Truyen30h.Net

[FULL] Đích Nữ Vương Phi - Nam Quang

Chương 73: Cướp đoạt sắc đẹp

Tsuki0802

Vân Tuyết Phi khiếp sợ mở to hai mắt, tay bị Tư Nam Tuyệt nắm đột nhiên run lên, suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu, khi chạm đến ánh mắt dò xét của Tư Nam Tuyệt, nàng lại cúi đầu, rũ lông mi khẽ chớp động, che giấu cảm xúc cuồn cuộn ở đáy mắt.

"Sao lại như vậy?" Đôi môi khô khốc của Vân Tuyết Phi giật giật, tiếng lẩm bẩm thật thấp nghe không ra tâm tình.

Tư Nam Tuyệt nhìn Vân Tuyết Phi thắm thiết, một đôi mắt phượng đẹp và tĩnh mịch, cánh tay nắm chặt, lẳng lặng kéo nàng, nhẹ nhàng thở dài: "Lúc ấy trả lại trong quan tài chỉ có di vật bên cạnh Tiết hoàng hậu, nhưng không có di thể, nghe nói có binh lính tận mắt nhìn thấy di thể của Hoàng hậu bị Thẩm Lưu Ly mang đi!"

Nàng thật sự không ngờ, Lưu Ly lại giấu thi thể của nàng đi, chờ đón chính là bi thương nồng đậm, nha đầu này, sau khi Hoàng hậu các triều đại qua đời phải chôn ở Hoàng Lăng, cho dù Hạ Hầu Huyền không có tình cảm đối với nàng nữa, vì chặn lại miệng của thiên hạ, vì trấn an huynh đệ cùng vào sinh ra tử với nàng, hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Tư Nam Tuyệt nhìn mặt Vân Tuyết Phi, đưa tay vỗ vào trên người nàng, khẽ mở miệng: "Ta còn chưa đi nữa, nàng cứ khổ sở như vậy, bảo ta yên tâm như thế nào đây?"

Lông mi thật dài của Vân Tuyết Phi chớp chớp, chần chừ chốc lát, rốt cuộc mở miệng hỏi: "Nếu như các ngươi bắt được Thẩm Lưu Ly thì định xử trí như thế nào?"

Tư Nam Tuyệt vỗ nhẹ tay của nàng, ghen ghét nói: "Thì ra đang lo lắng cho nàng ta!" Trong mắt cưng chiều trước sau như một, không có chút ý tức giận nào, bàn tay to của hắn bọc tay nhỏ bé của nàng lại, mềm mại mềm nhẵn, mỗi một lần vuốt ve, sẽ làm cho tâm trạng của hắn nhộn nhạo, thoải mái không nói ra được.

"Ta. . . ta không có. . . . . ."

Ý thức được mình mất khống chế, nàng ổn định tâm tình, trấn định lại, mím môi một cái: "Tình nghĩa của nàng ta đối với Tiết hoàng hậu làm cho ta rất khâm phục, đồng thời cũng rất khổ sở!" Nàng vẫn cho rằng sau khi nàng mất, hai người Lưu Ly và Lưu Nhiễm sẽ rời khỏi quân, giống như nữ tử bình thường, tìm nam nhân mình thích mà gả cho, về sau giúp chồng dạy con, hạnh phúc bình thản sống hết một đời, nhưng nàng không ngờ, gặp mặt lần nữa, Lưu Nhiễm điên rồi, Lưu Ly cũng ở trong nguy hiểm.

Tư Nam Tuyệt vốn chỉ muốn trêu chọc người trước mắt một chút, để cho nàng dời lực chú ý đi, không ngờ nàng tích cực như vậy, hắn càng nắm chặt tay của nàng hơn, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay nàng lại truyền đến đầu ngón tay, hắn khẽ trịnh trọng nói: "Yên tâm, ta nhất định bảo đảm Thẩm Lưu Ly bình an vô sự!"

Âm thanh dịu dàng an tâm từ trên đầu truyền đến, nàng kích động ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn hắn, run rẩy hỏi: "Ngươi nói đều là sự thật? Ngươi thật sự có thể bảo đảm nàng ấy bình an vô sự, không để cho Hạ Hầu Huyền tổn thương nàng ấy?"

Tư Nam Tuyệt trịnh trọng gật đầu một lần nữa, ánh mắt kiên định: "Ta nhất định mang nàng ta bình an tới trước mặt của nàng!"

Cũng không còn suy nghĩ ý tứ khác trong lời nói của Tư Nam Tuyệt, lòng nàng cũng đột nhiên bình tĩnh lại, có hắn bảo đảm, nàng biết Lưu Ly nhất định sẽ không có việc gì.

Tư Nam Tuyệt chậm rãi buông tay của nàng ra, hai tay cùng ôm chặt nàng trong ngực, hắn tựa đầu đặt ở trên vai nàng, ngửi mùi hương nữ nhi quen thuộc, trong lòng hắn mềm mại hơn, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn chợt tốn hơi thừa lời, tức giận nói: "Ngày mai ta sắp phải đi, nàng cũng không bày tỏ gì sao? Ta là tướng công của nàng!"

Câu nói tướng công kia oán khí mười phần, hoàn toàn không có ngông cuồng tự cao tự đại của ngày thường.

Khí nóng thở ra phất qua lỗ tai của nàng, gương mặt, còn có xương quai xanh. . . . . . Trong lòng của nàng nhẹ nhàng run rẩy, giống như có một móng mèo nhẹ nhàng cào nàng.

Vân Tuyết Phi không nói lời nào, nhìn dung nhan của Tư Nam Tuyệt gần trong gang tấc, con ngươi trong suốt thấy đáy, như một chiếc gương, dung nhan ảnh ngược của Tư Nam Tuyệt như thơ như họa.

Hai người thâm tình nhìn nhau, giống như thời gian dừng lại vào thời khắc này.

Một lúc sau, Vân Tuyết Phi dời ánh mắt đi, do dự hỏi: "Chuyện đó, ta có thể cùng đi với ngươi sao?"

Tư Nam Tuyệt đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của nàng, đột nhiên nhướng mày, bóp một cái thật mạnh trên thịt mềm ở eo nàng, nhìn nét mặt nàng bị đau, giọng nói lạnh lùng nói: "Nàng cứ nói đi là sao?"

Ánh mắt híp lại lộ ra nguy hiểm, giống như chỉ cần nàng nói đúng, hắn sẽ phạt nàng thật nặng.

Vân Tuyết Phi bĩu môi, bất mãn nói: "Tại sao ta không thể đi?"

"Bên ngoài rất nguy hiểm, ta hi vọng nàng có thể an tâm ở nhà chờ ta, chuyện nàng lo lắng thì ta nhất định thỏa mãn cho nàng!" Tư Nam Tuyệt ngẩng đầu lên, lưu luyến buông Vân Tuyết Phi ra, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Hơn nữa nàng cùng đi ra ngoài rồi, nữ nhân mà nàng mang về hôm nay thì làm thế nào?"

Vân Tuyết Phi ngẩn ra, trừng to mắt mà nhìn Tư Nam Tuyệt, vừa rồi nàng thật sự không nghĩ tới Thẩm Lưu Nhiễm, chỉ nghĩ đến Lưu Ly, không sai, sau khi nàng đi, không có chỗ dựa trong phủ, nếu như trong lúc này thật dính đến âm mưu không thể cho ai biết, một mình Lưu Nhiễm ở chỗ này sẽ rất nguy hiểm.

Suy tính đến quan hệ lợi hại, nàng gật đầu một cái: "Ta biết rồi, ta sẽ ở nhà chờ ngươi trở về!"

Tư Nam Tuyệt nâng khóe môi lên, đưa tay sờ sống mũi của nàng, dặn dò: "Nhất định phải nhớ nghĩ tới ta!"

Vân Tuyết Phi hơi đỏ mặt, nghe giọng nói trêu chọc của Tư Nam Tuyệt, hàm răng nàng căng thẳng, ngẩng đầu lên, cánh tay quấn lên cổ của hắn, nhẹ nhàng nhón chân lên, cắn lỗ tai của hắn, nhạy cảm cảm thấy thân thể hắn run lên, nàng cười một tiếng thật thấp, tiếp theo lấy môi mềm mại của chính mình hung hăng đè lên môi của hắn, vẫn luôn là hắn chủ động, lần này đổi lại là nàng!

Thân thể Tư Nam Tuyệt cứng đờ, hình như không ngờ tới nàng lại đột nhiên chủ động. Khi nàng nhẹ nhàng liếm liếm, cắn cắn ở trên cánh môi của hắn, sau đó thăm dò đầu lưỡi vào trong miệng hắn, dẫn hắn triền miên, hô hấp của hắn đột nhiên khàn khàn, trong mắt không có trấn định vừa rồi, cũng không nhịn được nữa, trực tiếp đổi khách làm chủ, nghiền ép nàng thật mạnh, hung hăng chiếm đoạt vẻ đẹp của nàng.

Hôm sau, khi Vân Tuyết Phi nhẹ nhàng lật người, hai mắt nhắm chặt, tay không ý thức sờ sờ ở bên cạnh, đợi sờ tới chỗ hoàn toàn lạnh lẽo, nàng chợt mở mắt.

Nam nhân ngủ ở bên người nàng tối hôm qua đã không còn ở đây, trên giường chỉ có chỗ trống lạnh lẽo, nghĩa là đã đi thời gian rất lâu rồi.

Vẫn nhìn phòng trống rỗng, sau khi con ngươi vốn tịch mịch chạm được một thứ màu trắng trên bàn, dần dần có ánh sáng rực rỡ.

Nàng vội vàng xuống giường cầm thư trên bàn lên, đợi nhìn đến nét chữ quen thuộc, khóe môi nàng khẽ nâng lên nụ cười hạnh phúc.

Khi Ngũ Trà mở cửa đi tới, nụ cười ở khóe miệng Vân Tuyết Phi còn chưa kịp thu lại, Ngũ Trà trêu ghẹo nói: "Xem ra tinh thần của tiểu thư không tệ!"

Nhìn qua dáng vẻ không biết lớn nhỏ của nha đầu trước mắt, Vân Tuyết Phi không cảm thấy tức giận, ngược lại có mấy phần ấm áp quanh quẩn ở trong lòng.

Nàng gấp lá thư xong, tìm được một hộp gấm nhỏ để đựng, sau đó hỏi: "Hiện tại Thẩm Lưu Nhiễm như thế nào?"

Ngũ Trà nghiêm túc nói: "Đã tốt hơn một chút, ngày hôm qua hoàn toàn không để cho người khác đến gần, sau khi uống thuốc an thần mà Trương đại phu kê, hôm nay còn coi như bình tĩnh, ăn cơm đúng hạn, chỉ có điều trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm những lời nói ngày hôm qua!"

Vân Tuyết Phi gật đầu một cái, phân phó: "Ngươi tìm thêm mấy Hộ vệ canh giữ ở xung quanh chỗ ở của nàng ấy, đừng để cho người lạ đến gần nơi đó!"

Ngũ Trà gật đầu: "Dạ!"

Thanh U cư, tiếng đàn du dương, giống như nước chảy.

Một khúc xong, Phong Cực khẩn trương hỏi: "Họa nhi, tại sao ngày hôm qua ngươi không trở về nhà? Có biết ta rất lo lắng cho ngươi hay không?"

Lê Họa che giấu chán ghét trong mắt, dịu dàng cười nói: "Ngày hôm qua sắc trời đã tối, tâm tính Vương phi thiện lương, giữ ta ở lại nơi này một đêm!"

"Vậy bây giờ chúng ta có thể trở về nhà!" Phong Cực đi lên trước, vội vàng kéo Lê Họa đi ra ngoài, hắn ta biết Hoàng thượng ở tạm trong Vương phủ, một Hoàng đế, một Vương gia, bất cứ người nào trong đó coi trọng Họa nhi của hắn ta, hắn ta đều không có bản lĩnh tranh với bọn họ, hắn ta không thể để cho Họa nhi sống ở chỗ này, một giây cũng không được!

Lê Họa không ngờ người nam nhân trước mắt dã man như vậy, trực tiếp lôi nàng ta đi ra ngoài, trong lòng uất ức tức giận, nàng ta chỉ ở lại chỗ hắn ta mấy ngày, tại sao nam nhân trước mắt liền tự xem nàng ta là vật sở hữu của hắn ta, nàng ta ghét nhất chính là mãng phu!

Nàng ta không vui cau mày, giãy giụa nói: "Phong đại ca, ngươi làm đau ta, buông ta ra!"

Nghe được tiếng kêu, nét mặt Phong Cực luống cuống, hắn ta chỉ muốn mang Họa nhi trở về phủ, không ngờ không cẩn thận làm đau nàng, hắn ta vội vàng buông tay ra nói xin lỗi: "Họa nhi, không phải ta cố ý, cho ta nhìn chỗ đau của ngươi một chút nhé?"

Lê Họa cũng không nhịn được nữa, đẩy Phong Cực ra, tức giận nói: "Ngươi không nên đụng vào ta!"

"Họa nhi, ta thật sự không cố ý! Ta chỉ là quá để ý ngươi!" Phong Cực bối rối giải thích, hi vọng người trước mắt có thể hiểu tâm tư của hắn ta.

Dĩ nhiên Lê Họa biết hắn ta không cố ý, nhưng hắn ta coi nàng ta thành vật sở hữu của mình, can thiệp tự do của nàng ta, đó là tuyệt đối không được!

"Ta không muốn trở về, ta muốn ở lại Vương phủ vài ngày!" Lê Họa xoay người, cũng không thèm nhìn Phong Cực một cái, lạnh nhạt nói.

Trong nội tâm Phong Cực bỗng lộp bộp, dự cảm xấu đột nhiên ập đến, hắn ta vội vàng đi tới trước mặt Lê Họa, cúi đầu nhìn chằm chằm nàng ta chất vấn: "Tại sao ngươi muốn ở lại chỗ này?" Hắn ta muốn nhìn ra chút gì đó từ trên mặt Lê Họa, nhưng người trước mặt vẫn mang dáng vẻ như không có chuyện gì, không thể nhìn ra hắn ta quan trọng cỡ nào đối với nàng ta!

"Tại sao ta không thể ở lại chỗ này?" Lê Họa không kiên nhẫn, nàng ta chỉ coi trọng quyền lợi, địa vị còn có tiền bạc của hắn ta, nếu như có lựa chọn tốt hơn, nàng sẽ không chút do dự quăng mãng phu này, nếu như người nam nhân này không biết điều, hiện tại nàng tuyệt đối sẽ không diễn trò với hắn ta, tránh cho đêm dài lắm mộng, đến lúc đó không bỏ rơi được!

"Họa nhi, ngoan! Về nhà với ta, nơi này không có tốt như ngươi nghĩ đâu!" Phong Cực nhận ra tính tình của mình bất thường, có thể làm cho Họa nhi không vui, tâm đột nhiên mềm đi, dần dần dẫn dụ nói: "Thứ nơi này có thì phủ Tướng quân cũng có, ngươi theo ta về nhà, muốn cái gì muốn làm cái gì đều được, ở trong phủ Tướng quân, ngươi chính là nữ chủ nhân!"

Lê Họa nhìn bộ dáng thành kính của nam nhân trước mắt, cảm giác chán ghét càng đậm, lời ngon tiếng ngọt của nam nhân này, về vật chất quả thật sự cho nàng ta tốt nhất, nhưng lại không cho nàng ta danh phận, nói yêu nàng ta, tuy nhiên lại không dám hưu nữ nhân xấu xí đó.

Nàng ta không khỏi nghĩ đến nữ nhân xấu xí đó, hắn ta thích nàng ta chỉ là mới mẻ, có lẽ đợi đến khi mới mẻ qua đi, hắn ta cũng sẽ vứt bỏ nàng ta giống như vứt bỏ khăn lau.

Nam nhân đều như vậy, ăn trong chén nhìn trong nồi, nhưng cho dù nàng ta ghét hắn ta nữa, trước khi bản thân nàng ta còn chưa đến gần cẩu Hoàng đế, tuyệt đối không thể đắc tội!

Nàng ta cúi đầu, lông mi dài cong cong khẽ run, có nước mắt trượt ra, nàng ta nức nở nghẹn ngào: "Tẩu tẩu mới là nữ chủ nhân của phủ Tướng quân, ta từng đồng ý với phụ thân của ta sẽ không làm thiếp cho bất kỳ kẻ nào!" Nàng ta nâng đôi mắt sưng đỏ lên, rốt cuộc làm ra vẻ khổ sở quyết định: "Cho nên Tướng quân vẫn quên ta đi, đối đãi thật tốt với tẩu tẩu! Ta không muốn phá hư tình cảm của ngươi và nàng!"

Thì ra Họa nhi đang giận chính là nữ nhân điên Tống Thi Linh đó, trong lòng Phong Cực đau lòng không nói ra được, đột nhiên oán hận Vân Tuyết Phi, ban đầu nàng khẳng định biết Tống Thi Linh là một nữ nhân lòng dạ rắn rết như thế này, mới đưa nàng ta cho mình, thua thiệt lúc đó hắn ta còn cảm kích, không ngờ nữ nhân này che giấu ý định thật sâu, hại khổ mình!

Hiện tại hắn ta thật sự rất muốn hưu Tống Thi Linh, nhưng dù mặc kệ Tống Thi Linh làm sai thế nào, nàng ta vẫn là biểu tiểu thư của Vương phủ, thân phận này không thay đổi được, hơn nữa giống như như nàng ta nói, phụ thân của nàng ta có ân với Vương phủ, nếu như lão Vương phi biết hắn ta hưu nàng ta, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn ta!

Nhìn tiểu nữ nhân trước mắt khóc đến mức không kềm chế được, Phong Cực cảm giác lòng của mình đều nát rồi, hắn ta rất muốn cái gì cũng không chú ý, trực tiếp lớn tiếng nói cho nàng ta biết: Chỉ cần nàng ta chịu ở cùng hắn ta, hắn ta liền về nhà hưu nữ nhân xấu xí đó, nhưng hắn ta không dám, không dám lấy tiền đồ sau này của chính mình ra nói giỡn, hiện tại binh quyền bị thu hồi rồi, hắn ta chính là một Tướng quân trên danh nghĩa, nếu như đắc tội Vương phủ nữa, sợ rằng hắn ta sẽ bị giáng xuống làm binh lính!

Hắn ta thật vất vả đi đến bước hôm nay, đã để lại bao nhiêu máu chịu bao nhiêu vết thương, làm sao có thể dễ dàng buông tha? Hơn nữa hắn ta muốn cho nữ nhân trước mặt cuộc sống tốt nhất, quyền lợi của Tướng quân và địa vị chính là bảo đảm!

Phong Cực khổ sở nhắm mắt lại, sau khi quyết định, hắn ta mở mắt ra, đưa tay kéo tay Lê Họa bảo đảm: "Họa nhi, ta sẽ không để cho nữ nhân xấu xí đó chiếm đoạt thuộc về vị trí của ngươi, đợi bao giờ tới thời cơ, ta sẽ tìm cơ hội hưu nàng ta, cưới ngươi qua cửa!"

Sau đó âm thanh của hắn ta dừng một chút, chuyên tâm nhìn mỗi một động tác từng nét mặt của Lê Họa, lo lắng mở miệng nói: "Hiện tại chỉ có thể uất ức Họa nhi trước, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chờ quá lâu đâu!"

Lê Họa không ngờ thời gian mãng phu này suy nghĩ dài như vậy, lại cho ra kết luận thế kia, nàng ta không phải người ngu, thật sự đi về cùng hắn ta, đợi đến khi hắn ta lấy được thân thể của mình, chơi chán mình rồi, vậy mình còn có tư cách gì bò lên trên, đi đến gần tên cẩu Hoàng đế kia để báo thù.

Nàng ta luôn luôn nhớ ngày hôm qua thân thể trần truồng của nàng ta bị người quan sát châm biếm, một khắc kia như ác mộng, nàng ta cũng không cần trải qua những ngày ăn nhờ ở đậu như vậy, nhìn sắc mặt người khác, trước sau gì nàng ta cũng phải cao cao tại thượng, tìm mười nam nhân đến lăng nhục Lữ Lệ Hoa, để cho tiện nhân đó biết dân đen chân chính rốt cuộc chính là cái gì!

"Họa nhi, Họa nhi. . . . . ." Phong Cực khẽ kêu, hắn ta sợ nhìn thấy Họa nhi đắm chìm ở trong suy nghĩ của chính mình nhất, như vậy hắn ta sẽ cảm thấy nàng ta cách mình rất xa!

Suy nghĩ của Lê Họa bị cắt đứt, ngước mắt nhìn nét mặt thận trọng của nam nhân trước mắt, có thể về sau hắn ta thật sự sẽ hưu Tống Thi Linh, nhưng nữ chủ nhân của Tướng quân phủ khẳng định không phải nàng ta!

Nàng ta chần chờ chốc lát, rốt cuộc vẫn phải mở miệng: "Hiện tại ta rất loạn, không biết nên làm sao tiếp tục với ngươi nữa, ngươi để cho ta ở Vương phủ mấy ngày, ta nghĩ xong, nghĩ thông suốt sẽ trở về!" Mấy ngày nay nàng ta nhất định phải nghĩ hết biện pháp , để đến gần cẩu Hoàng đế, Lữ Lệ Hoa đó cũng có thể một bước lên trời, nàng ta cũng không tin bằng mỹ mạo và tài năng của mình, không giải quyết được tên cẩu Hoàng đế kia. Chỉ là tạm thời không thể phá hỏng đường lui của mình nữa, nếu như nàng ta thật sự có ngộ nhỡ, còn phải dựa vào mãng phu trước mặt này.

Thấy không thể cứu vãn, Phong Cực cũng không có biện pháp, hắn ta chỉ có thể hi vọng nàng ta không cần ngây ngô thời gian quá dài, hắn ta khẩn trương nói: "Vậy ngươi định ở mấy ngày? Chờ khi đến lúc rồi, ta liền tới đón ngươi!"

Ngoài mặt nghe là quan tâm nàng ta, nhưng Lê Họa không phải đứa ngốc, cũng biết hắn ta đang đề phòng mình, nàng ta khổ sở nói: "Không biết ở vài ngày, ngươi để Thanh Hoa ở lại đây đi, chờ ta thông suốt, sẽ để cho nàng ta thông báo ngươi. . . ngươi tới đón ta!"

Nàng ta không có một người nha hoàn cận thân nào, ở Vương phủ ngây ngô, chuyện gì cũng không tiện ra mặt, Thanh Hoa ít nhiều có chút công phu, có thể giúp nàng ta. Hơn nữa sợ rằng chỉ có đặt người của hắn ta ở bên cạnh, hắn ta mới lui bước, để cho nàng ta ở lại trong Vương phủ.

Phong Cực bất đắc dĩ, chỉ có thể thuận theo gật đầu một cái, có Thanh Hoa ở đây, hắn ta đều có thể biết tình huống của Họa nhi bên này, cũng coi như có một chút an ủi, hắn ta nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ tỏa ra bốn phía, chói lọi, hắn ta nhẹ giọng nói: "Họa nhi, chúng ta ra ngoài dạo đi!"

Lê Họa gật đầu một cái, đi theo sau lưng Phong Cực, nhìn bóng lưng bền chắc của hắn ta, nàng ta than nhẹ: Lần đầu gặp nam nhân si mê nàng ta như vậy, nếu như hắn ta là Tướng quân nổi danh có thật thì tốt, vì báo thù, nói không chừng nàng ta còn có thể uất ức mình, chấp nhận một lần cùng với hắn ta, nhưng hắn ta không có binh quyền, đi theo bên cạnh một nam nhân vô dụng không có đầu óc như vậy, không nói báo thù, ngay cả phú quý sau này cũng không thể bảo đảm, nói không chừng sẽ có một ngày kia, hắn ta bị người trị tội, nàng ta còn phải xui xẻo theo, nếu muốn báo thù, thì nàng ta phải đứng trên kẻ khác!'

Ánh mặt trời vàng rực rỡ chiếu toàn bộ vùng đất, cây liễu lung lay sinh động ở dưới gió nhẹ thổi lất phất, hoa tranh nhau khoe sắc, cá dạo chơi trong hồ, lầu các cao vút, xanh vàng rực rỡ.

Mặc dù ánh mắt của Lê Họa rất thản nhiên, nhưng đáy mắt có hâm mộ và âm trầm, nàng ta không cảm thấy ngày hôm qua Vân Tuyết Phi giúp mình chút nào, nếu không phải nữ nhân này, Vương gia có thể ngại vì mặt mũi của Bạch Tuyết Nhu, chăm sóc nàng ta ở dưới cánh chim của mình, nàng ta cũng sẽ không bị khuất nhục ngày hôm qua, xét đến cùng, sỉ nhục của nàng ta chính là do Vân Tuyết Phi gián tiếp tạo thành!

Ông trời thật sự vô cùng không công bằng! Lê Họa nàng ta xinh đẹp tuyệt trần, cầm kỳ thư họa lại càng không nói ở đây, tại sao nam nhân thích nàng ta lại là mãng phu thô bỉ như thế, mà không phải quân tử nhẹ nhàng như Tư Nam Tuyệt? Rốt cuộc chỗ nào của nàng ta không bằng Vân Tuyết Phi, nghĩ đến ánh mắt sắc lang của Vân Hoài Thiên, còn có Mã Lan Tẩm bén nhọn ngu xuẩn, Vân Hân Nhan ngực lớn nhưng không có đầu óc. . . . . . Người một nhà như vậy, so sánh với Vân Tuyết Phi cũng không khá hơn chút nào!

"Họa nhi, cái này cho ngươi!" Phong Cực nhìn hoa xung quanh nở rộ tươi đẹp, lập tức bẻ một đóa hoa hải đường cắm ở trên đầu Lê Họa.

Đợi sau khi cắm xong, Phong Cực nhìn da thịt trắng nõn của người trước mắt hiện lên sáng bóng mê người dưới ánh mặt trời, đôi mắt đen láy, đôi môi đỏ thắm, còn có xương quai xanh khiêu gợi này. . . . . . , Hắn ta nuốt nước miếng một cái, ngây ngốc cười nói: "Họa nhi, ngươi thật là đẹp mắt!"

Lê Họa khắc chế kích động muốn giật mạnh đóa hoa tươi đẹp tầm thường trên đầu, dùng chân đạp nát trên mặt đất, ngượng ngùng cúi đầu nhẹ giọng nói: "Vậy sao?"

Cổ trắng nõn thon dài càng thêm đẹp đẽ như ngọc, còn có thể nhìn thấy lông tơ đáng yêu thật nhỏ trong không khí, Phong Cực cảm thấy trong lòng đều tê dại rồi, đây là cảm giác trước kia chưa có, thì ra đây chính là cảm giác cùng nữ nhân mình yêu mến đi chung với nhau!

"Họa nhi ~" Phong Cực cũng không nhịn được nữa, đưa tay kéo tay Lê Họa, nhẹ nhàng vuốt ve, khẽ nói nỉ non: "Thật sự muốn nhanh chóng cưới ngươi về nhà cất giấu!"

Tay xù xì ma sát mang tới cảm giác khẽ nhoi nhói, mặc dù trong lòng Lê Họa chán ghét, nhưng cũng không né tránh, nàng ta cố gắng duy trì trấn định và bình tĩnh mặt ngoài, cười ha ha một tiếng: "Phong đại ca đã có nương tử rồi, tại sao có thể lấy ta?"

Ánh mắt vốn mê mang của Phong Cực từ từ trở nên tĩnh mịch, khóa chặt nữ nhân bình tĩnh trước mặt, nhìn bộ dạng nàng rực rỡ làm người ta thương yêu, hắn ta thuận tay đặt tay nàng ta ở trên môi mình, mở miệng đặt xuống một nụ hôn êm ái ở đầu ngón tay nàng ta, trong nháy mắt hương thơm tràn đầy khoang miệng, ngọt ngào tràn đầy buồng tim, hắn ta đột nhiên đặt tay nàng ta ở ngực của hắn ta, kiên định bảo đảm: "Ta nhất định sẽ lấy ngươi! Cho dù phải trả bất cứ giá nào!"

"Ca hữu tình muội cố ý, thật sự làm cho người ta hâm mộ!" Một tiếng vỗ tay đột ngột truyền đến.

Nghe giọng nói quen thuộc có chứa hài hước, thân thể Lê Họa run rẩy, ngày hôm qua bị người vạch trần, đứng ở nơi đông người, không có ý tốt quan sát, cảm giác nhục nhã khi bị người thấy nơi bí ẩn nhất cuốn sạch nàng, sớm biết lại gặp Dạ Hương muội (chỉ Lữ Lệ Hoa) ở chỗ này, nàng ta cũng không đi ra ngoài.

Phong Cực ngẩng đầu lên, đầu tiên đập vào tầm mắt chính là một giai nhân thanh tú, hào hứng bừng bừng nhìn chằm chằm Họa nhi của mình, ánh mắt đi lên nữa, đợi thấy rõ nam nhân đứng chắp tay ở bên người nàng ta, trong lòng hắn ta cả kinh, vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi người thở dài hành lễ: "Mạt tướng Phong Cực tham kiến Hoàng thượng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Ánh mắt của Hạ Hầu Huyền như kiếm, quét nhìn một vòng, khí thế bén nhọn khiến nhiệt độ xung quanh liền giảm vài độ, hắn khẽ gật đầu, âm thanh lạnh lùng vang lên: "Đứng lên đi!"

Âm thanh này! Hoàng thượng! Trong lòng Lê Họa cuồn cuộn như nước thủy triều, vốn định coi thường con tiện nhân Lữ Lệ Hoa kia, không ngờ cẩu Hoàng đế lại tới, nàng ta muốn tránh cũng không thể được. Hơn nữa sao âm thanh này giống như vị công tử đêm đó vậy?

Lê Họa xoay người, đột nhiên ngẩng đầu lên, sau khi thấy khuôn mặt quen thuộc mà lạnh lẽo, nàng ta giống như bị đầu độc, kinh ngạc nhìn Hạ Hầu Huyền, trong lúc nhất thời quên mất nói chuyện, cũng quên mất động tác.

Hạ Hầu Huyền khẽ cau mày, Lữ Lệ Hoa càng thêm giành trước một bước quát lớn: "Dân đen lớn mật, Hoàng thượng là người mà ngươi có thể nhìn thẳng như vậy hay sao?" Tiếng nói vừa dứt, nàng ta càng đến gần Hạ Hầu Huyền hơn, đưa tay khoác ở cánh tay của Hạ Hầu Huyền, hả hê nâng cằm, tuyên cáo quyền sở hữu của mình với Lê Họa.

Phong Cực cả kinh, kéo kéo Lê Họa, khẩn trương nói xin lỗi: "Lần đầu tiên Họa nhi thấy thánh giá, khó tránh khỏi có chút sợ, xin Hoàng thượng thứ tội!"

Hắn ta lại là Hoàng thượng? Lê Họa như bị sét đánh, đầu trống rỗng, nam nhân mà nàng ta hận lâu như vậy, yêu lâu như vậy lại là cùng một người, điều này khiến người ta làm sao mà chịu nổi!

Tình ý phức tạp trong mắt kia không tránh được ánh mắt của Lữ Lệ Hoa, nữ nhân này thật sự câu tam kéo tứ khắp nơi, đứng bên cạnh nam nhân không nói, còn muốn dùng ánh mắt thâm tình nhìn chằm chằm Huyền của mình, thật cho rằng nam nhân đều sẽ thích nàng ta? Hừ! Tiểu tiện nhân!

Lê Họa cứ lẳng lặng mà đứng như vậy, giống như đang chờ hắn nhận ra nàng ta, nàng ta không tin, cùng nhau ở chung bảy ngày đêm như vậy, lúc trước hắn liều mạng cứu nàng ta như vậy, thế nhưng lại không biết nàng ta.

Nhưng mong đợi một lúc sau, chỉ có sự căm thù của Lữ Lệ Hoa, còn có Phong Cực quan tâm, hắn hoàn toàn không đặt bất kỳ ánh mắt nào ở trên người nàng ta, nhìn nụ cười chói mắt của Lữ Lệ Hoa, nàng ta cũng không nhịn được nữa, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm Hạ Hầu Huyền nói: "Hạ đại ca, ngươi không nhớ ta sao?"

Âm thanh kia mềm mại yếu ớt, cực kỳ quyến rũ người, Lữ Lệ Hoa nghe được hận không thể lập tức tiến lên, cho nữ nhân hạ tiện này mấy bạt tai, dám dòm ngó nam nhân của nàng ta, thật đáng chết!

Phong Cực không ngờ Lê Họa lại biết Hoàng thượng, nhìn đôi mắt tràn đầy thâm tình, trong lòng hắn ta hơi khổ sở, Họa nhi chưa từng nhìn hắn ta như vậy, hắn ta đề phòng Vương gia, nhưng không ngờ tình địch chân chính lại là Hoàng thượng!

Hạ Hầu Huyền thâm trầm liếc mắt nhìn Lê Họa, đáy mắt thoáng qua một tia sáng không biết tên, hắn lạnh giọng hỏi: "Ngươi là nữ nhi của Lê Như Hải?"

Âm thanh rõ ràng lạnh lùng như thế, nhưng nghe trong tai người, có động tâm không nói ra được, trong lòng Lê Họa kích động, không chú ý tới vấn đề kỳ lạ của Hạ Hầu Huyền chút nào, trực tiếp thừa nhận: "Đúng, ta là Lê Họa, Hạ đại ca ngươi có nhớ không? Chúng ta cùng nhau ở chung bảy ngày đấy!"

Rốt cuộc Phong Cực biết tại sao cả nhà Họa nhi bị diệt môn rồi, hắn ta biết Lê Như Hải này, lúc ấy Hoàng hậu bình định, chính là do Tướng quân này hộ tống, không ngờ cuối cùng hoàng hậu gặp chuyện không may, trải qua kiểm chứng, chính là Tướng quân này cấu kết với phản tặc, Hoàng đế giận dữ, hạ chỉ diệt cả nhà Lê phủ, không ngờ Họa nhi lại là người còn sót lại của Lê phủ!

Thế nhưng nói như vậy, nàng ta và Hoàng thượng lại có quan hệ gì? Tại sao không có thù hận, ngược lại là mừng rỡ?

Lữ Lệ Hoa cũng không nhịn được nữa, nàng ta ghét những nữ nhân khác dùng loại ánh mắt càn rỡ quyến rũ đó nhìn nam nhân của nàng ta, nàng ta đột nhiên có chút toan tính và tức giận nói: "Lê phủ là kẻ khả nghi mưu hại Tiết hoàng hậu, bị hạ chỉ diệt cả nhà, xin hỏi Lê Họa tiểu thư thoát ra ngoài như thế nào vậy?"

Nàng ta không hề lo lắng Hạ Hầu Huyền sẽ yêu nữ nhân trước mặt này, nàng ta từng trải qua những ngày không bằng heo chó ở Lê phủ, tự nhiên biết nhiều chuyện tốt của Lê phủ, cũng biết tình cảm của Hạ Hầu Huyền đối với Tiết Phỉ sâu sắc như thế nào, sao hắn có thể yêu nữ nhi của kẻ thù?

Nàng ta quét ánh mắt khinh thường qua sắc mặt đại biến của nữ nhân kia, bây giờ còn đang muốn quyến rũ nam nhân của nàng ta, cũng không thể nghĩ tình cảnh của mình (LH) nguy hiểm đến cỡ nào!

Trong lòng Lê Họa run rẩy, rốt cuộc trở lại thực tế, trong lòng nàng ta đang rỉ máu, tại sao ông trời đùa giỡn nàng ta lớn như vậy? Người nam nhân này lại là cẩu Hoàng đế!

Làm cho người ta ngoài dự đoán chính là, cuối cùng Hạ Hầu Huyền di chuyển bước chân, đi về phía Lê Họa, còn cách một bước thì dừng lại, giọng nói thâm trầm không nghe ra cảm xúc: "Ngươi sống có tốt không?"

Câu thăm hỏi này khiến Lê Họa lập tức hồng vành mắt, làm thế nào đây? Nàng ta thật sự thích nam nhân này, nghĩ đến khuôn mặt hiền lành của phụ mẫu, trong lòng nàng ta vui buồn lẫn lộn.

Nàng ta cầm khăn lau lau nước mắt ở khóe mắt, lắc đầu một cái nức nở nói: "Ta không tốt, quả thật rất không tốt!" Làm sao có thể tốt? Luôn phiêu bạt, chịu hết xem thường, muốn tìm hắn, nhưng biển người mênh mông, nàng ta giống như lục bình không có chỗ dựa, kết quả lại gặp lại ở trong loại tình huống này, để cho nàng ta biết hắn là kẻ thù diệt cả nhà nàng ta!

Ánh mắt Hạ Hầu Huyền thoáng qua đau lòng, đưa tay vuốt ve sợi tóc dài của nàng ta: "Ngươi nguyện ý tiếp tục ở cùng ta không? Ta bảo đảm sẽ không để cho ngươi bị khi dễ nữa!"

Lê Họa không thể tin ngẩng đầu lên, rốt cuộc nàng ta và nam nhân mình thích có thể ở cùng nhau, hơn nữa thân phận của nam nhân này còn là Hoàng thượng tôn quý nhất, về sau nàng ta khẳng định có vinh hoa phú quý, nàng ta nghĩ phụ mẫu sẽ hi vọng nàng ta sống tốt hơn, sau khi nghĩ thông suốt, nàng ta lạnh nhạt cười một tiếng, không để ý tới sắc mặt xám trắng của Phong Cực bên cạnh, giọng nói hết sức dịu dàng: "Ta nguyện ý!"

Nghe được câu trả lời hài lòng, cuối cùng khuôn mặt lạnh lẽo của Hạ Hầu Huyền mới lộ ra một nụ cười dịu dàng.

Lữ Lệ Hoa nhìn Phong Cực chằm chằm như kẻ thù, thật sự là một nam nhân vô dụng! Nữ nhân của mình vượt tường ngay trước mặt ngươi rồi, ngươi cũng không dám phản bác, cho dù chặt mấy bàn tay của nữ nhân hạ tiện này cũng không quá đáng!

Muốn cướp nam nhân của nàng ta, không có cửa đâu! Trong mắt Lữ Lệ Hoa tràn đầy ánh sáng u ám ác độc, nàng ta đột nhiên cười một tiếng: "Huyền, ngươi thật sự yêu Tiết Phỉ sao?" Nếu như yêu Tiết Phỉ, nên ngũ mã phanh thây dân đen ghê tởm trước mặt.

Hạ Hầu Huyền không vui liếc mắt nhìn Lữ Lệ Hoa, đưa tay kéo Lê Họa, lúc đi qua bên cạnh Lữ Lệ Hoa, lạnh lùng một câu: "Một chút khoan dung cũng không có!"

Sau đó cũng không quay đầu lại lôi kéo Lê Họa nét mặt ngọt ngào rời đi.

Lữ Lệ Hoa tức giận toàn thân bốc lửa, nàng ta giận dữ nhìn chằm chằm nam nhân lụn bại, không nói một câu nào từ nãy đến giờ, châm chọc nói: "Ít nhất ngươi cũng là Tướng quân, ngay cả nữ nhân của mình vượt tường cũng làm như không thấy, thật sự uất ức rồi, ta nghĩ là ngươi, sớm tự vẫn tạ ơn thiên hạ đi!"

Nàng ta cũng dậm chân, tức giận rời đi, lưu lại một nam với tử nét mặt thảm bại, nắm chặt thành quyền, trong mắt lóe lên vẻ dữ tợn.

Bóng đêm như mực, trong bóng tối lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Trong Lâm Phượng viên, mấy bóng đen thoáng qua, tránh được tầng tầng Hộ vệ, lặng lẽ đi vào sương phòng tận cùng bên trong.

Theo một tiếng bắt thích khách, ban đêm vốn tối tăm, từng dãy đèn lồng đốt lên, bóng người lắc lư, biểu thị đêm nay không yên bình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net