Truyen30h.Net

Hao Mon Tieu Cha Ke Hoan

Sau khi xuống máy bay, Phương Lê cùng Diêm Mặc Nghiêu ngồi xe đến khách sạn. Nhưng bọn họ không check in nhận phòng mà đi thẳng lên tầng thượng có sân đậu trực thăng.

Phương Lê đeo trang bị bảo hộ liền ngồi ở ghế phụ nhỏ kế bên, cậu xoay đầu qua liền thấy Diêm Mặc Nghiêu ngồi ở ghế điều khiển, cậu còn chưa hiểu mô tê ất giáp gì hết thì Diêm Mặc Nghiêu đã điều khiển trực thăng bay lên rồi.

Phương Lê cúi đầu nhìn phong cảnh núi non xinh đẹp bên dưới mà ngơ ngẩn, quả thật đẹp biết bao, cậu nhìn đến nổi không dời mắt.

"Cậu sợ sao?"

Phương Lê quay đầu nhìn hắn sửng sốt một chút, nghĩ thầm cái này thì có gì  đâu mà sợ, liền lắc đầu nói: “Không sợ.”

“Vậy cậu ngồi cho vững vào.”

“Tôi ngồi vững lắm rồi, chú còn muốn tôi vững như.....…… Á aaaaaaaaaa!!” Phương Lê nói còn chưa nói hết lời thì trực thăng đã lao thẳng một đường xuống, sau đó liền bất ngờ mà bay thẳng lên. Không khác gì đi tàu lượn siêu tốc.

Cậu có chút hoảng hồn, nhưng sau đó dần bình tĩnh lại thì thấy kích thích vô cùng, Diêm Mặc Nghiêu cũng không làm cậu thất vọng, hắn liền biểu diễn các kỹ thuật lái trực thăng.

Phương Lê muốn biết kĩ thuật lái điêu luyện như vậy Diêm Mặc Nghiêu tập từ khi nào, nếu có thể trong thời gian ngắn mà lái được như vậy cậu cũng muốn thử nha.

Paylak một hồi ở trên trời, Diêm Mặc Nghiêu mới mở chế độ lái bình thường mà đưa Phương Lê đến bờ biển để chơi motor nước.

Bận áo phao Phương Lê ngồi sau lưng Diêm Mặc Nghiêu hai tay ôm lấy hông của hắn, Diêm Mặc Nghiêu liền mở máy rồ ga mà phóng, hắn biểu diễn kĩ thuật hất đuôi đến hoàn mĩ, còn cậu ngồi phía sau chỉ biết ôm thật chặt người đàn ông này để không bị hất bay xuống biển.

Càng chơi càng high, Phương Lê cảm thấy cái trò này còn hay hơn lái trực thăng nhiều, hơn nữa nhìn cũng thấy đơn giản nên cậu liền nói Diêm Mặc Nghiêu dạy mình. Hắn cũng chiều theo liền chuyển ra sau lưng Phương Lê hai tay vòng lên phía trước mà chỉ cách lái cách giữ thăng bằng. Phương Lê cũng không làm hắn khó chịu vì cậu tiếp thu rất nhanh, chỉ là trình múa lửa thua Diêm đổng thôi.

Phương Lê lái motor cảm nhận mặt biển bao la, tâm tình cũng thoải mái vui vẻ vô cùng.

Chơi xong liền ăn cơm chiều, trời cũng sụp tối cậu mới trở về phòng tắm rửa. Cả ngày chơi đến tận hứng vừa nằm xuống đã ngáy o o không biết trời trăng.

Ngày hôm sau, Diêm Mặc Nghiêu nói muốn dẫn cậu đi lặn, Phương Lê vừa nghe liền vui đến cười tít mắt đồng ý, khi thay đồ đi ra cậu mới biết được cái lặn mà Diêm Mặc Nghiêu nói không giống với cái lặn mà cậu biết.

Cả hai theo người hướng dẫn đi vào một tàu ngầm, tàu chạy chầm chậm rồi dần chìm sâu xuống biển, Phương Lê nhìn ra cửa kính nhỏ liền thấy hết cảnh vật bên ngoài của tàu ngầm, cậu có thể nhìn rõ được mọi thứ, giống như đang đi du ngoạn trên mặt đất vậy. Quả thật cảnh vật dưới đáy biển cùng những sinh vật ở đây phi thường có ý tứ.

Tới chiều Diêm Mặc Nghiêu lại đưa cậu đi lướt sóng, tuy Phương Lê mọi thứ đều là lần đầu, nhưng lại học được rất nhanh. Diêm Mặc Nghiêu sợ cậu không quen còn thị phạm trước một lần, đứng trên bờ Phương Lê nhìn Diêm đổng bộ dáng soái khí đứng trên tấm ván được ca nô kéo đi, quả thật hai mắt đều toả sáng, cảm thấy Diêm Mặc Nghiêu quả thật góc độ nào cũng thật đẹp troai.

Đến lượt cậu, lúc đầu khi ca nô vừa chạy nên chưa tự chủ được, có hơi loạng choạng nhưng sau đó dần quen, vững vàng đứng trên ván, hai tay nắm chặt quai cầm bộ dáng lướt trên sóng đẹp vô cùng.

Chơi một lúc thì lên bờ, Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê đứng bên cạnh không nhịn được mà nói.

"Hai ngày này, tôi mới thấy cậu đúng là thằng nhóc."

"Ý của chú là gì a, không lẽ trước giờ trong mắt chú tôi là con nhóc." Nụ cười trên mặt Phương Lê vì câu nói của hắn mà biến mất, sau đó không cao hứng liền đáp trả lại ngay.

"Ngày thường không giống lắm, nhưng khi câu cá rất giống. Cậu sợ cá đến vậy ư?"

Diêm Mặc Nghiêu còn cố tình cười mà lôi việc sợ cá của cậu ra giễu lại.

"Tôi đã nói tôi không có sợ cá mà, chỉ thấy nó nhớt nhớt với tanh nên không thích chạm vào thôi."

Phương Lê vừa nghe liền vểnh mỏ cãi lại, cậu vẫn ăn cá được mà, chỉ là không muốn đụng vào khi nó còn sống thôi, sao ông chú này cứ lấy chuyện này ra nhây hoài thế không biết.

"Được rồi, được rồi. Chúng ta nên đi ăn tối thôi." Thấy Phương Lê đang có xu hướng sừng cồ muốn cắn người, Diêm Mặc Nghiêu nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Phương Lê đứng trừng ông chú già một cái, lòng thì thầm nghĩ thiện tai thiện tai chỉ vì hai ngày qua chơi vui nên tôi mới nhịn chú đó.

Tới nhà hàng, ngồi xuống bàn một hồi Phương Lê mới nhận ra hình như nhà hàng hôm nay không khác với hôm qua, với lại ngoại trừ cậu cùng Diêm Mặc Nghiêu thì hoàn toàn không có bóng dáng của một vị khách nào khác, nên liền nghi hoặc hỏi.

"Chú ơi, tại sao hôm nay chả có ai hết vậy ạ?"

"Khách sạn còn chưa khai trương, hai hôm nay là tôi đưa cậu đến đây để trải nghiệm, đây đều là những dịch vụ khách sạn sẽ mở, khi trở về cậu phải viết một bài báo cáo sau đó gửi cho trợ lí của tôi."

Nghe Diêm Mặc Nghiêu nói, Phương Lê sửng sốt trong chốc lát, nghĩ thầm thì ra hắn nói dẫn cậu đi công tác đúng là đi công tác thật ? Thì ra cái việc part time của cậu là viết báo cáo những gì đã trải nghiệm a!!!!

"Vâng, tôi biết rồi. Tôi sẽ viết thật nghiêm túc. Mà nè chú ơi, cái khách sạn này là của chú luôn sao?" Phương Lê nhìn một vòng sang chảnh của nhà hàng trong khách sạn không khỏi tò mò hỏi.

"Đây là dự án tôi đầu tư với mấy người bạn."

Nghe hắn trả lời Phương Lê liền a một cái gật gù, sau đó cầm dao nĩa, thật sự bây giờ cậu đang rất đói nha.

...

Diêm Mặc Nghiêu vừa tắm rửa xong từ phòng tắm bước ra liền nghe tiếng chuông phòng, hắn nhìn qua màn hình bên giường, sau đó ấn một nút trên màn hình cảm ứng để mở cửa.

Cánh cửa tự động mở ra, Phương Lê liền bước vào bên trong, nhìn phòng khách không có ai thì cậu trực tiếp đi qua phòng ngủ.

Phương Lê lắc lắc cánh tay nhìn Diêm Mặc Nghiêu chỉ bận áo choàng tắm ngồi trên giường mà hỏi:

"Cánh tay của tôi đau quá, chỗ của chú có cao dán hay dầu xoa bóp gì không? Cho tôi mượn đi."

Nguyên cái hành lí của Phương Lê chỉ là quần áo và vài dụng cụ vệ sinh cá nhân, tuy rằng Diêm Mặc Nghiêu có bảo người chuẩn bị đồ vật cho cậu nhưng không có thuốc thang, cao dán giảm đau hay gì cả.

Diêm Mặc Nghiêu bước đến trước mặt Phương Lê, cầm cánh tay cậu lên nhẹ nhàng vuốt vuốt mấy cái.

"Ui daaaaa, chú nhẹ tay chút ....." Phương Lê cắn răng, cố gắng nhịn đau. Ông chú già này ra tay quá nặng, nhìn hắn vuốt như không dùng sức vậy mà cậu cảm giác cánh tay như bị hắn vuốt rớt luôn rồi vậy.

Diêm Mặc Nghiêu nhìn khuôn mặt vặn vẹo cố nhịn đau của Phương Lê, đang định mở miệng nói thì cùng lúc chuông điện thoại vang lên. Hắn nhìn qua màn hình nhưng không lập tức bắt máy mà nói Phương Lê ngồi ở trên giường chờ, hắn thì cầm điện thoại đi ra phòng khách.

Phương Lê ngồi trên giường thở dài một hơi, cậu quẩy cả buổi giờ vừa mệt vừa đau chỉ muốn đi ngủ sớm. Nhìn cái giường lớn cậu không nhịn được ngáp một cái hai mắt cũng mơ màng liền nằm bò ra giường, cậu chỉ định nằm chút đỡ mệt thôi, khi có thuốc dán cậu sẽ về phòng liền.

Diêm Mặc Nghiêu đang nói chuyện điện thoại cùng Lư Đức Đào, Lư Đức Đào biết được hắn đến đây liền bất mãn.

"Không phải đã nói hẹn nhau một ngày rảnh rỗi rồi cả đám cùng đi sao? Tự nhiên cậu đánh lẻ đi trước là sao vậy hả?"

"Tôi mấy ngày này rảnh, sắp tới lịch đã kín rồi, nên giờ tôi đi khảo sát trước một vòng."

"Rồi khảo sát cảm giác thế nào?"

"Cảm giác cũng không tệ!"

Nghe Diêm Mặc Nghiêu trả lời, Lư Đức Đào liền nói tiếp:

"Mấy hôm trước tớ cũng đưa nhân viên đến trải nghiệm, họ cũng đã đưa báo cáo lên rồi, tuy là chưa lên đó nhưng nhìn báo cáo tớ cũng thấy mong chờ. Thời gian trải nghiệm kết thúc, khi khai trương đám chúng ta...."

Lư Đức Đào còn chưa nói xong thì đã nghe bên Diêm Mặc Nghiêu có tiếng chuông cửa, ngay sau đó Diêm Mặc Nghiêu liền nói với y:

"Tôi còn chút việc, mai chúng ta lại nói chuyện tiếp."

Thông báo một câu như vậy, chưa kịp để Lư Đức Đào bên này ậm ừ câu gì thì hắn đã cúp máy rồi, đi qua mở cửa thấy trợ lí đang đứng ở bên ngoài, trợ lí đưa thuốc cho hắn sau đó khẽ cúi đầu rồi rời đi. Diêm Mặc Nghiêu đem cửa đóng lại sau đó hướng phòng ngủ đi tới.

Hắn đứng ở mép giường nhìn Phương Lê đang ngủ đến ngon lành mà bất đắc dĩ thở dài một hơi, ngồi xổm xuống thay cậu cởi dép, sau đó nhẹ nâng Phương Lê nằm lại ngay ngắn trên giường, vén tay áo của cậu đến vai rồi lấy bình thuốc xịt lên mà nhẹ nhàng xoa bóp.

"Ưm......" Phương Lê trong giấc ngủ mơ màng cảm thấy thoải mái mà thở nhẹ một hơi. Khuôn mặt cũng giãn ra không ít.

Diêm Mặc Nghiêu không khỏi phì cười, bàn tay vẫn nhẹ nhàng xoa bóp mà thì thầm:

"Ngủ đến hưởng thụ như vậy luôn sao, nhóc con này."

Đang ngủ thì Phương Lê bất chợt nghiêng người, chân cũng nhấc lên, vạt áo choàng tắm trực tiếp hở ra. Diêm Mặc Nghiêu nhìn mà sửng sốt, sau đó vội vàng di chuyển tầm mắt tiếp tục giúp Phương Lê xoa bóp cánh tay còn lại. Tuy không nhìn nữa nhưng trong đầu hắn vẫn hiện lên hình ảnh khi nãy, đứa nhỏ này không hổ là người học vũ đạo, đôi chân vừa dài lại thẳng tắp trắng nõn xinh đẹp vô cùng. Do cảm thấy đẹp, ánh mắt Diêm Mặc Nghiêu không khỏi dời xuống nhìn vài lần.

Hắn cũng không đánh thức Phương Lê dậy, mà để cậu ngủ ở phòng này, còn hắn thì qua phòng bên cạnh.

Ngày thứ ba, tuy còn nhiều hạng mục chưa trải nghiệm, nhưng vì Phương Lê đau tay, Diêm Mặc Nghiêu không đưa cậu đi chơi những trò cảm giác mạnh nữa mà hắn lái du thuyền đưa cậu ra biển câu cá.

Tuy Phương Lê không có hứng thú với cái bộ môn câu cá, nhưng cậu lại thích ăn hải sản cực kì. Đối với Phương Lê thì ăn ngon cũng là một loại hưởng thụ của đời người.

Diêm Mặc Nghiêu câu được vài con cá liền xoay sang Phương Lê đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hỏi:

"Cậu biết ăn cá sống không?"

"Dạ biết ạ!!"

Phương Lê vừa nghe liền cao hứng trả lời, cậu rất thích ăn cá sống lát mỏng nha, giờ cá này vừa bắt lên cực kì tươi lát mỏng thì ăn còn gì bằng. Phương Lê không ngồi nữa mà trực tiếp đứng dậy xem Diêm Mặc Nghiêu bắt cá.

Nhìn Diêm Mặc Nghiêu cầm con cá trên tay, không biết có thế lực thần bí nào dựa mà Phương Lê lại có can đảm lấy tay đẩy cánh tay của Diêm đổng, cánh tay hắn bất ngờ bị đẩy nên chưa kịp phòng bị thì con cá đã dán lên bên mặt hắn rồi.

Phương Lê làm xong một chuỗi hành động sau đó đứng hình mất vài giây rồi hoàn toàn tự khiếp sợ. Bố khỉ, người vừa làm những hành động đó không phải cậu đâu .....

“……” Diêm Mặc Nghiêu ánh mắt bất thiện nhìn Phương Lê.

“Tôi nói tôi bị thần kinh chú có tin không?" Thật cẩn thận mà nhả một câu, Phương Lê vẫn nhìn thái độ của Diêm đổng mà chân dần bước lùi ra phía sau.

Diêm Mặc Nghiêu không trả lời nhưng đôi chân dài liền sải bước muốn vòng qua cái bàn mà bắt Phương Lê. Cậu thấy hành động của hắn liền xoay người muốn bỏ chạy, nhưng đâu thể nào so được với chân dài của Diêm đổng, Phương Lê bị hắn túm được, liền liên tục giãy giụa van xin:

"Tôi không cố ý, tôi bị thần kinh đó, oa oa oa cái tay này không phải của tôi..... Tôi không có liên quan đến cái tay này .... Oa oa oa."

Diêm Mặc Nghiêu một tay ôm eo Phương Lê như ôm heo đi đến bàn, một tay nhấc eo cậu để lên bàn, tay còn lại đem cá trong thùng cầm tới.

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi!!!!"

Phương Lê nhìn con cá càng lúc càng gần mình liền hoảng loạn la hét xin lỗi, xin tha:

"Tôi sai rồi, sai rồi mà, chú là người tốt xin hãy cho tôi một cơ hội hối cải!!!! Anh cả, đại thúc, đại bá, đại gia ơi ....!"

Diêm Mặc Nghiêu cũng chỉ muốn doạ cậu một chút nhưng nhìn Phương Lê sợ đến nỗi nói nhảm thì cảm thấy vui vô cùng, hù một chút rồi thôi, hắn cũng không có ý định chà cá lên mặt của Phương Lê.

Khi được Diêm đổng buông ra, Phương Lê như cái bánh mèo chảy ra ở trên mặt bàn, cả người đều tê liệt.

-----Còn tiếp-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net