Truyen30h.Net

Hao Mon Trong Sinh Lam Con Dau Ca That Kho Quyen 2 Quyen 3 Quyen 4

edit: tiểu hoa nhi



Ngày 25 tháng 12.

Sinh nhật Hoắc Tiểu Khê.

Khóe miệng anh mím rất chặt.

Kiều Tịch Hoàn là Hoắc Tiểu Khê. . .

Phải không?!

. . .

Ngày hôm sau.

Kiều Tịch Hoàn rửa mặt xong liền hướng ra cổng biệt thự chuẩn bị lên xe Võ Đại để rời đi, Khỉ nhỏ đột nhiên thở hổn hển từ bên trong biệt thự chạy ra :"Mama."

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn thằng bé :"Làm sao vậy?"

"Mama, chờ con một chút." Khỉ nhỏ chạy tới trước mặt cô, thở hổn hển sau đó đem một tấm card sinh nhật trên tay đưa cho cô :"Đây là card sinh nhật con làm, mama sinh nhật vui vẻ."

Kiều Tịch Hoàn nhận tấm thiệp kia.

Mở ra.

Bên trong có hình ba người vặn vẹo, nhìn qua bức họa non nớt đến mức buồn cười, bên cạnh còn có ghi chú, baba, mama, Khỉ nhỏ.

Khỉ nhỏ.

Kiều Tịch Hoàn khẽ cười.

Cố Minh Lộ không phải nói, thằng bé không thích bị gọi là Khỉ nhỏ sao?!

Trong lòng đột nhiên ấm áp, có một loại cảm giác không nói nên lời, thật sự giống như bản thân đã dung nhập vào một gia đình bình thường. Khỉ nhỏ thực sự là con trai của cô.

Cô sờ sờ đầu Khỉ nhỏ :"Cám ơn, mẹ rất thích."

"Mama đêm qua bận nhiều việc sao? Con và baba đợi mama thật lâu." Khỉ nhỏ nói.

"Đợi rất lâu sao?"

"Dạ, đợi đến lúc bụng con kêu lên ùng ục rồi, baba mới để con ăn cơm. Nhưng sau khi con ăn xong, vẫn còn ngoan ngoãn cùng baba đợi mama ở trên ghế sofa. Không biết bao lâu, con liền ngủ mất rồi." Khỉ nhỏ gãi gãi đầu của mình, có chút ngượng ngùng nói.

Kiều Tịch Hoàn trong lòng ấm áp, một giây kia cũng không biết làm sao để biểu đạt tâm tình, cô ngồi xổm xuống, giữ độ cao song song với Khỉ nhỏ :"Xin lỗi, để cho con chờ lâu."

"Không có gì, mama. Con biết mama bề bộn nhiều việc, ở lại tăng ca. Hơn nữa đợi lâu nhất vẫn là baba. Baba cơm tối cũng không ăn, luôn một mực đợi mama." Khỉ nhỏ tiếp tục nói.

"Không có ăn cơm tối sao?" Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.

"Dạ, lúc con ăn cơm tối, baba nói không ăn. Con còn biết baba chờ mama, cho nên con không có khuyên a." Khỉ nhỏ nói như một ông cụ non :"Con có, baba chuẩn bị cho mama một bó hoa tươi. Bó hoa kia là baba ngắt trong phòng ấm, baba chọn từng bông mà hái xuống. Sau đó còn kêu chị giúp việc dùng giấy bọc cẩn thận lại, con cũng có giúp một tay. Mama có nhận được hay không?"

Chưa nhận được, đã bị cô vứt.

Kiều Tịch Hoàn mím mím môi.

Một giây kia, không biết tại sao tâm tình có chút chập chờn.

Cô thực sự không hề cảm thấy loại đàn ông như Cố Tử Thần này cũng có thể làm ra hành động lãng mạn. Anh tuyệt đối sẽ không giống như Tề Lăng Phong, đặt một phòng bao trong nhà hàng, chú trọng trang trí, lãng mạn cùng dưới ánh nên ăn beefsteak, bên tai còn có tiếng đàn violon nhẹ nhàng tấu nhạc. . .

Tối hôm qua cô thậm chí còn suy nghĩ, coi như là có hoa tươi, cũng chỉ có thể nói Cố Tử Thần làm được như vậy cũng là mức độ lớn nhất rồi. Loại trình độ đó, thật sự bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể làm được. Đối với Cố Tử Thần mà nói có điểm không thể tưởng tượng nổi. Nhưng còn không đến mức khiến cho cô có quá nhiều ý nghĩ đen tối, cho nên tối hôm qua vẻn vẹn cô cũng chỉ có một chút kinh ngạc, có thể nói cũng không hẳn là kinh ngạc.

Cô thực sự không có nghĩ đến, bó hoa này chính là do Cố Tử Thần tự mình hái, sau đó tự mình gói gém. . .

Khóe miệng cô cười cười, sờ đầu Khỉ nhỏ :"Lần sau, mama sẽ không thất hứa nữa."

"Dạ." Khỉ nhỏ nặng nề gật đầu.

"Trở về ăn sáng đi, sau khi ăn xong còn đi học, chớ tới trễ."

"Dạ." Khỉ nhỏ hoạt bát rời khỏi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Khỉ nhỏ.

Khỉ nhỏ rõ ràng so với thời điểm cô mới trở về Cố gia, đã hoạt bạt hơn nhiều.

Đây cũng chính là an ủi cho cô a!.

Cô quay đầu, ngồi vào trong xe.

Tùy ý cầm tấm thiệp nhỏ kia.

Cô nhìn bên trong tấm thiệp, người một nhà.

Khỏe miệng vung lên một nụ cười nhỏ, tựa hồ là đang cười, lại tựa hồ có chút bất đắc dĩ.

Võ Đại nhìn xuyên qua phía sau gương chiếu hậu, đôi mắt quay lại, nghiêm túc lái xe.

Luôn cảm thấy Kiều Tịch Hoàn quả thực che giấu rất nhiều.

Lão đại nói.

Tra một chút về Hoắc Tiểu Khê.

Một người bị chết, lại không rõ giống như người phụ nữ đang hiện diện trước mặt này, có nhiều điểm quá giống nhau.

Thế giới này thật tồn tại chuyện mà khoa học không thể giải thích sao?!

Cô thực sự có chút mỏi mắt mong chờ.

Xe một đường an tĩnh đến cao ốc Cố thị.

Kiều Tịch Hoàn đi vào phòng làm việc, Milk báo cáo xong công việc mới đi ra ngoài, Cố Tử Tuấn đi tới.

Cố Tử Tuấn nhìn có chút tinh thần không được tốt.

Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ của cậu ta, tùy ý nói :"Tối hôm qua miệt mài quá độ?!"

Cố Tử Tuấn vẻ mặt tuấn tú càng khó chịu thêm :"Cũng không biết vì người nào?!"

"Hi sinh của cậu tôi sẽ ghi, nhớ, trong, lòng." Kiều Tịch Hoàn cố ý cường điệu vài chữ cuối."

Vẻ mặt Cố Tử Tuấn mang theo chút coi thường.

Cậu ta lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy đặt ở trước mặt Kiều Tịch Hoàn :"Số điện thoại chị muốn."

"Cậu xác định là số điện thoại này?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

"Chị đừng có nghi ngờ năng lực của tôi." Cố Tử Tuấn có chút bốc hỏa.

Kiều Tịch Hoàn nhún vai.

"Số điện thoại này ở trong điện thoại của Dụ Lạc Vi không có ghi tên. Có điều tôi nhìn qua một chút, số lần trò truyện trong điện thoại này không ít, hơn nữa trong thời gian này liên hệ tương đối chặt chẽ. Chị cảm thấy phía sau Dụ Lạc Vi thực sự có người giật dây kêu cô ta làm việc sao?" Cố Tử Tuấn hỏi.

"Tôi hoài nghi không phải không có căn cứ, cậu còn nghi ngờ năng lực của tôi." Kiều Tịch Hoàn phản pháo lại Cố Tử Tuấn.

Cố Tử Tuấn trợn trò mắt, mang hận với người phụ nữ này.

"Có điều Dụ Lạc Vi cũng không có nói với tôi cái gì, tôi nghĩ nếu như có người giật dây, như vậy người kia cũng phải thông báo cho cô ta rất nhiều. Bằng không tối hôm qua ở dưới tình huống như vậy cô ta vẫn có thể cắn chặt răng không nói gì. Tôi cũng không còn cách nào." Cố Tử Tuấn thẳng thắn mở miệng.

"Cậu cùng Dụ Lạc Vi giao du, từ từ sẽ thấy được dấu vết của cô ta rồi." Kiều Tịch Hoàn lại cảm thấy không cần kích động như thế.

Cố Tử Tuấn gật đầu, đột nhiên hỏi :"Nếu quả thật tra ra cái gì, cậu sẽ đối với Dụ Lạc Vi thế nào?"

"Lòng cậu đau?"

"Không nở cái quỷ, cô ta là em gái chị không phải em gái tôi."

Kiều Tịch Hoàn xoay xoay ghế làm việc, không sao nói :"Làm như thế nào hay đối đãi làm sao, tôi dù sao cũng không phải là một người nhân từ dễ nương tay."

"Đã nhìn ra." Cố Tử Tuấn hung hăng nói.

Kiều Tịch Hoàn không quan tâm cười :"Đi làm việc đi, tôi còn có chuyện phải làm."

Cố Tử Tuấn có chút khó chịu rời khỏi phòng làm việc của cô.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Tuấn.

Người đàn ông này dù sao cũng chưa bị xã hội chao đảo nhuộm đem, nhưng tóm lại cũng là chuyện sớm hay muộn.

Cô cũng không cảm thấy có gì quá đặc biệt phải háo hức, ánh mắt liếc nhìn số điện thoại trước mặt, cô mím mím môi.

Cái số này nhất định là dãy số tạm thời, coi như thực sự có đăng kia, cũng không phải là chính người đó.

Chỉ là một dãy số, thực sự cũng không làm được gì quá nhiều.

Chỉ có điều, một lần nữa có thể xác nhận Dụ Lạc Vi thực sự chỉ là kẻ nghe lệnh âm thầm mà thôi.

Cô cầm dãy số kia nhìn nhiều lần một chút, sau đó để qua một bên, toàn tâm toàn ý làm việc.

Mới vừa nhận được thông báo của tòa thị chính, người phụ trách dự án này đã được thay bằng người khác, mà dự án này tất cả đều dựa theo kế hoạch. Thêm một tuần nữa, nói cách khác, cô cũng không có thời gian dư thừa mà lãng phí.

. . .

Biệt thự trên đỉnh núi.

Diêu Bối Địch bẻ ngón tay, dường như ở chỗ này đã đợi mất 3 ngày.

Ngày đầu tiên của buổi tối đã xảy ra chuyện này, cô đối với Tiêu Dạ không rõ có chút xấu hổ.

Hơn nữa vào sáng ngày thứ hai, cô kêu người giúp việc mang quần áo tới, thuận tiện mua thuốc ngừa thai. Len lén uống thuốc, còn bị Tiêu Dạ bắt quả tang, cô cảm thấy cả người không tốt, đặc biệt Tiêu Dạ còn lạnh lùng nói lần sau dùng hộp áo mưa mà cô mua.

Áo mưa. . .

Cô chỉ là đột nhiên thần kinh, chập mạch mua. . .

Sau đó.

Sau hai ngày, doctor Mạc cùng A Bưu nhìn cô rõ ràng thay đổi, rõ ràng ý vị thâm trường.

Không phải chỉ có hai người bọn họ, mấy ngày hôm nay Tiêu lão gia ở trên bàn ăn đều nói với cô, Tiêu Dạ tuy còn trẻ, nên không nhịn được muốn làm nhiều lần. Muốn bọn họ cần phải có chút khống chế.

Cô cảm thấy bữa cơm kia, lúc ăn cả người còn nóng hừng hực, rõ ràng muốn độn thổ.

Vốn là chuyện riêng tư như thế, ngược lại bị tất cả mọi người biết. . .

Cô đến cùng còn muốn sống hay không a!

Cô hiện tại ngồi ở trong phòng, xem tivi cùng Tiêu Dạ.

Năng lực hồi phục của Tiêu Dạ quả thực rất kinh người, vết thương trên người hầu như đều đã đóng vảy. Nhìn qua quả thực tốt hơn nhiều, suy chỉ có một điều khá là phiền toái đấy là một chân còn phải bó thạch cao.

Doctor Mạc nói cái chân kia, phải nghỉ ngơi dưỡng sức chí ít thời gian nửa năm.

Lần này, không thể để tình huống như lần ngổn ngang trước đó xảy ra. Bằng không hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Âm thanh trong phòng chỉ toàn tiếng tivi, Tiêu Dạ đột nhiên mở miệng :"Diêu Bối Địch, tôi muốn đi nhà vệ sinh."

Diêu Bối Địch buông điều khiển tivi ra, vội vã đem chậu trong nhà vệ sinh ra, sau đó rất tự giác đặt ở dưới người của anh, giúp anh đi nhà vệ sinh.

Mấy ngày này đều là như thế này.

Dường như cũng không còn trở nên quá ngượng ngùng như vậy rồi.

Mỗi lần bên tai đều là âm thanh "Lách tách", cả người lại thẹn thùng mặt quay ngoắt về một bên. Khuôn mặt đỏ rực, hô hấp cũng cố ý kìm nén lại.

Bất kể như thế nào đều luôn cảm thấy thân mật như vậy thật là ám muội.

Cô cắn môi, không chế tâm tình.

Thật lâu sau, Tiêu Dạ tựa hồ đã giải quyết xong, nói với Diêu Bối Địch bằng cái giọng khô không khốc :"Được rồi."

Vẻ mặt như thể đương nhiên.

Diêu Bối Địch đi nhà tắm một lát sau đó trở lại.

Hai người lại bắt đầu trầm mặc như vậy.

Tiêu Dạ ngoại trừ đi nhà cầu rồi lại ăn cơm, trên cơ bản cũng sẽ không sai bảo cô. Hai người cứ như thế yên lặng ở trong phòng, không nói nhiều, nhưng cảm giác của hai người rõ ràng cùng trước đây có chút không giống.

Diêu Bối Địch thậm chí còn bắt đầu dần dần có chút chờ mong.

Không gian an tĩnh, chuông điện thoại bắt đầu vang lên.

Diêu Bối Địch quay đầu, nhìn điện thoại trên đầu giường của Tiêu Dạ đang rung. Bởi vì nằm khá xa so với Tiêu Dạ nên Diêu Bối Địch liền đi tới cầm lấy chuẩn bị đưa cho anh.

Trên màn hình hiện lên hai chữ 'Lôi Lôi'.

Cô cắn môi, châm rãi, đem dây sạc kéo ra, đưa điện thoại cho Tiêu Dạ.

Dãy số điện thoại hiện lên, Tiêu Dạ khẽ nhíu mày một cái, dường như có một chút thoáng nhìn Diêu Bối Địch, không có biểu cảm gì đặc biệt nói :"Alo."

"Dạ, anh đang ở đâu?" Bên kia truyền đến âm thanh của Lôi Lôi, giọng õng ẹo, có chút mềm nhũn nói.

Diêu Bối Địch không để lại dấu vết đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Cô luôn như thế, luôn trốn tránh.

Dùng một loại cách thức lừa mình dối người.

Cô ghé đầu vào lan can, nhìn phòng khách xa hoa trong biệt thự.

Chỗ nào cũng huy hoàng, hắc đạo quả nhiên cũng là ngành nghề kiếm ra tiền.

Cô cau mày, cầm điện thoại di động lên.

Trong lòng có chút buồn phiền.

Cô tùy ý đảo danh bạ trên điện thoại, sau đó nhìn thấy một cái tên, liền gọi.

"Alo." Âm thanh Kiều Tịch Hoàn truyền đến bên tai.

"Chính là buồn chán, muốn tìm cô tán gẫu một chút."

"Nhưng tôi đang bận rất nhiều việc." Bên kia nói thẳng thừng.

"Vậy tôi gác máy."

"Diêu Bối Địch, ý là tôi bận khá nhiều việc, có gì cô nói luôn đi, đừng có trì hoãn thời gian của tôi. Không phải bảo cô cúp máy." Kiều Tịch Hoàn tức giận nói.

"Tôi thực sự cũng không có gì. . ." Diêu Bối Địch muốn nói lại thôi.

"Có phải do Tiêu Dạ không?" Kiều Tịch Hoàn không vòng vo với Diêu Bối Địch mà trực tiếp hỏi.

"Ah. . . Ừ."

"Anh ta lại làm gì cô?" Kiều Tịch Hoàn tiếp tục hỏi.

"Tôi thực sự cùng Tiêu Dạ, lên giường rồi." Diêu Bối Địch nói.

Bên kia trầm mặc nửa ngày :"Cô đang muốn lấy le với tôi?"

"Cô nói cái gì thế!" Diêu Bối Địch có chút nói không lại.

Người này duy tư thế nào luôn vặn vẹo như thế à!

"Bằng không, anh ta đè lên cô rồi, cô còn cảm thấy ủy khuất?!" Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt lên.

Một ngày đều hận không thể chà đạp được lên người khác, bây có cái gì đó rồi, không phải là khoe khoang thì là cái gì?!

"Tôi cảm thấy tôi và Tiêu Dạ quan hệ đã tốt hơn nhiều, nhưng mới vừa rồi Lôi Lôi gọi điện tới tìm Tiêu Dạ. Tôi cảm thấy có chút phiền toái, thế nhưng tôi cũng không biết phải nói với Tiêu Dạ cái gì. Luôn cảm thấy đoạn hôn nhân này tôi cuối cùng cũng không có quyền chủ động." Diêu Bối Địch có chút khó chịu.

"Nhưng cô như vậy chả khác gì là khiến bản thân phải vất vả!" Kiều Tịch Hoàn tức giận nói :"Nếu như là tôi, tôi sẽ đem điện thoại đập nát, để cho hai người cẩu nam nữ bọn họ khỏi cần nói với nhau!"

". . . " Diêu Bối Địch kinh ngạc.

Cô cũng muốn a, thế nhưng cô chính là làm không được!

"Nói, cô bây giờ lôi dũng khí ra đi, lớn mật đi nói với Tiêu Dạ, nói cho hắn biết, nếu anh ta không tìm Lôi Lôi nữa. Chuyện trước kia coi như không có gì, hiện tại nếu như bắt đầu giữa hai người không thể có người thứ ba! Hiểu không?" Kiều Tịch Hoàn nói lớn tiếng.

Diêu Bối Địch cắn môi.

Kiều Tịch Hoàn không có được đáp án, cũng không còn quấn quýt đề tài này, tiếp tục nói :"Trong khoảng thời gian này tôi có chút bận, qua cái dự án này, tôi giúp cô chơi đùa với Lôi Lôi một phen. Mấy năm trước không phải đối thủ của tôi, vài năm sau cũng chưa chắc đã thăng cấp!"

Nói xong, bộ dạng như nghiến răng nghiến lợi.

Diêu Bối Địch một giây kia chợt nở nụ cười.

Mấy năm trước.

Mấy năm trước Kiều Tịch Hoàn cùng Lôi Lôi có xuất hiện hay sao?!

Không có.

Mấy năm trước chỉ có Hoắc Tiểu Khê với Lôi Lôi xuất hiện mà thôi.

Bởi vì Hoắc Tiêu Khê từng đánh Lôi Lôi.

Cô mím mím môi, kêu :"Tiểu Khê."

"Ừ?" Bên kia tự nhiên đáp một tiếng, một giây kế tiếp dường như chợt nghĩ tới, nói :"Cô cư nhiên lừa tôi?"

Diêu Bối Địch cười khanh khách nói :"Không có gì, chính là cảm thấy từ nhỏ đã bị Hoắc Tiểu Khê bắt nạt, khó có được một lần hòa nhau."

"Không biết cô đang nói cái gì." Kiều Tịch Hoàn sống chết không thừa nhận :"Không nói nữa, tôi đi làm, tôi kêu cô suy nghĩ thật kỹ, đừng giả dạng như thánh mẫu Maria, cô mà như thế chính là ngu ngốc!"

Nói xong, liền đem điện thoại cúp mất.

Diêu Bối Địch nhìn dòng chữ 'Trò chuyện kết thúc'.

Quả nhiên là Hoắc Tiểu Khê.

Cô mím môi, xoay người, nhìn cửa phòng ngủ trước mặt.

Vang lên bên tai chính là lời nói của Kiều Tịch Hoàn, cô hít một hơi sâu, sau đó đẩy cửa phòng đi vào.

Tiêu Dạ có lẽ đã gọi điện thoại xong, liền ném điện thoại di động qua một bên. Cả người đều ghé vào đầu giường, cảm giác được có người đi vào, anh chuyển mắt nhìn đến cô, không nói gì.

Diêu Bối Địch do dự một chút, đi tới cầm lấy điện thoại di động của anh, không nhìn gì, tiếp tục cắm điện thoại vào nạp.

Tiêu Dạ cũng không mở miệng nói chuyện, nằm ở chỗ này, vẫn không nhúc nhích.

Diêu Bối Địch suy nghĩ một chút :"Tiêu Dạ, hay là chúng ta nói chuyện một chút được không?"

Tiêu Dạ chuyển mắt.

"Ý tôi là về Lôi Lôi, chúng ta nói chuyện đi!."

Mắt Tiêu Dạ khẽ nhúc nhích :"Cô muốn nói chuyện gì?"

Diêu Bối Địch yên lặng hít sâu một hơi, nhìn Tiêu Dạ, lấy dũng khí nói :"Có thể chia tay với Lôi Lôi không?"

Chân mày Tiêu Dạ khẽ nheo lại.

"Chia tay với Lôi Lôi đi!." Diêu Bối Địch mở miệng lần nữa, từ câu hỏi biến thành câu khẳng định :"Tôi biết anh với Lôi Lôi trước đây rất tôt, là do tôi làm khó dễ. Nhưng bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi, nếu như anh không có ý định ly dị, thì chia tay Lôi Lôi đi, chúng ta bắt đầu lại."

Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Địch, nửa ngày cũng không nói một chữ, ánh mắt vẫn chỉ là nhìn cô, nhìn mắt của cô có chút khẩn trương cùng thận trọng.

Diêu Bối Địch một hồi chờ đều không có được đáp án của Tiêu Dạ.

Cô có chút chán nản cười, chậm rãi nói :"Có thể tôi được voi đòi tiên, có điều, vừa rồi mới gọi điện thoại cho Kiều Tịch Hoàn, cô ấy nói tôi nên lấy hết can đảm ra nói một chút. Tôi nghĩ chúng ta thực sự rất ít nói chuyện, tôi đang nghĩ gì, anh đang nghĩ gì, chúng ta ai cũng không biết. Tôi cảm thấy tôi nên nói ra suy nghĩ của tôi. Coi như anh không làm như vậy, chít ít hiện tại tôi cũng có thể biết bản thân muốn gì. Đối với hôn nhân của chúng ta coi như cũng tốt."

Tiêu Dạ nhếch môi mỏng. Chỉ nhìn Diêu Bối Địch.

Nhìn dáng cô có chút tự giễu.

Trong lòng không rõ hiện lên một tia rung động không nói được.

"Tôi qua bên kia xem tivi." Diêu Bối Địch mỉm cười, xoay người hướng sang một bên.

"Diêu Bối Địch." Tiêu Dạ đột nhiên gọi cô lại.

Diêu Bối Địch nhìn anh.

"Tôi sẽ chia tay với Lôi Lôi." Tiêu Dạ nói rõ từng câu từng chữ một.

Diêu Bối Địch liền ngẩn ra.

Tiêu Dạ quay mặt về một bên, tự nói :"Vừa rồi Lôi Lôi gọi điện cho tôi, tôi liền nói với cô ta đừng tim tôi nữa. Tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho cô ta 500 vạn, coi như bồi thường."

Diêu Bối Địch vẫn như cũ nhìn anh, thật lâu không nói lên lời.

Tiêu Dạ tựa hồ không chờ được lời nói của Diêu Bối Địch, có chút bốc hỏa, anh giận dữ quay đầu nhìn Diêu Bối Địch :"Em có thể nói một chút gì không?"

Diêu Bối Địch kinh ngạc nhìn anh.

Nói cái gì.

Mặc dù hiện tại đúng là có chút vui vẻ.

Cô cắn môi, có chút căng thẳng, không tự chủ nắm lấy vạt áo của mình.

Cô đột nhiên như là đang hạ hết quyết tâm, toàn bộ khuôn mặt với cái biểu tình chết cũng không sợ. Đột nhiên cúi đầu xuống, hôn một cái lên mặt Tiêu Dạ.

"Tiêu Dạ, em thích anh." Diêu Bối Địch ghé vào lỗ tai anh mà nói.

Sau khi nói xong, toàn bộ khuôn mặt đều đỏ ửng.

Tiêu Dạ nhìn cô.

"Thích anh, rất lâu." Cô nói, rõ ràng nói.

Tiêu Dạ vẫn nhìn Diêu Bối Địch, nhìn khuôn mặt cô lúc này còn đang ngượng ngùng, trong con ngươi lại lóe lên hạnh phục không gì sánh được.

Thật lâu sau.

Vết thương chồng chất ngày đó đều tan thanh mành nhỏ.

Anh cũng sẽ không thể quên Diêu Bối Địch lúc này, lúc mà anh có thể đụng vào Diêu Bối Địch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net