Truyen30h.Net

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 46: Người mua lực lượng trong truyền thuyết!

baotieugianghoheliet

Không phải như chúng ta nghĩ, vậy còn có thể là cái dạng gì! Tư duy của Thẩm Thiên Lăng thoát tuyến chạy điên cuồng, triển khai động não vô hạn.

Thẩm Thiên Phong cố nén xúc động muốn cốc đầu hắn.

"Không thì sáng mai chúng ta lại thương nghị." Tần Thiếu Vũ quyết đoán kéo Thẩm Thiên Lăng đứng lên, "Đêm nay cũng không gấp."

"Ngồi xuống cho ta!" Diệp Cẩn đằng đằng sát khí đứng trước cửa phòng.

Thẩm tiểu thụ chân mềm nhũn, đang êm đẹp cần gì phải rít gào, tẩu tử của mình thật sự là phi thường hung hãn.

"Được rồi, nói chính sự." Thẩm Thiên Phong một cái đầu mà phải suy nghĩ nhiều thứ, "Kỳ thật chúng ta đã sớm điều tra xong chú kiếm thất, nhưng trên đường trở về lại gặp phải một ít chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới chậm trễ tới bây giờ."

"Chuyện gì ngoài ý muốn?" Thẩm Thiên Lăng hiếu kì hỏi.

Diệp Cẩn ngạo kiều liếc nhìn đi vào phòng ngủ.

Thẩm Thiên Lăng 囧, ta rõ ràng đang hỏi vấn đề hợp lí mà.

Thẩm Thiên Phong nói, "Lúc đi ngang qua rừng cây, vừa vặn gặp được hai hạ nhân tư thông, vì sợ bị phát hiện, chúng ta không thể không trốn trên cây."

Tần Thiếu Vũ: ...

Thẩm Thiên Lăng: ...

Cho nên nói nửa đêm, ca ca cùng tẩu tử của mình trốn ở trên cây xem hết một màn 18+ sống động?

Tuy rằng không phải là tự mình dã hợp, nhưng vẫn thảm như nhau.

Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, "Ánh mắt của các ngươi như vậy là sao."

Tần Thiếu Vũ ho khan, "Được rồi nói chính sự, chú kiếm thất có vấn đề gì?"

Thẩm Thiên Phong đem suy đoán của mình cùng Diệp Cẩn nói đại khái một lần.

"Chú kiếm sư?" Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, "Có vẻ cũng đúng, ta chưa hề nghe qua Phong Vân Liệt nhắc tới những người này."

"Năm mươi mấy người, muốn giấu cũng không dễ dàng." Thẩm Thiên Phong nói, "Mà cho dù có giấu được, thì cũng sẽ để lại dấu vết."

Tần Thiếu Vũ như có chút suy nghĩ, mở ra tấm bản đồ do ám vệ vẽ trước đó, "Trong Bái Kiếm Sơn Trang phần lớn là tiểu viện tinh xảo, tiểu viện chúng ta đang ở có thể xem như là lớn nhất, không nhìn ra nơi nào có thể giấu được năm sáu mươi người."

"Vậy thì càng vô lí." Thẩm Thiên Phong nói, "Dựa theo thường lệ, người làm cùng một việc nên ở cùng một chỗ mới đúng, một là thuận tiện tham thảo, hai là có thể nhất trí quy luật nghỉ ngơi, ở cùng một chỗ cũng dễ dàng tiếp ứng lẫn nhau, trừ phi thành thân, bằng không rất ít phân tán tứ phía."

"Hay là vì giữa các chú kiếm sư có bất hòa?" Thẩm Thiên Lăng đoán.

Thẩm Thiên Phong lắc đầu, "Quá trình đúc kiếm cực kỳ phức tạp, không phải một người tự lực là có thể hoàn thành, mà phải phân công hợp tác phối hợp khăng khít, mới rèn ra được bảo kiếm tốt nhất. Trong lúc đó, không được phép xảy ra bất kỳ tình huống bất thường nào, huống chi là mâu thuẫn lẫn nhau."

"Kỳ thật trong Bái Kiếm Sơn Trang tuy rằng có nhiều viện, nhưng không phải mọi nơi đều có người ở." Tần Thiếu Vũ chỉ chỉ bản đồ, "Bình thường là trên đầu có điểm đỏ thì đều là viện trống, hơn nữa tạp dịch đều trụ ở thông phòng, cho nên kỳ thật cũng không khó tìm."

"Trước phái ám vệ đi thăm dò xem, trong mấy viện khác có những ai ở." Thẩm Thiên Phong nói, "Nếu có thể tìm ra chú kiếm sư, tất nhiên là tốt, bất quá đoán chừng tám chín phần là tìm không thấy, bất luận ra sao cũng phải tìm ra kết quả trước, chúng ta mới bàn bạc đối sách kế tiếp."

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Ta cũng có ý này."

"Cứ quyết định vậy đi." Thẩm Thiên Phong nói, "Đêm mai bắt đầu hành động, chúng ta đem sơn trang này triệt để dò xét lại một lần."

Thẩm Thiên Lăng ngáp một cái.

Tần Thiếu Vũ bật cười, "Mệt?"

"Về nghỉ ngơi trước đi." Thẩm Thiên Phong nói, "Thời gian cũng không còn sớm."

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, vốn dĩ muốn đến chỗ tẩu tử mình chào hỏi, lại bị Tần Thiếu Vũ trực tiếp khiêng đi.

"Tốt xấu cũng phải nói một tiếng." Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.

"Có cái gì cần nói." Tần Thiếu Vũ đóng cửa phòng, "Đêm nay hắn rõ ràng ăn phải thuốc nổ, cần gì phải đi tự tìm mất mặt."

Thẩm Thiên Lăng phát ra lời nói từ nội tâm, "Vậy đại ca nhất định sẽ rất thảm."

"Quản hắn." Tần Thiếu Vũ xoa xoa khuôn mặt hắn, "Nhưng không cho phép ngươi học theo Diệp Cẩn."

"Không nhất định a." Thẩm tiểu thụ rầm rì, "Ta cũng có thể cho ngươi đến phòng củi ngủ." Thập phần lãnh khốc.

Tần Thiếu Vũ bị chọc cười, ôm ngang lấy hắn đặt lên giường.

Hai người cười cười nháo nháo, ám vệ Truy Ảnh Cung ở trên nóc nhà chậc chậc, thanh âm của phu nhân nhà ta quả thật vừa ôn nhu vừa mềm mại.

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang nằm trên nóc nhà đối diện, mặt than ngắm sao.

Ám vệ Truy Ảnh Cung tùy tay ném qua hai quả táo lớn.

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang: ...

Ám vệ Truy Ảnh Cung hai mắt sáng ngời, làm tốt chuẩn bị nghênh đón tiểu đồng bọn.

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang tiếp tục ngắm sao.

Ám vệ Truy Ảnh Cung: ...

Cư nhiên không có nóng nảy chạy qua đây, thật sự là đặc biệt khiến người ta thất vọng.

Bắt đầu từ buổi tối hôm sau, ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang lại bắt đầu ở trong sơn trang dọ xét, muốn tìm ra nơi ở của chú kiếm sư. Mà ám vệ của Truy Ảnh Cung cũng bắt đầu ở dưới chân núi đi khắp hang cùng ngõ hẻm uống trà cắn hạt dưa, trong khoảng thời gian ngắn liền thân thiết với dân chúng Tử Đồng trấn, nói chuyện phiếm tán dóc vô cùng náo nhiệt, thành công từ vật biểu tượng giang hồ thăng cấp thành vật biểu tượng dân gian, phi thường khiến người thích. Theo đó, hiệu suất làm việc tự nhiên cũng đặc biệt cao, ngay lúc ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang còn chưa tìm ra bất luận tin tức hữu dụng gì, thì ám vệ Truy Ảnh Cung đã phát hiện ra không ít bí mật được che dấu ở Tử Đồng trấn.

"Trăm ngàn lần không cần nản lòng." Làm tri kỷ tiểu quần bông, ám vệ Truy Ảnh Cung chân thành an ủi hảo bằng hữu, "Chúng ta vẫn luôn rất tin tưởng các ngươi."

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang sắc mặt lạnh lùng, xoay người ra khỏi phòng.

"Ngày mai chúng ta cùng nhau xuống núi ăn cơm đi." Ám vệ Truy Ảnh Cung còn đang dài cổ kêu gọi, phi thường nhiệt tình.

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang rất muốn đánh người.

"Tra được thứ gì?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Đây." Ám vệ hai tay dâng lên một xấp giấy lớn.

"Oa, nhiều quá." Thẩm Thiên Lăng giật mình.

"Không tệ." Ám vệ kiêu ngạo ưỡn ngực, chúng ta quả thực rất có năng lực.

Tần Thiếu Vũ lật qua hai trang, sau đó nhíu mày nói, "Vợ của Vương thợ may cùng Lý thợ may yêu đương vụng trộm, việc này cũng cần các ngươi đi thăm dò?"

Thẩm Thiên Lăng bị sặc nước trà.

Ám vệ chấn kinh, tập thể nghiêng qua nhìn, rồi nhanh chóng từ trong ngực lấy ra một xấp giấy khác, lại nhanh chóng đem thứ trong tay Tần Thiếu Vũ đổi lại, vô tội cười xán lạn nói, "Lấy nhầm lấy nhầm, cái này mới đúng."

"Vậy cái vừa rồi là cái gì?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Ám vệ khụ khụ nói, "Cũng là từ miệng dân chúng nghe được, vì mấy lời khách sáo là không thể thiếu nên chúng ta còn cùng họ tán gẫu mấy chuyện thiên Nam địa Bắc, dù sao cũng không thể vừa gặp liền hỏi thẳng vấn đề."

"Cái này cũng đúng." Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nhưng vẫn thực khó hiểu, "Vậy vì sao còn phải ghi lại?"

Ám vệ: ...

"Nói!" Tần Thiếu Vũ thanh âm nghiêm khắc.

Cung chủ thật là phi thường hung. Ám vệ đành phải nói, "Tương lai tìm cơ hội viết thành cố sự, bán cho lão bản tiệm sách."

Thẩm Thiên Lăng: ...

Chấp hành nhiệm vụ đồng thời còn không quên làm giàu, các ngươi thật không hổ là xuất thân từ Truy Ảnh Cung.

Tần Thiếu Vũ lật lật xấp giấy trong tay, sau đó nhân tiện nói, "Hàng năm đều có ngươi mất tích?"

"Vâng." Nói đến chuyện này, ám vệ thu lại vẻ mặt trêu đùa, "Liên tục bảy năm, tính ra hàng năm cũng phải có ba năm nam tử trưởng thành mất tích."

"Có báo quan không?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Ám vệ lắc đầu, "Báo thì có báo, quan phủ cũng xác thực có phái người tra xét, mỗi lần đều là làm rần rộ mà không có kết quả, tra một đoạn thời gian thì không giải quyết được gì hết, dân chúng cũng từng tự mình thành lập tổ đội vào trong núi tìm, nhưng cũng không thu được bất kì kết quả nào. Sau này không biết bắt đầu từ khi nào, trong thành lại nổi lên một tin đồn, nói mấy nam tử biến mất bởi vì vô ý đắc tội với Hà Bá, nên mới bị kéo vào hồ sâu không đáy."

"Như vậy cũng có thể tin?" Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.

"Công tử đừng nói, sau khi chuyện này được đồn ra, người nhà của những nam tử biến mất đều cẩn thận hồi tưởng lại, hầu như đều có thể tìm ra nguyên nhân đắc tội với Hà Bá, vì thế mọi người đều kinh sợ đi vào miếu thắp hương, chỉ cầu người nhà ở dưới đó có thể sống an ổn một chút, không cần phải bị tra tấn." Ám vệ nói, "Tử Đồng trấn không tính phồn hoa, nhưng miếu Hà Bá lại cực kỳ kim bích huy hoàng, nghĩ đến hẳn cũng vì lí do này."

"Tâm ma quấy phá mà thôi." Tần Thiếu Vũ nói, "Dân chúng bên trong thủy trấn, mặc kệ là làm việc hay tán dóc đều ở tại bờ sông, ở trong nước tẩy vật bẩn cũng tính là đắc tội Hà Bá, trên bờ sông nói lời thô tục cũng coi như đắc tội Hà Bá, nếu cường ngạnh nói như thế, vậy ngày nào đó Lăng nhi không cẩn thận làm rơi một mảnh lá gói bánh chưng ở giữa sông, cũng có thể nói thành là đắc tội Hà Bá. Chỉ cần vắt óc suy nghĩ, thì sẽ luôn moi được một hai chuyện linh tinh."

"Đáng tiếc thời gian xảy ra quá lâu, không thể tra được ngọn nguồn lời đồn là đến từ đâu." Ám vệ nói, "Không thì có lẽ sẽ tìm ra được một ít manh mối."

"Cái này lưu lại ta từ từ xem." Tần Thiếu Vũ cầm xấp giấy trong tay đặt lên bàn, "Mấy ngày nay vất vả rồi."

Ám vệ lập tức tỏ vẻ không vất vả, nói chuyện phiếm gì đó rất sảng khoái!

Tiểu đồng bọn Nhật Nguyệt Sơn Trang mới là rất vất vả, ngày canh gác, đêm ra ngoài điều tra, quả thực nhịn không được muốn thêu cho bọn hắn một lá cẩm kỳ. (cẩm kỳ là cái tấm ở trên ngang ở dưới nhọn giữa có ghi chữ thường được tặng cho những người có công hoặc được khen thưởng)

Sau giờ cơm chiều, Thẩm Thiên Phong cũng xem xong một xấp tin tức kia.

"Thế nào?" Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.

"Tám chín phần có liên quan đến Bái Kiếm Sơn Trang." Thẩm Thiên Phong nói, "Bằng không có ai buôn người mà lại bắt thanh niên trai tráng."

"Hàng năm đều là vào tháng chín tháng mười mất tích." Tần Thiếu Vũ nói, "Năm nay lại là ngoại lệ."

"Bởi vì có chúng ta ở đây?" Thẩm Thiên Phong nhướn mày.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Hẳn là vậy."

"Có thể mấy nam tử mất tích này, chính là người rối đêm đó chúng ta nhìn thấy phải không?" Thẩm Thiên Lăng trong óc linh quang chợt lóe.

"Ta cũng nghĩ vậy." Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi y, "Tâm hữu linh tê."

Thẩm tiểu thụ cười híp mắt.

Diệp Cẩn không nói gì. Khi thảo luận chính sự cũng có thể tán tỉnh nhau, các ngươi có còn coi ai ra gì không?

"Ám vệ suốt đêm tìm kiếm, không có tin tức chú kiếm sư, cũng không có tin tức người rối." Thẩm Thiên Phong nói, "Thử suy nghĩ lại, có khả năng là Phong Vân Liệt vào tháng chín tháng mười hàng năm, đều sẽ xuống núi bắt nam tử trẻ tuổi, sau đó đem bọn họ biến thành con rối chú kiếm sư. Mà năm nay chúng ta không mời mà đến, khiến Phong Vân Liệt không thể tiếp tục dùng người rối đúc kiếm, nên đành phải tạm thời đóng cửa lò đúc, mới dẫn tới việc các đại môn phái liên tục tới cửa hối thúc."

"Không bằng ngày mai chúng ta thử thăm dò Phong Vân Liệt?" Tần Thiếu Vũ nói, "Nay chúng ta làm khách ở Bái Kiếm Sơn Trang, muốn tham quan chú kiếm thuật một chút cũng không có gì đáng trách."

"Ta đi." Diệp Cẩn nói.

"Ân." Thẩm Thiên Lăng gật đầu, tẩu tử của hắn mấy ngày nay nhàn đến lông cũng sắp dài, trừ bỏ đi bộ xung quanh thì chính là lăn qua lăn lại với cục bông, muốn đi tìm một ít chuyện vui cũng là bình thường.

"Phong trang chủ." Bên ngoài truyền đến thanh âm ám vệ.

Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nằm lại trên giường.

Tần Thiếu Vũ đứng dậy mở cửa, liền gặp bốn gia đinh ôm một đống hộp lớn đi vào, Phong Vân Liệt cũng tự mình ôm một cái.

"Trang chủ đây là ý gì?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Thẩm công tử ốm đau tại giường, tại hạ cũng rất lo lắng." Phong Vân Liệt nói, "Vì thế liền sai người tìm một ít thuốc bổ, cũng để công tử sớm ngày bình phục."

Tần Thiếu Vũ nói, "Trang chủ thật sự là quá khách khí."

"Chỉ cần có thể để công tử mau chóng khỏe lại, tốn thêm nhiều bạc cũng đáng." Những lời này của Phong Vân Liệt là phát ra từ nội tâm, hắn hiện tại chỉ cầu những người này mau đi một chút, cho dù là bỏ luôn một nửa gia tài hắn cũng cam nguyện.

"Đa tạ Phong trang chủ." Thẩm Thiên Lăng cũng tựa vào đầu giường suy yếu cười.

Phong Vân Liệt sau khi đưa đồ bộ dạng thân thiết nói hai câu, liền dẫn người cáo từ. Diệp Cẩn ở bên bàn xem qua mấy món dược liệu một chút, sau đó nhướn mày nói, "Lần này buôn bán lời rồi."

"Sao?" Thẩm Thiên Phong khó hiểu.

"Đều là dược bồi dưỡng thân thể tốt nhất, có tiền cũng không nhất định có thể mua được." Diệp Cẩn mở ra cái hộp nhỏ kia, "Đây là Khư Băng tán, bình thường đau đầu nhức óc ngửi một chút sẽ giảm hơn phân nửa, nếu mỗi ngày dùng một thìa, sức khỏe thân thể cũng tốt hơn rất nhiều."

Tần Thiếu Vũ cười nói, "Phong Vân Liệt lần này rất hào phóng."

"Muốn không hào phóng cũng không được." Diệp Cẩn đậy nắp lại, "Chúng ta ở đây một ngày, thì hắn thêm một ngày không thể mở lò đúc kiếm, đơn đặt hàng càng nợ càng nhiều, bây giờ chỉ là ba năm chưởng môn đến nháo, nếu tương lai có thêm mười hai mươi người cùng đến, chỉ sợ có nhiều bí mật hơn cũng giấu không được."

Thẩm Thiên Lăng ở trên giường cảm khái, người ta nói chủ cửa hàng quan trọng nhất chính là phải giao hàng đúng hạn, quả không sai a.

"Ngày mai ngươi định đi tìm hắn nói cái gì?" Thẩm Thiên Phong hỏi.

"Chuyện đương nhiên, nói thẳng là được, tất nhiên không cần vòng vo." Diệp Cẩn nói, "Giống như có người đến Quỳnh Hoa Cốc làm khách, muốn tham quan dược điền là chuyện rất bình thường, chẳng lẽ ta còn có thể cự tuyệt."

Tần Thiếu Vũ cười nói, "Chưởng môn đến hối hàng đến một người phải tiếp một người, mà ngươi còn muốn chạy tới giúp vui, ngày mai sợ là hắn sẽ rất đau đầu."

Thẩm tiểu thụ tiếc nuối thở dài, không thể tự mình tham dự loại hành động này thật phi thường đáng tiếc.

Như Tần Thiếu Vũ dự đoán, giữa trưa ngày hôm sau, sau khi Phong Vân Liệt vừa đuổi được một vị chưởng môn đến hối kiếm, đang ngồi ở bên cạnh bàn uống trà lạnh hạ hỏa, thì đột nhiên thấy Diệp Cẩn ôm Tiểu Phượng Hoàng đi đến.

"Diệp cốc chủ." Phong Vân Liệt vội vàng đứng lên, "Tìm ta có việc?"

"Kỳ thật cũng không phải chuyện lớn gì." Diệp Cẩn cười cười, "Rảnh rỗi không có việc gì, muốn đi xem chú kiếm thất trong sơn trang một chút, không biết có thể hay không?"

Phong Vân Liệt nghe vậy có chút sửng sốt, "Cốc chủ muốn xem đúc kiếm?"

"Đúng vậy." Diệp Cẩn xoa xoa Tiểu Phượng Hoàng, "Chú kiếm thuật của Bái Kiếm Sơn Trang nổi tiếng thiên hạ. Nếu đã đến đây, tất nhiên phải xem qua một lần."

"Chíp!" Cục bông ngẩng đầu, cũng hướng Phong Vân Liệt kêu chíp chíp.

Phong Vân Liệt sắc mặt khó xử nói, "Chuyện này sợ là không ổn."

"Vì sao?" Diệp Cẩn khó hiểu, "Hay là sợ ta học trộm cơ mật?"

"Tất nhiên không phải." Phong Vân Liệt nhanh chóng nói, "Diệp cốc chủ làm người quang minh lỗi lạc, sao có thể làm ra chuyện đáng khinh như thế."

"Vậy thì vì sao?" Diệp Cẩn hỏi đến cùng.

"Chíp." Tiểu Phượng Hoàng cũng oai đầu, rất phối hợp.

Phong Vân Liệt nói, "Quy củ tổ tông truyền xuống là như thế, lúc đúc kiếm trừ bỏ người trong nhà cùng chú kiếm sư, ngoại nhân nhất định không được ở đó, mong cốc chủ lượng thứ."

"Thì ra là như vậy." Diệp Cẩn giật mình.

"Thật không đúng rồi." Phong Vân Liệt ở trong lòng đổ mồ hôi lạnh.

"Vậy quên đi, là ta lỗ mãng." Diệp Cẩn cũng không dây dưa nhiều, ôm Tiểu Phượng Hoàng định rời đi.

"Chíp!" Cục bông rất sốt ruột, bởi vì nó vừa mới chuẩn bị triển lãm cho Phong Vân Liệt xem kỹ năng mới một chút, liền bị tàn nhẫn ôm đi !

"Diệp cốc chủ." Phong Vân Liệt gọi hắn lại.

"Trang chủ có chuyện?" Diệp Cẩn quay đầu.

"Chíp." Cơ hội mất mà lại được, Cục bông nắm chặt thời gian từ trong lòng Diệp Cẩn cọ ra ngoài, triển khai hai cánh nhỏ lảo đảo bay lên giữa không trung, đôi mắt tiểu hắc đậu sáng ngời hữu thần nhìn Phong Vân Liệt!

"Tại hạ muốn hỏi, Thẩm công tử phải bao lâu nữa mới có thể hồi phục như cũ?" Phong Vân Liệt hỏi thử.

"Chíp!" Cục bông liều mạng vỗ cánh, bởi vì nó sắp trụ không nổi —— sao còn không khen ngợi rồi sờ sờ ta một chút a, thật là phi thường sốt ruột.

"Có dược liệu đêm qua Phong trang chủ đưa tới, hẳn là sẽ nhanh." Diệp Cẩn nói.

Phong Vân Liệt nhất thời nhẹ nhàng thở ra.

"Chíp!" Cục bông thẳng tắp rơi tự do.

Diệp Cẩn đưa tay tiếp được nó, sau đó nói, "Ước chừng hai tháng sau sẽ tốt lên."

Phong Vân Liệt thiếu chút nữa hộc máu. Sao còn lâu như vậy hả?

"Bất quá loại chuyện này cũng không nói chính xác được." Diệp Cẩn lại nói, "Nói không chừng ba năm ngày thì sẽ khỏi hẳn, dù sao cũng là tâm bệnh, nếu có Thiếu Vũ ở một bên dốc lòng chăm sóc, Lăng nhi trong một đêm có thể bình phục cũng không phải không có khả năng."

"Vậy là tốt rồi." Phong Vân Liệt đè trái tim đã nhảy lên cổ họng xuống một chút.

"Trang chủ còn có chuyện khác?" Diệp Cẩn hỏi.

"Không có." Phong Vân Liệt lắc đầu, "Trong trang còn một số việc chưa xử lí xong, không thể bồi cốc chủ đi dạo xung quanh, mong Diệp cốc chủ thứ lỗi."

"Trang chủ đừng khách khí." Diệp Cẩn sau khi cùng hắn chào từ biệt, ở lại trong viện chọt chọt Cục bông.

"Chíp..." Cục bông đem đầu chôn trong cánh, phi thường bị đả kích.

Diệp Cẩn bật cười, xoa xoa thân hình tròn vo của nó.

"Kết quả thế nào?" Sau khi Diệp Cẩn trở về, Thẩm Thiên Phong liền hỏi.

"Như trong dự kiến." Diệp Cẩn nói, "Lấy ra lời dặn tổ tiên áp ta, nói không thể có ngoại nhân ở đó."

"Ta ngược lại có một chủ ý." Thẩm Thiên Lăng đột nhiên nói.

"Cái gì?" Tất cả mọi người nhìn y.

"Chúng ta tất nhiên không có cách nào bức Phong Vân Liệt mở lò đúc kiếm ra, nhưng các môn phái mua bảo kiếm từ Bái Kiếm Sơn Trang thì có thể." Thẩm Thiên Lăng nói, "Dựa theo tin tức mấy ngày trước có được, lượng sinh ý của Bái Kiếm Sơn Trang không tính nhỏ, trừ bỏ những đơn hàng quá hạn bị khất nợ, hẳn còn có rất nhiều đơn đặt hàng đã thu tiền, nhưng còn chưa tới ngày giao hàng."

"Không sai." Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Năm đó Truy Ảnh Cung đặt hàng ở Bái Kiếm Sơn Trang, cũng là đặt trước một năm, hơn nữa trước đó còn đưa hết bạc một lần."

"Chúng ta không ngại truyền tin tức ra ngoài." Thẩm Thiên Lăng nói, "Cứ nói Bái Kiếm Sơn Trang đã xảy ra vấn đề, hiện tại không thể đúc kiếm, hơn nữa về sau cũng vĩnh viễn không có khả năng mở lại lò đúc, bằng không cũng sẽ không khất nợ nhiều đơn đặt hàng như vậy. Tin tức này một khi truyền ra giang hồ, tất cả những môn phái đã đặt bảo kiếm từ Bái Kiếm Sơn Trang ắt hẳn đều sốt ruột, đến khi mấy chục môn phái cùng đến đây đòi nợ, Phong Vân Liệt muốn không nói rõ cũng không được."

Tần Thiếu Vũ xoa xoa khuôn mặt y, "Chủ ý này không tệ."

"Các ngươi ngược lại là càng ngày càng giống." Thẩm Thiên Phong cũng bật cười, "Loại chủ ý này, trừ bỏ Truy Ảnh Cung cũng không ai có thể nghĩ ra."

Ám vệ trên nóc nhà rất kiêu ngạo.

Không sai, chúng ta chính là cơ trí linh mẫn lãnh khốc như thế.

Trước sau như một, chưa bao giờ thay đổi.

Nếu luận về khả năng truyền rải tin đồn, Truy Ảnh Cung nếu xếp thứ hai, thì không ai có thể xếp thứ nhất. Vì thế ban đêm, mọi người đốt đèn thức trắng, suốt đêm viết ra một cố sự phi thường cảm động khúc chiết phức tạp rung động.

Khái quát thành tiêu đề chính là 'Sơn trang hiu quạnh, sừng sững trăm năm kia, tuy trải qua mưa gió, những cuối cùng vẫn không địch lại hồng nhan như đao' thập phần hấp dẫn.

Trong quán trà dưới núi, vài tiểu đệ tử vừa gia nhập giang hồ đang cắn hạt dưa, đột nhiên nghe được mọi người bên cạnh đang thảo luận về Bái Kiếm Sơn Trang, vì thế nhanh chóng kéo ghế qua ngồi ké.

"Nghe nói tiểu thiếp của Phong trang chủ cùng chú kiếm sư cấu kết, ý đồ thôn tính gia sản lại bị Phong trang chủ phát hiện, vì thế cá chết lưới rách, dùng thuốc nổ hủy cả tòa chú kiếm diêu." Dân chúng Giáp nói không ngừng nước bọt văng tung tóe, nói giống như lúc đó mình đang có mặt ở hiện trường.

"Đúng vậy." Dân chúng Ất cũng thở dài, "Chỉ là đáng tiếc cho chú kiếm diêu này, sợ là không bao giờ có thể trùng kiến."

"Ta cũng nghe nói." Dân chúng Bính nói, "Chú kiếm diêu này là do tổ tiên của Bái Kiếm Sơn Trang hao hết tâm huyết thiết kế, cực kỳ tinh xảo như điêu khắc của trời, cho nên mới có thể tạo ra tuyệt thế bảo kiếm. Đáng tiếc hiện tại bản vẽ đã sớm thất truyền, lò đúc lại bất hạnh bị nổ sập, tương lai Bái Kiếm Sơn Trang chỉ sợ không có biện pháp đúc kiếm nữa."

Người xung quanh cũng lập tức bẻ cổ tay, dù sao nhân duyên của Phong Vân Liệt ở Tử Đồng trấn coi như không tệ, không chỉ là hàng năm đều sẽ bố thí cháo, còn tự mình tu kiến miếu Hà Bá, cũng không có bá đạo phỉ khí như người trong giang hồ thường thấy, nay gặp phải biến cố kinh thiên như thế, tất nhiên cũng phải có chút đồng tình.

Mà dân chúng ở đầu này thì vừa thở dài vừa đồng tình, còn giang hồ ở một đầu khác thì đã như sấm nổ.

Bái Kiếm Sơn Trang là chú kiếm danh gia, bởi vậy giá của bảo kiếm cũng cực kỳ cao, giá một thanh cơ hồ có thể ở mấy cửa hàng thợ rèn phổ thông mua được tám chín xe. Mặc dù như thế, các môn phái giang hồ cũng xua như xua vịt mà đến, lập tức tỏ vẻ muốn có được bảo kiếm của chú kiếm sơn trang để lấy làm vinh quang. Một là vì chất lượng thực sự thượng cấp, tài chất hoàn mỹ thổi một sợi lông vào cũng bị chém đứt, hai là cũng vì để khoe của, cầm một thanh kiếm như vậy cảm thấy rất hãnh diện! Giống như lời Thẩm tiểu thụ đã nói, đồ án trên vỏ kiếm của Bái Kiếm Sơn Trang, cơ bản có thể sánh cùng với logo của thương hiệu Hermès ở xã hội hiện đại.

Vì để có được bảo kiếm, môn phái giang hồ bất luận lớn nhỏ giàu nghèo, thậm chí cho dù có nhịn ăn thì cũng phải đi mua, hơn nữa tâm niệm có thể sớm ngày lấy được. Cho nên có tưởng tượng ra được khi vừa nghe tin Bái Kiếm Sơn Trang đã không thể đúc kiếm được nữa, các vị chưởng môn lớn nhỏ trong lòng có bao nhiêu khiếp sợ —— thật giống như em gái mang theo trái tim thiếu nữ đợi hàng của Hermès một năm, nhưng bỗng nhiên được báo rằng thương trường đóng cửa, lão bản ôm tiền cùng cô em vợ chạy trốn, Hermès không còn nữa, lực sát thương quả thực kinh khủng a.

Thập phần tàn nhẫn.

"Nếu Phong Vân Liệt không cho một cái công đạo, chỉ sợ nơi này sẽ náo nhiệt hơn cả đại hội võ lâm." Trong Bái Kiếm Sơn Trang, Tần Thiếu Vũ bưng một chén chè, một bên đút cho Thẩm Thiên Lăng một bên tự mình ăn.

Thẩm tiểu thụ cười tủm tỉm đem khoai sọ nuốt xuống, đây chính là người mua lực lượng a!

"Ngươi đoán bước tiếp theo Phong Vân Liệt sẽ như thế nào?" Tần Thiếu Vũ hỏi y.

"Quản hắn sẽ như thế nào." Thẩm Thiên Lăng ôm chén chè uống nước đường, "Hắn hiện tại đối mặt không phải là chúng ta, mà là toàn bộ môn phái trên giang hồ, nếu đi sai một bước, thì có khả năng sẽ dao động căn cơ trăm năm của sơn trang."

Tần Thiếu Vũ nghiêng qua hôn nhẹ cánh môi y, "Lăng nhi của ta thật thông minh."

Thẩm tiểu thụ tự khen bản thân nói, "Khen thêm hai câu."

Tần Thiếu Vũ nghĩ nghĩ, "Eo rất mềm, lúc rên rỉ cũng rất êm tai."

Thẩm Thiên Lăng: ...

Vị thiếu hiếp này ngươi thật là vô phương cứu chữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net