Truyen30h.Net

[Hệ liệt] Thần Lan Kỳ Vực- Vô Song Châu

Chương 45: Nữ thần Tự Do

NghichThienChiHanh

Chương 45: Nữ thần Tự Do

Lam Ca luôn giữ chữ tín, điều đã đáp ứng với mẫu thân nhất định sẽ làm, huống chi, không làm lão nương nhất định sẽ đuổi giết hắn. Đột phá thất giai, làm sao lại khó như vậy a! Bất đắc dĩ đứng lên, vỗ vỗ bụi đất, hướng nội thành mà đi.

Hôm nay Lôi Thành có chút khác biệt, đầu đường cuối ngõ đều thảo luận cùng một đề tài, thái tử điện hạ muốn xem mắt.

Đối tượng hẹn hò không giới hạn thân phận, bối cảnh.

Trong ba tháng này, Tương Vân như "Từ mẫu" không nhàn rỗi, sau hôm đó cùng nhi tử ước định, nàng tại Lôi Thành tổ chức một cuộc thi dự tuyển, để các cô nương tự tới. Nàng thông báo bằng hữu, dựa vào quan hệ, oanh oanh liệt liệt tổ chức đại hội thi dự tuyển chọn cô nương cho hài tử mình.

Miễn là cô nương độc thân từ 18 tuổi đến 23 tuổi đều có thể báo danh thituyển, trải qua thi viết, thi phỏng vấn, thi tài nghệ, tiến vào bán kết, sau đó Tương Vân tự mình tuyển chọn tỉ mỉ, chọn ra hơn sáu mươi vị mỹ thiếu nữ. Hôm nay là vòng cuối cùng.

Mỹ thiếu niên, thân là Hoàng tử, quán quân của tam vực thi đấu, xây nhà Hy Vọng cứu vớt hài tử, những hào quang này đều làm Lam Ca thêm điểm quyến rũ. Trận đại hội xem mắt này đã trở thành đề tài nói chuyện của người dân Lôi Thành ba tháng nay.

Nhà Hy Vọng thành lập, danh tiếng của Lam Ca tại Lôi Thành lên cao, Lam Tường cũng cố ý cho nhi tử tạo danh, đem tất cả công việc của ngôi nhà đều giao cho Lam Ca, ở sau lưng yên lặng xem xét.

Hắn chỉ có một nhi tử, coi như tương lai Lam Ca không muốn vị trí quốc vương, chí ít hắn phải giúp nhi tử nắm được Lôi Thành thành chủ.

Tại quảng trường vương cung Lôi Thành.

Noi này sẽ diên ra các nghi thức trọng đại, sau khi Lam Tường trở thành quốc vương, quảng trường đã được tu sửa.

Trung tâm quảng trường rộng lớn có một tòa đài cao, chia làm nhiều khu vực, vì hôm nay tổ chức xem mắt mà lâm thời tu kiến.

Vì thế, Tương Vân cũng liều mạng, toàn bộ hoạt động xem mẳt đều dùng tiền riêng của nàng tổ chức, lại thêm thu một chút phí báo danh, cũng có lợi nhuận. Chuyện này Lam Tường biết, Lam Ca không biết. Hắn mà biết nương mình còn kiếm tiền nhờ việc hắn xem mắt, chắc sẽ bóng ma tâm lý thôi.

Lam Ca vẻ mặt nhăn nhó, đang an vị trong phòng bị ba thị nữ vây quanh trang điểm, mặc y phục.

"Tiểu tử thúi, ngươi đây là biểu tình gì? Ngươi đây xem mắt, không phải khóc tang, lão nương ngươi còn chưa chết." Tương Vân hai tay chống nạnh, tức giận nói.

"Phi phi phi. Ngài nói điềm xấu. Ta làm sao có vẻ mặt xấu? Ta cười một cái, ngài xem nè." Vừa nói, Lam Ca hướng Tương Vân lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

"Lam Ca, ta cảnh cáo ngươi. Vì đại hội xem mắt này, nương đây ba tháng không ngủ ngon. Tân tân khổ khổ, hao tổn tâm cơ, lo lắng hết lòng, mới được như vậy. Ngươi mà dám phá, về sau đừng nghĩ có ngày sống dễ chịu. Nghe rõ chưa?"

Lam Ca khóe miệng co giật một chút, "Con đây đều làm rồi không phải sao? Dù sao chạy không thoát, đưa đầu cũng là một đao, rụt đầu cũng là một đao."

Tương Vân cốc đầu hắn, cười mắng: "Đâu bắt ngươi chịu tra tấn đâu? Ngươi đứa nhỏ không có lương tâm? Chút nữa tư liệu của các cô nương sẽ đưa cho ngươi. Hắc hắc, ta nói ngươi biết, ta lần này chọn trúng mấy nàng, có một cô nương năm nay 23 tuổi ta cảm thấy đặc biệt hợp ngươi. Mới 23 tuổi đã thất giai, thiếu nữ thiên tài nha."

Nghe được hai chữ thất giai, Lam Ca trong lòng đau xót, nếu mình có thể đột phá thất giai, làm sao phải khổ ở chỗ này?

"Lão nương, xem mắt là chuyện riêng mình ta, tại sao phải làm trên vương cung quảng trường a? Còn trước mặt công chúng nữa? Không có không gian riêng tư a!". Tới hôm nay hắn mới biết được xem mắt để cho dân chúng quan sát. Lúc đầu chỉ là một sân khấu, hiện tại lão nương đem chuyện này làm lớn như vậy, nên hắn mới có vẻ mặt nhăn nhó cầu xin.

Tương Vân sầm mặt lại, nghĩa chính ngôn từ "Tiểu Ca, ngươi thân là Hoàng tử, con trai độc nhất của ta. Ngươi cũng biết ngươi không giống người bình thường, từ khi sinh ra, ngươi chính là nhân vật công chúng, đại biểu cho hình tượng của Lôi Thành. Lần này trước mặt mọi người xem mắt, ta đã thương lượng với phụ thân ngươi, để nhân dân Lôi Thành đối với ngươi có ấn tượng khắc sâu, kính yêu ngươi, hiểu rõ ngươi hơn. Tương lai tiếp nhận vị trí Lôi Thành thành chủ sẽ dễ dàng."

Lam Ca cười khổ nói: "Lão nương, nhưng ta cũng không muốn làm Lôi Thành thành chủ a! Ta chỉ muốn khắp nơi đi du lịch, ta còn muốn đi hết Thất Hải Lục Vực. Không bằng ngài và lão cha cố gắng một chút, sinh thêm một đứa. Dù sao lão cha tuổi xuân đang độ, cũng chờ nổi."

"Nói cái gì mê sảng đâu, ngươi không sợ lão nương mệt chết? Đem ngươi nuôi lớn đã không dễ dàng!" Tương Vân lại một cái tát đập tới.

Lam Ca khóe miệng co quắp một trận, gì mà không dễ dàng, từ nhỏ đến lớn hoàn toàn bị nuôi thả. Hắn còn nhớ rõ, nương mình một cước đem đạp thẳng vào Nguyên Tố Hải.

Mấy thị nữ cố nén cười. Các nàng không dám nói cho Lam Ca, vương hậu bán vé vào cửa đại hội xem mắt. Số phiếu kia bán được không ít a!

Mặt trời lên cao.

Trên đài hội nghị, quốc vương Lam Tường cùng hơn mười vị văn võ tướng đáp ứng lời mời đến đây xem lễ, đều đã ổn thỏa.

Lam Tường cười híp mắt cùng thần tử trò chuyện. Bất quá, những thần tử biểu lộ không tự nhiên, ghế trên đài chủ tịch có dễ dàng vậy sao? Đó là dùng tiền mua phiếu!

Khi Tương Vân tìm tới bọn hắn, nguyên thoại là nói như vậy: "Tôn kính các đại thần, tướng quân, hài tử Lam Ca của ta, ba ngày nữa sẽ cử hành điển lễ xem mắt, kính thỉnh ngài có mặt. Chúng ta miễn phí vì ngài cung cấp vị trí. Nếu ngài muốn ngồi lên đài chủ tịch, cùng quốc vương bệ hạ xem lễ, cần giao nộp phí tổn một mức nhất định".

Lời nói này rất mịt mờ, nhưng ý tứ rõ ràng, muốn lên đài chủ tịch, có thể, đưa tiền! Không lên cũng được, nhưng an bài ở nơi nào ngồi coi thì không biết.

Đám đại thần nghĩ bụng, chẳng lẽ thấy đồng liêu ngồi trên đài hội nghị, còn mình thì dưới đài? Đồng liêu cùng quốc vương cùng một chỗ, chính mình thì không? Không chỉ là vấn đề mất mặt, thậm chí còn có khả năng ảnh hưởng đến hình tượng của mình trước mặt quốc vương.

Kết quả là, giá vé ngồi trên đài chủ tịch này, bán được không ít tiền.

Đối với vị vương hậu này không có biện pháp. Vị này trước khi cùng Lam Tường kết hôn cố sự rất nhiều, cũng không thể không thừa nhận, nhờ sự tài trí của nàng Phong Thành cùng Lôi Thành liên hợp, cuối cùng mới đoạt được vị trí quốc vương, Lôi Thành ở trong Lam Vực lãnh đạo. Mặc dù đau lòng phải tiêu tiền, nhưng không ảnh hưởng tới lòng tôn trọng vương hậu, coi như một buổi chơi đùa cũng được.

Tương Vân mặc một thân cung trang màu vàng, nàng vốn cực đẹp ăn mặc như vậy càng thêm tuyệt mĩ dung mạo, mới vừa lên đài, lập tức dưới đài một mảnh reo hò. Vương hậu rất được nhân dân Lôi Thành kính yêu, nàng còn có xưng hào là Nữ thần Tự Do.

Nàng cho tới bây giờ đều không ngồi kiệu vương hậu, tại bất kì địa phương nào của Lôi Thành đều thấy được dấu chân nàng, thường xuyên cùng một chỗ nói chuyện phiếm, ăn cơm. Trời lạnh, chạy tới xóm nghèo đưa chăn mền, đưa đồ ăn loại, nàng không làm kiêu, bình dị gần gũi, luôn luôn mang nụ cười ngọt ngào như gió xuân ấm áp.

Nàng tổ chức đại hội xem mắt, làm sao có thể chỉ hấp dẫn ít người?

"Nữ thần Tự Do, nữ thần Tự Do, nữ thần Tự Do!" Tiếng hoan hô liên tiếp vang lên.

Trên đài hội nghị, Lam Tường không khỏi bật cười "Địa vị Vương hậu trong lòng dân chúng so với ta còn cao hơn. Xem ra, ta phải thêm cố gắng mới được." Thừa tướng ngồi đài bên mỉm cười nói: "Vương thượng đã làm rất tốt, nhờ ngài chăm lo quản lý Tự Do quốc phát triển không ngừng. Gần đây vương tử điện hạ xây dựng ngôi nhà Hy Vọng, chúng ta đều thâm thụ cảm động. Sau này chúng ta sẽ mau chóng phổ biến ra các thành, trợ giúp các hài tử khác a."

Lam Tường than nhẹ một tiếng, "Dân sinh tốt một chút rồi, nhưng chúng ta thiếu hụt thiên tài như Bắc Nguyệt Thương Thần. Không có lực lượng bảo vệ, cũng vô pháp trở thành cường quốc. Con đường chúng ta đi còn rất dài a!"

Nhân loại tam vực nhỏ yếu, tất cả mọi người đều rõ ràng. Nếu như không phải Yêu Vực muốn liên hợp với nhân loại để đối kháng Ma Vực và Thú Vực, chỉ sợ sớm đã đem nhân loại tam vực chiếm đoạt. Yêu Vực trải qua 300 năm nghỉ ngơi lấy lại sức, hiện tại đã có xu thế rục rịch. Lam Tường đã nhận được giấy mời, Yêu Vực mời Lam Vực phái ra sứ giả, tiến về Yêu Vực cùng bàn đại sự.

Cái gọi là đại sự sẽ là cái gì? Không thể nghi ngờ, rất có thể là nhằm vào Ma Vực cùng Thú Vực. Thế nhưng là, đại sự này đối với nhân loại tam vực là chuyện tốt sao? Tham dự vào đó sẽ trở thành pháo hôi.

Lam Tường cũng bởi vì chuyện này mà đau đầu mấy ngày nay, Ma Vực Thú Vự không thể động, Yêu Vực cũng không thể trêu vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net