Truyen30h.Net

[Hệ liệt] Thần Lan Kỳ Vực- Vô Song Châu

Chương 109: Tổ Đình

NghichThienChiHanh

Chương 109: Tổ Đình

Pháp Hoa tức giận: "Ngươi đừng gọi huỵch toẹt ra thế, không sợ Vô Song Châu thu thập ngươi sao?"

"Nha." Lam Ca ngoài miệng đáp ứng, ánh mắt xem thường. Hắn vĩnh viễn cũng không quên khoảnh khắc trong động có ngàn vạn con Thôn Nghĩ, cùng Pháp Hoa bị Vô Song Châu quăng bay vàng chính giữa, tuyệt vọng làm ký ức khắc sâu, gần như khi cha mẹ mình. . .

Nghĩ đến cái chết của phụ mẫu, Lam Ca trong lòng nặng nề, trầm mặc.

Pháp Hoa cảm nhận được tâm tình của hắn, "Chúng ta sẽ trở về, đột phá cửu giai, lập tức trở về."

Lam Ca ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói "Giúp ta, giúp ta trở thành Lôi Thành chi chủ. Ta không thể để tâm huyết lão cha uổng phí, coi như ta không có tư cách trở thành quốc vương, nhưng Lôi Thành ta nhất định phải bảo trụ."

"Ừm."

Lam Ca ngẩng đầu nhìn về phương hướng Lam Vực, lầu bầu nói: "Lão cha, lão nương, các ngươi nghỉ ngơi đi, các ngươi yên tâm, ta tuyệt không để cho hai người thất vọng."

. . .

Lúc đó tại Lôi Thành.

Lam Tường: "Hắt xì!"

Tương Vân: "Hắt xì, hắt xì!"

. . .

Một ngày, Pháp Hoa cùng Lam Ca liền minh bạch, cái cảm giác huyết mạch xao động kia không phải là ảo giác, mà chân chân chính chính tồn tại, cảm giác này đến từ Tổ Đình. Khó trách trước khi tách ra, Đại Kim Dương đã từng nói tu vi hiện tại hai người có tư cách tiến vào Tổ Đình.

Hiện tại xem ra, Tổ Đình không phải ai cũng có thể tiến vào.

Sức mạnh của Tổ Đình đến mức nào? Cách xa ngàn dặm vẫn chịu ảnh hưởng?

Yêu Vực Tổ Đình chắc chắn tồn tại cấp 12 Đại Yêu và Thiên Tinh, cũng chính là tu vi trong truyền thuyết Đại Thiên Thần cấp. Hai người đã gặp cường giả Nguyệt Thần cấp, mặc dù kinh thiên động địa nhưng ảnh hưởng đến ở ngoài ngàn dặm thì không làm được! Nhưng lúc này Tổ Đình mang cho hai người cảm giác như thế thật sự rõ ràng.

Tổ Đình là hạch tâm của toàn bộ Yêu Vực, nhất định sẽ là một thành thị cực lớn, ngày đó hỏi qua Đại Kim Dương nhưng nàng không nói rõ ràng, chỉ là nói khi nào hai người đến sẽ biết.

Khoảng cách đến Tổ Đình càng ngày càng gần, Pháp Hoa cùng Lam Ca gặp phải Yêu Quái tộc càng ít đi. Về phần Yêu thú, hai ngày trước đã sớm không thấy bóng dáng con nào.

"Ngươi nói chúng ta vẫn cứ đi à? Dù sao Hồng Bảo cũng không đuổi theo, chúng ta sao không tùy tiện tìm một chỗ tu luyện là được? Tổ Đình rất không bình thường?" Lam Ca nói với Pháp Hoa.

"Nếu xuất hiện nguy hiểm, chúng ta đối với Ma Kết tộc có ân tình, Đại Kim Dương hẳn sẽ nhắc nhở khi có nguy hiểm. Chúng ta gần tới nơi, cũng nên đi xem một chút, đối với nhân loại là tư liệu rất trọng yếu."

Mặc dù phụ mẫu Lam Ca mất trong tay cường giả Ma Vực, nhưng đối với tam vực: Pháp Vực, Lam Vực, Thánh Vực thì uy hiếp lớn nhất kỳ thật vẫn luôn là Yêu Vực khoảng cách gần.

Yêu Vực luôn xem nhân loại tam vực đối đãi như hậu hoa viên của chúng. Nhân loại hiểu rõ Yêu Vực cường đại đến cỡ nào, chí ít có thể minh xác tương lai muốn đuổi theo mục tiêu là gì.

Chặng đường kế tiếp, hai người cảm nhận được gian nan.

"Mặt ngươi có chút đỏ a!" Lam Ca nhìn Pháp Hoa, khuôn mặt có chút đỏ lên, không giống bình thường.

"Ngươi cũng vậy."

Hai người không sử dụng Phong nguyên tố lao vùn vụt nữa, chậm rãi đi bộ, lý do chính là sự áp bách vô hình tăng mạnh. Huyết mạch đều đang sôi trào lấy, áp bách khí tức, hai người phải đem nguyên lực cùng thánh lực dung nhập vào thể nội, mới có thể miễn cưỡng bình ổn khí tức. Nhưng cảm giác này cực kì khó chịu, đến mức hai người hiện tại di chuyển cũng khó khăn.

Tổ Đình mang tới áp lực, dù chỉ là tiếp cận nó, còn chưa bị căm thù vậy mà áp lực như vậy. Pháp Hoa cùng Lam Ca là cường giả bát giai, nhưng áp lực trước mặt này, hai người cảm thấy bản thân nhỏ bé.

Càng đến gần Tổ Đình, áp bách càng rõ ràng, còn chừng trăm dặm, hai người đã phải nắm chặt tay của nhau, mượn sức mạnh liên thông của Vô Song Châu mới có thể vững bước tiến lên.

Tác dụng của Vô Song Châu rất lớn, khi hai người cảm thấy không chịu nổi liền dứt khoát trở lại không gian tu luyện của Vô Song Châu vừa đi vừa tránh áp lực, chờ thân thể khôi phục lại tiếp tục tiến lên.

Nhưng phần áp lực này cũng mang tới chỗ tốt, mỗi khi năng lượng hao hết, trở lại Vô Song Châu tu luyện cảm thấy bản thân từng chút một biến hóa, thân thể trở nên cường kiện dẻo dai hơn.

Tu vi cũng không có trực tiếp tăng lên, nhưng nếu như thân thể là một kiện vật chứa, cái này vật chứa dung lượng tựa hồ đang thay đổi một cách vô tri vô giác bên trong biến lớn, cũng không rõ ràng, nhưng lại tuyệt đối tồn tại.

"Đó chính là Tổ Đình?" Đoạn đường gian nan, nguyên bản hai người cho rằng mất một hai ngày là đến nhưng lại ròng rã bảy ngày. Rốt cục thấy được một tòa thành, nhưng trái ngược suy nghĩ của hai người.

Không có các tòa nhà cao tầng, không có kiến trúc tinh xảo, hai người nhìn thấy là một mảnh đổ nát thê lương, những cột đá to lớn gãy làm đôi, tượng đá phá toái nằm rải rác ngổn ngang.

Mà áp lực là từ nơi đây khuếch tán ra.

Tổ Đình là một mảnh di tích?

Pháp Hoa cùng Lam Ca liếc nhau, kinh ngạc.

"Dừng lại!" Một nam tử thân hình cao lớn ngăn cản đường đi. Tên này mặc áo giáp trắng bạc, thân cao hơn ba mét, tay cầm chiến phủ cán dài. Pháp Hoa cùng Lam Ca kinh ngạc chính là, vẻ bề mặt ngoài của tên này cùng nhân loại bình thường không khác nhau.

"Có giấy thông hành của Tổ Đình không?" Tráng hán đứng ở nơi đó, nguy nga như núi.

Pháp Hoa cùng Lam Ca đều có thể cảm nhận được khí tức cường thịnh xao động. Đây là một vị cửu giai cường giả a!

Cửu giai cường giả thủ vệ?

Pháp Hoa từ trong ngực lấy ra một lệnh bài đưa tới, lệnh bài màu vàng, phía trên khắc một cái đầu dê rừng, là Đại Kim Dương cho bọn hắn, nếu như không gặp Đại Kim Dương thì hai người căn bản không có biện pháp tiến vào Tổ Đình.

"Ma Kết tộc? Không sai, ngay cả sừng cũng không có. Nhớ kỹ, tiến vào trong Tổ Đình không được ồn ào." Tráng hán đem lệnh bài đưa trả lại, sau đó liền tránh đường.

Đơn giản như vậy?

Pháp Hoa cùng Lam Ca đều có chút kinh ngạc, còn tưởng phải thông qua khảo sát gì đó.

Đi vào mảnh phế tích này, Pháp Hoa cùng Lam Ca cảm giác được trên thân chợt nhẹ, sự áp lực mặc dù vẫn tồn tại nhưng không mãnh liệt như bên ngoài.

"Khá lắm, ngươi nhìn pho tượng kia, nếu không bị tổn hại phải cao tầm trăm mét." Lam Ca chỉ về một pho tượng cách đó không xa, pho tượng chỉ có một cánh tay, phía sau còn có cánh.

Hắn hiếu kỳ đi lên trước, sờ cánh tay kia một chút.

Lập tức, Lam Ca toàn thân kịch chấn, cảm thấy như bị kéo vào bên trong một thế giới màu sắc sặc sỡ, một cỗ lực kinh khủng tràn ngập trong đầu Lam Ca nhưng cơ thể không cách nào di chuyển được.

Lam Ca cảm nhận được, Pháp Hoa dĩ nhiên cũng vậy, đau khổ kịch liệt trùng kích đại não.

"Vô Song hữu đối, đồng sinh bản mệnh." Pháp Hoa dùng hết toàn lực, cố bắt lấy Lam Ca.

Quang mang lóe lên, hai người đồng thời biến mất khỏi di tích.

"Hô hô, hô hô!" Trong không gian của Vô Song Châu, hai người há miệng thở dốc.

"Cái quỷ gì vậy?" Lam Ca nghẹn ngào.

Pháp Hoa lông mày nhíu chặt "Chúng ta đối với Tổ Đình hiểu quá ít. Tới đây có lẽ sai lầm."

Đúng vậy, đối với Tổ Đình hiểu biết thật sự quá ít, điều này sẽ đưa khiến hai người không rõ ràng nơi này di tích ý vị như thế nào. Nếu như không phải có Vô Song Châu, bọn hắn có khả năng lạc vào mê thất.

"Nhất định phải cẩn thận."

Hai người tu luyện một chút, khôi phục trạng thái tốt nhất mới truyền tống ra ngoài. Lam Ca lòng vẫn còn sợ hãi nhìn pho tượng, sắc mặt có chút khó coi.

"Các ngươi sao lại ở chỗ này?" Một thanh âm kinh ngạc vang lên phía sau hai người.

Đây là một giọng nữ dễ nghe, nhưng đối với hai thanh niên nhân loại bị Hồng Bảo Nữ Hoàng truy sát, thanh âm của nữ nhân trở nên vô cùng đáng sợ.

Hai người quay lại, động tác thứ nhất chính là nắm tay nhau, sau đó cảnh giác nhìn hướng thanh âm kia.

Nhưng khi nhìn thấy người kia, không khỏi kinh hãi.

Sao lại là nàng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net