Truyen30h.Net

[Full] Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 22

aimee_68

"Trên đây chính là lý do của tôi, các vị có gì cần thảo luận, có thể nói thoải mái."

Tiêu Chinh ngồi ngay ngắn, đối diện với màn hình máy tính. Cục trưởng Hoàng còn bị giữ lại trung tâm hội nghị "Hội liên hiệp An toàn Bồng Lai", để Tiêu Chinh ở lại đóng giữ Tổng cục.

Lúc này, Cục trưởng Hoàng hẳn là đã thật sự không gánh được áp lực, liên lạc từ xa với Tiêu Chinh, gọi hắn ra báo cáo tiến triển điều tra mới nhất.

Tiêu Chinh này có một thiên phú dị bẩm, hằng ngày trên mặt chỉ có hai trạng thái: bực tức hoặc là không biểu cảm.

Hắn mặc bộ quần áo mà tiền lương hai năm của nhân viên công vụ cũng không mua nổi, ngồi ở đó, trầm tĩnh, chắc chắn và cường thế, hình tượng này phái đi tiếp đãi đoàn đại biểu ngoại giao cũng không mất mặt. Lúc này, đối mặt với một đám khả năng đặc biệt có máu mặt, hắn không chút rung rinh, hoàn toàn không thể nhìn ra là xuất thân từ gia đình người bình thường.

Tiêu Chinh thuật lại một lượt mạch lạc rõ ràng những lời Tuyên Cơ nói với hắn trong phòng cách ly, chờ tam đường hội thẩm.

"Hội nghị Bồng Lai", nghe thì tiên khí mờ ảo, chứ thực ra rất quê mùa. Phòng họp có lẽ còn được trang hoàng từ thế kỷ trước: tường trắng bàn gỗ, trên tường treo mấy bức tranh trang trí, hai hàng bàn họp dài màu nâu, trông rất rẻ tiền, trên bàn ngoài ly giữ nhiệt cũng chỉ có ly tráng men.

Các nhân viên tham dự hội nghị chia làm hai dãy, không phân biệt nam nữ, tất cả đều tràn ngập khí chất bề trên – mép tóc lùi lên, khóe miệng kéo xuống, "một bầu tài trí giấu không được, một cái bụng mỡ lồi phị ra".

Các vị bề trên nhất tề xuyên qua màn hình nhìn chằm chằm Tiêu Chinh, ánh mắt như người mua xem gia súc trên chợ nông sản: không lộ cảm xúc, âm thầm tính toán hắn tương lai có thể được mấy cân mấy lạng.

Ở nơi này, Cục trưởng Hoàng mặc dù đại diện cho phía chính phủ, nhưng dẫu sao chỉ là một người bình thường. Trên hội nghị Bồng Lai, người bình thường chính là thấp hơn một bậc, có thể nhìn ra từ thứ tự chỗ ngồi, ông cách chủ tọa vài ghế.

Ngồi chỗ chủ tọa là một bà lão tóc hoa râm, trông khoảng ngoài sáu mươi, vóc dáng không cao, trang điểm nhẹ, trên cổ còn buộc lệch một chiếc khăn lụa nhỏ, ăn mặc hợp thời, nhưng lời nói và hành động đều nhẹ nhàng chậm rãi, dáng vẻ cũng đoan trang vô cùng, có khí chất khuê tú kiểu cũ.

"Tiểu Tiêu, nhỉ," bà lão chậm rì rì mở miệng, "ngươi biết ta là ai chứ?"

Tiêu Chinh gật đầu, "Ngọc bà bà."

Ngọc bà bà là người triệu tập hội nghị Bồng Lai lần này, bình thường ẩn cư ở vùng Đông Bắc, bề trên đến mức đã không ai biết tên đầy đủ của bà ta. Có người nói bà ta nhìn trẻ, thật ra đã hơn ba trăm tuổi rồi, còn có kẻ nói không chỉ ba trăm, bà ta phải gần một ngàn tuổi, trước kia là người của "Ty Thanh bình".

"Nhìn thấy người trẻ tuổi các ngươi đều lớn lên, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, là ta yên tâm rồi." Ngọc bà bà ôn hòa cười với hắn, Tiêu Chinh không dám coi là thật, sống lưng vẫn căng thẳng – dù sao thì sóng mà Ngọc bà bà từng gặp nhiều lắm rồi, hết đợt này đến đợt khác, chắc chắn bà ta không có nhiều tâm để mà yên như vậy.

Quả nhiên, Ngọc bà bà đổi giọng, "Ý của ngươi là, bươm bướm kính hoa thủy nguyệt này vốn không lây nhiễm, lần này chỉ là sự cố ngoài ý muốn, đúng không? Thế bà bà hỏi ngươi, thứ nhất, những chuyện này ngươi nói đều là suy đoán, lui một bước mà nói, cho dù ngươi suy đoán có lý, bươm bướm biến dị mới lây nhiễm, vậy làm sao ngươi biết, không có con bươm bướm biến dị thứ hai?"

Di động trên bàn Tiêu Chinh rung, ba chữ "La Thúy Thúy" nhảy lên nhảy xuống, hắn liếc nhìn một cái rồi tắt đi. "Người của chúng tôi đang điều tra chuyện bươm bướm biến dị lần này là thế nào, tôi tin rằng rất nhanh có thể cho mọi người một..."

Ngọc bà bà ôn hòa ngắt lời hắn, "Vậy tức là, ngươi không biết. Bươm bướm kính hoa thủy nguyệt đã có từ xưa, nguy hiểm cấp một, bọn ta chẳng ai nói rõ được nguồn gốc của nó, ngươi nói rõ được không?"

Tiêu Chinh á khẩu không trả lời được.

Đôi mắt Ngọc bà bà cong lên, cười với hắn, "Điều thứ hai, cho dù ngươi có thể quật ba thước đất, tìm được một người tài ba hiểu về bươm bướm kính hoa thủy nguyệt, đảm bảo sự kiện bươm bướm lây nhiễm lần này là ngẫu nhiên – việc này có liên quan gì tới việc chúng ta yêu cầu tra rõ Cục Dị khống? Cựu Cục trưởng của quý Cục lợi dụng vật công nguy hiểm ngụy tạo nhân số thương vong, bằng chứng đã mười mươi rõ rành, chúng ta không nên nhìn thẳng vào vấn đề một chút à?"

Cục trưởng Hoàng ở bên cạnh xen vào một câu: "Việc này... Ngọc bà bà, nội bộ chúng tôi đã đang thành lập tổ điều tra rồi..."

"Không có giám sát, tự tra làm sao đủ hiệu lực?" Bên tay trái Ngọc bà bà, một ông già mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen la lên. Tốc độ nói của ông ta tương đối nhanh, giọng the thé chói tai, "Ôi dào, các ngươi đóng cửa lại, bên trong làm chuyện gì, ai nhìn thấy đây? À, đến lúc đó các ngươi đẩy tên cựu Cục trưởng phạm tội kia ra, chậu phân ư, cứ úp hết lên đầu lão, bọn ta đâu thể hiểu được trong đó có mánh gì? Đúng không, Tiểu Vương?"

Cục trưởng Hoàng bất đắc dĩ nói: "Nguyệt Đức Công, tôi họ Hoàng. Là thế này, đồng chí phụ trách tự tra lần này của chúng tôi là một đồng chí mới rất có năng lực, từng tham gia ngăn cản nghi thức âm trầm tế, giằng co mấy tiếng với ma đầu mà đối tượng tình nghi triệu hoán ra, lý lịch vốn cũng rất trong sạch, tuyệt đối sẽ không vì tình cảm cá nhân mà làm trái pháp luật..."

Ngọc bà bà cười khanh khách ngắt lời, "Ngài chưa trả lời vấn đề của bọn ta, Cục trưởng Hoàng."

"Vả lại cũng chưa chắc đã trong sạch đâu!" Áo Tôn Trung Sơn đen lại kêu lên, "Ta nghe nói người này vốn là do cựu Cục trưởng của các ngươi nhét vào? Ngươi đâu thể biết hắn liệu có làm trái pháp luật vì tình cảm cá nhân hay không?"

Cục trưởng Hoàng đành phải nói: "Đương nhiên cũng hoan nghênh mọi người giám sát..."

"Chúng ta bây giờ chính là chuẩn bị thảo luận vấn đề giám sát!" Áo Tôn Trung Sơn đen đập bàn, "Hội nghị Bồng Lai là do các ngươi muốn tổ chức, được thôi, bọn ta đến đây rồi. Các ngươi cho bọn ta một đống điều lệ chế độ, phái người chuyên trách giám sát, bọn ta cũng hiểu, phối hợp công tác của chính phủ. Bây giờ chính các ngươi xảy ra vấn đề, bọn ta lại không thể giám sát? Các ngươi tại Vĩnh Yên ngồi văn phòng, gió không tới mặt nắng không tới đầu, chuyện bươm bướm lây nhiễm lần này xuất hiện ngay ở cửa nhà bọn ta!"

Một núi không thể có hai hổ, các vị bề trên đều có phạm vi thế lực của mình, nhà cậu bé lây nhiễm bươm bướm kính hoa thủy nguyệt lần này ngay trong phạm vi thế lực của Nguyệt Đức Công mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen. Nơi ấy tương đối xa xôi, Cục Dị khống chỉ có một văn phòng, hơi có gió thổi cỏ lay – ví dụ như lần này – là y như rằng bị kéo vào. Đôi khi địa phương xảy ra chuyện gì, Cục Dị khống căn bản không chen tay vào được, Tổng cục phái người xuống cũng phải đến thăm viếng các tông phái trước.

Nguyệt Đức Công lại nâng thanh điệu vốn đã cao lên quãng tám của mình, "Bọn ta mỗi nhà phải phái người chuyên trách ở lại Tổng cục, thành lập tổ giám sát, giám sát viên phải giám sát lẫn nhau!"

Cục trưởng Hoàng cười khổ nói: "Cơ quan nhà nước, không phải tôi nói thành lập cái gì là có thể thành lập..."

"Thế thì được rồi, chúng ta không ai cần quản ai nữa, nước giếng không phạm nước sông, về sau bọn ta làm gì ở địa phương, không cần Tổng cục các ngươi phái người đến thẩm tra."

Hội nghị cãi nhau om sòm, Cục trưởng Hoàng năm lần bảy lượt muốn chen vào mà căn bản chen không lọt.

Tiêu Chinh thở dài. Đúng lúc này, di động của hắn lại đổ chuông, vẫn là La Thúy Thúy. Chủ nhiệm Tiêu tác phong cứng rắn, hiếm khi dùng đến từ "chỉ mong" này, vậy mà trước khi tắt camera nghe điện thoại, hắn lại nghĩ thầm: "Chỉ mong Phòng Khắc phục hậu quả có thể có chút tin tức tốt."

"Chủ nhiệm à, tôi phải báo cáo anh một việc..." La Thúy Thúy bên kia hơi nức nở, oa oa báo cáo "tin tức tốt" Tiêu Chinh chờ đợi: "Sếp bọn tôi tráng liệt rồi! Bị một đống bàn tay xương trắng lôi vào một cái lỗ đen, thoáng chốc đã không thấy đâu!"

Tiêu Chinh một hơi hít không lên, suýt nữa chết nghẹn tại trận.

La Thúy Thúy khóc thút thít hỏi: "Chủ nhiệm Tiêu, khi nào tôi có thể thuyên chuyển công tác đây?"

Tiêu Chinh: "..."

Công tác này không thể nào làm nữa.

Nhìn thấy Tuyên Cơ "tráng liệt" việc nghĩa không chùn bước lao đến sơn động kia, Thịnh Linh Uyên vội vàng gọi hắn lại: "Khoan đã, ngươi làm gì vậy!"

Tuyên Cơ: "Ngươi không nhìn thấy đàn bươm bướm kia à!"

"Nhìn thấy bươm bướm ngươi chạy làm gì?" Thịnh Linh Uyên nói, "Chúng nó đâu thể ký sinh trên người ngươi."

"Chúng có thể ký sinh trên người tên này!" Tuyên Cơ đã hấp tấp xông vào sơn động kia, hắn đáp hai chân xuống đất, thu đôi cánh sau lưng, "Hello, tiền bối, ngươi không chú ý tới ở đây còn có một sinh vật biết thở à? Khai rình, còn nóng đây!"

"Kẻ này lừa đảo bịp bợm, không phải người lương thiện, chết hay sống liên quan gì đến ngươi?" Thịnh Linh Uyên nhanh chóng nói, "Đừng đi về phía trước nữa!"

Tuyên Cơ bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ, bởi vì cho tới nay, Thịnh Linh Uyên luôn là người ung dung điềm tĩnh, chưa từng nói chuyện bằng tốc độ này, giọng nghe gần như không vững.

Tuyên Cơ: "Tiền bối, nghe thử những lời này của ngài xem, giác ngộ thấp cỡ nào! Ta là một cán bộ có biên chế, đẩy người dân vào đàn bươm bướm, có coi được không?"

"Đứng lại cho ta!" Thịnh Linh Uyên quát khẽ một tiếng, lại mơ hồ có sự tức giận.

Tuyên Cơ chớp chớp mắt: "Sao vậy, tiền bối, ngươi biết trong hang này có cái gì à?"

Thịnh Linh Uyên: "Ngươi đã kiêng dè bươm bướm kia, thì nên hiểu, nơi bươm bướm cũng không dám tới, không phải nơi hay ho gì, ra ngoài, ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi rời khỏi đây."

Tuyên Cơ hơi chần chừ, "Nghĩ cách? Ngươi biết đường?"

"Trong mộ vu nhân có một tế đàn," Thịnh Linh Uyên chỉ mất khống chế một lát, chớp mắt lại khôi phục ngữ khí trấn tĩnh hòa hoãn, nói với Tuyên Cơ, "vừa rồi ta vốn định để xương khô dẫn chúng ta đến tế đàn, chỗ tế đàn có một bộ phận then chốt, lạy một cái là có thể nhìn thấy mật đạo, có thể thông lên mặt đất. Tuy rằng đi nửa đường hắn đã tỉnh lại, nhưng tế đàn đó hẳn là cách đây không còn xa, ta biết chỗ... ngoan, nghe lời."

Mặc dù hắn ở trong kiếm, nhưng vừa mở miệng, âm thanh lại như quét qua sát bên tai Tuyên Cơ, trầm thấp, lại có chút dụ dỗ nói không rõ, nghe đặc biệt không tốt lành gì.

Tai Tuyên Cơ tê rần, ánh mắt hơi mơ màng.

"Phía trước ngay cả bươm bướm cũng không dám đi, nguy cơ trùng trùng, ngươi còn mang theo một người phàm, làm sao ứng phó được?" Thịnh Linh Uyên thở dài, "Lỗ mãng như thế mà trưởng bối trong tộc cũng dám thả ngươi ra ngoài, thật là khiến người ta bận lòng."

Tuyên Cơ bỗng nhiên hơi hiểu, tại sao Tất Xuân Sinh điên đến mức đó mà nghe hắn nói một câu "Ai đã ức hiếp ngươi" vẫn suýt nữa tủi thân phát khóc.

Người này dường như có một loại ma lực kỳ dị, lời nói ra như một tấm lưới chặt chẽ, nhẹ nhàng trùm lên, khiến người ta có ảo giác mình được hắn nuông chiều toàn tâm toàn ý, hết thảy oan ức, xót xa, khổ sở không nói với người ngoài, đều có thể dốc hết ở đây.

Tuyên Cơ không tự chủ được dừng bước chân đang đi về phía trước.

"Tiểu yêu này tuổi không lớn, mà thiên phú rất cao." Thịnh Linh Uyên lạnh băng tính toán, "Linh vật tiên thiên cao ngạo, không muốn qua lại với ngoại tộc, đường con cái thông thường rất khó khăn. Tiểu yêu như vậy bình thường sẽ được tộc nhân bảo vệ rất tốt, sẽ không để hắn lăn lộn xám xịt mặt mày trong nhân thế. Hắn tự xưng là tộc trưởng, chắc hẳn là trong tộc xảy ra biến cố, từ nhỏ không ai trông nom."

"Đi theo ta," Thịnh Linh Uyên nói bên tai hắn, "ta sẽ không hại ngươi."

Tuyên Cơ dường như hơi do dự, tháo trọng kiếm móc trên người tên râu dê xuống, nắm cổ áo lôi râu dê vào tay.

Hắn nói: "Thôi được."

Sau đó, hắn chuyển hướng về đường đến. Lúc này, cửa hang Tuyên Cơ vào đã sáng như ban ngày, bươm bướm kính hoa thủy nguyệt bò đầy xung quanh. Chúng không dám đuổi theo vào, chỉ có thể chen chúc một chỗ, chần chừ thăm dò vào trong. Tuyên Cơ thô lố mắt nhìn chúng một lúc, sải bước đi thẳng vào trong sơn động, "Tiền bối, ngài đã khi nào nói chuyện giữ lời? Còn nói sẽ không hại ta... sẽ không hại ta một lần à?"

Thịnh Linh Uyên: "..."

"Cả trên mặt đất lẫn dưới lòng đất, ngài cũng mấy ngàn tuổi rồi nhỉ? Tu dưỡng đạo đức không theo kịp à, nói dối không chớp mắt, cũng không đỏ mặt một chút." Tuyên Cơ vừa lắc lư đầu vừa nói, dùng mũi kiếm gõ nhẹ mặt đất, "Ngài đỏ mặt chưa?"

Trọng kiếm gõ trên đá phiến rắn chắc, "keng" một tiếng truyền đi thật xa, tiếng vọng quanh quẩn, phía trước dường như có một nơi rất trống trải.

Tuyên Cơ một tay xách người một tay xách kiếm, có vẻ cũng không tốn nhiều sức, bước chân nhanh nhẹn đi đến chỗ tiếng vọng, vừa đi miệng còn không nhàn rỗi, lải nhải giáo dục đại ma đầu: "Ngài đã đến đây, thế ta phải phổ cập cho ngài một chút về giá trị quan của người đương đại chúng ta. Chúng ta tôn thờ bình đẳng và chính nghĩa. Khoan nói đến chính nghĩa, với trình độ đạo đức của ngài giai đoạn hiện giờ, nó còn cách ngài hơi xa, hai ta nói chuyện bình đẳng trước. Bình đẳng là gì đây? Chính là một sinh vật còn thở, bất kể người đó là khả năng đặc biệt hay người thường, người tốt hay kẻ xấu, đến chỗ ta, quyền lợi đều là bình đẳng. Nếu hắn thật sự mưu tài hại mạng, vậy thì khi ra ngoài, ta phải đưa hắn đến Cục Công an, trước khi đưa đi, ta vẫn phải đối xử bình đẳng bảo vệ hắn. Nói nhanh cho nó vuông..."

Đại ma đầu chắc là bị hắn chọc tức không làm gì được, không nói năng gì nữa.

"... Cái kiểu đế vương khanh tướng của người cổ đại các ngài đã hết thời rồi, hiểu chưa? Quan niệm của ngài vô cùng không chính xác, ta..." Tuyên Cơ vốn đang lải nhải không thôi đột nhiên khựng lại, hắn đã nhìn rõ nơi trước mắt, "Ta... ối cha mẹ ơi..."

Hắn theo sơn động chật hẹp đi tới nơi rộng lớn kia, nơi này có một đầm nước nho nhỏ, nước tù, không biết tại sao không khô cạn, trên bốn vách mọc một loại dây leo hắn chưa gặp bao giờ, kết đầy nụ hoa be bé, như một đám bóng đèn nhỏ, tỏa ra ánh sáng mờ mờ.

Ngay chớp mắt Tuyên Cơ đi vào, tất cả nụ hoa đồng thời nở rộ, trong sơn động như đột nhiên bật đèn, quầng sáng màu trắng sữa êm dịu chiếu xuống, còn ấm áp hơn ánh mắt người tình. Phản ứng đầu tiên của Tuyên Cơ là bịt miệng mũi mình và râu dê kia, đề phòng phấn hoa của loài thực vật chưa biết có độc.

Hắn chỉ có hai tay, đều đã dùng hết, trọng kiếm – một cách tự nhiên – bị ném qua một bên.

Tiếng trọng kiếm rơi xuống đất kinh động đầm nước, nước dưới đầm gợn sóng lăn tăn. Đột nhiên, lũ hoa trắng kia đồng loạt chuyển sang màu đỏ, kế đó héo tàn, hóa thành chất lỏng như máu tươi, chảy xuống bốn vách tường, từ bốn phương tám hướng dồn về phía thanh kiếm ấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net