Truyen30h.Net

Gioi Giai Tri Benh My Nhan Mang Thai Roi Thoi Khong Chay Nua

Buổi tối sau khi kết thúc công việc, trừ bỏ Hứa Tích Sương ở ngoài nhìn, những người khác đều thập phần mệt mỏi. Tâm tình vui vẻ kết thúc công việc trở về nghỉ ngơi.

Hứa Tích Sương xem Trì Tư Nguyên thoát vai khỏi trạng thái Hạ Tình Lãng, hôm nay Trì Tư Nguyên diễn xuất tốt hơn những lần trước, hiện tại cũng rất mệt mỏi, vì thế Hứa Tích Sương không có tiến về phía Trì Tư Nguyên nói chuyện, mà để Trì Tư Nguyên nghỉ ngơi một lúc, buổi tối lại đến tìm hắn đọc thoại.

Hứa Tích Sương xoay người rời khỏi phim trường, chậm rì rì mà đi về phòng của mình.

Trợ lý Tiểu Vương được an bài cạnh phòng của cậu, Tiểu Vương hướng khách sạn mượn phòng bếp nhỏ, chuyên môn làm cơm dinh dưỡng cho Hứa Tích Sương, kiêu ngạo mà đối Hứa Tích Sương nói: "Tích Sương, Tiểu Văn Tựu là ăn cơm dinh dưỡng mà tôi nấu mới thi đậu công chức."

Tiểu Văn Tựu là cấp dưới của chị Triệu đã lui vòng, cũng là Tiểu Vương làm trợ lý.

Hứa Tích Sương trừu trừa khóe miệng, nhìn phân sắc hương vị đầy đủ trước mặt, chính là có chút thiếu muối, hơn nữa cơm dinh dưỡng còn không có ớt, vẫn là bi thương cầm lấy chiếc đũa, sau đó cho vào miệng ăn.

Tiễn Tiểu Vương đi, Hứa Tích Sương ở trong phòng chơi điện thoại một lát, Trì Tư Nguyên vẫn là chưa nhắn tin qua cho cậu, Hứa Tích Sương nghĩ nghĩ, đi đến ban công, đem quần áo của Yến Ngọc Sơn lấy xuống, sau đó tìm một cái túi nhàn rỗi bỏ vào.

Trên mặt túi không hoa văn tự mẫu không quen thuộc lắm, Hứa Tích Sương nhìn kĩ trong chốc lát, không thể nhìn ra điều gì, nhưng hẳn cũng là túi để đựng quần áo, cậu cũng không rối rắm bao lâu, cẩn thận gấp quần áo của Yến Ngọc Sơn bỏ vào túi.

Vì để ngừa vạn nhất, Hứa Tích Sương trước tiên nhắn cho Yến Ngọc Sơn một tin, nói cho đối phương mình muốn qua trả quần áo.

Trong chốc lát, Yến Ngọc Sơn trả lời một chữ "Được", sau đó nói số phòng cho Hứa Tích Sương, cậu lại phát hiện cậu cùng Yến Ngọc Sơn cư nhiên lại chung một tầng, cất điện thoại đi, dựa theo số phòng và chỉ dẫn mà tìm được phòng Yến Ngọc Sơn ở, đưa tay lên gõ vài cái.

Bên trong cánh cửa Yến Ngọc Sơn khẩn trương buông kịch bản trong tay xuống, đi ra mở cửa cho Hứa Tích Sương.

Trong một khắc nhận được tin nhắn của Hứa Tích Sương hắn suy nghĩ rất nhiều, còn tưởng Hứa Tích Sương là muốn cùng hắn nói sự tình sảy ra vào tối hôm đó, nhưng là không muốn nói thẳng, vì thế mượn cớ trả quần áo để tới đây tìm hắn.

Vì thế trong đầu Yến Ngọc Sơn nghĩ sẵn đủ loại tình huống, cùng với những yêu cầu mà Hứa Tích Sương đưa ra, nhưng là hắn lại không nghĩ tới Hứa Tích Sương căn bản là không hề tiến vào phóng hắn để nói chuyện.
Hứa Tích Sương trực tiếp nâng túi giấy trong tay , đưa cho Yến Ngóc Sơn, đối hắn nói: "Quần áo của anh."

Nhìn thấy Yến Ngọc Sơn tiếp nhận túi giấy trong tay mình, Hứa Tích Sương liền xoay người đi.

"Chờ một chút."

Giọng nói trầm thấp cơ hồ dán vào lỗ tai, Hứa Tích Sương giật giật ngón tay, khắc chế muốn sờ sờ lỗ tai của mình, nghiêng người nhìn về phía Yến Ngọc Sơn đứng ở cửa, dùng ánh mắt dò hỏi hắn còn muốn làm gì.

Tay Yến Ngọc Sơn chống ở khung cửa, hắn quá mức cao lớn, đỉnh đầu như muốn chạm tới khung cửa phía trên, bả vai rộng lớn chống đỡ từ trong phòng lộ ra ánh sáng ấm áp, mà ông chủ khách sạn có chút keo kiệt, trên hành lang cũng không bật đèn, Hứa Tích Sương đứng ở một mảnh nhỏ trong bóng tối, nhìn về phía Yến Ngọc Sơn đang đứng.

Phát hiện biểu tình trên mặt Yến Ngọc Sơn có chút rối rắm, nhưng rất khó đoán ra Yến Ngọc Sơn đang rối rắm điều gì.
Mặt mày Yến Ngọc Sơn kỳ thật rất thâm thúy, thời điểm hắn không nói lời nào, đặc biệt là lúc mặt hắn vô biểu tình, nhìn qua thực dọa người, rất giống với vai ác lạnh tâm lạnh phổi trong phim. Nhưng là dưới mí mắt của hắn lại có một nốt lệ chí*, loại cảm giác lạnh lẽo này mạc danh mà bị hóa giải, thực dễ dàng khiến người khác có một loại cảm giác muốn chạm vào đôi mắt của hắn, hôn lên môi hắn.

(lệ chí là nốt ruồi ở dưới mí mắt, hồi xưa ở Trung Quốc ai có lệ chí thường là mỹ nhân đem lại may mắn, trong hậu cung sẽ rất được sủng ái.)

Nếu là ở trên giường, hắn dùng đôi mắt này từ trên cao nhìn xuống, mồ hôi từ trên sóng mũi chảy xuống, loại khiêu gợi này sẽ vô hạn mà phóng đại.

Hứa Tích Sương đột nhiên lý giải, vì cái gì mà các fan nói Yến Ngọc Sơn trong giới giải trí là Đại tổng tiến công.

Khí chất này, dáng người này, tính cách này, hắn không công ai công?

Hứa Tích Sương còn ở hành lang không có mục tiêu mà đi tới gần, Yến Ngọc Sơn đột nhiên mở miệng nói: "... vào trong nói đi."

Hứa Tích Sương có chút ngạc nhiên.

Cậu cũng không nghĩ cùng Yến Ngọc Sơn cô nam quả nam ở chung mọt phòng, đặc biệt là xu hướng giới tính, lại còn cùng Yến Ngọc Sơn ngoài ý muốn lăn lộn một đêm. Nếu là người khác nói lời này, cậu nhất định sẽ cảm thấy đối phương là muốn lên giường, nhưng là lời này là từ trong miệng Yến Ngọc Sơn nói ta, cậu liền không thể không nghĩ nhiều một ít.

Chẳng lẽ là bởi vì ban ngày cậu cùng Trì Tư Nguyên tiếp xúc quá nhiều, Yến Ngọc Sơn ghen tị sao? Hiện tại là muốn tìm cậu tính sổ?

Tuy rằng Hứa Tích Sương rất muốn cự tuyệt lời mờ của Yến Ngọc Sơn,nhưng là cậu phát hiện đêm nay thái độ cảu Yến Ngọc Sơn có chút cường ngạnh, giống như quyết tâm làm một việc gì đó,  hơi hơi nghiêng thân thể, vì hắn nhường ra một con đường ra vào cửa, chớp chớp mắt nhìn cậu, chờ cậu tiến vào.

Vì không muốn đắc tội đỉnh lưu Đại ma vương kiêm đạo diễn, Hứa Tích Sương trầm mặc hai giây, vẫn là xoay người đi vào phòng của Yến Ngọc Sơn.

Vật phẩm cá nhân trong phòng Yến Ngọc Sơn cơ hồ không có quá nhiều, trong phòng thực sạch sẽ cũng hơi trống vắng, trên bàn trừ bỉ kịch bản ra, cái gì cũng không có.

Hứa Tích Sương tuỳ tiện tìm một cái ghế dựa ở cạnh bàn ngồi xuống, chờ Yến Ngọc Sơn mở miệng.

Yến Ngọc Sơn đem quần áo trong túi giấy đặt ở mép giường, sau đó đối diện Hứa Tích Sương ngồi xuống, hắn nhìn qua có chút khẩn trương: "Cậu... Thân thể có khỏe không?"

"Khá tốt." Hứa Tích Sương trả lời.

Dù sao tạm thời cũng không chết được.

"Về đêm ngoài ý muốn hôm đó..." Yến Ngọc Sơn thử thăm dò hỏi, "Cậu còn cần bồi thường cái gì nữa không?"

"Không cần." Hứa Tích Sương thật quyết đoán trả lời.

Cậu ở chỗ bác sĩ Hứa tiêu hết bao nhiêu đều do Yến Ngọc Sơn trả, cậu không cần tốn lấy một xu. Hứa Tích Sương hiện tại cảm thấy thân thể khoẻ mạnh mới là tốt nhất, mặt khác nhà ở, xe đều là hư, mạng mới là quan trọng nhất.

Chỉ là ngoài ý muốn một lần mà thôi, cậu cũng rất sảng khoái, hơn nữa Yến Ngọc Sơn cũng là chủ động bồi thường, cậu cho rằng nhiêu đây đã là đủ, lại muốn thêm sẽ trở nên tham lam, khiến người khác phiền chán.

Hứa Tích Sương hiện tại cảm thấy tác giả nói Yến Ngọc Sơn là xử nam chuyện này rất có thể là thật sự, bởi vì chỉ có xử nam mới có thể để ý đêm đầu tiên của chính mình như vậy, hơn nữa không ngừng nhắc tới.

Hứa Tích Sương hoàn toàn quên mất chính mình cũng là một xử nam, cậu tự giác ở trước mặt Yến Ngọc Sơn về phương diện này là tiền bối, nắm giữ phong phú tri thức lý luận, trấn an đối phương nói: "Không có việc gì, đều quên đi, về sau không cần nói nữa."

Tiểu xử nam.

"... Được." Yến Ngọc Sơn trầm mặc sau một lúc lâu trả lời.

Yến Ngọc Sơn trầm tĩnh nhìn Hứa Tích Sương, cảm thấy đối phương vô cùng chán ghét hắn, không muốn cùng hắn có một chút quan hệ nào. Hứa Tích Sương tình nguyện để bản thân chịu uỷ khuất, cũng không muốn hắn nhắc lại chuyện sĩ nhục này.

Yến Ngọc Sơn không rõ cảm xúc của mình là gì, theo lý thuyết hẳn là phải thở dài nhẹ nhỏm một hơi, nhưng hắn hiện tại không những không có cảm thấy nhẹ nhỏm, ngược lại trong lòng như nghẹn lại rất khó chịu.

Sự tình đã nói xong, Hứa Tích Sương cũng liền không hề ngồi, cậu đứng lên, đang muốn cùng Yến Ngọc Sơn từ biệt, vừa mới hé miệng, còn không kịp nói ra một chữ, liền cảm thấy yết hầu của chính mình xộc lên tới cổ một hương vị tanh ngọt, sắc mặt lập tức biến đổi, nhưng cuối cùng vẫn là không thể nhịn xuống, "Phụt" phun ra một ngụm máu, tất cả đều phun lên kịch bản ở trên bàn của Yến Ngọc Sơn, tức khắc đem tờ giấy A4 trắng nhuộm thành một mảnh màu đỏ.

Hứa Tích Sương:...

Yến Ngọc Sơn:!!!

Yến Ngọc Sơn trực tiếp đứng lên, hắn nửa người trên lướt qua tới, vươn bàn tay to rộng, cầm bả vai Hứa Tích Sương, sốt ruột mà nhìn cậu, nôn nóng hỏi: "Cậu thế nào?!"

"Tôi không có việc gì..." Hứa Tích Sương mơ mơ hồ hồ mà trả lời.

Trong miệng cậu còn hàm chứa một chút máu, hắn tay mắt lanh lẹ mà từ trên ngăn tủ bên cạnh lấy vài tờ giấy lau miệng, đem máu còn xót lại trong miệng phun trên giấy, tùy ý xoa xoa khóe miệng, đem giấy niết vào trong lòng bàn tay.

Hứa Tích Sương ẩn ẩn cảm thấy thân thể của mình giống như đang run rẩy, cậu ngây người một chút, mới phản ứng lại bả vai cậu bị bàn tay run rẫy của Yến Ngọc Sơn nắm lấy, khiến thân thể cậu cũng run lên theo.

"Cậu còn muốn hay không," Yến Ngọc Sơn nói rất gian nan, hoàn toàn không dám dời tầm mắt đi, sợ chính mình vừa rời tầm mắt đi giây tiếp theo Hứa Tích Sương liền ngã xuống đất mà chết, "Tôi mang cậu đi bệnh viện?"

Cậu chỉ là chứng tùy cơ hộc máu lại tái phát mà thôi.

"Tôi thật sự không sao." Hứa Tích Sương dở khóc dở cười, "Này rất bình thường, bác sĩ Hứa cũng biết."

Chẳng qua bác sĩ Hứa đối với chuyện này rất khó hiểu, còn đem chứng tuỳ cơ hộc máu lấy tên cậu mệnh danh.

Hứa Tích Sương trong nội tâm nói thực xin lỗi bác sĩ Hứa, đối với Yến Ngọc Sơn nói dối vài câu cũng không ảnh hưởng tới toàn cục: "Bác sĩ Hứa nói, tôi phun máu kỳ thật là trong thân thể tôi có ứ độc, anh hiểu đi? Nhổ ra ngược lại càng tốt, có thể làm thân thể càng nhẹ nhàng."

Cho nên cũng đừng dẫn cậu ngay buổi tối đi bệnh viện, dù sao bệnh viện cũng tra không ra là vấn đề. Nguyên thân chính là mười mấy năm đã đi khắp nơi tìm người trị bệnh, cũng chưa tìm được biện pháp, Hứa Tích Sương hiện tại tùy tay vừa lật các bản ghi trong điện thoại, đều có thể nhìn đến hàng trăm thứ trong bản ghi.

Yến Ngọc Sơn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hứa Tích Sương, thẳng đến khi Hứa Tích Sương có điểm chột dạ, hắn mới dời tầm mắt đi, miễn cưỡng tin lời nói Hứa Tích Sương, buông lỏng tay ở trên vai Hứa Tích Sương ra, trầm mặc mà đưa Hứa Tích Sương ra ngoài, sắc mặt vẫn là không tốt lắm.

Hứa Tích Sương bước ra khỏi phòng của Yến Ngọc Sơn, ngẩng đầu nhìn về phía hành lang, cũng từ hành lang bên kia cùng Trì Tư Nguyên bốn mắt nhìn nhau.

Hứa Tích Sương:!

Trì Tư Nguyên:?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net