Truyen30h.Net

He Liet Than Lan Ky Vuc Vo Song Chau

Chương 59: Ăn nhầm

"Thật đẹp. Ta thật sự rất thích nơi này."

Pháp Hoa nhẹ gật đầu, "Cảnh đẹp nhân gian. So với Pháp Vưc, nơi này không có nghèo khó hết thảy hài hòa, dễ chịu."

"Trước kia chỉ học trong sách vở nói Thụ Hải tộc sinh hoạt trên đại thụ trong Sinh Mệnh Lục Hải. Nhưng chân chính nhìn thấy mới biết được cỡ nào rung động, vượt ra khỏi tưởng tượng a!"

Đúng lúc này "Sưu" một tiếng, từ dưới nhà chui lên một bóng người.

"Hì hì. Các ngươi hảo." Một thiếu nữ Thụ Hải tộc dáng người thon dài, tóc dài màu xanh tết thành bím rủ xuống, tướng mạo cực đẹp tràn đầy thanh xuân sức sống. Thụ Hải tộc nam anh tuấn, nữ mĩ lệ hoàn toàn phù hợp thẩm mỹ nhân loại. Hia người chú ý tới thiếu nữ này lỗ tai có năm cái phân nhánh tu vi cao hơn hẳn Thụ Du.

Trong tay nàng cầm một lá cây lớn bên trong có mấy trái cây màu lam nhạt, đặt lên bàn gỗ, cười nhẹ "Mời các ngươi ăn nha."

"Cám ơn. Ngươi thật mỹ lệ." Lam Ca không tiếc rẻ lời khen.

"Thật sao?" Thiếu nữ cười càng thêm vui vẻ "Mặc dù dung mạo ngươi bình thường nhưng nói chuyện rất êm tai nha." Vừa nói, mắt to còn hướng Lam Ca chớp chớp cười lợi hại hơn.

Lam Ca phản kháng "Ngươi không thể dùng tiêu chuẩn Thụ Hải tộc đánh giá nhân loại chúng ta nha, thật không công bằng. Các ngươi sinh hoạt tại nơi tốt như vậy, nước uống vào tốt, ăn trái cây trân quý dung mạp dáng dấp so với chúng ta tốt hơn cũng là bình thường."

Pháp Hoa bên cạnh hắn quay đầu đi chỗ khác, khóe miệng ý cười không che giấu được, lần đầu tiên Pháp Hoa thấy có người chê tướng mạo Lam Ca.

"Ừm, ân." Thiếu nữ cười híp mắt "Ta là Lục Quả Nhi, các ngươi tên là gì?"

"Ta là Lam Ca, hắn là Pháp Hoa." Lam Ca đơn giản giới thiệu.

Lục Quả Nhi nhìn Pháp Hoa một chút nhíu nhíu mày nói "Hắn xấu quá nha. Bất quá, cảm giác không ghét."

Nguyên bản Pháp Hoa còn đang mỉm cười trêu Lam Ca, lập tức biểu lộ cứng đờ, Lam Ca không để ý hình tượng cười ha hả "Đúng, ngươi nói rất đúng. Tướng mạo của hắn nếu ở Thụ Hải tộc khẳng định không có tiền đồ."

"Ấu trĩ!"

Lục Quả Nhi nháy nháy mắt, có chút nghi hoặc " Trưởng lão nói nhân loại các ngươi đều rất thông minh. Đúng, trưởng lão còn nói, ta không thể cùng các ngươi nói chuyện quá nhiều tránh khỏi bị các ngươi hoa ngôn xảo ngữ lừa. Ta đi đây!"

Vừa nói, nàng thả người trực tiếp từ nhà trên nhảy xuống, chỉ nghe "Phù phù" một tiếng hiển nhiên là rơi vào nước.

Lam Ca nháy nháy mắt "Ta thích địa phương này."

"Ngươi là coi trọng con gái người ta đi?" Pháp Hoa khinh thường nói.

"Ta là hạng người như vậy sao?"

"Ừ."

"Pháp Đỗi Đỗi, ngươi đừng ghen tị a!"

"Ấu trĩ."

Đúng lúc này, hai người đồng thời cảm nhận được cái gì, ánh mắt nhìn về một hướng, một bóng người dần dần hiện ra. Một lão giả thân hình cao lớn, một thân áo từ lá cây trong tay cầm mộc trượng, lỗ tai chừng tám cái phân nhánh.

Thụ Hải tộc bát giai cường giả?

Pháp Lam tinh mỗi một chủng tộc đều phân bốn loại lớn, mỗi loại có ba cấp.

Pháp Vực bốn loại theo thứ tự là: Chấp Pháp Giả, Chưởng Khống Giả, Thẩm Phán Giả, Thủ Vọng Giả.

Lam Vực là: Tự Do Giả, Thao Túng Giả, Tài Quyết Giả, Thiên Quyến Giả.

Hiện tại Pháp Hoa là nhất giai Thẩm Phán Giả cũng là Pháp Vực thất giai cường giả. Lam Ca nhất giai Tài Quyết Giả là Lam Vực thất giai cường giả.

Tương tự như thế Thụ Hải tộc sẽ có: Thụ Linh, Thụ Tôn, Thụ Thánh, Thụ Thần. Vị ở trước mặt hai người có lẽ là nhị giai Thụ Thánh.

"Khách nhân đường xa đến, các ngươi hảo." Lão giả cười "Lão hủ là một trong những người quản sự ngoại giao Thụ Hiên. Hai vị nắm giữ tín vật tộc ta đường xa mà đến, chắc là có việc yêu cầu. Có thể báo cáo lão hủ, lão hủ sẽ bẩm báo lại."

Nhìn thấy vị này, Pháp Hoa cùng Lam Ca trở nên nghiêm nghị, bát giai, nếu như trong nhân loại đã là đứng đầu một thành như Pháp Vân nghĩa phụ của Pháp Hoa cũng là bát giai. Vậy mà tại Thụ Hải tộc, bát giai chỉ là một vị quản sự.

Lam Ca hơi khom người, hướng Thụ Hiên thi lễ "Tiền bối ngài khỏe chứ, ta đến từ Lôi Thành của Lam Vực tên Lam Ca, ta phụng mệnh Đại trưởng lão tộc ta, hướng quý tộc cầu hai viên Thần giai Sinh Mệnh Chi Thạch." Vừa nói, hắn đem viên ngọc lục bảo lấy ra đưa tới.

Nghe được Thần giai Sinh Mệnh Chi Thạch, Thụ Hiên sắc mặt kinh ngạc.

Pháp Hoa đứng bên cạnh bình tĩnh đem biểu tình biến hóa của ông đều thu vào trong mắt.

Tiếp nhận viên ngọc lục bảo, Thụ Hiên nhìn một chút xác nhận không sai trầm giọng nói: "Sinh Mệnh Chi Thạch can hệ trọng đại, ta sẽ lập tức bẩm báo. Hai vị có thể tạm thời nghỉ ngơi ở đây, chờ tin tức ta."

"Đa tạ tiền bối." Lam Ca cung kính hành lễ.

Lam Ca kỳ thật không rõ vì sao Đại trưởng lão để hắn tới đây lấy hai viên Thần giai Sinh Mệnh Chi Thạch, thậm chí còn không biết Sinh Mệnh Chi Thạch dùng làm gì. Đại trưởng lão chỉ nói muốn thu hoạch Sinh Mệnh Chi Thạch hai người phải tiếp nhận khảo nghiệm, đoán rằng Sinh Mệnh Chi Thạch tương đối trân quý. Sau khi có được Sinh Mệnh Chi Thạch, hai người sẽ lên đường tiến về Yêu Vực tìm địa phương tu luyện tránh né Ma Vực truy sát.

"Ngươi biết Sinh Mệnh Chi Thạch là cái gì không?" Lam Ca hướng Pháp Hoa hỏi.

"Không biết." Pháp Hoa lắc đầu. Đối với Thụ Hải tộc, hắn hiểu cũng không khác gì Lam Ca lắm.

Lam Ca nhún vai, cầm lấy một trái cắn một cái "Oa, ăn ngon."

Trái màu lam không quá ngọt nhưng thanh mát ăn khá dễ chịu.

Đột nhiên từ phía dưới nhà bò lên một người, Pháp Hoa cùng Lam Ca kinh ngạc là một đứa bé.

Tiểu nam hài này ở trần chắc chỉ năm, sáu tuổi đang nhìn trái cây trong tay Lam Ca, trên mặt tràn đầy khát vọng "Y y nha nha" dùng ngôn ngữ Thụ Hải tộc nói gì đó.

Lam Ca sửng sốt một chút, hướng hắn chỉ chỉ "Ngươi muốn ăn?"

Tiểu nam hài dùng sức gật đầu.

Lam Ca cùng Pháp Hoa tại nhà Hy Vọng đều là Hài Tử Vương, đối với hài tử luôn luôn thân mật, cầm lấy một trái đưa tới.

Bé trai kia hoan hô cầm lấy, sau đó liền chạy.

Pháp Hoa cũng cầm một trái ăn, mùi vị không tệ, mơ hồ có một số năng lượng làm dịu thân thể. Thụ Hải tộc quả nhiên đồ tốt không ít a!

Khi hai người chờ đợi tin tức của Thụ Hiên, đột nhiên một tiếng gào to dưới tàng cây vang lên "Là ai? Là ai đem Lam Mang cho Tiểu Thụ Linh ăn. Là ai làm?"

Pháp Hoa cùng Lam Ca sững sờ, Pháp Hoa đem ánh mắt nhìn Lam Ca.

Lam Ca khóe miệng co giật một chút, lẩm bẩm tự nhủ: "Không thể nào?"

"Đi xem một chút." Pháp Hoa bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc này, mặt biển ngay dưới nhà cây, mấy tấm bè gỗ lớn đậu ở chỗ đó mười mấy tên Thụ Hải tộc vây xung quanh.

Pháp Hoa cùng Lam Ca liếc mắt liền thấy, trên bè gỗ là hài tử nãy vừa đòi trái cây hiện đang nằm lăn lộn, thống khổ.

"Kẻ ngoại lai, có phải các ngươi không?" Một tên thân hình cao lớn, tướng mạo cương nghị, mũi thẳng mồm vuông, ánh mắt bất thiện hướng Pháp Hoa cùng Lam Ca.

Hắn ở trần một thân cơ bắp cứng, lỗ tai chia làm sáu, trên thân năng lượng xao động.

"Hài tử thế nào?" Lam Ca hỏi.

Tên Thụ Hải tộc kia gầm thét một tiếng, "Ta hỏi các ngươi, có phải các ngươi cho đứa nhỏ này ăn Lam Mang không?"

Pháp Hoa lông mày cau lại "Là chúng ta cho. Hắn muốn, chúng ta đưa hắn một quả."

Tộc nhân Thụ Hải lập tức giận dữ, xung quanh đều đối hai người trợn mắt nhìn, tên Thụ Hải tộc cường tráng lớn tiếng nói: "Các ngươi chẳng lẽ không biết Lam Mang không thể cho hài tử ăn sao? Năng lượng quá nhiều, có thể làm bể bụng thậm chí dẫn đến cái chết!"

"Cái gì? Chúng ta thật sự không biết a!" Lam Ca giật mình, thầm nghĩ hỏng, tốt bụng nhầm chỗ. Hai người vừa tới đã náo loạn một màn này, vạn nhất hài tử xảy ra chuyện trách nhiệm này lớn lắm.

"Bể bụng bởi vì năng lượng không hấp thu được?" Pháp Hoa hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net