Truyen30h.Net

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 55: Vì sao đang ở rất xa đột nhiên chạy đến Độ Kiếp tự!

baotieugianghoheliet

Thật ra thì cổ chân Diệp Cẩn bị thương, ban ngày cũng không cảm thấy có bao nhiêu ảnh hưởng, tóm lại gần đây cũng không có chuyện gì, tựa ở trên giường đọc sách hay tán gẫu, thời gian trôi qua cũng không mấy khó khăn. Nhưng buổi tối thì tương đối phiền toái, bởi vì người bên cạnh rất tỉnh táo, chỉ cần có một chút động tĩnh nhỏ sẽ tỉnh lại.

Tối hôm nay, trước khi ngủ Diệp Cẩn có hơi uống nhiều nước, vì vậy nửa đêm nằm mơ thấy bản thân tìm nhà xí khắp nơi, cuối cùng đột nhiên bừng tỉnh.

"Sao thế?" Thẩm Thiên Phong đem hắn ôm vào trong ngực.

"Nằm mơ" Diệp Cẩn hồi thần, " Nằm mơ thấy ngươi hạ lệnh, đem tất cả nhà xí trong Nhật Nguyệt sơn trang phá hủy ". Quả thực đáng giận.

Thẩm Thiên Phong :......

"Không thèm nghe ngươi nói nữa" Diệp Cẩn ngồi dậy, "Ta đi giải quyết vấn đề."

"Ta ôm ngươi đi." Thẩm Thiên Phong cũng cùng mang giày.

"Vì sao cần ngươi ôm." Diệp Cẩn mạnh miệng, "Lão tử tự mình đi!"

"Không nói ngươi không đi được." Thẩm Thiên Phong vuốt lông, sau đó muốn đem hắn ôm ngang lên.

Diệp Cẩn quen thói ngạo kiều, xoay người muốn tránh thoát tay của hắn, lại quên bản thân đang bị thương trong người, chân phải không cẩn thận đá trúng tường, thanh âm 'dát băng' truyền tới vô cùng rõ ràng.

"Tiểu Cẩn" Thẩm Thiên Phong nhất thời hoảng sợ.

Diệp Cẩn đau đến cũng hít khí lạnh, thiếu chút nữa ngất xỉu.

"Không sao chứ" Thẩm Thiên Phong vội vàng thắp sáng nến.

Vốn là vết thương cũ ở cổ chân chưa tan, trải qua chấn động vừa rồi lại lớn thêm một vòng, Thẩm Thiên Phong ngay cả đụng cũng không dám đụng, hơn nữa hỏi một vấn đề vô cùng ngu xuẩn, "Đau không?"

Diệp Cẩn :......

"Ta đi lấy thuốc giúp ngươi." Thẩm Thiên Phong nhanh chóng ý thức được sai lầm của mình.

"Trước đỡ lão tử đi nhà xí." Diệp Cẩn hữu khí vô lực.

Thẩm Thiên Phong nhanh chóng đem hắn ôm qua, vốn là tính đứng bên cạnh giúp đỡ hắn toàn bộ quá trình, kết quả như trong dự liệu bị một bàn tay đẩy ra cửa.

Sau khi trở lại trên giường, Diệp Cẩn sâu sắc cảm thấy bảb thân gần đây quá xui xẻo, vì vậy một bên để cho Thẩm Thiên Phong giúp mình bôi thuốc, một bên dùng chân còn lại đá đá hắn, "Ngươi có biết chỗ nào có chùa miếu nào thắp hương linh nghiệm không?"

"Gần đây sao?" Thẩm Thiên Phong suy nghĩ một chút, sau đó nói, "Độ Kiếp tự, cách nơi này ước chừng ba mươi ngày đường, cách Vương Thành cũng không tính xa."

"Vậy chúng ta ngày mai khởi hành." Ánh mắt Diệp Cẩn như là tình thế bắt buộc, "Lão tử nhất định phải đốt đèn thắp hương giải vận xui"

"Ngày mai?" Thẩm Thiên Phong nhíu mày, "Ít nhất phải đợi vết thương ở chân tốt hơn một chút."

"Lúc trước ta muốn đi, ngươi cũng nói như vậy, kết quả thì sao hả?" Diệp Cẩn thẳng tắp giơ chân lên.

Thẩm Thiên Phong :......

"Khi nào lên đường?!" Diệp Cẩn hai tay chống nạnh.

Thẩm Thiên Phong rất biết nghe lời, "Chiều mai."

Như vậy cũng không tệ lắm! Diệp cốc chủ ngạo kiều nằm xuống giường.

Thẩm Thiên Phong vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nhẹ nhàng giúp hắn xoa ấn cổ chân.

Trong giang hồ, người có uy tín nhất chính là minh chủ võ lâm, mà với minh chủ võ lâm còn uy tín hơn, dĩ nhiên là cha của minh chủ võ lâm ...... cùng phu nhân.

Vì vậy chiều hôm sau, mọi người liền trùng trùng điệp điệp rời khỏi Bái Kiếm sơn trang, một đường tiếp tục đi về phía Bắc. Thẩm Thiên Lăng cùng Tần Thiếu Vũ sau khi cưỡi ngựa một lúc, cảm thấy hơi mệt, vì vậy liền muốn đi tìm tẩu tử mình nói chuyện phiếm. Kết quả vén màn cửa xe ngựa lên, chỉ thấy tẩu tử hắn đang lười biếng nằm nghiêng trên đệm bông, một tay chống đầu, trên người còn đang đắp một cái chăn gấm. Mà ca ca hắn thì đang ngồi ở một bên bưng hoa quả, tùy thời chuẩn bị đút, quả thực trung khuyển đến không đành lòng nhìn thẳng.

"Sao vậy?" Thấy Trầm Thiên Lăng đến cửa không đi vào, Diệp Cẩn có chút buồn bực.

Thẩm tiểu thụ từ nội tâm phát ra lời nói, "Ngươi nghe qua Từ Hi chưa?"

Diệp Cẩn đáy mắt mờ mịt.

Chưa từng nghe qua là được rồi. Thẩm tiểu thụ vẻ mặt nghiêm túc, ngươi mà nghe rồi, ta nhất định sẽ bị đại ca đánh. Không sai, trên giang hồ mỗi người đều ca ngợi Thẩm minh chủ, nếu đã đánh đệ đệ thì nhất định sẽ không nương tay. Thẩm Thiên Lăng còn đỡ một chút, Thẩm Thiên Khiêm cùng Thẩm Thiên Phàm mới là thê thảm, trình độ gian khổ tuổi thơ có thể so với thiếu cung chủ hiện tại.

Mà trong Bái Kiếm sơn trang, Lục Yêu đang đút Phong Vân Liệt uống thuốc. Diệp Cẩn trước khi đi đã từng nói, tính mạng hắn nhiều nhất chỉ còn một tháng, nhưng cho dù là thế, Lục Yêu vẫn mỗi ngày tự tay sắc thuốc làm cơm, tận lực giúp hắn được thoải mái.

"Cần gì đối với ta như thế." Phong Vân Liệt thở dài.

"Đừng nghĩ lung tung." Lục Yêu giúp hắn lau nước vương trên khóe miệng, "Ta mang ngươi ra ngoài phơi nắng."

"Là ta hại ngươi." Phong Vân Liệt cười khổ, "Lúc trước nếu ta cố ý không đáp ứng hôn sự, ngươi hiện tại bây giờ sẽ có nơi để về."

"Sống ở đời, nào ai có thể biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra." Lục Yêu đỡ hắn ngồi lên giường, "Đã từng là vợ chồng, chăm sóc ngươi là bổn phận của ta, cũng là báo đáp ân tình ngày đó Lão trang chủ thay ta lo liệu hậu sự cho cha mẹ ta."

"Nếu trên đời này thật sự có Tu La địa ngục, ta nhất định sẽ cầu xin Diêm Vương gia, để Lục Yêu trọn đời bình an vui vẻ." Phong Vân Liệt đáy mắt khổ sở, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má nàng, "Không bao giờ gặp phải loại người như ta nữa."

"Đừng nói nữa." Lục Yêu quay đầu đi.

"Tương lai nhất định sẽ có người chăm sóc ngươi thật tốt." Phong Vân Liệt đem nàng ôm vào trong ngực, "Lần này qua rồi, hãy quên ta đi "

" Ân." Lục Yêu nhắm mắt lại, "Được."

"Lần sau tìm nam nhân, phải tìm một nam nhân đáng tin cậy một chút." Thân thể Phong Vân Liệt đã rất suy yếu, nhưng vẫn là muốn dùng sức muôn ôm chặt nàng, "Biết thương ngươi, tính tình tốt." Lục Yêu mặt chôn ở trong ngực hắn, gắt gao cắn môi dưới.

"Ta cũng không thể lưu lại thứ gì cho ngươi, bên trong sơn trang này có quá nhiều oan hồn, nếu ngươi không muốn, liền đốt đi." Phong Vân Liệt nói, "Giữa thư phòng có chôn hai rương hoàng kim, đủ để cho ngươi sống an nhàn dư dả, nhớ rõ phải mang đi "

"Còn ngươi thì sao?" Lục Yêu hỏi.

"Thiêu đi." Phong Vân Liệt lấy ngón tay giúp nàng vuốt lại tóc, "Tro cốt chôn ngoài phòng tân hôn của chúng ta, nơi đó có một gốc bạch lê hoa, hàng năm mùa xuân đều sẽ nở rất đẹp."

Lục Yêu đáp khẽ một tiếng, tựa vào trong ngực hắn nói, "Ta mệt rồi."

"Ngủ một lúc đi " Phong Vân Liệt cầm lấy thảm, nhẹ nhàng đắp lên trên người nàng.

Bầu trời nắng ấm, gió nhẹ phảng phất thổi vào mặt, rất là thoải mái.

Hai mươi ngày sau, Phong Vân Liệt trong mộng bình yên rời đi, Lục Yêu y theo di ngôn của hắn, đem tro cốt chôn ở dưới tàng cây bạch lê hoa, sau khi thủ linh cữu bảy ngày, liền một thân một mình trở về Vân Lam thành. Về phần Bái Kiếm sơn trang, triệt để bị niêm phong —— có Thẩm Thiên Phong cùng Tần Thiếu Vũ đích thân phân phó, trên giang hồ tất nhiên cũng không có ai dám đi tùy ý đến phá hoại.

Tin tức Phong Vân Liệt bỏ mình rất nhanh liền truyền khắp giang hồ, tất nhiên đám người Tần Thiếu Vũ cũng là người biết tin đầu tiên.

" Lục Yêu là một cô nương tốt." Thẩm Thiên Lăng nói, "Không biết tương lai ai sẽ cưới nàng."

" Nếu là cô nương tốt, tất nhiên sẽ có một đống người chờ lấy." Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn, "Không cho phép nhíu mày."

"Phong Vân Liệt trước khi chết, nhất định rất hối hận." Thẩm Thiên Lăng thở dài, dù sao người xấu đến đâu, trong lòng hẳn cũng có một chỗ sạch sẻ như tuyết, chưa từng bị thế tục lây dính qua.

"Hối hận thì sao?" Tần Thiểu Vũ nói, "Cũng chỉ có thể mong đợi kiếp sau có thể đầu thai đến một gia đình bình thường, không cần dây dưa đến giang hồ phiền toái này."

"Không liên quan đến giang hồ, là liên quan đến nhân phẩm a, thay vì hy vọng hắn đầu thai đến một gia đình bình thường, cũng không bằng hy vọng hắn kiếp sau có thể bình thản một chút " Thẩm Thiên Lăng nói "Ta và ngươi cũng đang ở trong giang hồ, không phải vẫn tiêu dao sung sướng sao."

"Cũng đúng." Tần Thiếu Vũ ngồi xuống trước mặt hắn, "Sắp đến Độ Kiếp tự rồi, nghe nói thắp hương rất linh nghiệm, ngươi có muốn hướng Bồ Tát cầu xin cái gì không?"

"Cầu xin tất cả mọi người đều khỏe mạnh an khang " Thẩm Thiên Lăng nói.

Tần Thiếu Vũ trong nháy mắt liền mất hứng, "Vậy ta thì sao?"

Thẩm Thiên Lăng nói, "Ngươi tính trong 'mọi người' "

"Ta sao có thể coi là ở trong 'mọi người' !" Tần Thiếu Vũ banh mặt hắn ra, "Ta là nam nhân của ngươi!"

Nam nhân thì sao! Thẩm Thiên Lăng rầm rì.

"Ngươi nhất định phải đem ta đơn độc liệt riêng ra." Tần Thiếu Vũ rất bá đạo.

"Vậy ngươi muốn muốn cái gì?" Thẩm Thiên Lăng tính tình rất tốt.

Tần Thiếu Vũ nói rất lưu loát, "kim thương bất ngã."

Thẩm Thiên Lăng đầu ong ong vang, ngươi có dám nói lại lần nữa không.

Tần Thiếu Vũ còn chưa ngại không đủ, vì vậy suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu, "Một đêm bảy lần."

"Ngươi tại sao không tự mình cầu." Thẩm tiểu thụ vẻ mặt ai oán, ai muốn hướng Bồ Tát cầu xin cái này a. Quả thật phiền phức mà.

Tần Thiếu Vũ nghiêm túc nói, "Bởi vì ta đã cầu rằng Lăng Nhi không nên làm được một nửa liền ngủ mất."

Thẩm Thiên Lăng :......

Nói nhảm, mệt mỏi như vậy ai có thể chịu được.

"Nhớ chưa?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Nhớ em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng một cước đem hắn đá ra xe ngựa.

Ám vệ không nhịn được ở trong lòng vỗ tay.

Phu nhân làm rất tốt !

Đáng đời a !

Phi thường tuyệt vời !

Mà ở bên trong một chiếc xe ngựa khác, Diệp Cẩn mặc dù vết thương ở chân đã không sao nữa, bất quá Thẩm Thiên Phong vẫn hận không thể khắp nơi ôm lấy hắn, chỉ sợ lại xảy ra ngoài ý muốn. Vì vậy ám vệ Nhật nguyệt sơn trang liền chính mắt thấy thiếu gia nhà mình khi thì lãnh khốc anh tuấn, khi thì già chuyện như mụ mụ nhập thể, cả người cũng sắp chịu không nỗi.

"Thiếu gia, Diệp cốc chủ, phía trước chính là Độ Kiếp tự." ám vệ nói, "Nhưng hôm nay hình như không mở cửa."

"Vì sao?" Diệp Cẩn nghe vậy khó hiểu, "Chùa miếu cũng sẽ đóng cửa sao?" Vậy chúng sinh chờ được phổ độ —— nói thí dụ như mình, phải làm sao a!

"Nghe nói là có khách quý." ám vệ nói, "Người của quan phủ cũng ở đây."

"Quan phủ?" Diệp Cẩn nghe vậy lập tức lùi về, "Vậy quên đi, chúng ta không đi thắp hương nữa."

"Lại sợ người khác gọi ngươi là Vương gia, đối ngươi ba quỳ chín lạy?" Thẩm Thiên Phong bật cười.

"Toàn thân ta đều nổi da gà." Diệp Cẩn lắc đầy, "Đang êm đẹp cần gì người khác phải quỳ lạy mình, may mắn là Sở Uyên muốn ta làm Tiêu Dao vương gia, nếu không chức quan to bằng trời ta cũng không làm."

"Nếu không chúng ta đến khách điếm nghỉ ngơi trước?" Thẩm Thiên Phong nói, "Sắc trời bây giờ cũng không còn sớm, muốn đốt đèn thắp hương cũng phải chờ sáng mai."

"Cũng được " Diệp Cẩn đúng là cũng có chút mệt mỏi, vì vậy hướng ngoài xe nói, "Vào thành trước đi."

Ám vệ đáp một tiếng, vừa mới chuẩn bị đánh xe vào thành, trước mặt lại đi tới vài thị vệ, chắn trước đoàn xe.

Thẩm Thiên Phong vén rèm xe lên đi ra ngoài, muốn xem một chút đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Thị vệ đồng loạt nói, "Tham kiến cô gia!"

"Cái gì!" Diệp Cẩn nháy mắt xổ lông, giận đùng đùng chui ra, vừa mới chuẩn bị tức giận một hồi, bên tai liền truyền tới một giọng nói mang theo ý cười, "Tiểu Cẩn"

Diệp Cẩn cương cứng tại chỗ, nghe được thanh âm thiếu ăn đòn này cũng biết người này là ai ......

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Những thị vệ lúc nãy kia đồng loạt quỳ xuống đất.

Quả nhiên không có nghe lầm...... Diệp Cẩn điều chỉnh tâm tình một chút, sau đó xoay người nhìn hắn ấm áp cười một tiếng, ngay sau đó liền tiến hành giai đoạn huynh đệ gặp lại thật cảm động sao ?

Tất nhiên là không, Diệp cốc chủ hai mắt phiếm hồng nghẹn ngào vô cùng này, vĩnh viễn cũng chỉ có thể tồn tại trong ảo tưởng của Sở Uyên.

Trên thực tế cho dù Diệp cốc chủ điều chỉnh tâm tình, cũng chỉ là từ tạc mao cao cấp biến thành tạc mao trung cấp, ngay cả sơ cấp đều không có đạt tới. Mặc dù Sở Uyên là hoàng đế nên cho hắn chút mặt mũi, Diệp cốc chủ không có tức giận gầm thét ra tiếng, nhưng vẫn lãnh diễm hừ một cái, liền xoay người trở về xe ngựa, một chữ cũng không nói !

Cô gia gì đó quả thật là rất đáng ghi hận mười ngày a.

Thẩm Thiên Phong có chút bất đắc dĩ, bất quá hắn sớm đã thành thói quen với phương thức hai huynh đệ kẻ nóng người lạnh này ở chung với nhau, vì vậy cũng không nói thêm cái gì.

"Hoàng thượng?" Thẩm Thiên Lăng cũng từ trong xe ngựa nhảy ra, ánh mắt rất bất ngờ, "Ngươi sao lại ở đây?"

"Tất nhiên là thắp hương." Sở Uyên cười cười, nghiêng người nói, "Chư vị đi đường mệt nhọc, không bằng vào phòng khách lại nói?"

Nếu vạn tuế gia đã tự mình mở miệng, như vậy cũng nên chừa cho hắn một chút mặt mũi. Thẩm Thiên Lăng vừa đi vừa nhỏ giọng nói, "Ta vẫn luôn cảm thấy gặp phải hắn hẳn là sẽ không có chuyện tốt."

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Ta cũng nghĩ như vậy."

"Ta cũng vậy." Diệp Cẩn ở xa xa quay đầu.

Thẩm Thiên Lăng chấn kinh, tẩu tử hắn đã luyện thành thuận phong nhĩ lúc nào?

"Là Thiên Phong đang nghe." Tần Thiếu Vũ nói, "Khoảng cách đối với hắn mà nói rất dễ dàng"

Thẩm Thiên Lăng :......

Đường đường là minh chủ võ lâm có một thân võ công, không đi trừ bạo an dân, lại giúp vợ mình đi nghe lén, loại chuyện này nếu bị truyền đi rất mất mặt rất xấu hổ đó có biết không.

Bên ngoài Độ Kiếp tự nhìn không lớn, nhưng bên trong hương khói rất nhiều, thậm chí ngay cả phòng khách đều có trên trăm gian. Tần Thiểu Vũ chọn một tiểu viện sạch sẽ sáng sủa, bên trong còn có xích đu, nhìn qua ấm áp lại trẻ thơ. Cục bông quả nhiên rất thích, đứng trên xích đu lắc lư kêu chíp chíp. Một đám ám vệ canh giữ một bên giúp nó đẩy đẩy, rất vui vẻ hòa thuận.

"Sở Uyên sao lại tới nơi này thắp hương?" Thẩm Thiên Lăng một bên pha trà một bên hỏi.

"Không biết, có lẽ là cầu duyên?" Tần Thiếu Vũ suy đoán.

Thẩm Thiên Lăng 囧囧 còn có thể vô duyên hơn nữa được không.

"Cũng không phải không có khả năng." Tần Thiếu Vũ nói, "Ngươi xem, Hoàng đế đều là tam cung lục viện, hắn đến nay vẫn độc thân, tất nhiên cô đơn tịch mịch."

"Quên đi, ta không nói chuyện với ngươi." Thẩm Thiên Lăng đối với nam nhân của mình hoàn toàn bỏ qua hy vọng.

Tần Thiếu Vũ lập tức lộ ra biểu tình. 'Ai nha.... tâm ta nát rồi'

"Giả bộ." Thẩm Thiên Lăng đưa cho hắn một chén trà, "Mộ Hàn Dạ cùng Hoàng Đại Tiên đâu?"

"Một đường đều theo sát chúng ta, bây giờ hẳn là ở phụ cận" Tần Thiếu Vũ nói, "Mộ Hàn Dạ là một người thông minh, trước khi Sở Uyên hạ chỉ triệu kiến, hắn sẽ không chủ động xuất hiện "

"Cái này tốt nha, tất cả mọi người tề tụ đủ." Thẩm Thiên Lăng nói, "Nói vậy mấy ngày sau sẽ có náo nhiệt."

"Sở Uyên chắc hẳn phải ở nơi này một khoảng thời gian." Tần Thiếu Vũ nói, "Lúc nãy vô tình nghe tăng nhân nói chuyện, muốn xây một chuồng ngựa mới cho Ngự lâm quân. Nếu thật sự chỉ tới thắp hương xong liền đi, cũng không đến mức xây dựng lớn như vậy."

"Hoàng gia rõ ràng có Hộ Quốc tự, sao lại chạy tới Độ Kiếp tự ở lâu dài " Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, "Huống hồ cách cũng không gần lắm, không giống với chuyện mà tính cách Sở Uyên sẽ làm."

"Tám chín phần lại là xảy ra chuyện." Tần Thiếu Vũ đem hắn ôm vào trong ngực, "Tới không đúng dịp a."

QUẢ! NHIÊN!CÓ! CHUYỆN !

Thẩm Thiên Lăng từ nội tâm phát ra tiếng thở dài.

Không thể yên lặng, thoải mái qua mấy ngày sao.

"Nếu ngươi lười quản, chúng ta liền ra ngoài ở." Tần Thiếu Vũ nói, "Cách đây không xa có một tòa Ôn Tuyền cung, người xuống cũng sẽ không chìm, Lăng Nhi có thể ngâm mình rồi phơi bụng nhỏ."

Thẩm Thiên Lăng đở trán.

Tại sao nghe qua lại ngu xuẩn như vậy.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net