Truyen30h.Net

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 43: Diệp cốc chủ bùng phát!

baotieugianghoheliet

Đêm yến hội rất long trọng, cục bông ngồi trong ổ nhỏ của mình, ngưỡng đầu há miệng ăn thứ gì đó.

"Không hổ là sủng vật Thẩm công tử nuôi." Phong Vân Liệt nói, "Thượng Cổ Phượng Hoàng, tại hạ từng nhìn thấy trong sách."

Ám Vệ nghe vậy nháy mắt liền nổi giận, ngươi mới là sủng vật, đây rõ ràng chính là thiếu cung chủ nhà ta!

"Chíp." Cục bông đá móng vuốt, làm ra tư thế muốn bay lượn.

"Không cho phép." Thẩm Thiên Lăng đúng lúc ngăn lại thân hình tròn vo béo núc của nó, "Hảo hảo ăn cơm."

Kỹ năng không được đem ra khoe, ánh mắt cục bông rất tiếc nuối.

"Trang chủ." Rượu quá ba tuần, một người mang dáng vóc quản gia đi vào, bên tai Phong Vân Liệt thì thầm, "Ngọc kiếm đã chuẩn bị tốt."

Thanh âm không lớn, bất quá cũng đủ để cho mấy người ngồi bàn bên cạnh đều nghe được. Thẩm Thiên Lăng chậc chậc, vừa mới đến không được một ngày, đã đem thứ đó chuẩn bị tốt, rốt cuộc là có bao nhiêu sốt ruột muốn đuổi người a.

"Rất tốt." Phong Vân Liệt cười nói, "Đợi khi yến hội chấm dứt, ta lập tức mang chư vị đến Tàng Kiếm Các." Lấy xong ngọc kiếm thì ngày mai liền rời đi đi, đó mới thật sự là cảm tạ trời đất.

"Lần này đa tạ trang chủ khoản đãi." Thẩm Thiên Phong cười nói, "Đáng tiếc chúng ta còn phải đến Vương Thành, không thể lưu lại hảo hảo lĩnh giáo chú kiếm chi đạo (cách đúc kiếm) của trang chủ, chỉ có thể chờ cơ hội lần sau."

Thẩm Thiên Lăng trong lòng kính ngưỡng hành động của đại ca mình, rõ ràng đang vắt óc muốn lưu lại, mà còn bày ra bộ dáng 'Chúng ta không thể không lập tức rời đi', thật không hổ là minh chủ võ lâm.

Sau khi dùng cơm, sắc trời đã rất muộn. Vốn dĩ là ước định là đi xem ngọc kiếm, nhưng Thẩm Thiên Lăng đã có chút say, kéo Tần Thiếu Vũ không buông tay, tất nhiên cũng không thể đi Tàng Kiếm Các gì đó.

"Chỉ có thể chờ ngày mai." Tần Thiếu Vũ ôm ngang lấy hắn, nhìn Phong Vân Liệt nói, "Trang chủ chê cười rồi."

"Tần cung chủ quá lời." Phong Vân Liệt liên tục khoác tay, "Thẩm công tử thuần khiết động lòng người, tại hạ nên hâm mộ cung chủ có phúc khí mới đúng, sao lại chê cười."

Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng lập tức trở về phòng.

"Thế nào?" Vừa đi cửa phòng, Thẩm tiểu thụ lập tức ánh mắt sáng ngời.

"Diễn không tệ." Tần Thiếu Vũ khích lệ hắn một chút, "Suýt nữa ngay cả ta cũng bị lừa."

"Ừm, buổi tối mà đi xem kiếm cái gì." Thẩm Thiên Lăng tự mình rót trà uống, "Có chuyện gì ngày mai lại nói."

"Cung chủ." Ám vệ gõ cửa, cầm trong tay một xấp giấy Tuyên Thành, "Chúng ta đã viết xong."

"Đưa đến xem thử." Tần Thiếu Vũ nói.

Ám vệ lập tức vui sướng đưa lên.

Thẩm Thiên Lăng cũng nghiêng người nhìn thoáng qua, kết quả còn chưa xem được ba dòng đã muốn phun nước.

Kỳ thật mưu kế của Tần Thiếu Vũ cũng không phức tạp, đơn giản là cho Mộ Hàn Dạ làm kẻ xấu, đợi khi mọi người rời khỏi Bái Kiếm Sơn Trang, ở trên đường đột nhiên ra tay đánh lén, sau đó liền có thể thuận lợi khiến Thẩm Thiên Lăng thụ thương -- dù sao cho dù Diệp Cẩn có là thần y, cũng không thể khiến vết thương do đao kiếm gây ra trong giây lát ngay lập tức khép lại, chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng. Như vậy cũng có cơ hội lưu lại Bái Kiếm Sơn Trang với lí do 'dưỡng thương' mà tra án.

Mà cái gọi là 'cố sự' của Thẩm Thiên Lăng, cũng chỉ là viết ra một câu chuyện hoàn hảo, dù sao Truy Ảnh Cung cùng Nhật Nguyệt Sơn Trang đều là hai đại môn phái trên giang hồ, xem tình hình chung thì cũng không có ai dám đánh lén, cho nên nhất định phải tìm một cớ có thể khiến Phong Vân Liệt tin phục.

Tình tiết cố sự của ám vệ khúc chiết lại phức tạp, dùng cách hành văn cực đoan phiến tình đem Thẩm Thiên Lăng miêu tả thành một tuyệt thế mỹ nhân, thậm chí còn dùng đến loại câu thức nho nhã như 'Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề'(*) này, mà suy xét đến việc vuốt mông ngựa, cho nên cũng đề cập đến Tần Thiếu Vũ oai hùng bất phàm một chút. Hai ngày sau khi thành thân, đều cả ngày ở Truy Ảnh Cung khanh khanh ta ta, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, phi thường ngọt ngào. Mộ Hàn Dạ trong tiểu thuyết tên gọi là Gia Luật Đại Tráng, kỳ thật vốn dĩ định gọi là Mộc Đại Tráng, nhưng suy xét vì có thêm tư tưởng dị tộc, cho nên vẫn là đổi dòng họ đi.

(*) Xảo tiếu thiến hề, Mĩ mục phán hề [ 巧笑倩兮, 美目盼兮 ]: Nụ cười rất đẹp, khi cười rất có duyên. Mắt cũng rất đẹp, như mộtđôi mắt biết nói.

Gia Luật Đại Tráng nguyên bản là người trong tà giáo không biết tên ở Mạc Tây. Một ngày nọ đến Vân Lam Thành làm việc, vừa vặn gặp được Thẩm Thiên Lăng xuống núi mua đường đậu, vì thế vừa thấy mỹ nhân liền nhất kiến chung tình. Từ nay về sau mục tiêu nhân sinh chỉ còn lại có Thẩm Thiên Lăng. Vì để đạt được mục đích đáng xấu hổ này, thậm chí không tiếc luyện thành tà công, đến Truy Ảnh Cung cướp người, nhưng vẫn không địch lại anh tuấn tiêu sái võ công cao cường ngọc thụ lâm phong tà mị cuồng quyến phú khả địch quốc kim quang lóng lánh Truy Ảnh Cung cung chủ Tần Thiếu Vũ (quá bựa =))), bị đả thương rồi rớt xuống sườn núi.

Thẩm Thiên Lăng bị một chuỗi từ hình dung kia làm đến hoa mắt.

"Ai ngờ sau khi Gia Luật Đại Tráng rớt xuống sườn núi lại không chết, may mắn nhặt lại được cái mạng." Ám vệ nói, "Vì thế liền trở về Mạc Tây tiếp tục luyện công, thẳng đến hôm nay lại xuất hiện lần nữa."

"Ta không có ý kiến." Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm.

"Ngươi cảm thấy Mộ Hàn Dạ sẽ thật sự chấp nhận làm loại nhân vật này?" Hình như có vẻ đáng khinh a, Thẩm Thiên Lăng đối với việc này hoàn toàn không ôm hy vọng.

"Mà thôi, ngày mai chúng ta tự mình đến tìm Mộ Hàn Dạ." Tần Thiếu Vũ đem giấy Tuyên Thành thu hồi lại, "Trừ phi hắn có ý kiến hay hơn, bằng không, không đáp ứng cũng phải đáp ứng."

Ám vệ lập tức vỗ tay một phen.

Cung chủ nhà ta thật là phi thường khí phách.

"Chíp!" Cục bông hớn hở chạy vào.

"Đều đi nghỉ sớm đi." Thẩm Thiên Lăng ôm lấy nó, "Có chuyện gì sáng mai lại nói, mọi người cũng đi hết mấy ngày đường rồi."

"Vâng." Ám vệ lĩnh mệnh rời đi. Hạ nhân đưa nước tắm cùng dục dũng tới, sau khi tắm rửa xong, Thẩm Thiên Lăng đem cục bông đưa cho Tần Thiếu Vũ lau khô, còn mình thì đến hỏi Diệp Cẩn lấy chút thuốc phong hàn, trên đường bị cảm lạnh nên mũi có chút ngứa.

Sau khi trở về phòng, chỉ thấy Tần Thiếu Vũ mặc duy nhất một lớp lý y dựa vào đầu giường, đang dùng thảm lớn bọc cục bông nhu đến nhu đi, trên mặt tràn đầy ý cười ôn nhu, Tiểu Phượng Hoàng thoải mái híp mắt đá móng vuốt, thân thiết bổ nhào vào trong lòng hắn cọ cọ.

Ánh nến mờ nhạt, hình ảnh ấm áp lại tốt đẹp, Thẩm Thiên Lăng nhịn không được cũng cong khóe miệng.

"Lại đây." Tần Thiếu Vũ đưa tay vẫy hắn.

Thẩm Thiên Lăng cởi giầy, vẫn giống như lúc trước tựa vào lòng hắn, thuận tiện đưa tay sờ sờ cục bông.

"Chíp." Đôi mắt tiểu hắc đậu của Tiểu Phượng Hoàng sáng long lanh.

"Thật tốt." Thẩm Thiên Lăng cười, "Có con trai còn có ngươi."

Tần cung chủ kháng nghị, "Vì sao ta lại ở sau nó?"

"Cái này cũng muốn so đo?" Thẩm Thiên Lăng giựt tóc hắn.

"Tất nhiên phải so đo." Tần Thiếu Vũ chỉ chỉ ngực hắn, "Nơi này chỉ có thể đặt ta ở vị trí đệ nhất."

"Cũng không nhất định a." Thẩm Thiên Lăng ôm lấy cổ hắn, "Đại ca đại tẩu cha mẹ thúc bá, người quét rác ở Nhật Nguyệt Sơn Trang, người đốn củi ở Truy Ảnh Cung, toàn bộ đều xếp trước ngươi."

Tần Thiếu Vũ bật cười, xoay người đè hắn, "Lặp lại lần nữa thử xem?"

"Không nói." Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng câm miệng.

Tần Thiếu Vũ cúi đầu, hôn lên vành tai trắng nõn kia.

Còn phải ngoạn một hồi lâu a. Cục bông tiếc nuối thở dài, dùng móng vuốt đá đá cha nó, sau đó liền nhảy xuống giường, nhảy ngay vào trong ổ chăn, rồi nhanh chóng chui vào chăn bông, đem toàn bộ thân điểu bao bọc lại.

Làm một con Tiểu Phượng Hoàng trưởng thành khỏe mạnh, phi thường cần ngủ một đêm ngon giấc a.

"Sẽ đánh thức con trai." Thẩm Thiên Lăng xoa xoa hai má hắn.

"Sẽ không." Tần Thiếu Vũ cầm cổ tay hắn, nhẹ nhàng ấn xuống nệm, "Thanh âm của Lăng nhi nhỏ một chút là được."

Thẩm Thiên Lăng:...

Loại chuyện này không phải ta muốn là có thể a.

"Thẹn thùng?" Tần Thiếu Vũ cắn cắn lỗ tai đỏ bừng của hắn.

Tất nhiên a, không phải ai cũng đều lưu manh như ngươi, Thẩm Thiên Lăng chủ động nắm chặt bả vai hắn, rất là nhu thuận.

Nhưng tương đối mà nói, tiến triển của Thẩm đại thiếu hiển nhiên không thể nào thuận lợi, bởi vì Diệp Cẩn vẫn giữ ý đồ đuổi hắn xuống giường.

"Ngoan." Thẩm Thiên Phong nâng lên hai chân hắn.

"Nhìn cái gì vậy!" Diệp Cẩn giận, biến thái.

Thẩm Thiên Phong chậm rãi xâm nhập thân thể y.

Diệp Cẩn càng thêm tạc mao, cầm lấy một bên đệm đánh lung tung lên người hắn.

Thẩm Thiên Phong cúi người hôn lên cánh môi y.

Diệp Cẩn hô hấp dồn dập, chân mày cũng hơi nhăn lại.

"Không thoải mái?" Thẩm Thiên Phong thương tiếc nhìn hắn.

Diệp Cẩn nghiêng đầu qua một bên, làm như không nghe thấy.

Thẩm Thiên Phong thả lỏng tâm, một tay ôm vòng eo yếu ớt của hắn, đẩy người đến phía trước.

Khắn khít lại thân mật, Diệp Cẩn khó nhịn mà rên rỉ một tiếng, há miệng cắn hắn.

Thẩm Thiên Phong động tác thong thả, giường sa nhẹ lay, hết thảy đều rất tốt đẹp.

Sáng hôm sau, Thẩm Thiên Lăng lười biếng tỉnh lại, sau đó chỉ thấy cục bông đang đứng trên người nam nhân của mình gọi tới gọi lui, hoạt bát lại vui vẻ.

"Chíp." Thấy hắn mở mắt, Tiểu Phượng Hoàng cao hứng chạy tới, muốn cọ a cọ một chút.

Tần Thiếu Vũ nắm một cái móng vuốt của nó.

"Chíp! ! !" Cục bông bất mãn, dùng cánh ngắn đánh hắn - Mau buông ra!

"Đừng nháo." Thẩm Thiên Lăng đem Tiểu Phượng Hoàng ôm vào trong lòng, "Giờ nào?"

"Không tính sớm." Tần Thiếu Vũ nói, "Một canh giờ trước Phong Vân Liệt đã phái quản gia đến mời, nói điểm tâm đã chuẩn bị tốt."

"Vậy mà ngươi không gọi ta." Thẩm Thiên Lăng 囧.

"Vì sao phải gọi." Tần Thiếu Vũ chọt chọt quai hàm hắn, "Tối hôm qua mệt như vậy, tất nhiên phải nghỉ ngơi thật tốt. Huống hồ vừa lúc có thể lấy cớ đi ăn điểm tâm, trước vào trong thành tìm Mộ Hàn Dạ."

"Ngươi biết hắn ở khách điếm nào sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Tối hôm qua ám vệ đã liên lạc với hắn."

"Chúng ta đến hỏi một chút." Thẩm Thiên Lăng thong thả ngồi dậy, "Nếu hắn không thích, tình tiết còn có thể sửa lại."

Tần Thiếu Vũ nhìn hắn cười cười, "Bộ dáng Lăng nhi đỡ eo thật là đẹp mắt."

Đẹp em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng giận, đầu sỏ gây nên không biết xấu hổ mà còn cười.

Quả thực không có lương tâm.

"Cung chủ, Thẩm công tử." Ám vệ đang ở trong viện lau chùi vũ khí.

"Đại ca cùng Diệp đại ca đâu?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Ám vệ thành thật nói, "Còn chưa tỉnh."

"Còn chưa tỉnh?" Thẩm Thiên Lăng giật mình.

Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, cười rất có thâm ý.

Xem ra tâm tình của người nào đó hôm nay sẽ không được tốt a...

"Lão tử muốn về Quỳnh Hoa Cốc!" Quả nhiên trong khách phòng bên kia, Diệp Cẩn đang tạc mao.

"Nghe lời, đừng động loạn." Thẩm Thiên Phong cầm một lọ tinh dầu, cẩn thận giúp hắn xoa bóp thắt lưng.

"Đau a!" Diệp Cẩn kêu thảm thiết.

"Được được được, ta nhẹ một chút." Thẩm Thiên Phong ôn nhu cẩn thận giảm nhẹ động tác.

Diệp Cẩn đem mặt chôn xuống gối đầu, bên tai phiếm hồng, hơn nữa sâu sắc cho rằng tối hôm qua bản thân nhất định trúng tà.

Trong mấy năm sau khi hai người thành thân, mỗi lần Thẩm Thiên Phong ôn tồn, động tác đều rất ôn nhu, sợ sẽ để y thụ một tia đau đớn, chỉ còn kém nước nâng trong lòng bàn tay mà sủng. Cho nên Diệp Cẩn vẫn luôn cảm thấy... bản thân hình như rất ít khiến hắn triệt để hưng phấn, bởi vì bọn họ chưa từng kịch liệt giống như trong sách viết.

Tuy rằng nghe qua có chút 囧, hơn nữa hiện thực sự cũng không phải không tốt như hắn nghĩ. Nhưng Diệp cốc chủ là ai? Có bao nhiêu ngạo kiều a? Có bao nhiêu lãnh diễm a? Có bao nhiêu tin tưởng phán đoán của mình a? Vì thế tối hôm qua khi Thẩm Thiên Phong đau lòng thân thể hắn không thoải mái, muốn chấm dứt, thì Diệp cốc chủ rốt cục tự mình nổi giận với bản thân, dứt khoát bọc thảm chạy xuống giường, ngửa đầu nốc một lọ Hợp Hoan Túy.

Thẩm Thiên Phong bị hoảng sợ, "Uống gì vậy?"

Diệp Cẩn xếp bằng ngồi trên giường, dùng ánh mắt phi thường oán niệm nhìn hắn.

"Tiểu Cẩn." Thẩm Thiên Phong kinh ngạc, nghi ngờ chưa ổn định lại.

Diệp Cẩn tim đập loạn, từ từ nhắm hai mắt chủ động tiến vào trong lòng hắn.

"Làm sao vậy?" Thẩm Thiên Phong còn chưa kịp phản ứng, nào có người sau khi vừa hoan xong lại lao xuống giường uống thuốc.

Diệp Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn, răng nanh khó nhịn cắn môi dưới.

Nhìn thân thể mềm mại nóng bỏng trong lòng, Thẩm Thiên Phong có chút giật mình, "Ngươi -- "

"Ở đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy." Diệp Cẩn cắn răng, nắm tay hắn run rẩy tham tiến vào phía sau của mình.

Thẩm Thiên Phong xoay người đem hắn cường ngạnh áp đảo.

Toàn thân đều khô nóng khó chịu, tựa hồ chỉ có cùng hắn 'tướng thiếp' mới có thể tìm được mát mẻ. Diệp Cẩn hai mắt khép hờ, bất giác cùng hắn kề sát nhau.

"Đứa ngốc." Thẩm Thiên Phong không biết bản thân còn có thể nói cái gì, cúi đầu hôn nhẹ hắn.

Hai chân Diệp Cẩn chủ động quấn lên vòng eo rắn chắc kia.

Thẩm Thiên Phong cúi đầu hung hăng hôn trụ hắn.

Xuân sắc vô hạn, ám vệ che lỗ tai chạy tới bên kia.

Diệp cốc chủ thật là phi thường ghê gớm a.

May mắn thiếu cung chủ không ở đây.

Bằng không nhất định sẽ bi phẫn chíp chíp.

"Được rồi." Thẩm Thiên Phong đem lọ dược đặt qua một bên, cúi đầu hôn nhẹ Diệp Cẩn, "Hôm nay chúng ta không đi đâu cả."

"Nói nhảm!" Diệp Cẩn phi thường nóng nảy. Như vầy thì còn có thể đi đâu!

Đó rốt cục là loại dược gì, là cho khỉ ăn sao, vì sao dược tính lại kịch liệt như vậy!

Vừa nghĩ đến tối hôm qua bản thân quấn quít hắn không buông, còn nói rất nhiều câu đáng xấu hổ, Diệp Cẩn liền cảm thấy ngực có chút đau, cả người đều hít thở không thông. Hơn nữa lúc làm dược trợ hứng, vì sao lại quên không thêm vào công năng làm mất trí nhớ a, hoàn toàn không hợp lí.

Thẩm Thiên Phong thổi nguội cháo, từng muỗng từng muỗng đút cho hắn.

"Thiếu Vũ cùng Lăng nhi đâu?" Diệp Cẩn ngậm thìa hỏi.

"Đi xuống núi." Thẩm Thiên Phong nói, "Nói là đi ăn điểm tâm, nhưng hẳn là đi tìm Mộ Hàn Dạ thương nghị."

Người khác đi dạo phố, ta cũng chỉ có thể nằm sấp ở đây! Diệp Cẩn hung hãn nói, "Trong vòng mười năm không cho ngươi lên giường của lão tử."

"Được được được." Thẩm Thiên Phong nói có lệ, tiếp tục đút hắn ăn cháo.

"Ngươi cư nhiên dám đáp ứng? !" Diệp Cẩn giận tím mặt.

Thẩm Thiên Phong vừa bực mình vừa buồn cười, cúi đầu hôn nhẹ y, "Được rồi ăn đi, đừng nháo."

Diệp Cẩn căm giận nắm chặt tay thành quyền.

Cách Bái Kiếm Sơn Trang không xa chính là Tử Đồng trấn, tuy rằng không lộng lẫy phồn hoa bằng Lưu Sa Thành, nhưng vẫn có vài phần giống như một thủy trấn.

Thẩm Thiên Lăng ngồi trên thuyền nhỏ, lảo đảo.

Thuyền phu vui vẻ hớn hở chống mái chèo, còn nói cho hai người biết một ít phong tục bản địa, rất là cởi mở khéo ăn nói

"Ăn không?" Tần Thiếu Vũ đến bên bờ mua hai cái cơm nắm làm bằng gạo nếp.

Thẩm Thiên Lăng tùy tay lấy một cái, cắn xong mới phát hiện là nhân mứt táo, vì thế đẩy đẩy Tần Thiếu Vũ, "Cái đó nhân gì a?"

"Thịt tươi với lòng đỏ trứng." Tần Thiếu Vũ cắn một ngụm.

"Đổi!" Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng chiếm cứ thịt tươi và lòng đỏ trứng.

Tần Thiếu Vũ bật cười, lại thay y mua chút mai tử thang (nước mơ).

Thuyền phu cười nói, "Cung chủ cùng công tử quả thật rất ân ái."

"Đa tạ." Tần Thiếu Vũ đưa cho hắn một thỏi bạc, "Thả chúng ta xuống phía trước là được."

"Được." Thuyền phu đáp ứng một tiếng, đem thuyền nhỏ cập bên bờ.

Thẩm Thiên Lăng nắm lấy tay Tần Thiếu Vũ, nhảy lên tảng đá trên bờ.

Quần chúng đang giặt y phục nhao nhao cảm khái, Thẩm công tử vòng eo thực sự mềm mại a.

Hai người tay trong tay đi trên đường, đột nhiên thấy trên nóc nhà đằng trước có một thân ảnh quen thuộc chợt lóe.

"Có muốn ăn cái này không?" Tần Thiếu Vũ chỉ vào kẹo mạch nha phía trước.

"Không cần." Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, "Ăn xong mặt đều là đường."

Vì thế dân chúng lại càng chịu không nổi, Thẩm công tử ăn xong mặt đầy đường, ngay cả bàn tay nhỏ bé cũng dinh dính khó cử động, chỉ có thể dùng ánh mắt ngập nước cầu xin Tần cùng chủ giúp đỡ, quả thực khiến lòng người rung động.

"Không sao, ta mang ngươi đến một nơi không ai nhìn thấy rồi ăn." Tần Thiếu Vũ mua một bao kẹo, tay trái ôm thắt lưng Thẩm Thiên Lăng, thả người nhảy lên nóc nhà, cơ hồ nháy mắt liền biến mất trong tầm mắt mọi người.

Liền nói không phải phàm nhân a. Dân chúng cảm thấy rất mỹ mãn, Thẩm công tử quả nhiên pháp lực rất cao cường.

"Còn tưởng các ngươi sẽ đến sớm." Trong nhã gian trà lâu đối diện nơi hai người vừa đứng, Mộ Hàn Dạ đang cùng Hoàng Đại Tiên dùng trà.

"Ít nhất phải xác định phía sau không có người của Bái Kiếm Sơn Trang theo dõi." Tần Thiếu Vũ nói, "Tối hôm qua ám vệ nói với ngươi những gì?"

"Chỉ nói muốn ta diễn trò, không có gì khác." Mộ Hàn Dạ nói, "Diễn cái gì?"

Tần Thiếu Vũ mở giấy Tuyên Thành ra nhìn nhìn, "Gia Luật Đại Tráng."

"Khụ khụ." Hoàng Đại Tiên bị nghẹn điểm tâm, Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng rót nước cho hắn.

Mộ Hàn Dạ nhíu mày, "Danh tự quỷ quái gì vậy."

"Không sao, ngươi có thể tùy ý đổi." Tần Thiếu Vũ không lưu tâm, đem tờ giấy đưa qua, "Đây là toàn bộ cố sự."

Mộ Hàn Dạ xem xong, vẻ mặt rất phức tạp.

"Hoặc là chúng ta có thể sửa." Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng bổ sung.

"Mà thôi, cứ như vậy đi." Bất ngờ, Mộ Hàn Dạ lần này rất dễ nói chuyện, "Tóm lại cũng không có người biết ta là ai."

"Vậy cứ quyết định như thế." Tần Thiếu Vũ nói, "Đợi đến ngày chúng ta rời khỏi Bái Kiếm Sơn Trang, sẽ phái người đến thông truyền cho ngươi."

Mộ Hàn Dạ gật đầu, "Không thành vấn đề."

"Không nghĩ tới Thất Tuyệt Vương cư nhiên không cự tuyệt." Thẳng đến khi trở lại đường cái, Thẩm Thiên Lăng rất khó hiểu. Bởi vì hắn vẫn cảm thấy Mộ Hàn Dạ cùng Tần Thiếu Vũ là một loại người, nhưng nếu bảo nam nhân của hắn đi diễn một tên dị vực Gia Luật Đại Tráng luyện tà công, luyện đến hư não, cố chấp thành cuồng, hắn nhất định sẽ không đáp ứng. Cho nên xét theo những điểm này, Mộ Hàn Dạ đáng lẽ cũng phải có chút giống như thế.

"Thực sự có chút ngoài ý muốn." Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, "Đại khái là hắn hôm nay tâm tình tốt."

Bên trong tửu lâu, Hoàng Đại Tiên xem xong trang giấy Tuyên Thành kia, cũng có chút không thể hiểu, "Ngươi đáp ứng?"

"Không sai." Mộ Hàn Dạ bình tĩnh uống trà.

...

Vì sao a! Hoàng Đại Tiên thực sự rất muốn hỏi.

Mộ Hàn Dạ chủ động nói, "Bởi vì tâm tình ta rất tốt."

Hoàng Đại Tiên phát ra lời nói từ nội tâm, "Vậy ta hy vọng ngươi mỗi ngày đều có tâm tình tốt."

Ánh mắt Mộ Hàn Dạ rạng rỡ sinh huy.

Nguyên nhân tâm tình tốt kỳ thực cũng rất đơn giản, bởi vì tối hôm qua hắn ngủ thẳng đến nửa đêm, quả thực chịu không nổi, vì thế chạy tới cách vách rình coi một phen, phạm vi bao gồm đầu vai cùng mông.

Thoạt nhìn rất tròn, sờ vào cũng rất mềm mại a... Thất Tuyệt Vương ý do vị tẫn.

Sau lưng Hoàng Đại Tiên tự dưng run lên, vì thế yên lặng cách xa hắn một chút.

"Tần cung chủ." Hai người vừa trở về Bái Kiếm Sơn Trang, Phong Vân Liệt liền nghênh đón, "Nghe hạ nhân nói nhị vị đến Tử Đồng trấn, ta còn vừa định đến tìm."

"Phong trang chủ khách khí." Tần Thiếu Vũ nói, "Lăng nhi muốn ăn đặc sản thôn trấn, ta liền dẫn hắn đi dạo loanh quanh."

"Công tử sau này nếu muốn ăn, cứ sai người đi mua là được, cần gì phải tự mình đi một chuyến." Phong Vân Liệt cười ha hả nói, "Ngọc kiếm đã vì công tử chuẩn bị tốt, hiện tại có muốn đến xem không?"

Tần Thiếu Vũ vui vẻ đáp ứng.

Tàng Kiếm Các là một tòa bảo tháp ba tầng, mỗi tầng đều có hình bát giác, mỗi cạnh bát giác đều treo chuông đồng, khi gió thổi qua thì thản nhiên rung động, tựa hồ còn có chút âm luật bên trong.

"Trang chủ thật sự là người phong nhã." Thẩm Thiên Lăng khen ngợi.

"Thẩm công tử quá khen." Phong Vân Liệt mời hai người vào bảo tháp, chỉ thấy giữa đại sảnh, quả nhiên bày một thanh ngọc thạch kiếm bạch sắc dài hơn một thước, vỏ kiếm cũng được chạm trổ tinh xảo, vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ.

"Thẩm công tử thích chứ?" Phong Vân Liệt hỏi.

"Ân." Thẩm Thiên Lăng là cực kì thích.

"Đây là ngọc thạch sản xuất ở Hồ Khương, rất cứng rắn, bình thường cũng không sợ va chạm làm cho trầy xước." Phong Vân Liệt đặt nó vào tay Thẩm Thiên Lăng, "Rất xứng với công tử."

Ngọc thạch kiếm rất tinh xảo, Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, "Đa tạ Phong trang chủ."

"Công tử khách khí, đây là phúc khí của Bái Kiếm Sơn Trang." Phong Vân Liệt cười nói, "Nay bảo kiếm tặng anh hùng, công tử đã có thể tiếp tục cùng Tần cung chủ giục ngựa giang hồ." Ngụ ý thực rõ ràng, các ngươi định khi nào thì đi?

"Chúng ta chừng nào đi?" Thẩm Thiên Lăng hỏi Tần Thiếu Vũ, trên mặt tràn ngập ý tứ 'Ngươi xem ta có bảo kiếm nè, thật là phi thường muốn đi ra ngoài khoe với mọi người một chút, cho nên vẫn nên sớm điểm đi thôi'.

"Nếu ngươi nguyện ý, ngày mai chúng ta liền đi." Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn, "Đợi đến khi từ Vương Thành trở về Truy Ảnh Cung, lại đến thăm trang chủ lần nữa."

"Được." Thẩm Thiên Lăng liền đáp ứng.

Phong Vân Liệt cũng thở ra một hơi.

Đi là được rồi.

Thẳng đến chiều tối, Diệp Cẩn mới từ trên giường ngồi dậy, hơn nữa kiên quyết không chịu ra khỏi cửa phòng, bởi vì tư thế đi rất kỳ quặc.

Thẩm Thiên Lăng phi thường tri kỷ, chủ động chạy vào cùng hắn nói chuyện phiếm. Còn Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Phong đi chung, đem chuyện phải làm sau này nói đại khái qua một lần.

"Ta luôn cảm thấy không khí xung quanh sơn trang này rất quỷ dị." Thẩm Thiên Phong nói, "Không thể nói rõ là không đúng chỗ nào, nhưng chính là cảm thấy đầy áp lực."

"Không sai." Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Hôm nay ta cùng Lăng nhi đến Tàng Kiếm Các, bốn phía bảo tháp thế nhưng treo đầy chiêu hồn linh."

Thẩm Thiên Phong lắc đầu, "Xem ra trừ bỏ Huyền Hải Ngọc, sơn trang này còn có nhiều bí mật khác."

"Quản hắn có bí mật gì." Tần Thiếu Vũ lắc lắc chén trà trong tay, "Nếu đã đến đây, vậy liền thuận tiện điều tra rõ hết, để tránh tương lai trên giang hồ lại nổi lên sóng gió."

Yến hội tiễn đưa vẫn vô cùng phong phú như trước, thẳng đến đêm khuya mới chấm dứt. Thẩm Thiên Lăng uống hai chun rượu, cảm thấy có chút khô nóng, vì thế Tần Thiếu Vũ liền ôm y lên nóc nhà, ngoài hóng gió ra còn thuận tiện ngắm sao.

"Ánh trăng thật đẹp." Thẩm Thiên Lăng lắc lắc tay, "To tròn như cái đĩa."

Tần Thiếu Vũ nhẹ nhàng cắn cổ hắn.

Thẩm Thiên Lăng cười không ngừng, dư quang lại lơ đãng liếc đến trong rừng cây xa xa... Hình như có người? !

"Ngươi nhìn kìa." Thẩm Thiên Lăng lắc lắc Tần Thiếu Vũ, "Bên kia, có phải ta hoa mắt hay không?"

"Sao?" Tần Thiếu Vũ lưu luyến không rời buông y ra, nhìn theo tầm mắt hắn, rồi sau đó khẽ nhíu mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net