Truyen30h.Net

HERE AND THERE - TRANS

6. Landlord?

denidossi

Điều đó là sai lầm.

Toàn bộ đều sai lầm.

Joohyun có cái nhìn khó chịu trong khi hai luật sư đang bận bịu với cô hàng xóm.

"Vậy, những gì cô đang nói về kẻ theo dõi, là một người đàn ông đã thấy tôi ở câu lạc bô đêm đó?"Yongsun hỏi, nhìn hai người để xác nhận đồng bộ.

Joohyun tự khịt mũi. Hai người này chắc chắn sẽ tạo thành một đội tốt. Mặc dù vậy, cô hy vọng rằng kể từ bây giờ họ sẽ sử dụng não bộ của mình để đưa ra công lý và không lừa những người hàng xóm vô tội.

"Người bạn luật sư này đã can thiệp, tát anh ta. Nhân tiện đây, tôi rất biết ơn. Cô thậm chí đã đưa tôi về nhà an toàn không hề để lại lời nhắn! Tôi cảm thấy thật tồi tệ vì không nhớ đến cô."

Yongsun cười rạng rỡ trước kẻ theo dõi mình.

Joohyun nhắm mắt lại, tự cho mình một cuộc nói chuyện hòa bình. Giữ bình tĩnh, Joohyun. Hãy nhớ rằng, Moonbyul đã hứa sẽ thành thật với Yongsun.

Chỉ cần nhìn nụ cười sạch sẽ đó. Joohyun muốn đứng lên vỗ tay khen ngợi màn trình diễn xứng đáng với giải Oscar.

"Ồ, không. Nếu ai đó cảm thấy tồi tệ, đó phải là tôi, cô Kim." Cô luật sư chỉ hơi trằn trọc, trên ghế ngồi dưới sàn. "Vì đã để chuyện này tiếp diễn ba tuần, tôi thực sự xin lỗi vì điều đó. Tôi thề, nếu Seulgi đã ở đây để nói với  tôi về điều này trước đây, khó khăn này sẽ không kéo dài thế."

Joohyun nheo mắt trước lời xin lỗi không đầu không đuôi này và cả việc gián tiếp đổ mọi thứ lên đầu Seulgi.

Seulgi không thích thú lắm trước lời nói của đồng nghiệp mình. Cô quay sang cô ấy, với lông mày bên phải đang giật lên vì phẫn nộ.

"Tôi xin lỗi, Byulyi, nhưng tôi nghĩ cô đã rất bận rộn trong ba tuần qua. Tôi chỉ không muốn làm phiền."

Joohyun gạt mồ hôi lăn dài trên trán. Chỉ là cô hay căn phòng này nóng hơn một phần nhỏ.

Cô liếc xéo người hàng xóm của mình, người dường như cũng cảm nhận được sức nóng. Nhưng sau đó cô nhìn theo ánh mắt cỉa Yongsun và biết rằng nhà báo đang cảm thấy nóng vì lí do hoàn toàn khác.

Joohyun muốn túm cổ áo người hàng xóm ngốc nghếch ấy và lắc cho cô tỉnh. Chết tiệt, Yongsun! 

Hai con người đó đang say đắm nhau!!!

Được rồi, cô thắng, Moonbyul.

Nhưng sau đó, bằng cách nào đó, Đức Phật đã ban cho nhà báo một cảm giác, Yongsun cuối cùng cũng sử dụng bộ não.

"Vậy, sau khi cả hai bắt được tên đó trong khách sạn, hai người đều giao hắn ta cho cảnh sắt đúng không? Bây giờ tôi có thể đến đồn gặp hắn được chứ?"

Joohyun cười khúc khích phía sau. Hohoho, Yongsun đang hỏi những câu chính xác! Ánh sáng ban mai vụt tắt trên khuôn mặt hai luật sư.

"Uhh," Moonbyul bắt đầu, nhưng Seulgi ngay lập tức tiếp nhận, bằng giáo dục Cambridge và kỹ năng nói  dối tuyệt vời của cô để cứu rỗi tình hình.

"Kẻ theo dõi bị tâm thần, Yongsun. Tự sát!" Seulgi nói với tất cả sự nghiêm túc, bỏ qua cú thúc cùi chỏ tinh vi mà đồng nghiệp cô ban cho. "Anh ta đe dọa sẽ nhảy khỏi cửa sổ tự sát nếu bọn tôi gọi cảnh sát, vì vậy Moonbyul và tôi đã quyết định gọi bệnh viện tâm thần. Hiện anh ta đang được điều trị."

Seulgi quay sang đối thủ đang trừng mắt với mình với nụ cười thân thiện. "Không phải vậy sao Moonbyul?"

Giờ đây, cô ấy sẽ đưa ra lựa chọn là nói dối hoặc trở thành một người trung thực và nói sự thật cho Yongsun.

Đoán xem?

"Seulgi hoàn toàn đúng!" Moonbyul lớn tiếng kêu lên, khuôn mặt nhăn lại vẻ lo lắng quá mức. "Người đó thực sự cần giúp đỡ nhiều hơn là bị nhốt trong đồn. Bọn tôi đảm bảo rằng anh ta sẽ được điều trị! Ngoài ra!"

Moonbyul nở nụ cười duyên dáng với cánh nhà báo hoài nghi, Joohyun chắc chắn rằng nụ cười đó hẳn đã quyến rũ không ít người.

Nó chắc chắn có tác dụng với Yongsun, Joohyun nghĩ với vẻ mặt khó hiểu.

Moonbyul có thể nói bất cứ cái gì với điệu cười như thế.

"Tôi tin rằng cô không nên gặp anh ta, cô Kim. Anh ta phải điều trị vì nổi ám ảnh nguy hiểm đó với cô, việc cô gặp có thể khiến anh ta tái nghiện." Luật sư dễ dàng nói ra những lời nói dối về kẻ đeo bám tưởng tượng này. Mặc dù Joohyun cho rằng chỉ đúng một nửa.

Người phụ nữ này thật nguy hiểm.

"Đừng lo lắng, tôi luôn ở đây, cô hoàn toàn an toàn, cô Kim!"

"Tôi rất vui vì cô đã đưa anh ta đến bệnh viện, cô Byulyi. Bản thân tôi tin vào việc phục hồi chức năng của tội phạm hơn là trừng phạt chúng. Nó chỉ khiến chúng trở nên nguy hiểm hơn khi chúng lại ra tay."

Mắt trái của Joohyun giật giật không thể tin nổi trong khi Seulgi trừng mắt nhìn đối thủ đã nhận hết công lao cho lời nói dối thiên tài của mình.

Lạy Chúa, tên nhà báo ngốc nghếch này thậm chí sẽ ăn phải thứ rác rưởi nếu nó ra khỏi miệng Moonbyul!

Sự si mê khiến người ta chết lặng, Joohyun than thở.

Nhưng không phải đó là lí do cô giữ im lặng chuyện này sao, Joohyun?

Lúc này, mắt cô hơi hướng về Seulgi.

"Bây giờ mọi chuyện đã ổn định, tôi có thể vứt bỏ con chip định vị được kẹp trong áo ngực tôi hai tuần nay được không?"

Tất cả những cảm giác bình thường đã biến mất khỏi tâm trí Joohyun.

Moonbyul từ từ nghển cổ về phía Seulgi đang đổ mồ hôi, mắt cô như muốn giết người.

"Một con chip định vị? Thật sao, Seulgi? Chúng ta chắc rằng cô không phải kẻ theo dõi thực sự?"

Seulgi nghiêng mặt về phía cô, một nụ cười bình thản thường trực trên khuôn mặt, "Tôi chỉ muốn giữ cô ấy an toàn! Cô đã thấy kẻ đeo bám đó nguy hiểm như thế nào rồi!"

"Tại sao cô--!?"

"Yongsun!" Joohyun cắt ngang khi hai luật sư đang cãi nhau, đưa lòng bàn tay mở rộng về phía cô ấy. "Bây giờ cho tôi xin con chip đó được không?"

Căn phòng ngay lập tức có cảm giác như ở Bắc Cực khi nhà báo không chút thắc mắc khi nhét tay vào chiếc áo phông của cô, mở tung con chip và đưa nó cho cô tiếp viên hàng không.

Với con chip ghê tởm trên tay, Joohyun nhìn thẳng vào mắt Seulgi, khi cô đập chiếc máy theo dõi đáng ghét trong lòng bàn tay thành những mảnh vụn.

Cô luật sư thút thít tại chỗ. "Cái đó mất cả trăm đô la, Joohyun!"

Chị ấy khó chịu, phủi tay khỏi cái thứ bẩn thỉu, "Nếu chị biết rằng em đang sử dụng thứ này cho bất cứ điều gì không phải chuyên môn, Seulgi, chị sẽ nghiền nát em như con chip này ở đây."

Jooohyun mỉm cười với luật sư đang run rẩy. "Rõ chưa, Seulgi?"

"Vâng." Bạch luật sư nghẹn ngào nói, đứng lên với đôi chân run rẩy từ sàn nhà.

"Tôi nghĩ chúng ta nên kết thúc ở đây. Chúc một ngày tốt lành, Yongsun! Từ giờ cô đừng thu hút bất kỳ kẻ theo dõi nào nữa!"

"Ồ, đừng lo lắng, cô Kim bây giờ hoàn toàn an toàn trước bất kỳ kẻ rình rập nào trong tương lai." Moonbyul ưỡn ngực tự hào nói. Joohyun cho rằng cần giữ lại kẻ theo dõi để các kẻ theo dõi khác tránh xa.

Hmm, tốt đẹp.

Joohyun đứng dậy khỏi chiếc bàn gấp, nhưng sau đó cô nhận ra rằng Moonbyul vẫn đang ngồi, nhìn chằm chằm yêu tinh nhỏ Yongsun. Nhà báo cũng không khá hơn.

Cô rên rỉ. Ôi Chúa ơi. Đây lại là sự phức tạp của mẹ Teresa.

"Yongsun, thế còn cho luật sư giỏi của chúng ta chút đồ ăn được không? Em ấy đã đi tìm kẻ theo dõi cô từ sáng rồi."

Theo dõi cô từ phòng khách sạn qua kính viễn vọng của cô ấy.

"Bây giờ đã gần tối. Ăn tối sớm với nhau hay gì đó."

Seulgi bối rối chỉ một ngón về phía mình. "Nhưng Joohyun, chị sẽ cho em ăn, đúng không? Tại sao Yongsun lại cho em ăn? Dù sao thì tài nấu ăn của cô ấy cũng không ngon lắm."

"Này, thật thô lỗ!"

Joohyun trừng mắt nhìn Seulgi, hất cằm về phía luật sư kia, người vẫn đang ngồi và dán mắt vào nhà báo đang bốc khói.

"Cô Kim, tôi chắc rằng mọi thứ cô nấu đều rất đáng yêu."

Thực ra, hàng xóm của họ là một đầu bếp rất tử tế. Tuy nhiên, chỉ cần không ăn bất cứ thứ gì có nấm trong đó. Vì lí do nào đó, Yongsun thực sự mê mẩn nấm. Lần cuối cùng Joohyun ăn nó, cô đã bị ảo giác về những con bướm màu hồng lấp lánh cả tiếng đồng hồ.

Điều Yongsun yêu thích nhất là nấu ăn.

"Tất nhiên rồi, cô Byulyi! Thực tế, hãy ở lại ăn tối! Hôm nay tôi sẽ làm món bánh trứng nấm!"

Cả Seulgi và Joohyun đều co rúm lại khi nghe thấy điều đó.

"Em hy vọng nó không phải là nấm kích thích tình dục lần này." Luật sư lẩm bẩm, Joohyun cũng gật đầu.

"Chị có một chuyến bay sớm vào ngày mai, thực sự muốn ngủ ngon giấc vào tối nay."

Moonbyul quay lại, nhìn họ thắc mắc tại sao họ lại như vậy. Đổi lại, Joohyun chỉ vào mắt cô ấy, sau đó chỉ lại ngay cho cô ấy.

Cô hoàn thành cuộc giao tiếp trong im lặng với bàn tay của mình tạo ra một chuyển động chém.

Tôi sẽ để mắt đến cô. Hãy thử bất cứ điều gì khác lạ và tôi sẽ cưa cổ bạn bằng con dao làm bếp của tôi.

Phản ứng mà Moonbyul dành cho cô khiến Joohyun bật cười suốt cả quãng đường đi về căn hộ của cô và Seulgi.

-----

"Ooooh, hôm nay chúng ta nhận được món gà tikka masala !?"

Bàn tay lén lút của Seulgi đã bị Joohyun nắm lấy, giữ cô tránh xa khỏi những miếng gà khi đang cố chấm nó cùng với sốt màu đỏ kem.

"Nếu em dám." Người đầu bếp yêu cầu thách thức, chỉ ra bên ngoài nhà bếp, Seulgi chỉ còn cách bước ra ngoài, thả mình xuống chiếc ghế dài nằm thẳng hàng với nhà bếp.

Luật sư đã đặt vị trí của nó ở một thời gian trước để cô có thể xem Joohyun làm việc trong nhà bếp. Thật hấp dẫn khi xem Joohyun thực hiện phép thuật của mình với những nguyên liệu đơn giản. Johyun đặc biệt mê dao kéo.

Seulgi xoay người trên ghế dài, cho đến khi cô có thể trực tiếp nhìn thấy Joohyun đang cắt nhiều loại thảo mộc cho vào nước sốt. Ngò rí, húng quế, một ít bạc hà. Nhưng đó  chỉ là cảm nhận riêng của Joohyun, cô thậm chí nhận ra được nó khi hàng ngày xem bạn cùng phòng nấu ăn. Joohyun nói chung thích các loại thảo môc. Cô sẽ đặt chúng ngay cả trong kimbaps.

Luật sư bĩu môi, cảm thấy lúc này có chút vô dụng. Cô đã làm xong các thủ tục giấy tờ mang theo từ nơi làm việc. Với Moonbyul và trợ lí rất tốt của cô ấy (cô thật muốn có cô trợ lí như thế) trong đội cô bây giờ, khối lượng công việc của cô ít hơn rất nhiều.

Nó chỉ là những gì, hai ngày họ làm việc cùng nhau.

 Luật sư rõ ràng rất vui vì điều này, nhưng nó cũng khiến cô cảm thấy mình hơi vô dụng. Cô đã quen làm việc một mình, vì vậy bây giờ có đội để dựa vào...kì dị.

Chết tiệt, cô muốn cảm thấy mình có ích!

"Em có thể giúp chứ?" cuối cùng thì Seulgi cũng hỏi, khiến Joohyun phải ngước nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.

"Em có nhớ đám mây bụi ớt mà em đã tạo ra khi giúp chị không, Seulgi?"

Người đó vừa nói vừa nhăn mặt, cuộn mình thành một quả bóng thút thít trước lời nhắc nhở đó về sự thất bại của mình. Joohyun đã yêu cầu cô một nhiệm vụ rất đơn giản là cho hai thìa ớt bột vào hành tây chiên. Họ đang làm nước sốt cho món gà rán.

Tất nhiên, Seulgi phải làm nó.

Thay vì dùng thìa, cô chỉ việc nhấc cả lọ lên úp lên chảo đun nóng. Mà nó đã có dầu nóng trên đó. Cô chỉ định thả một ít bột, nhưng bột đỏ có ý riêng của nó và ngập trong chảo dầu nóng như chiếc Niagara đỏ rơi xuống.

Họ phải ngủ trên sân thượng vì căn phòng nồng nặc mùi ớt.

 Seulgi lặng lẽ nhìn Joohyun từ ghế dài, dùng đôi mắt cún con của mình để làm tan chảy Nữ thần Băng giá.

"Em hứa từ nay em sẽ dùng thìa."

"Thực ra, chị chỉ định để em tránh xa gia vị thôi, Seulgi. Nó rõ ràng cũng ghét em." Johyun nói cho Seulgi chuyển động. "Thôi nào, chị sẽ dạy em cách làm cơm. Ít nhất thì sau đó chị biết em sẽ không chết đói khi chị không có ở đây."

Seulgi bĩu môi, đi vào bếp ôm chầm lấy Jooohyun từ phía sau. "Không, unnie không đi đâu cả!"

Vậy đó, Seulgi. Thu hút sự phức tạp của bạn cùng phòng để đánh lạc hướng cô ấy!

Và nó đã hoạt động. Joohyun đặt đĩa gà nướng xuống, đan hai tay vào nhau, đặt lên bụng.

Seulgi nuốt nước bọt. Đây không phải là một phần trong kế hoạch. Cô sẽ ăn trộm gà như thế nào nếu tay cô không rảnh?

Không phải là phiền! Ngay cả khi cô và Joohyun bây giờ đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi skinship, thì đây là là lần đầu tiên họ nắm tay nhau.

Cảm giác như đang yêu nhau, cùng lắc lư theo điệu nhạc riêng của họ.

"Cố gắng lên, Seulgi. Em vẫn chưa lấy được miếng gà nào trước khi hoàn thành."

Cô luật sư bĩu môi, dậm chân vào góc phòng khi chị ấy cười nhạo cô.

"Mặc dù em thực sự làm chị ngạc nhiên đó." Joohyun nói, giảm bớt tiếng cười của cô ấy.

Seulgi đảo mắt, khi một vệt ửng hồng đang lan trên mặt cô. Vì vậy, cô luật sư khó xử đã trở lại. Một nụ cười biến cô trở thành kẻ ngốc nghếch!

"Đã hơn một tháng chúng ta sống cùng nhau, unnie. Em không nghĩ rằng mình có thể làm cho bản thân trở nên ngốc nghếch hơn nữa."

Joohyun lúc này đã giơ nồi cơm lên. "Em muốn đánh cược?"

Đáng ngạc nhiên, Seulgi đã không làm chuyện này. Nhưng sau đó, IQ 165 của cô có ích gì khi không thể làm cơm?

Được rồi, công bằng mà nói, Joohyun phải nắm tay cô và hướng dẫn trong suốt quá trình vo gạo. Seulgi không hiểu tại sao họ phải vo gạo ba lần, một lần chắc là đủ, thực sự. Nhưng Joohyun nói nó quan trọng nên nó phải quan trọng.

Cơm đang nấu xong và món cà ri sôi lăn tăn ở lửa nhỏ, cả hai người ngồi xuống ghế dài, Seulgi dang tay như thể cô là người nấu tất cả.

Joohyun trong khi đó thư giãn với vẻ mặt thanh thản, như thể cô không động ngón tay nào từ sáng đến giờ.

Trong một lúc, họ nhìn chiếc tivi LCD nhỏ trước mặt, tận hưởng mùi hương tuyệt vời đang tỏa ra xung quanh căn hộ họ. Hương thơm đậm đà của cà ri và nước cốt dừa của gạo không phải là điều mà Seulgi nghĩ rằng cô có vinh dự được chứng kiến tại nhà của mình.

Nơi cô từng gọi là nhà có những đầu bếp chuyên nghiệp với những căn bếp mà thậm chí cô không được phép bước vào. Cô thậm chí còn không bận tâm vì ngôi nhà đó quá lớn, cô sẽ mất nửa ngày để vào bếp...Họ có nhiều đầu bếp.

Cô thực sự là một cô gái giàu có cô đơn sáo rỗng, cô nghĩ khi mình nhìn quanh ngôi nhà hiện tại của mình với nụ cười mãn nguyện.

"Như vậy, đã một tháng, hừ?" Joohyun nhẹ nhàng phá vỡ sự im lặng yên bình, một nụ cười trong giọng nói cô ấy. "Chúng ta có nên tổ chức lễ kỉ niệm không?"

Seulgi nghiêng người về phía chị ấy với nụ cười nhăn nhó. "Đó sẽ là ngày kỷ niệm muộn màng."

Bạn cùng phòng cô nhún vai. "Chị là một người thoải mái."

Seulgi lườm cô. "Tốt hơn hết là chị không nên chúc sinh nhật em muộn màng trong vui vẻ, Joohyun. Em là người rất bảo thủ."

Bạn cùng phòng khịt mũi, nhìn cô với vẻ thích thú. "Tin chị đi, chị biết em được nuôi dưỡng như thế nào, Seulgi. Dù gì chị cũng là người trông trẻ không chính thức của em."

Seulgi nói ra vẻ xúc phạm. "N-Này! Rút lại!"

Joohyun vẫn đang rất nỗ lực. Giờ đây, cô đã bắt đầu đếm được nhiều vai trò của mình tại Seulgi được đào tạo ở Cambridge trên đầu ngón tay.

"Chị cũng là người phụ nữ giặt đồ cho em, đầu bếp, người chăm sóc cho em, ủi quần áo, bạn cùng giường của em--"

Seulgi đỏ mặt lên lần hai, đặc biệt là nghe cái cuối cùng. Ôi trời, bây giờ cô thực sự cảm thấy mình như một đứa trẻ phụ thuộc vào Joohyun. Chính xác thì cô đã sống sót như thế nào mà không có người phụ nữ này cho đến bây giờ?

Tại thời điểm này, chị là người vợ làm việc quá sức của em, Joohyun. Và em là người vợ chết tiệt thậm chí không thể mua cho chị những thứ xinh đẹp!"

Luật sư hét lên. Ouch, điều đó thật sự bùng cháy. Cô biết mình là một người bế tắc trong nhiều việc, nhưng ít nhất cô muốn trở thành người vợ tốt --- Này!

"Chúng ta còn chưa kết hôn!" Seulgi hét lên, ngay lập tức khiến Jooohyun bật cười.

Tuyệt thật. Cô bị chơi một lần nữa. Ngay cả nồi cơm điện cũng phát ra tiếng bíp chính xác, như thể nó đang cười nhạo Seulgi và cái mông chết tiệt của cô.

Vẫn cười khúc khích, Joohyun đứng dậy để chuẩn bị bữa tối cho họ trong khi Seulgi dọn phòng để chiếc bàn gấp xuống. Cô đặt đệm sàn vào chỗ ngồi, mang bình nước và ly. Sau đó cô giúp Joohyun đặt đĩa và tô lên bàn.

Nhưng hôm nay chỉ có một chút khác biệt trong thói quen thường ngày. Thay vì Joohyun dọn thức ăn, Seulgi bắt cô ấy ngồi xuống và lấy đĩa của cô, cố gắng thật sự cẩn thận để không làm đổ một giọt hoặc một hạt cơm khi cô đổ đầy cho Joohyun. Cô muốn chứng minh rằng cô không phải là một người vợ, nhầm --- bạn cùng phòng! Vâng, cô không phải người bạn cùng phòng tệ hại!

Joohyun đưa tay ngăn cản cô khi định múc thêm một thìa cà ri. "Seulgi, đủ rồi! Để lại một ít cho em chứ!"

Cô luật sư cười toe toét, lắc đầu và bỏ thêm thịt vào cơm. "Em biết chị thực sự không thích thịt gà, Joohyun. Nên em sẽ cho chị phần lớn nước thịt. Dù sao thì em cũng quan tâm mấy miếng thịt hơn."

Cô đặt một đĩa đầy đủ trước mặt người đối diện, trừng mắt cảnh cáo. "Chị nên ăn nhiều hơn."

Jooyun không nói gì, chỉ gật đầu cười vui vẻ.

Seulgi quyết định từ giờ cô sẽ phục vụ đồ ăn cho Joohyun để xem chị ấy ăn bao nhiêu.

Cô cũng có một đĩa riêng cho mình, tràn ngập những miếng gà nướng mọng nước với nước sốt đặc sệt.

Cả hai người đều thích thú, Seulgi ngay lập tức rên lên một tiếng dài khi lần đầu thử món cà ri cay nhẹ. Đó là sự hoàn hảo trộn lẫn của các gia vị.

"Chúa ơi, món này ngon hơn món Ấn mà em đã ăn ở London! Họ có đồ ăn chính thống ở đó! Làm thế nào mà chị có thể làm món này ngon đến vậy ?!"

Joohyun mỉm cười trước lời khen. Nó gần như rất buồn, nếu Seulgi nhìn kỹ.

"Một người bạn đã dạy chị."

Được rồi, Seulgi. Đây là chủ đề nhạy cảm. Đọc kỹ.

"Không còn như trước đây?" cô khẽ hỏi, Joohyun nhún vai một cách thờ ơ.

"Bọn chị đều có những con đường riêng."

Bây giờ không khí im lặng. Seulgi trong một lúc đã tự hỏi liệu người bạn này có phải là người yêu cũ của Joohyun.

Bỏ đi! Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng làm Seulgi nghiến răng. Cô không muốn biết về nó. Linh cảm có rất nhiều người trong số họ.

Chỉ là cách Joohyun tự tin thể hiện bản thân, rất nhiều gợi cảm, cách chị ấy tự tin vào giới tính của mình, cô biết rằng Joohyun đã có những ngày tháng như thế nào.

Những người yêu cũ so với cô. Họ có lẽ phải đến từ khắp nơi trên thế giới, kỳ lạ và nhiều kinh nghiệm hơn cô. Không phải nói nữ tiếp viên hàng không nước nào cũng có người yêu sao?

Cô đã nhận thấy nhiều món đắt tiền trong tủ của Joohyun, rõ ràng là không phải chị ấy mua.

Chúng phải đến từ người yêu cũ.

Tay cô cầm chặt thìa mình.

"Chị biết không, nếu chị muốn những thứ xinh đẹp," Seulgi bắt đầu, không biết biểu cảm trên gương mặt cô thế nào, nhưng khi nhìn thấy sự ngạc nhiên của Joohyun, hẳn là một thứ gì đó.

"Chị biết không, về điều mà chị nói trước đó? Em không mua cho chị những thứ xinh đẹp?" Seulgi ho, não cô không còn hoạt động nữa, "Nếu chị muốn, tất cả những gì chị cần làm là hỏi. Em có thể mang cho chị viên kim cương Kohinoor, chỉ cần chị yêu cầu."

Được rồi, đó là một chút khoe khoang. Nhưng này, Joohyun có vẻ rất ấn tượng với nó. Thậm chí có thể là cảm xúc.

Seulgi nuốt nước bọt, cảm thấy hơi khiêm tốn sau sự khoe khoang của mình.

"Em - ý em là --- e có thể thử đột nhập vào tháp London và lấy trộm nó-!"

Joohyun cắt ngang bằng một tràng cười đẫm nước mắt, đôi mắt đen của cô ướt át vì cảm xúc.

"Cảm ơn em, Seulgi. Chỉ cần em nói vậy là đủ."

Seulgi giờ đang lo lắng. Joohyun không tin cô sao? Tại sao chị ấy lại sắp khóc? Cô lại làm sai nữa hả ?!

Chúa ơi, tại sao cô lại làm vậy? Có lẽ bố cô đã đúng.

"Lần này em không nói dối, chị biết không." Luật sư nhấn mạnh, "Em thực sự sẽ làm điều đó-!"

Johyun lắc đầu cười nhẹ hơn, đôi mắt đen láy của cô giờ đang ở trạng thái thích thú như thường lệ. "Seulgi, chị chỉ muốn em chuẩn bị sẵn 165$."

Seulgi nghiêng đầu bối rối. Cô biết Joohyun vừa nói gì, nhưng viên kim cương 165$ là quá thấp. Seulgi có thể mua món đắt tiền hơn!

"Joohyun," cô nhẹ nhàng nói, "Em biết tình trạng tài chính của mình không tốt, nhưng em không ham rẻ như vậy."

Bạn cùng phòng đã đánh rơi chiếc thìa xuống đĩa thức ăn còn dang dở.

"Seulgi, ngày mai là ngày đó."

Cô luật sư căng não. Cô nghĩ rằng cô giỏi trong việc hẹn hò, coi cô là một luật sư và mọi thứ, nhưng sau đó cô nhận ra mình chưa bao giờ hỏi sinh nhật Joohyun.

Không phải cô chỉ là người bạn cùng phòng tốt nhất từ trước đến nay sao?

Seulgi hốt hoảng. "Hả, ngày gì vậy? Chờ đã, có phải là sinh nhật chị không? Em rất xin lỗi-!"

Joohyun lần này úp mặt bằng cả hai tay.

"Không, là vào tháng ba! Ngày mai chủ nhà tới thu tiền nhà."

Seulgi thở phào nhẹ nhỏm. Tạ ơn Chúa, không phải sinh nhật của Joohyun --- Mà chờ chút ?!

"Ngày mai ai sẽ đến ?!"

Luật sư ngay lập tức tự hỏi cô có đủ tiền mặt trong ví không. Cô sử dụng thẻ mọi lúc! Ôi Chúa ơi, cô cần phải chạy đến cây ATM gần nhất vào sáng mai!

Joohyun hoàn toàn không biết gì về quả bom cô mới thả xuống. Vỗ cằm như thể ngày mai Yongsun đến thăm họ.

"Chà, em có thể nói nó là một bà chủ, mặc dù chị không chắc liệu bà ấy có được coi là một quý bà hay không. Bà ấy cũng...."

Chỉ là? Đừng bận tâm! Cô có những việc khác cần lo!

"Bà chủ nhà này có biết gì về em không ?!"

Joohyun nở một nụ cười bảo đảm, tiếp tục bữa tối. Làm sao cô có thể bình tĩnh như vậy khi Seulgi như con gà bị mắc cọng dây thun ?!

"Ồ, không. Chị vừa mới thông bào với bà ấy rằng có một người bạn cùng phòng. Vậy là xong. Em có thể để lại phần tiền thuê nhà cho chị và rời đi trong thời gian bà ấy đến. Bằng cách đó, em không cần phải giới thiệu bản thân."

Seulgi bặm môi. Joohyun hoàn toàn đang hiểu về danh tiếng của cô --- Ý cô là hoàn cảnh của cô! Cô nên biết ơn và đồng ý với ý tưởng này.

Thay vào đó, cô chỉ có thể nghĩ về việc Joohyun đã coi cô là kẻ chết tiệt như thế nào.

Vậy nên, cô làm ngược lại những gì bộ não cô đã phân tích.

"Tuyệt đối không phải! Em là người ở cùng chị! Chúng ta cùng nhau bơi, cùng nhau chìm xuống! Em sẽ không bỏ mặt chị trước bà chủ kia!"

Joohyun chớp mắt đầy ái ngại với cô, tay cô dừng lại với chiếc thìa. "Seulgi, không sao đâu. Chị đã gặp cô ấy nhiều lần rồi, ngày mai chị cũng có thể tự mình làm mà--"

"Không." Seulgi nói, ánh mắt rực lửa quyết tâm khiến Joohyun im lặng.

"Chị không cần phải làm mọi việc một mình nữa, Joohyun. Không phải nếu em có thể giúp nó."

Joohyun nhún vai, nhưng đôi mắt cô cho thấy sự biết ơn sự hỗ trợ của Seulgi, dù điều đó có thể không cần thiết.

Cô tiếp viên hàng không nuốt nước bọt, nụ cười rạng rỡ lấp lánh khi cô nắm lấy thứ mà Seulgi đưa cho.

"Vậy bây giờ em cũng có thể giúp chị nấu ăn đúng không Seulgi? Từ giờ nấu cơm là nhiệm vụ của em."

Luật sư rên rỉ. Lần này là cô tự lấy đá đập chân mình?

-----

Seulgi thực sự là tự mua dây buộc mình.

Cô luật sư đang ngồi xếp bằng trước chiếc bàn gấp, ngón tay gõ liên tục trên mặt bàn trầy xước. Cô cũng bẻ các khớp ngón tay của mình, nhưng không nghe thấy âm thanh nào thỏa mãn. Có lẽ vì đây là lần thứ tư cô làm điều đó trong 10 phút qua.

Cô cảm thấy bàn tay nhỏ trên bàn tay to hơn, giật mình, cô nhìn Joohyun trông rất thích thú.

Seulgi hỏi, thu tay lại, đặt trên bàn để điều khiển chúng. Ôi Chúa ơi, cô ấy thật---

"Lo lắng?"

Vị luật sư kiêu hãnh chế giễu. "Tất nhiên là không! Em đã phải đối mặt với những tên tội phạm cứng cỏi trước Tòa án! Một bà chủ nhà nhỏ mọn không làm em sợ!"

Joohyun ngồi xuống trước mặt Seulgi, vẻ mặt cảm thông.

"Có lẽ em nghĩ cả ngày về điều này phải không? Chị cá là em thậm chí còn không thể ngủ yên."

Lúc này, Seulgi nhìn xuống, khá nhiều lần bị bắt quả tang bởi sự dũng cảm giả tạo của mình.

"Em đã không lăn qua lộn lại suốt đêm qua, phải không?"

Joohyun nhếch mép, đôi mắt ánh lên tia tinh quái. "Em đã đập vào ngực chị một lần."

Seulgi không thể biết Joohyun thực sự đang nói thật hay không. Mẹ kiếp, làm thế nào chị ấy lại có thể nói dối tốt hơn luật sư?

Dù sao cô cũng xin lỗi. "Em xin lỗi. Em chỉ lo lắng. Nếu cô ấy, chị biết đó - những lời bàn tán về em ở khắp mọi nơi thì sao?"

Joohyun gật đầu, như thể cô đã lường trước được điều này. Một lần nữa, tại sao người phụ nữ này không tham gia vào luật pháp nhỉ?

"Em không cần phải giới thiệu bản thân với tên đầy đủ, Seulgi. Em chỉ cần giữ họ cho riêng mình, em sẽ ổn."

Joohyun vẫy tay về phía bức tường liền kề họ, "Và nghĩ về điều đó, Yongsun cũng biết em là ai. Cô ấy là một nhà báo, hơn nữa bản thân là một người nổi tiếng. Vì vậy, danh tính của em cũng bấp bênh như vậy."

Seulgi gục đầu xuống. Cô thực tế đến mức nào khi cố gắng giữ bí mật cho mình? Moonbyul cũng biết điều đó. Cô chắc rằng trợ lý cũng vậy.

Cô đã bỏ họ Kang để xây dựng tên tuổi của mình, vậy tại sao cô lại có cảm giác đeo bám họ của mình hơn bao giờ hết?

Đúng, gia đình cô sẽ bắt cô về nếu họ biết chuyện, nhưng liệu cô có ngốc đến mức nghĩ rằng bố cô không biết chuyện đó không?

Ông ấy là Kang Daesuk. Thậm chí còn có thể biết cả sự ra đời của một em bé Hàn Quốc mới nhất. Không có gì được che giấu.

Cô đã nhận lời hứa từ ông.

Cô nên được an toàn.

"Seulgi?" Joohyun phá vỡ suy nghĩ của mình, giọng có vẻ quan tâm, "Có lẽ em không nên gặp cô ấy ---?"

"Không." Seulgi lắc đầu, bờ vai cô giờ đầy kiêu hãnh và cằm cô dựng đứng. "Em là chính em, bây giờ." Cô phát hiện ra như một triết gia nào đó. "Nếu mọi người biết điều đó, tốt cho họ."

Joohyun trông vẫn có vẻ lo lắng, nhưng khẽ mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay Seulgi. "Chị sẽ cùng đi với em, Seulgi. Nếu có ai chọc ghẹo em, chị sẽ dùng dao làm bếp của mình đuổi theo họ."

Seulgi hơi rùng mình. Cô không biết đó là vì lời đe dọa bằng dao của Johyun đối với những đứa trẻ thương tâm dám chế giễu cô, hay bây giờ cô đang tưởng tượng Joohyun đang trói cô trần truồng với con dao gợi cảm trên tay.

Cô luật sư đập đầu xuống bàn, rên rỉ cảm ơn.

"Cảm ơn rất nhiều, Joohyun. Nhưng em nghĩ chúng ta nên tránh xa những con dao."

Làm ơn, vì sự tỉnh táo của chính em.

Cô bạn cùng phòng nhún vai, chuyển chủ để. "Em đã chuẩn bị tiền đầy đủ chứ?"

Seulgi gật đầu, đàng hoàng ngồi dậy. "Em cũng có thể trả phần cho chị, nếu chị muốn."

Joohyun cười khúc khích, lắc đầu từ chối. "Naah. Chị muốn viên kim cương Kohinoor mà em đã hứa với chị."

Luật sư vẫn còn xấu hổ vì điều này. Thực sự cô đang nghĩ gì vậy ?! Chắc chắn rồi, hãy cố gây ấn tượng với một cô gái bằng cách khoe khoang rằng cô sẽ cướp viên kim cương lớn nhất thế giới!

"Nhưng thực sự, em ở đây với chị là quá đủ rồi." Joohyun tiếp tục, "Cô gái đó đôi khi có thể quá đáng với tôi."

Seulgi lúc này rất bối rối. "Cô gái? Cô gái nào--?"

Cốc! Cốc!

"Đến rồi! Chuẩn bị sẵn sàng, Seulgi!"

Seulgi còn lại đang khua miệng như con cá vàng khi Joohyun đứng dậy mở cửa.

"C----Cái gì, này! Cho em một giây để xử lý ?!"

Tất cả quá trình xử lí của bộ não được đào tạo ở Cambridge đã bị đoản mạch ngay khi bà chủ nhà bước vào phòng của họ.

Nhìn qua không phải là một quý cô. Đó là một cô gái vừa mới bước sang độ tuổi đôi mươi.

Cô gái có mái tóc vàng sáng, rõ ràng được nhuộm, đôi mắt màu nâu sẫm thông thường. Khá lùn, thậm chí còn thấp hơn cả Joohyun.

Cô ấy có một nụ cười làm cô nhớ đến con cá sấu tươi cười mà cô đã nhìn thấy trong một lần được bố mẹ đưa đến sở thú.

Có một hồi chuông báo động vang lên trong bộ não của cô ngay lúc này. Cô gái này thậm chí còn giống một kẻ phá rối hơn so với ngươi hàng xóm Yongsun của họ.

"Và đây là người bạn cùng phòng mà tôi đã kể cho cậu nghe, Yeri."

Seulgi vội vàng đứng dậy trước lời giới thiệu của Joohyun. Cô tự hỏi một lúc không biết nên cúi đầu chào trước cô gái này hay không. Về mặt chủ quan, cô ấy là bà chủ nhà trọ, bất kể đó là gì. Nhưng cô ấy cũng trẻ hơn cô!

À, tốt. Hãy tạo ấn tượng tốt, Seulgi. Sử dụng các kỹ năng luật của mình.

Vì vậy, cô cúi thấp eo, tự giới thiệu bản thân.

"Chào buổi tối, cô Yeri. Tôi là Seulgi, người thuê nhà mới của cô và là bạn cùng phòng của Joohyun. Từ giờ tôi sẽ ở dưới sự chăm sóc của cô."

Cô thực sự được chăm sóc bởi Joohyun (không phải cô thừa nhận điều đó) nhưng cô hy vọng rằng nhiều sự khôn khéo này là đủ. Làm thế nào khó có thể làm hài lòng thanh thiếu niên?

Rõ ràng, rất nhiều.

"Ôi Chúa ơi, có phải là Kang Seulgi không ?! Luật sư tên tuổi mới nhất trong đấu trường tư pháp Seoul!"

Huh? Chờ đã, cái gì?! Luật sư trở thành người nổi tiếng khi nào? Đấu trường tư pháp? Đây là gì, Hollywood?

"Em là người hâm mộ lớn nhất của chị, Seulgi unnie!"

Cô nàng luật sư tinh tế đảo mắt. Đây là Hollywood. Thực ra hãy gọi nó là Lawwood.

Seulgi muốn chế nhạo trò đùa khập khiễng của mình, nhưng cô đứng thẳng dậy, hắng giọng. Bây giờ cô có người hâm mộ, bây giờ phải hành động như mấy tay hợm hĩnh. Đó là những gì các quy tắc trở thành luật sư nổi tiếng.

Đợi đã. Điều gì sẽ xảy ra nếu đứa trẻ này là một kẻ theo dõi ?! Giống như những thần tượng Kpop có? Luật sư có saesang không ?!

"H-Làm sao em biết tôi?" Seulgi lo lắng bật cười, tất cả sự hợm hĩnh của cô ấy biến mất, khuôn mặt tái đi, "Tôi chỉ là một luật sư mới đến, em biết đấy."

Joohyun khoanh tay trước ngực, nụ cười tự mãn trên môi. "Yeri là sinh viên của đại học luật tại Seoul."

Seulgi nghiến răng nhìn Joohyun. "Lẽ ra chị nên nói với em trước chứ."

Đáp lại, Joohyun chỉ nhếch mép, "Em có hỏi bao giờ đâu!"

Seulgi bĩu môi. Cô sẽ trả thù vì điều này! Hôm nay cô sẽ làm cháy cơm! Hoặc cô sẽ cho đường thay muối!

"Mặc dù chị thực sự không biết Yeri là, người hâm mộ của em." Joohyun nhăn mặt lại như thể cô ấy cố nhịn cười, "Tôi không biết luật sư có họ."

Yeri khó chịu, ngăn cản cả hai người khỏi trò đùa của họ.

"Joohyun unnie, em chưa bao giờ nghĩ rằng Seulgi Kang lại có thể hít thở trong khu phố này, nói về nó, tại sao một Kang lại ở trong cái thùng rác này?"

Seulgi nhíu mày hoảng sợ. "Này, bây giờ, nơi này không tệ lắm đâu. Nó có tầm nhìn tuyệt vời --- Sân thượng tuyệt vời~~"

Dế mèn ríu rít khi cả Joohyun và Yeri nhìn cô chằm chằm.

Cô nên tự đào cái hố thật lớn, phải không? Ôi nhìn kìa. Yeri lại bắt đầu rồi.

"Seulgi unnie, với tư cách là bà chủ, em cần biết tại sao chị lại--"

"Em không cần biết gì cả, Kim Yeri. Em cũng không cần nói với bất cứ ai điều gì."

Vị cứu tinh vĩnh viễn của Seulgi, Joohyun bước vào, bay lượn phía sau cô gái tò mò với khuôn mặt tươi cười.

"Em đã thấy chị giỏi dao kéo như thế nào mà!"

Yeri ngoan ngoãn gật đầu, làm động tác kéo khóe miệng. Seulgi thở phào nhẹ nhõm. Cô quyết định sẽ làm cơm hàng ngày mà không một lời phàn nàn nào. Heck, cô thậm chí sẽ dọn dẹp nhà vệ sinh!

Tuy nhiên, bây giờ cô vẫn tò mò làm thế nào Yeri biết về cô. Chắc chắn, em ấy là một sinh viên luật, nhưng Seulgi thực sự chưa phải một tên tuổi lớn. Cô chỉ có một điều có thể nổi tiếng--

"Unnie, em biết chị đang nghĩ em là kẻ theo dõi, nhưng không phải. Em thực sự đã làm một nhiệm vụ dự án trên luận án của chị có tiêu đề Sai lầm chống lại tội ác chống lại phụ nữ."

Vị luật sư nhìn cô sinh viên, quan tâm của cô lúc này chắc chắn cũng vừa lòng kích thích. Cô đã thực hiện luận án nghiên cứu đó vào năm cuối đại học, nhằm mục đích hạ bệ tất cả những người đàn ông hét lên, "Phụ nữ nộp đơn tố cáo đàn ông sai sự thật!"

Cô đã mất 6 tháng để xem xét cả hai bên, sử dụng cỡ 2000 mẫu cá thể mạnh mẽ và sau đó ghi nhận kết quả các quan sát. Nó được coi là một trong những công việc quan trọng trong Luật Phụ nữ trong thời gian này, và vâng, Seulgi khá tự hào về nó.

Cô cảm thấy trái tim dịu lại vì người con gái trước mặt. Cô nói lời biết ơn từ tận đáy lòng mình. Rất vui vì công việc của mình đã ảnh hưởng đến việc Yeri theo đuổi luật pháp một cách trung thực.

"Chị rất vui khi thấy công việc của mình hữu ích, Yeri. Cảm ơn em đã cho chị vinh dự này."

Joohyun có vẻ ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột của Seulgi, nhưng Seulgi biết nhận ra trái tim chân thành mà khi em ấy thấy. Yeri có vẻ thành tâm trong việc học của mình.

Cô cũng đã từng như thế này. Nó gần như thể cô đang gặp gỡ phiên bản trẻ hơn của mình.

"Em đã theo dõi các vụ án và bài viết của chị trong ba năm, Seulgi unnie! Em cũng theo cách học để thi vào trường luật!"

Seulgi cười toe toét. Cô từng viết cho tạp chí Varsity trong những ngày còn ở Cambridge. Yeri chắc đã theo dõi để đọc những bài báo của cô.

Cô nhớ mình đã từng viết một bài báo về trải nghiệm của bản thân với trường luật và cách cô vào học.

Việc Yeri ghi nhớ điều đó khiến cô rất vui. Cô luôn muốn trở thành hình mẫu tốt, để không giống như người cha của mình, người không thể tiếp cận con gái mình.

Cô nhìn cô gái đang là sinh viên luật trường đại học Seoul. Vào đó không phải chuyện đùa, nhưng cô gái này bây giờ đang ghi công cho sự chăm chỉ của mình.

Seulgi vỗ vai cô sinh viên, nụ cười tự hào trên môi. "Em đã thành công nhờ sự kiên trì của mình. Chị chỉ là khuôn mẫu hướng dẫn."

"Không, Seulgi unnie! Em luôn ngưỡng mộ chị, luôn muốn được như chị! Đó là ước mơ của em ngày nào đó được gia nhập công ty của chị và làm việc cho chị!"

Được rồi, có lẽ điều này hơi quá --- Chờ đã. Nếu Yeri tự cho mình nhiều công lao như vậy, có lẽ cô nên sử dụng nó.

Seulgi nhếch mép cười, Joohyun nhìn cô đầy lo lắng.

Cô có thể làm gì nào.

"Chị phải nói rằng, chị rất ấn tượng vì em đã tuân theo các phương pháp của chị rất chặt chẽ. Chị cảm thấy như chúng ta có thể làm tốt việc với nhau như một nhóm. Chị sẽ rất thích nếu có em trong công ty vào một ngày nào đó."

Johyun trừng mắt nhìn cô, như thể chị ấy biết mình sẽ đi đâu với câu chuyện này.

Seulgi nuốt nước bọt. Cô không làm gì sai cả.

"---Nhưng bây giờ, em có muốn thực tập cho chị không?" Cô khẽ hỏi, đôi mắt lo lắng hướng về người bạn cùng phòng đang trông giận dữ của mình.

Yeri trông như thể trúng số hàng triệu đô la, ngay cả khi Seulgi hoàn toàn có ý định để Yeri làm việc miễn phí.

Hãy nhìn xem, đó là đôi bên cùng có lợi! Yeri có kinh nghiệm thực tế về luật và cô nhận được một trợ lí miễn phí!

Johyun có vẻ không đồng ý. Cô đặt tay lên vai cô gái trẻ, thấp thoáng trước mặt Seulgi như một người mẹ bảo bọc con mình khỏi bị lừa đảo.

"Yeri là sinh viên luật, Seulgi." Joohyun nhấn mạnh với nụ cười đầy ngọt ngào, mắt trái giật giật, như thể muốn Seulgi quay lưng lại với cô. "Em ấy không thể làm việc cho em, em ấy có giáo dục của riêng mình để xử lý."

Yeri giữ im lặng trong cuộc cãi vã, để hai người đó làm.

Seulgi loạng choạng lùi lại, giơ tay lên để bênh vực. "Giờ làm việc sẽ rất linh hoạt! Yeri sẽ có kinh nghiệm thực tế rất hữu ích dưới tay em! Em ấy sẽ được hoạt động bên trong Tòa án Hàn Quốc, Joohyun! Thậm chí cả Tòa án tối cao!"

Đôi mắt của Yeri thực sự lấp lánh trước viễn cảnh được vào bên trong Tòa án Tối cao, nhưng Joohyun vẫn nhướng mày.

"Và? Em ấy có nhận được gì khác khi làm trợ lý bán thời gian cho em, hmm Seulgi?"

Cô luật sư giơ hai tay lên cao, giọng nói the thé.

"Em sẽ cho em ấy! Em thề!"

Joohyun để Yeri đi, bản năng làm mẹ của cô đã thỏa mãn. "Thỏa thuận đi. Yeri có thể làm việc với em."

Cô sinh viên chắp tay, ngẩng đầu nhìn vị luật sư thất vọng nở nụ cười thật tươi.

"Em sẽ không làm chị thất vọng đâu, Seulgi unnie! Chúng ta sẽ cùng nhau bỏ rất nhiều tội phạm vào song sắt!"

Seulgi thở dài, trước khi mỉm cười đáp lại. Chúa ơi, sự vui vẻ của cô gái này chắc chắn rất dễ lây lan.

"Ừ, chúng ta sẽ rất tuyệt bên nhau, Yeri !"

Có lẽ cô đã lựa chọn đúng khi gặp bà chủ nhà của mình. Yeri dường như là cô gái ngọt ngào, chăm chỉ. Bây giờ, cô biết Yeri là fan lớn của cô, có lẽ cô sẽ được giảm giá!

Và cô đã sửa hai cánh cửa đó! Cô sẽ được cắt giảm tiền thuê nhà cho điều đó!

Cô sinh viên đứng thẳng dậy, vỗ tay vào nhau theo ý thích.

"Trò chuyện đủ rồi, các cô gái! Đã đến lúc thu tiền nhà! Em hy vọng cả hai đã chuẩn bị sẵn tiền mặt. Mỗi người là 165$!"

Seulgi chỉ hơi ngạc nhiên về giọng điệu kinh doanh của Yeri. Cô tự hỏi tại sao Yeri lại trông coi khu chung cư mà không phải một bà dì già khó tính hay một ông chú già biến thái.

Có phải bố mẹ Yeri xảy ra chuyện gì không?

Cô nhìn Joohyun, không nói gì nhưng sự lo lắng của cô chắc hẳn đã biến mất trên khuôn mặt, bởi vì chị ấy lắc đầu, khi cô ấy lấy tiền thuê nhà của mình.

Seulgi cũng làm theo, rút ví từ quần jean của mình. Cô đếm các tờ tiền won, suy nghĩ làm thế nào để giảm tiền thuê nhà.

Yeri chắc đã để ý cánh cửa đúng không?

"Vì vậy, thưa bà chủ, chị chắc chắn rằng em phải để ý đến những cánh cửa mới--"

"Xin lỗi, unnie. Nhưng hợp đồng cho thuê mà Joohyun đã ký có nói rõ ràng bất kỳ việc tân trang hoặc sửa chữa nào trong khu chung cư hoặc bản thân căn hộ sẽ không bị cắt tiền thuê."

Seulgi nhìn người bạn cùng phòng đang bồn chồn lo lắng, Joohyun nhìn vào bất cứ đâu ngoại trừ luật sư trong phòng.

"Nó không được viết rõ ràng như em nói, Yeri. Chị sẽ phải lấy kính hiển vi để đọc các điều khoản và điều kiện trong hợp đồng đó." Joohyun lầm bầm trong hơi thở.

"Nó vẫn được viết ở đó, vì vậy nó có giá trị! Bây giờ, hãy chuyển giao phần của chị, Seulgi!"

Luật sư tự hỏi liệu cô có nên lo lắng về đối thủ tiềm năng trong tương lai này hay không. Chúa ơi Yeri sẽ là một luật sư địa ngục trong những năm tới. Cô sẽ đuổi tất cả luật sư Hàn Quốc ra khỏi việc kinh doanh!

Seulgi vẫn thử lần cuối cùng.

"Vì em là fan của chị, chị không được giảm giá--?"

"Không!" Yeri nói với nụ cười không chịu nhúc nhích.

Luật sư rên rỉ, lấy tiền ra giao cho bà chủ đang tươi cười.

Hoặc cô gái đất đai. Seulgi ở thời điểm này không quan tâm.

 Yeri rút tiền ra, cúi chào cả hai người và tiếp tục đi, nhưng không phải trước khi vẫy tay chào lại những người thuê của mình.

"Seulgi unnie, sáng mai em sẽ đến đây uống cà phê với chị! Em rất mong ước được làm dưới quyền của chị! Và Joohyun unnie!"

Yeri cười toe toét, đôi mắt sáng lấp lánh như thể cô vừa lừa được tất cả.

"Cảm ơn đã ủng hộ! OK, tạm biệt!"

Cánh cửa đóng lại với tiếng lách cách nhẹ nhàng, khi cả hai người còn lại đang lúng túng.

"Có phải em ấy đã diễn không?" Seulgi thở dài. Rõ ràng là Yeri đang muốn Joohyun cứu em ấy ra khỏi vụ lừa đảo một cách tài tình.

Joohyun khịt mũi, như thể biết Seulgi nghĩ gì.

"Em sẽ xé xác em ấy hả, Seulgi."

Cô luật sư cười toe toét, chắp tay sau lưng một cách tự mãn.

"Joohyun, em là luật sư, đó là những gì em làm."







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net