Truyen30h.Net

Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 43: Chúc Thanh Lam

baotieugianghoheliet

Sau khi mọi người nhận lệnh đi xuống thì Tần Thiếu Vũ mang Thẩm Thiên Lăng theo Hoa Đường tới khách phòng ở sảnh trước. Bên trong có một nam tử áo tím đang ngồi, mặt mũi anh tuấn, nhìn qua có chút khí phách bất phàm.

Thẩm Thiên Lăng thầm than thở.

Phụ nữ quả nhiên đều thích bề ngoài!

Được rồi, so với Triệu Ngũ đẹp trai hơn!

"Chúc Thanh Lam?". Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.

"Vâng". Nam tử áo tím gật đầu, ôm quyền cười nói. "Ngưỡng mộ đại danh Tần cung chủ đã lâu, hôm nay vừa thấy quả nhiên là hạc trong bầy gà"

Thẩm tiểu thụ bĩu môi, miệng lưỡi trơn tru, vừa nhìn đã thấy xảo quyệt!

"Vị này là Thẩm công tử phải không?". Chúc Thanh Lam hỏi.

Ôm ý nghĩ "cần đứng ở mặt trận thống nhất với Triệu Ngũ", Thẩm Thiên Lăng chỉ khẽ gật đầu với hắn, cực kì lãnh diễm!

"Thật xứng với Tần cung chủ". Chúc Thanh Lam tán thưởng.

Thẩm tiểu thụ lại càng ghét, xứng cả nhà ngươi!

"Hoa Đường nói ngươi muốn ở lại Truy Ảnh cung?". Tần Thiếu Vũ hỏi.

Chúc Thanh Lam gật đầu. "Nếu Cung chủ đồng ý, tại hạ vô cùng cảm kích"

"Lý do?". Tần Thiếu Vũ nhìn hắn một cái.

Chúc Thanh Lam lưu loát nói. "Vì thuở nhỏ ta đã ngưỡng mộ Tần cung chủ"

"Khụ khụ khụ". Thẩm Thiên Lăng bị sặc nước bọt.

Mẹ kiếp muốn nịnh cũng phải khoa học a! Ngươi nhìn còn lớn hơn hắn hai tuổi, thuở nhỏ ngưỡng mộ mấy chữ này cũng thốt ra miệng được ư!

"Khinh công ra sao?". Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Bình thường". Chúc Thanh Lam biết người biết ta.

"Còn võ công?". Tần Thiếu Vũ lại hỏi.

Chúc Thanh Lam nói. "Cũng bình thường"

"Vậy ngươi còn làm người áp tải a!". Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

"Có đôi khi làm người áp tải không nhất định dựa vào võ công". Chúc Thanh Lam nói. "Có thể nhờ vào đầu óc"

Thẩm Thiên Lăng: ...

Đầu óc thì đầu óc, vẻ mặt đầy kiêu ngạo đó là sao!

Thật đáng ghét!

"Có đầu óc còn bị người ta đánh cho tơi tả?". Tần Thiếu Vũ chế nhạo.

Báo được thù, Thẩm Thiên Lăng thầm giơ ngón cái cho hắn, thiếu hiệp hỏi rất hay!

"Không may mà thôi". Chúc Thanh Lam không để ý. "Huống hồ vậy cũng chứng tỏ ta mạng lớn"

WTF mạng lớn cũng xem như ưu điểm sao? Thẩm Thiên Lăng lại đứng về phe Triệu Ngũ.

"Muốn ở lại thì cứ ở đi". Tần Thiếu Vũ không hỏi nhiều nữa. "Có gì không biết thì Tả hộ pháp sẽ dạy ngươi, sau này ngươi cứ theo nàng"

"Đa tạ Tần cung chủ". Chúc Thanh Lam cực kì vui sướng.

Thẩm tiểu thụ bất bình thay cho Triệu Ngũ, khí phách oai vệ nam tính như vậy mà bị một tên tiểu bạch đoạt người yêu, thật khó chịu!

Đến khi hai người ra cửa rồi mà Thẩm Thiên Lăng vẫn còn suy nghĩ. "Ngươi có chắc cái tên Chúc Thanh Lam kia là người tốt không? Ta thấy hắn rất xấu!"

"Lý do?". Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng chắc chắn. "Nhìn không giống người tốt!"

"Hoa Đường không phải con nít ba tuổi, nàng sẽ tự hiểu". Tần Thiếu Vũ nói. "Đừng lo lắng quá"

Thẩm Thiên Lăng thở dài. "Ta chỉ ấm ức thay cho Triệu Ngũ mà thôi"

"Quản được nhiều chuyện ghê". Tần Thiếu Vũ giật nhẹ tóc hắn. "Bà quản gia"

"...". Muội ngươi!

Cái này gọi là lòng mang chí lớn!

"Đêm nay ngủ phải cảnh giác một chút". Tần Thiếu Vũ đẩy cửa phòng ra. "Ngươi giống Lý Bạch Hạo, đều yếu ớt, coi chừng bị trộm đi"

Fuck! Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giận dữ. "Chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn lão tử bị trộm đi?"

"Đương nhiên không". Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm hắn như gấu Koala, kiên định nói. "Vi phu nhất định sẽ bảo vệ tốt phu nhân!"

Không chiếm được tiện nghi thì sẽ chết phải không... Thẩm Thiên Lăng hít sâu một hơi, đạp một cước ra sau!

Giữa không khí phu phu đùa giỡn đầy tình thú với nhau, hai người tắm xong rồi sung sướng leo lên giường.

"Không chơi nữa". Thẩm Thiên Lăng ngồi phịch trên giường, cười ra nước mắt. Đối với một người toàn thân đầy thịt thì bị ôm vào lòng bóp bóp chọt chọt thì thật tàn nhẫn không gì sánh được!

Tần cung chủ thuận tiện sờ bụng hắn mấy cái rồi kéo chăn ôm hắn vào lòng.

"Tách ra ngủ a!". Thẩm tiểu thụ giãy dụa.

"Không". Tần Thiếu Vũ dùng cả tay lẫn chân chặn hắn lại. "Phải ôm chặt một chút, tránh cho ngươi bị hái hoa tặc trộm đi"

"Chẳng lẽ ngươi không thấy lấy cớ này hơi ngu xuẩn sao?". Thẩm Thiên Lăng nhéo mũi hắn.

"Không thấy". Tần Thiếu Vũ uy hiếp. "Ngủ mau lên, còn nói nữa thì hôn ngươi!"

Thẩm Thiên Lăng: ...

Ngươi là tên thái giám!

Nửa đêm mưa rả rích, hai người ôm nhau ngủ trên giường say sưa không gì sánh được, Thẩm tiểu thụ thậm chí còn nỗ lực mò vào quần Tần cung chủ!

Tần Thiếu Vũ giấc ngủ nông đến không thể nông hơn, đương nhiên khi Thẩm Thiên Lăng cử động thì cũng tỉnh lại. Tần Thiếu Vũ nắm chặt cổ tay hắn mới phát hiện người bên cạnh căn bản không có ý thức, còn đang há miệng ngủ vù vù.

Nằm mơ thì lớn gan ghê... Tần cung chủ khoé miệng cong lên, thản nhiên dùng tay dọc theo lưng hắn đi xuống chút nữa.

Xúc cảm cực kì trơn mịn!

Tần Thiếu Vũ cực kì thiếu ăn đòn mà bóp một cái!

Không sai, hắn chính là hèn hạ vô sỉ như vậy!

Đây mới là khí chất của công!

Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm, trong mộng cười ngây ngô một chút, hoàn toàn không phát hiện cái mông đã đau khổ rơi vào tay giặc.

Thật là cực kì ngu xuẩn!

Chắc vì Lý phủ đề phòng quá nghiêm ngặt mà hái hoa tặc cũng không lộ diện. Đêm nay gió yên sóng lặng, chỉ có những người tìm kiếm Lý Bạch Hạo là bận rộn.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời ấm áp chiếu vào phòng, Thẩm Thiên Lăng duỗi người, mở mắt ngồi dậy.

Cả đêm mơ thấy bị quái thú hút lấy cái mông, quả thật không thể nhịn được!

Đặc biệt mệt!

Bên người trống trải, Thẩm Thiên Lăng vứt chăn sang bên, vừa chuẩn bị xuống giường rửa mặt ăn cái gì đó thì ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng cười.

Ấy? Thẩm Thiên Lăng bò lại lên giường, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài.

Dưới cây đào, Tần Thiếu Vũ đang cười nói với Chúc Thanh Lam, hai người nhìn qua tâm trạng cực kì tốt!

WTF! Mới qua một đêm có cần thân như vậy không! Thẩm Thiên Lăng hơi giật mình, nếu không phải biết trước hắn suýt nữa còn tưởng hai người đã sớm quen nhau mấy trăm năm!

Chúc Thanh Lam vẫn một thân áo tím, chất liệu đổi từ gấm thành vải mỏng, nhìn qua càng thêm khí phách hàng vạn lần, ngay cả bật cười cũng dường như không thuộc về trần thế!

Hồ ly tinh! Thẩm tiểu thụ bĩu môi, sau đó căm tức nhìn Tần Thiếu Vũ từ xa. Ngươi xem cái kiểu cười của ngươi kìa, không chút tiền đồ!

Thế nhưng Tần Thiếu Vũ hoàn toàn không cảm giác được, không chỉ vậy mà ngược lại còn kêu người hầu bày điểm tâm trên bàn đá, cùng Chúc Thanh Lam ngồi trên băng đá.

Mùi bánh hấp cua từ xa bay tới, bụng Thẩm tiểu thụ kêu ọt ọt, vì vậy càng thêm khó chịu. Trước kia đều cùng nhau ăn sáng, ăn vụng thì biến thành thái giám!

Chúc Thanh Lam lấy một ít bánh đặt lên đĩa của Tần Thiếu Vũ.

Thẩm Thiên Lăng híp mắt nắm chặt khung cửa sổ, một đại nam nhân gắp rau cho một đại nam nhân, nhìn sao cũng không bình thường!

Fuck! Chẳng lẽ mục tiêu cuối cùng của Chúc Thanh Lam cơ bản không phải Hoa Đường mà là Tần Thiếu Vũ?

Nghĩ đến khả năng này, Thẩm Thiên Lăng trong nháy mắt tự khiến bản thân chấn động!

Thế nhưng sau khi tỉ mỉ cân nhắc, thật ra cũng rất có đạo lý! Nói không chừng Chúc Thanh Lam là gay, cho nên mới mặc đồ có vẻ gay như thế!

Gay giả bộ làm trai thẳng lừa gạt phụ nữ, thực ra mục đích cuối cùng là nam nhân bên cạnh! Tình tiết này quả thật rất cặn bã, còn cặn bã hơn nam nhân hèn hạ trong phim truyện cẩu huyết!

Ngọn lửa chính nghĩa của Thẩm Thiên Lăng bắt đầu thiêu đốt, thò người ra muốn nắm lấy khung cửa bày tỏ phẫn nộ dữ dội, kết quả không nắm chắc, nửa người trên mất thăng bằng té ra ngoài cửa sổ.

"A!!!". Kêu cực kì thảm thiết.

"Công tử". Ám vệ vốn đang ăn bánh bao trên nóc nhà, không ngờ hắn đột nhiên té ra ngoài, rối rít hoảng hốt, vội tiến lên đỡ hắn dậy.

Thẩm Thiên Lăng căm giận, mẹ kiếp lão tử không chịu nổi nữa!

Đi chết đi.

"Lăng nhi". Tần Thiếu Vũ cũng đi tới.

"Ta không sao". Thẩm Thiên Lăng rất lạnh lùng. "Hồi nãy ngoài cửa sổ có con bướm, ta muốn bắt, kết quả không cẩn thận"

Ám vệ trong nháy mắt nạp vào đầu hình ảnh một con mèo nhỏ nhảy lên chụp bươm bướm, kết quả là bị Moe đến rồi!

Phu nhân quả nhiên ngây thơ hoạt bát đáng yêu không gì sánh được!

Thật khiến người ta không chịu nổi!

"Bươm bướm?". Tần Thiếu Vũ trong mắt đầy cưng chiều. "Cứ luôn không cẩn thận như vậy, thật khiến người ta bó tay"

Loại ánh mắt giả mù sa mưa này! Sau lưng Thẩm Thiên Lăng hơi lạnh một chút, xoay người yên lặng quay về.

"Không mang giày sao đi được". Tần Thiếu Vũ cúi người ôm hắn, cùng nhau vào phòng ngủ.

Chúc Thanh Lam ở bên kia uống trà ăn sáng, vẫn không liếc sang bên này.

"Sao lại mập lên rồi". Tần Thiếu Vũ ôm hắn đặt lên giường.

Thẩm Thiên Lăng vừa nghe thì nổi giận, có người mới thì rất giỏi sao, còn dám chê lão tử!

Tần Thiếu Vũ vắt một chiếc khăn ấm, giúp hắn lau bụi đất dưới chân.

Thẩm tiểu thụ nhấc chân đạp vào mặt hắn.

Tần Thiếu Vũ bật cười. "Giận ư?"

"Mơ đi". Thẩm Thiên Lăng đá đá vai hắn. "Lý Bạch Hạo sao rồi?"

"Không có tin tức". Tần Thiếu Vũ ngồi bên giường. "Khả năng ra khỏi thành không lớn, chỉ có thể âm thầm đào bới mà tìm"

"Sao phải âm thầm?". Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

"Lý viên ngoại yêu cầu như vậy". Tần Thiếu Vũ nói. "Chắc là sợ truyền ra ngoài làm lớn chuyện thì không tốt"

"Loại thời điểm này mà còn bận tâm tới đồn đãi". Thẩm Thiên Lăng cau mày.

"Hương thân ở đây quan trọng nhất là mặt mũi". Tần Thiếu Vũ nói. "Hai người con trai trưởng đều bị hái hoa tặc làm hại, mặt mũi của Lý phủ còn đâu nữa"

Nói thì nói vậy nhưng người mới là quan trọng nhất a! Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút, sau đó kề vào tai hắn thấp giọng hỏi. "Ngươi nghĩ có khả năng liên quan tới Lý Bạch Thiên không?"

"Sao lại nghĩ vậy?". Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.

"Lý Bạch Cẩm và Lý Bạch Hạo đều là con trai trưởng, mà hắn là con thứ". Thẩm Thiên Lăng nói. "Từ nhỏ tất nhiên đối đãi không giống nhau, ấm ức ngày càng dồn lại, cũng khó tránh khỏi không có suy nghĩ, hơn nữa hắn còn xấu xa như vậy!"

Thông dâm với mẹ kế, người bình thường ai có thể làm được chuyện này!

"Trước kia ta cũng nghĩ tới, có điều sau này lại thấy khả năng không lớn". Tần Thiếu Vũ nói. "Lý Bạch Thiên tuy là con thứ nhưng có địa vị lớn nhất trong Lý phủ, ruộng vườn hiệu buôn không có gì là không quản lý. Mà Lý Bạch Cẩm trên danh nghĩa là con trưởng nhưng từ nhỏ ốm yếu, ham mê sách vở, thực chất không hề có uy hiếp với Lý Bạch Thiên. Hắn không cần mạo hiểm nhiều như vậy"

"Vậy là không có đầu mối thật sao". Thẩm Thiên Lăng thở dài. "Rối ren một đoàn, bây giờ muốn gỡ thế nào đây?"

"Tiểu Ngũ còn chưa về, không chừng sẽ tìm ra một ít đầu mối". Tần Thiếu Vũ nói. "Dậy đi, đã tới đây nhiều ngày như vậy rồi, chúng ta cùng đi xem đại công tử của Lý phủ thôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net