Truyen30h.Net

HÀO MÔN TIỂU CHA KẾ (HOÀN)

Chương 19

thitkhocaichua

Nhạc Văn Hi nói muốn giới thiệu bạn bè của anh trai cho cậu, Phương Lê tỏ vẻ không cần, tuy ngoài mặt Nhạc Văn Hi tỏ vẻ không có chuyện gì, nhưng ánh mắt nhìn qua nhóm người đang ở bãi cỏ nướng BBQ, liền bắt lấy tay của Phương Lê thật chặt vừa kéo vừa thì thầm.

"Nếu bọn họ nhìn thấy mày rồi thì cũng nên qua chào hỏi đi chứ rồi mày muốn đi đâu thì đi, chứ đừng như mấy kẻ không được dạy dỗ như vậy."

Nhạc Văn Hi nhanh chóng bước đến liền mỉm cười hướng những người có mặt ở đó mà chào hỏi.

"Chào mọi người nha, đây là em họ của em tên là Phương Lê, cậu ấy đến nhà chúng em ở nhờ 2 ngày, em đem cậu ấy đến chào hỏi cùng mọi người làm quen, không làm phiền mọi người chứ ạ."

"Đây là nhà của cậu, sao chúng ta có thể phiền được chứ." Một người trong đó liền đáp, bộ dáng cười cười tỏ vẻ hài hước.

"Nếu đã là em họ của Văn Hi, vậy thì không cần ngại ngùng đâu, càng đông càng vui mà."

"Là người mà Văn Hi tự đưa đến, chúng ta nói phiền không phải Bác Phong liền xé xác chúng ta sao?" Một cô gái trong đó che miệng vờ sợ hãi nói. Nhạc Văn Hi nghe vậy liền phì cười le lưỡi bộ dáng đáng yêu đáp:

"Anh hai của em cũng không phải người bạo lực, làm gì xé xác người khác được chứ."

Trong đám người có một nam sinh cao lớn bề ngoài nổi trội hơn người, từ khi Phương Lê bước vào liền nhìn cậu đến ngẩn ngơ không rời mắt.

Phương Lê cũng nhanh chóng cảm nhận được ánh mắt kẻ khác đang nhìn cậu liền xoay sang thì nhận ra thì ra là người quen kiếp trước, đó không ai khác chính là Lý Duy Khải, bạn thân của Diêm Học Ấn, ở trường có biệt danh là vương tử dương cầm. Lý Khải Duy là con lai, bà ngoại của y còn là một công chúa của tiểu quốc gia nào đó, Lý gia so với Diêm gia cũng là hào môn số một số hai ở trong giới.

Hiện tại Lý Khải Duy chưa quen biết Phương Lê, y nhìn chằm chằm cậu là vì trước đây y từng xem Phương Lê biểu diễn liền bị cậu hấp dẫn, lúc đó y muốn tìm cơ hội làm quen Phương Lê, nhưng không ngờ tới cơ hội lại đến bất ngờ như vậy.

Kiếp trước Lý Duy Khải cũng tìm mọi cách để làm quen Phương Lê, sau đó lại tiến hành theo đuổi, lúc Phương Lê bị Diêm Học Ấn bày mưu hãm hại, Lý Khải Duy không tin cậu mà lựa chọn tin Diêm Học Ấn, còn buông lời lạnh lùng với Phương Lê. Sau đó Lý Khải Duy lại xoay sang làm một bộ phim theo đuổi nồng nhiệt với Nhạc Văn Hi, kết cục của bộ phim đó là hai kẻ đó hạnh phúc tay trong tay với nhau. Phương Lê càng nghĩ càng cười lạnh.

Diêm Bác Phong cũng mời bạn thân nhất của Nhạc Văn Hi là Dương Tinh đến chơi, chính là trước đó gã đã ám chỉ với Dương Tinh nên làm những gì.

Dương Tinh liền kéo Nhạc Văn Hi đến một bên, bộ dáng muốn cả hai nói chuyện riêng, nhưng âm lượng khiến mọi người xung quanh đều có thể mơ hồ nghe được.

"Nè Văn Hi cậu nói coi, sao cậu ta có thể dày mặt đến đây tìm cậu vậy, là người sao không có chút tự trọng nào hết, da mặt cũng dày quá đi."

"Cậu ấy cũng đến trước cửa rồi, không lẽ tớ còn có thể đuổi đi sao?” Nhạc Văn Hi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

“Vì cái gì không thể?!” Dương Tinh làm một bộ dáng tức giận, giọng cũng hơi nâng lên: “Nghĩ lại trước đây nhà họ đối xử với cậu thế nào đi, đem cậu ta đuổi ra ngoài là quá nhẹ nhàng rồi, lòng dạ của cậu đúng là thiện lương mà, cứ dễ mềm lòng như vậy hèn chi có mấy kẻ không biết xấu hồ đến dựa hơi ăn nhờ."

Bọn họ cũng không đứng quá xa, càng nói giọng của Dương Tinh càng lớn, khiến cho người khác cũng tò mò, có người còn lập tức qua dò hỏi là chuyện gì .

“Làm sao vậy? Có chuyện gì ư?”

“Không phải Văn Hi nói đó là em họ sao? Cậu ta có vấn đề gì à?"

Nghe có người hỏi, Dương Tinh trong lòng đắc ý, bề ngoài vẫn giữ vẻ tức giận như không thể khuyên ngăn mà kể.

"Cậu ta đúng là em họ của Văn Hi. Nhưng trước kia khi ba mẹ Văn Hi còn sống, nhà cậu ta điều kiện tốt hơn nhà Văn Hi nên lúc nào cũng xem thường nhà y, cả nhà Văn Hi đi đến đâu cũng bị bọn họ làm bộ mặt khó chịu.  Không những thế ba mẹ cậu ta còn hại chết ba mẹ Văn Hi, vậy mà giờ còn dám vác mặt đến Diêm gia nhờ vả Văn Hi nữa chứ."

Dương Tinh như một sứ giả chính nghĩa, bộ dáng lấy lại công đạo cho Văn Hi, gã vừa nói vừa làm bộ dạng căm tức mà nhìn Phương Lê. Vì vậy mấy người xung quanh nghe được không khỏi xì xầm, có kẻ còn nói.

"Vậy mà cũng làm được nữa sao? Giờ cậu ta còn có mặt mũi đến tìm Văn Hi nữa hả?"

"Bởi vậy mới nói, là người sao có thể dày mặt đến thế. Ở trường giả vờ một bộ dạng thanh cao tỏ ra không quen biết với Văn Hi, vừa bước ra khỏi cổng liền xé ngay mặt nạ mà."

Dương Tinh mỉa mai chọc ngoáy Phương Lê, nhưng Phương Lê không đáp trả càng khiến mấy người xung quanh xì xầm nhiều hơn.

"Đúng là thói đời mà? Họ hàng nhà ai có thể dày mặt đến vậy chứ? Cũng do Văn Hi mềm lòng."

"Văn Hi, em cũng quá hiền lành rồi, sau này ra đời sẽ gặp thiệt thòi lớn đó, những kẻ như vậy sao lại dễ mềm lòng được chứ."

“Các anh chị vẫn là đừng khuyên, nếu khuyên được thì em đã khuyên từ sớm rồi, nói đến rách cả miệng mà cậu ấy có nghe đâu.” Dương Tinh nói.

“Thôi bỏ đi, đừng nói nữa.” Nhạc Văn Hi thở dài nói: “Mặc kệ nói như thế nào, cậu ấy cũng là em họ của tớ, hơn nữa ba mẹ của cậu ấy cũng đã qua đời nên cậu ấy sinh hoạt một mình đáng thương vô cùng. Đã tới thì đều là khách mà, bà nội còn nói để tớ chăm sóc tốt cho cậu ấy nữa."

Đám bạn bè của Diêm Bác Phong cùng Diêm Học Ấn nghe vậy thì ánh mắt nhìn về phía Phương Lê đều đong đầy vẻ khinh thường, miệt thị.

Nhạc Văn Hi thì một bộ trà xanh, bên này nói như là bồ tát giáng thế, sau đó còn quay sang  nhìn Phương Lê nói: “Phương Lê, cậu cũng lại đây ngồi đi.”

“Vậy em họ kia, còn đứng ngơ đó làm gì, đến phụ mọi người một tay chứ. Không làm mà định ăn à?"

"Đúng là kẻ không biết điều, đã đến ăn nhờ ở đậu rồi còn thật sự coi mình là khách quý ư, không mau đến phụ còn đứng ngay ra đó làm gì."

"Nè tôi nói cậu em họ kia ơi, cậu là khách thì tụi này cũng là khách đấy nhé. Định để tụi này phục vụ cho hả, có giáo dưỡng không đấy."

Phương Lê nghe vậy liền cười lạnh, mấy câu đó cậu đều nghe thấy nhưng cậu chả dư hơi đâu mà muốn giải thích, bởi vì có giải thích với những kẻ râu ria này thì cũng chả làm được gì, cho dù có thảy sự thật vào mặt của họ, thì họ cũng sẽ chỉ lựa chọn tin tưởng đám Nhạc Văn Hi mà thôi.

Còn nếu cậu tức giận sinh khí cãi lại hoặc động tay chân thì đó không phải là đúng như ý nguyện của Nhạc Văn Hi sao.

Phương Lê trực tiếp xoay người rời đi, cậu đã không phải là Phương Lê của trước đây nữa rồi, những thứ này cậu đều có thể nhẫn nhịn. Sở dĩ không xoay đi trước đó là vì cậu muốn xem Nhạc Văn Hi còn có thể diễn ra cái trò gì nữa, quả thật sự dối trá của y khiến Phương Lê cảm thấy ghê tởm không thôi.

“Phương Lê…….” Nhạc Văn Hi vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó bước nhanh đuổi theo.

“Duy Khải, Duy Khải?” Diêm Học Ấn thấy Lý Duy Khải nhìn nơi nào đó phát ngốc liền nghi hoặc hỏi: “Cậu đang nhìn cái gì vậy?”

Lý Duy Khải lúc này mới phục hồi tinh thần lại nói: “Không có gì.”

Chờ đến khi đi đủ xa, không khiến những người khác nghe được gì thì Nhạc Văn Hi cũng chả thèm diễn nữa mà nói.

“Chỉ có vậy mà mày chịu không nổi rồi sao?” Nhạc Văn Hi chặn phía trước Phương Lê nói: “Chỉ có vậy mà mày tức giận cái gì. Không phải khi nãy mày mạnh miệng bảo rằng muốn đến Diêm gia chứng tỏ bản lĩnh mà, sao bộ dạng hiện tại của mày lại như vầy, người Diêm gia thấy được sẽ nghĩ mày là đứa không có giáo dưỡng sao nhận nuôi mày nữa."

"Lúc trước tao vẫn không hiểu được vì cái gì mà mày lại hận tao, mọi nơi tìm cách hại tao, giờ thì tao mới biết. Mày đúng thật là thứ dối trá dơ bẩn, những câu mày nói đều đảo lại hết sự thật vốn có. Ba mẹ tao mất mạng vì chính ba mẹ mày hại, tao vẫn chưa từng nghĩ muốn giận chó đánh mèo lên người mày, vậy mà giờ tao có thể nghe được thì ra hồi nhỏ gia đình mày bị nhà tao chèn ép đến vậy."

“Nói dối thì thế nào?” Nhạc Văn Hi cười cười, một bộ đương nhiên nói:

“Chỉ cần có thể sống thật tốt nói dối chính là một bản năng để sinh tồn, hơn nữa ai mà không nói dối. Không những vậy nói dối còn cần yêu cầu kỹ xảo nữa đó nha."

Nghe những câu này Phương Lê cũng phải thừa nhận Nhạc Văn Hi đúng là đũy trà xanh trơ trẽn, cậu nhìn y nhếch môi.

“Phải không? Vậy thì mày tiếp tục về cùng đám bạn bè của mày mà làm trò tiếp đi. Tao phải đi tìm bà Nhạc đến luyện tập cái kĩ xảo khi nãy mày nói mới được."

Phương Lê sau khi nói xong, vòng qua Nhạc Văn Hi, tiếp tục đi lên phía trước.

Lần này Nhạc Văn Hi không có ngăn cản Phương Lê nữa, bởi vì y cảm thấy y đang nắm được nhược điểm của Phương Lê, cậu ta sẽ không dám đi nói bậy. Nhưng y càng hi vọng Phương Lê càng đi nói nhiều lên vì như vậy trong lòng bà nội mới sinh ra cảm giác chán ghét nó được chứ.

Nhạc Văn Hi nghĩ, y chính là đứa cháu mà bà Nhạc thương yêu nhất. Nếu Phương Lê thật sự trở thành người nhà Diêm gia mà đi chọc ngoáy vậy thì không phải càng có trò vui để xem ư.

Quả thật Nhạc Văn Hi phải thừa nhận trong học tập Phương Lê giỏi hơn y một chút, nhưng những chuyện như thế này sao cậu ta có thể so với y được. Y sinh trời sinh thích hợp sinh hoạt ở hào môn, chẳng qua ngay từ đầu sinh sai địa phương, cũng may lúc sau lại trở về đúng vị trí.

Mà Phương Lê, cho dù đi vào Diêm gia cũng không thể nào có đãi ngộ như y được, đến lúc đó y sẽ cho cậu ta thấy thế nào là hiện thực.

Phương Lê mới không ngu đến việc đi ton hót mách lẻo. Nếu thật sự cậu muốn làm vậy người mà cậu chọn cũng không phải bà Nhạc, vì Phương Lê biết người nào thích hợp nhất. Mà mấy cái trò mách lẻo này cũng chỉ hợp với đũy trà xanh Nhạc Văn Hi thôi, vì nếu cậu đi mách lẻo không phải đã để điểm yếu cho người khác thấy ư.

Tới bữa cơm chiều, đang ăn thì Nhạc Lâm Hoa liền nhớ đến mấy ngày nữa liền tới sinh nhật của Nhạc Văn Hi, bèn hỏi y muốn tổ chức như thế nào. Nhạc Văn Hi liền thảo mai mà nói muốn cùng cả nhà ăn một bữa cơm là được.

Nhưng  Diêm Bác Phong cùng Diêm Học Ấn liền lập tức nói sinh nhật phải làm đàng hoàng, sau đó mọi người liền bàn nhau tổ chức sinh nhật cho y như thế nào mới tốt.

Nhạc Văn Hi bề ngoài thì nói không cần làm quá, nhưng trong lòng đã vui vẻ đến tung bông đắc ý cực kỳ rồi. Ánh mắt y nhìn qua Phương Lê muốn xem vẻ mặt hâm mộ ghen tị của cậu. Y muốn nhìn xem Phương Lê có thể nhẫn nhịn được bao lâu nữa.

“Phương Lê, mấy ngày nữa là tới sinh nhật Văn Hi, cậu là em họ của em ấy cũng đến chứ?” Diêm Học Ấn nhìn Phương Lê hỏi.

"Cậu ấy đương nhiên sẽ đến, trước đây em mời Phương Lê đều ngượng ngùng, nhưng giờ chắc không còn nữa đâu ạ. Hồi sáng em cũng đã hỏi qua, cậu ấy nói rảnh. Đúng không Phương Lê.” Nhạc Văn Hi mỉm cười.

“Đương nhiên rồi.” Phương Lê mỉm cười đáp.

Nhạc Văn Hi cố ý nói như vậy, chính là muốn cho Phương Lê không có cách nào cự tuyệt, kỳ thật Phương Lê cũng không muốn cự tuyệt, tới liền tới, cậu có cái gì mà phải sợ hãi?

Diêm Mặc Nghiêu xuất hiện lúc giờ cơm khiến cho Nhạc Lâm Hoa cảm thấy ngoài ý muốn nhưng lại cao hứng vô cùng, việc này chẳng phải chứng minh Diêm Mặc Nghiêu cũng không ghét Phương Lê sao? Bà là mẹ của hắn nên bà biết tính hắn. Nếu Diêm Mặc Nghiêu đã ghét ai thì đừng nói đến nói chuyện nhìn mặt thôi hắn còn lười đó.

Diêm Mặc Nghiêu ngồi xuống ghế thì đám Diêm Bác Phong không nói chuyện nữa, hơi hơi cúi đầu, một bộ dạng thực nghiêm túc ăn cơm.

Phương Lê nhìn Diêm Mặc Nghiêu liếc mắt một cái, sau đó cũng an tĩnh ăn cơm, cậu nghĩ thầm không phải Diêm Mặc Nghiêu luôn bận rộn sao? Sao còn có thời gian về ăn cơm đúng giờ thế này. Phương Lê đột nhiên lại nghĩ, nếu bọn họ thật sự kết hôn, nói không chừng Diêm Mặc Nghiêu còn là người chồng tốt. Nhưng hắn từ chối cậu nhiều lần rồi, giờ cậu lại tự mình đa tình mà suy nghĩ như vậy thiệt đúng là bệnh mà.

Phương Lê càng nghĩ càng cảm thấy bực bội, nên liền ngẩng mặt lên mà lườm Diêm Mặc Nghiêu một cái, khiến hắn ngơ ra không hiểu vì sao tự nhiên đang yên lành lại bị đứa nhỏ này liếc xéo, trong lòng thầm nghĩ không lẽ hắn về ăn cơm khiến Phương Lê bực bội ư?

Phương Lê cùng Diêm Mặc Nghiêu dùng ánh mắt liếc nhau để đối thoại, chỉ là mắt đi mày lại, nhưng biểu đạt rất nhiều ý tứ.

Diêm Mặc Nghiêu dùng ánh mắt đối Phương Lê ý bảo, cậu trừng cái gì?

Phương Lê cũng dùng ánh mắt trả lời, trừng gì kệ tôi, không liên quan gì đến chú, không muốn nhìn mặt chú đó!

Diêm Mặc Nghiêu: Đây là nhà tôi mà, cậu không muốn thấy tôi vậy đến đây làm gì?

Phương Lê dùng ánh mắt tỏ vẻ, tôi trước giờ chưa vào nhà nào xa hoa sang chảnh như vậy, nên tới để mở mang tầm mắt thôi, chụp hình sống ảo, không được sao? Hơn nữa là mẹ của chú mời tôi, chứ không phải tôi tự mình tới.

Diêm Mặc Nghiêu: Như vậy nếu cậu tới, không muốn thấy tôi cũng không được rồi.

Phương Lê:  Hừ! Tôi đang cố lơ chú đây.

Phương Lê dời đi tầm mắt, không hề nhìn về phía Diêm Mặc Nghiêu nữa, nhưng trong lòng lại nhịn không được mà muốn cười, cậu là lần đầu tiên cùng người khác cãi nhau bằng ánh mắt như thế này. Nhưng quan trọng, bọn họ cư nhiên hiểu đối phương muốn nói cái gì.

Diêm Mặc Nghiêu cũng có chút muốn cười, hắn cảm thấy chính mình hiện tại vừa thấy Phương Lê, liền trở nên ấu trĩ, rõ ràng tuổi của hai người họ kém nhau rất nhiều mà.

- Còn tiếp -



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net