Truyen30h.Net

Gioi Giai Tri Benh My Nhan Mang Thai Roi Thoi Khong Chay Nua

Nói xong câu đó, Yến Ngọc Sơn để lại Thành Thiên Văn sững sờ đứng tại chỗ, đuổi theo bước chân của Hứa Tích Sương, cùng nhau trở về khách sạn.

Bởi vì Hứa Tích Sương đã quen cùng Yến Ngọc Sơn ăn cơm, Tiểu Vương cũng theo thói quen mà nấu ba phần cho ba người, cho nên khi Yến Ngọc Sơn vào phòng, cơm đều đã ăn xong, Hứa Tích Sương mới phản ứng lại.

Hứa Tích Sương nhìn chằm chằm Yến Ngọc Sơn: "Anh cứ như vậy trực tiếp đi vào phòng của tôi?"

Yến Ngọc Sơn thập phần bình tĩnh: "Không sao, nơi này là khách sạn, sẽ không bị tiết lộ ra ngoài."

Hứa Tích Sương:?

Đây là vấn đề theo dõi sao? Lỡ như bị người khác chụp lại cậu cùng Yến Ngọc Sơn ở chung một phòng truyền ra ngoài, nói không chừng tai tiếng của cậu cùng Yến Ngọc Sơn sẽ không ít, cũng không biết sẽ bị truyền thành dạng nào.

Nếu là "Bạn bè", cũng sẽ không một ngày ba bữa đều ăn cùng nhau đi?

Phảng phất biết Hứa Tích Sương muốn nói cái gì, Yến Ngọc Sơn buông đũa, tiếp tục nói với Hứa Tích Sương: "Em không cần lo lắng, tầng này đều là nghệ sĩ ở phòng làm việc của tôi, nếu bọn họ thấy được, cũng sẽ không nói ra ngoài."

Hứa Tích Sương:…

Lời nói của Yến Ngọc Sơn thật phong phú, nói một câu như thế nào bọn họ liền giống như đang yêu đương vụng trộm.

Tiểu Vương cẩn thận quan sát thần sắc của Hứa Tích Sương cùng Yến Ngọc Sơn, cảm thấy bọn họ hẳn là không sao, yên tâm, cúi đầu nhìn chằm chằm chén đũa trước mặt, làm bộ chính mình không có tồn tại.

Hứa Tích Sương hơi hé miệng, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cậu để ý thấy Tiểu Vương ở một bên cúi đầu, đột nhiên nhớ tới Yến Ngọc Sơn là thuê Tiểu Vương nấu cơm, tiền Tiểu Vương mua nguyên liệu nấu cơm cũng là của Yến Ngọc Sơn.

Cậu hiện tại bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*, lại nói Yến Ngọc Sơn tiêu tiền còn không thể ăn cơm, không khỏi có chút thảm, Hứa Tích Sương vì thế khép miệng lại, không có ý đuổi người đi nữa.

(Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.)

Yến Ngọc Sơn đợi trong chốc lát, không thấy Hứa Tích Sương tiếp tục lấy cớ đuổi hắn đi, lặng lẽ kéo khoé miệng lên một chút, cũng không hề được một tấc lại muốn tiến thêm một thước*, đứng dậy rời khỏi phòng của Hứa Tích Sương, về lại phòng đối diện của mình.

(Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: Thuận thế làm tới; được nước lấn tới. Dùng gậy đánh rắn, rắn lại theo gậy bò ngược lên.)

Tiểu Vương dọn dẹp chén đũa rời đi, Hứa Tích Sương đã quen sau khi ăn xong sẽ đi tản bộ tiêu thực, nhưng hiện tại bên ngoài đoàn phim nhiều người, cậu đi tản bộ chắc chắn sẽ bị nhận ra, sẽ rất phiền phức, cho nên Hứa Tích Sương cũng không ra cửa nữa, tùy ý đi lòng vòng xung quanh phòng.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, Hứa Tích Sương nhìn thoáng qua thời gian, đã gần đến 6 giờ rưỡi, từ trên giường cầm ba lô, bỏ kịch bản cùng hiện thoại vào trong, đi tới trước cửa khách sạn, đẩy cửa đi ra bên ngoài.

Cậu sau khi đóng cửa, quay người lại liền đụng phải Yến Ngọc Sơn đối diện vừa ra khỏi cửa.

Yến Ngọc Sơn thay một chiếc áo sơ mi đen, hai khuy áo trên cùng bị cởi bỏ, cơ ngực theo động tác đóng cửa hơi hơi nhô lên.

Hứa Tích Sương nhìn thoáng qua liền dời tầm mắt đi.

Nhìn thấy Hứa Tích Sương, Yến Ngọc Sơn nhẹ nhàng nhấc mí, cũng không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy, dò hỏi: "Cùng nhau đi được không?"

Hứa Tích Sương gật đầu: "Được."

Hai người ra khỏi khách sạn liền đeo khẩu trang lên, cùng nhau tới phòng họp, đi vào thang máy lên lầu hai, đẩy cửa đi vào phòng họp.

Bời vì là lần đầu đọc kịch bản chung với các diễn viên trong đoàn phim, mọi người đều không muốn để lại ấn tượng không tốt trong mắt đối phương, cho nên trong phòng họp cơ bản đã đông đủ, nhìn thấy Hứa Tích Sương cùng Yến Ngọc Sơn đến, mọi người sôi nổi nhường vị trí hai bên Thành Thiên Văn ra.

Nhìn thấy Yến Ngọc sơn tự nhiên ngồi ở bên phải Thành Thiên Văn, Hứa Tích Sương dừng một chút, không có ngồi bên cạnh Yến Ngọc Sơn, mà ngồi qua bên trái Thành Thiên Văn, cùng Yến Ngọc Sơn cách nhau một Thành Thiên Văn.

Yến Ngọc Sơn cảm thấy Hứa Tích Sương không cần phải ngồi cạnh Thành Thiên Văn như vậy, nhưng là hắn cái gì cũng không nói, chỉ an tĩnh nhìn kịch bản trong tay.

Bàn trong phòng họp là dạng hình tròn, mọi người ngồi vòng xung quanh, tiện thể nhìn biểu tình trên mặt mọi người, cũng thuận tiện hỗ trợ nhau, tùy lúc có thể đối lời kịch với nhau.

Buổi tối 7 giờ, bắt đầu đọc kịch bản.

Mở màn, Hứa Tích Sương sắm vai nhân vật Trần Mục Chu không có lên sân khấu trước. Yến Ngọc Sơn sắm vai đội trưởng đội hành động đặc biệt Yến Chính, giống nhau đều mang họ Yến.

(🍦: Bản trung Yến Chính tui đọc thành Yến Chinh nha mấy má 😇)

Đạo diễn Thành Thiên Văn nói: "Ta ngay từ đầu đã muốn cho Yến Ngọc Sơn nhận nhân vật này, chính là bởi vì Tiểu Yến cùng họ với nhân vật này, ta rất thích sự trùng hợp như vậy."

Mọi người đều rất nể tình mà cười cười, không khí nhẹ nhàng đi không ít.

Yến Ngọc Sơn sắm vai Yến Chính vì lúc trước lập công trong án kiện, đạt được tư cách tiến vào đội hành động đặc biệt, thành công trở thành đội trưởng. Hắn vừa tiến vào đội, hắn đã nhận được bản án tử từ cấp trên, cộng sự là Nhan Dao sắm vai Lục Thanh Vũ.

Bản án tử này là trường hợp tác động cực mạnh đến thi thể, hung thủ gây án ra tay rất tàn nhẫn, hơn nữa còn rất to gan lớn mật vứt xác ở công viên, việc làm này quả thực là đang khiêu khích bọn họ, hoàn toàn không đem pháp luận để vào trong mắt, nhưng vấn đề hiện tại là, trừ việc xác nhận được danh tính người bị hại ra, không có bất luận tiến triển gì khác.

Nhan Dao sắm vai nhân vật Lục Thanh Vũ cũng không làm Yến Chính khó xử, cô tin chắc Yến Chính có đủ năng lực để phá vụ án này, đồng thời cũng là cho Yến Chính một cơ hội để chứng minh bản thân, bằng không Yến Chính khó có thể phục chúng, có thể nói là dụng tâm lương khổ*.

(Dụng tâm lương khổ: dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại)

Hứa Tích Sương lúc đầu hoài nghi trong kịch bản Lục Thanh Vũ cùng Yến Chính có tuyến tình cảm, nhưng là Thành Thiên Văn vỗ ngực nói tuyệt đối không có, bộ phim này của bọn họ người sống đều không có tuyến tình cảm gì hết.

Hai chữ “Người sống” này rất vi diệu.

Nhưng vụ án đích xác là có một chút khó khăn, cho nên Lục Thanh Vũ vẫn là phải nhờ Yến Chính giúp đỡ, một nhân vật nữa là Khúc Nguyệt sắm vai Vương Manh, ngày thường làm việc có chút mơ hồ, còn dễ phạm sai lầm, nhưng thời điểm mấu chốt lại rất đáng tin cậy, một người khác nữa là La Hoài sắm vai Tống Hữu Vi, mặt ngoài trầm ổn, thực tế rất dễ dàng kích động, ngay từ đầu còn thích đoạt công, sau đó mới chậm rãi sửa lại.

Bốn người Yến Ngọc Sơn bắt đầu đọc kịch bản, Hứa Tích Sương đem cốt truyện kịch bản dày cộm đọc qua một lần.

Bộ phim 《 Phía sau là ai 》 sở dĩ có tên như vậy là vì không chỉ Yến Chính dẫn dắt cả đội đột phá một cánh cửa, mà sau khi bắt được người chỉ huy, bọn họ cho rằng đã kết thúc mọi chuyện, không nghĩ tới còn có một vai ác lớn nhất đứng sau tất cả mọi chuyện nữa, giống như bọn họ vĩnh viễn sẽ không thể biết người đứng sau mọi chuyện là ai, cuốn tiểu thuyết Trần Mục Chu thích nhất cũng có tên là 《 Phía sau là ai 》.

Đọc xong hết cốt truyện, Hứa Tích Sương cảm thấy chờ bộ kịch này ra mắt, mọi người đều xem xong bộ phim mới có thể hiểu hàm ý của bộ phim này là gì.

Hứa Tích Sương lại tiếp tục mở ra kịch bản nhân vật của mình.

Hứa Tích Sương thông qua nội dung kịch bản, bao gồm các tin tức điều tra của Yến Chính, hơn nữa chính mình hợp tình hợp lý nghĩ, nếu trau chuốt thêm, có thể viết ra chuyện xưa cuộc đời của Trần Mục Chu.

Trần Mục Chu ban đầu có một gia đình hạnh phúc khá giả, cha cậu là huấn luyện viên quyền anh, thời gian rãnh sẽ dạy cậu các động tác phòng phân, Trần Mục Chu cũng từ cha mà luyện công phu.

Nhưng ngày vui ngắn ngủi, cha Trần Mục Chu bin bôi nhọ quấy rối tình dục nữ sinh học thuật phòng thân, không thắng kiện, trừ Trần Mục Chu luôn tin tưởng cha mình, còn lại ai cũng không tin tưởng cha cậu, mẹ Trần Mục Chu cũng bởi vậy mà ly hôn, đối mặt với lời đồn đãi cùng chỉ chỉ trỏ trỏ bên ngoài, cha Trần Mục Chu không chịu được nữa, chọn cách tự sát.

Dựa theo bình thường, Trần Mục Chu hẳn sẽ nghĩ mọi cách thu thập chứng cứ, vì cha lật lại bản án, nhưng là cậu không làm vậy.

Mẹ ly hôn mang theo toàn bộ tài sane, cha vì thua kiện mà phải đền bù rất nhiều tiền, người có thể kiếm tiền trong nhà là cha cậu cũng đã chết, Trần Mục Chu phát hiện mình không bình thường, cậu khi đối mặt với máu tươi của cha mình, cư nhiên trong xương cốt lại nảy lên cảm giác hưng phấn, hơn nữa cậu còn thấy tiền so với cha mình chết càng thêm quan trọng.

Thần kinh đối với khát vọng tiền tài kích thích, cậu bắt đầu không từ thủ đoạn mà thu hoạch hai dạng đồ vật.

"Tiểu Hứa, Tiểu Yến bọn họ đọc xong rồi, hiện tại tới hai cậu, đọc đoạn này đi." Thành Thiên Văn đột nhiên mở miệng nói, "Đoạn này đi... Cậu cùng Tiểu Hà diễn đoạn tình cảm."

Thành Thiên Văn cười hỏi Hứa Tích Sương: "Tiểu Hứa có phải là chưa diễn qua kịch bản có tuyến tình cảm đi? Có diễn qua tra nam lừa tình cảm của con gái hay chưa?"

Hứa Tích Sương thành thật trả lời: "Chưa diễn qua."

Thành Thiên văn kêu cậu đọc đoạn diễn này là vào thời điểm Trần Mục Chu bắt đầu đi vào con đường phạm tội.

Trần Mục Chu rất rõ ràng, việc một người mới là trẻ vị thành niên có thể làm rất ít, cho nên cậu liền theo dõi một nữ sinh, cậu cùng Tiểu Hà là bạn học chung lớp.

Trần Mục Chu lợi dụng cha mình bị bôi nhọ mà tự sát, thành công đắp nặn hình tượng đáng thương bị mọi người xa lánh khi dễ, cố ý lộ ra vết thương trước mặt Tiểu Hà, khởi lên lòng đồng tình cùng ý muốn bảo hộ của Tiểu Hà, sau đó từng bước một làm Tiểu Hà thích mình.

Thành Thiên Văn cười: "Chúng ta đây liền may mân gặp cậu lầm đầu tiên đóng vai tra nam, Tiểu Hà cô lại đây một chút."

Nữ diễn viên Tiểu Hà thường xuyên ở trong các đoàn phim đóng vai quần chúng, lúc này đây có thể bắt được suất diễn nổi hơn so với bình thường, cô rất hưng phấn, hiện tại cô lại có được cùng Hứa Tích Sương phối diễn, Hứa Tích Sương lại đẹp như vậy, cô nghĩ thôi mặt đã đỏ lên, dẫn tới mọi người xung quanh phát ra tiếng cười thiện ý.

Chờ tiếng cười ngừng lại, Hứa Tích Sương buông kịch bản, nhìn nữ diễn viên trước mắt, thần sắc bi thương lại ôn nhu, chậm rãi mở miệng: "Tiểu Hà, tớ hiện tại hai bàn tay trắng, thậm chí không bảo vệ được cho cậu còn để cậu bảo vệ lại."

Hứa Tích Sương mở miệng, tầm mắt mọi người dừng ở trên người cậu, đều nữa điểm luyến tiếc rời đi.

"Tiểu Hà, rất cảm ơn cậu trong khoảng thời gian này đã chiếu cố tớ, nhưng mà tớ không thể để cậu cứ mãi chiếu cố tớ như vậy được." Hứa Tích Sương cúi đầu, đẩy đẩy cặp mắt kính, "Bởi vì tớ..."

Cậu dừng lại.

Nữ diễn viên Tiểu Hà nhịn không được hỏi: "Vì cái gì?"

Hứa Tích Sương chậm rãi ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy cẩn thận, biểu tình như người tuyệt vọng thấy được tia sáng cuối cùng, muốn bắt lấy, nhưng lại không dám duỗi tay, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy: "Bởi vì tớ thích cậu."

Tâm Yến Ngọc Sơn hung hăng run một chút.

Hắn gắt gao bình tĩnh lại hô hấp, ức chế trái tim điên cuồng nhảy lên, nghe được Hứa Tích Sương tiếp tục nói: "Nhưng người giống như tớ, có tư cách gì mà đi thích người khác chứ?"

Giọng nói của Hứa Tích Sương rất thấp, như giây tiếp theo cậu liền tuyệt vọng tới vỡ vụn.

Ngón tay Yến Ngọc Sơn hơi hơi động, nhưng mà có người so với hắn mở miệng nhanh hơn, nữ diễn viên Tiểu Hà đỏ bừng mặt, giọng nói kích động: "Cậu như thế nào không có tư cách?"

Đôi mắt của Hứa Tích Sương như sáng lên một chút, nhưng lại rất nhanh dập tắt: "Chính là, ba ba của cậu sẽ không đồng ý, rất chán ghét tớ."

"Ông ấy sẽ đồng ý," nữ diễn viên Tiểu Hà nắm chặt tay, "Bởi vì tớ cũng thích cậu!"

Giọng nói của Hứa Tích Sương khẽ run: "Thật... Thật sao?"

"Là thật!" Nữ diễn viên Tiểu Hà điên cuồng gật đầu, "Tớ hiện tại liền nói cho ba ba cho chúng ta ở bên nhau! Ba ba tớ rất thương tớ, nếu không đồng ý, chúng ta liền bỏ trốn!"

Dựa theo kịch bản, kế tiếp Tiểu Hà vừa chạy khỏi trước mặt Trần Mục Chu, đi tìm cha để nói chuyện mình thích Trần Mục Chu, muốn ở bên cậu. Mà Tiểu Hà vừa rời đi không quá vài giây, biểu tình trên mặt của Hứa Tích Sương liền nhạt xuống, phát ra một tiếng cười nhạo nhẹ châm chọc.

Nghe được tiếng cười nhạo Hứa Tích Sương phát ra, mọi người mới phản ứng lại. Bọn họ nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Hứa Tích Sương, cảm nhận được hoa ngôn xảo ngữ của một tra nam cực mạnh, căn bản không phân rõ đâu là thật đâu là nói dối.

Thành Thiên Văn nhìn sắc mặt đỏ bừng của nữ diễn viên: "Cái này là phản ứng tự nhiên a, được Hứa Tích Sương thổ lộ cảm giác thế nào?"

Nữ diễn viên Tiểu Hà xấu hổ không nói nên lời, trốn trở về chỗ ngồi cũ, chôn mặt xuống dưới không dám nhìn Hứa Tích Sương.

Thành Thiên Văn quay đầu nhìn Hứa Tích Sương nói: "Tiểu Hứa diễn tra nam không tồi nha, hoàn toàn không giống như lần đầu tiên."

Hứa Tích Sương đã khôi phục thần sắc bình thường, biểu tình nhàn nhạt, đẩy gọng kính mạ vàng lên một chút, mỉm cười trả lời Thành Thiên Văn: "Đạo diễn Thành quá lời, tôi lần sau vẫn sẽ cố gắng."

Yến Ngọc Sơn nhìn Hứa Tích Sương, rất nhẹ nhàng hô khẩu khí, đột nhiên nảy sinh mãnh liệt cảm giác cực kì ghen ghét với nữ diễn viên Tiểu Hà kia.

--- ---
🍦: Chương này là bn tui edit thử nha, tui chỉ sửa lại một chút xíu thui, mà tui không nói là nó hỏi tui hết 1,75/2 chương này đâu nha, tinh tế chìu bn iu vậy 😇♥️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net