Truyen30h.Net

[Hệ liệt] Thần Lan Kỳ Vực- Vô Song Châu

Chương 41: Thánh trang thứ sáu

NghichThienChiHanh

Chương 41: Thánh Trang thứ sáu

"Thánh điện ngươi không thể vào." Pháp Hoa nói nghiêm túc.

Lam Ca bất mãn "Nhỏ mọn như vậy?"

Pháp Hoa ánh mắt ngưng tụ "Có mấy lời không thể nói, trong nội tâm của ta Thánh Điện là thần."

Nhìn hắn nghiêm túc, Lam Ca trong lòng run lên "Ngươi thật sự là không thú vị, ta tùy tiện nói một chút thôi. Được rồi, ngươi đi thôi, ta đi Trí Tuệ thành chờ ngươi."

"Ngươi giúp ta đem số tiền này giao cho Đặng lão sư, ta đưa địa chỉ cho ngươi."

Lam Ca tiếp nhận "Ngươi không sợ ta cuỗm tiền bỏ đi à?"

"Ha ha."

"Cười em gái ngươi!" Nhìn Pháp Hoa cười châm chọc, Lam Ca có chút xấu hổ.

"Ta không có muội muội." Pháp Hoa thản nhiên nói."Bên trong có thư ta gửi Đặng lão sư, ngươi cũng giao cho nàng. Sau khi ta nhận được thánh trang thứ sáu sẽ trở về."

"Được rồi, ta biết." Lam Ca hơi mất kiên nhẫn.

Khi Bark cập bờ, hai người bước chân lên đất liền, thân thể vẫn có chút lắc lư, hậu quả do thời gian dài lênh đênh trên biển.

"Chà, bước trên đất liền, cảm giác thực tốt!".

Thời tiết tốt, trên bến tàu rất nhiều người đang bận rộn.

Kiến trúc của Pháp Vực mang phong cách cổ xưa mà đơn giản, chất liệu đa số từ gỗ cùng đá. Tuy nhiên, từ quần áo công nhân bến tàu đến quần áo người đi đường mặc, Lam Ca liền minh bạch, Pháp Hoa nói không sai, trong tam vực chỉ sợ Pháp Vực thật sự nghèo nhất, hiện tại Pháp Vực cùng Lam Vực cộng lại, cũng không bằng Thánh Vực.

"Gặp lại ở Trí Tuệ thành." Lam Ca có chút ghét bỏ hướng Pháp Hoa phất phất tay, theo Trí Sĩ hướng Trí Tuệ thành đi.

Nhìn bóng lưng rời đi, Pháp Hoa trên mặt toát ra một tia mỉm cười thản nhiên. Mặc dù lần này tại tam vực thi đấu không thể giải trừ Vô Song Châu, nhưng thu hoạch không tệ, tiền kiếm được rất nhiều đủ để trả nợ, tu vi tăng lên nhanh, đây mới quan trọng.

Trước khi tới tam vực thi đấu, hắn mới tấn thăng ngũ giai, vậy mà mới hơn nửa năm đã tăng lên lục giai, tốc độ tu luyện này quả thực là chưa từng nghe thấy. Tiếp tục tu luyện, trong vòng một hai năm, hắn cùng Lam Ca sẽ đột phá thất giai.

Quan hệ giữa hai người tạm thời không cách nào chặt đứt, thập giai, thật sự có khả năng tu luyện tới sao? Đó là cấp độ Thần Sứ mới có thể đạt tới a! Nghĩ tới đây, Pháp Hoa ánh mắt trở nên kiên định, vô luận có bao nhiêu khó khăn, hắn đều cố gắng tiến lên.

Lam Ca cùng Trí Sĩ đồng hành một đường rất nhanh cảm thấy nhàm chán, những Trí Sĩ làm cái gì đều ngay ngắn, tật tự, thậm chí ngay cả ghé tai nói chuyện đều không có, khác hoàn toàn Lam Vực tự do như gió một trời một vực.

Lam Ca trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên không thích hợp với mình.

May mắn, Trí Tuệ thành không xa lắm, rất nhanh liền đến. Đây là một tòa thành được xây theo hướng dựa lưng vào núi, tường thành không cao, cả tòa thành thị giống như từ đá tạo thành, trên thành có binh lính chỉnh tề đi tuần. Cửa thành mở rộng, dân chúng nối đuôi nhau tiến vào.

Trật tự đại biểu hiệu suất, Pháp Hoa đã từng nói với Lam Ca.

Tiến vào thành, hắn tách khỏi Trí Sĩ, Trí Sĩ phải trở về phục mệnh, mà hắn tự nhiên là muốn đi tham quan quê nhà Pháp Hoa.

Khi Lam Ca đến Trí Tuệ thành đồng thời, Pháp Hoa cũng tới bán đảo ven biển, giữa bán đảo một tòa Thánh Điện nguy nga đứng vững. Nghe nói, toà Thánh Điện này sở dĩ xây dựng ở đây, chủ yếu để chấn nhiếp biển cả, tránh thiên tai đại nạn sóng thần. Tại mười hai toà Trí Tuệ Thánh Điện, tòa này xếp thứ tám, cũng là mục đích Pháp Hoa đến.

Tiến vào phạm vi bán đảo, tay phải Pháp Hoa nắm chặt trước ngực, thành tín hướng thánh điện đi đến.

Có lẽ tu vi tăng lên, khi đi tới thánh điện, Pháp Hoa cảm thấy có chút khác biệt, mơ hồ từ nơi sâu xa có một loại khí tức hô hoán chính mình, ấm áp quan tâm giống như tình thương của mẹ, vây quanh hắn, ấm áp không nói ra được. Đắm chìm trong cảm giác này, không biết bao lâu trôi qua, tới trước cửa thánh điện hết thảy an tĩnh.

Pháp Hoa bước chân trái, vượt qua bậc cửa.

Khi hắn đứng trong thánh điện, phảng phất qua ngàn năm, tiếng trầm thấp vù vù vang lên, Thần Tứ Pháp Điển cũng tự nổi lên, lơ lửng trước người.

Pháp điển từng tờ một lật ra, từ tờ thứ nhất Thần Tứ Thánh Tượng, sau đó là trang thứ hai Trí Thuẫn, trang thứ ba Tuệ Kiếm, trang thứ tư Thánh Linh phụ thể, đến trang thứ năm Cấm Cố Thiên Địa.

Mỗi một trang lật ra, thánh lực trên người Pháp Hoa trở nên nồng đậm một phần. Ngẩng đầu, giữa không trung thánh điện, một trang sách màu vàng rực rỡ lơ lửng, trên đó phảng phất như văn tự lóe lên.

So với lần trước đó nhận được thánh trang không giống, các lần khác chỉ thấy một chùm sáng, đây là lần đầu chân chính nhìn thấy trí tuệ thánh trang tồn tại.

Theo bản năng quỳ rạp xuống đất, lòng tràn đầy thành tín lấy ra Trí Tuệ Thánh Điển.

"Ông!" tiếng vù vù vang lên, ngay sau đó, trong đầu Pháp Hoa hiện từng hàng văn tự, trong tay hắn Thần Tứ Pháp Điển cũng chậm rãi lật trang thứ sáu.

Thần Tứ Pháp Điển trang thứ sáu, giao diện là từng cái văn tự màu vàng nổi lên, tựa như có sinh mệnh lưu chuyển, cuối cùng hội tụ thành một đồ án.

Tại Trí Tuệ thành.

Lam Ca toàn thân cảm giác được một cỗ ấm áp từ đáy lòng dâng lên, ngay sau đó, nguyên lực sôi trào xao động, trong không khí, các loại nguyên tố từ bốn phương tám hướng rót vào trong cơ thể hắn. Rất dễ chịu.

Tên kia, chắc là thành công a?

"Thúc thúc, trên người ngươi làm sao có ánh sáng?" Dũng Hiền đang ngồi trong lòng Lam Ca, nhìn trên người Lam Ca không ngừng biến ảo lam, đỏ, xanh, tím bốn loại nhan sắc, tò mò hỏi.

Lam Ca cười híp mắt "Đẹp mắt không? Để thúc thúc cho ngươi xem ảo thuật nha." Vừa nói, hắn vung tay trái lên, một viên thủy cầu xuất hiện trong bàn tay, thủy cầu biến thành một đóa hoa, xoay tròn xoay tròn.

"Oa, thật xinh đẹp nha." Dũng Hiền ngạc nhiên vỗ tay.

Những hài tử khác cũng bị hấp dẫn, nhao nhao chạy tới, mặt hiếu kỳ.

"Có muốn hay không nha?" Lam Ca cười híp mắt.

"Muốn, muốn." Bọn nhỏ nhanh chóng xếp thành hàng, tuổi nhỏ phía trước, lớn tuổi phía sau, hết thảy ngay ngắn trật tự.

Lam Ca trong lòng không khỏi cảm thán, nếu như ở Lam Vực, bọn nhỏ đã sớm cùng nhau tiến lên.

"Bọt nước này có thể chơi nửa ngày, hết lại đến tìm ca ca nha." Vừa nói, hắn đem bọt nước đặt trong tay Dũng Hiền. Dũng Hiền cảm thấy bọt nước rất mát, mềm mại, nhẹ nhàng nhéo nhéo nó cũng chỉ có một chút biến hình, buông tay biến trở về bộ dáng lúc trước

Đối với tiểu hài tử đây đã làm bọn hắn ngạc nhiên.

Đúng lúc này, trán Lam Ca kim quang lấp lóe, phù văn hiện ra.

Lam Ca ánh mắt nhất động, cười híp mắt "Các bảo bối, có muốn xem ca ca cho biến ảo thuật ra người sống?"

"Muốn nhìn, muốn nhìn!" Bọn nhỏ nhảy cẫng đáp lại.

"Vô Song hữu đối, đồng sinh bản mệnh." Lam Ca cười ha ha một tiếng, chạm phù văn, quang mang lóe lên, Pháp Hoa đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.

"Pháp Hoa ca ca."

"Pháp Hoa ca ca —— "

Nhìn thấy hắn, bọn nhỏ lập tức ùa lên, đem hắn vây quanh, cả đám đều hưng phấn, muốn ôm hắn.

Lam Ca đứng người lên, ánh mắt nhìn Pháp Hoa so với trước có một chút khác biệt.

Khi hắn bước vào ngôi nhà Hy Vọng, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều hài tử thân thể có thiếu hụt như vậy. Khi hắn đem số tiền kia giao cho Đặng lão sư, hắn vĩnh viễn cũng không quên được khi đó Đặng lão sư lệ rơi đầy mặt nói một mình Được cứu rồi, bọn nhỏ được cứu rồi.

Chỉ đơn giản mấy chữ, làm cảm động tâm hắn.

Thân là hoàng tử, hắn tới bây giờ không biết trên thế giới này còn có nhiều người cần trợ giúp như vậy. Pháp Vực có vậy thì Lam Vực cũng có? Lam Vực tốt hơn Pháp Vực một chút, mong giúp được nhiều người.

Gia hỏa kia bị mình gọi là "Thần giữ của", hắn ham tiền là vì những hài tử này. Nghe Đặng lão sư kể, hắn biết thêm về chuyện của Pháp Hoa, đối gia hỏa này vừa cứng nhắc, vừa thích chửi người, thần giữ của, cùng tưởng tượng không giống nhau.

Đối với tiểu hài tử, mỗi đứa có ít hoặc nhiều chút thân thể thiếu hụt, trong mắt hắn như vậy đáng yêu. Cho nên, hắn lưu lại, không có đi lữ điếm, dùng nguyên thuật làm đồ chơi cho bọn nhỏ, nháo không biết mệt. Ở cùng những hài tử này, trái tim chính mình trở nên đặc biệt tinh khiết, nhìn dáng vẻ bọn nhỏ tươi cười khoái hoạt, đặc biệt hạnh phúc.

Mà cảm giác này không chỉ mình hắn, còn có Pháp Hoa, Lam Ca lần đầu nhìn thấy nụ cười Pháp Hoa xán lạn rạng rỡ như vậy. Một người thích sạch sẽ như Pháp Hoa, vì để bọn nhỏ có thể ôm lấy cổ mình cứ như vậy ngồi dưới đất, bị tiếng cười bọn nhỏ bao phủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net