Truyen30h.Net

He Liet Than Lan Ky Vuc Vo Song Chau

Chương 79: Thương Khung Châu

Lục Uyên yên lặng suy nghĩ, một năm không lưu lại vết tích thời gian trên gương mặt chỉ có khí tức càng thêm trầm ngưng.

Đi tới nhìn nhà gỗ nhỏ biểu tình hắn nhu hòa mấy phần.

Mặc dù hắn từ nhỏ sinh hoạt tại Thụ Hải tộc, Thụ Hải tộc cũng đối với hắn mười phần thân hòa, hậu đãi, để hắn trở thành trưởng lão Thụ Hải tộc. Nhưng vô luận như thế nào, sự thật không thay đổi trong cơ thể hắn chảy xuôi chính là Nhân tộc huyết mạch a!

Trong nhà gỗ có hai vị bằng hữu đồng lứa, niên kỷ xấp xỉ nhau mà trùng hợp cũng có một viên Thất Thần Châu, làm cho hắn có cảm giác gặp đồng loại.

Huống chi, hai người này còn hóa giải tai nạn của Thụ Hải tộc.

Một năm qua, mỗi lần đều tự mình đưa đồ ăn tới nhưng mà rất ít khi nhìn thấy hai người, Thụ Hải tộc đối bọn hắn quan sát, hai người này chưa từng rời nhà gỗ. Nơi này là Bích Thiên đảo, hết thảy đều bị Thụ Tổ cảm nhận được. Thụ Tổ không chỉ là một cây đại thụ là Thụ Hải tộc thuỷ tổ, trong truyền thuyết tộc nhân đầu tiên chính là Thụ Tổ trái cây biến thành.

Bích Thiên đảo tuy tốt địa phương phong cảnh hữu tình nhưng cô đơn tịch mịch. Hai người chuyên tâm tu luyện chịu đựng được tịch mịch, Lục Uyên đối bọn hắn sinh ra hảo cảm nhiều hơn mấy phần.

"Đông đông đông!" Đưa tay trên cửa gõ nhẹ.

"Đến giờ rồi sao?" Cửa mở, Lam Ca ngó đầu ra khuôn mặt anh tuấn tràn đầy mừng rỡ.

"Ừm." Lục Uyên nhẹ gật đầu.

"Ha ha, quá tốt rồi, rốt cục có thể đi. Nghẹn chết ta." Lam Ca mở cửa hưng phấn vọt ra.

Nhìn thấy dáng vẻ Lam Ca, Lục Uyên tự nhiên muốn đem suy nghĩ sinh ra hảo cảm thu hồi lại. . .

Pháp Hoa từ trong nhà gỗ đi ra, ánh mắt có chút hoảng hốt.

Đúng a! Đối với hai người thời gian trôi qua không phải một năm mà ròng rã ba năm a!

Ba năm bế quan tu luyện, thật sự là kìm nén đến không ít, Pháp Hoa tính trầm ổn cũng có cảm giác buồn bực.

"Ta đưa các ngươi đi." Lục Uyên hướng bọn hắn nhẹ gật đầu, đi đến biên giới Bích Thiên đảo đưa tay ném ra một lá cây xanh lục, lá cây kia trên không trung phóng đại nhẹ đáp xuống mặt biển.

"Nhanh như vậy?" Lam Ca ngẩn người, nguyên bản còn tưởng rằng còn phải bái kiến các trưởng lão cái gì đó, cáo biệt các kiểu.

Lục Uyên nhìn về phía hắn "Các trưởng lão đều đang tu luyện."

"A, tốt a."

"Vậy làm phiền ngươi." Pháp Hoa nói.

Thuyền lá không lớn, ba người đứng trên chiếm một nửa diện tích, thuyền chạy cũng rất bình ổn, không thấy Lục Uyên chèo thuyền nhưng vẫn xuôi dòng mà đi.

"Lục Uyên huynh, huynh có thể cho chúng ta một chiếc thuyền, chỉ cần rắn chắc là được." Lam Ca hỏi.

Bởi vì hai người ở đây tu luyện một năm, Bark đã về trước, lúc ấy Lam Ca nói chính mình có biện pháp mang Pháp Hoa đi trên biển, Pháp Hoa liền tin dù sao Lam Ca là Thao Túng Giả Thủy nguyên tố.

Nhưng mà hôm qua sau khi kết thúc tu luyện Lam Ca nhìn hải đồ nói rằng khoảng cách Yêu Vực có chút xa phải có chỗ nghỉ ngơi.

Pháp Hoa đã hiểu.

Cùng người Tự do quốc ước định có chút không đáng tin. . .

"Được." Lục Uyên đáp ứng rất trực tiếp.

Lần nữa xuyên qua cổng truyền tống giữa nội hải và ngoại hải, sau khi đi qua tất cả Thụ Hải tộc đều hướng Lục Uyên thi lễ hai tay ở trước ngực giao nhau tỏ vẻ tôn kính.

"Lục Uyên huynh, địa vị của ngươi tại Thụ Hải tộc cao như vậy a?" Lam Ca hiếu kỳ hỏi.

"Là bởi vì Bích Thiên đảo." Lục Uyên lời ít ý nhiều hồi đáp.

Thân là trưởng lão Bích Thiên đảo địa vị của hắn đương nhiên cao.

"Lục Uyên huynh, ngươi sẽ trở lại nhân loại sao?"

Lục Uyên trên mặt xuất hiện một chút biến hóa, quay đầu nhìn Pháp Hoa, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu "Ta không biết, có lẽ vậy."

"Nếu có một ngày nhân loại cần ngươi thì sao?"

Lục Uyên sững sờ, có chút chua xót "Ta không biết. Ta hết thảy, đều là Thụ Hải tộc cho."

Lam Ca cau mày nói "Hmm. Ngươi không phải có Thất Thần Châu sao? Chẳng lẽ đó cũng là Thụ Hải tộc đưa cho ngươi?"

"Đúng thế." Đáp án của Lục Uyên khiến Pháp Hoa cùng Lam Ca kinh hãi. Nguyên lai viên châu Lục Uyên có là ở trong Thụ Hải tộc sao?

Lam Ca lại là nói tiếp "Vậy ngươi có nghĩ tới không, kỳ thực Thất Thần Châu chỉ có nhân loại chúng ta mới có thể sử dụng."

Lục Uyên kinh ngạc bởi vì vấn đề này hắn chưa từng nghĩ tới.

"Ngươi có biết lai lịch Thất Thần Châu. . ." Lam Ca mới nói đến nơi đây bị Pháp Hoa kéo kéo áo, ở trong lòng cảnh cáo hắn một câu mới đột nhiên ngừng lại.

Lục Uyên kinh ngạc nhìn hai người "Lai lịch của Thất Thần Châu? Thất Thần Châu không phải do Yêu Tinh liên hợp sáng tạo Thần khí à?"

Lam Ca nhìn hắn một cái "Có lẽ là vậy đi."

Pháp Hoa nhắc nhở Lam Ca cũng tỉnh táo, sự tình Thất Thánh Tổ là bí mật lớn nhất của nhân loại, tuyệt không thể tuỳ tiện tiết lộ, Lục Uyên dù sao cũng thuộc về Thụ Hải tộc, hai người chưa chắc chắn Lục Uyên sau khi biết chuyện sẽ có phản ứng thế nào.

Lục Uyên là người thông minh, tự nhiên nhìn ra Lam Ca nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng cũng không hỏi lại.

Thuyền chậm rãi tiến vào bên trong sương mù, sương mù dạt sang hai bên.

Lục Uyên đột nhiên nói "Sinh Mệnh Chi Chướng là kết giới của Sinh Mệnh Lục Hải, ở chỗ này cho dù là Thụ Tổ cũng không cảm giác được khí tức. Hai ngươi có lời gì muốn nói với ta, hiện tại có thể nói."

Lam Ca nhìn thoáng qua Pháp Hoa "Ngươi nói đi." Pháp Hoa so với hắn nghiêm cẩn hơn nhiều.

Hơi trầm ngâm một chút, Pháp Hoa nói: "Lục Uyên huynh. Thân là nhân loại, hơn nữa là người thừa kế Thất Thần Châu có một số việc ngươi nên biết, bất quá hiện tại ta chưa thể nói cho ngươi, bởi vì ta không rõ ràng, tương lai ngươi có trở thành đồng đội chúng ta hau không? Mặc dù ngươi thân tại Bích Thiên đảo, nhưng tin tưởng ngươi cũng biết tình huống nhân loại chúng ta. Trên thế giới này, chúng ta miễn cưỡng giãy dụa cầu sinh mà thôi."

"Ta hiện tại chỉ có thể nói Thất Thần Châu là cơ hội duy nhất của nhân loại chúng ta. Ngươi sinh trưởng tại Thụ Hải tộc, là Thụ Hải tộc dưỡng dục ngươi nhưng trong cơ thể ngươi chảy huyết mạch nhân loại, ta hi vọng, nếu có một ngày ngươi hãy đến nhân loại nhìn xem."

"Các ngươi? Không chỉ có mỗi hai ngươi a?" Lục Uyên hỏi.

Pháp Hoa kiên định nói: "Không chỉ mỗi chúng ta, còn có những đồng đội khác. Thất Hải Lục Vực, nhìn qua nhân loại chúng ta có được tam vực nhưng thật sự là quá yếu ớt, diện tích tam vực chúng ta còn không lớn bằng Yêu Vực."

"Yêu Vực coi chúng ta là hậu hoa viên, Ma tộc, Thú tộc càng chưa bao giờ đem chúng ta để vào mắt. Đại lục không hòa bình Yêu Vực sớm muộn cùng Ma Vực, Thú Vực sẽ có một trận đại chiến, nhân loại chúng ta chịu ảnh hưởng, chắc chắn là thời khắc sinh tử tồn vong."

Lục Uyên không có lên tiếng suy tư.

Pháp Hoa nói: "Chờ tu vi đến cửu giai, nhân loại tam vực hoan nghênh ngươi."

Lam Ca ở bên cạnh tiếp lời nói "Chúng ta không thèm đại biểu cho Thánh Vực a?"

Pháp Hoa tức giận lườm Lam Ca một cái, Lam Ca lúc này mới ý thức được mình vừa phá, có chút lúng túng gãi gãi đầu "Bất quá Lục Uyên huynh ngươi là người Thánh Vực."

Lục Uyên nhẹ nhàng lắc đầu, "Ta thuộc về Sinh Mệnh Lục Hải. Huyết mạch nhân loại nhưng mọi thứ ta có hết thảy Thụ Hải tộc cho, Thụ Hải tộc để cho ta làm cái gì, ta mới có thể làm. Tính mạng của ta cũng thuộc về Sinh Mệnh Lục Hải."

Lam Ca trong lòng quýnh lên tính nói cái gì, lại bị Pháp Hoa ngăn cản.

"Chúng ta tôn trọng lựa chọn của ngươi. Nhưng khi ngươi được Thất Thần Châu chọn, chọn trúng ngươi không phải Thụ Hải tộc mà là nhân loại."

Pháp Hoa nói làm cho Lục Uyên chấn động.

Không tiếp tục thuyết phục cho đến khi rời khỏi Sinh Mệnh Chi Chướng.

"Thuyền Lục Diệp Chu có thể gánh chịu vạn cân, sóng lớn không ngã, thủy hỏa bất xâm, đưa cho các ngươi, dùng năng lượng để cảm thụ, xuất ra thu vào tự nhiên." Lục Uyên hướng Pháp Hoa cùng Lam Ca hướng dẫn, trên người hắn lục quang lóe lên, một bao lớn hoa quả đặt trên Lục Diệp Chu bên trên.

"Tạ ơn."

Lục Uyên thân thể phiêu khởi, sau lưng sương mù hóa thành một chiếc thuyền chở hắn.

"Lên đường bình an." Lục Uyên hướng Pháp Hoa cùng Lam Ca nhẹ gật đầu.

Lam Ca đột nhiên xoay người "Lục Uyên, Thất Thần Châu chúng ta có là Vô Song Châu!"

Lục Uyên chấn động ngay cả trước Thụ Hải tộc tam đại trưởng, Pháp Hoa cùng Lam Ca đều không nói ra tên Thất Thần Châu a! Mà sau khi mình tỏ thái độ thuộc về Thụ Hải tộc Lam Ca lại nói.

Pháp Hoa hai tay huy động, thánh lực dâng lên, thuyền Lục Diệp Chu lập tức như mũi tên lao trên mặt biển hướng phía phương bắc đi.

Nhìn bóng lưng hai người dần đi xa, đột nhiên có một cảm giác xúc động thôi thúc, Lục Uyên hướng hai người la lớn: "Thất Thần Châu của ta tên là Thương Khung!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net