12, em ngồi trong phòng ngủ làm bài với anh. Anh có tiến bộ nên em nói phải cổ vũ cho anh..."

"Đừng để em đoán xem trong giấc mơ em đã khích lệ anh như thế nào." Diệp Dao tàn nhẫn xen vào, "Em chỉ có thể cho anh cú đá mà anh yêu thích nhất mà thôi."

Lục Tầm khéo léo trả lời: "Đúng vậy, trong mơ anh làm được một bài em hôn anh một cái, về sau hôn nhiều hơn, em liền đồng ý cho anh dời chiến trường."

Lục Tầm kéo chăn: "Chiến trường chuyển ra chỗ giống như của chúng ta bây giờ."

Diệp Dao giả vờ điếc không nghe thấy, không trả lời.

Lục Tầm không thèm để ý, cắn lỗ tai Diệp Dao, cười nhạt hỏi: "Anh Diệp, tán gẫu lâu như vậy, có nên nghỉ ngơi tiếp không?"

Diệp Dao: "..."

Giờ khắc này, cậu hận Lục Tầm mỗi ngày rèn luyện thân thể cường tráng, cũng hận chính mình mấy ngày trước mềm lòng đáp ứng yêu cầu vô lý của Lục Tầm.

Điện thoại di động mà Lục Tầm để sang một bên đột nhiên vang lên, một cuộc gọi đến.

Diệp Dao hơi nâng lên chú ý. Bây giờ chuyện làm ăn không cần Lục Tầm, vậy ai sẽ gọi cho Lục Tầm?

?

Đối với Lục Tầm hiện tại đã hoàn toàn giải phóng chính mình, Diệp Dao có loại trực giác sẽ không phải chuyện tốt.

Lục Tầm hồi lâu không nghe điện thoại, nói vài câu liền cúp máy, sau đó quay đầu nhìn Diệp Dao.

Lục Tầm trên mặt lộ ra một nụ cười khó có thể diễn tả: "Anh Diệp, anh nhờ người làm cho chúng ta một bộ quần áo, hiện tại quần áo đã mang tới đặt xuống, em có muốn cùng đi xuống nhìn một chút, hay là anh sẽ mang chúng lên cho em xem."

"...Quần áo gì." Diệp Dao cảm thấy mình không thể giả chết nữa, từ trên giường ngồi dậy, nhìn đống quần áo vương vãi dưới gầm giường, "Quần áo ở đây không phải đã nhiều rồi sao? Vẫn còn rất nhiều trong phòng để đồ."

Lục Tầm lắc đầu, mặc quần áo ở nhà xuống giường, trên mặt lộ ra vẻ thần bí: "Không giống nhau, cùng những thứ này không giống nhau."

Da đầu Diệp Dao tê dại.

Có gì khác nhau đâu, cậu và Lục Tầm đã kết hôn nhiều năm như vậy, đồ hắn mua có thể nói là toàn đồ phong phú, Lục Tầm trí nhớ đã kém, còn có thể mua đồ không giống những thứ này sao?

Vậy thì không thể để Lục Tầm một mình đi xuống lấy, ai biết được trong khoảng cách ngắn ngủi từ trên lầu xuống dưới, Lục Tầm có thể cho ra loại "bất ngờ" gì. Mà bọn họ đều đi xuống lầu một, phát hiện có cái gì không đúng, cậu có thể đi vài bước ném đồ vật vào thùng rác bên ngoài.

Diệp Dao hạ quyết tâm và ra khỏi giường.

Diệp Dao đi vài bước, vươn tay đỡ lấy bức tường, cảm thấy mấy ngày nay khả năng đi thẳng của mình tạm thời thoái hóa.

"..." Diệp Dao nhéo nhéo sống mũi, không khách khí với Lục Tầm nữa, trực tiếp vẫy tay với người nọ, "Lại đây, ôm em xuống."

Lục Tầm không phải là người thích được chỉ huy, người bình thường tuyệt đối không thể khiến hắn cho thái độ tốt. Nhưng nếu Diệp Dao muốn chỉ huy hắn, đó là hai tình huống hoàn toàn khác nhau.

Lục Tầm nhanh chóng từ bên kia đi tới, bế cậu lên, nhân tiện ngửi thân thể Diệp Dao, hắn rất hài lòng.

Trong biệt thự thật ra có thang máy, nhưng hắn chỉ muốn từng bước một ôm Diệp Dao lên cầu thang để kéo dài quá trình càng lâu càng tốt.

Trước mặt người ngoài, Lục Tổng đẹp trai lạnh lùng nhưng khi ở trước mặt Diệp Dao không bao giờ tiếc lời, chỉ muốn giao tiếp nhiều nhất có thể.

Lục Tầm lắc lắc thân thể của Diệp Dao, khẽ cau mày: "Sao anh cảm thấy so với hồi cấp ba em không nặng hơn bao nhiêu, hơn nữa còn cao hơn một chút, chẳng lẽ là anh nhìn không kỹ sao? Hay là anh khi ba mươi tuổi không dỗ em ăn cơm ngon?"

Diệp Dao biết rằng Lục Tầm đang kiếm chuyện để bắt lỗi mình, không biểu tình nói: "Mấy ngày nay em tập thể dục rất nhiều, em có thể không giảm cân được không? Nếu đã vậy, mấy ngày tới chúng ta cùng nhau dưỡng sinh, bỏ cẩu kỷ vào bình đun lên uống, đi xem câu cá."

Lục Tầm kịp thời ngậm miệng, biến thành một ông chủ lạnh lùng độc tài mà im lặng là vàng. Hắn ôm Diệp Dao đến sảnh tầng một, nhìn thấy hộp quà trên bàn.

Hộp quà được đóng gói rất tinh xảo, thoạt nhìn là do mấy cửa hàng thủ công tư nhân đặt làm riêng mà tư bản thường mặc.

Diệp Dao bình tĩnh phân tích trong lòng, Lục Tầm có lẽ là nhàn rỗi, lật điện thoại tìm thông tin liên lạc, sau đó tùy tiện liên hệ đặt làm.

Những loại quần áo gì đây? Ở trường trung học, Lục Tầm ban đầu có sở thích ăn mặc đơn giản, nhưng vài ngày gần đây, hắn bị kích thích bởi sở thích đột ngột thay đổi, có thể chấp nhận nhiều kiểu quần áo khác nhau.

Đối với một người có thị hiếu thay đổi nhanh chóng, thực sự không chắc chắn hắn sẽ mua gì.

Diệp Dao nghĩ về tất cả những gì cậu có thể nghĩ ra và chuẩn bị tinh thần, nhưng cậu vẫn sững sờ khi hộp quà được mở ra.

Quần áo bên trong không cầu kỳ chút nào, đều là kiểu xanh trắng đơn giản sạch sẽ, áo khoác và quần tây ngắn tay đều có, hoa văn sọc bên trên vừa quen thuộc vừa xa lạ với Diệp Dao.

Diệp Dao cầm áo khoác lên, giữa không trung mở ra, rốt cuộc xác định đây là loại quần áo gì.

...Đây là đồng phục trung học của họ.

Mặc đồng phục học sinh như vậy, cậu và Lục Tầm cùng nhau đi qua năm ba trung học, đi qua những năm tháng thanh xuân, và qua mối tình không ai biết đó.

Khi còn trẻ không nhìn rõ, cho rằng tình yêu là tình bạn.

"Cũng may trong điện thoại vẫn còn ảnh chụp đồng phục cấp ba của chúng ta, nhờ họ đặt một bộ mới cũng không phiền phức gì." Lục Tầm đặt Diệp Dao lên ghế sô pha, cầm một bộ đồng phục học sinh khác có kích thước lớn hơn, và đồng phục học sinh còn lại cho Diệp Dao giơ lên.

"Làm sao anh có thể nghĩ ra cái này?" Nhìn hai người cùng nhau đồng phục học sinh, Diệp Dao nhẹ giọng nói: "Trí tưởng tượng phong phú quá."

"Không phải anh có trí tưởng tượng phong phú," Lục Tầm lắc đầu, "Chỉ là để bù đắp một chút tiếc nuối mà thôi."

Lục Tầm ngồi xổm xuống ngang tầm với Diệp Dao đang ngồi trên ghế sô pha.

Lông mày anh sâu, đôi mắt thâm thúy, khi nhìn người khác thì trông bạc tình, nhưng khi nhìn Diệp Dao thì lại trở nên trìu mến. Lục Tầm nhẹ nhàng nói: "Nếu như ở trung học có thể thật sự nhận ra tình yêu này, như vậy chúng ta không cần bỏ lỡ mấy năm."

Diệp Dao sờ lỗ tai Lục Tầm, cười nói: "Anh từng là người kỳ thị đồng tính, cho rằng mình là trai thẳng, làm sao anh lại có thể phát hiện loại chuyện này, cái này không thể cưỡng cầu."

Sự thật quả nhiên là như vậy, Lục Tầm yên lặng nhìn chằm chằm bộ đồng phục học sinh một lúc rồi nói: "Tại sao em không cùng anh mặc đồng phục đi học, lấy lại tuổi trẻ, tận hưởng những ngày nghỉ còn lại, coi như đền bù tiếc nuối."

Diệp Dao: "..."

Hay lắm, một lời ong bướm mà còn có hai nghĩa, thật đúng là Lục Tầm.

Lục Tầm đặt quần áo sang một bên và ôm Diệp Dao đang ngồi trên ghế sô pha.

Họ ôm nhau thật chặt, và Lục Tầm thì thầm vào tai Diệp Dao, "Anh muốn mặc đồng phục học sinh với em."

Diệp Dao thuận tay ôm lấy người trước mặt: "Vậy thì mặc đi."

*

Kỳ nghỉ còn một ngày, vì cần phải điều chỉnh trạng thái để đi làm nên Diệp Dao cuối cùng cũng có thể thở một hơi, ngủ bù đến mê man.

Rèm che trong phòng ngủ đã được kéo ra, khi Diệp Dao tỉnh lại lần nữa, cậu cũng không biết đã mấy giờ.

Diệp Dao mở mắt ra, liền thấy Lục Tầm quay lưng về phía cậu, đang dùng điện thoại di động.

Nhìn thoáng qua, Diệp Dao nhìn thấy giao diện phần mềm mua sắm ở nửa trên của điện thoại.

Diệp Dao từ phía sau Lục Tầm ngẩng đầu lên và nhìn thấy thứ mà Lục Tầm đã thêm vào giỏ hàng của mình — một cuốn tranh vẽ kỳ quái.

Nó giống với thứ mà Lục Tầm đã cho cậu xem lần trước để làm bằng chứng phạm tội.

Diệp Dao chịu không nổi nữa, hỏi: "... Mua nhiều như vậy làm gì, trong nhà không phải đã có rồi sao?"

Động tác bấm điện thoại của Lục Tầm nhất thời dừng lại, sau đó quay đầu tự tin nói: "Cuốn sách đó bị tên ngốc thần kinh não bộ chưa phát triển vứt đi, đương nhiên phải mua một cuốn mới rồi, em nói xem."

Diệp Dao cụp mắt nhìn Lục Tầm, nhẹ giọng nói: "Hồi phục rồi?"

"Ừ." Lục Tầm ném điện thoại sang một bên, ôm lấy Diệp Dao, hôn Diệp Dao trước, hôn đủ rồi mới để cậu đi nói chuyện.

Diệp Dao lập tức giơ ngón tay ấn lên môi mỏng của Lục Tầm: "Không cho em thích ký ức của anh năm mười tám tuổi, lấy lý do là trí nhớ có vấn đề, có phải anh chỉ muốn tìm lý do ăn dấm rồi cùng em vận động không?"

Lục Tầm cười và hôn đầu ngón tay của Diệp Dao: "Anh biết là không có gì có thể thoát khỏi mắt của Dao Dao."

Diệp Dao khịt mũi và rút tay ra, để Lục Tầm điều chỉnh tư thế ôm của hai người thoải mái hơn.

Cái ôm này rất lâu, dưới chăn bông thật ấm áp.

Lục Tầm giữa bầu không khí yên tĩnh mở miệng: "... Nếu như hồi cấp ba anh có thể thật sự nhận ra anh thích em, như vậy chúng ta có thể ở bên nhau sớm hơn hai năm, em cũng không cần phải yêu thầm anh."

"Làm bạn hai năm cũng không có gì sai, cũng là một hồi ức vô cùng trân quý." Diệp Dao cười cười, hôn nhẹ lên khóe miệng Lục Tầm một cái, "Mười năm chúng ta còn có rất nhiều, chúng ta có thể cùng nhau đi tiếp."

-----------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net