Truyen30h.Net

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 63: Một chuyện tiếp một chuyện!!!

baotieugianghoheliet

Đợi đến khi hai người dùng cơm xong, sắc trời đã trở tối. Bên ngoài gió Bắc thổi ô ô, Thẩm Thiên Lăng mới vừa đem cửa sổ mở ra khe hở nhỏ, lập tức liền bị lạnh đến run cầm cập, "Lạnh quá."

"Phương Bắc trở lạnh là chuyện chỉ trong một đêm. Huống hồ đã là mùa Đông." Tần Thiếu Vũ đi tới đóng cửa sổ lại, "Cẩn thận kẻo cảm lạnh."

"Ân." Thẩm Thiên Lăng xoa xoa mũi, vừa mở miệng còn chưa kịp nói, liền nhảy mũi ba cái liên tiếp.

Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, đưa tay thử nhiệt độ trên trán hắn, sau đó nói, "Sốt rồi! "

"Thật sao?" Thẩm Thiên Lăng đưa tay mình lên thử, "Ta cảm thấy bình thường mà."

"Không được, tối nay chúng ta không đi đâu hết." Tần Thiếu Vũ ấn hắn ngồi xuống mép giường, "Ta đi tìm Diệp Cẩn giúp ngươi lấy thuốc, uống xong thì nghỉ ngơi sớm."

"Ta thật không có ...... 'hắt xì' !" Thẩm tiểu thụ lau nước mũi. Sau đó thức thời ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Dường như là có chút choáng, đại khái là lúc hai người ở trên núi bị lạnh.

Một lúc sau, Diệp Cẩn bưng tới một chén thuốc, Thẩm Thiên Lăng sau khi uống xong liền chui vào ổ chăn, cảm thấy có chút thiên toàn địa chuyển (trời đất quay cuồng)

"Ngủ." Tần Thiếu Vũ tựa vào bên cạnh hắn, "Không được phép suy nghĩ nữa."

Thẩm Thiên Lăng hữu khí vô lực, lập tức nhớ đến cái gì gọi là bệnh tới như núi sập —— rõ ràng là vài canh giờ trước còn rất có tinh thần a.

Ám vệ rối rít ở ngoài phòng mãnh liệt khiển trách. Vừa đi ra ngoài một chuyến phu nhân cư nhiên ngã bệnh, cung chủ quả thật thất trách. Phạm phải sai lầm lớn bằng trời này, thật sự là phi thường đáng giá nước mắt giàn dụa đi Nam Hải đến trước mặt sư tôn thỉnh tội, hơn nữa còn phải chủ động thoái vị cho Thiếu cung chủ.

"Chíp !" Cục bông nằm trên nóc nhà, lười biếng đánh ngáp, móng vuốt bắt lấy một hạt châu chơi đùa.

Trong mắt ám vệ lóe lên ánh sáng sùng bái mù quáng. Thiếu cung chủ nhà ta quả nhiên uy phong, ngáp một cái có thể so với Hổ gầm Rồng ngâm!Cứ tiếp tục phát triển theo khuynh hướng này, tương lai tất nhiên có thể nhất thống giang hồ, nói không chừng còn có thể nhất thống tam giới!

Cảnh tượng trước mặt tốt đẹp như thế, chỉ nghĩ một chút thôi liền nhịn không được muốn kích động. Đến lúc đó chúng ta nhất định cũng có thể gà chó lên trời.

Một đêm này, Thẩm tiểu thụ tương đối khổ bức, mơ mơ màng màng một trận lạnh một trận nóng. Thẳng đến ngày hôm sau mới đỡ hơn được một chút.

"Chíp." Cục bông khéo léo nhảy lên giường, dùng đầu cọ cọ hắn.

"Ngươi tỉnh rồi." Thẩm Thiên Lăng cổ họng khàn khàn, đưa tay xoa nó.

Ánh mắt cục bông tràn ngập vẻ đồng tình, dùng móng vuốt áp lên lòng bàn tay của hắn.

"Còn khó chịu không?" Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.

"Ân." Thẩm Thiên Lăng cảm thấy xương có chút đau, "Đói bụng."

"Phòng bếp đã nấu cháo, lập tức sẽ đưa tới." Tần Thiếu Vũ đỡ hắn ngồi dậy, "Cũng sắp đến giữa trưa, không đói bụng mới kỳ quái."

"Những người còn lại đâu?" Thẩm Thiên Lăng hỏi, "Hôm nay trong viện thật yên tỉnh."

"Mộ Hàn Dạ tối hôm qua trở về rồi, Diệp Cẩn cùng Thiên Phong sáng sớm liền đến huyện nha." Tần Thiếu Vũ nói, "Tối hôm qua bọn họ cùng Sở Uyên hàn huyên tới khuya mới tan."

"Nói gì?" Thẩm Thiên Lăng giật mình, "Sao lại lâu như thế."

"Ngươi ngã bệnh, ta cũng không hỏi kỹ." Tần Thiếu Vũ nói, "Chỉ biết là liên quan tới chuyện thi thể không đầu, thời gian có chút kỳ quái, Thiên Phong cảm thấy có liên quan đến phản tặc."

"Càng ngày càng không biết Chu Giác đang suy nghĩ cái gì." Thẩm Thiên Lăng choáng đầu hoa mắt, cũng lười cẩn thận suy nghĩ, mặt chôn ở trước ngực hắn ũ rũ oán trách, "Khó chịu."

"Còn khó chịu?" Tần Thiểu Vũ khẽ nhíu mày, "Tối hôm qua ra một thân mồ hôi, còn tưởng rằng sáng nay sẽ khá hơn một chút."

"Ta ngủ thêm chút nữa." Thẩm Thiên Lăng một lần nữa chui vào chăn.

Tần Thiếu Vũ thử nhiệt độ trên trán hắn, cảm thấy tựa hồ lại nóng thêm một chút, vì vậy liền tính toán phái ám vệ đem Diệp Cẩn khiêng trở lại, ai ngờ vừa mới ra cửa liền thấy hắn cùng Thẩm Thiên Phong vội vã vọt vào tiểu viện.

"Lăng nhi đâu?" Diệp Cẩn thở hồng hộc, vẻ mặt có chút nóng nảy.

"Còn đang ngủ, vẫn không hạ sốt." Tần Thiếu Vũ cảm thấy không khí có chút không đúng, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta đến xem một chút." Diệp Cẩn không trả lời vấn đề của hắn, trực tiếp đi vào phòng ngủ.

"Hai cỗ thi thể kia có vấn đề." Thẩm Thiên Phong nói, "Sáng nay toàn bộ người trong huyện nha cơ hồ đều phát sốt, tiểu Cẩn đến kiểm tra qua, trên thi thể có độc tương tự với bệnh truyền nhiễm, bây giờ cả huyện nha đã bị Ngự lâm quân bao vây lại, mấy tiểu nhị trong y quán Vương gia cũng tạm thời vào ở huyện nha, để tránh bệnh dịch lan rộng."

Tần Thiếu Vũ trong lòng không yên, xoay người sãi bước vào phòng ngủ.

Thẩm Thiên Lăng thấy Diệp Cẩn vẻ mặt lo lắng bước đến, tự mình đưa cổ tay ra cho hắn bắt mạch.

"Thế nào?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Không có chuyện gì lớn." Diệp Cẩn thở phào nhẹ nhỏm, "Chỉ là tối qua ta không cẩn thận, ngươi nói là đi lên núi bị cảm lạnh, ta cũng không có xem kỹ, nếu không thì đã sớm uống thuốc, nói không chừng bây giờ đã khỏi."

"Rốt cuộc thế nào?" Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

"Ngươi không phải nhiễm phong hàn, mà là trúng độc." Diệp Cẩn nói, "Bất quá không cần phải lo lắng, Thiếu Vũ bình thường cho ngươi uống không ít thuốc bổ, vốn là không tệ, hơn nữa có dược ngọc hộ thể, điều dưỡng ba năm ngày là được."

Nghe được hắn nói không sao, tảng đá trong lòng Tần Thiếu Vũ cũng được hạ xuống, sắc mặt vẫn như trước rất khó coi.

"Ta đi trước giúp ngươi lấy thuốc." Diệp Cẩn bước ra ngoài.

Thẩm Thiên Lăng như lọt vào trong sương mù, "Ta vì sao lại trúng độc?"

"Là hai cỗ thi thể kia." Thẩm Thiên Phong ngồi bên cạnh hắn, "Trên thi thể bị người cố ý thả độc dược, ngươi không có nội lực, cho nên chỉ cần đến gần sẽ bị nhiễm phải."

Thẩm Thiên Lăng sau lưng có chút lạnh cả người.

"Cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi cho tốt." Thẩm Thiên Phong nói, "Ta đến chỗ Hoàng thượng báo lại chuyện này cho hắn, lát nữa lại đến thăm ngươi."

"Ân." Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nhìn hắn ra khỏi phòng, sau đó muốn chống thân ngồi dậy.

"Nằm xuống." Tần Thiếu Vũ ngăn hắn.

"Toàn thân đều đau, ta ngồi một lát." Cổ họng Thẩm Thiên Lăng có chút sưng.

Tần Thiếu Vũ giúp hắn lót kỹ đệm tựa, "Vừa rồi còn nói choáng đầu."

"Hiện tại không hôn mê." Thẩm Thiên Lăng nhéo chặc hai má hắn, "Mặt khổ qua."

Tần Thiếu Vũ cười cười, đáy mắt có chút bất đắc dĩ, "Ta không có bảo vệ tốt cho ngươi."

"Ân, trở về Truy Ảnh Cung quỳ ván giặt đồ." Thẩm Thiên Lăng tựa vào trong ngực hắn, "Quỳ hai cái."

"Quỳ hai mươi cũng không thành vấn đề." Tần Thiếu Vũ ôm lấy hắn, "Chỉ cần ngươi mau chóng khỏe lên là được."

"Diệp đại ca nói ta không sao, vài ngày nữa sẽ khỏi." Thẩm Thiên Lăng nói, "Những người còn lại đâu? Nếu ta ngã bệnh, vậy huyện lệnh cùng nha dịch, còn có vài tiểu nhị trong y quán kia nữa, hẳn là cũng chạy không thoát."

"Có Diệp Cẩn ở đó, hẳn là sẽ không phát sinh ra chuyện lớn gì." Tần Thiếu Vũ nói, "Vốn dĩ còn chưa xác định, hiện tại lại ầm ĩ như vậy, chỉ sợ đích thật là Chu Giác đang âm thầm giở trò quỷ."

"Ở trong thành rải ôn dịch, đúng là trong một khoảng thời gian ngắn có khả năng tạo ra hỗn loạn." Thẩm Thiên Lăng nói, "Chính là hắn vì sao không trực tiếp ở trong thành rải thuốc, mà muốn tìm hai cỗ thi thể treo ở nơi hoang vắng?"

"Không biết, cũng không tâm tư muốn biết." Tần Thiếu Vũ hôn lên trán hắn, "Chỉ cần ngươi mau chóng khỏe lại, ta mới có tâm tình làm chuyện khác."

"Ân, ta sẽ cố." Thẩm Thiên Lăng kéo tóc hắn, "Không cho phép ngươi bày ra vẻ mặt này nữa."

"Sau khi điều tra ra kẻ chủ mưu, ta sẽ đòi lại gấp mười lần từ trên người hắn." Tần Thiếu Vũ cầm tay hắn, tinh tế lau đi mồ hôi lạnh trên lòng bàn tay.

Một lát sau, Diệp Cẩn bưng thuốc bước vào, nhìn hắn uống xong sau đó lại ghim vài châm, Thẩm Thiên Lăng chỉ cảm thấy chóng mặt, rất nhanh liền ngủ.

"Không nghiêm trọng chứ?" Tần Thiếu Vũ vẫn không an tâm.

"Yên tâm, Lăng nhi không sao." Diệp Cẩn nói, "Hắn không có trực tiếp tiếp xúc với thi thể, độc trong người rất nhỏ. Chẳng qua là bên trong huyện nha, mấy nha dịch cùng ngỗ tác có chút nguy hiểm, ta chỉ có thể tận lực cứu trị."

"Huyện lệnh thì sao?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Hắn cũng trúng độc, ta đã khai thuốc." Diệp Cẩn nói, "Lăng nhi sở dĩ không có chuyện gì lớn, là bởi vì ngươi bình thường điều dưỡng rất tốt, nhưng độc lần này không thể khinh thường, trong một ngắn ngủi có thể đánh ngã mười mấy người thanh niên khỏe mạnh. Nghiêm trọng hơn nữa, nói không chừng còn sẽ mất mạng."

"Chỉ sợ bên trong thành rất nhanh sẽ lâm vào khủng hoảng." Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, "Xem như chúng ta muốn giữ bí mật, nhưng người hạ độc khẳng định không muốn như vậy. Thi thể không đầu cộng thêm huyện nha bên ngoài là Ngự lâm quân. Dân chúng không tin cũng phải tin. Đến lúc đó chuyện ôn dịch được truyền ra, có thể xem như là cho Sở Uyên một vấn đề khó khăn không nhỏ. Nếu hắn lúc này vội vàng rời khỏi Tử Nhai Thành, liền tương đương với vứt bỏ, không để ý dân chúng, sẽ mất dân tâm. Nhưng nếu tiếp tục ở tại chỗ này, không biết tương lai sẽ còn phát sinh ra nhiễu loạn gì, địch ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, trong tay cơ hồ không có bất kỳ ưu thế nào."

"Dựa theo tính cách của Sở Uyên, hắn bây giờ tất nhiên sẽ không đi." Diệp Cẩn nói, "Chỉ sợ chúng ta về sau sẽ có nhức đầu."

Đúng như Diệp Cẩn dự liệu, Sở Uyên sau khi biết chuyện này, cơ hồ là giận tím mặt—— Bị một phản tặc khiêu khích đến đây, cũng khó trách hắn sẽ nuốt không trôi khí.

Diệp Cẩn bưng một chén thuốc đến thư phòng tìm hắn.

"Đi ra ngoài !" Nghe được tiếng động ở cửa, Sở Uyên cũng không quay đầu lại, chỉ coi là thiếp thân nội thị.

Diệp Cẩn đem thuốc đặt lên bàn.

"Trẫm để cho ngươi ——" Sở Uyên nổi giận đùng đùng xoay người, sau khi thấy là hắn thì sửng sốt một chút, đem nửa câu sau nuốt trở về.

"Ngươi cho là ta nguyện ý tới." Diệp Cẩn cầm chén thuốc đưa qua, "Ngươi ăn phải thuốc nổ nên không ai dám hướng ngươi nói chuyện, cho nên chỉ có ta xui xẻo."

Sở Uyên dĩ nhiên là không thể nói nặng lời với hắn, nhưng hiện tại cũng không có tâm tình, không nói lời nào uống thuốc, sắc mặt vẫn như trước rất khó coi.

"Sợ cái gì " Diệp Cẩn ngồi đối diện hắn, "Ngươi là hoàng đế, chẳng lẽ còn đối phó không được vài tiểu lâu la trong Đông Bắc Tuyết Sơn."

"Không phải trẫm sợ." Sở Uyên nói, "Chẳng qua là rất không thích cảm giác này."

"Bị người âm thầm tính kế, tất nhiên không phải là chuyện tốt, không ai sẽ thích." Diệp Cẩn nói, "Nhưng nếu ngươi muốn có một ngày tiêu dao, cũng giống như ta lãng đãng giang hồ (lang thang khắp nơi trên giang hồ). Ban đầu là tự ngươi chọn con đường này, cho nên dù có cực khổ hơn nữa cũng chỉ có thể nhẫn nhịn."

Sở uyên nhíu mày, ngồi ở phía sau bàn một chữ cũng không nói.

"Ngươi xem, những chỗ này đều là do ngươi tự mình đánh trở về." Trên bàn có tấm bản đồ, Diệp Cẩn chỉ chỉ cương vực (chỗ hai nước giáp nhau) rộng lớn ở Tây Bắc, "Vấn đề biên cảnh vốn luôn tồn tại, ban đầu Mạc Bắc vương tuy nói không phải anh hùng hào kiệt gì, nhưng rốt cuộc cũng tự mình dẫn quân xuôi Nam, miễn cưỡng nói là quang minh lỗi lạc, dù có chống gậy cũng thống khoái. Mà hết lần này tới lần khác, Chu Giác ở Đông Bắc cũng là một kẻ tiểu nhân âm hiểm hèn hạ, không dám ở ngoài sáng cùng Sở quốc đối kháng, vẫn luôn âm thầm động tay chân, cho nên ngươi mới có thể tức giận. Bởi vì ngươi cảm thấy nghẹn khuất."

Sở Uyên than thở, "Đúng thật là trong lòng trẫm thấy nghẹn đến hoảng."

"Thiên hạ này có rất nhiều người mơ ước ngôi vị hoàng đế, mỗi một người đều bất đồng về thiên tính, thậm chí còn có người so với Chu Giác âm hiểm hơn, ngươi chỉ có thể từ từ thích ứng." Diệp Cẩn nói, "Nếu không cho dù là ngôi cửu ngũ, trong lòng vẫn luôn nhìn không thấu, vậy làm hoàng đế cũng không có ý nghĩa gì."

"Đạo lý này trẫm đều hiểu, chỉ là nhất thời có chút nóng nảy thôi." Sở Uyên cười cười, vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, "Cám ơn ngươi."

Đừng tưởng rằng ngươi tâm tình không tốt thì có thể tùy tiện sờ loạn tay lão tử a ! Diệp cốc chủ bưng chén đi ra ngoài, "Nếu đạo lý ngươi đều hiểu, vậy cũng đừng có ăn cùng một loại thuốc nổ nữa."

"Tiểu Cẩn." Sở Uyên ở phía sau gọi hắn, "Ngươi chưa bao giờ gọi trẫm là ca ca."

TẠI SAO PHẢI GỌI !CHÚNG TA LẠI KHÔNG QUEN !

Diệp Cẩn tăng nhanh bước chân chạy ra bên ngoài.

"Tiểu Cẩn." Sở Uyên buồn cười lại không có.

Diệp Cẩn như một làn khói xông ra, thiếu chút nữa đụng trúng vào ngực Thẩm Thiên Phong.

"Chậm chút." Thẩm Thiên Phong đưa tay vịn hắn lại, "Hoàng thượng nói cái gì, sao ngươi lại có biểu tình này?"

"Hắn muốn ta gọi hắn là ca ca!" Diệp Cẩn giận, "Ngươi nhanh lên một chút, giúp ta đánh hắn!"

Thẩm Thiên Phong bật cười, "Vốn dĩ chính là sự thật, gọi một câu cũng đâu có sao?"

"Ai muốn gọi a!" Diệp cốc chủ chỉ suy nghĩ một chút thôi sau lưng liền tê dại, đem chén nhét vào trong ngực hắn, "Cầm."

"Ngươi đi đâu vậy?" Thẩm Thiên Phong gọi hắn.

"Đến xem Lăng nhi " Diệp Cẩn chạy rất nhanh.

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, đặt chén xuống lại thấy Sở Uyên đang đứng ở cửa, biểu tình cũng rất là bất đắc dĩ.

"Hoàng thượng." Thẩm Thiên Phong nói, "Tiểu Cẩn chính là cái này ——"

"Trẫm biết." Sở Uyên cười cười, "Được rồi, trẫm cũng không miễn cưỡng hắn."

"Ta đã đem tất cả người có khả năng bị nhiễm phải ôn dịch tập trung toàn bộ đến huyện nha." Thẩm Thiên Phong nói, "Tiểu Cẩn cũng đã phái người đến xung quanh tìm thuốc, nếu tương lai dịch bệnh có lan rộng, cũng có thể kịp thời khống chế."

Sở Uyên gật đầu, "Tình huống bên trong thành bây giờ thế nào?"

Thẩm Thiên Phong có chút do dự.

"Nói đi." Sở Uyên nói, "Vừa rồi đúng thật là trẫm không khống chế được tâm tình, bất quá giống như tiểu Cẩn nói, đường là do mình chọn, nếu là lừa mình dối người mà trốn tránh, ngôi vị hoàng đế này cũng không nên tiếp tục làm."

"Dân chúng bên trong thành đã bắt đầu khủng hoảng, đều nói là thi thể không đầu ở núi hoang làm loạn." Thẩm Thiên Phong nói, "Hôm nay, có rất nhiều cửa hàng đóng cửa sớm hơn so với mọi ngày, hẳn là có người đang âm thầm tung lời đồn đãi."

"Lập tức đem Bắc Bộ giám sát Đô đốc Trịnh Diệu Võ điều tới đây." Sở Uyên nói, "Cho hắn tự mình trấn giữ Tử Nhai Thành, ra mặt xử lý tất cả những chuyện có liên quan."

Thẩm Thiên Phong nói " Ta lập tức phái ám vệ đi thông truyền, Trịnh Đô đốc xuất thân là võ tướng, ra roi giục ngựa năm ngày liền có thể đến."

"Tìm thêm vài đại phu có thể tin tưởng, làm trợ thủ cho tiểu Cẩn." Sở Uyên nói, "Bệnh dịch nếu lan rộng, tất nhiên cần số lượng lớn dược thảo, nói hắn không cần quá mệt mỏi."

"Ta sẽ chiếu cố tiểu Cẩn thật tốt." Thẩm Thiên Phong cười cười, "Hoàng thượng cũng không nên vì chuyện này mà phiền muộn, Chu Giác làm chuyện nghịch thiên, vì tư dục bản thân không tiếc hại dân chúng vô tội. Tương lai tất nhiên sẽ không có kết quả gì tốt."

Sở Uyên gật đầu, đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn, "Ngươi cực khổ rồi."

"Nếu không còn chuyện gì khác, ta trước hết đi xuống chuẩn bị." Thẩm Thiên Phong nói, "Hoàng thượng cũng nghỉ ngơi một chút đi."

"Trẫm muốn đến xem Thẩm tiểu công tử." Sở Uyên nói, "Hắn xem như vô tội bị hại, nghĩ đến tâm trạng Tần cung chủ cũng sẽ không tốt."

Đâu chỉ là không tốt a ...... Thẩm Thiên Phong ở trong lòng lắc đầu, sau đó nói, "Hảo ý tâm lĩnh, bất quá Hoàng thượng hay là đừng đi thì sẽ tốt hơn, Lăng nhi không có chuyện gì lớn, ngủ hai ngày là được."

"Chỉ sợ Tần cung chủ lại muốn trẫm nhớ thêm một khoản nợ." Sở Uyên bất đắc dĩ cười cười, "Cũng được, đợi đến chuyện được giải quyết, trẫm còn nghĩ phải bồi thường hắn như thế nào."

******

"Bồi thường?" Tần Thiếu Vũ vừa đút Thẩm Thiên Lăng uống nước vừa nói, "Chỉ cần hắn sau này hắn không nên hở một chút là phái người đến Truy Ảnh Cung đưa mật thư, là ta cám ơn trời đất rồi."

"Nước ngọt quá." Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, "Ngươi bỏ đường?"

"Ân." Tần Thiếu Vũ gật đầu.

"Ngọt quá, đi giúp ta lấy chén trà nóng." Thẩm Thiên Lăng cảm thấy răng đều đau.

"...... Ngoan, uống cái này." Tần Thiếu Vũ dụ dỗ.

"Nhưng ta muốn uống trà, không thì nước lọc cũng được." Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, "Cái này hoàn toàn chính là nước đường."

Tần Thiếu Vũ :......

"Được rồi, cũng không phải chuyện gì lớn, không cần thiết phải gạt." Thẩm Thiên Phong một bên nói, "Không phải là nước ngọt, là đầu lưỡi của ngươi có vấn đề."

"Sao?" Thẩm Thiên Lăng sửng sốt.

"Bệnh vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cho nên ăn cái gì cũng đều cảm thấy ngọt." Thẩm Thiên Phong nói, "Nếu độc vẫn không trị khỏi, vị giác sẽ gặp ngọt biến đắng, gặp đắng biến chua, cho đến khi chết."

"Khụ khụ" Thẩm Thiên Lăng bị sặc nước.

Tần Thiếu Vũ vừa giúp hắn vuốt lưng vừa trừng Thẩm Thiên Phong, "Rốt cuộc ngươi có biết cách nói chuyện không?"

"Nói thật mà thôi, lá gan Lăng nhi cũng không có nhỏ như vậy." Thẩm Thiên Phong nói, "Huống chi hai ngày nữa sẽ không sao."

"Các ngươi sao lại biết rõ ràng như thế?" Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

"Dựa theo chứng bệnh của mọi người, tiểu Cẩn tra được trong một quyển cổ y thuật." Thẩm Thiên Phong nói, "Hơn bảy mươi năm trước ở Đông Bắc đã bộc phát qua một lần, lúc ấy chết không ít người. Bởi vì bệnh dịch trước là làm cho người ta mất đi vị giác, ăn cái gì cũng giống như đang nhai chá (sáp), cho nên gọi là 'chứng chá lưỡi'."

"Đông Bắc?" Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, "Vậy thật sự là do Chu Giác gây ra, đúng là không có ý tốt gì."

Trễ một chút, Mộ Hàn Dạ cũng mang theo Hoàng Đại Tiên tới Độ Kiếp tự, vào cửa tìm Diệp Cẩn.

"Thất Tuyệt Vương nội lực cao cường, hẳn là không sợ lần ôn dịch này mới đúng." Thẩm Thiên Phong an ủi.

"Ta tất nhiên không sợ, nhưng A Hoàng nhà ta sợ a." Mộ Hàn Dạ nói, "Ta kêu hắn cỡi hết y phục cùng ta tư thông nội lực, hắn lại không chịu."

Hoàng Đại Tiên gương mặt nhất thời từ trắng biến đen thành đỏ chuyển xanh, đủ mọi màu sắc. Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới Mộ Hàn Dạ cư nhiên sẽ vô sỉ như thế —— hai người lén lút nói còn chưa tính, còn dám nói trước mặt mọi người là muốn cái gì! Huống chi chung quanh cũng không có thiếu hòa thượng !

"Nội lực ta cũng không yếu." Hoàng Đại Tiên hữu khí vô lực.

"A Hoàng đừng có nháo." Mộ Hàn Dạ nghiêm nghị cầm tay hắn, "Yên tâm, cho dù là cùng Thẩm minh chủ quyết chiến ba ngày ba đêm, Bổn vương cũng nhất định sẽ giúp ngươi đem giải dược về "

Thẩm Thiên Phong :......

Chuyện này cùng ta có quan hệ gì?

"Thẩm, Minh, Chủ." Mộ Hàn Dạ ánh mắt kiên nghị.

"Ta dẫn ngươi đi tìm tiểu Cẩn." Thẩm Thiên Phong hoàn toàn không muốn bồi hắn diễn trò.

Mộ Hàn Dạ ánh mắt vô cùng thất vọng, vừa đi vừa nhìn Hoàng Đại Tiên nói, "Ngươi có thể làm bộ như vừa rồi ta cùng Thẩm minh chủ đại chiến ba trăm hiệp, hiện tại bản thân bị thương nặng ——"

Vậy ta liền cám ơn trời đất. Hoàng Đại Tiên ở trong lòng nói tiếp nửa câu còn lại, hoàn toàn không muốn để ý đến hắn.

Mộ Hàn Dạ than thở, "A Hoàng tâm địa thật là sắt đá."

"Tình huống bên ngoài thế nào?" Vì không muốn nghe hắn tiếp tục ca diễn, Thẩm Thiên Phong chủ động tìm đề tài.

Mộ Hàn Dạ leng keng nói, "Ba quỷ vân quyệt."

Thẩm Thiên Phong :......

"Bên ngoài đã loạn thành một đống." May mà Hoàng Đại Tiên cũng không muốn bồi hắn diễn, vì vậy nói, "Dân chúng đều nói đến chuyện ôn dịch, hai cỗ thi thể không đầu kia cũng bị truyền đi thần kì. Giống như là có người tỉ mỉ sắp đặt. Nếu không nội trong một ngày, lời đồn đãi sẽ không có quy mô lớn như thế."

"Cửa thành đã bị phong tỏa, giám sát Đô đốc Trịnh đại nhân vài ngày nữa sẽ gặp suất lĩnh quân đội tới Tử Nhai Thành phối hợp với Ngự lâm quân tiến hành lục soát." Thẩm Thiên Phong nói, "Thất Tuyệt Vương ở bên ngoài cũng tốt, bên trong thành bất kỳ có gió thổi cỏ động gì, cũng có thể cùng nhau hợp tác."

Mộ Hàn Dạ như có điều suy nghĩ.

"Thất Tuyệt Vương?" Thẩm Thiên Phong gọi.

Mộ Hàn Dạ không có phản ứng gì.

"Thất Tuyệt Vương !" Thẩm Thiên Phong ở trước mặt hắn lắc lắc tay.

Mộ Hàn Dạ vẫn không có phản ứng gì.

Hoàng Đại Tiên thật sự nhìn không được, vì vậy nói, "Uy !"

Mộ Hàn Dạ trong mắt lập tức khôi phục thần thái, như thiếu nữ thành kính nắm chặt hai tay, "A Hoàng gọi ta có chuyện gì?"

Thẩm Thiên Phong :......

Hoàng Đại Tiên một lần nữa rất muốn nhặt cục gạch đập vào mặt hắn.

"Di, sao các ngươi lại tới đây." Diệp Cẩn đang ở sân trong thu thập dược liệu, thấy hai người thì có chút ngoài ý muốn, "Ta còn tính chậm chút nữa mới phái người đưa thuốc qua."

"Ta không yên lòng." Mộ Hàn Dạ nói, "A Hoàng trước giờ thân thể yếu đuối, nếu là lần này ——"

"Khụ khụ !" Hiện tại không muốn để cho hắn tiếp tục nói thêm gì nữa, Hoàng Đại Tiên lớn tiếng ho khan.

Mộ Hàn Dạ lập tức cũng hít một hơi lãnh khí, "Chẳng lẽ A Hoàng bệnh đã rất nghiêm trọng?"

Hoàng Đại Tiên còn chưa kịp nói chuyện, Mộ Hàn Dạ liền lại nhanh chóng cầm hai tay của hắn, vô cùng thâm tình nói, "Cho dù A Hoàng bệnh có nghiêm trọng đến đâu, Bổn vương nhất định cũng sẽ không bỏ ngươi mà đi."

Trước mắt Hoàng Đại Tiên biến thành màu đen. Hiện tại không muốn lại nhìn thấy hắn, đi theo Diệp Cẩn vào nội thất."

" Thất Tuyệt Vương thật sự có yêu thích kỳ lạ." Thẩm Thiên Phong xoa xoa huyệt thái dương.

"Đây là lạc thú nhân sinh." Mộ Hàn Dạ khóe miệng khẽ cong, cùng người có bộ dáng lỗ mãng lúc nãy hoàn toàn khác nhau.

"Cũng là phương pháp chướng mắt." Thẩm Thiên Phong cười cười, "Thất Tuyệt Vương không chỉ võ công cao cường, mưu lược hơn người, càng là một tay cao thủ diễn trò."

"Không có biện pháp." Mộ Hàn Dạ nhướng mi, "Ta vô tình trêu chọc Sở hoàng, Sở hoàng lại chưa chắc tin được ta, rơi vào đường cùng, cũng chỉ có chủ động yếu thế."

"Cần gì đem mình nói ủy khuất như thế." Thẩm Thiên Phong lắc đầu, "Ta xem Thất Tuyệt Vương ngược lại rất thích thú."

Mộ Hàn Dạ vui vẻ ngầm thừa nhận —— biện pháp này đối phó Sở Uyên có dùng được hay không tạm thời không nói, nhưng đối phó với Hoàng Đại Tiên, là dùng thật sự tốt đến thần kì. Tối thiểu hắn bây giờ đã bị mình mài không còn tính khí, thỉnh thoảng ăn đậu hủ cũng không bi phẫn muốn chết nữa, thậm chí trời lạnh ngủ đến mơ mơ màng màng, nửa đêm sẽ còn chủ động ôm lấy mình. Quả thật chính là tiến bộ vượt bậc!

Nói về điểm này, Mộ Hàn Dạ cảm thấy mình rất có khiếu diễn trò!Cho nên rất muốn bộc lộ, chỉ hận không được diễn vai tình thánh, cùng dân chúng mười dặm tám làng cùng nhau chia xẻ vui sướng. Nếu tổ tiên Mộ gia dưới đất biết được, đoán chừng sẽ bị tức đến sống lại.

"A Hoàng!" Mộ Hàn Dạ điều chỉnh một chút tâm tình, sãi bước vọt vào phòng.

"Hắn không sao" Diệp Cẩn đứng lên, "Ngay cả thuốc đều không cần dùng."

"Vì sao?" Mộ Hàn Dạ kinh sợ, "Vậy bổn vương phải tự mình mớm thuốc thế nào?"

Hoàng Đại Tiên đở trán.

"Lúc trước ta còn chưa dám chắc ôn dịch có liên quan đến Chu Giác hay không." Diệp Cẩn nói, "Bất quá hiện tại có thể xác định chín phần, lần này là hắn đang âm thầm giở trò quỷ !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net