Truyen30h.Net

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 62: Trên núi thành Bắc lại xuất hiện một thiêu thân mới!!

baotieugianghoheliet

Tuy nói đáp ứng giúp đỡ, nhưng Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng cũng không quá chú ý nhiều tới chuyện này, dù sao Truy Ảnh Cung cùng triều đình quan hệ vi diệu, làm được quá nhiều thì cũng không nghe được nhiều lời cảm ơn, ngược lại nếu Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn ở đó, Sở Uyên cũng sẽ không chịu thiệt.

Trong tự đều là món ăn chay, Thẩm Thiên Lăng ăn được hai bữa liền bắt đầu ghét mấy món thanh đạm. May mắn là có rất nhiều tửu lâu trong Tử Nhai Thành, lại là nơi giao thông trọng yếu, sơn hào hải vị luân phiên thay đổi, cũng có thể mỗi ngày ăn mỗi thứ khác nhau.

"Trưa hôm nay ăn cái gì nha?" Thẩm Thiên Lăng hỏi Tần Thiếu Vũ.

"Còn phải xem biểu hiện của ngươi." Tần Thiếu Vũ không để ý mà lật sách.

Thẩm Thiên Lăng giận, "Cái này còn phải xem biểu hiện của ta?"

"Tất nhiên." Tần Thiếu Vũ đặt sách xuống, "Nếu biểu hiện ngươi tốt, thì chúng ta đi ngay ăn thịt nướng uống rượu Dương Mai."

"Biểu hiện không tốt thì sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ đạo, "Ăn bánh bao cùng củ cải muối."

Thẩm Thiên Lăng :......

Ngươi ngược đãi ta.

Tần Thiều Vũ hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay.

Thẩm Thiên Lăng bỉu môi ngoan ngoãn đi qua, suy nghĩ một chút lại nghiêm túc nói, "Hôn xong thì có thịt nướng ăn, đúng không?"

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, kéo hắn vào trong ngực hung hăng hôn một cái, liền dẫn người ra khỏi tự —— Về phần cục bông, từ sáng liền bị ám vệ mang đến phía sau núi cùng nhau nướng thịt bò, cuộc sống quả thực sung sướng.

Trong thành vẫn như cũ có rất nhiều người, dọc đường không ngừng có quán hàng rong nhỏ nhiệt tình loại đưa các loại điểm tâm, không khí vô cùng vui vẻ hòa thuận, vô luận là người đốn củi hay là người bán hoa, nhìn qua cũng rất là sung túc an ổn, âm thanh đọc sách loáng thoáng trong học đường, tiếng thét to không ngừng vang lên bên trong trà lâu thét, Thẩm Thiên Lăng cầm tay Tần Thiếu Vũ, thấp giọng nói, "Ta cảm thấy Chu Giác nhất định sẽ không thành công."

"Đó là tất nhiên."Tần Thiếu Vũ cười cười, "Có chúng ta ở đây."

"Lúc trước ta cảm thấy là bởi vì có chúng ta ở đây." Thẩm Thiên Lăng nói, "Bây giờ lại cảm thấy không chừng không có chúng ta, Hoàng thượng cũng chưa chắc không thể giải quyết. Hắn có thể sẽ chịu thiệt có thể sẽ bị thương, nhưng đến cuối cùng thiên hạ này vẫn là của hắn."

"Nga?" Tần Thiếu Vũ nhướng mi, "Vì sao?"

"Bởi vì hắn có dân tâm." Thẩm Thiên Lăng nói, "Vân Lam thành có ngươi cùng Ôn đại nhân, sung túc an ổn cũng là chuyện thường. Nhưng thiên hạ này rất rộng lớn, chúng ta một đường đi tới, dọc đường đi ngang qua vô số thôn lạc thành trấn, mỗi một nơi dân chúng bất kể giàu nghèo, ít nhất cũng có được an ổn thật sự. Không cần lo lắng sẽ có chiến loạn, thậm chí cũng không phải lo lắng sẽ có thiên tai, bởi vì mọi người biết Sở Uyên là hoàng đế tốt, nếu là có chuyện xảy ra, tất sẽ có triều đình ra mặt giúp đở, mỗi ngày cũng không đến mức sống không nổi."

"Quên mất? Khoảng thời gian trước vừa mới giải quyết xong Tiền Mãn Mãn." Tần Thiếu Vũ nói, "Trước khi chúng ta đến Lưu Sa thành, người dân nơi đó chưa chắc mỗi ngày được an ổn."

"Không giống nhau." Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, "Tham quan ô lại là vấn đề mà mỗi cá triều đại đều sẽ có. Dân chúng Lưu Sa thành tự mình cũng nói, mỗi ngày đều mong đợi triều đình có thể phái một vị quan phụ mẫu khác đến. Điều này nói lên bọn họ chẳng qua là bất mãn Tiền Mãn Mãn, nhưng đối với Sở Uyên không có câu oán hận nào."

"Được rồi." Tần Thiếu Vũ nhéo chóp mũi hắn, trêu ghẹo nói, "Đã như thế, chúng ta cũng không cần giúp Sở Uyên nữa, không thì trước đi du sơn ngoạn thủy đi? Cũng vui vẻ lại an nhàn tự tại."

"Không được." Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, "Chuyện đáp ứng rồi thì phải làm."

"Phải không?" Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm.

"Đáp ứng vào lúc XX sẽ không tính! " Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng đánh tan âm mưu của hắn, "Bởi vì vào lúc đó ta bị choáng." Thật sự là thập phần cơ trí.

Nếu không phải là đang trên đường lớn, Tần Thiếu Vũ cơ hồ muốn đem hắn ôm vào trong ngực hung hăng hôn một cái —— biểu tình này thật sự là khiến người thương yêu.

Nhìn hai người ở trên đường thân mật thì thầm to nhỏ, dân chúng cũng cảm giác bản thân chiếm được tiện nghi! Sau khi đi chợ về kể lại cho mấy người trong thôn, nhất định sẽ được hâm mộ điên cuồng. Quả thật chỉ nghĩ một chút thôi cũng nhịn không được muốn run rẩy.

Vốn là không khí hài hòa đến không thể hài hòa hơn, đầu đường lại đột nhiên truyền tới một trận gào thét. Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên chính là chẳng lẽ trên đường gặp phải fan não tàn điên cuồng —— phải biết rằng chuyện như thế trước đây cũng không phải chưa từng phát sinh qua a, đang êm đẹp đi trên đường, đột nhiên có một người liều mạng lao ra muốn sờ tay của mình, bị ám vệ đánh một trận cũng vẫn như cũ rất cố chấp, thậm chí còn có thể dùng đến loại từ ngữ cao cấp như "Chết không có gì đáng tiếc" này, khiến người ta thập phần không rõ trong đầu hắn đến tột cùng đang suy nghĩ gì.

Lần này ám vệ không có theo tới, nếu đổi lại là nam nhân của hắn ra tay vậy cũng không khỏi có chút thảm thiết, vì vậy Thẩm tiểu thụ đang suy nghĩ có nên rời đi trước hay không, thì những người đó lại đột nhiên rướn cổ rống, "Có người chết a!"

Lời vừa nói ra, tất cả dân chúng đều kinh ngạc một lúc, thậm chí ngay cả CP quốc dân cũng không tiếp tục vây xem, mà là đồng loạt nghiêng đầu nhìn về phía đám người kia.

"Trên núi thành Bắc, có ...... có hai ...... người chết a." Cầm đầu nhóm người là một người trẻ tuổi đang thở hồng hộc, nhìn cách ăn mặc giống như là một thư sinh.

"Vương đại phu, ngươi chậm một chút." Lão bản quán trà bên cạnh giúp hắn thuận khí, "Ai chết?"

"Trên núi." Người trẻ tuổi run cầm cập uống hai chén nước, rốt cục cũng chậm rãi nói một câu, "Có hai cỗ thi thể không đầu !"

Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày, cùng Tần Thiếu Vũ nhìn nhau một cái.

Dân chúng lập tức cũng bị dọa sợ không nhẹ, vội vàng báo cáo cho bộ khoái tuần tra đích gần đó, mọi người lập tức đến huyện nha.

Tần Thiếu Vũ kéo Thẩm Thiên Lăng, cũng cùng nhau đi theo đến. Huyện lệnh nơi này tuy nói học thức so ra thua kém Ôn Liễu Niên, nhưng tóm lại cũng là xuất thân từ nơi giàu có đông đúc, gặp qua không ít chuyện đời, phá không ít án kiện, nên không tính là quan hồ đồ. Lần này vừa thấy hai người bọn họ cũng theo tới, tất nhiên càng không dám lười biếng, tỉ mỉ đem án kiện hỏi rõ ràng.

Người trẻ tuổi kia họ Vương, là con trai của lão bản y quán trong thành, sáng hôm nay, mang theo hạ nhân vào trong núi hái thuốc, bởi bì tuổi còn nhỏ nên nổi lên tâm ý muốn chơi đùa, nghịch ngợm leo lên cây đi móc ổ chim, lại không ngờ tới đang cách đó không xa lại thấy hai cỗ thi thể, bị dọa sợ đến nhất thời liền té xuống. Mấy hạ nhân lớn tuổi hơn một chút vốn dĩ là không tin tà ma, muốn đến gần xem một chút, lại không ngờ tới hai cỗ thi thể kia ngay cả đầu đều không có, vì vậy cũng bị dọa sợ đến tè ra quần, rồi mới chạy về báo quan.

"Thi thể không đầu?" Huyện lệnh nghe xong nhíu mày, "Gần đây trong thành tựa hồ không có người mất tích."

"Đại nhân tính xử trí thế nào?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Ta lập tức dẫn người đến mang thi thể về." Huyện lệnh nói, "Hơn nữa phái ra một đội nha dịch đến từng nhà hỏi, xem nhà ai có người mất tích."

Tần Thiếu Vũ nói, "Tại hạ có thể đi cùng đại nhân không?"

"Tất nhiên." Huyện lệnh vội vàng gật đầu, "Ta đây đi chuẩn bị, có Tần cung chủ ra tay tương trợ, là phúc khí lớn nhất của dân chúng bản thành."

Tần Thiếu Vũ cười cười, mang Thẩm Thiên Lăng ra ngoại viện trước chờ.

"Đi tới đâu cũng gặp chuyện không may." Thẩm Thiên Lăng thở dài.

"Trên đời này vốn là mỗi ngày đều có vô số chuyện phiền lòng." Tần Thiếu Vũ nói, "Ngươi tâm địa hiền lành, đi tới đâu cũng muốn quản, tất nhiên sẽ cảm thấy có nhiều chuyện. Nhưng nếu là đổi lại có vài người, chỉ cần không liên lụy tới mình, thì sẽ xem như không có chuyện gì, tất nhiên cũng sẽ không ngại phiền."

"Thấy rồi cũng không thể giả bộ như không thấy." Thẩm Thiên Lăng hướng bên trong huyện nha liếc nhìn, "Ngươi cảm thấy Huyện lệnh này làm người như thế nào? Ta cảm thấy hắn nói chuyện cùng làm việc có chút tương tự Ôn đại nhân."

"Lúc nghe được ta nguyện ý giúp một tay, biểu tình cao hứng phấn chấn kia đúng là cùng Ôn Liễu Niên giống nhau như đúc." Tần Thiếu Vũ nói, "Bất quá Ôn Liễu Niên tất nhiên sẽ không giống như hắn, nói vài câu nịnh hót linh tinh ' là phúc khí của dân chúng đã tu luyện được từ kiếp trước ' này."

"Ân." Thẩm Thiên Lăng gật đầu, "Cho nên ngươi nguyện ý cùng Ôn đại nhân làm bằng hữu, nhưng ngay cả hắn họ gì cũng lười hỏi."

Tần Thiếu Vũ bật cười, "Cho nên mới nói chỉ có phu nhân hiểu ta."

"Đó là tất nhiên." Thẩm tiểu thụ cực kì không khiêm tốn, "Trên đời này không ai hiểu rõ ngươi hơn ta."

Tần Thiếu Vũ nghiêm nghị gật đầu, "Đều cỡi sạch nhìn hết rồi, tất nhiên so với người khác hiểu rõ hơn chứ! "

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, nhấc chân đá đá hắn.

Không thể có thời điểm đứng đắn một chút sao.

Nha dịch rất nhanh đã kiểm kê xong, đoàn người ra khỏi Tử Nhai Thành, mang theo Vương đại phu dẫn đường, cùng nhau đi về ngọn núi ở thành Bắc.

"Tuy nói so ra kém Ôn Liễu Niên, bất quá cũng coi như là một quan tốt." Tần Thiếu Vũ nói, "Nhìn tư thế cỡi ngựa thì biết không phải là lần đầu tiên, dọc đường ánh mắt của dân chúng cũng không có kinh ngạc, hiển nhiên là vì hắn thường tự mình tra án, mà không phải giống với vài tên quan hồ đồ nào đó, trực tiếp giao cho nha dịch cùng ngỗ tác làm."

"Ân." Thẩm Thiên Lăng nói, "Bất quá nghe nói nơi này đã ba bốn năm không có ra xảy ra án mạng, lần này Hoàng thượng vừa đến thì nhảy ra xác chết không đầu, như vậy cũng đủ khiến hắn đau đầu một trận."

"Đại nhân, đến rồi." Thư sinh kia được nha dịch mang xuống, "Là ở phía trước."

Huyện lệnh tung người xuống ngựa, mang theo nha dịch vào cánh rừng.

"Chúng ta đi không?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Đột nhiên nhớ tới một chuyện." Tần Thiếu Vũ cúi đầu nhìn hắn.

"Chuyện gì?" Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

"Vốn là muốn dẫn ngươi ăn cơm, kết quả ra cửa liền gặp chuyện." Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo khuôn mặt của hắn, dở khóc dở cười nói, "Đói bụng lắm rồi phải không?"

"Cũng tới đây rồi, chẳng lẽ còn muốn mang ta đi ăn cơm." Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ ngực hắn, "Đến hiện trường nhìn trước rồi lại nói."

"Ngươi cũng muốn xem?" Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

"Ta không nhìn thi thể." Thẩm Thiên Lăng cầm tay của hắn, "Ta biết ngươi không muốn để cho ta nhìn những thứ đó, nhưng đến hiện trường vụ án nhất định sẽ phát hiện không ít dấu vết, ngươi đi có lẽ sẽ có phát hiện mới."

"Nói hay lắm, không cho phép ngươi nhìn." Tần Thiếu Vũ cùng hắn tay trong tay đi vào trong, lại thấy vẻ mặt nha dịch mờ mịt đi xung quanh tìm lung tung.

"Sao vậy?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Hồi Thẩm công tử, không thấy thi thể." Huyện lệnh có chút 囧, một bên Vương đại phu cũng rất buồn bực, "Thiên chân vạn xác, chúng..ta thật sự là phát hiện ở chỗ này."

"Đúng là ở chỗ này." Thẩm Thiên Lăng chỉ chỉ bụi cỏ, "Dấu vết cùng vết máu vẫn còn ở đó."

"Từ nơi này đến Tử Nhai Thành, đi bộ ước chừng một canh giờ, tuy nói cỡi ngựa tốc độ sẽ nhanh hơn, cũng không thể đi đường nhỏ, cũng phải tốn hơn nửa canh giờ." Tần Thiếu Vũ nói, "Từ khi phát hiện thi thể đến lúc trở về huyện nha báo án, rồi đến chúng ta chạy tới đây, nhiều nhất cũng không tới ba canh giờ, chung quanh đây nhưng có người giữ núi không?"

"Có thì có đó, nhưng là một lão nhân gia sáu mươi bảy mươi tuổi, hàng năm ở phía sau núi, rất ít đến nơi này." Huyện lệnh nói, "Trên núi này cũng không có thứ gì tốt để trộm, không cần thiết an bài quá nhiều người."

"Kỳ thật ở đây cũng không có dược liệu gì." Đại khái là chung quanh có nhiều người, lại có Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng ở đây, Vương đại phu cũng không sợ hãi như lúc trước nữa, "Cũng chỉ có một ít dược vật tầm thường, hơn nữa bởi vì ngày thường người đến người đi, cũng bị giẫm nát không ít."

"Nếu không có gì, vì sao lại có người đến người đi?" Thẩm Thiên Lăng nghe vậy khó hiểu.

"Ngọn núi này là đường tắt để ra khỏi thành." Tần Thiếu Vũ nói, "So với đi quan đạo thì nhanh hơn, chúng ta đều đi từ nơi này vào Tử Nhai Thành."

"Chẳng lẽ là có người nào ra khỏi thành, thuận tiện mang thi thể đi?" Thẩm Thiên Lăng suy đoán.

"Cũng có khả năng, bất quá không thể nói chính xác." Tần Thiếu Vũ nói, "Tốt nhất là tiếp tục điều tra một chút."

"Bản quan cũng nghĩ như vậy." Huyện lệnh gật đầu, phân phó nha dịch tiếp tục mở rộng phạm vi tìm tòi.

"Nơi này hẳn là mỗi ngày có rất nhiều người đi qua." Thẩm Thiên Lăng nói, "Mặt đường có không ít vết bánh xe, dấu chân ngựa."

"Ân." Tần Thiếu Vũ gật đầu, tiếp tục ở chung quanh xem xét tinh tế.

Thẩm Thiên Lăng đi bên cạnh hắn, bụng vang lên một chuỗi rột rột rột.

Tần Thiếu Vũ :......

Thâtm Thiên Lăng :......

"Đi thôi." Tần Thiếu Vũ buồn cười, "Đoán chừng phải hao tổn ở đây một lúc, trước mang Heo Con nhà ta đi dùng cơm."

"Không cần." Thẩm Thiên Lăng có chút 囧, "Một bữa không ăn tất nhiên sẽ đói, không tính là chuyện lớn gì."

"Sao có thể để cho vợ mình đói bụng." Tần Thiếu Vũ lắc đầu, "Nghe lời "

"Thật sự không sao mà." Thẩm Thiên Lăng xoay người muốn đi sâu vào trong rừng, lòng bàn chân lại trượt một cái, nếu không phải Tần Thiếu Vũ nhanh tay lẹ mắt ôm, suýt nữa đã ngã miệng ngậm đầy bùn.

"Tay chân vụng về." Tần Thiếu Vũ đem hắn đở đứng thẳng, "Có bị trật chân hay không?"

"Rõ ràng là bởi vì lá khô quá trơn." Thẩm Thiên Lăng lắc lắc chân, "Không sao."

Tần Thiếu Vũ đột nhiên đem hắn kéo vào trong ngực.

"Uy uy." Thẩm Thiên Lăng kháng nghị, "Không cần ở nơi này động tay động chân a."

"Có vài thứ không nên nhìn thì tốt hơn." Tần Thiếu Vũ nói, "Nếu không buổi tối lại chui vào lòng ta."

Thẩm Thiên Lăng lạnh run, "Ngươi thấy thi thể?"

Tần Thiếu Vũ "Ân" một tiếng, nhìn hai cỗ thi thể không đầu bị treo trên cây cách đó không xa —— gió thổi qua, hai cỗ thi thể lúc ẩn lúc hiện, làm cho xương cốt người ta cũng toàn thân phát lạnh.

"Rất đáng sợ?" Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn đem mặt chôn ở trong ngực hắn.

"Không hẳn, bất quá vẫn là không muốn để cho ngươi nhìn." Tần Thiếu Vũ đem thân thể hắn xoay qua chỗ khác, "Ngoan, không cho phép quay đầu lại."

"Ta không quay đầu lại." Thẩm Thiên Lăng rất nghe lời, "Đi tìm nha dịch đến đây đi."

Tần Thiếu Vũ gật đầu, mang hắn ra khỏi rừng rậm.

Nha dịch sau khi nghe được tin tức vội vàng chạy qua, một lát sau liền truyền tới tiếng kêu sợ hãi, hiển nhiên cũng bị dọa sợ không nhẹ.

"Lại gạt ta." Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ, "Còn nói không thể sợ."

"Bị người treo ở trên cây." Tần Thiếu Vũ nói.

"A!!! " Thẩm Thiên Lăng giật mình, "Ai lại làm loại chuyện như vậy."

"Chắc là kẻ điên." Tần Thiếu Vũ nói, "Tử Nhai Thành khắp nơi đều là Ngự lâm quân, chỉ sợ chuyện này sớm sẽ truyền tới tai Sở Uyên."

"Chuyến đi thắp hương này thật sự không an ơn." Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, "Hoàng đế cũng không dễ làm."

"Đi về trước đi." Tần Thiếu Vũ nói, "Ngày mai ta phái ám vệ tới đây điều tra xung quanh xem, nói không chừng có thể có phát hiện mới."

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, cùng hắn đi xuống núi. Huyện lệnh phái người mang hai cỗ thi thể không đầu kia, cũng một đường trở về huyện nha. Tin tức trên núi Thành Bắc phát hiện thi thể đã sớm truyền ra ở trong thành, tất cả dân chúng đều tụ tập ở trên đường suy đoán nguyên do xem là chuyện gì xảy ra. Nhìn thấy Huyện lệnh đại nhân vẻ mặt nghiêm túc trở về thành, một đoàn nha dịch sắc mặt cũng là vẻ thâm trầm, tự nhiên trong lòng không yên, hai mặt nhìn nhau, ngay cả nói cũng không dám lớn tiếng.

Xảy ra chuyện như vậy, Thẩm Thiên Lăng cũng không có nhiều tâm tình đi ăn thịt nướng, vì vậy Tần Thiếu Vũ ở bên đường mua vài cái bánh bao chay, lại mua chút đậu hũ chiên làm điểm tâm, mang theo cùng nhau trở về Độ Kiếp tự.

"Các ngươi cuối cùng trở về." Diệp Cẩn đang ở bên trong viện chờ, "Bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Trên núi hoang vu vắng vẻ lòi ra hai cỗ thi thể không đầu, ta cùng Lăng Nhi đúng dịp gặp phải người báo án, liền cùng quan phủ một đường đi trên núi." Tần Thiếu Vũ nói, "Hiện tại không có manh mối gù, thi thể vẫn còn ở huyện nha."

"Hoàng thượng biết chuyện rồi sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Tất nhiên." Diệp Cẩn gật đầu, "Ngự lâm quân ngày ngày ở trong thành tuần tra, bất kỳ một chút gió thổi cỏ động cũng sẽ trở lại bẩm báo. Bất quá Sở Uyên còn chưa có nhúng tay vào chuyện này, chỉ nói để cho quan phủ trước đi điều tra."

"Có chút kỳ quái, hung thủ tám chín phần không phải là người bình thường" Tần Thiếu Vũ nói, "Ra tay hung tàn, hơn nữa trong khoảng thời gian người phát hiện thi thể người chạy về thành báo quan này, không biết ai cư nhiên đem thi thể treo lên trên cây."

Diệp Cẩn giật mình, "Còn có chuyện như vậy?"

"Nếu ngươi muốn biết, có thể tự mình đến huyện nha xem một chút, Huyện lệnh sẽ rất hoan nghênh." Tần Thiếu Vũ nói, "Ta còn có chuyện, đến phòng bếp trước."

"Ngươi bây giờ đến phòng bếp làm gì?" Diệp Cẩn khó hiểu.

"Lăng nhi chưa ăn cơm." Tần Thiếu Vũ mang Thẩm Thiên Lăng đi ra ngoài, "Ta nướng cho hắn vài cái bánh bao."

"Tùy tiện ăn một chút là được." Thẩm Thiên Lăng vừa đi vừa nói, "Ta cũng không có khẩu vị."

"Bánh bao cũng nguội rồi." Tần Thiếu Vũ rất là kiên trì. Trong tự gần đây đang ức khổ trai giới, chỉ ăn hai bữa sáng chiều, buổi tối trừ bỏ bữa ăn của Sở Uyên, còn lại tất cả trù phòng đều không được nhóm lửa, cho nên ngược lại cũng thanh tĩnh. Tùy tiện tìm một cái bếp lò đốt lửa, Tần Thiếu Vũ đem bánh bao đặt ở trên vỉ sắt, bên cạnh thả đậu hủ chiên vào lò cách thủy hâm nóng.

Thẩm Thiên Lăng ngồi bên cạnh hoảng hốt, còn đang suy nghĩ hai cỗ thi thể không giải thích được xuất hiện ở trên núi kia.

Tần Thiếu Vũ gõ một cái lên đầu của hắn, "Hiếm khi ta nấu cơm, ngươi cư nhiên không nhìn?"

"Cái gì a." Thẩm Thiên Lăng hồi thần, có chút dở khóc dở cười.

"Đã nói không cho ngươi nghĩ đến chuyện này rồi." Tần Thiếu Vũ nói, "Chuyện như vậy mỗi ngày đều sẽ phát sinh, không đáng phải khổ sở."

"Ta không phải là khổ sở, người có mệnh, chỉ có thể hy vọng bọn họ đời sau có thể đầu thai tốt." Thẩm Thiên Lăng nói, "Ta chẳng qua là đang suy nghĩ nguyên nhân mà thôi."

"Cũng không phải là bộ khoái." Tần Thiếu Vũ đem bánh bao thổi nguội, "Được rồi, bắt đầu từ bây giờ trở đi chỉ có thể nghĩ đến ta."

"Ngươi có cái gì tốt mà nghĩ, hoàn toàn không có ưu điểm." Thẩm Thiên Lăng vô cùng không cho Tần thiếu hiệp mặt mũi, cầm bánh bao cắn một cái. Lớp da sau khi được nướng qua, có hương khí xốp giòn đặc thù, hơn nữa còn có củ cải trắng cùng đậu hủ làm thành nhân, mặc dù không có một chút thịt nào, nhưng lại ăn ra được hương vị rau dưa thuần túy."

"Ta biết nướng bánh bao." Tần Thiếu Vũ cường điệu.

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, "Được rồi, cái này coi là ưu điểm."

"Ta còn biết hâm nóng đậu hủ chiên." Tần Thiếu Vũ đem đĩa đưa cho hắn.

Thẩm Thiên Lăng rất sảng khoái, "Đây coi là ưu điểm thứ hai."

"Ta còn biết võ công." Tần Thiếu Vũ không ngừng cố gắng.

Thẩm Thiên Lăng nói, "Ân, cái thứ ba."

"Ta còn biết XX ngươi." Tần Thiếu Vũ nhéo khuôn mặt của hắn.

Thẩm tiểu thụ nghiêm túc nói, "Cái này xem như là khuyết điểm, vừa vặn triệt tiêu ba ưu điểm phía trước."

Tần Thiếu Vũ bật cười, đứng dậy muốn nấu cho hắn chén canh.

Thẩm Thiên Lăng cầm bánh bao đứng ở bên cạnh hắn, vừa tự mình ăn vừa đút cho hắn, hơn nữa mãnh liệt yêu cầu, "Ngươi đem mấy cái nhân rau cải này ăn hết đi, nhanh một chút."

Tần Thiếu Vũ rất nghe lời, a ô một ngụm nuốt trọn sau đó oán trách, "Cứng quá."

"Cứng mới cho ngươi ăn." Thẩm Thiên Lăng rất thẳng thắn, tự mình ăn đậu hũ còn dư lại.

"Heo con " Tần Thiếu Vũ bật cười, "Ngoan, qua bên kia giúp ta lấy chút muối, lọ này hết rồi."

"Ân" Thẩm Thiên Lăng đặt chén xuống, chạy tới lấy lọ muối, lúc trở về vô tình thấy đống rơm có chút không đúng, dùng chân đá đá, cư nhiên rơi ra tới một đống xương gà, vì vậy kinh ngạc một chút, nhìn với Tần Thiếu Vũ nói, "Không phải là người của chúng ta không coi Phật tổ vào mắt sát sinh đi?"

Tần Thiếu Vũ đi đến nhìn thoáng qua một cái, nói, "Vừa rồi nơi này như thế nào?"

"Rơm rạ che phía trên." Thẩm Thiên Lăng nói, "Bất quá có một đầu nhỏ màu trắng thoáng lộ ra, ta mới nhìn thấy."

"Dựa theo nguyên dạng, đắp trở về." Tần Thiếu Vũ từ trong tay hắn nhận lấy lọ muối, "Không phải là người của chúng ta."

"Vậy đó chính là người trong tự?" Thẩm Thiên Lăng sau khi đem xương giấu kỹ, giật mình nhỏ giọng nói, "Hòa thượng ăn thịt?"

"Cũng đã sớm nói ngôi tự này không phải là nơi thanh tĩnh, ăn thịt cũng không có gì kì lạ." Tần Thiếu Vũ bưng camh đi ra, "Người tu hành vốn nên kham khổ, nhưng người trong tự này một người so với một người càng tai to mập mạp, nào có nửa phần dáng vẻ của cao tăng đắc đạo."

"Cũng không sợ Phật tổ giáng tội." Thẩm Thiên Lăng chậc chậc.

"Con người một khi dính tới chữ 'tham', cái gì cũng sẽ làm." Tần Thiếu Vũ bưng canh, để Thẩm Thiên Lăng cầm bánh bao, hai người cùng nhau đi trở về."Không cần để ý, lần này coi như là Phật tổ không giáng tội, Sở Uyên hẳn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn."

Vừa dứt lời, ám vệ liền vội vã chạy tới, "Cung chủ, Hoàng thượng cho mời ngươi cùng công tử cùng nhau đến nghi sự."

"Còn có ai?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Diệp cốc chủ cùng Thẩm minh chủ, Thất Tuyệt Vương cũng mang theo Hoàng Đại Tiên tới." Ám vệ đạo, "Đều ở thư phòng."

"Đi nói cho Sở Uyên, thân thể Lăng Nhi không thoải mái." Tần Thiếu Vũ nói, "Chúng ta trễ một chút sẽ đến "

Ám vệ lĩnh mệnh rời đi, Thẩm Thiên Lăng nói, "Không tới xem sao?"

"Muốn đi, bất quá trước dùng cơm đi." Tần Thiếu Vũ mang hắn trở về phòng, "Buổi sáng ăn một chén cháo nửa cái bánh quy, vài đũa rau, buổi trưa cái gì cũng không ăn, giờ là buổi tối, vạn nhất đói đến ngất xỉu thì làm sao bây giờ."

Thẩm Thiên Lăng giật mình, "Ta buổi sáng ăn cái gì, ngươi sao lại nhớ rõ ràng như thế."

"Đây coi là cái gì, ta còn nhớ ngươi ba ngày trước ăn mì thịt bò, bỏ thêm bốn muỗng lớn tương cay." Tần Thiếu Vũ cười cười, "Tất cả mọi chuyện của ngươi ta đều nhớ."

Thẩm Thiên Lăng :......

Loại tình thoại này thỉnh thoảng khiến người ta rất khó cầm cự được.

"Khi mới tới Truy Ảnh Cung, ăn ớt xanh xào thịt còn sợ cay." Tần Thiếu Vũ giúp hắn múc canh ra, "Hiện tại thì tốt rồi, ba ngày không ăn cay liền quấy nhiễu ta."

"Ân." Thẩm Thiên Lăng cười híp mắt, "Cái này gọi là nồi nào úp vung nấy."

Tần Thiếu Vũ bật cười, "Ngươi ngược lại thật biết cách ẩn dụ."

"Nhanh ăn đi." Thẩm Thiên Lăng cầm bánh bao đưa cho hắn, "Sau đó chúng ta đến thư phòng xem một chút, Sở Uyên rốt cuộc muốn làm cái gì !"

"Sau khi chuyện lần này khi kết thúc, chúng ta nhất định phải đến hoàng cung tìm mấy món bảo bối." Tần Thiếu Vũ nói, "Nếu không sẽ lỗ vốn."

"Không sai." Thẩm Thiên Lăng gật đầu, "Còn phải chọn món đặc biệt quý hiếm!" Thật không hỗ là người từ Truy Ảnh Cung, phi thường tinh túy hiểu được cái gì mới là chiếm tiện nghi —— đó chính là không cầu lớn nhất, nhưng cầu quý hiếm nhất.

Quả thật không thể có mục tiêu theo đuổi hơn được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net