Truyen30h.Net

[Hệ liệt] Thần Lan Kỳ Vực- Vô Song Châu

Chương 136: Thân yêu, chúng ta đi

NghichThienChiHanh

Chương 136: Thân yêu, chúng ta đi

Đại trưởng lão cười híp mắt đi tới "Các ngươi một nhà rốt cục đoàn tụ, ta không quấy rầy các ngươi nữa. Tiểu Ca, ngươi cũng nên hiểu cho phụ vương, mẫu hậu vì ngươi phát triển cũng nhọc lòng a! Còn nhớ ta để ngươi ở Sinh Mệnh Lục Hải thu thập hai cái Thần giai Sinh Mệnh Hạch Tâm không? Đó là nguyên liệu để hai người phục sinh cho nên, ngươi cũng có thể cho rằng là chính mình cứu được phụ mẫu."

Lam Ca cứng ngắc nghiêng đầu nhìn về phía Đại trưởng lão "Vậy nếu như không có hai cái Sinh Mệnh Hạch Tâm?"

Đại trưởng lão nhún vai "Vậy bọn hắn nguyên tố hóa thời gian sẽ lâu hơn một chút sẽ không dễ dàng đột phá. Phụ thân ngươi dù sao cũng là Lam Vực chi chủ, quân chủ một nước. Nhân loại chúng ta nhỏ yếu đến đâu, quốc vương cũng không dễ dàng bị giết chết như vậy."

"Ta hiểu rồi."

Dân chúng tiếng hoan hô liên tiếp, Lam Tường cũng tới bên nhi tử, vỗ vỗ Lam Ca "Nhi tử, ngươi thật sự trưởng thành. Lão cha rất vui mừng nhìn thấy ngươi phát triển. Chúng ta vốn cho rằng Đại trưởng lão sẽ đem tình huống nói cho ngươi mới khiến ngươi thương tâm lâu như vậy, ba ba, mụ mụ rất xin lỗi."

Lam Ca nhìn phụ mẫu rồi nhìn nhìn Đại trưởng lão, hắn đột nhiên cười, gật gật đầu "Không sao, phụ vương, hai người đều là vì ta, chỉ cần còn sống liền tốt. Ta đã mãn nguyện."

Tương Vân nháy nháy mắt "Nhi tử, ngươi trưởng thành rồi! Ta còn nghĩ ngươi sẽ tức giận. Lại nói, ngươi nhìn thấy mụ mụ, không vui đến phát khóc sao? Ngươi nhìn ta cũng nhịn không được khóc."

Lam Ca cười ha ha "Vui đến phát khóc? Cao hứng như vậy tại sao lại khóc? Hẳn là vui vẻ cười to mới đúng a! A a a a.

Lam Tường cùng Tương Vân cảm thấy có chút không đúng. Tương Vân giữ chặt tay Lam Ca "Nhi tử, ngươi không có chuyện gì chứ."

Lam Ca không trả lời mà nhìn về phía Lam Tường "Lão cha, số 58 chính là ngươi đi? Ngươi mặc dù cố ý cải biến thân hình, thanh âm, thậm chí ngay cả thói quen đi đường đều sửa lại nhưng mà ánh mắt lại không lừa được người. Khoảng cách nhìn thấy mắt ngài, ta đã cảm thấy rất quen thuộc, ngoại trừ ngài Lôi Thành cũng không có ai có khả năng đột phá đến Tinh Thần cấp. Ta nói đúng không?"

Lam Tường có chút lúng túng ho khan một cái "Đây là vì dựng nên hình tượng cho ngươi trong lòng dân chúng. Đánh bại đối thủ mạnh như vậy chẳng phải đạt được càng nhiều kính yêu? Ta sẽ tuyên bố ngươi là người thừa kế Lôi Thành, ta chỉ làm quốc vương. Đây chính là phần thưởng Lôi Thành thi đấu."

Lam Ca lắc đầu "Không được, ta thích tự do. Thành chủ chính ngài làm đi."

Lam Tường cũng không miễn cưỡng "Vậy được. Ngươi nguyện ý làm cái gì thì làm cái đó, chờ ở bên ngoài chơi chán, vị trí Lôi Thành chi chủ vẫn luôn giữ lại cho ngươi."

"Pháp Hoa ơi, chúng ta có phải là huynh đệ hay không!" Lam Ca ở trong lòng kêu gọi.

Pháp Hoa trầm mặc mười mấy giây mới cất lời "Nén bi thương!"

"Là huynh đệ giúp ta một lần đi." thanh âm Lam Ca rất bình thản nhưng Pháp Hoa nghe xong cảm giác như sắp có mưa to gió lớn.

Trong tiếng hoan hô, Lam Ca một nhà ba người hạ đài, đội cận vệ sớm đã chuẩn bị kỹ càng nghênh đón vương tử hồi cung.

Lam Ca hiện tại đã hoàn toàn minh bạch, vì sao Đại trưởng lão trước đó không cho hắn về vương cung, đó là bởi vì phụ mẫu sớm đã trở về a! Nếu như mình trở về nhất định có thể biết họ lừa mình.

Lôi Thành thi đấu vội vàng tiến hành, đoán chừng cũng là vì chính mình. Quán quân? Quán quân là để cho mình trong trạng thái hưng phấn không trách lừa gạt.

A, là như thế này, thì ra là vậy.

Lam Ca vốn là người thông minh, trên đường đi về vương cung, hắn đã suy nghĩ minh bạch tất cả tiền căn hậu quả. Hắn biết, Đại trưởng lão cùng phụ mẫu nhất định là có biện pháp có thể tránh họa không chết mặc dù không biết là phương thức gì nhưng khẳng định tồn tại. Nói cách khác, Đại trưởng lão ngay từ đầu liền biết phụ mẫu không chết.

Hắn hiện tại còn khắc sâu ký ức mẫu thân hóa thành Thanh Phượng Hoàng rồi chiến tử.

Hắn rõ ràng nhớ kỹ cảm giác thống khổ, bi thương tê tâm liệt phế!

Lam Ca hắn đều nhớ!

"Tiểu Ca sẽ không sao chứ?" Tương Vân có chút bận tâm nói với Lam Tường.

"Sẽ không có chuyện gì đi. Nhi tử hẳn là có chút bị kích thích. Một nhà đoàn tụ luôn luôn là chuyện tốt, cho hắn chút thời gian. Ân, cùng lắm thì ngươi đáp ứng hắn, về sau cũng đừng cho hắn ra mắt. Cho thêm hắn một chút tự do. Con của ta hiện tại đã là cửu giai hơn nữa còn cảm ngộ đến nguyên tố pháp tắc tương lai thành tựu thập giai ở trong tầm tay. Thần giai thì tuổi thọ của hắn sẽ kéo dài nhiều lắm, thành thân muộn một chút cũng không có gì." Lam Tường an ủi thê tử.

"Không đúng, ta cảm thấy có chút không đúng. Tiểu tử này từ nhỏ tính cách đã không tốt. Đây tuyệt đối là có thù tất báo. Hắn lãnh tĩnh trầm mặc thật sự không đúng!" Tương Vân nói mười phần khẳng định.

Có thù tất báo? Đây còn không phải giống nương nó sao? Lam Tường ở trong lòng oán thầm nhưng cũng không dám nói ra.

"Không có chuyện gì. Chúng ta là phụ mẫu, coi như hắn có bất mãn dám làm sao? Đơn giản phát tiết một chút thôi, nhi tử muốn làm gì chúng ta chiều theo." Lam Tường nắm chặt tay lão bà.

Tương Vân nghĩ nghĩ cảm thấy cũng là đạo lý này, nàng cùng Lam Tường đều đã đột phá đến Tinh Thần cấp, vô luận Lam Ca làm gì hai người hẳn là vẫn quản được. Huống chi, nhi tử đã trưởng thành sẽ không làm gì quá phận a?

"Nhi tử, ngươi đi về nghỉ trước đi hay cùng ba ba, mụ mụ nói chuyện một chút?" Tương Vân sốt ruột kéo tay Lam Ca tay, cười híp mắt hỏi.

"Ta phải đi."

"Đi? Đi đâu? Lúc này mới gặp lại chúng ta, ngươi cũng đi lâu như vậy còn muốn đi làm gì nữa a? Đại trưởng lão đã nói cho chúng ta biết nhưng tình huống Lam Vực hiện tại đã khác. Ngươi đạt được Vô Song Châu, ta và cha ngươi cha cũng thừa dịp Ma tộc đến đột phá tu vi Tinh Thần cấp. Ma tộc ngấp nghé Vô Song Châu, ngươi cũng không nên đi loạn, sẽ có nguy hiểm."

Vừa nghĩ tới chuyện Lam Ca và Pháp Hoa đối mặt với Hồng Bảo Nữ Hoàng, ở Yêu Vực gặp phải đủ loại nguy hiểm, trong lòng nàng nghĩ mà sợ, nàng thật sự không muốn để cho nhi tử rời đi.

"Ta không đi lưu lại làm gì? Hai người đều đã trở về quản lý quốc gia, khống chế Lôi Thành, hết thảy đều sẽ rất tốt. Ta chỉ muốn đi một chút, nhìn xem thế giới bên ngoài, lưu tại nơi này còn không biết xảy ra chuyện gì."

Tương Vân lông mày nhíu chặt "Nhi tử cùng ba ba, mụ mụ thật đúng là sinh khí a! Ngươi yêu ta không?"

Lam Ca khóe miệng giật một cái, lại nữa?

"Ngươi yêu nương không?" Tương Vân như tiểu nữ hài nhi, đong đưa tay nhi tử.

"Yêu!"

Tương Vân lập tức cười "Yêu nương cũng đừng sinh khí nha. Chuyện này chúng ta lúc đầu không muốn giấu diếm vốn cho rằng Đại trưởng lão sẽ nói cho ngươi, ai biết hắn. . ."

"Mụ mụ, ngoại trừ thương các ngươi, ta vẫn yêu một người khác."

"A? Ngươi có bạn gái?"

Lam Ca thì thào "Vô Song hữu đối, đồng sinh bản mệnh."

Kim quang lóe, Pháp Hoa một thân áo trắng xuất hiện bên cạnh hắn.

"Bá phụ, bá mẫu, hai người hảo." Pháp Hoa nho nhã lễ độ hướng Lam Tường cùng Tương Vân hành lễ.

Vợ chồng Lam Tường trợn mắt nhìn soi mói, Lam Ca khoác lên cánh tay Pháp Hoa "Phụ vương, mẫu hậu cũng còn tốt, Lôi Thành hiện chưa cần ta. Chúng ta sẽ đi du lịch. Thân yêu, chúng ta đi thôi." Vừa nói, hắn đem đầu tựa vào vai Pháp Hoa.

"Thúc thúc, a di, gặp lại." Pháp Hoa biểu lộ cứng ngắc, không đợi Lam Tường cùng Tương Vân mở miệng, quang mang lóe lên, hai người cứ như vậy hư không tiêu thất.

Lam Tường cùng Tương Vân trợn mắt nhìn nơi hai người biến mất, nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Cái này...đây là tình huống gì?

"Hắn... Tiểu Ca nói yêu không phải là...không thể nào?" Tương Vân một phát bắt được tay Lam Tường dùng sức cấu.

Lam Tường cười khổ "Hẳn là cố ý chọc giận chúng ta. Tiểu tử này sẽ không dễ dàng buông tha. Hỗn tiểu tử thế mà dùng chiêu này."

Tương Vân sắc mặt hơi trắng bệch "Bọn hắn thật sự không thể nào? Thật sự chỉ làm chúng ta bực sao? Bọn hắn có năng lực truyền tống lẫn nhau lại còn sinh mệnh cùng hưởng, quan hệ quá mật thiết. Nếu cùng một chỗ thời gian dài. . ."

Lam Tường cũng có chút cứng họng "Cái này... cái này hẳn sẽ không a?"

. . .

"Ngươi cái tên này!" Lam Ca đẩy Pháp Hoa ra, tức giận nói: "Ngươi còn là người không? Ta nhờ ngươi giúp chuyện như thế ngươi còn đòi để ta làm nhà gái. Ngươi còn một chút xíu nhân tính nào không?"

Pháp Hoa yên lặng nhìn Lam Ca "Ca ca đây là trai thẳng sắt thép."

"Ta cũng vậy, Ta cũng vậy!" Lam Ca cáu muốn phát điên.

Hai người lúc này đã ở Pháp Vực, Trí Tuệ thành, bên trong Trí Tuệ Thánh Điện.

"Hai người bọn họ gạt ta, còn sống nhưng lại cùng Đại trưởng lão gạt ta. Không nói cho ta để ta thương tâm lâu như vậy, ta muốn thống khổ phát điên lên rồi. Vậy mà gạt ta. . ." Lam Ca đột nhiên khóc lớn, cảm xúc kiềm chế quá lâu rốt cục bạo phát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net