Truyen30h.Net

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 142: Khách điếm miêu nị!!!

baotieugianghoheliet

"Ngươi đang cười cái gì?" Tần Thiếu Vũ khó hiểu.

"Không có gì." Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, ngồi dậy ôm lấy eo hắn, "Thật sự không có tiếng đàn gì hết, có phải ngươi nghe lầm rồi không?"

"Đại khái là vậy đi." Tần Thiếu Vũ tựa vào đầu giường, tay phải khi có khi không ở trên lưng hắn khẽ vuốt.

Thẩm Thiên Lăng nhu thuận vô cùng, tiếp tục chờ bị hắn đẩy ngã sau đó sung sướng XX !

Thế nhưng qua nửa ngày, Tần cung chủ như trước không chút sứt mẻ, còn đang thâm trầm đầy mặt suy nghĩ sự tình, thậm chí ngay cả nói cũng không nói một câu !

Không phải đâu, chẳng lẽ thận thật sự mệt ?

Thẩm tiểu thụ 囧 囧, bản thân như bị sét đánh một cái, ánh mắt kìm lòng không được mà nhìn xuống ngắm một chút.

Tựa hồ cũng không tệ lắm a.

Thẩm Thiên Lăng giấu đầu hở đuôi vuốt vuốt mặt, sau đó vươn tay sờ soạng một phen.

Tần Thiếu Vũ:......

Thẩm tiểu thụ ánh mắt vô tội, "Cái kia, không cẩn thận."

Tần Thiếu Vũ buồn cười, vừa muốn nói gì đó, lại nghe Mộ Hàn Dạ ở bên ngoài nói, "Tần huynh !"

"Ta đi ra ngoài xem thử." Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ khuôn mặt hắn, mặc y phục đứng dậy ra khỏi phòng, lưu lại Thẩm tiểu thụ tiếp tục ở trên giường suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được. Bởi vì dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, thời điểm hai người đang XX cho dù là bên ngoài có người đến, hắn cũng quả quyết sẽ không sảng khoái liền đi ra ngoài như thế, giống hôm nay như vậy, thật sự rất khác thường !

Đáng tiếc Diệp đại ca không ở đây a...... Thẩm Thiên Lăng xoay người, ôm chăn ghé vào trên giường, bằng không còn có thể hỏi một câu.

"Ban ngày ban mặt, Tần huynh hảo hưng trí." Mộ Hàn Dạ vừa thấy mặt liền tán thưởng.

"Quá khen." Tần Thiếu Vũ rất lãnh tĩnh, "Nói vậy Mộ huynh cũng không nhàn hạ bao nhiêu."

Mộ Hàn Dạ sung sướng nói, "Đó là tất nhiên."

Hoàng Đại Tiên ở một bên đầu ong ong vang, hai người kia thật đúng là...... Không biết phải nói gì.

"Tìm ta có việc?" Tần Thiếu Vũ ngồi ở trên ghế đá trong viện.

Mộ Hàn Dạ gật đầu, "Có hai chuyện. Chuyện thứ nhất, thương đội Diêm lão Nhị đã thuận lợi cùng Môn Sa Khắc tiếp thượng đầu, giả vờ lấy cớ sinh ý nha phiến, một đường đến La Sát Vương Thành, phỏng chừng rất nhanh sẽ có thu hoạch."

"La Sát Vương Thành?" Tần Thiếu Vũ nói, "Xem ra sau lưng quả thật là Bì Cổ Tam đang thao túng. Còn một chuyện khác thì sao?"

"Ta tìm được Vương thúc." Mộ Hàn Dạ nói, "Ở bên trong một gian tửu lâu ở thành Bắc."

"Có manh mối gì?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Mộ Hàn Dạ nói, "Lạc Nhật thành vốn dĩ là có bảy quân y, hiện tại nhưng chỉ còn có sáu. Hỏi qua Lưu Chấn, hắn nói là người kia có chuyện trở về nhà, nhưng thủ vệ cửa thành lại không một ai có ấn tượng, đều nói chưa thấy qua hắn ra khỏi thành."

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Nếu như An Bình vương đang phản kháng lúc bị thương, vậy đại phu kia xác thực ắt không thể thiếu."

"Công phu không phụ lòng người, thật sự đúng là để ảnh vệ tìm được nơi nhảy xuống." Mộ Hàn Dạ nói, "Thời điểm vài ngày trước, có một kẻ trộm nửa đêm tiến vào y quán, lục tung trộm đi một hộp ruột dê thảo, sau đó lập tức đến tửu lâu, tới hậu viện nhảy vào trong giếng cạn."

"Xuẩn thành như vậy?" Tần Thiếu Vũ khó hiểu, "Có thể có trá hay không."

"Kia không hẳn, nói không chừng là cấp tín hiệu cho Vương thúc." Mộ Hàn Dạ nói, "Ruột dê thảo chỉ có ở trong cung, hơn nữa nó còn có một danh tự khác, gọi xà tùy hậu."

Tần Thiếu Vũ hỏi, "Có ý tứ gì?"

"Tục truyền tổ tiên Mộ gia khi chinh chiến ở đại mạc là lúc, từng thụ thương bị vây ở bên trong loạn thạch. Trong phút mành chuông treo sợi tóc, một con Linh Xà miệng ngậm ruột dê thảo bò đến, không chỉ giúp tổ tiên trị ngoại thương, còn dẫn dắt quân đội ra khỏi mê trận. Cho nên hàng năm tế tự là lúc, đều sẽ đốt cháy ruột dê thảo, ý là trời ban điềm lành, xua tan ác linh." Mộ Hàn Dạ nói, "Bằng không ruột dê thảo tuy thưa thớt, tác dụng chỉ đơn giản là thanh nhiệt giải độc, dược thảo tầm thường cũng có công hiệu này, phí công còn muốn cố ý trộm."

"Nói như thế, cũng là có vài phần đạo lý." Tần Thiếu Vũ nói, "Đến khách điếm xem thử?"

"Ta sẽ tự mình dẫn người đến khách điếm." Mộ Hàn Dạ nói, "Về phần trong quân doanh, còn phải dựa vào Tần huynh."

"Giúp ngươi nhìn chằm chằm hàng giả kia?" Tần Thiếu Vũ nhướn mày.

Mộ Hàn Dạ gật đầu, "Ta sẽ nghĩ cách đem động tĩnh cứu viện giảm đến mức nhỏ nhất, nhưng là không thể cam đoan nhất định sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mặc kệ người ngồi bên trong đại trướng đến tột cùng là ai, đều không thể để cho hắn chạy."

"Được." Tần Thiếu Vũ rất là sảng khoái.

"Đa tạ." Mộ Hàn Dạ cười cười, "Nếu chuyến này thuận lợi, ta nhất định phải cùng Tần huynh hảo hảo uống vài chén."

"Khi nào hành động?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Việc này không nên chậm trễ." Mộ Hàn Dạ nói, "Kéo dài thêm một ngày, Vương thúc một ngày càng thêm nguy hiểm, ta tính toán đêm nay liền hành động."

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Cứ vậy đi, cho dù là hắn mọc cánh bay lên trời, ta cũng sẽ giúp ngươi đánh xuống."

"Chíp !" Cục bông phối hợp cha nó, ở trên nóc nhà kiêu ngạo mở ra cánh nhỏ.

Ám vệ trong mắt lóe ra ánh sáng, thiếu cung chủ nhà ta quả thực có linh tính.

Thỏa thỏa có thể biến thành hình người !

Sau khi thương nghị bố trí hành động xong, Tần Thiếu Vũ trở lại trong phòng, đẩy cửa liền thấy Thẩm Thiên Lăng đang nằm sấp trên giường, áo sơ mi trượt xuống đầu vai, lộ ra một mảng lưng trắng nõn.

"Cũng không sợ cảm lạnh." Tần Thiếu Vũ lắc đầu, tiến lên giúp hắn kéo lại y phục.

Thẩm tiểu thụ đầu choáng, bản thân rõ ràng đã rất cố gắng sắc dụ, thậm chí còn đổi một kiện lý y, thập phần trong suốt, như vậy cư nhiên cũng không phản ứng !

Quyết đoán không nên như vậy biết không, đặc biệt khác thường !

Thẩm Thiên Lăng soạt quay đầu, dùng ánh mắt hồ nghi nhìn nam nhân của mình.

Thiếu hiệp ngươi thận mệt phải sớm nói ra a, chúng ta không thể sợ bệnh giấu thầy. Sớm phát hiện sớm trị liệu, ngươi tốt ta cũng tốt.

"Vừa rồi Mộ huynh tới tìm ta." Tần Thiếu Vũ đem hắn ôm vào trong ngực.

"Sau đó thì sao?" Thẩm tiểu thụ giữ chặt áo hắn, thanh âm rất dụ hoặc.

"Hắn tìm được nơi An Bình vương bị giam giữ, đêm nay muốn hành động." Tần Thiếu Vũ nói, "Chúng ta phải giúp hắn nhìn chằm chằm trướng chủ soái."

"Ân." Thẩm Thiên Lăng còn đang siêng năng câu dẫn, tính toán đang suy nghĩ xem có nên để lộ ra một chút bụng hay không.

Tần Thiếu Vũ như có chút đăm chiêu, hiển nhiên còn đang suy nghĩ tâm sự.

"Cái kia, ta có chút...... Khoan đã!" Thẩm Thiên Lăng vừa mới chuẩn bị tiếp tục tiêu hồn, lại cảm giác tựa hồ có chỗ nào không đúng, cẩn thận ngẫm lại sau đột nhiên phản ứng kịp, "Ngươi muốn giúp hắn nhìn chằm chằm chủ soái trướng?"

Tần Thiếu Vũ bật cười, "Hiện tại mới phản ứng kịp?"

"Như vậy sao được." Thẩm Thiên Lăng sốt ruột.

"Vì sao không được?" Tần Thiếu Vũ ôm hắn đặt ở trên giường.

"Chính ngươi còn có thương, Diệp đại ca đã nói không thể tiếp tục dùng nội lực." Thẩm Thiên Lăng nói, "Không được, ta không cho ngươi đi."

"Nhìn chằm chằm trướng chủ soái, không hẳn phải nổi lên xung đột." Tần Thiếu Vũ dỗ hắn, "Nói không chừng đợi đến khi Mộ huynh cứu người trở về xong, bên này cũng còn chưa có động tĩnh."

"Vậy cũng không được, lỡ có vạn nhất thì sao." Thẩm Thiên Lăng thái độ rất kiên quyết !

"Nhưng ta đã đáp ứng." Tần Thiếu Vũ buồn cười xoa bóp hắn.

"Đáp ứng thì thế nào? Thành thân rồi còn có thể bỏ chồng !" Thẩm Thiên Lăng giận.

Tần Thiếu Vũ:......

Ám vệ ở ngoài cửa sổ vô thanh vỗ tay, phu nhân lấy ví dụ này quả thực không thể thỏa đáng hơn được nữa, chúng ta đều thập phần tán đồng.

"Hơn nữa ngươi đáp ứng ta nhiều việc như vậy, đâu có lần nào làm được?" Thẩm Thiên Lăng tiếp tục giận, "Vì cái gì lần này lại không được?"

Ám vệ lập tức bắt đầu rút đao, cư nhiên còn có loại sự tình này, chúng ta nhất định phải cùng cung chủ quyết đấu !

Tần Thiếu Vũ cũng rất là buồn bực, "Tỷ như?"

Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, nói, "Tỷ như nói 'Đây là một lần cuối cùng'."

Ám vệ lập tức che lỗ tai, không có nghe được a, bằng không xác định chắc chắn sẽ bị cung chủ diệt khẩu.

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng.

"Tóm lại chính là không cho đi." Thẩm Thiên Lăng rất là khí phách.

"Được rồi, ta đáp ứng ngươi không động thủ, cho dù là An Bình vương giả ở trước mặt ta chạy, ta cũng tuyệt đối không động thủ." Tần Thiếu Vũ lui về phía sau một bước, "Hết thảy đều giao cho ám vệ cùng quân đội, như vậy có được hay không?"

"Thật sao?" Thẩm Thiên Lăng hồ nghi.

"Tất nhiên." Tần Thiếu Vũ quát quát mũi hắn, "Lần này không lừa ngươi."

Tuy vẫn là có chút lo lắng, nhưng này chung quy xem như chuyện lớn. Cho nên Thẩm Thiên Lăng cũng không có quá nhiều cáu kỉnh, sau khi rối rắm nửa ngày, rốt cuộc vẫn là gật đầu đáp ứng, trong lòng rất không sảng khoái.

"Đổi y phục lúc nào?" Tần Thiếu Vũ rốt cuộc phát hiện chuyện này.

"Không có !" Thẩm Thiên Lăng tiến vào ổ chăn, biết đã chậm rồi.

Tần Thiếu Vũ đem hắn ôm ra, "Cho ta nhìn thêm vài lần."

Thẩm Thiên Lăng đá hắn, "Lưu manh !"

"Ân, lưu manh ngươi." Tần Thiếu Vũ cách lớp y phục, xoa bóp điểm nhỏ lộ ra trước ngực hắn.

Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ lên, tiếp tục siêng năng giãy dụa, ý đồ xuống giường bỏ chạy.

Nhưng chuyện này hiển nhiên là không có khả năng.

Vì thế một lát sau......

"Ngao !" Thẩm tiểu thụ gào cổ họng hô ra tiếng.

Ám vệ đành phải chạy bốn phía trốn.

Tần Thiếu Vũ dừng động tác lại, dở khóc dở cười nhìn hắn, "Ngươi đây là cái thanh âm gì."

Nói nhảm ! Không cần cắn loạn người a ! Thẩm Thiên Lăng co chân đạp ở trên vai hắn, cảm thấy chính mình thập phần giống đại gia, "Xướng vài khúc nghe một chút."

Tần Thiếu Vũ biểu tình cười như không cười.

Loại chuyện diễn trò này, quả nhiên rất sảng khoái a ! Thẩm tiểu thụ rất nghiện, giống như ác bá run đùi, tính toán muốn hỏi con trai có trang sức bằng vàng hay không, treo ở trên cổ thập phần khí phách.

Bất quá không đợi hắn thực hiện kế hoạch, liền bị đặt ở trên giường mạnh mẽ XX.

"A !" Thẩm Thiên Lăng không ngừng kháng nghị, "Nhẹ một chút." Không thì tiểu cúc hoa rất dễ dàng phá vỡ.

"Buổi tối phải làm việc, hiện tại tất nhiên muốn ăn no." Tần Thiếu Vũ vận động không nhanh không chậm.

"Ai nói." Thẩm Thiên Lăng kéo qua một gối đầu, ôm tiếp tục nằm sấp, rầm rì nói, "Ban ngày túng dục quá độ, buổi tối làm việc chân sẽ mềm nhũn, nói không chừng còn có thể thận hư 'Tiểu Tần'." Vừa rồi ngươi rất giống như vậy.

"Cái gì?" Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

"Cái gì là cái gì?" Thẩm tiểu thụ quay đầu, lộ ra biểu tình thập phần thuần khiết. Thiếu hiệp ta thật sự cái gì cũng không có nói, ngươi nghe nhầm rồi.

Tần Thiếu Vũ 'đỉnh' một cái, nửa phần trừng phạt nửa phần khi dễ.

Thẩm Thiên Lăng nháy mắt lệ tuôn trào, đành phải ỉu xìu câm miệng nằm sấp trở về.

Ví dụ cũng không được sao, quả thực keo kiệt.

Mà trong khoảng thời gian tiếp theo, Tần cung chủ tự thể nghiệm, biểu thị cái gì gọi hiệu quả uy mãnh 'Thận giữ dùng sau'. Vì thế cho nên thời điểm Thẩm tiểu thụ nhận đến lần cuối cùng, đầu óc đã bắt đầu hỗn loạn, ngay cả khi chấm dứt lúc nào cũng không biết.

Kỳ thật thận hư gì đó, cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu a.

Rơi xuống nước mắt bi phẫn.

Thật sự là phi thường mệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net