Truyen30h.Net

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 132: Dân chúng muốn mù mắt!!!

baotieugianghoheliet

Khi mọi người đang nói chuyện, bên ngoài có người thông truyền Thái Hậu đang đi đến đây, hẳn là cũng là nghe được tin tức, cố ý tiến đến xem Phượng Hoàng. Cho nên mới nói mặc kệ là hậu duệ quý tộc hoàng thất hay là dân chúng bình thường, đều có một tâm nhiệt tình yêu thương bát quái a......

Đại Phượng Hoàng sau khi tỉnh ngủ, vừa mới từ trong phòng lười biếng bước ra, lập tức liền có cung nữ dâng lên đóa hoa mới nở vào buổi sương sớm cho nó rửa mặt, ngay cả bồn rửa mặt cũng là bằng vàng, quả thực không thể xa hoa hơn được nữa. Vì thế ám vệ lập tức liền mất hứng. Đều là Phượng Hoàng, vì cái gì thiếu cung chủ nhà ta lại không có bồn bằng vàng lớn như cái bát, vẫn là chỉ có bồn bằng gỗ nhỏ như cái chén.

Bị ủy khuất thập phần không sảng khoái, sau khi trở về chúng ta nhất định phải vì thiếu cung chủ đúc một cái bồn rửa mặt bằng vàng, thỏa thỏa đem khí chất này giành trở về.

"Chíp !" Cục bông ngược lại là không rảnh so đo chuyện này, trên thực tế cửa phòng vừa vang, nó liền nhanh chóng trốn đến phía sau gốc cây, lộ ra một thân ngốc mao đón gió phấp phới, tự cho là phi thường kín đáo.

Đại Phượng Hoàng lãnh diễm thong thả bước qua, gặm đệ đệ lên 'Sưu' một tiếng ném vào trong đống than.

"Chíp !" Cục bông tan nát cõi lòng muốn nứt loạn vỗ cánh, Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, tiến lên vừa định đem nó ôm ra, cửa viện lại bị người đẩy ra.

"Tham kiến Thái Hậu." Cung nữ trong viện lập tức hành lễ.

"Chíp !" Cục bông ở bên trong đống than tự mình nhảy ra, ủy khuất vạn phần vặn vặn vẹo vẹo chạy tới trước mặt Thái Hậu cáo trạng.

"Ai u." Thái Hậu bị hoảng sợ, "Cục than nhỏ này ở đâu đến vậy."

Ám vệ rơi xuống nhiệt lệ, kia rõ ràng chính là thiếu cung chủ nhà ta.

Đại Phượng Hoàng trong trẻo kêu dài một tiếng, thong thả bước lên đem đệ đệ mình đá vào trong bát vàng.

Cục bông ướt sũng ghé vào bên bát, trên đầu còn cắm một đóa hoa, ngốc mao ỉu xìu sụp xuống, đôi mắt tiểu hắc đậu rất bi phẫn.

Ngươi đến tột cùng là tính toán khi nào rời đi, thật sự là phi thường phiền phức.

"Thật sự là Đại Phượng Hoàng a." Thái Hậu kinh hỉ, "Từ sớm đã nghe Hàn Dạ nói, ta còn không tin, này chính là bộ dáng Tiểu Phượng Hoàng sau khi lớn lên sao?"

Kia đương nhiên không phải a ! Thiếu cung chủ nhà ta sau khi lớn lên, nhất định so với này còn muốn khí phách hơn ! Ám Vệ một bên giúp cục bông tắm rửa, một bên ở trong lòng kịch liệt phản bác. Kỹ năng mục bắn phích lịch (mắt bắn ra tia sét) này tất nhiên là có, bằng không sao lại có khả năng nhất thống tam giới, chúng ta còn đang chờ gà chó lên trời.

Thái Hậu thử đưa tay thăm dò, sờ soạng lông vũ như gấm vóc kia một chút, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay nóng lên, tựa hồ tiếp xúc lâu liền sẽ bị tổn thương (bị phỏng đó :3).

Đại Phượng Hoàng vẻ mặt cao ngạo, một bộ vĩ vũ hoa lệ ở dưới ánh nắng mặt trời, tựa hồ so với đêm qua còn muốn chói mắt hơn.

Cục bông ủy khuất đem đuôi nhỏ của mình giấu đi.

Căn bản là sẽ không phát sáng, thập phần mất mặt.

"Mẫu hậu." Sau khi hạ triều, Mộ Hàn Dạ cũng mang Hoàng Đại Tiên đến đây xem Phượng Hoàng, thuận tiện xem xem có rụng lông hay không.

Hoàng Đại Tiên sắc mặt có chút tái nhợt, Thái Hậu vừa thấy liền đau lòng nói, "Tối hôm qua lại không nghỉ ngơi tốt?"

"Không phải." Hoàng Đại Tiên nói, "Nhiễm chút phong hàn, mẫu hậu không cần lo lắng."

"Nhiễm phong hàn còn chạy loạn chung quanh." Thái Hậu trừng mắt nhìn nhi tử mình, "Cũng không biết phải cho Tiểu Viễn nghỉ ngơi nhiều một chút sao."

Hoàng Đại Tiên:......

Mộ Hàn Dạ nói, "Mẫu hậu năm đó mang thai ta, còn chạy tới đại mạc giết địch." Kia nhưng là bụng đã tám tháng rồi a, nghe nói phụ hoàng sau khi nghe tin thiếu chút nữa bị dọa khóc nấc lên.

Thái Hậu cả giận nói, "Tiểu Viễn có thể so với ta sao?"

Hoàng Đại Tiên:......

Mộ Hàn Dạ thức thời ngậm miệng.

Đại Phượng Hoàng bay lên ngọn cây, lười biếng sửa sang lại một thân lông vũ, Mộ Hàn Dạ đợi nửa ngày cũng không thấy rớt cọng lông nào, vì thế rất thất vọng.

"Dân chúng đang chờ ở bên ngoài thì phải làm thế nào?" Cuối cùng cũng có người nhớ đến chuyện này.

"Muốn xem Phượng Hoàng mà thôi, để nó ra ngoài bay một vòng là được." Tần Thiếu Vũ nói.

"Đợi đã." Thẩm Thiên Lăng đầu chợt lóe, "Không bằng để ta cùng nó đi ra?"

"Ta cũng có ý này." Mộ Hàn Dạ cười nói, "Vừa lúc mượn cơ hội này thả ra phong thanh, nói là Phượng Hoàng cùng Thẩm công tử là được Bích Tuyền Tỳ đưa tới, cũng hảo đâm một cái gai nhọn vào trong lòng Bì Cổ Tam."

Nếu là Thẩm Thiên Lăng tự mình đề suất, Tần Thiếu Vũ tất nhiên là sẽ không có ý kiến. Vì thế bảy tám nội thị dưới sự chỉ huy của ám vệ, mười ngón tung bay giúp Thẩm Thiên Lăng đổi một bộ sa y hoa lệ, lại ôm ra một đống ngọc bội, chỉ hận không thể treo toàn bộ lên trên người của hắn, cũng hảo có thêm khí phách một chút.

"Mang theo cái này là được." Tần Thiếu Vũ lấy ra một thanh kiếm ngọc, bước lên treo ở bên hông Thẩm Thiên Lăng, lại đem cục bông xoã tung mềm mại đặt ở trong lòng hắn, cuối cùng đem người ôm lên đặt ở trên lưng Phượng Hoàng, "Không cần sợ, ta sẽ ở bên dưới bảo hộ ngươi."

"Ta tất nhiên sẽ không sợ." Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, lúc trước thời điểm khi ngươi bị thương, là nó mang ta một đường bay đến đỉnh núi tìm sư phụ.

"Đi thôi." Thẩm Thiên Lăng nói.

Đại Phượng Hoàng tung cánh bay lên trời, mang theo Thẩm Thiên Lăng bay ra bên ngoài.

Ám vệ lập tức đỡ lấy thân cây, để tránh chính mình nhịn không được sẽ quỳ xuống -- Công tử quả thực chính là tiên khí bức người, không biết sau khi sờ bàn tay nhỏ bé mềm mại xong có thể trường sinh bất lão hay không, chúng ta đều thập phần chờ đợi.

"Chíp !" Tuy thường xuyên bị ca ca khi dễ, bất quá cục bông đối với chuyện bay cao này vẫn là rất thích, vì thế vui vẻ rạo rực nhìn xuống, đôi mắt tiểu hắc đậu tinh thần sáng láng, thỏa thỏa điểu lâm thiên hạ.

"Phượng Hoàng !" Bên ngoài cửa cung có dân chúng nhìn thấy đầu tiên, chỉ lên không trung kinh hô ra tiếng.

"Oa !" Người còn lại cũng là nghẹn họng nhìn trân trối, ngay cả một câu cũng không thốt ra được.

Cư cư cư cư nhiên là thật a......

Thượng Cổ thần điểu trong truyền thuyết !

Đại Phượng Hoàng ở giữa không trung xoay hai vòng, bay thấp xuống một chút. Vì thế lại có người tinh mắt thấy được hô lên, "Phía trên có người !"

"Thật sự a, là một bạch y công tử." Tập thể dân chúng dụi mắt, cảm thấy chính mình nhất định là xuất hiện ảo giác !

"Chíp !" Cục bông duỗi ra cánh nhỏ, bản thân cảm thấy thập phần tốt đẹp.

Đại Phượng Hoàng mang Thẩm Thiên Lăng tiếp tục lượn hai vòng, rồi sau đó đột nhiên bay lên trời, giương cánh bay về phía ánh mặt trời chói chang.

Dân chúng rầm rầm quỳ xuống thành một đoàn, lập tức cầu nguyện năm sau mưa thuận gió hoà, tin tưởng chắc chắn chính mình nhất định là gặp được thần tiên !

Bởi vì một màn này cảnh tượng thật sự quá mức rung động, cho nên cơ hồ chỉ cần nửa ngày, đủ loại lời đồn cố sự đã bay lả tả bên trong thành, hơn nữa vì có ám vệ âm thầm châm ngòi thổi gió, cho nên tình tiết càng xuyên việt đến kì ba -- Bất quá dân chúng tốt xấu gì cũng biết được một sự kiện, là lại lịch của bạch y công tử trên lưng Phượng Hoàng.

"Quả nhiên là Thẩm công tử?" Dân chúng Giáp giật mình vạn phần.

"Tất nhiên a." Dân chúng Ất lời thề son sắt, "Ta tận mắt nhìn được."

Dân chúng Giáp thống khổ, chính mình buổi sáng vì sao lại muốn ngủ nướng chứ.

Một khi đã xác định được thân phận, một vấn đề khác cũng liền theo đó mà đến -- Thẩm công tử là tới làm cái gì?

"Phượng Hoàng mang theo Thẩm công tử đến, khẳng định là có điềm lành, quản hắn tới làm cái gì." Dân chúng Bính cảm khái không thôi.

Ám vệ xen lẫn trong trong đám người dùng ánh mắt tán dương nhìn hắn. Nói rất hay! Vị đại ca này, ngươi vừa nhìn liền biết cũng rất cơ trí.

Thời điểm trễ một chút, trong cung lại truyền ra phong thanh, nói Thẩm công tử cùng Phượng Hoàng lần này sở dĩ tiến đến, là vì nhận được lời kêu gọi của Bích Tuyền Tỳ.

Vì thế mọi người liền sợ ngây người ! Tuy Thất Tuyệt quốc quốc khố sung túc, dân chúng sinh hoạt an cư lạc nghiệp, nhưng chung quy ở Tây Vực sông ngòi rất ít, nguồn nước vẫn là tương đối khan hiếm. Trăm ngàn năm qua lời đồn về Bích Tuyền Tỳ vẫn là không có bị đứt đoạn, ai cũng chờ đợi có thể tìm được nguồn nước ở dưới lòng đất, đem ngàn dặm đại mạc biến thành ốc đảo nhạc thổ, cho nên lần này vừa nghe được Thẩm Thiên Lăng tiến đến là vì có liên quan đến Bích Tuyền Tỳ, tất nhiên cũng là rạo rực không thôi, đoàn người sôi nổi đến đầu đường vừa múa vừa hát, cảnh tượng vui vẻ như là đang đón năm mới.

Bất quá tuy lời đồn tản ra rất là thuận lợi, nhưng Thẩm Thiên Lăng tựa hồ cũng không có cao hứng, sau khi cùng mọi người thương nghị xong bước kế hoạch tiếp theo, vẫn ngồi ở trong phòng xuất thần.

"Làm sao vậy?" Tần Thiếu Vũ đem hắn ôm vào trong ngực.

"Ta cảm thấy như đang lừa gạt dân chúng." Thẩm Thiên Lăng rầu rĩ nói, "Mọi người hiện tại cao hứng, là vì cảm thấy sa mạc sắp biến thành ốc đảo, nhưng thực tế cũng không phải là như vậy, tương lai nhất định sẽ rất thất vọng."

"Có thể khiến Bì Cổ Tam không còn đối Sở quốc như hổ rình mồi, đối dân chúng Thất Tuyệt quốc cũng có chỗ tốt, sao có thể nói là lừa gạt." Tần Thiếu Vũ xoa bóp ngón tay hắn, "Huống hồ hiện tại Bích Tuyền Tỳ cùng Huyền Hải Ngọc đều ở trong tay chúng ta, ngươi sao có thể xác định, tương lai sẽ không tìm được nguồn nước?"

"Sẽ sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ nói, "Tất nhiên sẽ."

Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười, "Tốt xấu gì cũng phải nghĩ một chút rồi hãy trả lời." Một khắc cũng không do dự rất giả a !

"Có Lăng nhi ở đây, nhất định sẽ." Tần Thiếu Vũ đem hắn kéo vào trong lòng, "Ngươi là tiểu phúc tinh."

"Ân." Thẩm Thiên Lăng im lặng tựa vào trước ngực hắn, "Ta muốn ngủ một lúc."

Tần Thiếu Vũ gật đầu, tay ở trên lưng hắn vỗ nhẹ.

Mặt trời chiều ngã về phía Tây, cấp bên trong phòng như mạ lên một tầng vàng nhạt ấm áp.

Bên ngoài tiểu viện, cục bông bị ca ca nhốt ở dưới đáy khuông trúc, đang bi phẫn chíp chíp !

Không biết gia gia lúc nào mới có thể đến, ca ca gì đó, phiền muốn chết.

Cuồng bá hất ngốc mao.

Trên đời này, tốc độ truyền bá nhanh nhất là lời đồn. Cộng thêm tác dụng thương đội của vài đại môn phái thường lui tới trong chốn giang hồ, tin tức về Bích Tuyền Tỳ cùng Thẩm Thiên Lăng thực sự truyền khắp toàn quốc, mặc kệ là người ở Vương Thành hoàng cung - Sở Uyên, hay là đang ở trong dãy Bạch Tuyết sơn - Diệp Cẩn Thẩm Thiên Phong, đều nghe được ít nhất mười mấy phiên bản bất đồng.

Tất nhiên, Chu Giác cùng Bì Cổ Tam cũng sẽ không ngoại lệ.

"Ngươi đoán bước tiếp theo bọn họ sẽ làm như thế nào?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Chu Giác tuy là vẫn chưa lộ diện, bất quá phụ tá đắc lực của hắn cũng đã bị chúng ta trừ bỏ không ít, nếu không phải là cùng đường, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện dùng Bích Tuyền Tỳ giả đến trao đổi minh ước cùng La Sát quốc." Tần Thiếu Vũ nói, "Hiện tại tin tức vừa truyền ra, chỉ sợ hắn muốn khóc hô hô đi thắt cổ."

"Đừng nháo." Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười vỗ vỗ hắn, "Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi."

"Thì ta cũng đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi." Tần Thiếu Vũ nói, "Cùng đường, không đi thắt cổ thì còn có thể làm gì?"

Thẩm Thiên Lăng:......

"Bất quá con người khi bị dồn đến đường cùng, thì càng có khả năng làm ra hành động điên cuồng." Tần Thiếu Vũ nói, "Hiện tại bất luận là Sở quốc hay là Thất Tuyệt quốc, đều đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến, các môn phái trên giang hồ cũng đã nhận được hiệu lệnh của Thiên Phong, nếu là xuất hiện chiến sự, thì trước tiên sẽ hiệp trợ quan phủ địa phương trấn an dân chúng, để tránh có người nhân cơ hội khuấy đục nước."

"Vậy chúng ta thì sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Những chuyện ngươi làm cũng đã đủ nhiều." Tần Thiếu Vũ sờ sờ gương mặt hắn, "Chu Giác hiện tại tất nhiên hận ngươi đến tận xương tủy, về sau ta sẽ tăng cường đề phòng."

"Ân." Thẩm Thiên Lăng gật đầu, trong lòng ngược lại là không có bao nhiêu lo lắng.

"Lúc trước cùng ngươi thành thân, ta đã từng đáp ứng qua nhạc phụ, muốn để ngươi không dính dáng đến chuyện trong giang hồ." Tần Thiếu Vũ thở dài, "Cuối cùng vẫn là nuốt lời."

"Có thể giúp được dân chúng, ta cũng rất cao hứng." Thẩm Thiên Lăng nói, "Nếu mỗi ngày cái gì cũng không làm, như vậy mới gọi là nhàm chán."

Tần Thiếu Vũ cười cười, "Muốn đi ra ngoài hay không?"

"Đi dạo?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Đồ ăn trong cung cũng ăn ngán rồi, mang ngươi ra ngoài ăn chút đồ mới mẻ." Tần Thiếu Vũ nói, "Thuận tiện ra ngoài hít thở không khí."

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, cùng hắn xuất cung.

Hiện tại vừa vặn là chợ, vừa vặn là thời điểm dùng cơm trưa, bởi vậy trên đường có rất nhiều dân chúng. Sau khi nhìn thấy hai người, mọi người cũng rất là nhiệt tình, thậm chí còn vỗ tay, ân cần thăm hỏi nói, "Thẩm công tử tự mình đến dùng cơm a?"

Thẩm tiểu thụ:......

Loại sự tình này ta cũng không muốn tìm người làm giúp. (tìm người ăn dùm)

Tại tửu lâu tốt nhất bên trong thành, tiểu nhị đã sớm chuẩn bị tốt vị trí dựa vào cửa sổ, bên ngoài tiểu kiều lưu thủy(*) họa đống điêu lương(**), tuy không giống đại mạc Tây Bắc, ngược lại là có vài phần ý tứ hàm xúc dương liễu y y ở Giang Nam.

(*) Tiểu kiều lưu thủy: dòng nước chảy qua cây cầu nhỏ.

(**) Họa đống tiêu lương: mái nhà được điêu khắc xinh đẹp, tinh xảo.

"Muốn ăn cái gì?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm tiểu thụ phi thường muốn ăn chân dê nướng, hưng trí bừng bừng cầm thực đơn, còn chưa gọi được vài món, bên ngoài đột nhiên lại truyền đến một trận thanh âm huyên náo. Đẩy cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy đầu người ở trên đường cái chạy tán loạn, một nhóm người oanh oanh liệt liệt giục ngựa phóng nhanh, vẻ mặt kiêu ngạo tự cao tự đại, hoàn toàn xem dân chúng như không tồn tại.

Tiếng kinh hô không ngừng vang lên, vô số tiểu quán cũng bị đẩy ngã. Tiểu nhị duỗi cổ nhìn ra bên ngoài, sau đó nhỏ giọng lầm bầm, "Hỗn thế ma vương này, sao lại trở về."

"Là ai?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Không, không có ai hết." Tiểu nhị bị hoảng sợ, vội vàng lắc đầu.

Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày. Nhìn cách ăn mặc, đám người kia tựa hồ là từ trong quân doanh bước ra. Nhưng dựa theo phong cách làm việc của Mộ Hàn Dạ, quả quyết sẽ không để phát sinh loại chuyện quấy nhiễu dân này mới đúng a.

Cũng không biết đến tột cùng là ai.

Thật sự là phi thường hiếu kì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net