Truyen30h.Net

Gioi Giai Tri Benh My Nhan Mang Thai Roi Thoi Khong Chay Nua

Ngày đó thời tiết râm mát phảng phất chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, tám tháng trời nóng oi bức, đến độ trên mặt đất có thể để chảo lên chiên trứng, chỉ cần ngồi bất động là có thể bốc ra khói.

Tranh thủ thời điểm nắng nóng đang bước vào giai đoạn cao trào, đoàn phim《 mùa hạ đau thương 》cũng đã hoàn thành gần hết các cảnh quay của kịch bản, nghênh đón bọn họ là một ngày công tác cuối cùng.

Hứa Tích Sương gần đây ngày càng lười biếng, có thể ngồi thì không bao giờ đứng, có thể nằm thì không bao giờ ngồi, bớt thời giờ liền đi nghỉ ngơi, giảm bớt mệt mỏi của chính mình.

Hiện tại mỗi buổi sáng kêu cậu rời giường không phải báo thức điện thoại, mà là Yến Ngọc Sơn.

Cũng không biết Yến Ngọc Sơn là đang nghĩ gì, có một lần Hứa Tích Sương ăn vạ trong ổ chăn, không chịu rời giường ăn bữa sáng, Tiểu Vương một đường tới chỗ Yến Ngọc Sơn cáo trạng, Yến Ngọc Sơn là đạo diễn liền có thể lấy được chìa khóa của cậu, mỗi ngày tự mình qua phòng giám sát cậu ăn sáng.

Yến Ngọc Sơn kêu cậu rời giường rất ôn nhu, chính là đi tới kêu tên cậu, làm cậu từ trong mộng tỉnh lại, sau đó đem bữa sáng đặt ở mép giường, ngồi ở trên mép giường, nhìn chằm chằm cậu.

Hứa Tích Sương lại không phải người chết, đương nhiên có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực của Yến Ngọc Sơn, bị nhìn chằm chằm như vậy, chẳng sợ cậu đem chăn kéo qua đỉnh đầu, vẫn là cảm thấy cả người không được tự nhiên, chỉ có thể nghẹn họng rời giường rửa mặt.

Sau khi rửa mặt xong, Hứa Tích Sương sẽ dựa theo yêu cầu của bác sĩ Hứa, mỗi ngày chụp một tấm ảnh bụng của mình, để quan sát tình hình thân thể của cậu cùng độ lớn của bụng.

Việc này tự nhiên giao cho Yến Ngọc Sơn, Hứa Tích Sương chỉ cần đứng ở gương trước, nhẹ nhàng mà đem áo ngủ nâng lên tới một đoạn, lộ ra phần bụng trắng nõn là được.

Sau khi Yến Ngọc Sơn chụp, tầm mắt dừng ở phần bụng của Hứa Tích Sương hai giây, mới đem ảnh gửi qua cho bác sĩ Hứa.

Hứa Tích Sương buông áo ra, lấy điện thoại từ trong tay Yến Ngọc Sơn, đem ảnh chụp hôm nay cùng nửa tháng trước so sánh, phát hiện bụng có nhô lên một chút, nhưng là cũng không rõ ràng.
Bác sĩ Hứa cũng nói qua, nếu dựa theo xu thế phát triển, liền tính tới ngày dự sinh chưa tới, bụng cậu cũng sẽ không dặc biệt lớn, sẽ không có người hoài nghi, cậu có thể dùng ăn nhiều nên béo làm cớ qua loa lấy lệ đi.

Hứa Tích Sương buông điện thoại xuống, từ trong tay Yến Ngọc Sơn nhận lấy chén, phồng má ăn cháo dinh dưỡng.

Cậu vừa nhấc đầu lên, liền phát hiện Yến Ngọc Sơn đang xem ảnh chụp bụng của cậu trên điện thoại, ngón tay nhẹ ấn ở trên màn hình, sờ soạng qua lại vị trí bụng của cậu trong ảnh, trong mắt mang theo ý cười ôn nhu.

Hứa Tích Sương ẩn ẩn cảm thấy vài phần khó chịu, đem Yến Ngọc Sơn đuổi khỏi phòng, để hắn về từ phía cửa trước, không cần bị những người khác phát hiện.

Hứa Tích Sương cũng không có phát hiện cách mình làm tựa như hai bọn họ đang yêu đương vụng trộm, sau khi cơm nước xong, lại lười biếng mà ở trên giường ngủ hơn mười phút, lúc này mới đành ngáp rồi ra khỏi cửa, đi tới đoàn phim.

Yến Ngọc Sơn so với cậu đã sớm đến, không có gì bất ngờ, hôm nay chính là cảnh cuối cùng trong kịch bản, cảnh này chính là khi Úc Tưởng cùng Hạ Tình Lãng chia xa, yêu cầu cậu cùng Trì Tư Nguyên tách ra quay.

Yến Ngọc Sơn tự nhiên đi tới bên chỗ Hứa Tích Sương, quay trạng thái sinh hoạt của Úc Tưởng sau khi Hạ Tình Lãng phải rời đi, phó đạo diễn ở bên chỗ Trì Tư Nguyên, quay cảnh Hạ Tình Lãng sau khi trở lại trong thành phố.

Yến Ngọc Sơn đã sống ở thị trấn nhỏ gần khu đô thị này nhất, thuê một cái sân, không lưu tình chút nào mà đưa phó đạo diễn lên xe, để phó đạo diễn mang theo Trì Tư Nguyên, cùng nhân viên khác trong đoàn phim lái xe rời đi.

Hạ Tình Lãng sau khi rời đi, Úc Tưởng đầu tiên là tinh thần sa sút vài ngày, ẩn ẩn muốn biến trở về khuynh hướng trước đây. Nhưng là bị câu chửi mắng của ba, tát một cái đem cậu tỉnh, Úc Tưởng nhìn mảnh nhỏ bình rượu dưới đất, đột nhiên ý thức được chính mình không thể như vậy, cậu không thể làm Hạ Tình Lãng thất vọng, nếu về sau bọn họ thật sự có cơ hội gặp lại, cậu không hy vọng Hạ Tình Lãng nhìn thấy bộ dạng bùn lầy đó được.
Úc Tưởng một lần nữa thức tỉnh, cậu không cần dựa vào người khác, cũng sẽ không ở trong trường học chịu nhục mạ, cậu càng thêm tự tin, đối với tương lai tràn ngập hy vọng, mà không phải giống như trước đây đắm chìm trong trụy lạc.

Sau này, ở lớp 12 bận rộn việc học cùng sinh hoạt, ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ tới Hạ Tình Lãng, nhớ tới cái mùa hè oi nóng, có một thiếu niên mang theo ánh mặt trời xuất hiện, đem cậu từ trong vũng bùn kéo ra, nhưng chỉ là một đoạn ngắn ngủi, liền không hề dự liệu mà rời đi.

Mà trong kịch bản Hạ Tình Lãng khi chuẩn bị rời khỏi thị trấn nhỏ, hắn ngồi ở ghế sau ô tô, vịn cửa sổ vẫn luôn hướng tới Úc Tưởng, muốn biết Úc Tưởng hiện tại đang làm gì.

Nhưng vẫn không đợi được Úc Tưởng tới tiễn hắn, Hạ Tình Lãng vẻ mặt thất vọng trên xe lửa, một giấc ngủ tỉnh lại cũng đã về tới thành thị. Hắn đi theo cha mẹ vào căn nhà sáng rực kia, còn gặp được bạn học cũ cùng các bằng hữu, như vậy làm hắn không tự giác lộ ra một ý cười, ngắn ngủi mà quên mất hết thảy ở thị trấn kia. Khai giảng lớp 12, Hạ Tình Lãng quen thuộc tiến vào trường, hít sâu một hơi, sau đó bước chân kiên định đi về phía khu lớp học, chuẩn bị mở ra một học kỳ mới.

Hắn ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ tới thị trấn nhỏ đến điều hòa cũng không có kia, nhớ tới lúc ở trong phòng Úc Tưởng làm bài tập khi nghe được từng trận ve kêu, nhớ tới lúc cùng Úc Tưởng cùng nhau chịu nóng bức trong phòng nhỏ, làn da tương dán khi tâm động, nhớ tới nụ hôn nóng bỏng đêm đó.

Chuyện xưa liền đến đây liền kết thúc, đây là một cái kết, đoạn sau của câu truyện tùy ý khán giả tưởng tượng. Có lẽ Úc Tưởng sẽ cùng Hạ Tình Lãng ở cùng trường đại học gặp lại, trở thành người yêu, cuối cùng kết hôn, sau đó ngọt ngào cả đời, lại có lẽ bọn họ cuộc đời này không còn nữa gặp nhau, từng người lập gia đình, chỉ là thời điểm ở cùng người khác nói đến mối tình đầu, bọn họ mới có thể hoài niệm mà cười cười, nhớ tới cái mùa hè năm đó.

Hứa Tích Sương bên này rất mau liền kết thúc công việc, mọi người đều rất nhẹ nhàng, sôi nổi ồn ào muốn đóng máy, thảo luận buổi tốibđi chỗ nào ăn một bữa no nê, khao chính mình một chút.

Yến Ngọc Sơn tắt đi máy quay, hắn nhìn đến phía Hứa Tích Sương đang ngồi ở một thân cây hạ bóng, lười biếng mà nằm ở trên ghế, trong tay cầm bình giữ ấm, đang ở cùng Tiểu Vương nói cái gì đó.

Yến Ngọc Sơn đi đến cạnh Hứa Tích Sương ngồi xuống, Tiểu Vương thức thời mà tránh ra, Yến Ngọc Sơn nhìn Hứa Tích Sương nói: "Đóng máy vui vẻ."

Hứa Tích Sương nâng nâng mắt, không có bủn xỉn tươi cười, đối Yến Ngọc Sơn cong môi nói: "Đóng máy vui vẻ."

Hứa Tích Sương không còn là bộ dáng bị một làn gió thổi bay nữa, cậu bị dưỡng đến béo ra một chút, sắc mặt cũng hồng nhuận chút, nhưng cùng hình mạnh khỏe thể so sánh với vẫn là quá gầy, Yến Ngọc Sơn không nhịn xuống nói: "Ăn nhiều một chút, cậu quá gầy."

"Được." Hứa Tích Sương có lệ mà lên tiếng, giơ tay lên xoa loạn tóc bị gió thổi, lộ ra khuôn mặt tinh xảo.

"Muốn cắt tóc sao?" Yến Ngọc Sơn hỏi.

"Cứ như vậy đi." Hứa Tích Sương sờ sờ tóc mái, tùy ý nói, "Chờ dài quá liền chải lên, cột lại."

Yến Ngọc Sơn suy nghĩ một chút về Hứa Tích Sương khi cột tóc, cảm thấy Hứa Tích Sương thế nào đều đẹp. Hắn an tĩnh mà ngồi ở bên cạnh Hứa Tích Sương, một bên đầu là có thể nhìn đến tay Hứa Tích Sương đặt trên tay vịn, bởi vì màu da quá bạch, mạch máu rõ ràng có thể thấy được, giống một khối tạo hình quá lãnh ngọc, ở thời điểm thời điểm lại có thể trở nên ấm áp, vô lực mà bắt lấy khăn trải giường.

(khỏi nói thì mọi người cũng biết cảnh nào rồi he *che miệng cười thùy mị nết na*)

Yến Ngọc Sơn yên lặng quay đầu, biết chính mình không thể lại ngồi xuống, liền đứng dậy rời đi.

Hứa Tích Sương thấy Yến Ngọc Sơn đi rồi, lén lút từ trong túi lấy điện thoại ra, bắt đầu xem video vịt lắc mông đi trên đường.

Kế tiếp là thằn lằn vẫy đuôi, sau đó là Corgi* lắc mông, Hứa Tích Sương lại yêu vịt đi đường, cậu không thấy chán mà coi thêm nhiều lần nữa, đang xem tới lần thứ hai mươi bốn, cậu nghe được giọng nói hoạt bát của Trì Tư Nguyên.

(Corgi là loài chó chân ngắn thân dài, đíck bự, đuôi ngắn, loài chó này khi lắc đíck rất dễ thương nha, mọi người có thể lên gg coi ẻm lắc đíck nha, không phải giống mấy chị đẹp lắc hông trên top top đâu hehe~)

"Tiền bối!" Trì Tư Nguyên từ trên xe xuống chạy tới chỗ cậu, giống như lốc xoáy mà lao tới chỗ cậu, vừa chạy vừa kêu, "Tiền bối, tôi đóng máy! Đóng máy vui vẻ!"

Hứa Tích Sương nhìn Tiểu Trì Tư Nguyên dang hai tay ra, nghĩ đối phương hẳn là muốn ôm cậu, vuốt bụng một cái, đang muốn cự tuyệt Trì Tư Nguyên, thì cách đó không xa Yến Ngọc Sơn đã đi tới, đưa tay ra một cái đã bắt được cổ áo Trì Tư Nguyên, làm Trì Tư Nguyên bị bắt ngừng lại.

Trì Tư Nguyên giống gà bị diều hâu bắt lại, hắn vô tội mà nhìn Yến Ngọc Sơn: "Yến đạo diễn, tôi lại làm sai cái gì sao?"

"Hứa Tích Sương thân thể không tốt," Yến Ngọc Sơn lạnh giọng đối hắn nói, "Không được lao tới chỗ cậu ấy, càng không được ôm cậu ấy."

Trì Tư Nguyên không có thể lý giải thân thể không tốt vì sao không thể  ôm, nhưng là hắn nhìn sắc mặt Yến Ngọc Sơn, trực giác của tiểu cẩu nói cho hắn, nếu hắn không dựa theo Yến Ngọc Sơn nói mà làm, hắn khả năng sẽ bị đánh.

Trì Tư Nguyên vội vàng gật đầu, Yến Ngọc Sơn lúc này mới buông cổ áo hắn ra, nhìn chằm chằm hắn từng bước một chậm rãi hướng Hứa Tích Sương đi tới, an phận mà ngồi ở bên cạnh Hứa Tích Sương.

Trì Tư Nguyên nhỏ giọng đối Hứa Tích Sương nói: "Tiền bối đóng máy vui vẻ."

"Đóng máy vui vẻ." Hứa Tích Sương nói.
Cậu nhìn Trì Tư Nguyên mang theo áy náy, còn mang theo một chút khâm phục, biết Trì Tư Nguyên đã đóng máy, nghĩ nghĩ, đột nhiên kêu một tiếng: "Hạ Tình Lãng."

Trì Tư Nguyên lập tức trả lời: "Ai."

Sau khi trả lời xong, Trì Tư Nguyên mới phát hiện không thích hợp, hắn đỏ mặt: "Tôi..."

"Nhanh lên ra diễn đi." Hứa Tích Sương nghiêm túc đối hắn nói, "Trì Tư Nguyên, Lúc trước cậu nói muốn trở thành một diễn viên chuyên nghiệp, nếu cậu muốn đóng nhiều vai khác hơn và diễn nhiều tác phẩm hay hơn, vậy cậu không cần đem tâm trí vây quanh Hạ Tình Lãng, có hiểu không?"

Trì Tư Nguyên ngơ ngác gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

"Rất tốt," Hứa Tích Sương cười cười, "Sau khi đóng máy, chúng ta liền không cần liên lạc."

Trì Tư Nguyên nổi lên một chút nóng nảy, hắn lộ ra ánh mắt bi thương: "Tiền bối!"

Hứa Tích Sương vững tâm như thiết: "Liền như vậy đi."

Cách đó không xa, Yến Ngọc Sơn làm bộ chơi điện thoại hơi hơi cong khóe môi một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net